Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1283: Vương Minh Nhân Hưu Thê (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Chu gia từng phái người tập kích Hồng Liên đảo, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Vương gia xuất hiện hai Nguyên Anh tu sĩ. Nếu một ngày Nguyên Anh tu sĩ của Vương gia tâm tình không tốt, muốn tính sổ với Chu gia, thì Chu gia gặp phiền toái rồi. Chu gia bị diệt tộc cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Chu gia có truyền thừa hơn một ngàn năm, sừng sững không ngã, phú địch một phương. Mỗi lần Hồng Nguyệt hải vực có đại chiến, Chu gia đều lọt vào công kích của các thế lực khác. Cho dù không có chiến sự, cao bậc tu sĩ của Kình Ngư đảo thỉnh thoảng cũng tới Chu gia tống tiền. Đủ để thấy được Chu gia có biết bao giàu có.
Dưới loại tình huống này, tỷ lệ Vương gia ra tay với Chu gia rất cao.
Ngựa không ăn cỏ đêm không béo, ai dám cam đoan Vương gia sẽ không ra tay với Chu gia. Chỉ một tu sĩ Nguyên Anh cũng thôi đi, Vương gia có tới hai tu sĩ Nguyên Anh. Chu gia cho dù có tới bốn con tứ giai khôi lỗi thú cũng không thủ được.
Bố trí trận pháp tứ giai? Trận pháp dù có mạnh cũng không chống được người khác không ngừng công kích.
“Oan gia nên giải không nên kết. Ta cảm thấy chúng ta có thể tới cửa tạ lỗi, đưa hậu lễ, hoá giải ân oán trước kia. Đương nhiên, hay là muốn mời Lưu tiền bối của Kình Ngư đảo ra mặt, nếu không Vương gia chưa chắc sẽ đáp ứng. Dù sao Vương gia đã có Nguyên Anh tu sĩ, còn có tới hai vị.”
Chu Thiên Mộc trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói.
Hai vị Nguyên Anh tu sĩ của Vương gia đã từng giao thủ với hắn. Chu gia luôn luôn thu thập tình báo từ Vương gia, tu sĩ có tu vi tối cao của Vương gia hiện tại là Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, đây cũng không phải là bí mật gì.
“Lễ vật rất nhẹ, không có thành ý. Nếu quá nặng, chỉ sợ Lưu tiền bối cũng muốn có một phần. Thứ ta lo lắng là Vương gia thu lễ vật nhưng không thực hiện ước định. Như vậy lễ vật liền tặng không, một khi thỉnh Lưu tiền bối ra mặt, khẳng định sẽ phải mất một phần hậu lễ. Ta thấy không bằng tăng mạnh quan hệ với Lưu tiền tối, bố trí nhiều thêm hai bộ trận pháp bậc bốn. Ta cũng không tin Vương gia dám tiêu diệt Chu gia chúng ta. Chúng ta là thế lực phụ thuộc nòng cốt của Kình Ngư đảo.”
Một lão giả hơn năm mươi tuổi mặc áo bào lam không cho là đúng lên tiếng.
Chu Thịnh Đào trừng hai mắt, không chút khách khí khiển trách: “Hồ đồ, sau lưng Vương gia còn Trương gia. Nói cách khác, Chu gia chúng ta phải đối mặt với bốn Nguyên Anh tu sĩ. Nếu Vương gia thật sự muốn diệt Chu gia, Kình Ngư môn thật sự sẽ vì chúng ta mà cùng hai nhà Vương gia và Trương gia đối đầu sao? Người đi trà lạnh, Chu gia chúng ta bị diệt, Kình Ngư môn sẽ vì chúng ta báo thù? Đổi một góc độ khác mà nói, Kình Ngư môn bị diệt, chúng ta sẽ thay Kình Ngư môn báo thù sao?”
“Nhưng Vương gia thu lễ vật, cũng không nhất định sẽ tuân thủ lời hứa! Ai có thể cam đoan.”
Chu Thiên Mộc trầm ngâm một lát rồi nói: “Mặc kệ Vương gia có tuân thủ lời hứa hay không, chúng ta cũng phải thử một lần. Ngoài ra, chúng ta phải dự tính trước, bí mật đem một bộ phận tộc nhân đưa đến các chi nhánh ở những hải vực khác. Cấp cho mình một cái đường lui.”
“Ta đồng ý.”
“Ta cũng đồng ý.”
Chu Thịnh Đào gật gật đầu, lên tiếng: “Chỉ dựa vào tặng lễ vật cũng không ổn. Thiên Mộc nói đúng, oan gia nên giải không nên kết. Lão phu cảm thấy có thể cùng Vương gia liên hôn. Nếu Vương gia mang danh nghĩa là thông gia với chúng ta lại diệt chúng ta, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe.”
“Cùng Vương gia liên hôn? Kình Ngư môn chỉ sợ là sẽ không đồng ý! Chuyện này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn.”
“Du mộc đầu, ý ngươi là Lưu tiền bối chưa chắc đồng ý để chúng ta liên hôn với Vương gia sao? Lưu tiền bối chẳng lẽ vì vậy mà trách tội chúng ta sao? Chỉ cần chúng ta vẫn phục tùng mệnh lệnh của Kình Ngư môn, Kình Ngư môn sẽ không so đo với chúng ta. Đương nhiên, cùng Vương gia liên hôn, cũng là cho chúng ta một đường lui. Vạn nhất Kình Ngư môn không đồng ý, chúng ta có thể sửa thành dưới trướng Vương gia. Mấy năm nay, các hải vực xảy ra chiến sự không lớn, nhắm chừng tương lai sẽ còn xảy ra một hồi đại chiến.”
Chu Thịnh Đào thở dài một hơi, trong mắt lộ ra vài phần lo lắng.
Thọ nguyên của hắn không còn nhiều lắm, hắn không sợ chết, chỉ sợ gia tộc diệt vong. Chu gia truyền thừa ngàn năm, sừng sững không ngã, đây là kiêu ngạo của Chu gia, cũng là trách nhiệm hắn phải gánh vác.
…
Bắc Cương, Hoả Nha phường thị.
Một toà sân yên tĩnh, Vương Minh Nhân cùng Trần Tương Nhi ngồi bên trong thạch đình.
“Vương Minh Nhân, ngươi thực sự tuyệt tình như thế? Hiện tại có năng lực, liền một cước đá ta đi? Ta không làm chuyện gì có lỗi với ngươi, ngươi lại muốn hưu ta?”
Trần Tương Nhi tay cầm một phong hưu thư, lớn tiếng rít gào, thần sắc dữ tợn.
“Lúc trước nếu không phải do sư phụ bức bách, ta cũng sẽ không đáp ứng mối hôn sự này. Nói thực, ngươi quả thật giúp ta không ít, nhưng ngươi bụng dạ hẹp hòi. Không có việc gì cũng tìm việc. Ta chịu đủ rồi, ta cảm thấy chúng ta tách nhau ra có vẻ tốt.”
Vương Minh Nhân giọng điệu lạnh nhạt, sắc mặt bình tĩnh.
Trần Tương Nhi bắt lấy bả vai Vương Minh Nhân, đỏ mắt cầu xin: “Phu quân, chàng đừng hưu ta. Chàng nói những điểm này, ta sửa, ta sửa là được. Về sau ta cái gì cũng nghe theo chàng, cũng sẽ không ghen tị lung tung, được không?”
“Chúng ta đã không thể trở về được nữa rồi. Ta sẽ cưới Phượng nhi, niệm tình vợ chồng một hồi, mấy thứ này ngươi nhận lấy, đối với tu vi của ngươi sẽ có ích. Ta sẽ không nói một câu không tốt về ngươi, ngươi có thể nói với người khác là ta thay lòng đổi dạ. Ta sẽ không phủ nhận. Ta chỉ có thể làm đến mức này, ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Vương Minh Nhân lấy ra một cái trữ vật xuyến đưa cho Trần Tương Nhi, xoay người rời khỏi.
Chu gia có truyền thừa hơn một ngàn năm, sừng sững không ngã, phú địch một phương. Mỗi lần Hồng Nguyệt hải vực có đại chiến, Chu gia đều lọt vào công kích của các thế lực khác. Cho dù không có chiến sự, cao bậc tu sĩ của Kình Ngư đảo thỉnh thoảng cũng tới Chu gia tống tiền. Đủ để thấy được Chu gia có biết bao giàu có.
Dưới loại tình huống này, tỷ lệ Vương gia ra tay với Chu gia rất cao.
Ngựa không ăn cỏ đêm không béo, ai dám cam đoan Vương gia sẽ không ra tay với Chu gia. Chỉ một tu sĩ Nguyên Anh cũng thôi đi, Vương gia có tới hai tu sĩ Nguyên Anh. Chu gia cho dù có tới bốn con tứ giai khôi lỗi thú cũng không thủ được.
Bố trí trận pháp tứ giai? Trận pháp dù có mạnh cũng không chống được người khác không ngừng công kích.
“Oan gia nên giải không nên kết. Ta cảm thấy chúng ta có thể tới cửa tạ lỗi, đưa hậu lễ, hoá giải ân oán trước kia. Đương nhiên, hay là muốn mời Lưu tiền bối của Kình Ngư đảo ra mặt, nếu không Vương gia chưa chắc sẽ đáp ứng. Dù sao Vương gia đã có Nguyên Anh tu sĩ, còn có tới hai vị.”
Chu Thiên Mộc trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói.
Hai vị Nguyên Anh tu sĩ của Vương gia đã từng giao thủ với hắn. Chu gia luôn luôn thu thập tình báo từ Vương gia, tu sĩ có tu vi tối cao của Vương gia hiện tại là Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, đây cũng không phải là bí mật gì.
“Lễ vật rất nhẹ, không có thành ý. Nếu quá nặng, chỉ sợ Lưu tiền bối cũng muốn có một phần. Thứ ta lo lắng là Vương gia thu lễ vật nhưng không thực hiện ước định. Như vậy lễ vật liền tặng không, một khi thỉnh Lưu tiền bối ra mặt, khẳng định sẽ phải mất một phần hậu lễ. Ta thấy không bằng tăng mạnh quan hệ với Lưu tiền tối, bố trí nhiều thêm hai bộ trận pháp bậc bốn. Ta cũng không tin Vương gia dám tiêu diệt Chu gia chúng ta. Chúng ta là thế lực phụ thuộc nòng cốt của Kình Ngư đảo.”
Một lão giả hơn năm mươi tuổi mặc áo bào lam không cho là đúng lên tiếng.
Chu Thịnh Đào trừng hai mắt, không chút khách khí khiển trách: “Hồ đồ, sau lưng Vương gia còn Trương gia. Nói cách khác, Chu gia chúng ta phải đối mặt với bốn Nguyên Anh tu sĩ. Nếu Vương gia thật sự muốn diệt Chu gia, Kình Ngư môn thật sự sẽ vì chúng ta mà cùng hai nhà Vương gia và Trương gia đối đầu sao? Người đi trà lạnh, Chu gia chúng ta bị diệt, Kình Ngư môn sẽ vì chúng ta báo thù? Đổi một góc độ khác mà nói, Kình Ngư môn bị diệt, chúng ta sẽ thay Kình Ngư môn báo thù sao?”
“Nhưng Vương gia thu lễ vật, cũng không nhất định sẽ tuân thủ lời hứa! Ai có thể cam đoan.”
Chu Thiên Mộc trầm ngâm một lát rồi nói: “Mặc kệ Vương gia có tuân thủ lời hứa hay không, chúng ta cũng phải thử một lần. Ngoài ra, chúng ta phải dự tính trước, bí mật đem một bộ phận tộc nhân đưa đến các chi nhánh ở những hải vực khác. Cấp cho mình một cái đường lui.”
“Ta đồng ý.”
“Ta cũng đồng ý.”
Chu Thịnh Đào gật gật đầu, lên tiếng: “Chỉ dựa vào tặng lễ vật cũng không ổn. Thiên Mộc nói đúng, oan gia nên giải không nên kết. Lão phu cảm thấy có thể cùng Vương gia liên hôn. Nếu Vương gia mang danh nghĩa là thông gia với chúng ta lại diệt chúng ta, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe.”
“Cùng Vương gia liên hôn? Kình Ngư môn chỉ sợ là sẽ không đồng ý! Chuyện này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn.”
“Du mộc đầu, ý ngươi là Lưu tiền bối chưa chắc đồng ý để chúng ta liên hôn với Vương gia sao? Lưu tiền bối chẳng lẽ vì vậy mà trách tội chúng ta sao? Chỉ cần chúng ta vẫn phục tùng mệnh lệnh của Kình Ngư môn, Kình Ngư môn sẽ không so đo với chúng ta. Đương nhiên, cùng Vương gia liên hôn, cũng là cho chúng ta một đường lui. Vạn nhất Kình Ngư môn không đồng ý, chúng ta có thể sửa thành dưới trướng Vương gia. Mấy năm nay, các hải vực xảy ra chiến sự không lớn, nhắm chừng tương lai sẽ còn xảy ra một hồi đại chiến.”
Chu Thịnh Đào thở dài một hơi, trong mắt lộ ra vài phần lo lắng.
Thọ nguyên của hắn không còn nhiều lắm, hắn không sợ chết, chỉ sợ gia tộc diệt vong. Chu gia truyền thừa ngàn năm, sừng sững không ngã, đây là kiêu ngạo của Chu gia, cũng là trách nhiệm hắn phải gánh vác.
…
Bắc Cương, Hoả Nha phường thị.
Một toà sân yên tĩnh, Vương Minh Nhân cùng Trần Tương Nhi ngồi bên trong thạch đình.
“Vương Minh Nhân, ngươi thực sự tuyệt tình như thế? Hiện tại có năng lực, liền một cước đá ta đi? Ta không làm chuyện gì có lỗi với ngươi, ngươi lại muốn hưu ta?”
Trần Tương Nhi tay cầm một phong hưu thư, lớn tiếng rít gào, thần sắc dữ tợn.
“Lúc trước nếu không phải do sư phụ bức bách, ta cũng sẽ không đáp ứng mối hôn sự này. Nói thực, ngươi quả thật giúp ta không ít, nhưng ngươi bụng dạ hẹp hòi. Không có việc gì cũng tìm việc. Ta chịu đủ rồi, ta cảm thấy chúng ta tách nhau ra có vẻ tốt.”
Vương Minh Nhân giọng điệu lạnh nhạt, sắc mặt bình tĩnh.
Trần Tương Nhi bắt lấy bả vai Vương Minh Nhân, đỏ mắt cầu xin: “Phu quân, chàng đừng hưu ta. Chàng nói những điểm này, ta sửa, ta sửa là được. Về sau ta cái gì cũng nghe theo chàng, cũng sẽ không ghen tị lung tung, được không?”
“Chúng ta đã không thể trở về được nữa rồi. Ta sẽ cưới Phượng nhi, niệm tình vợ chồng một hồi, mấy thứ này ngươi nhận lấy, đối với tu vi của ngươi sẽ có ích. Ta sẽ không nói một câu không tốt về ngươi, ngươi có thể nói với người khác là ta thay lòng đổi dạ. Ta sẽ không phủ nhận. Ta chỉ có thể làm đến mức này, ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Vương Minh Nhân lấy ra một cái trữ vật xuyến đưa cho Trần Tương Nhi, xoay người rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.