Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1157: Tình Hình Tộc Nhân Gần Đây
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Nàng lấy ra Truyện tấn bàn, liên hệ Vương Thu Hồng hỏi một chút tình huống ở Ngân Hà đảo, sau khi xác nhận gia tộc không có chuyện gì, nàng thu hồi Truyện tấn bàn, lấy ra một gốc tảo nhỏ xích hồng sắc.
Gốc Hỏa Diễm Tảo này nếu đem đi luyện chế đan dược bậc bốn đều không có vấn đề, đáng tiếc là Vương gia ngay cả Đan dược sư bậc ba đều không có, nàng chỉ có thể dùng trực tiếp.
Dùng trực tiếp Hỏa Diễm Tảo hiệu dụng sẽ giảm đi không ít, nhưng lúc này đã không còn biện pháp nào khác.
Luyện hóa được dược lực từ Hỏa Diễm Tảo, nàng hẳn là có thể tiến vào Kim Đan tầng bảy.
Gốc Hỏa Diễm Tảo ngàn năm này có thể ngang bằng mười mấy năm khổ tu của nàng, tu vi càng cao, hiệu quả càng thấp. Vương Trường Sinh không có hỏa linh căn, không thích hợp dùng linh dược thuộc tính Hoả.
Uông Như Yên ăn Hỏa Diễm Tảo vào, một cỗ hỏa linh khí dồi dào nhanh chóng dâng lên từ dưới bụng, nàng vội vàng vận công luyện hóa cổ Hoả linh khí khổng lồ kia.
Không qua bao lâu quanh thân nàng xuất hiện một âm phù màu xanh huyền ảo, hỏa linh khí khổng lồ giống như được thứ gì chỉ dẫn, đều hướng tới kim đan của nàng.
...
Vân Hải tông, một căn mật thất.
Tử Nguyệt tiên tử đang dạy Vương Thanh Thiến luyện chế Khôi lỗi thú, trên mặt đất phân tán lượng lớn nguyên liệu luyện khí.
Vương Thanh Thiến có thiên phú đối với luyện chế Khôi lỗi thú, trụ cột của nàng có vẻ tốt. Hơn nữa có Tử Nguyệt tiên tử chỉ điểm, nàng tiến bộ rất nhanh. Đã có thể luyện chế Khôi lỗi thú bậc ba.
“Không tồi, Thanh Thiến, trình độ luyện chế Khôi lỗi thú của ngươi lợi hại hơn cha ngươi.”
Tử Nguyệt tiên tử cười tán dương.
“Điền sư thúc khen sai rồi, nếu không phải có ngài chỉ điểm từng chút, ta cũng sẽ không tiến bộ lớn như vậy.”
Vương Thanh Thiến khiêm tốn nói, trên mặt lộ ra chút tươi cười.
Tử Nguyệt tiên tử gật gật đầu, thuận miệng nói: “Nghe nói ngươi có một đệ đệ song sinh. Sao ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn? Hắn không ở Nam Hải sao?”
Nghe xong lời này, tươi cười trên mặt Vương Thanh Thiến biên mất, ánh mắt ảm đạm nói: “Hắn chết rồi, bị kẻ địch giết chết. Món nợ này, ta nhất định phải đòi lại.”
“Bị người giết chết rồi? Cha mẹ ngươi không báo thù sao?”
“Cha ta nói, thực lực của kẻ địch quá cường đại, chúng ta tạm thời không phải là đối thủ. Đúng rồi, Điền sư thúc, ngài không có suy nghĩ tìm một đạo lữ song tu sao?”
Tử Nguyệt tiên tử cười lạnh nhạt rồi nói: “Thù lớn một ngày còn chưa trả, ta sẽ không nghĩ đến chuyện nhi nữ tình trường. Cha ngươi mà mẹ ngươi tình cảm không tồi, lúc nào ta cũng thấy hai người cùng một chỗ.”
“Đúng vậy, cha ta năm đó tốn công sức rất lớn mới có thể kết đạo lữ song tu với mẹ ta. Lúc cha ta Kim Đan thiếu lượng lớn linh thạch, mẹ ta còn phải chạy về nhà mẹ đẻ mượn.”
