Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 438: Phương Tử Hư
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Chủ sạp là một nữ tử trẻ tuổi mặc váy mềm màu đỏ, nữ tử trẻ tuổi ngũ quan thanh tú, làn da trắng hơn tuyết, trong ánh mắt lộ ra vài phần anh khí nữ tử ít có.
Trên tay nàng đang cầm một quyển sách cổ, xem say sưa.
“Khối Lưu Ly Thạch này bán thế nào?”
Vương Thanh Sơn chỉ vào một tinh thạch như khối lưu ly trên sạp, mở miệng hỏi.
Lưu Ly Thạch là một loại tài liệu luyện khí bậc hai tốt nhất, bình thường dùng để luyện chế pháp khí phòng ngự, cũng có thể luyện vào trong phi kiếm, tăng thêm tính dẻo dai của phi kiếm.
“Chỉ đổi không bán.”
Nữ tử váy đỏ cũng không ngẩng đầu lên nói, giọng điệu lạnh nhạt.
Trên quầy hàng có một tấm biển, bên trên viết một hàng chữ nhỏ đổi lấy tài liệu luyện khí thuộc tính hỏa, bình thường không đổi.
“Ta không có tài liệu luyện khí thuộc tính hỏa, ta lấy con rối thú bậc hai hoặc là linh phù bậc hai đổi, như thế nào?”
“Không đổi, chỉ cần tài liệu luyện khí thuộc tính hỏa, bình thường không đổi.”
Giọng điệu nữ tử váy đỏ rất lạnh nhạt, cho người ta một loại cảm giác từchối người ta ở ngoài ngàn dặm.
Vương Thanh Sơn lắc lắc đầu, đứng dậy, đi về phía xa.
Trao đổi loại chuyện này, vốn đã không cách nào miễn cưỡng.
Vương Thanh Chí và Vương Trường Phi đi ở trên đường rộng rãi, Vương Thanh Chí là lần đầu tiên rời khỏi Ngụy quốc, nhìn cái gì cũng mới mẻ.
Đôi mắt hắn sáng ngời, chợt đẩy nhanh bước chân, Vương Trường Phi vội vàng đuổi theo.
Vương Thanh Chí tới một cửa hàng trang sức, trong cửa hàng treo trang sức đủ loại kiểu dáng, trâm ngọc, vòng ngọc, thoa ngọc vân vân, những món đồ này đều là thứ người tu tiên sử dụng.
“Chưởng quầy, cây trâm này bán thế nào?”
Vương Thanh Chí chỉ vào một cây trâm ngọc màu xanh hỏi.
“Linh khí trung phẩm Ngọc Điệp Trâm, vật ấy là linh khí phòng ngự, dùng Thanh Ngọc Thạch làm tài liệu chính luyện chế mà thành, tám mươi khối linh thạch.”
“Thanh Chí, cháu một người đàn ông, mua trâm ngọc để làm chi?”
Vương Trường Phi đi tới, tò mò hỏi.
“Cháu mua cho tỷ tỷ, tỷ ấy hẳn là sẽ thích. Chưởng quầy, tám mươi khối linh thạch quá đắt rồi, rẻ một chút.”
“Khách quan, chúng ta là buôn bán nhỏ, không có bao nhiêu lợi nhuận, như vậy, thấp nhất bảy mươi tám khối linh thạch, không thể ít hơn nữa.”
Vương Thanh Chí chưa từng đi mua đồ mấy lần, hắn vừa nghe lời này, đã muốn đáp ứng, lại bị Vương Trường Phi ngăn cản.
“Chúng ta vừa rồi đi dạo cửa tiệm trang sức kia, cũng là linh khí trung phẩm, chỉ cần năm mươi khối linh thạch, ngươi vừa ra giá đã là tám mươi, cho rằng chúng ta dễ lừa? Năm mươi lăm khối, không thể nhiều hơn nữa.”
Chưởng quầy lộ ra một khuôn mặt mướp đắng, có chút khó xử nói: “Khách quan, năm mươi lăm khối linh thạch, ta lấy hàng cũng không lấy được. Như vậy, chúng ta đều lui một bước, bảy mươi khối, không thể ít hơn nữa.”
“Năm mươi lăm, không bán thì thôi.”
Vương Trường Phi nói xong lời này, kéo Vương Thanh Chí đi ra ngoài.
“Sáu mươi, đây là giá thấp nhất.”
Vương Trường Phi cũng không quay đầu lại, kéo Vương Thanh Chí rời khỏi.
“Thập tam thúc, sáu mươi khối linh thạch, đã rẻ hai mươi khối, sao thúc còn không mua?”
Vương Thanh Chí rất khó hiểu.
“Cháu đó! Ra ngoài quá ít, hắn thấy cháu trẻ tuổi như vậy, giá khẳng định báo cao, chúng ta là người ngoài, bọn họ làm là làm một vụ, chỉ cần chất lượng đồ vật không có vấn đề, bán đắt một chút không có vấn đề. Hàng hóa so sánh ba nhà, đi nhiều một chút, đừng vội vã mua đồ. Cháu luôn ở trong nhà làm ruộng nuôi cá, không biết linh thạch khó kiếm, nghe thúc không sai.”
Vương Trường Phi dẫn theo Vương Thanh Chí chạy mấy cửa hàng trang sức, hắn mặc cả đặc biệt dữ, khiến Vương Thanh Chí tăng không ít kiến thức.
Vương Thanh Chí xem không ít trang sức, nhưng chưa nhìn thấy thứ vừa lòng đẹp ý.
“Đạo hữu, thấp nhất bốn mươi lăm khối linh thạch, cái vòng tay Tử Vân này tốt xấu gì là một món linh khí trung phẩm, giá gốc bảy mươi khối linh thạch, bây giờ bốn mươi lăm khối linh thạch, đã là giá ưu đãi nhất, không thể ít hơn nữa.”
Một nam tử bộ dáng chưởng quầy cầm một cái vòng ngọc màu tím, cười lấy lòng nói.
Vương Trường Phi nhìn về phía Vương Thanh Chí, Vương Thanh Chí lắc lắc đầu.
“Bốn mươi lăm khối vẫn quá đắt rồi, ba mươi khối còn tạm được.”
“Ba mươi khối? Đạo hữu đi nơi khác xem một chút đi! Nếu ba mươi khối linh thạch có thể mua một món linh khí trung phẩm, có bao nhiêu ta mua bấy nhiêu.”
Vương Trường Phi dẫn theo Vương Thanh Chí đi ra ngoài, hắn biết ý tưởng của Vương Thanh Chí.
Hắn năm đó ở tuổi này của Vương Thanh Chí, cũng theo trưởng bối đi dạo phường thị, thứ hắn thích, cho dù là đắt một chút, hắn cũng muốn mua, hắn muốn dùng phương thức này tuyên thệ, hắn đã trưởng thành, không cần trưởng bối khoa tay múa chân nữa.
“Thập tam thúc, cháu vẫn là thích cây trâm ngọc kia vừa rồi xem sớm nhất đó.”
Vương Thanh Chí do dự một lát, ấp a ấp úng nói.
Ở lúc hắn nhìn thấy cái trâm ngọc đó, trong đầu hắn liền xuất hiện bóng người Tề San San đeo cây trâm, mặc kệ hắn xem bao nhiêu trang sức, hắn vẫn cảm thấy cây trâm ngọc đó tốt.
“Thích thì đi nhìn một cái đi! Thích hợp thì mua.”
Bọn họ trở lại cửa hàng trang sức lúc ban đầu, lấy giá năm mươi chín khối linh thạch, mua cây trâm ngọc đó.
Vương Thanh Chí thanh toán linh thạch, thu hồi trâm ngọc, trên mặt lộ ra ý cười nồng đậm.
“Tề tiên tử đeo cây trâm ngọc này, khẳng định rất đẹp.”
Vương Thanh Chí thầm nghĩ.
Tam Nguyên Cư, lầu ba, Uông Như Yên đang thưởng trà nói chuyện phiếm với một nam hai nữ, vừa nói vừa cười, ở chung cực kỳ hòa hợp.
Uông gia kết bạn rộng, Uông Như Yên trước khi xuất giá, từng đi theo trưởng bối bái phỏng không ít gia tộc tu tiên, mối quan hệ tương đối rộng.
Nàng hỏi thăm người ta một lần nơi tu sĩ ngoại lai tụ tập, ở Tam Nguyên Cư gặp một người quen.
Nếu Vương Trường Sinh ở đây, hẳn là cũng sẽ nhận ra nam tử.
Người này tên Phương Tử Hư, năm đó Bạch Long cốc tổ chức hội đấu giá cỡ lớn, Vương Trường Sinh ở trên một hội trao đổi từng gặp người này.
Một nữ tử khoảng ba mươi tuổi, trang phục thiếu phụ, là Diệp Vân Thường đạo lữ của Phương Tử Hư, một nữ tử khác tuổi không lớn, mười lăm mười sáu tuổi, dáng người cao gầy, trên mặt có hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, nàng là Phương Tư Nhược con gái duy nhất của Phương Tử Hư.
Chỗ Vương gia trú đóng cách Phương gia khá xa, hai nhà lại không có giao tình gì, tự nhiên không có gì lui tới, lúc trước Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên kết hôn, Phương gia vẫn phái người tặng quà.
“Phương đạo hữu, thật sự là ứng câu nói kia, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, lệnh thiên kim tuổi không lớn, đã được Luyện Khí tầng sáu, nào như con trai kia của ta, vẫn là Luyện Khí tầng năm, sầu chết ta rồi.”
Uông Như Yên dùng một loại giọng điệu hâm mộ nói.
Trên tay nàng đang cầm một quyển sách cổ, xem say sưa.
“Khối Lưu Ly Thạch này bán thế nào?”
Vương Thanh Sơn chỉ vào một tinh thạch như khối lưu ly trên sạp, mở miệng hỏi.
Lưu Ly Thạch là một loại tài liệu luyện khí bậc hai tốt nhất, bình thường dùng để luyện chế pháp khí phòng ngự, cũng có thể luyện vào trong phi kiếm, tăng thêm tính dẻo dai của phi kiếm.
“Chỉ đổi không bán.”
Nữ tử váy đỏ cũng không ngẩng đầu lên nói, giọng điệu lạnh nhạt.
Trên quầy hàng có một tấm biển, bên trên viết một hàng chữ nhỏ đổi lấy tài liệu luyện khí thuộc tính hỏa, bình thường không đổi.
“Ta không có tài liệu luyện khí thuộc tính hỏa, ta lấy con rối thú bậc hai hoặc là linh phù bậc hai đổi, như thế nào?”
“Không đổi, chỉ cần tài liệu luyện khí thuộc tính hỏa, bình thường không đổi.”
Giọng điệu nữ tử váy đỏ rất lạnh nhạt, cho người ta một loại cảm giác từchối người ta ở ngoài ngàn dặm.
Vương Thanh Sơn lắc lắc đầu, đứng dậy, đi về phía xa.
Trao đổi loại chuyện này, vốn đã không cách nào miễn cưỡng.
Vương Thanh Chí và Vương Trường Phi đi ở trên đường rộng rãi, Vương Thanh Chí là lần đầu tiên rời khỏi Ngụy quốc, nhìn cái gì cũng mới mẻ.
Đôi mắt hắn sáng ngời, chợt đẩy nhanh bước chân, Vương Trường Phi vội vàng đuổi theo.
Vương Thanh Chí tới một cửa hàng trang sức, trong cửa hàng treo trang sức đủ loại kiểu dáng, trâm ngọc, vòng ngọc, thoa ngọc vân vân, những món đồ này đều là thứ người tu tiên sử dụng.
“Chưởng quầy, cây trâm này bán thế nào?”
Vương Thanh Chí chỉ vào một cây trâm ngọc màu xanh hỏi.
“Linh khí trung phẩm Ngọc Điệp Trâm, vật ấy là linh khí phòng ngự, dùng Thanh Ngọc Thạch làm tài liệu chính luyện chế mà thành, tám mươi khối linh thạch.”
“Thanh Chí, cháu một người đàn ông, mua trâm ngọc để làm chi?”
Vương Trường Phi đi tới, tò mò hỏi.
“Cháu mua cho tỷ tỷ, tỷ ấy hẳn là sẽ thích. Chưởng quầy, tám mươi khối linh thạch quá đắt rồi, rẻ một chút.”
“Khách quan, chúng ta là buôn bán nhỏ, không có bao nhiêu lợi nhuận, như vậy, thấp nhất bảy mươi tám khối linh thạch, không thể ít hơn nữa.”
Vương Thanh Chí chưa từng đi mua đồ mấy lần, hắn vừa nghe lời này, đã muốn đáp ứng, lại bị Vương Trường Phi ngăn cản.
“Chúng ta vừa rồi đi dạo cửa tiệm trang sức kia, cũng là linh khí trung phẩm, chỉ cần năm mươi khối linh thạch, ngươi vừa ra giá đã là tám mươi, cho rằng chúng ta dễ lừa? Năm mươi lăm khối, không thể nhiều hơn nữa.”
Chưởng quầy lộ ra một khuôn mặt mướp đắng, có chút khó xử nói: “Khách quan, năm mươi lăm khối linh thạch, ta lấy hàng cũng không lấy được. Như vậy, chúng ta đều lui một bước, bảy mươi khối, không thể ít hơn nữa.”
“Năm mươi lăm, không bán thì thôi.”
Vương Trường Phi nói xong lời này, kéo Vương Thanh Chí đi ra ngoài.
“Sáu mươi, đây là giá thấp nhất.”
Vương Trường Phi cũng không quay đầu lại, kéo Vương Thanh Chí rời khỏi.
“Thập tam thúc, sáu mươi khối linh thạch, đã rẻ hai mươi khối, sao thúc còn không mua?”
Vương Thanh Chí rất khó hiểu.
“Cháu đó! Ra ngoài quá ít, hắn thấy cháu trẻ tuổi như vậy, giá khẳng định báo cao, chúng ta là người ngoài, bọn họ làm là làm một vụ, chỉ cần chất lượng đồ vật không có vấn đề, bán đắt một chút không có vấn đề. Hàng hóa so sánh ba nhà, đi nhiều một chút, đừng vội vã mua đồ. Cháu luôn ở trong nhà làm ruộng nuôi cá, không biết linh thạch khó kiếm, nghe thúc không sai.”
Vương Trường Phi dẫn theo Vương Thanh Chí chạy mấy cửa hàng trang sức, hắn mặc cả đặc biệt dữ, khiến Vương Thanh Chí tăng không ít kiến thức.
Vương Thanh Chí xem không ít trang sức, nhưng chưa nhìn thấy thứ vừa lòng đẹp ý.
“Đạo hữu, thấp nhất bốn mươi lăm khối linh thạch, cái vòng tay Tử Vân này tốt xấu gì là một món linh khí trung phẩm, giá gốc bảy mươi khối linh thạch, bây giờ bốn mươi lăm khối linh thạch, đã là giá ưu đãi nhất, không thể ít hơn nữa.”
Một nam tử bộ dáng chưởng quầy cầm một cái vòng ngọc màu tím, cười lấy lòng nói.
Vương Trường Phi nhìn về phía Vương Thanh Chí, Vương Thanh Chí lắc lắc đầu.
“Bốn mươi lăm khối vẫn quá đắt rồi, ba mươi khối còn tạm được.”
“Ba mươi khối? Đạo hữu đi nơi khác xem một chút đi! Nếu ba mươi khối linh thạch có thể mua một món linh khí trung phẩm, có bao nhiêu ta mua bấy nhiêu.”
Vương Trường Phi dẫn theo Vương Thanh Chí đi ra ngoài, hắn biết ý tưởng của Vương Thanh Chí.
Hắn năm đó ở tuổi này của Vương Thanh Chí, cũng theo trưởng bối đi dạo phường thị, thứ hắn thích, cho dù là đắt một chút, hắn cũng muốn mua, hắn muốn dùng phương thức này tuyên thệ, hắn đã trưởng thành, không cần trưởng bối khoa tay múa chân nữa.
“Thập tam thúc, cháu vẫn là thích cây trâm ngọc kia vừa rồi xem sớm nhất đó.”
Vương Thanh Chí do dự một lát, ấp a ấp úng nói.
Ở lúc hắn nhìn thấy cái trâm ngọc đó, trong đầu hắn liền xuất hiện bóng người Tề San San đeo cây trâm, mặc kệ hắn xem bao nhiêu trang sức, hắn vẫn cảm thấy cây trâm ngọc đó tốt.
“Thích thì đi nhìn một cái đi! Thích hợp thì mua.”
Bọn họ trở lại cửa hàng trang sức lúc ban đầu, lấy giá năm mươi chín khối linh thạch, mua cây trâm ngọc đó.
Vương Thanh Chí thanh toán linh thạch, thu hồi trâm ngọc, trên mặt lộ ra ý cười nồng đậm.
“Tề tiên tử đeo cây trâm ngọc này, khẳng định rất đẹp.”
Vương Thanh Chí thầm nghĩ.
Tam Nguyên Cư, lầu ba, Uông Như Yên đang thưởng trà nói chuyện phiếm với một nam hai nữ, vừa nói vừa cười, ở chung cực kỳ hòa hợp.
Uông gia kết bạn rộng, Uông Như Yên trước khi xuất giá, từng đi theo trưởng bối bái phỏng không ít gia tộc tu tiên, mối quan hệ tương đối rộng.
Nàng hỏi thăm người ta một lần nơi tu sĩ ngoại lai tụ tập, ở Tam Nguyên Cư gặp một người quen.
Nếu Vương Trường Sinh ở đây, hẳn là cũng sẽ nhận ra nam tử.
Người này tên Phương Tử Hư, năm đó Bạch Long cốc tổ chức hội đấu giá cỡ lớn, Vương Trường Sinh ở trên một hội trao đổi từng gặp người này.
Một nữ tử khoảng ba mươi tuổi, trang phục thiếu phụ, là Diệp Vân Thường đạo lữ của Phương Tử Hư, một nữ tử khác tuổi không lớn, mười lăm mười sáu tuổi, dáng người cao gầy, trên mặt có hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, nàng là Phương Tư Nhược con gái duy nhất của Phương Tử Hư.
Chỗ Vương gia trú đóng cách Phương gia khá xa, hai nhà lại không có giao tình gì, tự nhiên không có gì lui tới, lúc trước Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên kết hôn, Phương gia vẫn phái người tặng quà.
“Phương đạo hữu, thật sự là ứng câu nói kia, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, lệnh thiên kim tuổi không lớn, đã được Luyện Khí tầng sáu, nào như con trai kia của ta, vẫn là Luyện Khí tầng năm, sầu chết ta rồi.”
Uông Như Yên dùng một loại giọng điệu hâm mộ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.