Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 387: Tề Vân Dân Cùng Tề San San
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Trúc Cơ Đan cạnh tranh cực kỳ kịch liệt, Vương Trường Phong cũng tham dự đấu giá, bởi vì người khác báo giá quá cao, hắn không tiếp tục tăng giá.
Hai viên Trúc Cơ Đan phân biệt lấy giá bốn vạn sáu ngàn khối linh thạch cùng năm vạn khối linh thạch hoàn thành giao dịch, Triệu gia đấu được một viên Trúc Cơ Đan.
“Vật phẩm bán đấu giá áp trục thứ ba, một bộ cờ trận truyền tống trận loại nhỏ, phạm vi truyền tống ở trong vòng vạn dặm, giá khởi điểm hai vạn khối linh thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn ba ngàn.”
Ngụy Nguyên chỉ vào hơn trăm cây cờ trận nói.
“Truyền tống trận!”
Ánh mắt Vương Trường Phong sáng ngời, trong lòng mừng rỡ.
Vương gia bây giờ khống chế không ít địa bàn, linh mạch kia của Hồng Diệp lĩnh, Vương gia bảo, hang động trong lòng đất Vân Châu, ba nơi này cách nhau khá xa, lui tới không tiện.
Bởi vì số lượng tu sĩ Trúc Cơ không phải đặc biệt nhiều, Vương gia phái một ít tu sĩ Luyện Khí mang theo con rối bậc hai trông coi, chỉ gieo trồng một ít linh cốc cấp thấp.
Nếu muốn cam đoan Hồng Diệp lĩnh an toàn, ít nhất cần hai tu sĩ Trúc Cơ trấn thủ, nhưng khoảng cách quá xa, một khi có địch nhân tập kích, trợ giúp cực kỳ bất tiện, nếu đấu giá được bộ truyền tống trận này, vậy không còn gì tốt hơn.
“Hai vạn!”
“Hai vạn ba!”
“Hai vạn tám!”
So với vật phẩm bán đấu giá trước đó mà nói, người ra giá đấu bộ truyền tống trận này ít hơn rất nhiều.
Giá liên tiếp kéo lên, không bao lâu sau, giá liền tăng tới bốn vạn linh thạch.
“Năm vạn!”
Vương Trường Phong cao giọng hô, sắc mặt nghiêm túc.
“Sáu vạn!”
Một giọng nam tử tràn đầy trung khí từ ghế lô chỗ Triệu gia truyền đến.
Triệu Trung Hiền là người dẫn đội lần này, Trúc Cơ tầng bốn, trừ hắn, còn có ba tộc nhân Trúc Cơ tầng hai.
“Bảy vạn.”
Vương Trường Phong không chút nhượng bộ, bộ truyền tống trận này, hắn bắt buộc phải có.
Triệu Trung Hiền nhíu mày, trầm ngâm một lát, mở miệng hô: “Bảy vạn rưỡi, mong đạo hữu nể mặt Triệu gia lĩnh Triệu gia chúng ta một lần, Triệu gia chúng ta vô cùng cảm kích.”
Đối phương tăng giá quá dữ, hắn không thể không báo ra gia môn, để dọa đối phương.
“Tám vạn.”
Vương Trường Phong coi như chưa nghe thấy, lại thêm năm ngàn khối linh thạch.
Tám vạn khối linh thạch, cũng đủ mua một món tài liệu bậc ba không tệ rồi.
“Tám vạn rưỡi.”
Giọng điệu Triệu Trung Hiền trở nên trầm trọng một chút.
Vương Trường Phong nhíu mày, lần này bán linh cốc kiếm không ít linh thạch, nhưng trên người hắn không lấy ra được nhiều linh thạch như vậy, nếu bảo Vương Trường Hải hỗ trợ, có lẽ có thể gom đủ tám vạn năm ngàn khối linh thạch, nhưng khó bảo đảm Triệu gia sẽ không tiếp tục tăng giá, mặt hắn lộ vẻ do dự.
“Đại ca, không thể tiếp tục tăng giá, đã có không ít người chú ý tới chúng ta.”
Vương Trường Hào truyền âm khuyên nhủ.
Ánh mắt Vương Trường Phong xoay chuyển, gật đầu đáp ứng, không mở miệng nữa.
Triệu Trung Hiền tự nhiên không lấy ra được nhiều linh thạch như vậy, nhưng hắn lấy ra nhiều viên yêu đan bậc hai cùng một lô tài liệu bậc hai bán đấu giá, miễn cưỡng gom đủ tám vạn năm ngàn khối linh thạch. “Vật phẩm bán đấu giá áp trục thứ tư, một khối Thiết Tinh, nặng bốn lượng, có thể dùng cho luyện chế bản mạng pháp khí, giá khởi điểm một vạn khối linh thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một ngàn khối linh thạch.”
Tài liệu bậc ba cạnh tranh rất kịch liệt, Vương Trường Phong lấy giá cao bốn năm vạn khối linh thạch, đấu giá được khối Thiết Tinh này.
Vương Thanh Sơn là kiếm tu, có thể dùng khối Thiết Tinh này luyện chế một thanh bản mạng phi kiếm.
Đấu giá xong khối Thiết Tinh này, hội đấu giá cũng liền kết thúc. Đám người tu tiên lục tục rời khỏi hội trường.
Về tới chỗ ở, Vương Trường Phong nói với Vương Trường Hào cùng Vương Thanh Sơn: “Ta muốn xuống tay với người Triệu gia, các ngươi cảm thấy thế nào?”
“Chúng ta chuyến này cầm theo tám con rối thú bậc hai, có phần thắng nhất định, nhưng ta không đề nghị làm như vậy. Truyền tống trận tất nhiên quý giá, nhưng nhỡ đâu xảy ra sai lầm, mạng nhỏ chúng ta khó có thể bảo toàn, ai biết bọn họ có con bài chưa lật gì? Nơi này là Sở quốc, không phải Ngụy quốc, thôi!”
Vương Trường Hào nghiêm túc suy tư thật lâu, từ chối đề nghị của Vương Trường Phong.
“Ta đồng ý ý kiến của thập bát thúc, bằng vào tám con rối thú bậc hai trên tay chúng ta, chúng ta có phần thắng nhất định, nhưng một khi bị một người chạy thoát, đối phương theo manh mối con rối thú, khẳng định có thể tra tới trên người Vương gia chúng ta. Gia tộc tu tiên có được nhiều con rối thú bậc hai như vậy cũng không nhiều, rất dễ dàng tra tới trên người Vương gia chúng ta, bây giờ hai nước hợp tác đối kháng ma đạo, chúng ta ở trên đất Sở quốc giết người đoạt bảo, Sở quốc truy cứu, vậy phiền toái, thật ra chủ yếu là chúng ta không đủ thực lực, nếu cửu thúc cửu thẩm ở đây, bọn họ khẳng định không chạy thoát. Đại bá, hay là thôi đi!”
Vương Thanh Sơn cũng không đồng ý động thủ đối với Triệu gia, không có cách nào cả, ba người bọn họ thực lực quá yếu, một khi chạy mất một người, Vương gia đều sẽ có phiền toái.
Vương Trường Phong nhắm hai mắt, hít sâu mấy hơi, bình ổn xao động trong lòng, gật đầu nói: “Ừm, các ngươi nói rất đúng, lần này buông tha Triệu gia trước, thời gian chúng ta dừng lại ở đây cũng không ngắn nữa, trở về nhanh một chút đi! Miễn cho đám người nhị thập nhất thúc lo lắng.”
Ra khỏi phường thị, bọn họ thả ra Thanh Lân Mã, chạy về phía Ngụy quốc.
Cánh rừng rậm màu đen nào đó, một nam một nữ nhanh chóng chạy đi, vẻ mặt kích động.
Nam râu tóc bạc trắng, mặc trường bào màu xanh, cầm trên tay một cái hồ lô màu xanh, thỉnh thoảng trút vào trong miệng hai ngụm.
Nữ mi thanh mục tú, làn da trắng như tuyết, dáng người có chút gầy, mặc váy dài màu lam.
“Gia gia, là khi nào rồi, ngài còn uống rượu.”
Nữ tử nhíu lại hàng lông mày lá liễu, thầm oán.
“Hôm nay là ngày hội đấu giá tổ chức, bọn họ cần bận tham gia hội đấu giá, chúng ta đột nhiên rời khỏi thành Thương Lan, hơn nữa còn dùng một tấm Thổ Độn Phù, bọn họ khẳng định đuổi không kịp, cháu cứ yên tâm đi! Chạy hơn nửa canh giờ, cũng không thấy bọn họ đuổi theo, gia gia lên cơn thèm rượu, chỉ uống hai ngụm.”
Lão già áo bào màu xanh vừa nói, vừa trút vào trong miệng hai ngụm linh tửu, trên mặt lộ ra biểu cảm say mê.
Vừa dứt lời, một giọng nam tử tràn ngập châm chọc chợt vang lên: “Thật không? Ai cho ngươi tự tin? Một tấm Thổ Độn Phù đã muốn cắt đuôi chúng ta, coi chúng ta là thùng cơm sao?”
