Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 494: Tiêu Diệt Tặc Nhân
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Vương Minh Nhân thành khẩn nói, hắn đầu tiên là thừa nhận thực lực của đội viên, thể hiện ý tôn kính của mình. Hắn đưa ra Mạc Nhất Sơn, là cảnh cáo bọn họ, đội trưởng là Mạc Nhất Sơn khâm định, cuối cùng đưa ra Từ Tử Hoa vị sư phụ hời này, để người khác rõ, mình có bối cảnh, đừng ngáng chân mình.
Nghe xong lời này, mọi người nhìn nhau, vẻ mặt khác nhau.
“Như thế nào? Các ngươi muốn cãi lệnh Mạc sư bá? Cãi lại mệnh lệnh của sư môn trưởng bối, dựa theo môn quy bản tông, các ngươi biết kết cục.”
Giọng điệu Vương Minh Nhân nghiêm khắc.
“Ta tên Trần Dương, đội trường có gì nói thẳng là được.”
Một nam tử trung niên tướng mạo hàm hậu chắp tay với Vương Minh Nhân, cười mỉm nói.
Có cái mở đầu này, người khác lần lượt đánh tiếng với Vương Minh Nhân, cũng báo ra tên họ của mình.
Vương Minh Nhân cũng không trông cậy vào nhanh như vậy đã khiến bọn họ tâm phục khẩu phục, chỉ cần những người này không thọc gậy bánh xe mình là được.
Hắn hỏi một lần sở trường của những người này, lần lượt ghi nhớ.
“Được rồi, Mạc sư bá nói, từng nhóm tới đảo Thanh Ngư, các ngươi bây giờ ở nơi này của ta ba ngày, ba ngày sau xuất phát.”
Đối với điều này, người khác tự nhiên không có dị nghị.
Ba ngày sau, mười một người bọn Vương Minh Nhân chia làm hai nhóm, lợi dụng truyền tống trận rời khỏi.
Đảo Thanh Ngư bởi ngoại hình giống một con thanh ngư (cá trắm đen) mà được đặt tên, thảm thực vật trên đảo rậm rạp.
Phường thị Thanh Ngư là một trong năm phường thị cỡ lớn của hải vực Thiên Sa, mỗi ngày đều có lượng lớn tu sĩ tới phường thị Thanh Ngư.
Sân nhà yên tĩnh nào đó, Lãnh Như Mị cùng một nho sinh trung niên ngồi ở trong đình đá uống trà nói chuyện phiếm, bên cạnh đình đá có một tòa lầu các màu xanh cao ba tầng.
Ba nam một nữ đứng ở trước mặt bọn họ, vẻ mặt cung kính.
“Lý sư điệt, chuyện gì vậy? Vương sư điệt còn chưa tới sao?”
Lãnh Như Mị nhìn sắc trời, nhíu mày nói.
“Chưa, có lẽ là trên đường trì hoãn đi!”
“Lãnh sư muội, chờ một chút nữa đi! Dù sao còn chưa vượt qua thời gian định trước.”
Nho sinh trung niên đứng giữa giảng hòa.
“Được rồi! Đợi hắn thêm một lát...”
Lãnh Như Mị còn chưa nói xong, một thanh niên áo sam xanh bước nhanh đi đến.
“Lãnh sư thúc, Dương sư thúc, đám người Vương sư đệ đến rồi, bây giờ ở ngay bên ngoài.”
“Dẫn hắn vào.”
Thanh niên áo sam xanh nhận lệnh mà đi, không qua bao lâu, Vương Minh Nhân cùng mười đồng môn đi đến.
Bọn họ chắp tay với Lãnh Như Mị cùng nho sinh trung niên, cung kính nói: “Đệ tử bái kiến Dương sư thúc, Lãnh sư thúc.”
Lãnh Như Mị trừng mắt nhìn Vương Minh Nhân một cái, cau mày hỏi: “Ta hỏi ngươi, đội ngũ khác đều đến vài ngày rồi, ngươi vì sao bây giờ mới đến.”
“Đệ tử không quen thuộc đối với tình huống Nam Hải, chậm trễ vài ngày, còn xin Lãnh sư thúc thứ tội.”
Lãnh Như Mị đang muốn răn dạy vài câu, lại bị nho sinh trung niên ngăn cản.
“Lãnh sư muội, Vương sư điệt cũng chưa vượt qua kỳ hạn, xem ở trên phần Từ sư huynh, muội tạm tha hắn một lần này đi!”
Nghe xong lời này, Lãnh Như Mị không tiện nói cái gì nữa.
“Đi xuống nghỉ ngơi đi! Nghỉ ngơi một đêm cho tốt, ngày mai xuất phát.”
“Vâng, đệ tử cáo lui.”
Vương Minh Nhân cúi người hành lễ, dẫn theo đội viên lui xuống.
Một đồng môn sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, Trần Dương đi theo Vương Minh Nhân vào một gian phòng khách.
“Vương sư đệ, vi huynh không biết nói chuyện, về sau chỗ nào dùng tới ta, cứ việc mở miệng.”
Trần Dương cảm kích nói.
Bọn họ sở dĩ chậm trễ mấy ngày, đều là vì Trần Dương.
Bọn họ sau khi truyền tống đến hòn đảo nhỏ nào đó, bởi vì không có truyền tống trận lệ thuộc trực tiếp, cần bay đi hòn đảo nhỏ nào đó.
Ở trên đường, bọn họ gặp một đàn yêu cầm, Trần Dương đuổi theo một con yêu cầm bậc hai thượng phẩm, dẫn tới toàn đội bị lạc phương hướng, lúc này mới tới trễ mấy ngày.
Vương Minh Nhân vừa rồi chưa đâm hắn ra, tự mình gánh vác trách nhiệm, trong lòng Trần Dương cực kỳ cảm kích.
Vương Minh Nhân mỉm cười, thành khẩn nói: “Trần sư huynh khách khí rồi, chúng ta là đồng môn sư huynh đệ, nên chiếu cố lẫn nhau mới phải, một lần này xem ở trên mặt mũi sư phụ, Lãnh sư thúc chưa trách tội chúng ta, đến thời điểm chấp hành nhiệm vụ, chúng ta biểu hiện cho tốt mới được.”
Trần Dương là Trúc Cơ tầng sáu, lại là kiếm tu, có lẽ về sau có thể giúp Vương Minh Nhân, Vương Minh Nhân lúc này mới giúp hắn gánh vác trách nhiệm.
“Đây là tất nhiên, ta nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.”
Sáng sớm hôm sau, sắc trời còn chưa sáng.
Lãnh Như Mị và hai sư huynh dẫn theo hơn năm mươi đệ tử, rời khỏi phường thị Thanh Ngư.
Ra khỏi phường thị Thanh Ngư, một đạo sĩ áo bào xanh mày kiếm mắt sáng vỗ túi linh thú bên hông, một con giao long màu xanh dài hơn mười trượng, dày đặc lân giáp từ trong đó bay ra.
Sau khi mọi người đều đi lên, giao long màu xanh phát ra một tiếng rống quái dị, giương nanh múa vuốt bay về phía bầu trời, hóa thành một luồng hào quang màu xanh bay đi hướng đông.
Một tháng sau, giao long màu xanh xuất hiện ở trên không một mảng hải vực mênh mông vô bờ.
“Các đệ tử nghe lệnh, đi tiếp về phía trước ba trăm dặm, có một tòa Đại Bối đảo, tặc nhân đều ở trên đảo, không tha một ai, thu hoạch thuộc về cá nhân. Năm đội ngũ, mỗi vị đội trưởng dẫn dắt đội viên tiêu diệt tặc nhân, nhất định không thể thả một người nào chạy mất.”
Nho sinh trung niên cao giọng nói.
“Vâng, Dương sư thúc.”
Đạo sĩ áo bào xanh bắt pháp quyết, giao long màu xanh đẩy nhanh tốc độ chạy đi.
Nửa khắc đồng hồ sau, một đội tu sĩ từ phía trước bay tới, dẫn đội là một nam tử trung niên ba mươi mấy tuổi, Trúc Cơ tầng ba.
Nhìn thấy đoàn người Lãnh Như Mị, sắc mặt nam tử trung niên hơi thay đổi, kiên trì nói: “Các vị tiền bối, phía trước là chỗ sơn môn Thiên Phong môn chúng ta, không biết các vị tiền bối có gì muốn làm sao?”
Lãnh Như Mị không nói hai lời, nâng tay, một tia sáng bạc bắn ra, lao thẳng đến đám người nam tử trung niên.
“Không ổn, địch tấn công.”
Nam tử trung niên chỉ kịp phát ra một tiếng hét thảm, đã bị ánh sáng bạc xuyên thủng thân thể, một đội tu sĩ tuần tra, không một ai may mắn thoát khỏi, đều bị ánh sáng bạc chém giết, hóa thành một mảng lớn mưa máu, thi thể rơi xuống biển.
Vương Minh Nhân thấy một màn như vậy, trong lòng có chút khẩn trương, hắn chưa bao giờ giết người, cũng chưa từng thấy máu, khẩn trương thì khẩn trương, hắn cũng không sợ hãi.
“Rống!”
