Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1272: Tình Hình Tộc Nhân Gần Đây
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Lục Hi lặng lẽ không đáp. Nửa ngày sau, hắn mở miệng nói: “Bồi lão phu hạ một ván cờ. Nếu thắng, truyền thừa của lão phu chính là ngươi.”
Vương Thiên Văn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cúi người hành lễ. Sau đó đi vào bên trong thạch đình, cùng Lục Hi đánh cờ.
Kỳ nghệ của Vương Thiên Văn cũng không tính là cao, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện kỳ nghệ của Lục Hi càng kém hơn. Lục Hi là cố ý nhường hắn.
Sau một chén trà nhỏ thời gian, Lục Hi vứt bỏ quân cờ trên tay, thở dài nói: “Lão phu thua, truyền thừa sẽ cho ngươi.”
“Tiền bối, người là cố ý bại bởi ta?”
Vương Thiên Văn thật cẩn thận nói.
Lục Hi lộ vẻ mặt hồi ức, rồi nói: “Đời này của lão phu chỉ thua ba lần. Lần đầu tiên, lão phu bại bởi thanh danh. Lần thứ hai, lão phu bại bởi quyền thế. Lần cuối cùng, lão phu bại bởi ngươi.Ngươi đừng quên sơ tâm, nhớ rõ những lời ngươi vừa nói. Vô số tiểu gia tạo thành đại gia. Không cần ngươi làm rạng danh lão phu. Nếu có cơ hội thì thay ta đi xem Lỗ vương phủ một chuyến. Tìm một vị đệ tử vương tộc gọi là Khổng Ngọc Liên, mang bức hoạ này giao cho nàng. Nàng chắc là đã qua đời, thay ta nói một tiếng thật xin lỗi.”
Hắn lấy ra một cuộn tranh màu xanh đưa cho Vương Thiên Văn.
“Tiền bối, vãn bối nhất định giúp ngài hoàn thành tâm nguyện, vãn bối…”
Vương Thiên Văn còn chưa nói hết lời, chợt có một trận hoa mắt, sau đó hắn xuất hiện ở Mai hoa lâm. Cách đó không xa có một cuộn tranh màu xanh, bên cạnh cuộn tranh còn có một cái túi trữ vật.
Vương Thiên Văn quỳ xuống, liên tiếp dập đầu ba cái rồi nói: “Lục tiền bối, vãn bối nhất định sẽ nhớ rõ lời ngài dạy bảo.”
Hắn hít sâu một hơi, thu hồi cuộn tranh màu xanh vào túi trữ vật, ngự khí rời khỏi nơi này.
...
Đông Hoang, Thái Nhất tiên môn.
Kiếm phong, Vương Thanh Sơn và Tiêu Diêu Kiếm Tôn đang ở chấn núi, cả hai người vẻ mặt đều có chút ngưng trọng.
“Ngươi yên tâm tiến vào Kiếm phong tu luyện đi! Hy vọng thầy trò chúng ta lần sau gặp mặt thì ngươi đã tiến vào Kim đan tầng tám.”
Tiêu Diêu Kiếm Tôn vẻ mặt ngưng trọng, kiếm tu ở bên trong đấu pháp trưởng thành. Thái Nhất tiên môn đã thành lập Kiếm phong được bốn ngàn năm. Kiếm tu ở Thái Nhất tiên môn đều có khát vọng tiến vào Kiếm Phong tu luyện, nhưng cần phải trả một bút điểm cống hiến.
Đại thế sẽ tới, Thái Nhất tiên môn phon khoán điều kiện, đại lực bồi dưỡng môn nhân đệ tử. Ngay cả như thế, có thể đi vào Kiếm phong tu luyện thì số lượng đệ tử chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nếu không có Tiêu Diêu Kiếm Tôn đề cử, thfi Vương Thanh Sơn cũn không thể tiến vào Kiếm phong tu luyện.
"Cảm tạ, sư phụ."
Vương Thanh Sơn cúi người hành lễ, cảm kích nói.
Tiêu Diêu Kiếm Tôn đối với hắn rất tốt, Vương Thanh Sơn thật sự tôn kính Tiêu Diêu Kiếm Tôn.
“Ngươi đã kêu lão phu một tiếng là sư phụ, lão phu muốn hoàn thành trách nhiệm của sư phụ. Đi thôi. An tâm tu luyện đi. Lần trước ngươi làm ra động tĩnh quá lớn, Chưởng môn sư huynh đã trả giá đắt, mới sửa chữa được cấm chế. Đương nhiên, nếu ngươi có thể thật sự, vậy cũng không có việc gì.”
Vương Thanh Sơn ngượng ngùng cười nói: “Đệ tử đã hiểu, xin sư phụ cứ yên tâm.”
Nói xong lời này, Vương Thanh Sơn hóa thành một đạo độn quang màu xanh, bay vào Kiếm phong.
Hắn chợt cảm thấy hoa mắt, chợt hắn xuất hiện ở trong một ngọn núi cắm đầy phi kiếm.
Hắn vừa xuất hiện thì vô số phi kiếm bay lên, hướng nhanh về phía Vương Thanh Sơn.
Vương Thanh Sơn hít sâu một hơi, tay áo run lên, bảy thanh phi kiếm màu xanh bay ra, huyễn hóa ra bóng kiếm đầy trời, nghên hương đánh úp lại phi kiếm.
Rất nhanh, tiếng gầm rú liên tiếp vang lên, khí lưu cuồn cuộn.
…
Khánh quốc, Hắc Ưng sơn mạch.
Trong phòng nghị sự, Vương Thanh Thuân ngồi ở vị trí chủ tọa, đám người Vương Hữu San ngồi ở hai bên, sắc mặt mỗi người đều có vẻ ngưng trọng.
“Hữu San, mọi chuyện trong tộc liền giao cho ngươi, ta muốn bế quan tu luyện.”
Vương Thanh Thuân dặn dò nói. Vương Thu Hồng phái Vương Thiên Mịch quay về Đông Hoang, đem Hắc Ưng sơn mạch tấn thăng thành bậc ba, để tráh chậm trễ quá trình Vương Thanh Thuân tu luyện.
Vương Thiên Mịch đi thẻo Diệp Hải Đường học trận pháp. Trước kia Vương Trường Nguyệt có chỉ điểm qua Vương Thiên Mịch, trình độ bày trận của nàng gần với Diệp Hải Đường.
“Thập nhị thúc công. Ngài cứ an tâm bế quan. Chuyện khác giao cho tôn nhi.”
Vương Hữu San miêng đầy đáp ứng. Sau khi Vương Trường Sinh và Uông Như Yên quay về Đông Hoang, Vương gia cùng Đường gia mở rộng quy mô hợp tác. Đệ tử hai nhà thường xuyên kết làm vợ chồng, hai bên đều được lợi rất nhiều.
Vương Thanh Thuân dặn dò vài câu rồi xoay người rời khỏi.
Trở lại chỗ ở, Vương Thanh Thuân bàn tọa trên đất, bấm niệm pháp quyết. Bên ngoài thân sáng lên một trận ánh sán mờ mỏng manh, hư không tạo nên một trận gợn sóng. Từng mảng xích sắc quang điểm đột nhiên hiện lên002E
…
Nam Hải, Kim Thiền hải vực.
Chu Sơn đảo, phòng nghị sự.
Vương Hữu Du và Vương Minh Miễu ngồi ở phía trước, có hơn hai mươi tu sĩ Trúc cơ ngồi ở hai bên.
“Mạnh Uyển, chuyện trong tộc liền giao cho ngươi, chúng ta bế quan tu luyện.”
Vương Hữu Du dặn dò một người nam trung niên tầm ba mươi tuổi. Vương Minh Miểu sai đến Kim Thiền hải vực, tăng thêm phòng ngự cho Chu Sơn đảo, thủ vệ Hoàng phẩm bí cảnh.
“Cô cô, các người cứ yên tâm bế quan đi. Chúng ta sẽ quản lý tốt gia tộc.”
Vương Mạnh uyển vỗ ngực đáp ứng.
Vương Hữu Du gật gật đầu, dặn dò vài câu rồi tuyên bố tan họp, ai cũng bận rộn.
…
Hồng Nguyệt hải vực, một hòn đảo nhỏ lớn mấy trăm dặm, trung ương đảo nhỏ là một mảng lớn linh điền. Một ngọn núi xanh biếc cao hơn nghìn trượng, có không ít nhân ảnh đi lại.