Một thanh niên áo sam màu xanh dáng người cao gầy ngồi ở trên lưng một con chim điêu khổng lồ màu xanh hình thể thật lớn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hai ông cháu phía dưới.
Hai viên Trúc Cơ Đan phân biệt lấy giá bốn vạn sáu ngàn khối linh thạch cùng năm vạn khối linh thạch hoàn thành giao dịch, Triệu gia đấu được một viên Trúc Cơ Đan.
“Vật phẩm bán đấu giá áp trục thứ ba, một bộ cờ trận truyền tống trận loại nhỏ, phạm vi truyền tống ở trong vòng vạn dặm, giá khởi điểm hai vạn khối linh thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn ba ngàn.”
Ngụy Nguyên chỉ vào hơn trăm cây cờ trận nói.
“Truyền tống trận!”
Ánh mắt Vương Trường Phong sáng ngời, trong lòng mừng rỡ.
Vương gia bây giờ khống chế không ít địa bàn, linh mạch kia của Hồng Diệp lĩnh, Vương gia bảo, hang động trong lòng đất Vân Châu, ba nơi này cách nhau khá xa, lui tới không tiện.
Bởi vì số lượng tu sĩ Trúc Cơ không phải đặc biệt nhiều, Vương gia phái một ít tu sĩ Luyện Khí mang theo con rối bậc hai trông coi, chỉ gieo trồng một ít linh cốc cấp thấp.
Nếu muốn cam đoan Hồng Diệp lĩnh an toàn, ít nhất cần hai tu sĩ Trúc Cơ trấn thủ, nhưng khoảng cách quá xa, một khi có địch nhân tập kích, trợ giúp cực kỳ bất tiện, nếu đấu giá được bộ truyền tống trận này, vậy không còn gì tốt hơn.
“Hai vạn!”
“Hai vạn ba!”
“Hai vạn tám!”
So với vật phẩm bán đấu giá trước đó mà nói, người ra giá đấu bộ truyền tống trận này ít hơn rất nhiều.
Giá liên tiếp kéo lên, không bao lâu sau, giá liền tăng tới bốn vạn linh thạch.
“Năm vạn!”
Vương Trường Phong cao giọng hô, sắc mặt nghiêm túc.
“Sáu vạn!”
Một giọng nam tử tràn đầy trung khí từ ghế lô chỗ Triệu gia truyền đến.
Triệu Trung Hiền là người dẫn đội lần này, Trúc Cơ tầng bốn, trừ hắn, còn có ba tộc nhân Trúc Cơ tầng hai.
“Bảy vạn.”
Vương Trường Phong không chút nhượng bộ, bộ truyền tống trận này, hắn bắt buộc phải có.
Triệu Trung Hiền nhíu mày, trầm ngâm một lát, mở miệng hô: “Bảy vạn rưỡi, mong đạo hữu nể mặt Triệu gia lĩnh Triệu gia chúng ta một lần, Triệu gia chúng ta vô cùng cảm kích.”
Đối phương tăng giá quá dữ, hắn không thể không báo ra gia môn, để dọa đối phương.
“Tám vạn.”
Vương Trường Phong coi như chưa nghe thấy, lại thêm năm ngàn khối linh thạch.
Tám vạn khối linh thạch, cũng đủ mua một món tài liệu bậc ba không tệ rồi.
“Tám vạn rưỡi.”
Giọng điệu Triệu Trung Hiền trở nên trầm trọng một chút.
Vương Trường Phong nhíu mày, lần này bán linh cốc kiếm không ít linh thạch, nhưng trên người hắn không lấy ra được nhiều linh thạch như vậy, nếu bảo Vương Trường Hải hỗ trợ, có lẽ có thể gom đủ tám vạn năm ngàn khối linh thạch, nhưng khó bảo đảm Triệu gia sẽ không tiếp tục tăng giá, mặt hắn lộ vẻ do dự.
“Đại ca, không thể tiếp tục tăng giá, đã có không ít người chú ý tới chúng ta.”
Vương Trường Hào truyền âm khuyên nhủ.
Ánh mắt Vương Trường Phong xoay chuyển, gật đầu đáp ứng, không mở miệng nữa.
Triệu Trung Hiền tự nhiên không lấy ra được nhiều linh thạch như vậy, nhưng hắn lấy ra nhiều viên yêu đan bậc hai cùng một lô tài liệu bậc hai bán đấu giá, miễn cưỡng gom đủ tám vạn năm ngàn khối linh thạch. “Vật phẩm bán đấu giá áp trục thứ tư, một khối Thiết Tinh, nặng bốn lượng, có thể dùng cho luyện chế bản mạng pháp khí, giá khởi điểm một vạn khối linh thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một ngàn khối linh thạch.”
