Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1458: Vương Anh Kiệt (1)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Pháp bảo bậc hai thông thường chỉ có thể làm Lý Thiên Dương chướng mắt. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên lấy ra đồ vật, Lý Thiên Dương đều có thể dùng được.

“Được rồi! Thành giao. Nhưng lão phu còn muốn có một yêu cầu nhỏ, Nguyên Anh của đạo hữu phật môn kia, Vương đạo hữu có thể giao cho lão phu không? Lão phu nguyện ý lấy đồ vật để đổi.”

Nguyên Anh của Phật tu Nguyên Anh kỳ, giá trị không nhỏ! Chỉ cần biết thi triển bí thuật, có thể biết được công pháp của đối phương. Đa số người gặp được, đều có thể ép hỏi một ít tình hình của đối phương.

“Thật có lỗi, Lý đạo hữu, Nguyên Anh nọ đã có người mua.”

Vương Trường Sinh uyển chuyển cự tuyệt, Vong Trần hoà thượng đấu pháp với hai người bọn họ. Vương Trường Sinh sẽ không bán cho người khác.

Lý Thiên Dương có chút thất vọng, nhưng cũng không tiếp tục dây dưa. Lấy Kim phật chung trao đổi với Vương Trường Sinh.

Chọn lựa xong bảo vật, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên rời khỏi bảo khố, trở lại nghị sự điện.

Nói chuyện phiếm vài câu, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên liền cáo từ rời khỏi, bay về hướng Kim Long đảo.



Bắc Cương, Tam diễm cung.

Một toà núi cao rợp màu đỏ, đỉnh núi có một cung điện được xây từ tinh thạch màu đỏ.

Tống Dịch ngồi ở ghế chủ toạ, thần sắc lạnh nhạt. Hoàng Phú Quý đứng ở một bên, miệng lưỡi trơn tru lưu loát, nói không ngừng.

“Được rồi, Đường gia cùng lắm cũng chỉ có ba Nguyên Anh tu sĩ, địa phương như Đông Hoang có tài nguyên kém hơn nhiều so với tu tiên giới Nam Hải. Khoảng sản ít hơn so với Bắc cương, chẳng có gì tốt để cho chúng ta nhớ thương. Bản cung không có hứng thú hợp tác với Đường gia, ngươi không cần phí lời làm gì.”

Tống Tịch khoát tay áo, giọng điệu lạnh nhạt.



Hoàng Phú Quý ngượng ngùng cười, lộ ra hàng răng vàng. Cổ tay nhoáng lên một cái, bay ra một đạo bạch quang, rõ ràng là một con hồ ly hai đuôi màu trắng.

Hồ ly màu trắng vẻ mặt hoảng sợ, muốn chạy trốn. Một mảng sáng mờ từ trên trời giáng xuống, thân thể nó đột nhiên mềm nhũn, ngã nằm trên đất.

“Đây là song vĩ linh hồ bậc ba, vãn bối cố ý chạy đến Thanh Khâu sơn bắt về. Nàng xuất thân từ tộc Thiên hồ, tiềm lực rất lớn. Vãn bối muốn đưa con song vĩ linh hồ này cho tiền bối.”

Tống Tịch cười khẽ một chút rồi nói: “Với lá gan của cươi, dám chạy tới Thanh Khâu sơn? Bắt được đến một con hoả nha bậc ba bình thường, ngươi còn dám nói là hậu duệ Kim ô. Mặt ngươi dày hơn so với pháp bảo phòng ngự, nếu không phải ở chung với ngươi một đoạn thời gian, bản cung nói không chừng cũng sẽ tin lời ma quỷ của ngươi. Đây là song vĩ linh hồ, bản cung thừa nhận, nói đi, điều kiện của ngươi là gì? Ngươi là kẻ không lợi không dậy nổi thân, ngươi sẽ không tặng không bản cung một con linh hồ bậc ba.”

“Hắc hắc, Tống tiền bối minh giám, vãn bối chỉ muốn có một hứa hẹn từ Tống tiến bối. Nếu sau này vãn bối đánh sâu và Nguyên Anh kỳ. Hy vọng có thể mượn dùng linh địa của quý phái dùng một chút.”

Hoàng Phú Quý nên chuẩn bị cho việc kết anh. Hắn là tán tu, có thể có được kết anh linh vật đã là không tồi rồi. Nếu ở nơi linh khí dư thừa đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ, cơ hội nắm chắc cũng sẽ nhiều hơn một chút.

“Xem tình nghĩa ngày xưa, bản cung đáp ứng yêu cầu này của ngươi. Nhưng bản cung cảnh cáo ngươi, chuyện trước kia không được truyền ra ngoài. Nếu không bản cung sẽ không khách khí với ngươi.”

Vẻ mặt Hoàng Phú Quý mờ mịt: “Chuyện gì? Vãn bối không nhớ rõ.”

“Được rồi, ngươi có thể đi rồi.”

Hoàng Phú Quý cúi người hành lễ, hoá thành một đạo độn quang màu vàng, rời khỏi Tam diễm cung.

Tống Tịch một tay điểm về hướng hư không, vô số phù văn màu đỏ tuôn ra. Chợt loé ra lướt qua nhập vào bên trong cơ thể linh hồ màu trắng.

Linh hồ màu trắng phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai mắt lộ ra thần sắc oán hận.

Nếu không phải Vương Trường Sinh đánh nàng trọng thương, nàng cũng sẽ không bị Hoàng Phú Quý bắt đưa cho Nguyên Anh tu sĩ làm linh thú.



...

Hồng Nguyệt hải vực, Ngân Xà đảo.

Một ngọn núi xanh biếc, tại một toà sân nhỏ lớn ba mẫu.

Mẫu bên trái trồng linh đào, mỗi một gốc linh đào đều có mấy chục quả đào màu vàng, hương khí nồng đậm.

Bên cạnh linh đào có một mẫu là hồ, một đoàn linh ngư kim sắc bơi qua bơi lại trên mặt nước. Phía bên trái là một mẫu linh điền, bên trên linh điền mà một mảng lớn lúa mạch kim hoàng sắc. Mỗi một hạt lúa đều béo tròn no đủ, ánh sáng rực rỡ. Cửa viện một gian nhà đá dài rộng, đỉnh chóp của gian nhà đá còn trồng mấy chục gốc củ cải màu xanh.

Linh đào rơi xuống lượng lớn linh hoa, một đám linh phong xích hồng sắc đang thu thập mật hoa. Dưới một gốc cây đào có một tổ ong lớn bằng cái ván cửa.

Bên trong nhà đá bố trí đơn giản, một cái giường đá nửa trượng, góc sáng có một trận pháp lớn nửa trượng. Ngoài ra, không dư ra bao nhiêu không gian trống.

Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi ngồi xếp bằng trên giường đá. Một tầng linh quanh xanh nhạt che kín người thanh niên thanh sam.

Thanh sam thanh niên có ngũ quan bình thường, làn da có chút ngăm đen.

Một lát sau, thanh niên thanh sam mở hai mắt, mặt lộ vẻ vui mừng, lẩm bẩm:

“Tổ tông phù hộ, rút cuộc cũng tiến vào luyện khí tầng sáu.”

Thanh niên thanh sam gọi là Vương Anh Kiệt. Hắn là hậu nhân của Vương Thanh Linh, tu sĩ ngũ linh căn, năm nay hai mươi hai tuổi, luyện khí tầng sáu.

Vương Anh Kiệt cha mẹ mất sớm, chết trong miệng yêu thú. Thời điểm cha mẹ gặp nạn, hắn chỉ mới tám tuổi. Cũng may có gia tộc chiếu cố, hắn mới có thể bình an lớn lên.

Hắn là ngũ linh căn, tốc độ tu luyện đặc biệt chậm. Nếu không có gia tộc hàng năm đều phát trợ cấp, hắn rất khó tu luyện được đến Luyện khí tầng sáu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook