Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1457: Kim Phật Chung
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Dù sao cũng phải đem công lao chia cho Vạn kiếm môn, có thể phân cho Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng một ít công trạng.
Đây căn bản không phải là việc gì khó, Kim Đan tu sĩ không có nhiều công lao, Đái Nhân rất sảng khoái đáp ứng xuống dưới.
Sau cửa canh giờ, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tự mình tiễn Đái Nhân ra khỏi cửa.
Bọn họ đạt thành hiệp nghị với Đái Nhân, hai người bọn họ ở hậu phương chém giết được năm dị tộc Nguyên Anh kỳ. Sau đó phối hợp với Tôn Dư Lượng chém giết thêm năm gã Hải tộc Nguyên Anh kỳ. Tình huống nguy cấp, không kịp mang đi thi thể và tinh hồn, Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng cũng có giúp sức không nhỏ.
Cứ như vậy, Vạn kiếm môn được chia không ít công lao, Thanh Liên tiên lữ cũng không có danh khí lớn như lúc đầu, sẽ không bị người khác để mắt. Mà lợi ích của Vương gia cũng không giảm.
Ngoài ra, nếu Hải tộc lén trả thù Vương gia, còn có Vạn kiếm môn chắn ở phía trước.
Kết quả này, quả thực là đại vui mừng.
Ngày thứ hai, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi vào nghị sự điện. Trước mặt mọi người, đem lời nói dối đã biên soạn sẵn nói ra.
Đám người Lý Thiên Dương hai mặt nhìn nhau. Bọn họ liếc mắt nhìn một cái Đái Nhân khí định thần nhàn, nhất thời rõ ràng. Đái Nhân đại biểu Vạn kiếm môn, từ trên người Thanh Liên tiên lữ lấy đi không ít công lao.
Đồng dạng là chiến tích, nhưng Vạn kiếm môn có thể lấy được càng nhiều chỗ tốt. Loại sự tình này nói ra thì không dễ nghe, nhưng loại sự tình như chia công này cũng không hiếm thấy. Nếu là Nhân tộc cùng nhau hợp lực, công trạng của ai cũng đều được tính. Việc làm này của Vạn kiếm môn, Lý Thiên Dương cũng không thấy kỳ quái.
Nói thật, nếu không phải Đái Nhân từ tiền tuyến chạy đến, Lý Thiên Dương cũng sẽ đại biểu Cửu Dương tông thương lượng cùng Thanh Liên tiên lữ. Đồng dạng là lấy đi đại bộ phận công lao, phân cho Vương gia một số lợi ích ưu việt. Vụ mua bán này tuyệt đối không thiệt.
Đám người Hải Đại Thiện trong lòng cũng rõ ràng, đều không vạch trần.
“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, lần tập kích quấy rối này của các ngươi thật sự vất vả. Chiến sự kế tiếp các ngươi không cần tham gia, trở về phía sau điều dưỡng đi! Tộc nhân của các ngươi đều ở Thanh Long đảo. Các ngươi giết chết năm dị tộc Nguyên Anh kỳ, xuất được thi thể hoặc tinh hồn, có thể đến bảo khố lựa chọn năm món đồ.”
Lý Thiên Dương nhiệt tình nói, mặc kệ như thế nào, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên được Lý Thiên Dương lựa chọn phái đến phía sau tập kích. Lý Thiên Dương cũng có thể có một chút công lao.
Vương Trường Sinh lấy ra ba tinh hồn Yêu tộc Nguyên Anh kỳ, thi thể của Vong Trần hoà thượng và thi thể Man tộc Nguyên Anh kỳ, giao cho đám người Lý Thiên Dương.
Đám người Hải Đại Thiện nhìn thấy Vương Trường Sinh lấy ra đồ vật, vẻ mặt đầy hâm mộ.
Nghiệm chứng không có gì bất thường, Lý Thiên Dương dẫn theo Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi vào bảo khố, để bọn họ lựa chọn bảo vật.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tuyển lựa kĩ càng, chọn lựa năm món bảo vật. Một pháp bảo thần lôi tiễn, một viên Thiên thú đan, một phần kết anh linh vật, một khối Kim từ linh mộc ngàn năm, ba giọt Cửu Dương thần nhũ.
Pháp bảo thần lôi tiễn có thể thả ra mộc thần lôi đả thương địch thủ, cường hoá uy lực của Phục kình cung. Thiên thú đan có thể gia tăng tỷ lệ tiến vào bậc bốn của linh thú. Kết anh linh vật không ai ngại sở hữu nhiều. Kim từ linh mộc ngàn năm có thể luyện chế ra một món pháp bảo. Về phần Cửu Dương thần nhũ, có thể dùng để ấp linh thú đản đại trưởng lão Nam Cung Miểu đưa.
Vương Thanh Linh dùng thời gian mấy chục năm, cũng không thể ấp nở được khoả linh thú đản đó. Cửu Dương thần nhũ và vật độc môn của Cửu Dương tộc, có lợi đối với linh thú đản lâu năm. Đối với linh dược quý hiếm có công hiệu khởi tử hồi sinh.
“Vương đạo hữu, các ngươi giết Băng viên Nguyên Anh kỳ, không biết các ngươi có được vạn năm Huyền ngọc hay không?”
Lý Thiên Dương trịnh trọng hỏi.
Vương Trường Sinh cười khổ một trận, rồi nói: “Không có, vạn năm Huyền ngọc cũng không phải là rau cải trắng. Tên kia chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, trên người có một chút tài liệu luyện khí thuộc tính băng. Ngàn năm Huyền ngọc thì có một chút, nhưng vạn năm Huyền ngọc thì một chút cũng không có.”
Uông Như Yên cười thản nhiên tiếp lời: “Nghe nói Lý đạo hữu tu luyện công pháp thuộc tính hoả, chúng ta ở bộ lạc Hoả Man có được một ít tài liệu luyện khí thuộc tính hoả. Nếu Lý đạo hữu cảm thấy hứng thú, chúng ta có thể trao đổi.”
Lý Thiên Dương cân nhắc một lát, bàn tay vừa lật, kim quang chợt loé, một cái tiểu chung màu kim lớn bằng bàn tay xuất hiện trên tay hắn. Bên ngoài chuông vàng khắc ba phật tượng vẻ mặt hiền lành.
“Đây là Kim phật chung, có công hiệu khi đối phó với quỷ vật, cũng có thể đối phó với Nguyên Anh tu sĩ khác. Các ngươi lấy gì để trao đổi?”
Vương Trường Sinh lấy ra hai cái ngọc hạp màu đỏ. Vừa mở ra liền thấy hai khối tinh thạch hồng sắc lớn bằng quả dưa hấu, mặt ngoài điểm điểm tinh quang. Toát ra mảng lớn hoả diễm màu vàng, nhiệt độ trong bảo khố đột nhiên tăng cao.
“Đây là luyện khí tài liệu bậc bốn Kim diễm tinh. Được núi lửa phua trào, nham thạch nóng chảy bao vây, trải qua mấy ngàn năm mới hình thành được.”
Lý Thiên Dương lắc lắc đầu nói: “Đồ của lão phu là pháp bảo, các ngươi chỉ xuất tài liệu để trao đổi sao? Xuất ra thêm một khối thì còn được."
Uông Như Yên mỉm cười, ngọc thủ vừa lật, hồng quang chợt loé. Một cái hộp gỗ màu đỏ xuất hiện trên tay nàng, mở ra liền thấy, bên trong có ba cây linh tảo linh quang lập loè.
“Đây là Hoả diễm tảo ngàn năm, ý Lý đạo hữu như thế nào?”
Đây căn bản không phải là việc gì khó, Kim Đan tu sĩ không có nhiều công lao, Đái Nhân rất sảng khoái đáp ứng xuống dưới.
Sau cửa canh giờ, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tự mình tiễn Đái Nhân ra khỏi cửa.
Bọn họ đạt thành hiệp nghị với Đái Nhân, hai người bọn họ ở hậu phương chém giết được năm dị tộc Nguyên Anh kỳ. Sau đó phối hợp với Tôn Dư Lượng chém giết thêm năm gã Hải tộc Nguyên Anh kỳ. Tình huống nguy cấp, không kịp mang đi thi thể và tinh hồn, Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng cũng có giúp sức không nhỏ.
Cứ như vậy, Vạn kiếm môn được chia không ít công lao, Thanh Liên tiên lữ cũng không có danh khí lớn như lúc đầu, sẽ không bị người khác để mắt. Mà lợi ích của Vương gia cũng không giảm.
Ngoài ra, nếu Hải tộc lén trả thù Vương gia, còn có Vạn kiếm môn chắn ở phía trước.
Kết quả này, quả thực là đại vui mừng.
Ngày thứ hai, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi vào nghị sự điện. Trước mặt mọi người, đem lời nói dối đã biên soạn sẵn nói ra.
Đám người Lý Thiên Dương hai mặt nhìn nhau. Bọn họ liếc mắt nhìn một cái Đái Nhân khí định thần nhàn, nhất thời rõ ràng. Đái Nhân đại biểu Vạn kiếm môn, từ trên người Thanh Liên tiên lữ lấy đi không ít công lao.
Đồng dạng là chiến tích, nhưng Vạn kiếm môn có thể lấy được càng nhiều chỗ tốt. Loại sự tình này nói ra thì không dễ nghe, nhưng loại sự tình như chia công này cũng không hiếm thấy. Nếu là Nhân tộc cùng nhau hợp lực, công trạng của ai cũng đều được tính. Việc làm này của Vạn kiếm môn, Lý Thiên Dương cũng không thấy kỳ quái.
Nói thật, nếu không phải Đái Nhân từ tiền tuyến chạy đến, Lý Thiên Dương cũng sẽ đại biểu Cửu Dương tông thương lượng cùng Thanh Liên tiên lữ. Đồng dạng là lấy đi đại bộ phận công lao, phân cho Vương gia một số lợi ích ưu việt. Vụ mua bán này tuyệt đối không thiệt.
