Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 428: Thống Kê Cuối Năm (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Hai con bọ cạp màu vàng hình thể thật lớn chợt từ lòng đất chui ra, mặt ngoài chiếu rọi ra hào quang kim loại, rõ ràng là con rối thú.
Hai con rối thú bọ cạp khổng lồ mở ra cái càng lớn, như tia chớp kẹp lấy phần thân thô to của Thanh Hoa Mãng, đuôi nhọn hóa thành một mảng tàn ảnh, điên cuồng đánh vào lưng Thanh Hoa Mãng, nhưng chưa thể thương tổn đến Thanh Hoa Mãng, trái lại đã chọc giận Thanh Hoa Mãng.
Thanh Hoa Mãng há mồm phun ra một mảng lớn chất lỏng màu xanh, đánh ở trên thân một con rối thú bọ cạp khổng lồ, nhất thời bốc lên một làn khói, nơi dính chất lỏng màu xanh, trở nên gồ ghề lồi lõm.
Ngay lúc này, một đợt tiếng xé gió bén nhọn vang lên, mười mấy đao khí màu đỏ lóe lên bắn ra, hóa thành một con hổ khổng lồ màu đỏ hình thể thật lớn, mở ra cái mồm to như chậu máu, nhảy cao hơn một trượng, lao về phía Thanh Hoa Mãng.
Con hổ khổng lồ màu đỏ tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã tới trước mặt Thanh Hoa Mãng, nó mở ra cái mồm to như chậu máu, cắn một phát ngoạm chặt đầu Thanh Hoa Mãng, cắn đứt mấy cái vảy, nhưng chưa thấy đổ máu.
Tròng mắt Thanh Hoa Mãng biến thành đỏ như máu, phun ra một mảng lớn lưỡi đao gió màu xanh, đánh vỡ nát con hổ khổng lồ màu đỏ.
Một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc vang lên, một con giao long màu trắng hình thể cực lớn bổ nhào đến, há mồm phun ra một cột sáng màu trắng, lóe lên đánh ở chỗ cổ Thanh Hoa Mãng, hóa thành một tầng băng thật dày.
Triệu Vô Cực lấy ra hồ lô màu đỏ bên hông, đánh một đạo pháp quyết lên trên, mấy chục thanh phi đao màu đỏ bắn ra, hướng thẳng đến Thanh Hoa Mãng.
Trong mắt hắn lóe lên sự tàn khốc, trường đao màu đỏ trong tay tỏa sáng rực rỡ, ở trên không bổ về phía Thanh Hoa Mãng.
Ánh sáng màu đỏ lóe lên, một đao khí màu đỏ dài hơn hai mươi trượng quét ra, lóe lên đánh ở trên thân Thanh Hoa Mãng.
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, nhiều miếng vảy từ trên thân Thanh Hoa Mãng rơi xuống, mơ hồ có thể thấy được máu đỏ sẫm.
Bốn con rối thú bậc hai cũng lao tới bên người Thanh Hoa Mãng, điên cuồng công kích Thanh Hoa Mãng.
Song quyền nan địch tứ thủ, Thanh Hoa Mãng này chỉ là một con yêu thú bậc hai thượng phẩm bình thường, căn bản không phải đối thủ của hai người Vương Trường Sinh.
Mấy chục phi đao màu đỏ không ngừng chém vào trên lưng Thanh Hoa Mãng, từng miếng vảy màu xanh lục tục từ trên thân Thanh Hoa Mãng rơi xuống, máu tươi đầm đìa.
Thanh Hoa Mãng ý thức được không ổn, mở mồm phun ra một mảng lớn chất lỏng màu xanh, đánh ở trên thân một con rối thú bọ cạp khổng lồ, nhất thời bốc lên từng làn khói, con rối thú bọ cạp khổng lồ hành động trở nên chậm chạp hẳn đi.
Thanh Hoa Mãng phun ra một mảng lớn lưỡi đao gió màu xanh, đánh vỡ nát con rối thú bọ cạp khổng lồ này, cái đuôi thô to quăng trái quật phải, hai con rối nhện lục tục bay ngược đi.
Nhân cơ hội này, nó nhanh chóng dọc theo đường đến chạy đi.
Vương Trường Sinh bắt pháp quyết, giao long màu trắng từ trên trời giáng xuống, thân thể cao lớn đè ở trên thân Thanh Hoa Mãng, Thanh Hoa Mãng phát ra một tiếng tiếng kêu thảm thiết, nửa thân trên xoay qua xoay lại, cái đuôi cũng vung vẩy không dừng.
Trường đao màu đỏ trong tay Triệu Vô Cực hào quang tăng vọt, ở trên không bổ về phía Thanh Hoa Mãng, một dải cầu vồng màu đỏ dài mấy trượng bắn ra, lóe lên bổ vào trên thân Thanh Hoa Mãng.
Sau khi bổ ra một đao này, sắc mặt hắn tái nhợt đi, hiển nhiên đã hao phí không ít pháp lực.
Thanh Hoa Mãng chồng chất vết thương lực phòng ngự đã sớm thua xa trước đó, tự nhiên chắn không nổi một đòn này của Triệu Vô Cực.
Hét thảm một tiếng, cầu vồng màu đỏ chém rơi đầu Thanh Hoa Mãng, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Một bên khác, Vương Trường Phong và Tiêu Thiên Chính liên thủ, không ngừng phóng thích pháp thuật công kích Thanh Ngư Thiền, Thanh Ngư Thiền bằng vào thân hình linh hoạt, không ngừng tránh né hai người bọn họ công kích.
Sau khi giải quyết Thanh Hoa Mãng, Vương Trường Sinh và Triệu Vô Cực rảnh tay để đối phó Thanh Ngư Thiền.
Thanh Ngư Thiền thấy tình thế không ổn, phân tán bỏ chạy, tốc độ cực nhanh. Hai con Thanh Ngư Thiền bị giết, Thanh Ngư Thiền khác thì trốn vào sâu trong rừng trúc, không thấy bóng dáng.
Trần Vũ Hàm triệt tiêu phòng ngự, năm người phân công, hoặc xử lý tài liệu yêu thú, hoặc hái Thanh Ngọc Chi.
Vương Trường Sinh lúc trước từng nói với ba người Triệu Vô Cực, săn giết yêu thú bậc hai, tinh hồn đều thuộc về hắn.
Tinh hồn yêu thú bậc hai thuộc về Vương Trường Sinh, Vương Trường Phong được chia một viên yêu đan bậc hai, tài liệu khác liền thuộc về ba người bọn Triệu Vô Cực.
“Lần này phiền toái rồi, Liệp Linh Khuyển đã chết, chúng ta muốn tìm kiếm linh dược và yêu thú, chỉ có thể mò mẫm.”
Tiêu Thiên Chính thu hồi thi thể Liệp Linh Khuyển, có chút tiếc hận nói.
“Mò mẫm thì mò mẫm, chỉ cần không đụng phải yêu thú quần cư, năm người chúng ta liên thủ, khẳng định là dễ như trở bàn tay.”
Triệu Vô Cực mỉm cười, không tán đồng nói.
Vương Trường Sinh do dự một lát, cười nói: “Ta thuần dưỡng một con Song Đồng Thử bậc hai trung phẩm, nó am hiểu tìm kiếm linh dược, có nó hỗ trợ, chúng ta cũng không cần xoay mòng mòng, nhưng luận tốc độ, nó kém Liệp Linh Khuyển.”
Đi lung tung trong dãy núi, đó là lãng phí thời gian.
Hắn vỗ túi linh thú, Song Đồng Thử thò đầu ra, nhìn chung quanh, tròng mắt đen bóng chuyển động không thôi.
“Song Đồng Thử! Ta trước kia cũng thuần dưỡng một con Song Đồng Thử, đáng tiếc còn chưa trưởng thành tới bậc hai đã chết ở trong miệng yêu thú bậc hai. Tốc độ Song Đồng Thử quả thật kém Liệp Linh Khuyển, nhưng dùng để tìm linh dược vẫn là không có vấn đề.”
Trần Vũ Hàm có chút bất ngờ, cười nói.
Đoàn thể lấy săn giết yêu thú mà sống, đều sẽ có người chăn nuôi linh thú tìm kiếm linh dược, Song Đồng Thử tự nhiên cũng có người thuần dưỡng, nhưng linh thử tăng cấp khó hơn linh thú khác một ít, cố gắng bồi dưỡng đến bậc hai, rất dễ dàng chết ở trên tay yêu thú bậc hai, hơn nữa Song Đồng Thử trừ tìm kiếm linh dược, lúc đấu pháp không giúp được gì, bởi vậy, người tu tiên chăn nuôi Song Đồng Thử cũng không nhiều.
“Có Song Đồng Thử hỗ trợ tìm kiếm linh dược, vẫn tốt hơn chúng ta mò mẫm chung quanh.”
Vương Trường Sinh cười nói, lấy ra một trái cây màu xanh, Song Đồng Thử ngửi được mùi thơm trái cây màu xanh tản mát ra, lập tức từ trong túi linh thú bò ra, lao tới lòng bàn tay Vương Trường Sinh, chân trước ôm trái cây màu xanh gặm, tiêu diệt nhanh gọn trái cây màu xanh này.
“Đi, dẫn chúng ta đi tìm kiếm linh dược, tìm được linh dược, khẳng định sẽ không bạc đãi ngươi.”
Hai con rối thú bọ cạp khổng lồ mở ra cái càng lớn, như tia chớp kẹp lấy phần thân thô to của Thanh Hoa Mãng, đuôi nhọn hóa thành một mảng tàn ảnh, điên cuồng đánh vào lưng Thanh Hoa Mãng, nhưng chưa thể thương tổn đến Thanh Hoa Mãng, trái lại đã chọc giận Thanh Hoa Mãng.
Thanh Hoa Mãng há mồm phun ra một mảng lớn chất lỏng màu xanh, đánh ở trên thân một con rối thú bọ cạp khổng lồ, nhất thời bốc lên một làn khói, nơi dính chất lỏng màu xanh, trở nên gồ ghề lồi lõm.
Ngay lúc này, một đợt tiếng xé gió bén nhọn vang lên, mười mấy đao khí màu đỏ lóe lên bắn ra, hóa thành một con hổ khổng lồ màu đỏ hình thể thật lớn, mở ra cái mồm to như chậu máu, nhảy cao hơn một trượng, lao về phía Thanh Hoa Mãng.
Con hổ khổng lồ màu đỏ tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã tới trước mặt Thanh Hoa Mãng, nó mở ra cái mồm to như chậu máu, cắn một phát ngoạm chặt đầu Thanh Hoa Mãng, cắn đứt mấy cái vảy, nhưng chưa thấy đổ máu.
Tròng mắt Thanh Hoa Mãng biến thành đỏ như máu, phun ra một mảng lớn lưỡi đao gió màu xanh, đánh vỡ nát con hổ khổng lồ màu đỏ.
Một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc vang lên, một con giao long màu trắng hình thể cực lớn bổ nhào đến, há mồm phun ra một cột sáng màu trắng, lóe lên đánh ở chỗ cổ Thanh Hoa Mãng, hóa thành một tầng băng thật dày.
Triệu Vô Cực lấy ra hồ lô màu đỏ bên hông, đánh một đạo pháp quyết lên trên, mấy chục thanh phi đao màu đỏ bắn ra, hướng thẳng đến Thanh Hoa Mãng.
Trong mắt hắn lóe lên sự tàn khốc, trường đao màu đỏ trong tay tỏa sáng rực rỡ, ở trên không bổ về phía Thanh Hoa Mãng.
Ánh sáng màu đỏ lóe lên, một đao khí màu đỏ dài hơn hai mươi trượng quét ra, lóe lên đánh ở trên thân Thanh Hoa Mãng.
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, nhiều miếng vảy từ trên thân Thanh Hoa Mãng rơi xuống, mơ hồ có thể thấy được máu đỏ sẫm.
Bốn con rối thú bậc hai cũng lao tới bên người Thanh Hoa Mãng, điên cuồng công kích Thanh Hoa Mãng.
Song quyền nan địch tứ thủ, Thanh Hoa Mãng này chỉ là một con yêu thú bậc hai thượng phẩm bình thường, căn bản không phải đối thủ của hai người Vương Trường Sinh.
Mấy chục phi đao màu đỏ không ngừng chém vào trên lưng Thanh Hoa Mãng, từng miếng vảy màu xanh lục tục từ trên thân Thanh Hoa Mãng rơi xuống, máu tươi đầm đìa.
Thanh Hoa Mãng ý thức được không ổn, mở mồm phun ra một mảng lớn chất lỏng màu xanh, đánh ở trên thân một con rối thú bọ cạp khổng lồ, nhất thời bốc lên từng làn khói, con rối thú bọ cạp khổng lồ hành động trở nên chậm chạp hẳn đi.
Thanh Hoa Mãng phun ra một mảng lớn lưỡi đao gió màu xanh, đánh vỡ nát con rối thú bọ cạp khổng lồ này, cái đuôi thô to quăng trái quật phải, hai con rối nhện lục tục bay ngược đi.
Nhân cơ hội này, nó nhanh chóng dọc theo đường đến chạy đi.
Vương Trường Sinh bắt pháp quyết, giao long màu trắng từ trên trời giáng xuống, thân thể cao lớn đè ở trên thân Thanh Hoa Mãng, Thanh Hoa Mãng phát ra một tiếng tiếng kêu thảm thiết, nửa thân trên xoay qua xoay lại, cái đuôi cũng vung vẩy không dừng.
Trường đao màu đỏ trong tay Triệu Vô Cực hào quang tăng vọt, ở trên không bổ về phía Thanh Hoa Mãng, một dải cầu vồng màu đỏ dài mấy trượng bắn ra, lóe lên bổ vào trên thân Thanh Hoa Mãng.
Sau khi bổ ra một đao này, sắc mặt hắn tái nhợt đi, hiển nhiên đã hao phí không ít pháp lực.
Thanh Hoa Mãng chồng chất vết thương lực phòng ngự đã sớm thua xa trước đó, tự nhiên chắn không nổi một đòn này của Triệu Vô Cực.
Hét thảm một tiếng, cầu vồng màu đỏ chém rơi đầu Thanh Hoa Mãng, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Một bên khác, Vương Trường Phong và Tiêu Thiên Chính liên thủ, không ngừng phóng thích pháp thuật công kích Thanh Ngư Thiền, Thanh Ngư Thiền bằng vào thân hình linh hoạt, không ngừng tránh né hai người bọn họ công kích.
Sau khi giải quyết Thanh Hoa Mãng, Vương Trường Sinh và Triệu Vô Cực rảnh tay để đối phó Thanh Ngư Thiền.
Thanh Ngư Thiền thấy tình thế không ổn, phân tán bỏ chạy, tốc độ cực nhanh. Hai con Thanh Ngư Thiền bị giết, Thanh Ngư Thiền khác thì trốn vào sâu trong rừng trúc, không thấy bóng dáng.
Trần Vũ Hàm triệt tiêu phòng ngự, năm người phân công, hoặc xử lý tài liệu yêu thú, hoặc hái Thanh Ngọc Chi.
Vương Trường Sinh lúc trước từng nói với ba người Triệu Vô Cực, săn giết yêu thú bậc hai, tinh hồn đều thuộc về hắn.
Tinh hồn yêu thú bậc hai thuộc về Vương Trường Sinh, Vương Trường Phong được chia một viên yêu đan bậc hai, tài liệu khác liền thuộc về ba người bọn Triệu Vô Cực.
“Lần này phiền toái rồi, Liệp Linh Khuyển đã chết, chúng ta muốn tìm kiếm linh dược và yêu thú, chỉ có thể mò mẫm.”
Tiêu Thiên Chính thu hồi thi thể Liệp Linh Khuyển, có chút tiếc hận nói.
“Mò mẫm thì mò mẫm, chỉ cần không đụng phải yêu thú quần cư, năm người chúng ta liên thủ, khẳng định là dễ như trở bàn tay.”
Triệu Vô Cực mỉm cười, không tán đồng nói.
Vương Trường Sinh do dự một lát, cười nói: “Ta thuần dưỡng một con Song Đồng Thử bậc hai trung phẩm, nó am hiểu tìm kiếm linh dược, có nó hỗ trợ, chúng ta cũng không cần xoay mòng mòng, nhưng luận tốc độ, nó kém Liệp Linh Khuyển.”
Đi lung tung trong dãy núi, đó là lãng phí thời gian.
Hắn vỗ túi linh thú, Song Đồng Thử thò đầu ra, nhìn chung quanh, tròng mắt đen bóng chuyển động không thôi.
“Song Đồng Thử! Ta trước kia cũng thuần dưỡng một con Song Đồng Thử, đáng tiếc còn chưa trưởng thành tới bậc hai đã chết ở trong miệng yêu thú bậc hai. Tốc độ Song Đồng Thử quả thật kém Liệp Linh Khuyển, nhưng dùng để tìm linh dược vẫn là không có vấn đề.”
Trần Vũ Hàm có chút bất ngờ, cười nói.
Đoàn thể lấy săn giết yêu thú mà sống, đều sẽ có người chăn nuôi linh thú tìm kiếm linh dược, Song Đồng Thử tự nhiên cũng có người thuần dưỡng, nhưng linh thử tăng cấp khó hơn linh thú khác một ít, cố gắng bồi dưỡng đến bậc hai, rất dễ dàng chết ở trên tay yêu thú bậc hai, hơn nữa Song Đồng Thử trừ tìm kiếm linh dược, lúc đấu pháp không giúp được gì, bởi vậy, người tu tiên chăn nuôi Song Đồng Thử cũng không nhiều.
“Có Song Đồng Thử hỗ trợ tìm kiếm linh dược, vẫn tốt hơn chúng ta mò mẫm chung quanh.”
Vương Trường Sinh cười nói, lấy ra một trái cây màu xanh, Song Đồng Thử ngửi được mùi thơm trái cây màu xanh tản mát ra, lập tức từ trong túi linh thú bò ra, lao tới lòng bàn tay Vương Trường Sinh, chân trước ôm trái cây màu xanh gặm, tiêu diệt nhanh gọn trái cây màu xanh này.
“Đi, dẫn chúng ta đi tìm kiếm linh dược, tìm được linh dược, khẳng định sẽ không bạc đãi ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.