Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1156: Hàn Thiên Tuyền (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Một tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc vang lên, xuất hiện nấm vân màu đỏ sáng lên ở phía xa chân trời. Ngay sau đó, một ánh lửa màu đỏ bay về hướng đám người Uông Như Yên.
Ánh lửa màu đỏ có tốc độ rất nhanh, không qua bao lâu, Uông Như Yên liền thấy rõ hình dáng xích sắc hỏa quang, rõ ràng là một con xích sắc giao long to hơn ba mươi trượng.
Xích sắc giao long bên ngoài trải rộng một lớp vảy màu đỏ, miệng rộng đầy răng nanh. Trên thân đều là vết thương, nhiều chỗ trên người vảy đều đã bóc ra, một cây sừng rồng đã bị cắt đứt, khí tức uể oải.
Đây là một thượng phẩm yêu thú bậc ba, tương đương với người tu tiên Kim Đan tầng chín.
Nhìn đến Uông Như Yên, xích sắc giao long theo bản năng cho là Uông Như Yên chặn đường, ngửa mặt lên trời thét dài, phun ra mảng lớn xích sắc hỏa diễm đánh về phía đám người Uông Như Yên.
Xích sắc hỏa diễm còn chưa tới gần, một cỗ sóng nhiệt ngập trời đã đập vào mặt.
Uông Như Yên nhíu mày, lấy ra Kim Liên cầm, ngón tay ngọc mảnh khảnh nhanh chóng xẹt qua huyền cầm. Một trận tiếng cầm trầm thấp vang lên, một cỗ lam sắc âm ba mênh mông thổi quét mà ra.
Lam sắc âm ba cùng xích sắc hỏa diễm va chạm phát ra một tiếng nổ, triệt tiêu lẫn nhau. Khí lưu cường đại hướng tới bốn phương tám hướng khuếch tán, nước biển quay cuồng kịch liệt.
“Nghiệt súc, còn dám đả thương người.”
Một thanh âm tràn ngập uy nghiêm của nam tử chợt vang lên.
Trên trời cao không biết từ khi nào xuất hiện một đám mây đen to lớn hơn trăm trượng, một tiếng sét thật lớn vang lên, mây đen kịch liệt quay cuồng. Hóa thành một con ngân sắc lôi mãng dài hơn ba mươi trượng, bên ngoài thân có vô số ngân sắc hồ quang liên tục dao động, khí thế hùng hổ đánh về phía xích sắc giao long.
Xích sắc giao long ánh mắt lộ ra chút hoảng sợ, muốn tránh đi. Một tiếng đàn trầm thấp vang lên, nước biển kịch liệt quay cuồng, vô số lam sắc dây thừng nước từ mặt biển bắn ra, cuốn lấy thân thể xích sắc giao long, đem nó trói thành bánh chưng.
Rống rống!
Bên ngoài thân hình của xích sắc giao long hiện ra một tầng xích sắc hỏa diễm, toàn bộ lam sắc dây thừng đều đứt đoạn.
Lúc này, ngân sắc lôi mãng cũng đánh tới, há mồm cắn vào đầu xích sắc giao long.
Tiếng xé gió phá không mà đến, bạch quang chói mắt bắn nhanh đến, chuẩn xác đánh trên người xích sắc giao long.
Một tiếng rên rỉ thê lương vang lên, luồng bạch quang xuyên thủng thân thể xích sắc giao long, thân thể xích sắc giao long phân thành hai, máu tươi văng khắp nơi.
Một vòng hoa lam sắc cực đại từ trên trời giáng xuống, tỏa ra một mảnh lam quang, quấn lấy thi thể xích sắc giao long, kéo thi thể nó bay trở về bên trong vòng hoa.
Hơn mười đạo độn quang từ xa bay tới, đứng ở trước mặt Uông Như Yên. Cầm đầu là một thanh niên mặc ngân sam cao gầy, mày kiếm lãng mục, đeo thắt lưng bạch ngọc, trên lưng là bốn vỏ kiếm màu sắc khác nhau, nhìn thấy dấu hiệu trên quần áo của hắn, rõ ràng là đệ tử Thái Nhất tiên môn, có tu vi Kim Đan tầng tám.
“Ồ, Băng Băng.”
Uông Như Yên dừng ánh mắt ở trên người một cô nương áo trắng, chính là Tô Băng Băng.
“Cữu nương, thật trùng hợp a!”
Nhìn thấy Uông Như Yên, Tô Băng Băng vui vẻ ra mặt, nàng ngây người ở Nam Hải nhiều năm như vậy, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên cho nàng không ít tài vật.
“Tô sư muội, các ngươi quen biết nhau sao?”
Thanh niên mặc ngân sam quay đầu hướng về Tô Băng Băng, thuận miệng hỏi
Tô Băng Băng gật đầu, nói: “Hàn sư huynh, đây là cữu nương của ta. Cữu nương, đây là Hàn sư huynh, Hàn sư huynh là người đứng đầu Thái Nhất ngũ kiệt.”
Uông Như Yên cười gật gật đầu, nói: “Thì ra là Hàn đạo hữu, thiếp thân Uông Như Yên.”
Thanh niên mặc ngân sam họ Hàn tên Thiên Tuyền, đứng đầu Thái Nhất ngũ kiệt. Hàn Thiên Tuyền tu luyện là trấn tông công pháp của Thái Nhất tiên môn “Tứ Quý kiếm quyết”, có thể thi triển bốn loại thuộc tính kiếm thuật cùng bốn loại thuộc tính kiếm trận khác nhau, uy lực cực đại.
Trên lưng hắn có 4 thanh phi kiếm, phân biệt là Xuân Vũ kiếm, Hạ Lôi kiếm, Thu Phòng kiếm, Đông Tuyết kiếm.
“Tứ quý kiếm quyết” là kiếm pháp tu tập của Thái Nhất tiên môn Tứ Quý kiếm tôn . Về chuyện tích của Tứ Quý kiếm tôn, tới bây giờ Đông Hoang vẫn còn lưu truyền. Người này đơn thương độc mã giết đến trung tâm Yêu tộc, chém giết nhiều Yêu tộc Nguyên Anh kỳ. Tại thời điểm nhân tộc khai phá Đông Hoang, uy danh hiển hách, dựng lên địa vị của Thái Nhất tiên môn.
Hàn Thiên Tuyền tu luyện trấn tông công pháp “Tứ Quý kiếm quyết”, thần thông tự nhiên không phải Kim Đan tu sĩ bình thường có thể sánh bằng.
Hàn Thiên Tuyền gật gật đầu, lấy ra một cái hộp gỗ màu trắng, nói: “Trong đây là một viên hạ phẩm bậc ba yêu đan, nho nhỏ tâm ý, đa tạ đạo hữu ra tay tương trợ.”
“Hàn đạo hữu khách khí, tiện tay mà thôi”
Uông Như Yên thản nhiên cười, uyển chuyển cự tuyệt.
“Ta từ trước đến nay không thích thiếu người khác ân tình, ngươi giúp ta, đây là ngươi nên có được.”
Hàn Thiên Tuyền giọng điệu lạnh nhạt, cổ tay run lên, hộp gỗ màu trắng liền hướng Uông Như Yên bay tới.
Uông Như Yên tay áo run lên, hộp gỗ màu trắng bay ngược ra ngoài, dừng ở trước mặt Tô Băng Băng.
“Băng Băng, nhiều năm như vậy không gặp, Khỏa yêu đan này tặng cho người, cứ xem như là một tiểu lễ vật cữu nương cho người. Ta còn có việc trong người, các vị đạo hữu, cáo từ.”
Uông Như Yên pháp quyết vừa động, phi chu màu lam hào quang đại trướng, hóa thành một đạo lam quang biến mất ở phía chân trời.
Hàn Thiên Tuyền thu hồi lẵng hoa màu lam, dẫn theo đám người Tô Băng Băng hướng một phương hướng khác bay đi.
Ba tháng sau, Uông Như Yên về tới Ngân Xà đảo
Vương Trường Sinh còn đang luyện khí, nàng cũng không quấy rầy Vương Trường Sinh, đi vào một gian mật thất.
Ánh lửa màu đỏ có tốc độ rất nhanh, không qua bao lâu, Uông Như Yên liền thấy rõ hình dáng xích sắc hỏa quang, rõ ràng là một con xích sắc giao long to hơn ba mươi trượng.
Xích sắc giao long bên ngoài trải rộng một lớp vảy màu đỏ, miệng rộng đầy răng nanh. Trên thân đều là vết thương, nhiều chỗ trên người vảy đều đã bóc ra, một cây sừng rồng đã bị cắt đứt, khí tức uể oải.
Đây là một thượng phẩm yêu thú bậc ba, tương đương với người tu tiên Kim Đan tầng chín.
Nhìn đến Uông Như Yên, xích sắc giao long theo bản năng cho là Uông Như Yên chặn đường, ngửa mặt lên trời thét dài, phun ra mảng lớn xích sắc hỏa diễm đánh về phía đám người Uông Như Yên.
Xích sắc hỏa diễm còn chưa tới gần, một cỗ sóng nhiệt ngập trời đã đập vào mặt.
Uông Như Yên nhíu mày, lấy ra Kim Liên cầm, ngón tay ngọc mảnh khảnh nhanh chóng xẹt qua huyền cầm. Một trận tiếng cầm trầm thấp vang lên, một cỗ lam sắc âm ba mênh mông thổi quét mà ra.
Lam sắc âm ba cùng xích sắc hỏa diễm va chạm phát ra một tiếng nổ, triệt tiêu lẫn nhau. Khí lưu cường đại hướng tới bốn phương tám hướng khuếch tán, nước biển quay cuồng kịch liệt.
“Nghiệt súc, còn dám đả thương người.”
Một thanh âm tràn ngập uy nghiêm của nam tử chợt vang lên.
Trên trời cao không biết từ khi nào xuất hiện một đám mây đen to lớn hơn trăm trượng, một tiếng sét thật lớn vang lên, mây đen kịch liệt quay cuồng. Hóa thành một con ngân sắc lôi mãng dài hơn ba mươi trượng, bên ngoài thân có vô số ngân sắc hồ quang liên tục dao động, khí thế hùng hổ đánh về phía xích sắc giao long.
Xích sắc giao long ánh mắt lộ ra chút hoảng sợ, muốn tránh đi. Một tiếng đàn trầm thấp vang lên, nước biển kịch liệt quay cuồng, vô số lam sắc dây thừng nước từ mặt biển bắn ra, cuốn lấy thân thể xích sắc giao long, đem nó trói thành bánh chưng.
Rống rống!
Bên ngoài thân hình của xích sắc giao long hiện ra một tầng xích sắc hỏa diễm, toàn bộ lam sắc dây thừng đều đứt đoạn.
Lúc này, ngân sắc lôi mãng cũng đánh tới, há mồm cắn vào đầu xích sắc giao long.
Tiếng xé gió phá không mà đến, bạch quang chói mắt bắn nhanh đến, chuẩn xác đánh trên người xích sắc giao long.
Một tiếng rên rỉ thê lương vang lên, luồng bạch quang xuyên thủng thân thể xích sắc giao long, thân thể xích sắc giao long phân thành hai, máu tươi văng khắp nơi.
Một vòng hoa lam sắc cực đại từ trên trời giáng xuống, tỏa ra một mảnh lam quang, quấn lấy thi thể xích sắc giao long, kéo thi thể nó bay trở về bên trong vòng hoa.
Hơn mười đạo độn quang từ xa bay tới, đứng ở trước mặt Uông Như Yên. Cầm đầu là một thanh niên mặc ngân sam cao gầy, mày kiếm lãng mục, đeo thắt lưng bạch ngọc, trên lưng là bốn vỏ kiếm màu sắc khác nhau, nhìn thấy dấu hiệu trên quần áo của hắn, rõ ràng là đệ tử Thái Nhất tiên môn, có tu vi Kim Đan tầng tám.
“Ồ, Băng Băng.”
Uông Như Yên dừng ánh mắt ở trên người một cô nương áo trắng, chính là Tô Băng Băng.
“Cữu nương, thật trùng hợp a!”
Nhìn thấy Uông Như Yên, Tô Băng Băng vui vẻ ra mặt, nàng ngây người ở Nam Hải nhiều năm như vậy, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên cho nàng không ít tài vật.
“Tô sư muội, các ngươi quen biết nhau sao?”
Thanh niên mặc ngân sam quay đầu hướng về Tô Băng Băng, thuận miệng hỏi
Tô Băng Băng gật đầu, nói: “Hàn sư huynh, đây là cữu nương của ta. Cữu nương, đây là Hàn sư huynh, Hàn sư huynh là người đứng đầu Thái Nhất ngũ kiệt.”
Uông Như Yên cười gật gật đầu, nói: “Thì ra là Hàn đạo hữu, thiếp thân Uông Như Yên.”
Thanh niên mặc ngân sam họ Hàn tên Thiên Tuyền, đứng đầu Thái Nhất ngũ kiệt. Hàn Thiên Tuyền tu luyện là trấn tông công pháp của Thái Nhất tiên môn “Tứ Quý kiếm quyết”, có thể thi triển bốn loại thuộc tính kiếm thuật cùng bốn loại thuộc tính kiếm trận khác nhau, uy lực cực đại.
Trên lưng hắn có 4 thanh phi kiếm, phân biệt là Xuân Vũ kiếm, Hạ Lôi kiếm, Thu Phòng kiếm, Đông Tuyết kiếm.
“Tứ quý kiếm quyết” là kiếm pháp tu tập của Thái Nhất tiên môn Tứ Quý kiếm tôn . Về chuyện tích của Tứ Quý kiếm tôn, tới bây giờ Đông Hoang vẫn còn lưu truyền. Người này đơn thương độc mã giết đến trung tâm Yêu tộc, chém giết nhiều Yêu tộc Nguyên Anh kỳ. Tại thời điểm nhân tộc khai phá Đông Hoang, uy danh hiển hách, dựng lên địa vị của Thái Nhất tiên môn.
Hàn Thiên Tuyền tu luyện trấn tông công pháp “Tứ Quý kiếm quyết”, thần thông tự nhiên không phải Kim Đan tu sĩ bình thường có thể sánh bằng.
Hàn Thiên Tuyền gật gật đầu, lấy ra một cái hộp gỗ màu trắng, nói: “Trong đây là một viên hạ phẩm bậc ba yêu đan, nho nhỏ tâm ý, đa tạ đạo hữu ra tay tương trợ.”
“Hàn đạo hữu khách khí, tiện tay mà thôi”
Uông Như Yên thản nhiên cười, uyển chuyển cự tuyệt.
“Ta từ trước đến nay không thích thiếu người khác ân tình, ngươi giúp ta, đây là ngươi nên có được.”
Hàn Thiên Tuyền giọng điệu lạnh nhạt, cổ tay run lên, hộp gỗ màu trắng liền hướng Uông Như Yên bay tới.
Uông Như Yên tay áo run lên, hộp gỗ màu trắng bay ngược ra ngoài, dừng ở trước mặt Tô Băng Băng.
“Băng Băng, nhiều năm như vậy không gặp, Khỏa yêu đan này tặng cho người, cứ xem như là một tiểu lễ vật cữu nương cho người. Ta còn có việc trong người, các vị đạo hữu, cáo từ.”
Uông Như Yên pháp quyết vừa động, phi chu màu lam hào quang đại trướng, hóa thành một đạo lam quang biến mất ở phía chân trời.
Hàn Thiên Tuyền thu hồi lẵng hoa màu lam, dẫn theo đám người Tô Băng Băng hướng một phương hướng khác bay đi.
Ba tháng sau, Uông Như Yên về tới Ngân Xà đảo
Vương Trường Sinh còn đang luyện khí, nàng cũng không quấy rầy Vương Trường Sinh, đi vào một gian mật thất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.