Tài liệu bậc ba cạnh tranh rất kịch liệt, Vương Trường Phong lấy giá cao bốn năm vạn khối linh thạch, đấu giá được khối Thiết Tinh này.
Vương Thanh Sơn là kiếm tu, có thể dùng khối Thiết Tinh này luyện chế một thanh bản mạng phi kiếm.
Đấu giá xong khối Thiết Tinh này, hội đấu giá cũng liền kết thúc. Đám người tu tiên lục tục rời khỏi hội trường.
Về tới chỗ ở, Vương Trường Phong nói với Vương Trường Hào cùng Vương Thanh Sơn: “Ta muốn xuống tay với người Triệu gia, các ngươi cảm thấy thế nào?”
“Chúng ta chuyến này cầm theo tám con rối thú bậc hai, có phần thắng nhất định, nhưng ta không đề nghị làm như vậy. Truyền tống trận tất nhiên quý giá, nhưng nhỡ đâu xảy ra sai lầm, mạng nhỏ chúng ta khó có thể bảo toàn, ai biết bọn họ có con bài chưa lật gì? Nơi này là Sở quốc, không phải Ngụy quốc, thôi!”
Vương Trường Hào nghiêm túc suy tư thật lâu, từ chối đề nghị của Vương Trường Phong.
“Ta đồng ý ý kiến của thập bát thúc, bằng vào tám con rối thú bậc hai trên tay chúng ta, chúng ta có phần thắng nhất định, nhưng một khi bị một người chạy thoát, đối phương theo manh mối con rối thú, khẳng định có thể tra tới trên người Vương gia chúng ta. Gia tộc tu tiên có được nhiều con rối thú bậc hai như vậy cũng không nhiều, rất dễ dàng tra tới trên người Vương gia chúng ta, bây giờ hai nước hợp tác đối kháng ma đạo, chúng ta ở trên đất Sở quốc giết người đoạt bảo, Sở quốc truy cứu, vậy phiền toái, thật ra chủ yếu là chúng ta không đủ thực lực, nếu cửu thúc cửu thẩm ở đây, bọn họ khẳng định không chạy thoát. Đại bá, hay là thôi đi!”
Vương Thanh Sơn cũng không đồng ý động thủ đối với Triệu gia, không có cách nào cả, ba người bọn họ thực lực quá yếu, một khi chạy mất một người, Vương gia đều sẽ có phiền toái.
Vương Trường Phong nhắm hai mắt, hít sâu mấy hơi, bình ổn xao động trong lòng, gật đầu nói: “Ừm, các ngươi nói rất đúng, lần này buông tha Triệu gia trước, thời gian chúng ta dừng lại ở đây cũng không ngắn nữa, trở về nhanh một chút đi! Miễn cho đám người nhị thập nhất thúc lo lắng.”
Ra khỏi phường thị, bọn họ thả ra Thanh Lân Mã, chạy về phía Ngụy quốc.
Cánh rừng rậm màu đen nào đó, một nam một nữ nhanh chóng chạy đi, vẻ mặt kích động.
Nam râu tóc bạc trắng, mặc trường bào màu xanh, cầm trên tay một cái hồ lô màu xanh, thỉnh thoảng trút vào trong miệng hai ngụm.
Nữ mi thanh mục tú, làn da trắng như tuyết, dáng người có chút gầy, mặc váy dài màu lam.
“Gia gia, là khi nào rồi, ngài còn uống rượu.”
Nữ tử nhíu lại hàng lông mày lá liễu, thầm oán.
“Hôm nay là ngày hội đấu giá tổ chức, bọn họ cần bận tham gia hội đấu giá, chúng ta đột nhiên rời khỏi thành Thương Lan, hơn nữa còn dùng một tấm Thổ Độn Phù, bọn họ khẳng định đuổi không kịp, cháu cứ yên tâm đi! Chạy hơn nửa canh giờ, cũng không thấy bọn họ đuổi theo, gia gia lên cơn thèm rượu, chỉ uống hai ngụm.”
Lão già áo bào màu xanh vừa nói, vừa trút vào trong miệng hai ngụm linh tửu, trên mặt lộ ra biểu cảm say mê.
Vừa dứt lời, một giọng nam tử tràn ngập châm chọc chợt vang lên: “Thật không? Ai cho ngươi tự tin? Một tấm Thổ Độn Phù đã muốn cắt đuôi chúng ta, coi chúng ta là thùng cơm sao?”
Một thanh niên áo sam màu xanh dáng người cao gầy ngồi ở trên lưng một con chim điêu khổng lồ màu xanh hình thể thật lớn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hai ông cháu phía dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.