Giao long màu xanh phát ra một tiếng rống, đẩy nhanh tốc độ.
Không qua bao lâu, một hòn đảo hình quạt xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, trên đảo rất nhiều kiến trúc, mơ hồ nhìn thấy không ít bóng người đi lại.
Nghe xong lời này, mọi người nhìn nhau, vẻ mặt khác nhau.
“Như thế nào? Các ngươi muốn cãi lệnh Mạc sư bá? Cãi lại mệnh lệnh của sư môn trưởng bối, dựa theo môn quy bản tông, các ngươi biết kết cục.”
Giọng điệu Vương Minh Nhân nghiêm khắc.
“Ta tên Trần Dương, đội trường có gì nói thẳng là được.”
Một nam tử trung niên tướng mạo hàm hậu chắp tay với Vương Minh Nhân, cười mỉm nói.
Có cái mở đầu này, người khác lần lượt đánh tiếng với Vương Minh Nhân, cũng báo ra tên họ của mình.
Vương Minh Nhân cũng không trông cậy vào nhanh như vậy đã khiến bọn họ tâm phục khẩu phục, chỉ cần những người này không thọc gậy bánh xe mình là được.
Hắn hỏi một lần sở trường của những người này, lần lượt ghi nhớ.
“Được rồi, Mạc sư bá nói, từng nhóm tới đảo Thanh Ngư, các ngươi bây giờ ở nơi này của ta ba ngày, ba ngày sau xuất phát.”
Đối với điều này, người khác tự nhiên không có dị nghị.
Ba ngày sau, mười một người bọn Vương Minh Nhân chia làm hai nhóm, lợi dụng truyền tống trận rời khỏi.
Đảo Thanh Ngư bởi ngoại hình giống một con thanh ngư (cá trắm đen) mà được đặt tên, thảm thực vật trên đảo rậm rạp.
Phường thị Thanh Ngư là một trong năm phường thị cỡ lớn của hải vực Thiên Sa, mỗi ngày đều có lượng lớn tu sĩ tới phường thị Thanh Ngư.
Sân nhà yên tĩnh nào đó, Lãnh Như Mị cùng một nho sinh trung niên ngồi ở trong đình đá uống trà nói chuyện phiếm, bên cạnh đình đá có một tòa lầu các màu xanh cao ba tầng.
Ba nam một nữ đứng ở trước mặt bọn họ, vẻ mặt cung kính.
“Lý sư điệt, chuyện gì vậy? Vương sư điệt còn chưa tới sao?”
Lãnh Như Mị nhìn sắc trời, nhíu mày nói.
“Chưa, có lẽ là trên đường trì hoãn đi!”
“Lãnh sư muội, chờ một chút nữa đi! Dù sao còn chưa vượt qua thời gian định trước.”
Nho sinh trung niên đứng giữa giảng hòa.
“Được rồi! Đợi hắn thêm một lát...”
Lãnh Như Mị còn chưa nói xong, một thanh niên áo sam xanh bước nhanh đi đến.
“Lãnh sư thúc, Dương sư thúc, đám người Vương sư đệ đến rồi, bây giờ ở ngay bên ngoài.”
“Dẫn hắn vào.”
Thanh niên áo sam xanh nhận lệnh mà đi, không qua bao lâu, Vương Minh Nhân cùng mười đồng môn đi đến.
Bọn họ chắp tay với Lãnh Như Mị cùng nho sinh trung niên, cung kính nói: “Đệ tử bái kiến Dương sư thúc, Lãnh sư thúc.”
Lãnh Như Mị trừng mắt nhìn Vương Minh Nhân một cái, cau mày hỏi: “Ta hỏi ngươi, đội ngũ khác đều đến vài ngày rồi, ngươi vì sao bây giờ mới đến.”
“Đệ tử không quen thuộc đối với tình huống Nam Hải, chậm trễ vài ngày, còn xin Lãnh sư thúc thứ tội.”
Lãnh Như Mị đang muốn răn dạy vài câu, lại bị nho sinh trung niên ngăn cản.
“Lãnh sư muội, Vương sư điệt cũng chưa vượt qua kỳ hạn, xem ở trên phần Từ sư huynh, muội tạm tha hắn một lần này đi!”
Nghe xong lời này, Lãnh Như Mị không tiện nói cái gì nữa.
“Đi xuống nghỉ ngơi đi! Nghỉ ngơi một đêm cho tốt, ngày mai xuất phát.”
“Vâng, đệ tử cáo lui.”
Vương Minh Nhân cúi người hành lễ, dẫn theo đội viên lui xuống.
Một đồng môn sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, Trần Dương đi theo Vương Minh Nhân vào một gian phòng khách.
“Vương sư đệ, vi huynh không biết nói chuyện, về sau chỗ nào dùng tới ta, cứ việc mở miệng.”
Trần Dương cảm kích nói.
Bọn họ sở dĩ chậm trễ mấy ngày, đều là vì Trần Dương.
Bọn họ sau khi truyền tống đến hòn đảo nhỏ nào đó, bởi vì không có truyền tống trận lệ thuộc trực tiếp, cần bay đi hòn đảo nhỏ nào đó.
Ở trên đường, bọn họ gặp một đàn yêu cầm, Trần Dương đuổi theo một con yêu cầm bậc hai thượng phẩm, dẫn tới toàn đội bị lạc phương hướng, lúc này mới tới trễ mấy ngày.
Vương Minh Nhân vừa rồi chưa đâm hắn ra, tự mình gánh vác trách nhiệm, trong lòng Trần Dương cực kỳ cảm kích.
Vương Minh Nhân mỉm cười, thành khẩn nói: “Trần sư huynh khách khí rồi, chúng ta là đồng môn sư huynh đệ, nên chiếu cố lẫn nhau mới phải, một lần này xem ở trên mặt mũi sư phụ, Lãnh sư thúc chưa trách tội chúng ta, đến thời điểm chấp hành nhiệm vụ, chúng ta biểu hiện cho tốt mới được.”
Trần Dương là Trúc Cơ tầng sáu, lại là kiếm tu, có lẽ về sau có thể giúp Vương Minh Nhân, Vương Minh Nhân lúc này mới giúp hắn gánh vác trách nhiệm.
“Đây là tất nhiên, ta nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.”
Sáng sớm hôm sau, sắc trời còn chưa sáng.
Lãnh Như Mị và hai sư huynh dẫn theo hơn năm mươi đệ tử, rời khỏi phường thị Thanh Ngư.
Ra khỏi phường thị Thanh Ngư, một đạo sĩ áo bào xanh mày kiếm mắt sáng vỗ túi linh thú bên hông, một con giao long màu xanh dài hơn mười trượng, dày đặc lân giáp từ trong đó bay ra.
Sau khi mọi người đều đi lên, giao long màu xanh phát ra một tiếng rống quái dị, giương nanh múa vuốt bay về phía bầu trời, hóa thành một luồng hào quang màu xanh bay đi hướng đông.
Một tháng sau, giao long màu xanh xuất hiện ở trên không một mảng hải vực mênh mông vô bờ.
“Các đệ tử nghe lệnh, đi tiếp về phía trước ba trăm dặm, có một tòa Đại Bối đảo, tặc nhân đều ở trên đảo, không tha một ai, thu hoạch thuộc về cá nhân. Năm đội ngũ, mỗi vị đội trưởng dẫn dắt đội viên tiêu diệt tặc nhân, nhất định không thể thả một người nào chạy mất.”
Nho sinh trung niên cao giọng nói.
“Vâng, Dương sư thúc.”
Đạo sĩ áo bào xanh bắt pháp quyết, giao long màu xanh đẩy nhanh tốc độ chạy đi.
Nửa khắc đồng hồ sau, một đội tu sĩ từ phía trước bay tới, dẫn đội là một nam tử trung niên ba mươi mấy tuổi, Trúc Cơ tầng ba.
Nhìn thấy đoàn người Lãnh Như Mị, sắc mặt nam tử trung niên hơi thay đổi, kiên trì nói: “Các vị tiền bối, phía trước là chỗ sơn môn Thiên Phong môn chúng ta, không biết các vị tiền bối có gì muốn làm sao?”
Lãnh Như Mị không nói hai lời, nâng tay, một tia sáng bạc bắn ra, lao thẳng đến đám người nam tử trung niên.
“Không ổn, địch tấn công.”
Nam tử trung niên chỉ kịp phát ra một tiếng hét thảm, đã bị ánh sáng bạc xuyên thủng thân thể, một đội tu sĩ tuần tra, không một ai may mắn thoát khỏi, đều bị ánh sáng bạc chém giết, hóa thành một mảng lớn mưa máu, thi thể rơi xuống biển.
Vương Minh Nhân thấy một màn như vậy, trong lòng có chút khẩn trương, hắn chưa bao giờ giết người, cũng chưa từng thấy máu, khẩn trương thì khẩn trương, hắn cũng không sợ hãi.
“Rống!”
Giao long màu xanh phát ra một tiếng rống, đẩy nhanh tốc độ.
Không qua bao lâu, một hòn đảo hình quạt xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, trên đảo rất nhiều kiến trúc, mơ hồ nhìn thấy không ít bóng người đi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.