Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1315: Tử Nguyệt Tiên Tử Tâm Sự
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
“Theo lý mà nói, Cữu cữu, cữu nương hẳn là đi ra rồi, như thế nào mà lâu như vậy không đi ra? Có phải xảy ra chuyện gì không?” Diệp Hải Đường thân thiết hỏi.
“Hẳn là không! Đại trưởng lão có thể sẽ không hại bọn họ, hẳn là không có gì nguy hiểm, đợi thêm một chút.” Tử Nguyệt tiên tử an ủi nói, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.
Không quá bao lâu, phía trước hư không sáng lên một trận lam quang chói mắt, từng phiến lam quang môn hiện lên, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên từ bên trong lam sắc quang môn bay ra.
Nhìn thấy Vương Trường Sinh bình an đi ra, Tử Nguyệt tiên tử khinh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Cữu cữu, cữu nương, các ngươi không có chuyện gì chứ?”
Diệp Hải Đường đi tới, thân thiết hỏi.
“Chúng ta không có chuyện gì, đi vào trước nói sau.”
Vương Trường Sinh lắc lắc đầu, dẫn theo Tử Nguyệt tiên tử và Diệp Hải Đường bay vào bên trong lam sắc quang môn.
Bọn họ vừa bay vào lam sắc quang môn thì lam sắc quang môn liền biến mất không thấy.
Xa xa chợt sáng lên một đôi lục quang, lục quang loé ra vài cái lại biến mất.
“Nơi này chính là Trấn Hải tông sao? Thật khá.”
Diệp Hải Đường nhìn cảnh tượng đẹp trên đảo, tán dương.
Oành đùng đùng!
Một trận trầm đục, một cái viên cầu màu vàng thật lớn từ trên ngọn núi cao vạn trượng lăn xuống.
Diệp Hải Đường trong lòng cả kinh, vẻ mặt đề phòng. Vương Trường Sinh khoát tay áo nói: “Đừng sợ, là linh thú của ta. Người này ở trong linh thú túi dặm ngốc lâu, phóng nó đi ra hít thở không khí.”
Viên cầu màu vàng ngã nhào xuống, chợt vỡ tạc ra, lộ ra một con chuột màu vàng lớn bằng bàn tay. Đúng vậy la Song đồng thử, nó có thể tự do biến lớn thu nhỏ.
Nó đã muốn là thượng phẩm bậc ba, hiểu được thi triển pháp thuật hệ thổ, đem mình cuộn lại thành một viên cầu thật lớn, bằng vào hình thể tạp kẻ địch.
Song đồng thử hai tay ôm một trái cây màu đỏ nhạt, cắn cắn từng nụm từng ngụm. Đúng lúc này, mặt đất toát ra vô số bụi gai màu xanh, mộc yêu thừ trong đất chui ra.
Song đồng thử ném hạt, trốn vào lòng đất, mộc yêu theo sát không tha. Chúng nó ở trên đeo trêu chọc hẳn lên, ngươi truy ta đuổi.
Không quá bao lâu, bốn người Vương Trường Sinh xuất hiện ở bên trong một thạch đình. Vương Trường Sinh nói đơn giản chuyện bọn họ trải qua. Đương nhiên, bọn họ cũng không nói gì về việc lưu lại lời thề ở Vạn thú cấm thư.
...
Trấn Hải tông lưu lại đồ rất nhiều, bọn họ tiến tới lấy một ít phần nhỏ.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên công tác thống kê đơn giản một chút, chỉ là Kết anh linh vật, còn có nhiều hơn năm phần. Kim đan linh vật còn có hơn hai mươi phần, pháp bảo hơn trăm món, lượng lớn luyện khí, chế phù tài liệu, chỉ là linh thạch thì nhiều hơn ngàn vạn, không chút khách khí mà nói thì bọn họ phất nhanh sau một đêm.
Trong bảo khố tông môn trữ hàng lượng lớn bảo vật, số lượng nhiều, vượt qua tưởng trượng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Bọn họ lục soát khắp bảo khố tông môn, đều không có tìm được trấn hải tông chi bảo trấn hải đỉnh, bọn họ hoài nghi ở trên người Tử Nguyệt tiên tử, nhưng bọn họ cũng không nói.
“Điền sư muội, tông môn bảo khố ngươi hẳn là biết ở nơi nào, ngươi muốn dùng tài liệu gì, tự mình đi lấy, không cần khách khí với chúng ta.”
Vương Trường Sinh cười nói. Tài liệu là tử, người là sống. Môn bí thuật của Tử Nguyệt tiên tử quá lợi hại, loại có thể tản mát ra được khí tức Hoá thần kỳ đến doạ người, đều có thể hù chết một nhóm người. Tài liệu trân quý này, vậy cũng không sánh bằng Tử Nguyệt tiên tử.
Khác không nói, ngày sau có cường địch thượng môn, Tử Nguyệt tiên tử còn có thể hỗ trợ doạ lui cường địch.
Tử Nguyệt tiên tử khinh thở dài một hơi nói: “Điền sư huynh, nếu Đệ thập cửu đại tông chủ nói các ngươi trùng kiến Trấn Hải tông, Trấn Hải đỉnh liền giao cho các ngươi. Trấn tông chi bảo vẫn là giao cho các ngươi là thích hợp.”
Nàng ngọc thủ vừa lật, một pho tượng tiểu đỉnh màu lam nhạt xuất hiện ở trên tay, đón gió tăng vọt. Trên thân tiểu đỉnh có điêu khắc lượng lớn hải yêu đồ án dữ tợn, hà quang lưu chuyển không chừng, linh khí bức người.
Nàng rất rõ ràng, so với gạt Vương Trường Sinh và Uông Như Yên bằn không giao ra. Trấn hải đỉnh ở trong tay nàng phát huy ra toàn bộ uy lực. Nàng muốn báo cừu, muốn dựa vào Vương Trường Sinh và Uông Như Yên. Chính nàng thần thông không mạnh, chỉ dựa vào vài món pháp bảo và khôi lỗi thú bậc ba, nàng không phải là đối thủ của Nguyên anh tu sĩ của Nhật Nguyệt cung.
Vương Trường Sinh lấy chân thành đãi nàng, nàng cũng sẽ không che dấu.
"Trấn hải đỉnh!"
Vương Trường Sinh có chút tâm động, nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu nói: “Điền sư muội, Trấn hải đỉnh nếu là ngươi có được thì ngươi giữ lại mình dùng đi.”
Bảo vật và Tử Nguyệt tiên tử thực tình, người nào càng trân quý, hắn càng phân rõ.
“Đồ vật ta đã lấy ra, sẽ không thu hồi lại. các ngươi hẳn là biết cách làm người của ta, ta không nói một không hai. Các ngươi không cần, vậy thì vứt bỏ.”
Tử Nguyệt tiên tử lắc đầu nói, thái độ kiên quyết.
"Được rồi! Điền sư muội, về sau ngươi liền an tâm ở trong này tu luyện, không có chuyện đại sự, chúng ta sẽ không quấy rầy ngươi. Tấm lệnh bài này cho ngươi, tiện cho ngươi xuất nhập.”
Uông Như Yên lấy ra một tấm lệnh bài màu bạc, đưa cho Tử Nguyệt tiên tử.
Tử Nguyệt tiên tử không có cự tuyệt, nhận lệnh bài rồi cười nói: “Vương sư huynh, trong bảo khố tông môn hẳn là tồn không ít luyện khí tài liệu thuộc tính thuỷ, ngươi có hay không suy xét qua luyện chế một bộ pháp bảo? Ngươi luyện chế một bộ pháp bảo trọng lượng hình có vẻ thích hợp, ta có thể hỗ trợ. Mấy năm nay, ngoại trừ tu luyện bí thuật, ta tốn không ít thời gian luyện khí. Trước mắt ra đã có thể luyện chế được pháp bảo bậc hai.”
“Hẳn là không! Đại trưởng lão có thể sẽ không hại bọn họ, hẳn là không có gì nguy hiểm, đợi thêm một chút.” Tử Nguyệt tiên tử an ủi nói, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.
Không quá bao lâu, phía trước hư không sáng lên một trận lam quang chói mắt, từng phiến lam quang môn hiện lên, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên từ bên trong lam sắc quang môn bay ra.
Nhìn thấy Vương Trường Sinh bình an đi ra, Tử Nguyệt tiên tử khinh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Cữu cữu, cữu nương, các ngươi không có chuyện gì chứ?”
Diệp Hải Đường đi tới, thân thiết hỏi.
“Chúng ta không có chuyện gì, đi vào trước nói sau.”
Vương Trường Sinh lắc lắc đầu, dẫn theo Tử Nguyệt tiên tử và Diệp Hải Đường bay vào bên trong lam sắc quang môn.
Bọn họ vừa bay vào lam sắc quang môn thì lam sắc quang môn liền biến mất không thấy.
Xa xa chợt sáng lên một đôi lục quang, lục quang loé ra vài cái lại biến mất.
“Nơi này chính là Trấn Hải tông sao? Thật khá.”
Diệp Hải Đường nhìn cảnh tượng đẹp trên đảo, tán dương.
Oành đùng đùng!
Một trận trầm đục, một cái viên cầu màu vàng thật lớn từ trên ngọn núi cao vạn trượng lăn xuống.
Diệp Hải Đường trong lòng cả kinh, vẻ mặt đề phòng. Vương Trường Sinh khoát tay áo nói: “Đừng sợ, là linh thú của ta. Người này ở trong linh thú túi dặm ngốc lâu, phóng nó đi ra hít thở không khí.”
Viên cầu màu vàng ngã nhào xuống, chợt vỡ tạc ra, lộ ra một con chuột màu vàng lớn bằng bàn tay. Đúng vậy la Song đồng thử, nó có thể tự do biến lớn thu nhỏ.
Nó đã muốn là thượng phẩm bậc ba, hiểu được thi triển pháp thuật hệ thổ, đem mình cuộn lại thành một viên cầu thật lớn, bằng vào hình thể tạp kẻ địch.
Song đồng thử hai tay ôm một trái cây màu đỏ nhạt, cắn cắn từng nụm từng ngụm. Đúng lúc này, mặt đất toát ra vô số bụi gai màu xanh, mộc yêu thừ trong đất chui ra.
Song đồng thử ném hạt, trốn vào lòng đất, mộc yêu theo sát không tha. Chúng nó ở trên đeo trêu chọc hẳn lên, ngươi truy ta đuổi.
Không quá bao lâu, bốn người Vương Trường Sinh xuất hiện ở bên trong một thạch đình. Vương Trường Sinh nói đơn giản chuyện bọn họ trải qua. Đương nhiên, bọn họ cũng không nói gì về việc lưu lại lời thề ở Vạn thú cấm thư.
...
Trấn Hải tông lưu lại đồ rất nhiều, bọn họ tiến tới lấy một ít phần nhỏ.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên công tác thống kê đơn giản một chút, chỉ là Kết anh linh vật, còn có nhiều hơn năm phần. Kim đan linh vật còn có hơn hai mươi phần, pháp bảo hơn trăm món, lượng lớn luyện khí, chế phù tài liệu, chỉ là linh thạch thì nhiều hơn ngàn vạn, không chút khách khí mà nói thì bọn họ phất nhanh sau một đêm.
Trong bảo khố tông môn trữ hàng lượng lớn bảo vật, số lượng nhiều, vượt qua tưởng trượng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Bọn họ lục soát khắp bảo khố tông môn, đều không có tìm được trấn hải tông chi bảo trấn hải đỉnh, bọn họ hoài nghi ở trên người Tử Nguyệt tiên tử, nhưng bọn họ cũng không nói.
“Điền sư muội, tông môn bảo khố ngươi hẳn là biết ở nơi nào, ngươi muốn dùng tài liệu gì, tự mình đi lấy, không cần khách khí với chúng ta.”
Vương Trường Sinh cười nói. Tài liệu là tử, người là sống. Môn bí thuật của Tử Nguyệt tiên tử quá lợi hại, loại có thể tản mát ra được khí tức Hoá thần kỳ đến doạ người, đều có thể hù chết một nhóm người. Tài liệu trân quý này, vậy cũng không sánh bằng Tử Nguyệt tiên tử.
Khác không nói, ngày sau có cường địch thượng môn, Tử Nguyệt tiên tử còn có thể hỗ trợ doạ lui cường địch.
Tử Nguyệt tiên tử khinh thở dài một hơi nói: “Điền sư huynh, nếu Đệ thập cửu đại tông chủ nói các ngươi trùng kiến Trấn Hải tông, Trấn Hải đỉnh liền giao cho các ngươi. Trấn tông chi bảo vẫn là giao cho các ngươi là thích hợp.”
Nàng ngọc thủ vừa lật, một pho tượng tiểu đỉnh màu lam nhạt xuất hiện ở trên tay, đón gió tăng vọt. Trên thân tiểu đỉnh có điêu khắc lượng lớn hải yêu đồ án dữ tợn, hà quang lưu chuyển không chừng, linh khí bức người.
Nàng rất rõ ràng, so với gạt Vương Trường Sinh và Uông Như Yên bằn không giao ra. Trấn hải đỉnh ở trong tay nàng phát huy ra toàn bộ uy lực. Nàng muốn báo cừu, muốn dựa vào Vương Trường Sinh và Uông Như Yên. Chính nàng thần thông không mạnh, chỉ dựa vào vài món pháp bảo và khôi lỗi thú bậc ba, nàng không phải là đối thủ của Nguyên anh tu sĩ của Nhật Nguyệt cung.
Vương Trường Sinh lấy chân thành đãi nàng, nàng cũng sẽ không che dấu.
"Trấn hải đỉnh!"
Vương Trường Sinh có chút tâm động, nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu nói: “Điền sư muội, Trấn hải đỉnh nếu là ngươi có được thì ngươi giữ lại mình dùng đi.”
Bảo vật và Tử Nguyệt tiên tử thực tình, người nào càng trân quý, hắn càng phân rõ.
“Đồ vật ta đã lấy ra, sẽ không thu hồi lại. các ngươi hẳn là biết cách làm người của ta, ta không nói một không hai. Các ngươi không cần, vậy thì vứt bỏ.”
Tử Nguyệt tiên tử lắc đầu nói, thái độ kiên quyết.
"Được rồi! Điền sư muội, về sau ngươi liền an tâm ở trong này tu luyện, không có chuyện đại sự, chúng ta sẽ không quấy rầy ngươi. Tấm lệnh bài này cho ngươi, tiện cho ngươi xuất nhập.”
Uông Như Yên lấy ra một tấm lệnh bài màu bạc, đưa cho Tử Nguyệt tiên tử.
Tử Nguyệt tiên tử không có cự tuyệt, nhận lệnh bài rồi cười nói: “Vương sư huynh, trong bảo khố tông môn hẳn là tồn không ít luyện khí tài liệu thuộc tính thuỷ, ngươi có hay không suy xét qua luyện chế một bộ pháp bảo? Ngươi luyện chế một bộ pháp bảo trọng lượng hình có vẻ thích hợp, ta có thể hỗ trợ. Mấy năm nay, ngoại trừ tu luyện bí thuật, ta tốn không ít thời gian luyện khí. Trước mắt ra đã có thể luyện chế được pháp bảo bậc hai.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.