Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 207: Vương Thanh Trạch Khổ Luyện (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Vương Thanh Trạch và Tôn Thiến có tuổi sấp xỉ nhau, không có người ngoài ở đây, bọn họ rất nhanh liền cởi mở tán gẫu. Nhưng Vương Thanh Trạch nhớ kĩ lời dặn dò của Vương Trường Sinh, không để lộ xuất thân thật. Tôn Thiến cũng không tiếp tục hỏi thăm lai lịch của Vương Thanh Trạch. Chỉ cùng Vương Thanh Trạch nói về chuyện tu luyện.
Trùng hợp là, hai người đều tu luyện công pháp thuộc tính Thuỷ, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
“Các ngươi tán gẫu cái gì mà vui vẻ như vậy?” Thanh âm Vương Trường Sinh chợt vang lên.
Vương Thanh Trạch vừa quay đầu đã nhìn thấy năm người Vương Trường Sinh đi ra,
“Không có nói cái gì, chỉ là hàn huyên một chút chuyện tu luyện. Cửu thúc, thế nào? Có mặt bằng cửa hàng cho chúng ta thuê không?”
“Tạm thời không có, nhưng một tháng sau có năm gian cửa hàng đến kỳ. Nếu bọn họ không tiếp tục thuê, chúng ta mới có thể thuê. Trước tìm một chỗ lưu lại đã! Tôn tiểu hữu, ta thuê một sân viện, đây là lệnh bài, ngươi dẫn ta đi đi.”
Vương Trường Sinh lấy ra một tấm lệnh bài hình vuông màu xanh, đưa cho Tôn Thiến.
Trên mặt lệnh bài có khắc năm chữ to “Tam bách thất thập nhị”.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, đám người Vương Trường Sinh xuất hiện ở trước cửa một toà sân viện u tĩnh. Vách tường bên trái cửa viện khắc năm chữ to “Tam bách thất thập nhị”.
“Tôn tiểu hữu, chúng ta đã đến nơi, ngươi có thể đi rồi.”
“Vâng, ta ở tại sân số hai trăm tám mươi lăm. Tiền bối nếu cần sai việc, có thể đến tìm ta, giá cả dễ thương lượng.”
Tôn Thiến cười ngọt ngào, tự đề cử mình. Nói xong ời này, nàng cất bước rời khỏi.
Sân viện không lớn, có một lầu các cao ba tầng màu xanh. Tổng cộng có tám gian phòng, trong phòng sạch sẽ không có một hạt bụi. Hiển nhiên là có người thường xuyên quét dọn.
Vương Trương Sinh ngồi xuống ghế chủ toạ, nhìn Vương Thanh Trạch, cau mày hỏi: “Thanh Trạch, ngươi đã cùng nàng nói cái gì? Chi tiết kể lại cho ta nghe, không được thêm vào một chữ.”
Hắn cố ý để cho Vương Thanh Trạch ở chung cùng Tôn Thiến. Mượn điều này nhìn xem phản ứng của Vương Thanh Trạch, đây là đang khảo luyện Vương Thanh Trạch.
Bối tự Diệu đều đã già, bối tự Thanh phải nhanh một chút trưởng thành rồi.
Vương Thanh Trạch không dám chậm trễ, chi tiết trả lời.
Vương Trường Sinh hài lòng gật đầu, rồi nói: “Ừm, xem ra vẫn nhớ kỹ lời ta dặn dò. Thuê không được cửa hàng, chúng ta trước tiên cứ trụ ở nơi này. Thanh Trạch, ngày mai ngươi phải đi tìm việc làm. Cha ngươi cũng không dễ dàng, ngươi không thể chỉ biết dựa vào cha ngươi. Ngươi cũng phải cố gắng mới được.”
“Cái gì? Cửu thúc, để con đi tìm việc làm? Con cái gì cũng không biết a!”
Vương Thanh Trạch lộ ra vẻ mặt khổ qua.
“Tôn tiểu hữu tuổi nhỏ hơn so với ngươi, đã có thể tự mình kiếm linh thạch nuôi thân. Ngươi chỉ biết dựa vào cha ngươi và gia tộc. Nếu có một ngày gia tộc không còn nữa, ngươi chẳng phải sẽ chết đói sao? Chuyện này ta đã thương lượng với cha ngươi, hắn cũng đã đồng ý ngươi tự lực tự cường.”
Vương Trường Sinh phòng ngừa chu đáo, đại chiến giữa Nguỵ Quốc và Tống Quốc, hắn không dám cam đoan gia tộc sẽ bình yên vô sự. Vương Thanh Trạch quá mức ỷ lại Vương Trường Tinh, không biết môn tài nghệ nào cũng không sao. Ngay cả một chút khổ đau cũng chưa từng ăn. Quan trọng nhất là, tư chất hắn không tốt, muốn đi xa hơn trên tiên đồ, Vương Thanh Trạch phải tự lực tự cường.
Ở nhà, Lưu Nhạc Vân chiều Vương Thanh Trạch, Vương Trường Sinh cũng không tiện nói thêm điều gì. Nhưng hiện tại đã đi ra ngoài, Vương Trường Sinh đương nhiên sẽ quản. Hắn như vậy, đã được sự đồng ý của Vương Trường Tinh.
“Lục thúc công, con cái gì cũng không biết.”
Vương Thanh Trạch hướng Vương Minh Chiến xin giúp đỡ.
“Việc này là ý của cha ngươi và Trường Sinh, ta không thể giúp ngươi. Ngươi thành thật đi tìm một công việc đi, tự lực tự cường.”
Vương Trường Sinh trịnh trọng gật đầu, rồi nói: “Không sai, ta không trông cậy ngươi có thể kiếm nhiều linh thạch. Ta chỉ muốn ngươi tự lực tự cường. Cho ngươi thời gian hai tháng để tìm một công việc. Thập nhất đệ, ngươi và Thanh Trạch cùng đi tìm.”
Vương Thanh Trạch một mặt đầy nhăn nhó, trong mắt tràn đầy ưu sầu.
Vương gia tuy không phải là tu tiên đại gia tộc, nhưng Lưu Nhạc Vân vẫn chiều Vương Thanh Trạch. Vương Trường Tinh rất ít ở nhà, Vương Thanh Trạch từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm qua một chút khổ nhọc. Lần thảm nhất chính là lần quấy rối ở học đường, bị Vương Trường Tinh đánh một trận, nằm trên giường hơn một tháng.
“Lục thúc, Thập tam thúc, nửa tháng sau các ngươi lại đi Quản lý xử hỏi một chút. Có cửa hàng cho chúng ta thuê hay không. Thập ngũ đệ, ngươi đi thăm dò nhiều một chút, tìm hiểu giá cả của Khôi lỗi thú, linh khí và pháp khí.”
Sau khi Vương Trường Sinh tiến vào Trúc cơ, rất nhiều việc không cần tự thân vận động nữa.
Năm người Vương Minh Chiến trăm miệng một lời đáp ứng xuống dưới. Vương Trường Sinh dặn dò thêm hai câu liền trở về phòng tu luyện.
…
Bốn tháng thời gian, rất nhanh đã trôi qua.
Trong phòng, Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên một tấm bồ đoàn màu xanh lục, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lấm tấm, ở trước người hắn, có một lò luyện khí màu tím cái đáy bị lửa màu tím cuồn cuộn bao phủ.
Mười ngón tay Vương Trường Sinh búng liên tục, từng đạo pháp quyết đánh vào bên trên lò luyện khí màu tím, ngọn lửa bừng lên.
Toàn bộ căn phòng khắc lượng lớn linh văn phòng cháy, cũng không cần lo lắng luyện khí sẽ thiêu hủy căn phòng.
Thời gian trôi qua từng chút một, thế lửa càng lúc càng lớn, nhiệt độ trong phòng không ngừng lên cao, mồ hôi theo má Vương Trường Sinh, nhỏ xuống ở trên quần áo của hắn.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, mồ hôi làm ướt quần áo trên người Vương Trường Sinh.
Hắn biến đổi pháp quyết, đánh một đạo pháp quyết ở bên trên lò luyện khí.
Một tiếng trầm nặng “Phành”, nắp lò bay lên, một mảng lớn chất lỏng màu vàng từ trong đó bay ra.
Mười ngón tay Vương Trường Sinh bấm quyết không thôi, một rồi lại một đạo pháp quyết đánh ở bên trên chất lỏng màu vàng.
Ở dưới thần thức của hắn khống chế, chất lỏng màu vàng vặn vẹo biến hình một trận, chậm rãi ngưng tụ thành một viên gạch màu vàng to bằng bàn tay.
Hắn không dám sơ ý, không ngừng biến hóa pháp quyết.
Mười hơi thở sau, viên gạch vàng sáng bóng vô cùng, nhưng mặt bên vẫn như cũ có một chút gập ghềnh, mơ hồ có thể nhìn thấy vài cái hố.
Vương Trường Sinh lật tay lấy ra một cái bình sứ màu vàng, ném về phía trước, một đạo pháp quyết đánh vào trên bình sứ, một mảng lớn chất lỏng màu vàng từ trong đó bay ra, bao bọc viên gạch màu vàng.
Mười hơi thở sau, Vương Trường Sinh mở mồm, phun ra một ngọn lửa màu lam, mang viên gạch màu vàng bao bọc lại.
Lửa màu lam là tiên thiên chân hỏa tu sĩ Trúc Cơ đều có được, Vương Trường Sinh tu luyện là công pháp thủy thuộc tính, tiên thiên chân hỏa tự nhiên là màu lam.
Trùng hợp là, hai người đều tu luyện công pháp thuộc tính Thuỷ, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
“Các ngươi tán gẫu cái gì mà vui vẻ như vậy?” Thanh âm Vương Trường Sinh chợt vang lên.
Vương Thanh Trạch vừa quay đầu đã nhìn thấy năm người Vương Trường Sinh đi ra,
“Không có nói cái gì, chỉ là hàn huyên một chút chuyện tu luyện. Cửu thúc, thế nào? Có mặt bằng cửa hàng cho chúng ta thuê không?”
“Tạm thời không có, nhưng một tháng sau có năm gian cửa hàng đến kỳ. Nếu bọn họ không tiếp tục thuê, chúng ta mới có thể thuê. Trước tìm một chỗ lưu lại đã! Tôn tiểu hữu, ta thuê một sân viện, đây là lệnh bài, ngươi dẫn ta đi đi.”
Vương Trường Sinh lấy ra một tấm lệnh bài hình vuông màu xanh, đưa cho Tôn Thiến.
Trên mặt lệnh bài có khắc năm chữ to “Tam bách thất thập nhị”.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, đám người Vương Trường Sinh xuất hiện ở trước cửa một toà sân viện u tĩnh. Vách tường bên trái cửa viện khắc năm chữ to “Tam bách thất thập nhị”.
“Tôn tiểu hữu, chúng ta đã đến nơi, ngươi có thể đi rồi.”
“Vâng, ta ở tại sân số hai trăm tám mươi lăm. Tiền bối nếu cần sai việc, có thể đến tìm ta, giá cả dễ thương lượng.”
Tôn Thiến cười ngọt ngào, tự đề cử mình. Nói xong ời này, nàng cất bước rời khỏi.
Sân viện không lớn, có một lầu các cao ba tầng màu xanh. Tổng cộng có tám gian phòng, trong phòng sạch sẽ không có một hạt bụi. Hiển nhiên là có người thường xuyên quét dọn.
Vương Trương Sinh ngồi xuống ghế chủ toạ, nhìn Vương Thanh Trạch, cau mày hỏi: “Thanh Trạch, ngươi đã cùng nàng nói cái gì? Chi tiết kể lại cho ta nghe, không được thêm vào một chữ.”
Hắn cố ý để cho Vương Thanh Trạch ở chung cùng Tôn Thiến. Mượn điều này nhìn xem phản ứng của Vương Thanh Trạch, đây là đang khảo luyện Vương Thanh Trạch.
Bối tự Diệu đều đã già, bối tự Thanh phải nhanh một chút trưởng thành rồi.
Vương Thanh Trạch không dám chậm trễ, chi tiết trả lời.
Vương Trường Sinh hài lòng gật đầu, rồi nói: “Ừm, xem ra vẫn nhớ kỹ lời ta dặn dò. Thuê không được cửa hàng, chúng ta trước tiên cứ trụ ở nơi này. Thanh Trạch, ngày mai ngươi phải đi tìm việc làm. Cha ngươi cũng không dễ dàng, ngươi không thể chỉ biết dựa vào cha ngươi. Ngươi cũng phải cố gắng mới được.”
“Cái gì? Cửu thúc, để con đi tìm việc làm? Con cái gì cũng không biết a!”
Vương Thanh Trạch lộ ra vẻ mặt khổ qua.
“Tôn tiểu hữu tuổi nhỏ hơn so với ngươi, đã có thể tự mình kiếm linh thạch nuôi thân. Ngươi chỉ biết dựa vào cha ngươi và gia tộc. Nếu có một ngày gia tộc không còn nữa, ngươi chẳng phải sẽ chết đói sao? Chuyện này ta đã thương lượng với cha ngươi, hắn cũng đã đồng ý ngươi tự lực tự cường.”
Vương Trường Sinh phòng ngừa chu đáo, đại chiến giữa Nguỵ Quốc và Tống Quốc, hắn không dám cam đoan gia tộc sẽ bình yên vô sự. Vương Thanh Trạch quá mức ỷ lại Vương Trường Tinh, không biết môn tài nghệ nào cũng không sao. Ngay cả một chút khổ đau cũng chưa từng ăn. Quan trọng nhất là, tư chất hắn không tốt, muốn đi xa hơn trên tiên đồ, Vương Thanh Trạch phải tự lực tự cường.
Ở nhà, Lưu Nhạc Vân chiều Vương Thanh Trạch, Vương Trường Sinh cũng không tiện nói thêm điều gì. Nhưng hiện tại đã đi ra ngoài, Vương Trường Sinh đương nhiên sẽ quản. Hắn như vậy, đã được sự đồng ý của Vương Trường Tinh.
“Lục thúc công, con cái gì cũng không biết.”
Vương Thanh Trạch hướng Vương Minh Chiến xin giúp đỡ.
“Việc này là ý của cha ngươi và Trường Sinh, ta không thể giúp ngươi. Ngươi thành thật đi tìm một công việc đi, tự lực tự cường.”
Vương Trường Sinh trịnh trọng gật đầu, rồi nói: “Không sai, ta không trông cậy ngươi có thể kiếm nhiều linh thạch. Ta chỉ muốn ngươi tự lực tự cường. Cho ngươi thời gian hai tháng để tìm một công việc. Thập nhất đệ, ngươi và Thanh Trạch cùng đi tìm.”
Vương Thanh Trạch một mặt đầy nhăn nhó, trong mắt tràn đầy ưu sầu.
Vương gia tuy không phải là tu tiên đại gia tộc, nhưng Lưu Nhạc Vân vẫn chiều Vương Thanh Trạch. Vương Trường Tinh rất ít ở nhà, Vương Thanh Trạch từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm qua một chút khổ nhọc. Lần thảm nhất chính là lần quấy rối ở học đường, bị Vương Trường Tinh đánh một trận, nằm trên giường hơn một tháng.
“Lục thúc, Thập tam thúc, nửa tháng sau các ngươi lại đi Quản lý xử hỏi một chút. Có cửa hàng cho chúng ta thuê hay không. Thập ngũ đệ, ngươi đi thăm dò nhiều một chút, tìm hiểu giá cả của Khôi lỗi thú, linh khí và pháp khí.”
Sau khi Vương Trường Sinh tiến vào Trúc cơ, rất nhiều việc không cần tự thân vận động nữa.
Năm người Vương Minh Chiến trăm miệng một lời đáp ứng xuống dưới. Vương Trường Sinh dặn dò thêm hai câu liền trở về phòng tu luyện.
…
Bốn tháng thời gian, rất nhanh đã trôi qua.
Trong phòng, Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên một tấm bồ đoàn màu xanh lục, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lấm tấm, ở trước người hắn, có một lò luyện khí màu tím cái đáy bị lửa màu tím cuồn cuộn bao phủ.
Mười ngón tay Vương Trường Sinh búng liên tục, từng đạo pháp quyết đánh vào bên trên lò luyện khí màu tím, ngọn lửa bừng lên.
Toàn bộ căn phòng khắc lượng lớn linh văn phòng cháy, cũng không cần lo lắng luyện khí sẽ thiêu hủy căn phòng.
Thời gian trôi qua từng chút một, thế lửa càng lúc càng lớn, nhiệt độ trong phòng không ngừng lên cao, mồ hôi theo má Vương Trường Sinh, nhỏ xuống ở trên quần áo của hắn.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, mồ hôi làm ướt quần áo trên người Vương Trường Sinh.
Hắn biến đổi pháp quyết, đánh một đạo pháp quyết ở bên trên lò luyện khí.
Một tiếng trầm nặng “Phành”, nắp lò bay lên, một mảng lớn chất lỏng màu vàng từ trong đó bay ra.
Mười ngón tay Vương Trường Sinh bấm quyết không thôi, một rồi lại một đạo pháp quyết đánh ở bên trên chất lỏng màu vàng.
Ở dưới thần thức của hắn khống chế, chất lỏng màu vàng vặn vẹo biến hình một trận, chậm rãi ngưng tụ thành một viên gạch màu vàng to bằng bàn tay.
Hắn không dám sơ ý, không ngừng biến hóa pháp quyết.
Mười hơi thở sau, viên gạch vàng sáng bóng vô cùng, nhưng mặt bên vẫn như cũ có một chút gập ghềnh, mơ hồ có thể nhìn thấy vài cái hố.
Vương Trường Sinh lật tay lấy ra một cái bình sứ màu vàng, ném về phía trước, một đạo pháp quyết đánh vào trên bình sứ, một mảng lớn chất lỏng màu vàng từ trong đó bay ra, bao bọc viên gạch màu vàng.
Mười hơi thở sau, Vương Trường Sinh mở mồm, phun ra một ngọn lửa màu lam, mang viên gạch màu vàng bao bọc lại.
Lửa màu lam là tiên thiên chân hỏa tu sĩ Trúc Cơ đều có được, Vương Trường Sinh tu luyện là công pháp thủy thuộc tính, tiên thiên chân hỏa tự nhiên là màu lam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.