Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1331: Vương Minh Nhân Lựa Chọn

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Đám người Ngô Vân Nhi đều bấm quyết, phối hợp với Vương Thanh Sơn.

Kiếm khí rậm rạp bắn ra, giống như thiên nữ rải hoa vậy, bay về hướng hùng yêu.

Ngoài thân hùng yêu toát ra lượng lớn ô quang, cuồng phong quanh thân gào thét. Vô số sa lịch bay lên, bao vây hắn, giống như một cái bánh chưng lớn vậy, hắn há mồm phun ra một mảng lớn âm ba màu xám.

Oành đùng đùng!

Tiếng nổ đùng liên tiếp vang lên, đủ loại màu sắc quang mang sáng lên. Ở trên hư không liên tiếp bạc liệt, thanh thế rất lớn, bụi đất bay lên.

Không qua bao lâu, bụi đất tán đi, hùng yêu biến mất không thấy. Trên đất chỉ còn lại một đống thịt nát.

“Không tốt, mau chạy thôi!”

Những bán yêu khác sắc mặt đại biến, hoá thành độn quang chạy trốn.

Đúng lúc này, phía chân trời truyền đến âm thanh như chuông bạc của một cô gái: “Trăm hoa đua nở, xá tử thiên hồng lai tác bạn, vạn hoa xuất, định càn khôn.”

Trong hư không xuất hiện lượng lớn đoá hoa, đoá hoa này có đủ mọi màu sắc. Mặt đất xuất hiện mảng lớn linh hoa đủ loại màu sắc, linh hoa nhanh chóng lớn lên. Đủ mọi màu sắc cự hoa phân biệt phóng thích hoả diễm màu đỏ, hàn khí màu trắng, sợi tơ màu vàng,.. công kích bán yêu Kim Đan kỳ.

Tiếng xé gió mãnh liệt vang lên, đủ đoá hoa đủ loại màu sắc giống như lợi nhận vậy, rợp trời rợp đất đánh về phía bán yêu đang chạy trốn.

Liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết, ba gã bán yêu bị đoá hoa rậm rạp đánh trúng, ngã xuống, một bộ phận bán yêu bị thương nhẹ.

Tiếng xe gió vang lớn, đủ mọi loại màu sắc kiếm quang bay vụt tới, xuyên thủng thân thể ba gã bán yêu.

Chân trời xuất hiện một đạo cầu vồng bảy sắc, chín nữ tu sĩ mỹ mạo trẻ tuổi đứng trên cầu vồng bảy sắc. Đứng trước mặt là một cô gái váy xanh, cô gái có ngũ quan tinh xảo, tóc dài, dáng người cao gầy.



“Là người Vạn Hoa cung.”

Vương Thanh Sơn thu hồi phi kiếm, chín nữ tu sĩ phân biệt dừng ở một đoá linh tiêu cỡ lớn.

“Tiểu muội Liễu Mị Nhi, ra mắt các vị sư huynh sư tỷ.”

Cô gái váy xanh thi lễ với đám người Vương Thanh Sơn, khách khí nói.

Liễu Mị Nhi có tu vi Kim Đan tầng tám, khí tức còn mạnh hơn so với Vương Thanh Sơn.

Vạn Hoa cung là một trong bảy đạo tiên môn của Đông Hoang. Nữ tu sĩ chiếm đa số, nam tu sĩ cực kì ít.

Chín nữ tu Vạn Hoa cung, cao thấp béo gầy đều có. Hoặc thanh thuần khả ái, hoặc xấu hổ e thẹn, hoặc mạnh mẽ lớn mật, hoặc lạnh lùng, mỗi người một phong tình.

“Liễu Mị Nhi, ngươi là người đứng đầu Vạn Hoa thất Liễu Mị Nhi? Đại sư tỷ Vạn hoa cung!”

Một nam đệ tử của Thái Nhất tiên môn kinh hô.

Liễu Mị Nhi thản nhiên cười nói: “Sư huynh khen trật rồi, tiểu muội chỉ biết nuôi hoa dưỡng thả, so ra vẫn kém kiếm tu các ngươi. Chúng ta phụng mệnh lệnh Đường sư thúc tiến đên trợ giúp. Vừa đúng lúc gặp các vị sư huynh sư tỷ, ra tay giúp một chút. Cho dù chúng ta không hỗ trợ, tên bán yêu này cũng chạy không được. Vị này nói vậy chính là đệ tử ký danh của Diệp tiền bối Vương Thanh Sơn đi! Cuối cùng cũng có thể diện kiến chân thân rồi.”

Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt củan nàng dừng ở trên người Vương Thanh Sơn.

Tám nữ tu sĩ khác cũng nhìn về phía Vương Thanh Sơn, cao thấp đánh giá hắn.

Vương Thanh Sơn vẫn là lần đầu tiên bị nhiều nữ tu sĩ đánh giá như vậy, có chút không được tự nhiên.



“Liễu sư tỷ, nhanh xử lý đám yêu thú này thôi! Để chúng nó bớt làm hại nhân gian.”

Vương Thanh Sơn nói xong, thả người bay đến bên người Trình Chấn Vũ. Lấy ra một cái bình sứ màu trắng, đưa cho Trình Chấn vũ, cười nói: “Trình đạo hữu, đã lâu không gặp. Ngươi trước tiên ăn đan dược đi, đối với thương thế của ngươi có giúp ích.”

“Đa tạ, Vương đạo hữu. Lần trước là thúc thúc của ngươi cứu ta, lần này là ngươi.”

Trình Chấn Vũ cười khô khốc nói. Trịnh Nam đổ ra một viên thuốc màu trắng từ trong bình sứ, đặt ở mũi ngửi nhẹ vài cái. Sau khi xác nhận không có sai lầm gì mới đút cho Trình Chấn Vũ.

Đám người Liễu Mị Nhi bấm niệm pháp quyết, mấy chục gốc linh hoa toát ra một mảng lớn chướng khí đủ loại màu sắc. Yêu thú cấp thấp va chạm vào chướng khí, đi chưa được mấy bước liền ngã xuống, thất khiếu đổ máu mà chết. Chậm rãi hoá thành một bãi máu loãng, đi đời nhà ma.

Một ít linh hoa màu trắng đón gió nhoáng lên một cái, bay ra mảng lớn linh hoa, đánh ở trên người yêu thú có hình thể thật lớn, đóng băng chúng nó lại.

Mặt đất mọc lên vô số bụi gai, trói gắt gao một con bò tót màu vàng. Các loại pháp thuật đánh lên trên người bò tót, bò tót màu vàng phát ra một trận tiếng thống khổ. Không cách nào giãy khỏi bụi gai màu xanh, bị pháp thuật dày đặc đánh chết.

Tu sĩ Vạn Hoa cung lợi dụng linh hoa đả thương địch thủ, hoặc thả ra chướng khí, hoặc thả ra hoả diễm, hoặc thả ra lợi thứ. Phần đông là pháp thuật đủ mọi chủng loại. Lợi hại nhất chính là linh hoa có thể tự do di động, bày ra trận pháp đả thương địch tủ. Đương nhiên, số lượng yêu thú có vẻ nhiều. Ngảy cả Kim Đan tu sĩ ra tay giúp đỡ, vẫn có một bộ phận yêu thú bỏ trốn.

Một lúc lâu sau, mấy trăm tu sĩ cấp thấp đuổi tới, phụ trách quét tước chiến trường.

“Trình đạo hữu, các ngươi trước tiên đến phía sau diều dưỡng đi, chúng ta phải tiếp tục đi về phía trước, đoạt lại đất đã mất.”

Vương Thanh Sơn nói xong, dẫn theo Ngô Vân Nhi và Kim Đan tu sĩ rời khỏi. Tu sĩ Vạn hoa cung cũng đi theo đám người Vương Thanh Sơn.

Tổng đà Thái Nhất tiên môn, một toà sân có không ít linh hoa màu đỏ. Trong sân có một toà thạch đình màu xanh.

Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng đứng ở một bên, Trần Hải Tân ngồi trên ghế đá.

“Vương sư điệt, ngươi đã suy xét rõ ràng chưa? Tương nhi đã nói nàng sẽ sửa, lão phu cũng biết tính khí của nàng không tốt. Ngươi xem mặt mũi lão phu, cho nàng một cơ hội, nàng cam đoan sẽ không làm xằng bậy. Nàng có thể cùng Tây Môn sư điệt ngang hàng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook