Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1209: Trợ Giúp (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Một thanh niên hồng y sử dụng một cây phiên kỳ màu đỏ, một thiếu phụ váy làm sử dụng một thanh phiên kỳ màu xanh. Phân biệt thành hai luồng hoả diễm màu đỏ và hàn khí màu trắng, công kích vợ chồng Trần Dương.
Một đạo cồng vồng màu xanh vụt bay đến, mục tiêu là thanh niên hồng y. Thanh niên hồng y vội vàng lấy ra một mặt thuẫn bài, nhanh chóng trướng lớn che chắn trước người. Phiên kỳ màu đỏ trong tay nhẹ nhàng nhoáng lên, bay ra một mảng lớn hoả lãng màu đỏ, hoá thành một bức tường lửa màu đỏ.
Vang lên một tiếng trầm nặng, thuẫn bài màu đỏ bị đánh vỡ nát. Một đạo cầu vòng màu xanh xuyên thủng bức tường lửa, đánh nát linh quang hộ thể của thanh niên hồng y. Hét thảm một tiếng, sau đó thanh niên hồng y hoá thành một mảng huyết vũ.
“Trần đạo hữu, đi mau, địch mạnh ta yếu.”
Bên trong cầu vồng màu xanh truyền ra thanh âm của Vương Thanh Sơn, xoay người một cái, phi độn về hướng trời cao.
Trần Dương lên tiếng, cùng Lục Ngọc Hoàn hoá thành hai đại độn quang bay về một phương hướng khác.
“Đuổi theo, đừng để bọn họ chạy thoát.”
Bốn Kim Đan tu sĩ hoá thành bốn đạo độn quang, truy kích Trần Dương và Lục Ngọc Hoàn.
Chọn bóp quả hồng mềm, tu vi Vương Thanh Sơn rất cao, lại tinh thông ngự kiếm thuật. Bọn họ không dám truy kích Vương Thanh Sơn, đành phải truy kích vợ chồng Trần Dương.
Đồng thời trong lúc đó, tu sĩ Hoàng Long đảo triển khai phản công, Kim Đan tu sĩ ra tay, hai bên đều có tổn thương nhất định.
Có một chút tà tu thừa dịp San Hô hải vực đại loạn, bắt đầu giết người đoạt bảo. Có một số tiểu gia tộc bị diệt tộc, mỗi một người đều cảm thấy bất an. Hoặc tăng mạnh đề phòng, hoặc kết đồng minh đối kháng đại địch. San Hô hải vực chính thức trở nên hỗn loạn.
May mắn là Nguyên Anh tu sĩ cũng không ra tay, thế cục không có tiến một bước xấu hơn.
...
Sau Hô hải vực đại loạn, những hải vực chung quanh cũng chịu ảnh hưởng. Các thế lực hoặc đấu võ, hoặc liên minh, hoặc xâm nhập vào San Hô hải vực. Ngay từ đầu chỉ có những hải vực lân cận bị ảnh hưởng, nhưng theo thời gian càng ngày có nhiều thế lực gia nhập vào, công phạt lẫn nhau.
Thời điểm Vương Minh Nhân thu được tin tức, đã là nửa tháng sau. Vương Thanh Sơn đã bỏ trốn về Linh Miết phường thị, hội báo với tu sĩ Nguyên Anh của Thái Nhất tiên môn.
Không chỉ Hoàng Phong đảo, nhiều chỗ khác bị Thái Nhất tiên môn chiếm hạ cũng đều bị Hoàng Long đảo phản công.
Hoàng Phong đảo đã thất thủ, tài nguyên tu tiên trên đảo hầu như bị đám người Vương Minh Nhân lấy sạch. Công thành đoạt đất mục đích là đoạt lấy tài nguyên tu tiên và dân cư. Hoàng Phong đảo cũng không còn tài nguyên tu tiên gì, so với tập trung binh lực tấn công Hoàng Phong đảo, không bằng phái thêm người thủ hộ những cứ điểm khác.
Lưu Cận dặn dò Vương Minh Nhân dẫn dội đi trợ giúp một cứ điểm, Vương Thanh Sơn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải theo Vương Minh Nhân rời khỏi Linh Miết phường thị.
Bạch Sa đảo dài hơn một ngàn ba trăm năm mươi dặm, rộng bảy trăm bảy mươi dặm. Trên Bạch Sa đảo có một quặng Huyền Ngọc khoáng mạch cỡ trung, Huyền Ngọc thạch là tài liệu luyện khí bậc ba, có thể gia tăng nhận tính của pháp bảo. Một quặng khoáng mạch này thuộc về một môn phái tên là Huyền Linh môn.
Huyền Linh môn là thế lực phụ thuộc Hoàng Long đảo, lập phái hơn bốn trăm năm. Vốn dĩ trên đảo có hai tu sĩ Kim Đan, lúc Thái Nhất tiên môn tập kích, tu sĩ trú ở đảo không phải là đối thủ, đã bỏ đảo chạy trốn.
Thái Nhất tiên môn phái hai Kim Đan tu sĩ đóng thủ tại đây, là Tôn Mục và Tô Băng Băng. Tôn Mục là Kim Đan tầng năm, Tô Băng Băng là Kim Đan tầng bốn.
Một lớp màn màu vàng đất che kín Bạch Sa đảo, có năm Kim Đan tu sĩ đang điên cuồng công kích lớp màn màu vàng đất. Ở phía sau bọn họ, còn có hơn trăm Trúc cơ tu sĩ, bọn họ hoặc sử dụng pháp thuật, hoặc sử dụng pháp khí.
Bên trong lớp màn màu vàng đất, Tôn Mục và Tô Băng Băng cùng nhau khống chế trận pháp, sắc mặt hai người tái nhợt.
Năm Kim Đan tu sĩ đột kích, cho dù lực phòng ngự của trận pháp cho mạnh đến đâu, cũng sẽ tới thời điểm bị phá mất.
“Tô sư muội, trận pháp vừa bị phá, ngươi lập tức dẫn theo bọn Lý sư điệt chạy trốn, ta cản ở phía sau. Nếu thật sự không được, thì một mình ngươi chạy, nhất định phải an toàn trở về Linh Miết phường thị. Nếu ta không thể quay về, thì hậu nhân của ta đành kính nhờ ngươi chiếu cố.”
Tôn Mục sắc mặt ngưng trọng, truyền âm nói.
Tô Băng Băng lắc đầu, chân thành đáp lời: “Tôn sư huynh, tiểu muội tuy là nữ nhân, nhưng không phải là hạng người tham sống sợ chết. Sao có thể bỏ lại một mình ngươi chạy trốn được. Bản tông không có truyền thống như vậy, tiểu muội cũng không thể làm ra được chuyện đó. Chúng đệ tử nghe lệnh, trận pháp vừa bị phá, các ngươi lập tức chạy trốn!”
“Không, Tôn sư bá, Tô sư bá, chúng ta không đi. Cùng lắm thì cùng bọn họ liều mạng.”
“Không sai, cùng bọn họ liều mạng. Để bọn họ nếm thử lợi hại của chúng ta.”
Đệ tử Thái Nhất tiên môn dều có một bộ dáng thấy chết không sờn, tựa như đều không sợ chết.
“Hừ! Nực cười, châu chấu đá xe.”
Một người nam áo bào đỏ khuôn mặt trắng nõn, vẻ mặt khinh thường nói.
Hắn gọi là Lâm Viêm, có tu vi Kim Đan tầng bảy, là Hoả Thổ song linh căn, trọng điểm bồi dưỡng của Hoàng Long đảo. Nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một lúc. Hoàng Long đảo đã đến thời điểm sinh tử tồn vong, hậu nhân của Hoàng Long chân nhân Hoàng Ngọc Hư đều tham chiến. LÂm Viêm càng không thể bàng quan đứng nhìn.
Hắn bấm niệm pháp quyết, quanh thân hiện lên một mảng lớn hoàng quang. Hoá thanh một tảng đá màu vàng. Rất nhanh, bên ngoài mỗi một tảng đá đều được bao bọc bởi một tầng hoả diễm, giống như mấy trăm khối thiên thạch lơ lửng trên trời cao.
Một đạo cồng vồng màu xanh vụt bay đến, mục tiêu là thanh niên hồng y. Thanh niên hồng y vội vàng lấy ra một mặt thuẫn bài, nhanh chóng trướng lớn che chắn trước người. Phiên kỳ màu đỏ trong tay nhẹ nhàng nhoáng lên, bay ra một mảng lớn hoả lãng màu đỏ, hoá thành một bức tường lửa màu đỏ.
Vang lên một tiếng trầm nặng, thuẫn bài màu đỏ bị đánh vỡ nát. Một đạo cầu vòng màu xanh xuyên thủng bức tường lửa, đánh nát linh quang hộ thể của thanh niên hồng y. Hét thảm một tiếng, sau đó thanh niên hồng y hoá thành một mảng huyết vũ.
“Trần đạo hữu, đi mau, địch mạnh ta yếu.”
Bên trong cầu vồng màu xanh truyền ra thanh âm của Vương Thanh Sơn, xoay người một cái, phi độn về hướng trời cao.
Trần Dương lên tiếng, cùng Lục Ngọc Hoàn hoá thành hai đại độn quang bay về một phương hướng khác.
“Đuổi theo, đừng để bọn họ chạy thoát.”
Bốn Kim Đan tu sĩ hoá thành bốn đạo độn quang, truy kích Trần Dương và Lục Ngọc Hoàn.
Chọn bóp quả hồng mềm, tu vi Vương Thanh Sơn rất cao, lại tinh thông ngự kiếm thuật. Bọn họ không dám truy kích Vương Thanh Sơn, đành phải truy kích vợ chồng Trần Dương.
Đồng thời trong lúc đó, tu sĩ Hoàng Long đảo triển khai phản công, Kim Đan tu sĩ ra tay, hai bên đều có tổn thương nhất định.
Có một chút tà tu thừa dịp San Hô hải vực đại loạn, bắt đầu giết người đoạt bảo. Có một số tiểu gia tộc bị diệt tộc, mỗi một người đều cảm thấy bất an. Hoặc tăng mạnh đề phòng, hoặc kết đồng minh đối kháng đại địch. San Hô hải vực chính thức trở nên hỗn loạn.
May mắn là Nguyên Anh tu sĩ cũng không ra tay, thế cục không có tiến một bước xấu hơn.
...
Sau Hô hải vực đại loạn, những hải vực chung quanh cũng chịu ảnh hưởng. Các thế lực hoặc đấu võ, hoặc liên minh, hoặc xâm nhập vào San Hô hải vực. Ngay từ đầu chỉ có những hải vực lân cận bị ảnh hưởng, nhưng theo thời gian càng ngày có nhiều thế lực gia nhập vào, công phạt lẫn nhau.
Thời điểm Vương Minh Nhân thu được tin tức, đã là nửa tháng sau. Vương Thanh Sơn đã bỏ trốn về Linh Miết phường thị, hội báo với tu sĩ Nguyên Anh của Thái Nhất tiên môn.
Không chỉ Hoàng Phong đảo, nhiều chỗ khác bị Thái Nhất tiên môn chiếm hạ cũng đều bị Hoàng Long đảo phản công.
Hoàng Phong đảo đã thất thủ, tài nguyên tu tiên trên đảo hầu như bị đám người Vương Minh Nhân lấy sạch. Công thành đoạt đất mục đích là đoạt lấy tài nguyên tu tiên và dân cư. Hoàng Phong đảo cũng không còn tài nguyên tu tiên gì, so với tập trung binh lực tấn công Hoàng Phong đảo, không bằng phái thêm người thủ hộ những cứ điểm khác.
Lưu Cận dặn dò Vương Minh Nhân dẫn dội đi trợ giúp một cứ điểm, Vương Thanh Sơn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải theo Vương Minh Nhân rời khỏi Linh Miết phường thị.