Đám người Hải Đại Thiện trong lòng cũng rõ ràng, đều không vạch trần.
“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, lần tập kích quấy rối này của các ngươi thật sự vất vả. Chiến sự kế tiếp các ngươi không cần tham gia, trở về phía sau điều dưỡng đi! Tộc nhân của các ngươi đều ở Thanh Long đảo. Các ngươi giết chết năm dị tộc Nguyên Anh kỳ, xuất được thi thể hoặc tinh hồn, có thể đến bảo khố lựa chọn năm món đồ.”
Lý Thiên Dương nhiệt tình nói, mặc kệ như thế nào, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên được Lý Thiên Dương lựa chọn phái đến phía sau tập kích. Lý Thiên Dương cũng có thể có một chút công lao.
Vương Trường Sinh lấy ra ba tinh hồn Yêu tộc Nguyên Anh kỳ, thi thể của Vong Trần hoà thượng và thi thể Man tộc Nguyên Anh kỳ, giao cho đám người Lý Thiên Dương.
Đám người Hải Đại Thiện nhìn thấy Vương Trường Sinh lấy ra đồ vật, vẻ mặt đầy hâm mộ.
Nghiệm chứng không có gì bất thường, Lý Thiên Dương dẫn theo Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi vào bảo khố, để bọn họ lựa chọn bảo vật.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tuyển lựa kĩ càng, chọn lựa năm món bảo vật. Một pháp bảo thần lôi tiễn, một viên Thiên thú đan, một phần kết anh linh vật, một khối Kim từ linh mộc ngàn năm, ba giọt Cửu Dương thần nhũ.
Pháp bảo thần lôi tiễn có thể thả ra mộc thần lôi đả thương địch thủ, cường hoá uy lực của Phục kình cung. Thiên thú đan có thể gia tăng tỷ lệ tiến vào bậc bốn của linh thú. Kết anh linh vật không ai ngại sở hữu nhiều. Kim từ linh mộc ngàn năm có thể luyện chế ra một món pháp bảo. Về phần Cửu Dương thần nhũ, có thể dùng để ấp linh thú đản đại trưởng lão Nam Cung Miểu đưa.
Vương Thanh Linh dùng thời gian mấy chục năm, cũng không thể ấp nở được khoả linh thú đản đó. Cửu Dương thần nhũ và vật độc môn của Cửu Dương tộc, có lợi đối với linh thú đản lâu năm. Đối với linh dược quý hiếm có công hiệu khởi tử hồi sinh.
“Vương đạo hữu, các ngươi giết Băng viên Nguyên Anh kỳ, không biết các ngươi có được vạn năm Huyền ngọc hay không?”
Lý Thiên Dương trịnh trọng hỏi.
Vương Trường Sinh cười khổ một trận, rồi nói: “Không có, vạn năm Huyền ngọc cũng không phải là rau cải trắng. Tên kia chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, trên người có một chút tài liệu luyện khí thuộc tính băng. Ngàn năm Huyền ngọc thì có một chút, nhưng vạn năm Huyền ngọc thì một chút cũng không có.”
Uông Như Yên cười thản nhiên tiếp lời: “Nghe nói Lý đạo hữu tu luyện công pháp thuộc tính hoả, chúng ta ở bộ lạc Hoả Man có được một ít tài liệu luyện khí thuộc tính hoả. Nếu Lý đạo hữu cảm thấy hứng thú, chúng ta có thể trao đổi.”
Lý Thiên Dương cân nhắc một lát, bàn tay vừa lật, kim quang chợt loé, một cái tiểu chung màu kim lớn bằng bàn tay xuất hiện trên tay hắn. Bên ngoài chuông vàng khắc ba phật tượng vẻ mặt hiền lành.
“Đây là Kim phật chung, có công hiệu khi đối phó với quỷ vật, cũng có thể đối phó với Nguyên Anh tu sĩ khác. Các ngươi lấy gì để trao đổi?”
Vương Trường Sinh lấy ra hai cái ngọc hạp màu đỏ. Vừa mở ra liền thấy hai khối tinh thạch hồng sắc lớn bằng quả dưa hấu, mặt ngoài điểm điểm tinh quang. Toát ra mảng lớn hoả diễm màu vàng, nhiệt độ trong bảo khố đột nhiên tăng cao.
“Đây là luyện khí tài liệu bậc bốn Kim diễm tinh. Được núi lửa phua trào, nham thạch nóng chảy bao vây, trải qua mấy ngàn năm mới hình thành được.”
Lý Thiên Dương lắc lắc đầu nói: “Đồ của lão phu là pháp bảo, các ngươi chỉ xuất tài liệu để trao đổi sao? Xuất ra thêm một khối thì còn được."
Uông Như Yên mỉm cười, ngọc thủ vừa lật, hồng quang chợt loé. Một cái hộp gỗ màu đỏ xuất hiện trên tay nàng, mở ra liền thấy, bên trong có ba cây linh tảo linh quang lập loè.
“Đây là Hoả diễm tảo ngàn năm, ý Lý đạo hữu như thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.