Ở phía Tây Bắc hòn đảo, có một cái thôn trấn nhỏ, sinh hoạt hơn mười vạn phàm nhân.
Vương Thiên Văn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cúi người hành lễ. Sau đó đi vào bên trong thạch đình, cùng Lục Hi đánh cờ.
Kỳ nghệ của Vương Thiên Văn cũng không tính là cao, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện kỳ nghệ của Lục Hi càng kém hơn. Lục Hi là cố ý nhường hắn.
Sau một chén trà nhỏ thời gian, Lục Hi vứt bỏ quân cờ trên tay, thở dài nói: “Lão phu thua, truyền thừa sẽ cho ngươi.”
“Tiền bối, người là cố ý bại bởi ta?”
Vương Thiên Văn thật cẩn thận nói.
Lục Hi lộ vẻ mặt hồi ức, rồi nói: “Đời này của lão phu chỉ thua ba lần. Lần đầu tiên, lão phu bại bởi thanh danh. Lần thứ hai, lão phu bại bởi quyền thế. Lần cuối cùng, lão phu bại bởi ngươi.Ngươi đừng quên sơ tâm, nhớ rõ những lời ngươi vừa nói. Vô số tiểu gia tạo thành đại gia. Không cần ngươi làm rạng danh lão phu. Nếu có cơ hội thì thay ta đi xem Lỗ vương phủ một chuyến. Tìm một vị đệ tử vương tộc gọi là Khổng Ngọc Liên, mang bức hoạ này giao cho nàng. Nàng chắc là đã qua đời, thay ta nói một tiếng thật xin lỗi.”
Hắn lấy ra một cuộn tranh màu xanh đưa cho Vương Thiên Văn.
“Tiền bối, vãn bối nhất định giúp ngài hoàn thành tâm nguyện, vãn bối…”
Vương Thiên Văn còn chưa nói hết lời, chợt có một trận hoa mắt, sau đó hắn xuất hiện ở Mai hoa lâm. Cách đó không xa có một cuộn tranh màu xanh, bên cạnh cuộn tranh còn có một cái túi trữ vật.
Vương Thiên Văn quỳ xuống, liên tiếp dập đầu ba cái rồi nói: “Lục tiền bối, vãn bối nhất định sẽ nhớ rõ lời ngài dạy bảo.”
Hắn hít sâu một hơi, thu hồi cuộn tranh màu xanh vào túi trữ vật, ngự khí rời khỏi nơi này.
...
Đông Hoang, Thái Nhất tiên môn.
Kiếm phong, Vương Thanh Sơn và Tiêu Diêu Kiếm Tôn đang ở chấn núi, cả hai người vẻ mặt đều có chút ngưng trọng.
“Ngươi yên tâm tiến vào Kiếm phong tu luyện đi! Hy vọng thầy trò chúng ta lần sau gặp mặt thì ngươi đã tiến vào Kim đan tầng tám.”
Tiêu Diêu Kiếm Tôn vẻ mặt ngưng trọng, kiếm tu ở bên trong đấu pháp trưởng thành. Thái Nhất tiên môn đã thành lập Kiếm phong được bốn ngàn năm. Kiếm tu ở Thái Nhất tiên môn đều có khát vọng tiến vào Kiếm Phong tu luyện, nhưng cần phải trả một bút điểm cống hiến.
Đại thế sẽ tới, Thái Nhất tiên môn phon khoán điều kiện, đại lực bồi dưỡng môn nhân đệ tử. Ngay cả như thế, có thể đi vào Kiếm phong tu luyện thì số lượng đệ tử chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nếu không có Tiêu Diêu Kiếm Tôn đề cử, thfi Vương Thanh Sơn cũn không thể tiến vào Kiếm phong tu luyện.
"Cảm tạ, sư phụ."
Vương Thanh Sơn cúi người hành lễ, cảm kích nói.
Tiêu Diêu Kiếm Tôn đối với hắn rất tốt, Vương Thanh Sơn thật sự tôn kính Tiêu Diêu Kiếm Tôn.
“Ngươi đã kêu lão phu một tiếng là sư phụ, lão phu muốn hoàn thành trách nhiệm của sư phụ. Đi thôi. An tâm tu luyện đi. Lần trước ngươi làm ra động tĩnh quá lớn, Chưởng môn sư huynh đã trả giá đắt, mới sửa chữa được cấm chế. Đương nhiên, nếu ngươi có thể thật sự, vậy cũng không có việc gì.”
Vương Thanh Sơn ngượng ngùng cười nói: “Đệ tử đã hiểu, xin sư phụ cứ yên tâm.”
Nói xong lời này, Vương Thanh Sơn hóa thành một đạo độn quang màu xanh, bay vào Kiếm phong.
Hắn chợt cảm thấy hoa mắt, chợt hắn xuất hiện ở trong một ngọn núi cắm đầy phi kiếm.
Hắn vừa xuất hiện thì vô số phi kiếm bay lên, hướng nhanh về phía Vương Thanh Sơn.
Vương Thanh Sơn hít sâu một hơi, tay áo run lên, bảy thanh phi kiếm màu xanh bay ra, huyễn hóa ra bóng kiếm đầy trời, nghên hương đánh úp lại phi kiếm.
Rất nhanh, tiếng gầm rú liên tiếp vang lên, khí lưu cuồn cuộn.
…
Khánh quốc, Hắc Ưng sơn mạch.
Trong phòng nghị sự, Vương Thanh Thuân ngồi ở vị trí chủ tọa, đám người Vương Hữu San ngồi ở hai bên, sắc mặt mỗi người đều có vẻ ngưng trọng.
“Hữu San, mọi chuyện trong tộc liền giao cho ngươi, ta muốn bế quan tu luyện.”
Vương Thanh Thuân dặn dò nói. Vương Thu Hồng phái Vương Thiên Mịch quay về Đông Hoang, đem Hắc Ưng sơn mạch tấn thăng thành bậc ba, để tráh chậm trễ quá trình Vương Thanh Thuân tu luyện.
Vương Thiên Mịch đi thẻo Diệp Hải Đường học trận pháp. Trước kia Vương Trường Nguyệt có chỉ điểm qua Vương Thiên Mịch, trình độ bày trận của nàng gần với Diệp Hải Đường.
“Thập nhị thúc công. Ngài cứ an tâm bế quan. Chuyện khác giao cho tôn nhi.”
Vương Hữu San miêng đầy đáp ứng. Sau khi Vương Trường Sinh và Uông Như Yên quay về Đông Hoang, Vương gia cùng Đường gia mở rộng quy mô hợp tác. Đệ tử hai nhà thường xuyên kết làm vợ chồng, hai bên đều được lợi rất nhiều.
Vương Thanh Thuân dặn dò vài câu rồi xoay người rời khỏi.
Trở lại chỗ ở, Vương Thanh Thuân bàn tọa trên đất, bấm niệm pháp quyết. Bên ngoài thân sáng lên một trận ánh sán mờ mỏng manh, hư không tạo nên một trận gợn sóng. Từng mảng xích sắc quang điểm đột nhiên hiện lên002E
…
Nam Hải, Kim Thiền hải vực.
Chu Sơn đảo, phòng nghị sự.
Vương Hữu Du và Vương Minh Miễu ngồi ở phía trước, có hơn hai mươi tu sĩ Trúc cơ ngồi ở hai bên.
“Mạnh Uyển, chuyện trong tộc liền giao cho ngươi, chúng ta bế quan tu luyện.”
Vương Hữu Du dặn dò một người nam trung niên tầm ba mươi tuổi. Vương Minh Miểu sai đến Kim Thiền hải vực, tăng thêm phòng ngự cho Chu Sơn đảo, thủ vệ Hoàng phẩm bí cảnh.
“Cô cô, các người cứ yên tâm bế quan đi. Chúng ta sẽ quản lý tốt gia tộc.”
Vương Mạnh uyển vỗ ngực đáp ứng.
Vương Hữu Du gật gật đầu, dặn dò vài câu rồi tuyên bố tan họp, ai cũng bận rộn.
…
Hồng Nguyệt hải vực, một hòn đảo nhỏ lớn mấy trăm dặm, trung ương đảo nhỏ là một mảng lớn linh điền. Một ngọn núi xanh biếc cao hơn nghìn trượng, có không ít nhân ảnh đi lại.
Ở phía Tây Bắc hòn đảo, có một cái thôn trấn nhỏ, sinh hoạt hơn mười vạn phàm nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.