Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 146: Uông Gia Tới Chơi
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Nam Cung Thần lắc lắc đầu rồi nói: “Ta chỉ có thể giúp chút lực mà thôi. Triệu sư muội có thể Trúc cơ, vẫn là dựa vào chính nàng. Đối mặt với vô số thiên tài địa bảo, được mấy ai có thể khắc chế dục vọng? Triệu sư muội tìm được hai gốc Chu thiên nguyệt liền trốn đi. Bởi vậy mới có thể bình an rời khỏi bí cảnh. Bản tông phái hai mươi đệ tử đi vào bí cảnh, còn sống để đi ra chỉ có bảy người. Trong đó còn có một người tàn phế.”
“Đúng vậy! Thiên Nguyệt bí cảnh một trăm năm mới mở ra một lần. Mỗi môn phái có ba mươi danh ngạch. Bên trong bí cảnh không những sinh trưởng linh dược luyện chế Trúc cơ đan, còn có lượng lớn linh dược linh thảo khác. Người tu tiên có thể đi vào Thiên Nguyệt bí cảnh, đều là những tu sĩ Luyện khí kỳ nổi bậc. Người nào mà chẳng có một thân bản lãnh? Nhưng được mấy ai có thể khống chế được tham niệm? Triệu sư muội tìm được hai gốc Thiên nguyệt thảo đã quay về. Chờ đợi bí cảnh mở cửa, điểm này, ta tự biết mình làm không được.”
Đỗ Nguyệt gật đầu phụ hoạ.
Nam Cung Thần cũng gật đầu nói: “Quả thật, Lục thúc công của ta năm đó vào Thiên Nguyệt bí cảnh cũng không khống chế được tham niệm. Tuy lấy được lượng lớn linh vật, đáng tiếc không qua bao lâu ngài vì thương thế quá nặng mà qua đời. Linh dược được đổi thành Trúc cơ đan, lưu lại cho hậu nhân Nam Cung gia chúng ta.”
Vương Trường Sinh nghe xong lời này, âm thầm gật đầu. Như thế xem ra, Triệu Ngưng Hương có thể Trúc cơ, cũng không hoàn toàn chỉ dựa vào Nam Cung Thần. Nếu nàng không thể khống chế được tham niệm, chỉ sợ không có cách nào có thể sống sót mà rời khỏi bí cảnh.
“Mặc kệ nói như thế nào, Nam Cung sư huynh cũng là đại ân nhân của Ngưng Hương. Ngưng Hương khắc ghi trong tâm khảm.”
Nam Cung Thần lạnh nhạt cười, tay nâng lên chén rượu: “Không nói đến việc này. Nào, cùng nhau uống rượu.”
Mọi người nâng cao chén rượu chạm vào nhau, ai nấy cũng đều uống một hơi cạn sạch.
Sau nửa canh giờ, bữa ăn chấm dứt, sáu người Vương Trường Sinh lục tục rời khỏi. Triệu Ngọc Đường, Triệu Ngưng Hương và Vương Trường Sinh cùng nhau trở về chỗ ở.
Về tới nơi ở, Vương Trường Sinh chào từ biệt Triệu Ngọc Đường, trở về phòng mình.
Trong phòng, Triệu Ngọc Đường ngồi nơi bàn gỗ, Triệu Ngưng Hương pha cho hắn một ấm linh trà.
“Ngũ thúc công, mời người dùng trà.”
Triệu Ngọc Đường gật gật đầu, nâng chén trà nhấp một ngụm sau đó cau mày hỏi: “Ngưng Hương, ngươi nói sự thật cho thúc công biết. Nam Cung Thần này là xảy ra chuyện gì? Hắn sao có thể tốt như vậy mà giúp ngươi? Coi như hắn không hiểu chuyện, trưởng bối của hắn cũng sẽ không để cho hắn làm càn.”
Triệu Ngưng Hương mỉm cười giải thích: “Ngũ thúc công, tôn nhi biết ngài lo lắng cái gì. Ngài yên tâm, con không có bán mình. Con chỉ cùng Nam Cung gia làm một cái giao dịch mà thôi.”
Nàng đem sự tình một lần nữa kể chi tiết. Trước mắt Nam Cung gia có sáu tu sĩ Trúc cơ, Nam Cung gia có mấy đối thủ đáng gờm. Thời điểm Triệu Ngưng Hương nhập môn, không cẩn thận đắc tội gia tộc đối đầu với Nam Cung gia, đệ tử Diệp gia. Diệp gia có chín tu sĩ Trúc cơ, trong đó có một vị Trúc cơ là Trưởng lão Chấp sự điện. Phụ trách phân công nhiệm vụ cho đệ tử Luyện khí kỳ.
Triệu Ngưng Hương không có núi lớn để dựa vào, tư chất cũng không được tính là đặc biệt tốt. Thân tộc lại ở tít Ninh Châu xa xôi, không thể giúp được gì. Ngay từ đầu, vị Trưởng lão chấp sự điện kia còn có một chút cố kị. Chỉ sắp xếp cho nàng một ít nhiệm vụ nhàn nhã. Nhưng không có người ra mặt cho nàng, tên trưởng lão đó lập tức sắp xếp cho Triệu Ngưng Hương những công việc mệt sống mệt chết. Những năm đầu mới nhập môn, cuộc sống của nàng cũng không quá tốt. Sau này Vương Trường Sinh đến cửa bái phỏng, Triệu Ngưng Hương dựa vào việc này mà kết giao được với Lưu Nguyệt Dong. Ngày tháng lúc này mới tốt hơn một ít.
Cơ duyên xảo hợp, nàng kết bạn cùng với Nam Cung Thần. Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu. Nam Cung gia biết được Diệp gia làm khó dễ Triệu Ngưng Hương nên mới vươn cành oliu giúp đỡ nàng.
Bởi vì không có núi để dựa vào, mấy năm đầu nhập môn, Triệu Ngưng Hương ăn không ít đau khổ. Sau khi Nam Cung gia vươn cành oliu ra, nàng không chút do dự lựa chọn đứng về phía Nam Cung gia.
Dược Vương cốc mở hội đấu võ, chuẩn bị lựa chọn nhân thủ tiến vào Thiên Nguyệt bí cảnh. Các thể lực của Dược Vương cốc đều phái người tham gia. Triệu Ngưng Hương được sự ủng hộ của Nam Cung gia, miễn cưỡng xếp hạng thứ hai mươi chín. Tiến vào bí cảnh, thuận lợi mang ra được hai gốc Thiên nguyệt thảo. Tông môn thưởng một viên Trúc cơ đan, Nam Cung gia biết được việc này. Lúc này mới phái Nam Cung Thần đưa đến một lọ Tử ngọc linh thuỷ.
Đương nhiên, Nam Cung gia không giúp không nàng. Dựa theo hiệp nghị, nếu nàng thành công Trúc cơ, phải thay Nam Cung gia làm việc ba mươi năm. Đương nhiên, Nam Cung gia sẽ có thù lao cho nàng. Giữa nàng và Nam Cung gia có thể xem như quan hệ thuê mướn.
Triệu Ngọc Đường nghe xong, sắc mặt ngưng trọng, tò mò hỏi: “Vị đệ tử Diệp gia mà ngươi đắc tội rất lợi hại sao? Nếu không Diệp gia sao có thể làm khó ngươi?”
Triệu Ngưng Hương cười khổ mà nói; “Mộc Hoả song linh căn, đệ tử của Kim Đan lão tổ. Nếu con không dựa vào thế Nam Cung gia, căn bản không thể nào có thể Trúc cơ.”
“Cái gì? Mộc Hoả song linh căn, còn là đệ tử của Kim Đan lão tổ? Vậy không phải ngày tháng sau này của ngươi sẽ rất khó qua sao?”
“Sau khi Trúc cơ, con có đi bái phỏng người này, muốn cùng nàng giảng hoà. Nếu tương lai nàng thật sự trở thành tu sĩ Kim Đan kỳ, chắc là sẽ không cùng con so đo. Dù sao thì đối với nàng con cũng không có uy hiếp gì, cũng không có làm ra chuyện gì gây bất lợi cho nàng. Dương sư thúc chắc là cũng sẽ không cho nàng hồ nháo đâu! Đương nhiên, đánh thiết cũng cần tự thân cường. Con sẽ cố gắng tu luyện, mở rộng giao hữu. Tương lai cho dù nàng muốn đối phó con, cũng sẽ có chút dè chừng.”
Triệu Ngọc Đường nghe vậy, giận dữ nói: “Ài, cũng không biết cho ngươi bái nhập Dược Vương cốc là đúng hay sai.”
“Không nói chuyện này nữa, Ngũ thúc công, nãi nãi vẫn khoẻ chứ? Cha và mẹ con thế nào?”
“Bọn họ đều khoẻ, chỉ là rất nhớ ngươi. Mẹ ngươi hàng năm đều làm cho ngươi một bộ y phục. Nếu ngươi có rảnh, thì về thăm nhà một chuyến đi! Đúng rồi, ngươi và Nam Cung Thần là quan hệ gì?”
“Con và Nam Cung sư huynh chỉ là đồng môn, không có quan hệ khác. Được rồi, không nói chuyện này. Ngũ thúc công, ngài kể cho con một chút sự tình trong nhà đi! Sau khi Ngọc Điền pháp hội kết thúc, con phải trở về tông môn. Không có thời gian trở về vấn an nãi nãi.”
Triệu Ngọc Đường biết Triệu Ngưng Hương không muốn nói thêm về vấn đề này, hắn cũng không hỏi nhiều nữa.
“Đúng vậy! Thiên Nguyệt bí cảnh một trăm năm mới mở ra một lần. Mỗi môn phái có ba mươi danh ngạch. Bên trong bí cảnh không những sinh trưởng linh dược luyện chế Trúc cơ đan, còn có lượng lớn linh dược linh thảo khác. Người tu tiên có thể đi vào Thiên Nguyệt bí cảnh, đều là những tu sĩ Luyện khí kỳ nổi bậc. Người nào mà chẳng có một thân bản lãnh? Nhưng được mấy ai có thể khống chế được tham niệm? Triệu sư muội tìm được hai gốc Thiên nguyệt thảo đã quay về. Chờ đợi bí cảnh mở cửa, điểm này, ta tự biết mình làm không được.”
Đỗ Nguyệt gật đầu phụ hoạ.
Nam Cung Thần cũng gật đầu nói: “Quả thật, Lục thúc công của ta năm đó vào Thiên Nguyệt bí cảnh cũng không khống chế được tham niệm. Tuy lấy được lượng lớn linh vật, đáng tiếc không qua bao lâu ngài vì thương thế quá nặng mà qua đời. Linh dược được đổi thành Trúc cơ đan, lưu lại cho hậu nhân Nam Cung gia chúng ta.”
Vương Trường Sinh nghe xong lời này, âm thầm gật đầu. Như thế xem ra, Triệu Ngưng Hương có thể Trúc cơ, cũng không hoàn toàn chỉ dựa vào Nam Cung Thần. Nếu nàng không thể khống chế được tham niệm, chỉ sợ không có cách nào có thể sống sót mà rời khỏi bí cảnh.
“Mặc kệ nói như thế nào, Nam Cung sư huynh cũng là đại ân nhân của Ngưng Hương. Ngưng Hương khắc ghi trong tâm khảm.”
Nam Cung Thần lạnh nhạt cười, tay nâng lên chén rượu: “Không nói đến việc này. Nào, cùng nhau uống rượu.”
Mọi người nâng cao chén rượu chạm vào nhau, ai nấy cũng đều uống một hơi cạn sạch.
Sau nửa canh giờ, bữa ăn chấm dứt, sáu người Vương Trường Sinh lục tục rời khỏi. Triệu Ngọc Đường, Triệu Ngưng Hương và Vương Trường Sinh cùng nhau trở về chỗ ở.
Về tới nơi ở, Vương Trường Sinh chào từ biệt Triệu Ngọc Đường, trở về phòng mình.
Trong phòng, Triệu Ngọc Đường ngồi nơi bàn gỗ, Triệu Ngưng Hương pha cho hắn một ấm linh trà.
“Ngũ thúc công, mời người dùng trà.”
Triệu Ngọc Đường gật gật đầu, nâng chén trà nhấp một ngụm sau đó cau mày hỏi: “Ngưng Hương, ngươi nói sự thật cho thúc công biết. Nam Cung Thần này là xảy ra chuyện gì? Hắn sao có thể tốt như vậy mà giúp ngươi? Coi như hắn không hiểu chuyện, trưởng bối của hắn cũng sẽ không để cho hắn làm càn.”
Triệu Ngưng Hương mỉm cười giải thích: “Ngũ thúc công, tôn nhi biết ngài lo lắng cái gì. Ngài yên tâm, con không có bán mình. Con chỉ cùng Nam Cung gia làm một cái giao dịch mà thôi.”
Nàng đem sự tình một lần nữa kể chi tiết. Trước mắt Nam Cung gia có sáu tu sĩ Trúc cơ, Nam Cung gia có mấy đối thủ đáng gờm. Thời điểm Triệu Ngưng Hương nhập môn, không cẩn thận đắc tội gia tộc đối đầu với Nam Cung gia, đệ tử Diệp gia. Diệp gia có chín tu sĩ Trúc cơ, trong đó có một vị Trúc cơ là Trưởng lão Chấp sự điện. Phụ trách phân công nhiệm vụ cho đệ tử Luyện khí kỳ.
Triệu Ngưng Hương không có núi lớn để dựa vào, tư chất cũng không được tính là đặc biệt tốt. Thân tộc lại ở tít Ninh Châu xa xôi, không thể giúp được gì. Ngay từ đầu, vị Trưởng lão chấp sự điện kia còn có một chút cố kị. Chỉ sắp xếp cho nàng một ít nhiệm vụ nhàn nhã. Nhưng không có người ra mặt cho nàng, tên trưởng lão đó lập tức sắp xếp cho Triệu Ngưng Hương những công việc mệt sống mệt chết. Những năm đầu mới nhập môn, cuộc sống của nàng cũng không quá tốt. Sau này Vương Trường Sinh đến cửa bái phỏng, Triệu Ngưng Hương dựa vào việc này mà kết giao được với Lưu Nguyệt Dong. Ngày tháng lúc này mới tốt hơn một ít.
Cơ duyên xảo hợp, nàng kết bạn cùng với Nam Cung Thần. Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu. Nam Cung gia biết được Diệp gia làm khó dễ Triệu Ngưng Hương nên mới vươn cành oliu giúp đỡ nàng.
Bởi vì không có núi để dựa vào, mấy năm đầu nhập môn, Triệu Ngưng Hương ăn không ít đau khổ. Sau khi Nam Cung gia vươn cành oliu ra, nàng không chút do dự lựa chọn đứng về phía Nam Cung gia.
Dược Vương cốc mở hội đấu võ, chuẩn bị lựa chọn nhân thủ tiến vào Thiên Nguyệt bí cảnh. Các thể lực của Dược Vương cốc đều phái người tham gia. Triệu Ngưng Hương được sự ủng hộ của Nam Cung gia, miễn cưỡng xếp hạng thứ hai mươi chín. Tiến vào bí cảnh, thuận lợi mang ra được hai gốc Thiên nguyệt thảo. Tông môn thưởng một viên Trúc cơ đan, Nam Cung gia biết được việc này. Lúc này mới phái Nam Cung Thần đưa đến một lọ Tử ngọc linh thuỷ.
Đương nhiên, Nam Cung gia không giúp không nàng. Dựa theo hiệp nghị, nếu nàng thành công Trúc cơ, phải thay Nam Cung gia làm việc ba mươi năm. Đương nhiên, Nam Cung gia sẽ có thù lao cho nàng. Giữa nàng và Nam Cung gia có thể xem như quan hệ thuê mướn.
Triệu Ngọc Đường nghe xong, sắc mặt ngưng trọng, tò mò hỏi: “Vị đệ tử Diệp gia mà ngươi đắc tội rất lợi hại sao? Nếu không Diệp gia sao có thể làm khó ngươi?”
Triệu Ngưng Hương cười khổ mà nói; “Mộc Hoả song linh căn, đệ tử của Kim Đan lão tổ. Nếu con không dựa vào thế Nam Cung gia, căn bản không thể nào có thể Trúc cơ.”
“Cái gì? Mộc Hoả song linh căn, còn là đệ tử của Kim Đan lão tổ? Vậy không phải ngày tháng sau này của ngươi sẽ rất khó qua sao?”
“Sau khi Trúc cơ, con có đi bái phỏng người này, muốn cùng nàng giảng hoà. Nếu tương lai nàng thật sự trở thành tu sĩ Kim Đan kỳ, chắc là sẽ không cùng con so đo. Dù sao thì đối với nàng con cũng không có uy hiếp gì, cũng không có làm ra chuyện gì gây bất lợi cho nàng. Dương sư thúc chắc là cũng sẽ không cho nàng hồ nháo đâu! Đương nhiên, đánh thiết cũng cần tự thân cường. Con sẽ cố gắng tu luyện, mở rộng giao hữu. Tương lai cho dù nàng muốn đối phó con, cũng sẽ có chút dè chừng.”
Triệu Ngọc Đường nghe vậy, giận dữ nói: “Ài, cũng không biết cho ngươi bái nhập Dược Vương cốc là đúng hay sai.”
“Không nói chuyện này nữa, Ngũ thúc công, nãi nãi vẫn khoẻ chứ? Cha và mẹ con thế nào?”
“Bọn họ đều khoẻ, chỉ là rất nhớ ngươi. Mẹ ngươi hàng năm đều làm cho ngươi một bộ y phục. Nếu ngươi có rảnh, thì về thăm nhà một chuyến đi! Đúng rồi, ngươi và Nam Cung Thần là quan hệ gì?”
“Con và Nam Cung sư huynh chỉ là đồng môn, không có quan hệ khác. Được rồi, không nói chuyện này. Ngũ thúc công, ngài kể cho con một chút sự tình trong nhà đi! Sau khi Ngọc Điền pháp hội kết thúc, con phải trở về tông môn. Không có thời gian trở về vấn an nãi nãi.”
Triệu Ngọc Đường biết Triệu Ngưng Hương không muốn nói thêm về vấn đề này, hắn cũng không hỏi nhiều nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.