Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1271: Truyền Thừa Hoạ Thánh (2)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Trung Nguyên, vương triều Đại Yến.

Lỗ Châu, một mảng sơn mạch xanh biếc liên miên vạn dặm.

Một toà núi cao nghìn trượng, Vương Thiên Văn đứng ở đỉnh núi, nhìn về phía xa xa.

Vì tìm kiếm động phủ toạ hoá của Hoạ thánh Lục Hi. Vương Thiên Văn đi khắp nơi tìm hiểu tình huống của Lục Hi. Hắn càng hiểu biết Lục Hi, càng thêm bội phục người này.

Lục Hi không có danh khí cao ở tu tiên giới, hắn rất ít tham gia những cuộc hội họp của người tu tiên, thanh danh không lớn. Nhưng hắn trân trọng phàm nhân, làm không ít việc lợi nước lợi dân, chỉ là hắn không lưu lại danh tính. Công tích đều bị địa phương chiếm lấy. Nhưng dân chúng từng nhận được ân huệ của hắn đều tương truyền bằng miệng với nhau. Hơn nữa còn lập miếu thờ cung phụng Lục Hi.

Đại Yến Chính Đức năm thứ bảy, Thanh Châu Trần gia có cương thi làm loạn, giết hại mấy ngàn dân chúng. Lục Hi trảm yêu trừ ma, trị bệnh cứu người.

Đại Yến Chính Đức năm thứ ba mươi lăm, Thanh Long hà U Châu có yêu giao làm loạn, cắn nuốt mấy vạn dân chúng. Lục Hi lấy đại thần thông giết chết yêu giao.

Tuyên Thống năm bốn mươi bảy, Vũ Châu đại hạn mười năm, dân chúng lầm than, Hạn Bạt thường lui tới. Vạn dặm Vũ Châu không nơi nào được yên oone, Lục Hi xâm nhập và ổ Hạn Bạt, giết chết Hạn Bạt. Thi vũ hoá giải tình hình hạn hán, cứu hơn trăm vạn nạn nhân.



Việc này là từ dân gian hoặc một ít tu sĩ cá biệt ghi lại. Ghi chép của quan lại địa phương lại không có Lục Hi, giống như có người cố ý lau đi sự tồn tại của hắn.Hoặc là nói, Lục Hi không ham danh lợi không hiện thanh danh. Cho dù như vậy cũng có rất nhiều người biết đến sự tồn tại của hắn.

Vương Thiên Văn rất bội phục cách làm người của Lục hi, không màng công danh.

Mấy năm nay hắn lần tìm khắp vương triều Đại Yến, đi qua rất nhiều địa phương, đều không tìm được động phủ toạ hoá của Lục Hi. Hiện tại đây là địa phương cuối cùng.



Vương Thiên Văn căn cứ vào tình thi Lục Hi đích thân viết, sau khi trải qua điều tra, mới tra ra được địa phương này.

Vương Thiên Văn ngự khí bay về hướng xa xa. Không qua bao lâu, hắn dừng ở bên ngoài một rừng mai, trong không khí tràn ngập hương hoa.

Lục Hi là Mai sơn bát hiền, hắn đam mê hoa mai, cũng vẽ không ít hoa mai.

Vương Thiên Văn hít sâu một hơi, sau đó bước vào trong rừng mai.

Rừng mai rất lớn, Vương Thiên Văn đi được một ngày một đêm, cũng chưa thể đi ra ngoài. Trên thực tế, là do hắn xúc động nên đã đi vào cấm chế.

Vương Thiên Văn xem như không thấy tình huống hiện tại, tiếp tục đi về phía trước.

Hắn cứ đi như vậy, chớp mắt đã một năm.

Vương Thiên Văn ánh mắt kiên định, chắp tay về hướng hư không rồi nói: “Lục tiền bối, vãn bối Vương Thiên Văn, khâm phục tiền bối đã lâu. Nay cố ý đến bái kiến tiền bối, nếu có chỗ nào quấy rầy, còn mong tiền bối chớ trách phạt.”

Nói xong lời này, hắn tiếp tục đi về phía trước. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên hoa lên, sau đó bản thân chợt xuất hiện ở bên trong một sơn cốc đầy tiếng chim hót hoa thơm. Cách đó không xa có một toà thạch đình màu xanh, một nho sinh trung niên khuôn mặt trắng nõn ngồi ở bên trong. Trên bàn đá bày ra một bàn cờ.

Vương Thiên Văn nhìn thấy trung niên nho sinh, đồng tử co rụt lại. Trung niên nho sinh không phải là ai khác, chính là Lục Hi, hắn còn sống? Không đúng, hắn phát hiện đối phương chỉ là hư ảnh, không phải thật thể.

Vương Thiên Văn bước nhanh đi vè phía trước, cúi người hành lễ nói: “Vãn bối Vương Thiên Văn, bái kiến Lục tiền bối.”

“Ngươi đến nơi này là vì chuyện gì? Thật sự chỉ là muốn bái kiến lão phu? Không có mục đích khác?”

Lục Hi nhìn chằm chằm Vương Thiên Văn, thần sắc lạnh nhạt.



Vương Thiên Văn do dự một lát rồi nói: “Không dối gạt tiền bối, vãn bối là vì truyền thừa của ngài mà đến. Tiền bối vì nước vì dân, truyền thừa không nên bị cắt đứt.”

“Ngươi thật sự rất thành thật, vì nước vì dân thì như thế nào? Lão phu cũng không phải toạ hoá ở đây, ngươi từ đâu đến thì quay lại đó đi! Truyền thừa của lão phu sẽ không lưu cho bất luận kẻ nào.” Lục Hi khoé miệng nổi lên chút trào phúng, lạnh lùng nói.

“Lục tiền bối, mấy năm nay vãn bối đi khắp dân gian Đại Yến, dân chúng địa phương đều còn nhớ rõ ân huệ của ngài. Hơn một ngàn năm, bọn họ vẫn không quên ngài. Ngài mọt thân sở học, không nên để nó chôn vùi trong đất vàng.Vãn bối nguyện kế thừa sở học của ngài, vì nước vì dân. Cử thế giai tri, si mị võng lượng.”

Vương Thiên Văn nghiêm mặt nói, ánh mắt kiên định.

“Cử thế giai tri? Khẩu khí thật lớn, ngươi dựa vào cái gì?

Vương Thiên Văn tiến lên một bước, chân thật nói: “Dựa vào một bầu chính khí, những chuyện người làm đều có ông trời nhìn. Ngài ẩn cư núi rừng, đối với những sự trên đời làm như không thấy. Yêu ma quỷ quái diễn trò khắp nơi, chịu khổ còn không phải là dân chúng sao?”

Lục Hi lặng lẽ nửa ngày, sau đó hỏi: “Ngươi tu luyện là công pháp Nho môn! Ngươi nhận thức Nho là gì? Tiên là gì? Hai bên có quan hệ gì?

“Chữ Nho và chữ Tiên giống nhau, đều có chữ người ở trong. Người phải đọc sách mới rõ lý lẽ, phản đối thị phi. Nho chính là hiểu vạn sự của Tiên, còn Tiên chưa chắc sẽ chứa bách tính phàm nhân trong mắt. Ngài và vãn bối đều là tiên, thật ra chúng ta chỉ lớn hơn nhân một chút mà thôi.”

Trong mắt Lục Hi loé lên ngạc nhiên, đánh giá cao thấp Vương Thiên Văn một chút, lại hỏi: “Nếu ngươi tu luyện có thành quả, ngươi muốn làm cái gì nhất?”

“Che chở tộc nhân, thủ hộ gia tộc.”

“Thủ hộ gia tộc? Vớ vẩn, trong mắt của ngươi chỉ có tiểu gia, căn bản không có đại gia.”

Vương Thiên Văn lắc lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Không có tiểu gia thì sao có đại gia? Nếu ngay cả gia tộc sinh dưỡng mình vãn bối cũng không trân trọng, vong ân phụ nghĩa. Giả sử vãn bối là người như vậy, sẽ trân trọng người xa lạ không cùng huyết thống sao? Vô số tiểu gia tạo thành đại gia, mọi người cùng nhau che chở tiểu gia.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook