Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1210: Trợ Giúp (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
“Đi.”
Mấy trăm tảng đá được bọc hoả diễm màu đỏ nhanh chóng kết hợp làm một, hoá thành một ngọn núi nhỏ màu vàng, hung hăng đánh về hướng lớp màn màu vàng đất.
Oành đùng đùng!
Lớp màn màu vàng đất sáng lên vô số phù văn, chớp nháy không ngừng.
“Phá cho lão phu.”
Hai đấm của Lâm Viêm đấm về hướng hư không, hoàng quang chợt loé, một mảng lớn quyền ảnh màu vang được bọc hoả diễm bay ra, đổ ập xuống lớp màn màu vàng đất.
Tiếng gầm rú liên tiếp vang lên, lớp màn màu vàng đất rút cuộc cũng không chống đỡ được, bị phá vỡ nát.
“Giết, một người cũng không tha.”
Lâm Viêm lạnh lùng dặn dò, đằng đằng sát khí.
“Đệ tử Thái Nhất tiên môn nghe lệnh, theo ta giết địch.”
Tôn Mục không chút yếu thế, sử dụng pháp bảo giết đi lên.
Tô Băng Băng lấy ra ba thanh phi kiếm màu trắng, đánh về phía một gã người nam bận thanh sam.
Bên phía Hoàng Long đảo có năm Kim Đan tu sĩ, ba người đối phó Tôn Mục, hai người đối phó Tô Băng Băng. Tô Băng Băng căn bản không phải là đối thủ.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, hai tay Tôn Mục bị hai thanh phi đao chém xuống, máu không ngừng chảy.
“Tô sư muội, chạy mau, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt. Có cơ hội thì thay ta báo thù, mau chạy.”
Tôn Mục hô to một tiếng, hoá thành một đạo độn quang bay về hướng ba người Lâm Viêm, tốc độ cực nhanh.
Thân thể hắn lất tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được bành trướng hẳn lên, biến thành một cầu thịt thật lớn.
“Không tốt, hắn muốn tự bạo, mau tránh ra.”
Lâm Viêm nhướng mày, chân phải dậm xuống đất. Vang lên tiếng oành đùng đùng trầm đục, một bức tường đất màu vàng cao mấy chục trượng xuất hiện trước mặt bọn hắn. Sau đó hắn biến đổi pháp quyết, cắm một phiên kỳ màu vàng ở trước người, bay ra một cơn lốc bảo vê chính hắn.
Oành đùng đùng!
Vang lên một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, một quang đoàn màu vàng xuất hiện giữa không gian trống rỗng, một cỗ khí lưu cường đại nhanh chóng khuếch tán.
“Tôn sư huynh!”
Tô Băng Băng bi thương cực kỳ, cắn chặt đôi môi đỏ mọng. Bấm niệm pháp quyết, mấy trăm đạo kiếm khí mang theo hàn khí thổi quét ra, đánh về phái đối diện.
Nàng lấy ra một tấm phù triện có bạch quang lưu chuyển không ngừng, vỗ lên trên người. Sau đó hoá thành một đạo bạch quang phá không mà đi, tốc độ cực nhanh.
“Còn muốn chạy? Không có cửa!”
Lâm Viêm cười lạnh một tiếng, vỗ về hư không hướng Tô Băng Băng.
Đỉnh đầu Tô Băng Băng chợt hiện lên một trận gợn sóng, một toà núi nhỏ hiện lên giữa không gian trống rỗng, hung hăng nện xuống.
Cùng lúc đó, nước biển phía dưới kịch liệt quay cuồng, giữa không gian trống rỗng xuất hiện một cỗ hấp lực cường đại.
Mấy đạo linh quang chói mắt bắn nhanh đến, nơi nào linh quang đi qua đều vang lên một tiếng xé gió chói tai.
Năm Kim Đan tu sĩ cùng ra tay, Tô Băng Băng rất khó né tránh. Nàng cắn răng một cái, bấm niệm kiếm quyết, bay ra vô số phi kiếm màu trắng, đánh về bốn phía.
Một đạo hồng quang chói mắt xuất hiện ở phía chân trời, nhanh chóng đánh lên trên toà núi nhỏ, xuyên thủng nó.
Oành đùng đùng!
Núi nhỏ màu vàng bị đánh vỡ nát, hoá thành một mảng bụi đất lớn màu vàng.
Mấy đạo độn quang xuất hiện ở phía chân trời xa xa, rất nhanh bay tới nơi này.
Dần đầu là một đạo thanh quang, Vương Thanh Sơn đứng trên một kiếm quang màu xanh, rất nhanh bay tới. Quần áo đong đưa theo gió, tóc dài đong đưa, một bộ dáng tiên phong đạo cốt.
Vương Minh Nhân và ba Kim Đan tu sĩ theo ở phía sau, tốc độ cũng rất nhanh.
“Không tốt, là viện binh của Thái Nhất tiên môn! Mau bỏ đi!”
Lâm Viêm biến sắc, vội vàng dặn dò.
“Vương sư huynh, bọn họ giết Tôn sư huynh, đừng để bọn họ chạy trốn.”
Tô Băng Băng la lớn, trong mắt tràn đầy sát ý.
“Còn muốn chạy? Đã hỏi qua ý kiến của ta chưa?”
Vương Thanh Sơn thần sắc lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Viêm.
Thời điểm Vương gia mới tới San Hô hải vực phát triển, bị cuốn vào bên trong tranh đấu của Hoàng Long đảo và Lãnh Diễm môn. Gia tộc phát triển ở San Hô hải vực, Vương gia không thể trêu vào Hoàng Long đảo. Vương Thanh Sơn lúc đó không thể không nén giận. Lúc này đây Thái Nhất tiên môn muốn đối phó với Hoàng Long đảo, Vương gia cũng không phát triển ở San Hô hải vực, Vương Thanh Sơn không cần cố kỵ, có thể toàn lực đối chiến.”
Hắn bấm niệm pháp quyết, vang lên một trận tiếng kiếm minh trong suốt. Quanh thân hiện ra vô số hư ảnh phi kiếm màu xanh, phi kiếm nhanh chóng thực hoá sau đó chậm rãi tụ lại một chỗ. Hoắ thành một thanh kình thiên cự kiếm dài hơn năm mươi trượng, chém thẳng về hướng Lâm Viêm.
Kình thiên cự kiếm mơ hồ một cái, sau đó lập tức xuất hiện trước mặt Lâm Viêm. Lâm Viêm bị doạ một trận, tay phải hung hăng đánh về phía hư không, hoàng quang chợt loé. Một quyền ảnh màu vàng dài mấy trượng bay ra, nghênh hướng kình thiên cự kiếm.
Oành đùng đùng!
Kình thiên cự kiếm chém vỡ nát quyền ảnh màu vàng, tự thân nó cũng vỡ vụn, hoá thành vô số kiếm khí màu xanh, khí lưu cuồn cuộn. Lâm Viêm nhân cơ hội hoá thành một đạo độn quang màu vàng bay nhanh về phía trời cao.
Kiếm quang dưới chân Vương Thanh Sơn đại trướng, đuổi theo.
...
Tộc nhân quan trọng của gia tộc và cảnh giới, thọ mệnh.
Kim Thiềm hải vực: Vương Hữu Du, đang đánh sâu vào Kim Đan kỳ.
Hồng Nguyệt hải vực: Kim Đan tu sĩ có: Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Vương Thanh Thiến, Vương Thanh Linh, Vương Thu Minh, Diệp Hải Đường, Vương Thanh Sơn.
Vương Thanh Kỳ, Vương Mạnh Bân, Vương Thiên Kỳ, Vương Vinh Miểu, Vương Thu Diễm đang đánh sâu vào Kim Đan kỳ.
Vương Quý Quân: Nữ kiếm tu, tu luyện “Diễn thuỷ kiếm quyết”.
Vương Vinh Đình, Vương Vinh Tương, Vương Vinh Phỉ: Âm tu.
Vương Hiển Phân: Khôi lỗi sư.
Vương Hiển Thịnh: Ngự linh sư.
Đông Hoang: Vương Thanh Thuân, đang đánh sâu vào Kim Đan kỳ.
Về vấn đề thọ nguyên của mỗi cảnh giới:
Luyện khí: 110.
Trúc cơ kỳ: 220.
Kim Đan kỳ: 550.
Nguyên Anh kỳ: 1200.
Hoá Thần: 2500.
Mấy trăm tảng đá được bọc hoả diễm màu đỏ nhanh chóng kết hợp làm một, hoá thành một ngọn núi nhỏ màu vàng, hung hăng đánh về hướng lớp màn màu vàng đất.
Oành đùng đùng!
Lớp màn màu vàng đất sáng lên vô số phù văn, chớp nháy không ngừng.
“Phá cho lão phu.”
Hai đấm của Lâm Viêm đấm về hướng hư không, hoàng quang chợt loé, một mảng lớn quyền ảnh màu vang được bọc hoả diễm bay ra, đổ ập xuống lớp màn màu vàng đất.
Tiếng gầm rú liên tiếp vang lên, lớp màn màu vàng đất rút cuộc cũng không chống đỡ được, bị phá vỡ nát.
“Giết, một người cũng không tha.”
Lâm Viêm lạnh lùng dặn dò, đằng đằng sát khí.
“Đệ tử Thái Nhất tiên môn nghe lệnh, theo ta giết địch.”
Tôn Mục không chút yếu thế, sử dụng pháp bảo giết đi lên.
Tô Băng Băng lấy ra ba thanh phi kiếm màu trắng, đánh về phía một gã người nam bận thanh sam.
Bên phía Hoàng Long đảo có năm Kim Đan tu sĩ, ba người đối phó Tôn Mục, hai người đối phó Tô Băng Băng. Tô Băng Băng căn bản không phải là đối thủ.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, hai tay Tôn Mục bị hai thanh phi đao chém xuống, máu không ngừng chảy.
“Tô sư muội, chạy mau, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt. Có cơ hội thì thay ta báo thù, mau chạy.”
Tôn Mục hô to một tiếng, hoá thành một đạo độn quang bay về hướng ba người Lâm Viêm, tốc độ cực nhanh.
Thân thể hắn lất tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được bành trướng hẳn lên, biến thành một cầu thịt thật lớn.
“Không tốt, hắn muốn tự bạo, mau tránh ra.”
Lâm Viêm nhướng mày, chân phải dậm xuống đất. Vang lên tiếng oành đùng đùng trầm đục, một bức tường đất màu vàng cao mấy chục trượng xuất hiện trước mặt bọn hắn. Sau đó hắn biến đổi pháp quyết, cắm một phiên kỳ màu vàng ở trước người, bay ra một cơn lốc bảo vê chính hắn.
Oành đùng đùng!
Vang lên một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, một quang đoàn màu vàng xuất hiện giữa không gian trống rỗng, một cỗ khí lưu cường đại nhanh chóng khuếch tán.
“Tôn sư huynh!”
Tô Băng Băng bi thương cực kỳ, cắn chặt đôi môi đỏ mọng. Bấm niệm pháp quyết, mấy trăm đạo kiếm khí mang theo hàn khí thổi quét ra, đánh về phái đối diện.
Nàng lấy ra một tấm phù triện có bạch quang lưu chuyển không ngừng, vỗ lên trên người. Sau đó hoá thành một đạo bạch quang phá không mà đi, tốc độ cực nhanh.
“Còn muốn chạy? Không có cửa!”
Lâm Viêm cười lạnh một tiếng, vỗ về hư không hướng Tô Băng Băng.
Đỉnh đầu Tô Băng Băng chợt hiện lên một trận gợn sóng, một toà núi nhỏ hiện lên giữa không gian trống rỗng, hung hăng nện xuống.
Cùng lúc đó, nước biển phía dưới kịch liệt quay cuồng, giữa không gian trống rỗng xuất hiện một cỗ hấp lực cường đại.
Mấy đạo linh quang chói mắt bắn nhanh đến, nơi nào linh quang đi qua đều vang lên một tiếng xé gió chói tai.
Năm Kim Đan tu sĩ cùng ra tay, Tô Băng Băng rất khó né tránh. Nàng cắn răng một cái, bấm niệm kiếm quyết, bay ra vô số phi kiếm màu trắng, đánh về bốn phía.
Một đạo hồng quang chói mắt xuất hiện ở phía chân trời, nhanh chóng đánh lên trên toà núi nhỏ, xuyên thủng nó.
Oành đùng đùng!
Núi nhỏ màu vàng bị đánh vỡ nát, hoá thành một mảng bụi đất lớn màu vàng.
Mấy đạo độn quang xuất hiện ở phía chân trời xa xa, rất nhanh bay tới nơi này.
Dần đầu là một đạo thanh quang, Vương Thanh Sơn đứng trên một kiếm quang màu xanh, rất nhanh bay tới. Quần áo đong đưa theo gió, tóc dài đong đưa, một bộ dáng tiên phong đạo cốt.
Vương Minh Nhân và ba Kim Đan tu sĩ theo ở phía sau, tốc độ cũng rất nhanh.
“Không tốt, là viện binh của Thái Nhất tiên môn! Mau bỏ đi!”
Lâm Viêm biến sắc, vội vàng dặn dò.
“Vương sư huynh, bọn họ giết Tôn sư huynh, đừng để bọn họ chạy trốn.”
Tô Băng Băng la lớn, trong mắt tràn đầy sát ý.
“Còn muốn chạy? Đã hỏi qua ý kiến của ta chưa?”
Vương Thanh Sơn thần sắc lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Viêm.
Thời điểm Vương gia mới tới San Hô hải vực phát triển, bị cuốn vào bên trong tranh đấu của Hoàng Long đảo và Lãnh Diễm môn. Gia tộc phát triển ở San Hô hải vực, Vương gia không thể trêu vào Hoàng Long đảo. Vương Thanh Sơn lúc đó không thể không nén giận. Lúc này đây Thái Nhất tiên môn muốn đối phó với Hoàng Long đảo, Vương gia cũng không phát triển ở San Hô hải vực, Vương Thanh Sơn không cần cố kỵ, có thể toàn lực đối chiến.”
Hắn bấm niệm pháp quyết, vang lên một trận tiếng kiếm minh trong suốt. Quanh thân hiện ra vô số hư ảnh phi kiếm màu xanh, phi kiếm nhanh chóng thực hoá sau đó chậm rãi tụ lại một chỗ. Hoắ thành một thanh kình thiên cự kiếm dài hơn năm mươi trượng, chém thẳng về hướng Lâm Viêm.
Kình thiên cự kiếm mơ hồ một cái, sau đó lập tức xuất hiện trước mặt Lâm Viêm. Lâm Viêm bị doạ một trận, tay phải hung hăng đánh về phía hư không, hoàng quang chợt loé. Một quyền ảnh màu vàng dài mấy trượng bay ra, nghênh hướng kình thiên cự kiếm.
Oành đùng đùng!
Kình thiên cự kiếm chém vỡ nát quyền ảnh màu vàng, tự thân nó cũng vỡ vụn, hoá thành vô số kiếm khí màu xanh, khí lưu cuồn cuộn. Lâm Viêm nhân cơ hội hoá thành một đạo độn quang màu vàng bay nhanh về phía trời cao.
Kiếm quang dưới chân Vương Thanh Sơn đại trướng, đuổi theo.
...
Tộc nhân quan trọng của gia tộc và cảnh giới, thọ mệnh.
Kim Thiềm hải vực: Vương Hữu Du, đang đánh sâu vào Kim Đan kỳ.
Hồng Nguyệt hải vực: Kim Đan tu sĩ có: Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Vương Thanh Thiến, Vương Thanh Linh, Vương Thu Minh, Diệp Hải Đường, Vương Thanh Sơn.
Vương Thanh Kỳ, Vương Mạnh Bân, Vương Thiên Kỳ, Vương Vinh Miểu, Vương Thu Diễm đang đánh sâu vào Kim Đan kỳ.
Vương Quý Quân: Nữ kiếm tu, tu luyện “Diễn thuỷ kiếm quyết”.
Vương Vinh Đình, Vương Vinh Tương, Vương Vinh Phỉ: Âm tu.
Vương Hiển Phân: Khôi lỗi sư.
Vương Hiển Thịnh: Ngự linh sư.
Đông Hoang: Vương Thanh Thuân, đang đánh sâu vào Kim Đan kỳ.
Về vấn đề thọ nguyên của mỗi cảnh giới:
Luyện khí: 110.
Trúc cơ kỳ: 220.
Kim Đan kỳ: 550.
Nguyên Anh kỳ: 1200.
Hoá Thần: 2500.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.