Tử Nguyệt tiên tử có chút suy nghĩ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
…
Bắc Cương, Hoả Phượng sơn mạch.
Một gian mật thất, Vương Minh Nhân và Trần Tương Nhi ngồi vây quanh bàn trà.
“Phu quân, nghe nói chàng ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.”
Trần Tương Nhi giọng điệu bình tĩnh, thuận miệng nói.
Vương Minh Nhân trong lòng nhẹ thở dài, gật đầu nói: “Không sai, ta còn đụng phải Tây Môn sư muội, được nàng cứu.”
“Chuyện này ta cũng nghe nói đến, Tây Môn sư muội thật sự có bản lãnh. Chẳng những dễ dàng đánh lui cường địch, còn có thể cứu chàng.”
Trần Tương Như ý vị thâm trường cất lời.
“Đây thì có gì kỳ quái chứ? Bản lĩnh của nàng vốn không nhỏ, chấp pháp điện các nàng hoài nghi nàng là nội gián sao?”
Vương Minh Nhân nhíu mày nói.
Trần Tương Nhi giọng điệu bình tĩnh trả lời: “Đây là đề cập đến công vụ, không tiện nói cho chàng. Thanh giả tự thanh. Chấp pháp điện chúng ta làm việc dựa vào chứng cứ. Nếu nàng trong sạch, cũng sẽ không sợ người khác điều ta. Chàng và nàng ta nên hạn chế qua lại, để tránh liên luỵ vào.”
Vương Minh Nhân nghe vậy, trong lòng căng thẳng truy hỏi: “Nàng nói lời này là có ý tứ gì? Các ngươi điều tra Tây Môn sư muội? Ta có thể làm chứng, nàng ấy trong sạch.”
“Chàng có biết, thân làm Chấp pháp trưởng lão, nếu đề cập đến vụ án, ta không thể xen vào. Đây là môn quy, ta trước nay công tư rõ ràng.”
Trần Tương Nhi tựa cười mà không cười nói, khoé miệng lộ ra nét cười lạnh.
Vương Minh Nhân chau mày, nhìn về phía Trần Tương Nhi, trầm giọng nói: “Tương nhi, ta hi vọng nàng sẽ theo lẽ công bằng mà làm việc, không cần xằng bậy.”
“Ở trong mắt chàng, ta là người lạm dụng chức quyền sao? Ta có như vậy bao giờ?”
Trần Tương Nhi cười khẩy nói.
“Ta không nói nàng là loại người này, nhưng ta muốn nói với nàng biết. Nếu ta phát hiện nàng vu hãm Tây Môn sư muội. Đừng trách ta không màng tình nghĩa vợ chồng. Nhẫn nại của ta có hạn.”
Vương Minh Nhân nói xong lời này, đứng dậy rời khỏi.
“Vương Minh Nhân, ta nói cho ngươi biết, nhẫn nại của ta cũng có hạn.”
Vương Minh Nhân trong mắt hiện lên vài phần chán ghét, cũng không quay đầu lại, cất bước rời khỏi.
…
Trung Nguyên, Đại Yến vương triều.
Một mảng sơn mạch xanh biếc dài liên miên trăm vạn dặm, thỉnh thoảng truyền đến một trận gầm rú đinh tai nhức óc.
Trên một bình nguyên rộng lớn, một đội tu sĩ Trúc cơ đang tụ tập lại một chỗ, vẻ mặt cung kính.
Oành đùng đùng!
Cách đó không xa có một ngọn núi cao trăm trượng kịch liệt chớp động. Một đạo hồng quang hơn trăm trượng từ trong ngọn núi bay ra, nhập vào tường đá ở trên mặt đất, lưu lại một cái hố thật dài.
Đỉnh núi chậm rãi xê dịch xuống, ngọn núi này bị chém thành hai nửa. Đường cắt trơn nhẵn vô cùng, một trận hoả diễm màu đỏ nhanh chóng lan tràn.
Một đạo độn quang màu đỏ từ xa bay tới, dừng ở trước mặt Trúc cơ tu sĩ.
Độn quang chợt tắt, lộ ra bóng người của một thanh niên hồng y, chính là Chu Vân Tiêu.
