Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1205: Phát Tài
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Hiệp An thở phào nhẹ nhõm một hơi, khoả Huyết sát châu này là vật trân quý của hắn, chuyên dùng để ô uế phi kiếm. Một thanh phi kiếm bị hao tổn, ngay cả Vương Thanh Sơn có bày ra kiếm trận, uy lực cũng không lớn như trước.
Một tiếng xé gió chói tai vang lên, một đạo hồng quang chói mắt xé không mà đến, tốc độ cực nhanh.
Hiệp An vội vàng lấy ra một mặt thuẫn bài màu vàng, che ở trước người.
Vang lên tiếng kim loại giao kích trầm đục, một mnagr lớn hoả diễm màu đỏ ở trên mặt thuẫn bài màu xanh lan tràn.
Rống!
Một con giao long hình thể thật lớn giương nanh múa vuốt đánh tới, tốc độ rất nhanh.
Phiên kỳ màu vàng trên tay Hiệp An hào quang đại trướng, nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, bắn ra vô số phong nhận màu vàng. Đánh lên trên người giao long màu xanh, phát ra một trận kim thiết giao kích trầm đục.
Oành đùng đùng!
Thân thể giao long màu xanh chợt vỡ toạc ra, hoá thành vô số kiếm khí. Nhanh chóng công kích Hiệp An và người nam áo vàng.
Vô số kiếm khí màu xanh đánh lên trên thuẫn bài màu vàng, phát ra từng tiếng bùm bùm trầm đục, giống như sao đậu vậy.
Kiếm khí màu xanh cách nam tử áo vàng mười trượng, liền bị vô số xoa ảnh đánh vỡ nát.
Tiếng xe gió vang lên mãnh liệt, cuồng phong nổi lên bốn phía, bầu trời chợt ảm đạm xuống dưới.
Một mặt trận màu xanh to lớn hình vòng tròn xuất hiện trên trời cao, vòng tròn màu xanh được tạo thành từ vô số phi kiếm, lớn hơn mười trượng, phù văn chớp động.
Vương Thanh Sơn biến đổi kiếm quyết, vòng tròn màu xanh hào quang đại trướng. Vô số kiếm khí màu xanh từ trong đó bay ra, lấy khí thế che trời lấp đất đánh về phía hai người Hiệp An.
Hiệp An và người nam áo vàng sắc mặt đại biến, vội vàng lấy ra pháp bảo ngăn cản. Làm vang lên từng trận bùm bụp trầm đục.
Hai con khôi lỗi thú bậc ba muốn công kích Vương Thanh Sơn. Lại bị hai tấm đại võng từ trên trời giáng xuống, che kín thân thể chúng nó.
Một thanh âm xé gió bén nhọn vang lên, một kiếm quang màu xanh hơn mười trượng bắn nhanh đến. Thuẫn bài màu vàng giống như giấy vậy, dễ dàng bị phá vỡ.
Sắc mặt Hiệp An đại biến, một bên lấy ra một cây dù nhỏ màu vàng, thả ra một một lớp màn lớn màu vàng bao bọc mình. Một bên bấm niệm pháp quyết, ngoài thân hắn sáng lên vô số phù văn màu vàng. Một chiến giáp màu vàng xuất hiện trên người hắn, đem toàn thân hắn bọc bọc lại. Người nam áo vàng cũng như thế.
Ở trước mặt kiếm quang màu xanh, bọn họ mỏng manh giống như một tờ giấy vậy, dễ dàng bị đâm thủng.
Vang lên hai tiếng kêu thảm thiết, kiếm quang màu xanh xuyên thủng thân thể hai người bọn họ. Đem thi thể chém thành một mảnh huyết vũ.
Thanh quang chợt loé, hiện ra Vương Thanh Sơn và Thanh Ly kiếm, chính là thần thông người kiếm hợp nhất.
Vương Thanh Son chỉ là Kim Đan tầng sáu, sử dụng phi kiếm bậc hai có chút miễn cưỡng. Bất đắc dĩ mới thi triển bí thuật người kiếm hợp nhất.
Hai người Hiệp An vừa chết, hai người còn lại sợ tới mức hồn bay ra ngoài. Không dám đánh tiếp, thu hồi pháp bảo rồi hoá thành hai đạo độn quang bay đi.
“Còn muốn chạy, đứng lại cho ta.”
Trần Dương quát lạnh một tiếng, biến đổi kiếm quyết. Ba thanh phi kiếm màu lam hợp thành một thể, hoá thành một đạo kiếm quang dài hơn mười trượng. Bay thẳng đến một gã đạo sĩ áo bào xanh.
Tay phải Vương Thanh Sơn bổ về hướng hư không, bay ra một đạo kiếm quang màu đỏ, đánh về phái lão giả áo bào đỏ.
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai người vẫn chưa chết, chỉ bị chém xuống một bàn tay, máu chảy không ngừng.
Lúc này, đại trận hộ tông cũng bị phá nát, Vương Minh Nhân và Lục Ngọc Hoàn giết tiến vào.
Lão giả áo bào đỏ nghênh chiến với Vương Minh Nhân. Vương Minh Nhân bấm niệm pháp quyết, hai viên luân màu đỏ đại trướng, hoá thành hai đạo hồng quang, công kích thẳng về phía trước.
Lão giả áo bào đỏ vội vàng lấy ra một tấm thuẫn bài ngăn căn. Vang lên hai tiếng trầm đục, thuẫn bài màu đỏ đỡ lấy công kích của hai viên luân màu đỏ. Trên đỉnh đầu lão chợt xuất hiện một trận gợn sóng, hoả chưởng màu đỏ xuất hiện giữa không gian trống rộng, hung hăng chụp xuống.
Vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết, lão giả áo bào đỏ bị lửa cháy cuồn cuộn bao phủ. Hai viên luân màu đỏ bay vụt đến, xuyên thủng thân thể lão giả áo bào đỏ.
Đạo sĩ áo bào xanh cũng không thể thoát một kiếp, chết ở trên tay Trần Dương và Lục Ngọc Hoàn. Tu sĩ Kim Đan khống chế trận pháp nhân cơ hội chạy trốn.
Năm Kim Đan tu sĩ của Hoàng Phong môn, bốn người chết trận, một chạy trốn. Từ đây về sau, Hoàng Phong môn chính thức diệt vong.
“Buông bỏ pháp khí, không giết kẻ đầu hàng, kẻ phản kháng giết không tha.”
Vương Minh Nhân thần sắc lạnh lùng, quát lớn.
Đệ tử Hoàng Phong môn người trốn thì trốn, kẻ chết thì chết. Đại bộ phần đệ tử đều đầu hàng, một số ít đệ tử không hàng, đều bị Vương Minh Nhân diệt sát.
Vương Minh Nhân phái người bảo vệ bảo khố Hoàng Phong môn. Đồng thời phái đệ tử đi tiếp thu thế lực phụ thuộc của Hoàng Phong môn. Khuyên bảo bọn họ quy thuận Thái Nhất tiên môn.
Hiện tại không còn như xưa, Thái Nhất tiên môn cần không chỉ là tài vật, còn có dân cư và địa bàn.
Thuận gió thành chương, hơn nữa có thêm hưởng ứng của nội ứng. Đại bộ phận đệ tử Hoàng Phong môn đều quy hàng. Vương Minh Nhân đề ạt một ít đệ tử Hoàng Phong môn bị xa lánh. Mượn dùng lực lượng của bọn họ, tạm thời nắm Hoàng Phong môn trong tay.
Xử lý xong việc, Vương Minh Nhân đi vào bảo khố của Hoàng Phong môn, ba người Vương Thanh Sơn đã ở đây.
Lần này có thể đánh hạ Hoàng Phong môn, công của Vương Thanh Sơn không nhỏ. Nếu không phải hắn thi triển thuật ngự kiếm tiêu diệt hai Kim Đan tu sĩ, cũng sẽ không thuận lợi được như vậy.
Hoàng Phong môn bị diệt, tài vật trong bảo khố tông môn, đương nhiên thuộc về bốn người Vương Minh Nhân.
Một tiếng xé gió chói tai vang lên, một đạo hồng quang chói mắt xé không mà đến, tốc độ cực nhanh.
Hiệp An vội vàng lấy ra một mặt thuẫn bài màu vàng, che ở trước người.
Vang lên tiếng kim loại giao kích trầm đục, một mnagr lớn hoả diễm màu đỏ ở trên mặt thuẫn bài màu xanh lan tràn.
Rống!
Một con giao long hình thể thật lớn giương nanh múa vuốt đánh tới, tốc độ rất nhanh.
Phiên kỳ màu vàng trên tay Hiệp An hào quang đại trướng, nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, bắn ra vô số phong nhận màu vàng. Đánh lên trên người giao long màu xanh, phát ra một trận kim thiết giao kích trầm đục.
Oành đùng đùng!
Thân thể giao long màu xanh chợt vỡ toạc ra, hoá thành vô số kiếm khí. Nhanh chóng công kích Hiệp An và người nam áo vàng.
Vô số kiếm khí màu xanh đánh lên trên thuẫn bài màu vàng, phát ra từng tiếng bùm bùm trầm đục, giống như sao đậu vậy.
Kiếm khí màu xanh cách nam tử áo vàng mười trượng, liền bị vô số xoa ảnh đánh vỡ nát.
Tiếng xe gió vang lên mãnh liệt, cuồng phong nổi lên bốn phía, bầu trời chợt ảm đạm xuống dưới.
Một mặt trận màu xanh to lớn hình vòng tròn xuất hiện trên trời cao, vòng tròn màu xanh được tạo thành từ vô số phi kiếm, lớn hơn mười trượng, phù văn chớp động.
Vương Thanh Sơn biến đổi kiếm quyết, vòng tròn màu xanh hào quang đại trướng. Vô số kiếm khí màu xanh từ trong đó bay ra, lấy khí thế che trời lấp đất đánh về phía hai người Hiệp An.
Hiệp An và người nam áo vàng sắc mặt đại biến, vội vàng lấy ra pháp bảo ngăn cản. Làm vang lên từng trận bùm bụp trầm đục.
Hai con khôi lỗi thú bậc ba muốn công kích Vương Thanh Sơn. Lại bị hai tấm đại võng từ trên trời giáng xuống, che kín thân thể chúng nó.
Một thanh âm xé gió bén nhọn vang lên, một kiếm quang màu xanh hơn mười trượng bắn nhanh đến. Thuẫn bài màu vàng giống như giấy vậy, dễ dàng bị phá vỡ.
Sắc mặt Hiệp An đại biến, một bên lấy ra một cây dù nhỏ màu vàng, thả ra một một lớp màn lớn màu vàng bao bọc mình. Một bên bấm niệm pháp quyết, ngoài thân hắn sáng lên vô số phù văn màu vàng. Một chiến giáp màu vàng xuất hiện trên người hắn, đem toàn thân hắn bọc bọc lại. Người nam áo vàng cũng như thế.
Ở trước mặt kiếm quang màu xanh, bọn họ mỏng manh giống như một tờ giấy vậy, dễ dàng bị đâm thủng.
Vang lên hai tiếng kêu thảm thiết, kiếm quang màu xanh xuyên thủng thân thể hai người bọn họ. Đem thi thể chém thành một mảnh huyết vũ.
Thanh quang chợt loé, hiện ra Vương Thanh Sơn và Thanh Ly kiếm, chính là thần thông người kiếm hợp nhất.
Vương Thanh Son chỉ là Kim Đan tầng sáu, sử dụng phi kiếm bậc hai có chút miễn cưỡng. Bất đắc dĩ mới thi triển bí thuật người kiếm hợp nhất.
Hai người Hiệp An vừa chết, hai người còn lại sợ tới mức hồn bay ra ngoài. Không dám đánh tiếp, thu hồi pháp bảo rồi hoá thành hai đạo độn quang bay đi.
“Còn muốn chạy, đứng lại cho ta.”
Trần Dương quát lạnh một tiếng, biến đổi kiếm quyết. Ba thanh phi kiếm màu lam hợp thành một thể, hoá thành một đạo kiếm quang dài hơn mười trượng. Bay thẳng đến một gã đạo sĩ áo bào xanh.
Tay phải Vương Thanh Sơn bổ về hướng hư không, bay ra một đạo kiếm quang màu đỏ, đánh về phái lão giả áo bào đỏ.
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai người vẫn chưa chết, chỉ bị chém xuống một bàn tay, máu chảy không ngừng.
Lúc này, đại trận hộ tông cũng bị phá nát, Vương Minh Nhân và Lục Ngọc Hoàn giết tiến vào.
Lão giả áo bào đỏ nghênh chiến với Vương Minh Nhân. Vương Minh Nhân bấm niệm pháp quyết, hai viên luân màu đỏ đại trướng, hoá thành hai đạo hồng quang, công kích thẳng về phía trước.
Lão giả áo bào đỏ vội vàng lấy ra một tấm thuẫn bài ngăn căn. Vang lên hai tiếng trầm đục, thuẫn bài màu đỏ đỡ lấy công kích của hai viên luân màu đỏ. Trên đỉnh đầu lão chợt xuất hiện một trận gợn sóng, hoả chưởng màu đỏ xuất hiện giữa không gian trống rộng, hung hăng chụp xuống.
Vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết, lão giả áo bào đỏ bị lửa cháy cuồn cuộn bao phủ. Hai viên luân màu đỏ bay vụt đến, xuyên thủng thân thể lão giả áo bào đỏ.
Đạo sĩ áo bào xanh cũng không thể thoát một kiếp, chết ở trên tay Trần Dương và Lục Ngọc Hoàn. Tu sĩ Kim Đan khống chế trận pháp nhân cơ hội chạy trốn.
Năm Kim Đan tu sĩ của Hoàng Phong môn, bốn người chết trận, một chạy trốn. Từ đây về sau, Hoàng Phong môn chính thức diệt vong.
“Buông bỏ pháp khí, không giết kẻ đầu hàng, kẻ phản kháng giết không tha.”
Vương Minh Nhân thần sắc lạnh lùng, quát lớn.
Đệ tử Hoàng Phong môn người trốn thì trốn, kẻ chết thì chết. Đại bộ phần đệ tử đều đầu hàng, một số ít đệ tử không hàng, đều bị Vương Minh Nhân diệt sát.
Vương Minh Nhân phái người bảo vệ bảo khố Hoàng Phong môn. Đồng thời phái đệ tử đi tiếp thu thế lực phụ thuộc của Hoàng Phong môn. Khuyên bảo bọn họ quy thuận Thái Nhất tiên môn.
Hiện tại không còn như xưa, Thái Nhất tiên môn cần không chỉ là tài vật, còn có dân cư và địa bàn.
Thuận gió thành chương, hơn nữa có thêm hưởng ứng của nội ứng. Đại bộ phận đệ tử Hoàng Phong môn đều quy hàng. Vương Minh Nhân đề ạt một ít đệ tử Hoàng Phong môn bị xa lánh. Mượn dùng lực lượng của bọn họ, tạm thời nắm Hoàng Phong môn trong tay.
Xử lý xong việc, Vương Minh Nhân đi vào bảo khố của Hoàng Phong môn, ba người Vương Thanh Sơn đã ở đây.
Lần này có thể đánh hạ Hoàng Phong môn, công của Vương Thanh Sơn không nhỏ. Nếu không phải hắn thi triển thuật ngự kiếm tiêu diệt hai Kim Đan tu sĩ, cũng sẽ không thuận lợi được như vậy.
Hoàng Phong môn bị diệt, tài vật trong bảo khố tông môn, đương nhiên thuộc về bốn người Vương Minh Nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.