Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1314: Thoả Hiệp (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
“Tiền bối, nếu chúng ta cự tuyệt, có thể rời khỏi nơi này không?”
Uông Như Yên cười khổ mà nói, nàng đã vận dụng Ô phượng pháp mục xem xét qua, nơi này thiết lập cấm chế mạnh mẽ.
“Khẳng định không thể, ai biết được các ngươi có phải là tu sĩ Nhật Nguyệt cung hay không? Lão phu chỉ là một luồng tàn hồn, không thể phân biệt được thật giả, cũng lười phân biệt. Các ngươi nếu là lưu lại lời thề trên Vạn thú cấm thư, thì có thể sống sót đi ra ngoài. Ngoại trừ linh mạch bậc năm, những thứ khác tuỳ các ngươi xử trí. Trấn Hải tông chúng ta lập phái hơn vạn năm, nội tình thâm hậu, tồn súc tu tiên tài nguyên hơn xa các ngươi tưởng tượng. Hoá thần không dám nói, bồi dưỡng vài tên Nguyên anh tu sĩ không thành vấn đề. Trừ lần đó ra, trong tay chúng ta còn nắm vài cái bí cảnh.”
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đều lộ vẻ mặt khó xử. Nếu cự tuyệt chỉ sợ Ti Đồ Diễm có thể sẽ không khách khí đối với bọn họ. Ti Đồ Diễm sinh tiền là Nguyên anh tu sĩ, cho du là một luồng tàn hồn, ai biết được hắn có thể thi triển được thân thông gì không? Vương Trường Sinh và Uông Như Yên không dám đánh cược, thua nhưng cũng không có thêm một lần cơ hội đến.
Vương Trường Sinh trên mặt lộ ra vẻ do dự, lưu lại lời thề ở Vạn thú cấm thư không giống như nói bằng miệng. Nếu lưu lại lời thề ở Vạn thú cấm thư thì nhất định phải làm được. Miệng nói một câu, nếu làm không được, thì sẽ không có ảnh hưởng gì.
Cự tuyệt? Bọn họ có thể cự tuyệt sao? Nơi này cấm chế trùng trùng, chỉ sợ bọn họ cự tuyệt thì Ti Đồ Diễm liền khống chế giết chết bọn họ.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người hác suy nghĩ một chút. Nếu Vương Trường Sinh là Ti Đồ Diễm, hắn cũng sẽ làm như vậy.
“Thế nào? Suy nghĩ rõ ràng chưa? Nếu các ngươi cự tuyệt, cho dù các ngươi có thể sống sót rời khỏi nơi này thì di chỉ sẽ truyền tống đến một địa phương nguy hiểm thêm nữa, cửa ra vào sẽ hoàn toàn đóng cửa. Trừ phi Hoá thần tu sĩ ra tay, nếu không các ngươi không thể rời khỏi nơi này. Đương nhiên, các ngươi nếu không tin, có thể thử một lần.” Ti Đồ Diễm giọng điệu lạnh xuống dưới.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên hai mặt nhìn nhau, bọn họ do dự nửa ngày, không hẹn mà cùng nhau gật đầu, phun ra một ngụm tinh huyết, lưu lại lời thề ở Vạn thú cấm thư.
Một trận tiếng gầm gừ mãnh thú vang lên, từng mảng lớn ảnh tử yêu thú bên trong Vạn thú cấm thư bay ra, nhập vào trong cơ thể Vương Trường Sinh và Uông Như Yên biên mất không thấy.
Tại vị trí tim của Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đều có nhiều hơn đồ án yêu thú dữ tợn.
“Các ngươi làm rất khá, Trấn Hải tông vầ sau liền nhờ các ngươi, lão phu không trông cậy vào các ngươi có thể đem Trấn Hải tông phát dương quang đại, chỉ cần không để cho Trấn Hải tông diệt sạch là được. Nếu không lão phu thẹn với lịch đại tổ sư.” Ti Đồ Diễm giọng điệu có chút nghẹn ngào.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên liếc nhìn nhau, đồng thời quỳ xuống, trăm miệng một lời nói: “Vãn bối nhất định sẽ trùng kiến Trấn Hải tông, không để Trấn Hải tông đạo thống diệt sạch.”
“Hy vọng các ngươi nhớ rõ lời nói ngày hôm nay. Đây là di chỉ lệnh bài, các ngươi có thể bằng vào lệnh bài có tự do xuất nhập di chỉ. Trước khi các ngươi đủ lông đủ cách, không cần đem di chỉ trồi lên mặt biển, trên đảo không hề thiếu đại uy lực cấm chế. Nguyên anh tu sĩ đều có thể diệt sát, các ngươi đi Trấn Hải cung tắt đi cấm chế. Tương lai Trấn Hải tông kính nhờ các ngươi.”
Hai đạo ánh sáng bạc từ trong miệng pho tượng bay ra, đứng ở trước mắt Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Hai tấm lệnh bài hình vuông màu bạc, bên mặt ngoài có khắc “Trấn Hải” hai chữ màu vàng thật to, phù văn lưu chuyển không chừng.
Cửa điện tự động mở ra, một cỗ linh thi tinh thuần đập vào mặt.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên hướng về phía pho tượng dập đầu ba cái, không có gì đáp lại.
Bọn họ thu hồi lệnh bàu, rồi đi ra ngoài, cửa điện tự động đóng lại.
Lúc này, bọn họ bị vây ở trên đỉnh một ngọn núi cao vạn trượng, bọn họ là vừa rồi ở bên trong tổ sư điện của Trấn Hải tông.
Phía trước là một cái quảng trường đá thật lớn, trên quảng trường đá bốn phía có mấy chục pho tượng lớn, có pho tượng hình người, pho tượng hình hải yêu, trông rất sống động.
Cách đó không xa có một cung điện màu lam cao ba mươi trượng, trên bảng hiệu có khắc ba chữ “Trấn Hải cung” thật to.
Hướng từ phía xa xa nhìn lại, còn lại là một mảng sơn mạch xanh biết liên miên vạn dặm, dãy núi trùng trùng điệp điệp, có thể nhìn thấy từng mảng lầu các cung điện.
Vị trí bọn họ đứng linh khí dư thừa dị thường, hiển nhiên là linh mạch bậc năm.
Vương Trường Sinh mười phần kích động, Trấn Hải tông hơn vạn năm tích tụ, toàn bộ đều thuộc về bọn họ.
Có Trấn Hải tông lưu lại tài nguyên tu tiên, tốc độ tu luyện của bọn họ khẳng định sẽ nhanh hơn rất nhiều, nội tình gia tộc sẽ được tăng vọt.
“Phu quân, chúng ta nhanh dẫn Điền sư muội và Hải Đường tiến vào. Nhưng mà bên ngoài có Nguyên anh kỳ quỷ vật, các nàng không phải là đối thủ của Nguyên anh kỳ quỷ vật.”
Uông Như Yên mở miệng nhắc nhở nói.
“Chúng ta trước tiên tiêu diệt bộ phận cấm chế trên đảo trước đi.”
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đie đến Trấn Hải cung, cửa điện cấm đoán, một cái thuỷ mạc màu lam che kín cửa điện. Ngoài thên Vương Trường Sinh và Uông Như Yên sáng lên lam quang, hai tay đặt trên thuỷ mạc màu lam. Thuỷ mạc màu lem tạo nên một trận gợn sóng rồi biến mất không thấy.
Vương Trường Sinh đẩy ra cửa điện rồi cùng Uông Như Yên đi vào.
Bên ngoài di chỉ, Tử Nguyệt tiên tử và Diệp Hải Đường chau mày, hai người không hẹn mà cùng lộ ra vài phần lo lắng.
Uông Như Yên cười khổ mà nói, nàng đã vận dụng Ô phượng pháp mục xem xét qua, nơi này thiết lập cấm chế mạnh mẽ.
“Khẳng định không thể, ai biết được các ngươi có phải là tu sĩ Nhật Nguyệt cung hay không? Lão phu chỉ là một luồng tàn hồn, không thể phân biệt được thật giả, cũng lười phân biệt. Các ngươi nếu là lưu lại lời thề trên Vạn thú cấm thư, thì có thể sống sót đi ra ngoài. Ngoại trừ linh mạch bậc năm, những thứ khác tuỳ các ngươi xử trí. Trấn Hải tông chúng ta lập phái hơn vạn năm, nội tình thâm hậu, tồn súc tu tiên tài nguyên hơn xa các ngươi tưởng tượng. Hoá thần không dám nói, bồi dưỡng vài tên Nguyên anh tu sĩ không thành vấn đề. Trừ lần đó ra, trong tay chúng ta còn nắm vài cái bí cảnh.”
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đều lộ vẻ mặt khó xử. Nếu cự tuyệt chỉ sợ Ti Đồ Diễm có thể sẽ không khách khí đối với bọn họ. Ti Đồ Diễm sinh tiền là Nguyên anh tu sĩ, cho du là một luồng tàn hồn, ai biết được hắn có thể thi triển được thân thông gì không? Vương Trường Sinh và Uông Như Yên không dám đánh cược, thua nhưng cũng không có thêm một lần cơ hội đến.
Vương Trường Sinh trên mặt lộ ra vẻ do dự, lưu lại lời thề ở Vạn thú cấm thư không giống như nói bằng miệng. Nếu lưu lại lời thề ở Vạn thú cấm thư thì nhất định phải làm được. Miệng nói một câu, nếu làm không được, thì sẽ không có ảnh hưởng gì.
Cự tuyệt? Bọn họ có thể cự tuyệt sao? Nơi này cấm chế trùng trùng, chỉ sợ bọn họ cự tuyệt thì Ti Đồ Diễm liền khống chế giết chết bọn họ.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người hác suy nghĩ một chút. Nếu Vương Trường Sinh là Ti Đồ Diễm, hắn cũng sẽ làm như vậy.
“Thế nào? Suy nghĩ rõ ràng chưa? Nếu các ngươi cự tuyệt, cho dù các ngươi có thể sống sót rời khỏi nơi này thì di chỉ sẽ truyền tống đến một địa phương nguy hiểm thêm nữa, cửa ra vào sẽ hoàn toàn đóng cửa. Trừ phi Hoá thần tu sĩ ra tay, nếu không các ngươi không thể rời khỏi nơi này. Đương nhiên, các ngươi nếu không tin, có thể thử một lần.” Ti Đồ Diễm giọng điệu lạnh xuống dưới.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên hai mặt nhìn nhau, bọn họ do dự nửa ngày, không hẹn mà cùng nhau gật đầu, phun ra một ngụm tinh huyết, lưu lại lời thề ở Vạn thú cấm thư.
Một trận tiếng gầm gừ mãnh thú vang lên, từng mảng lớn ảnh tử yêu thú bên trong Vạn thú cấm thư bay ra, nhập vào trong cơ thể Vương Trường Sinh và Uông Như Yên biên mất không thấy.
Tại vị trí tim của Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đều có nhiều hơn đồ án yêu thú dữ tợn.
“Các ngươi làm rất khá, Trấn Hải tông vầ sau liền nhờ các ngươi, lão phu không trông cậy vào các ngươi có thể đem Trấn Hải tông phát dương quang đại, chỉ cần không để cho Trấn Hải tông diệt sạch là được. Nếu không lão phu thẹn với lịch đại tổ sư.” Ti Đồ Diễm giọng điệu có chút nghẹn ngào.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên liếc nhìn nhau, đồng thời quỳ xuống, trăm miệng một lời nói: “Vãn bối nhất định sẽ trùng kiến Trấn Hải tông, không để Trấn Hải tông đạo thống diệt sạch.”
“Hy vọng các ngươi nhớ rõ lời nói ngày hôm nay. Đây là di chỉ lệnh bài, các ngươi có thể bằng vào lệnh bài có tự do xuất nhập di chỉ. Trước khi các ngươi đủ lông đủ cách, không cần đem di chỉ trồi lên mặt biển, trên đảo không hề thiếu đại uy lực cấm chế. Nguyên anh tu sĩ đều có thể diệt sát, các ngươi đi Trấn Hải cung tắt đi cấm chế. Tương lai Trấn Hải tông kính nhờ các ngươi.”
Hai đạo ánh sáng bạc từ trong miệng pho tượng bay ra, đứng ở trước mắt Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Hai tấm lệnh bài hình vuông màu bạc, bên mặt ngoài có khắc “Trấn Hải” hai chữ màu vàng thật to, phù văn lưu chuyển không chừng.
Cửa điện tự động mở ra, một cỗ linh thi tinh thuần đập vào mặt.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên hướng về phía pho tượng dập đầu ba cái, không có gì đáp lại.
Bọn họ thu hồi lệnh bàu, rồi đi ra ngoài, cửa điện tự động đóng lại.
Lúc này, bọn họ bị vây ở trên đỉnh một ngọn núi cao vạn trượng, bọn họ là vừa rồi ở bên trong tổ sư điện của Trấn Hải tông.
Phía trước là một cái quảng trường đá thật lớn, trên quảng trường đá bốn phía có mấy chục pho tượng lớn, có pho tượng hình người, pho tượng hình hải yêu, trông rất sống động.
Cách đó không xa có một cung điện màu lam cao ba mươi trượng, trên bảng hiệu có khắc ba chữ “Trấn Hải cung” thật to.
Hướng từ phía xa xa nhìn lại, còn lại là một mảng sơn mạch xanh biết liên miên vạn dặm, dãy núi trùng trùng điệp điệp, có thể nhìn thấy từng mảng lầu các cung điện.
Vị trí bọn họ đứng linh khí dư thừa dị thường, hiển nhiên là linh mạch bậc năm.
Vương Trường Sinh mười phần kích động, Trấn Hải tông hơn vạn năm tích tụ, toàn bộ đều thuộc về bọn họ.
Có Trấn Hải tông lưu lại tài nguyên tu tiên, tốc độ tu luyện của bọn họ khẳng định sẽ nhanh hơn rất nhiều, nội tình gia tộc sẽ được tăng vọt.
“Phu quân, chúng ta nhanh dẫn Điền sư muội và Hải Đường tiến vào. Nhưng mà bên ngoài có Nguyên anh kỳ quỷ vật, các nàng không phải là đối thủ của Nguyên anh kỳ quỷ vật.”
Uông Như Yên mở miệng nhắc nhở nói.
“Chúng ta trước tiên tiêu diệt bộ phận cấm chế trên đảo trước đi.”
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đie đến Trấn Hải cung, cửa điện cấm đoán, một cái thuỷ mạc màu lam che kín cửa điện. Ngoài thên Vương Trường Sinh và Uông Như Yên sáng lên lam quang, hai tay đặt trên thuỷ mạc màu lam. Thuỷ mạc màu lem tạo nên một trận gợn sóng rồi biến mất không thấy.
Vương Trường Sinh đẩy ra cửa điện rồi cùng Uông Như Yên đi vào.
Bên ngoài di chỉ, Tử Nguyệt tiên tử và Diệp Hải Đường chau mày, hai người không hẹn mà cùng lộ ra vài phần lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.