Lưng hắn đeo một thanh trường đao. Trên người tản mát ra một cỗ khí tức cường đại. Hắn là hoàng tộc Đại Yến, không lo tài nguyên tu luyện, đã tu luyện đến Kim Đan tầng bảy.
Gốc Hỏa Diễm Tảo này nếu đem đi luyện chế đan dược bậc bốn đều không có vấn đề, đáng tiếc là Vương gia ngay cả Đan dược sư bậc ba đều không có, nàng chỉ có thể dùng trực tiếp.
Dùng trực tiếp Hỏa Diễm Tảo hiệu dụng sẽ giảm đi không ít, nhưng lúc này đã không còn biện pháp nào khác.
Luyện hóa được dược lực từ Hỏa Diễm Tảo, nàng hẳn là có thể tiến vào Kim Đan tầng bảy.
Gốc Hỏa Diễm Tảo ngàn năm này có thể ngang bằng mười mấy năm khổ tu của nàng, tu vi càng cao, hiệu quả càng thấp. Vương Trường Sinh không có hỏa linh căn, không thích hợp dùng linh dược thuộc tính Hoả.
Uông Như Yên ăn Hỏa Diễm Tảo vào, một cỗ hỏa linh khí dồi dào nhanh chóng dâng lên từ dưới bụng, nàng vội vàng vận công luyện hóa cổ Hoả linh khí khổng lồ kia.
Không qua bao lâu quanh thân nàng xuất hiện một âm phù màu xanh huyền ảo, hỏa linh khí khổng lồ giống như được thứ gì chỉ dẫn, đều hướng tới kim đan của nàng.
...
Vân Hải tông, một căn mật thất.
Tử Nguyệt tiên tử đang dạy Vương Thanh Thiến luyện chế Khôi lỗi thú, trên mặt đất phân tán lượng lớn nguyên liệu luyện khí.
Vương Thanh Thiến có thiên phú đối với luyện chế Khôi lỗi thú, trụ cột của nàng có vẻ tốt. Hơn nữa có Tử Nguyệt tiên tử chỉ điểm, nàng tiến bộ rất nhanh. Đã có thể luyện chế Khôi lỗi thú bậc ba.
“Không tồi, Thanh Thiến, trình độ luyện chế Khôi lỗi thú của ngươi lợi hại hơn cha ngươi.”
Tử Nguyệt tiên tử cười tán dương.
“Điền sư thúc khen sai rồi, nếu không phải có ngài chỉ điểm từng chút, ta cũng sẽ không tiến bộ lớn như vậy.”
Vương Thanh Thiến khiêm tốn nói, trên mặt lộ ra chút tươi cười.
Tử Nguyệt tiên tử gật gật đầu, thuận miệng nói: “Nghe nói ngươi có một đệ đệ song sinh. Sao ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn? Hắn không ở Nam Hải sao?”
Nghe xong lời này, tươi cười trên mặt Vương Thanh Thiến biên mất, ánh mắt ảm đạm nói: “Hắn chết rồi, bị kẻ địch giết chết. Món nợ này, ta nhất định phải đòi lại.”
“Bị người giết chết rồi? Cha mẹ ngươi không báo thù sao?”
“Cha ta nói, thực lực của kẻ địch quá cường đại, chúng ta tạm thời không phải là đối thủ. Đúng rồi, Điền sư thúc, ngài không có suy nghĩ tìm một đạo lữ song tu sao?”
Tử Nguyệt tiên tử cười lạnh nhạt rồi nói: “Thù lớn một ngày còn chưa trả, ta sẽ không nghĩ đến chuyện nhi nữ tình trường. Cha ngươi mà mẹ ngươi tình cảm không tồi, lúc nào ta cũng thấy hai người cùng một chỗ.”
“Đúng vậy, cha ta năm đó tốn công sức rất lớn mới có thể kết đạo lữ song tu với mẹ ta. Lúc cha ta Kim Đan thiếu lượng lớn linh thạch, mẹ ta còn phải chạy về nhà mẹ đẻ mượn.”
Tử Nguyệt tiên tử có chút suy nghĩ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
…
Bắc Cương, Hoả Phượng sơn mạch.
Một gian mật thất, Vương Minh Nhân và Trần Tương Nhi ngồi vây quanh bàn trà.
“Phu quân, nghe nói chàng ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.”
Trần Tương Nhi giọng điệu bình tĩnh, thuận miệng nói.
Vương Minh Nhân trong lòng nhẹ thở dài, gật đầu nói: “Không sai, ta còn đụng phải Tây Môn sư muội, được nàng cứu.”
“Chuyện này ta cũng nghe nói đến, Tây Môn sư muội thật sự có bản lãnh. Chẳng những dễ dàng đánh lui cường địch, còn có thể cứu chàng.”
Trần Tương Như ý vị thâm trường cất lời.
“Đây thì có gì kỳ quái chứ? Bản lĩnh của nàng vốn không nhỏ, chấp pháp điện các nàng hoài nghi nàng là nội gián sao?”
Vương Minh Nhân nhíu mày nói.
Trần Tương Nhi giọng điệu bình tĩnh trả lời: “Đây là đề cập đến công vụ, không tiện nói cho chàng. Thanh giả tự thanh. Chấp pháp điện chúng ta làm việc dựa vào chứng cứ. Nếu nàng trong sạch, cũng sẽ không sợ người khác điều ta. Chàng và nàng ta nên hạn chế qua lại, để tránh liên luỵ vào.”
Vương Minh Nhân nghe vậy, trong lòng căng thẳng truy hỏi: “Nàng nói lời này là có ý tứ gì? Các ngươi điều tra Tây Môn sư muội? Ta có thể làm chứng, nàng ấy trong sạch.”
“Chàng có biết, thân làm Chấp pháp trưởng lão, nếu đề cập đến vụ án, ta không thể xen vào. Đây là môn quy, ta trước nay công tư rõ ràng.”
Trần Tương Nhi tựa cười mà không cười nói, khoé miệng lộ ra nét cười lạnh.
Vương Minh Nhân chau mày, nhìn về phía Trần Tương Nhi, trầm giọng nói: “Tương nhi, ta hi vọng nàng sẽ theo lẽ công bằng mà làm việc, không cần xằng bậy.”
“Ở trong mắt chàng, ta là người lạm dụng chức quyền sao? Ta có như vậy bao giờ?”
Trần Tương Nhi cười khẩy nói.
“Ta không nói nàng là loại người này, nhưng ta muốn nói với nàng biết. Nếu ta phát hiện nàng vu hãm Tây Môn sư muội. Đừng trách ta không màng tình nghĩa vợ chồng. Nhẫn nại của ta có hạn.”
Vương Minh Nhân nói xong lời này, đứng dậy rời khỏi.
“Vương Minh Nhân, ta nói cho ngươi biết, nhẫn nại của ta cũng có hạn.”
Vương Minh Nhân trong mắt hiện lên vài phần chán ghét, cũng không quay đầu lại, cất bước rời khỏi.
…
Trung Nguyên, Đại Yến vương triều.
Một mảng sơn mạch xanh biếc dài liên miên trăm vạn dặm, thỉnh thoảng truyền đến một trận gầm rú đinh tai nhức óc.
Trên một bình nguyên rộng lớn, một đội tu sĩ Trúc cơ đang tụ tập lại một chỗ, vẻ mặt cung kính.
Oành đùng đùng!
Cách đó không xa có một ngọn núi cao trăm trượng kịch liệt chớp động. Một đạo hồng quang hơn trăm trượng từ trong ngọn núi bay ra, nhập vào tường đá ở trên mặt đất, lưu lại một cái hố thật dài.
Đỉnh núi chậm rãi xê dịch xuống, ngọn núi này bị chém thành hai nửa. Đường cắt trơn nhẵn vô cùng, một trận hoả diễm màu đỏ nhanh chóng lan tràn.
Một đạo độn quang màu đỏ từ xa bay tới, dừng ở trước mặt Trúc cơ tu sĩ.
Độn quang chợt tắt, lộ ra bóng người của một thanh niên hồng y, chính là Chu Vân Tiêu.
Lưng hắn đeo một thanh trường đao. Trên người tản mát ra một cỗ khí tức cường đại. Hắn là hoàng tộc Đại Yến, không lo tài nguyên tu luyện, đã tu luyện đến Kim Đan tầng bảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.