Bạch Sa đảo dài hơn một ngàn ba trăm năm mươi dặm, rộng bảy trăm bảy mươi dặm. Trên Bạch Sa đảo có một quặng Huyền Ngọc khoáng mạch cỡ trung, Huyền Ngọc thạch là tài liệu luyện khí bậc ba, có thể gia tăng nhận tính của pháp bảo. Một quặng khoáng mạch này thuộc về một môn phái tên là Huyền Linh môn.
Huyền Linh môn là thế lực phụ thuộc Hoàng Long đảo, lập phái hơn bốn trăm năm. Vốn dĩ trên đảo có hai tu sĩ Kim Đan, lúc Thái Nhất tiên môn tập kích, tu sĩ trú ở đảo không phải là đối thủ, đã bỏ đảo chạy trốn.
Thái Nhất tiên môn phái hai Kim Đan tu sĩ đóng thủ tại đây, là Tôn Mục và Tô Băng Băng. Tôn Mục là Kim Đan tầng năm, Tô Băng Băng là Kim Đan tầng bốn.
Một lớp màn màu vàng đất che kín Bạch Sa đảo, có năm Kim Đan tu sĩ đang điên cuồng công kích lớp màn màu vàng đất. Ở phía sau bọn họ, còn có hơn trăm Trúc cơ tu sĩ, bọn họ hoặc sử dụng pháp thuật, hoặc sử dụng pháp khí.
Bên trong lớp màn màu vàng đất, Tôn Mục và Tô Băng Băng cùng nhau khống chế trận pháp, sắc mặt hai người tái nhợt.
Năm Kim Đan tu sĩ đột kích, cho dù lực phòng ngự của trận pháp cho mạnh đến đâu, cũng sẽ tới thời điểm bị phá mất.
“Tô sư muội, trận pháp vừa bị phá, ngươi lập tức dẫn theo bọn Lý sư điệt chạy trốn, ta cản ở phía sau. Nếu thật sự không được, thì một mình ngươi chạy, nhất định phải an toàn trở về Linh Miết phường thị. Nếu ta không thể quay về, thì hậu nhân của ta đành kính nhờ ngươi chiếu cố.”
Tôn Mục sắc mặt ngưng trọng, truyền âm nói.
Tô Băng Băng lắc đầu, chân thành đáp lời: “Tôn sư huynh, tiểu muội tuy là nữ nhân, nhưng không phải là hạng người tham sống sợ chết. Sao có thể bỏ lại một mình ngươi chạy trốn được. Bản tông không có truyền thống như vậy, tiểu muội cũng không thể làm ra được chuyện đó. Chúng đệ tử nghe lệnh, trận pháp vừa bị phá, các ngươi lập tức chạy trốn!”
“Không, Tôn sư bá, Tô sư bá, chúng ta không đi. Cùng lắm thì cùng bọn họ liều mạng.”
“Không sai, cùng bọn họ liều mạng. Để bọn họ nếm thử lợi hại của chúng ta.”
Đệ tử Thái Nhất tiên môn dều có một bộ dáng thấy chết không sờn, tựa như đều không sợ chết.
“Hừ! Nực cười, châu chấu đá xe.”
Một người nam áo bào đỏ khuôn mặt trắng nõn, vẻ mặt khinh thường nói.
Hắn gọi là Lâm Viêm, có tu vi Kim Đan tầng bảy, là Hoả Thổ song linh căn, trọng điểm bồi dưỡng của Hoàng Long đảo. Nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một lúc. Hoàng Long đảo đã đến thời điểm sinh tử tồn vong, hậu nhân của Hoàng Long chân nhân Hoàng Ngọc Hư đều tham chiến. LÂm Viêm càng không thể bàng quan đứng nhìn.
Hắn bấm niệm pháp quyết, quanh thân hiện lên một mảng lớn hoàng quang. Hoá thanh một tảng đá màu vàng. Rất nhanh, bên ngoài mỗi một tảng đá đều được bao bọc bởi một tầng hoả diễm, giống như mấy trăm khối thiên thạch lơ lửng trên trời cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.