Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1183: Tầm Bảo

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Bắc Cương, Hỏa Nha phường thị.

Trong một gian mật thất, Vương Minh Nhân đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hai mắt khép hờ, quanh thân có vô kim sắc quang điểm hiện lên.

Kim sắc quang điểm theo mũi miệng hắn bay vào bên trong cơ thể, dưới dự chỉ dạy của hắn, từ từ hội tụ đến chỗ đan điền.

Tại đan điền của hắn, có một viên cầu xích kim lưỡng sắc đang chậm rãi chuyển động. Một dòng linh khí xích kim sắc nồng đậm, chậm rãi ùa vào bên trong Kim Đan của hắn.

Một lát sau, quanh thân Vương Minh Nhân xích kim sắc quang điểm toàn bộ ùa vào trong cơ thể hắn biến mất không thấy. Hắn mở hai mắt, trong mắt mơ hồ bắn ra một chút kim quang.

“Rốt cuộc cũng tiến vào Kim Đan tầng sáu.”

Vương Minh Nhân lẩm bẩm, trên mặt lộ ra một vẻ vui mừng.

Những chuyện của hắn tương đối nhàn, bình thường tốn không ít thời gian Luyện khí. Trong Hỏa Nha phường thị có bao nhiêu vị Luyện khí sư bậc ba, Vương Minh Nhân kết giao nhiều vị Luyện khí sư bậc ba, trải qua lượng lớn luyện tập, hắn đã muốn là Luyện khí sư bậc ba. Nếu là khi lưu lại gia tộc, hắn có thể trở thành Luyện khí sư bậc ba.

Thứ nhất, tài lực gia tộc có hạn, không thể mua lượng lớn tài luyện luyện khí cho hắn luyện tập. Thứ hai, không có đồng đạo trao đổi, lại không có danh sư chỉ điểm nên tiên bộ rất chậm. Thái Nhất tiên môn có bao nhiêu vị Luyện khí sư bậc bốn, Vương Minh Nhân tiến bộ rất nhanh, trình độ luyện khí đề cao rất nhanh.

Sau khi trở thành Luyện khí sư bậc ba, Vương Minh Nhân luyện chế pháp bảo chém được linh thạch, mua tài nguyên tu tiên.

Hỏa linh khí ở Bắc Cương dư thừa, linh vật thuộc tính hỏa cũng có vẻ nhiều. Bình thường thì cũng không có chuyện gì, giao hữu cũng luyện khí, đây là toàn bộ cuộc sống của Vương Minh Nhân.



Một trận quái kêu “Oa oa” vang lên, Vương Minh Nhân lấy ra một mặt hồng sắc ngọc bàn lớn bằng bàn tay, đánh vào một đạo pháp quyết, một thanh âm người nam chợt vang lên: “Vương sư huynh, là ta Triệu sư đệ, có thuận tiện đi một chuyến đến Thiên Nguyệt lâu không?”

“Thì ra là Triệu sư đệ. Thuận tiên, ta sẽ tới liền.”

Vương Minh Nhân đáp ứng, thu hồi hồng sắc ngọc bàn, rồi rời khỏi chỗ ở.

Sau nửa khắc đồng hồ sau, Vương Minh Nhân xuất hiện trong một gian phòng yên tĩnh. Đối diện hắn là một thanh niên mặc áo mãng màu đỏ.

Thanh niên áo đỏ không phải là người ngoài, đùng vậy, là Triệu Vô Cực.

Vương Minh Giang, Vương Minh Nhân và Vương Trường Sinh đều cùng Triệu Vô Cực vây giết yêu thú, Triệu Vô Cực đã muốn Kim Đan. Tu vi hắn Kim Đan tầng bốn, hắn điều đến Bắc Cương hơn hai mươi năm, mấy năm nay không ít cùng Vương Minh Nhân lui tới.

Triệu Vô Cực là một kẻ cuồng công việc, áp giải hàng hóa, vây giết yêu thú, diệt sát Yêu thú bậc ba, cùng kẻ địch đấu pháp. Nếu pháp bảo bị tổn trọng, hắn liền nhờ Vương Minh Nhân hỗ trợ sửa chữa.

Vương Minh Nhân hỗ trợ tu bổ pháp bảo, cũng không thu phí. Triệu Vô Cực cũng hiểu sự tình, thỉnh thoảng đưa đến một ít tài liệu luyện khí thuộc tính hỏa cho Vương Minh Nhân, xem như đó là thù lao.

Hàn huyên đơn giản vài câu, Triệu Vô Cực nói lên chính sự: “Vương sư huynh, ta và Liễu sư tỷ phát hiện được một động phủ của cổ tu sĩ, nhưng cấm chế mạnh quá, chúng ta thỉnh giáo một vị Trận pháp sư bậc ba, nói là cần năm Kim Đan tu sĩ liên thủ thì mới có thể phá được trận này. Ta nghĩ mời ngươi đến hỗ trợ, đến lúc đó có được bảo vật, ngươi cũng có bảo vật.”

“Động phủ cổ tu sĩ?”

Vương Minh Nhân có chút tâm động, nói hẳn lên. Hắn bước vào tu tiên giới nhiều năm như vậy, thật đúng là chưa từng phát hiện động phủ cổ tu sĩ.

Một vị tu sĩ nghèo túng phát hiện động phủ cổ tu sĩ, được cỗ tu sĩ truyền thừa cùng pháp bảo, từ nay về sau một bước lên trời. Loại chuyện này trong điển tịch ghi lại rất nhiều. Vương Minh Nhân chưa từng thăm dò qua động phủ cổ tu sĩ.



“Phá không được cấmc chế? Cần năm tu sĩ Kim Đan liên thủ mới có thể phá trận?”

Vương Minh Nhân nhướng mày, bán tín bán nghi.

Hắn chưa từng thăm dò qua động phủ cổ tu sĩ, cũng không biết có chút cấm chế cần nhiều tu sĩ liên thủ mới có thể bài trừ.

Lần trước áp giải hàng hóa, bọn họ lọt vào phục kích của Cửu U tông, Vương Minh Nhân lọt vào trong trọng điểm chiếu cố của kẻ địch, hắn lo lắng là cừu gia tiêu diệt gia tộc tìm tới môn. Muốn diệt trừ tận gốc, loại bỏ hắn.

Bởi vậy, sau khi áp giải hàng hóa trở về, hắn vốn không rời khỏi Hỏa Nha phường thị.

Đương nhiên, Thái Nhất tiên môn cũng có điều tra qua, không có chứng cớ là Cửu U tông làm. Rất rõ ràng, nếu Cửu U tông đối phó với Thái Nhất tiên môn, tuyệt đối sẽ không sử dụng Hắc Dực sa mãng, như vậy chẳng khác nào tuyên chiến với Thái Nhất tiên môn. Phàm là tu sĩ Cửu U tông có đầu óc, cũng sẽ không làm như vậy. Dù sao Cửu U tông trải qua nội chiến, tổn thất không ít cao giai tu sĩ trong cùng một địa bàn. Trái lại, Thái Nhất tiên môn lấy Đông Hoang làm đại bản doanh, Trung Nguyên, Bắc Cương và Nam Hải đều không có phân đà, thế lực rất lớn.

Hắn phái người liên hệ với Vương Trường Sinh, hỏi hung thủ, Vương Trường Sinh mập mờ suy đoán, chỉ là đề cho Vương Minh Nhân chú ý nhiều hơn, tự mình bảo vệ tốt.

Vương Trường Sinh cũng không có chứng cớ, tự nhiên có thể sẽ không nói lung tung.

“Đúng vậy, cấm chế là Ngũ linh thú quang trận, cần năm tên Kim Đan tu sĩ cùng nhau hợp lực mới có thể phá đi trận pháp. Nhân số quá ít, chẳng những phá không được trận pháp mà còn có thể bị trận pháp diệt sát. Ta cùng Liễu sư tỷ phá cấm, thiếu chút nữa bị cấm chế giết chết.”

Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Triệu Vô Cực hiện ra vài phần sắc e ngại.

Vương Minh Nhân trầm ngâm một lát rồi nói: “Được rồi, ta đây cùng Triệu sư đệ đi một chuyến.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook