Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1224: Vương Thiên Phúc
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Vương Minh Nhân cũng hối hận xanh ruột. Nếu sớm biết Huyền Nguyệt đảo có sáu Kim Đan tu sĩ, có nói thế nào hắn cũng sẽ không đi tập kích Huyền Nguyệt đảo.
Hắn sốt ruột lập công, nếu không cũng sẽ không phạm phải đại sai lầm. Cũng may tính mạng Vương Thanh Sơn không nguy hiểm.
“Mặc kệ nói như thế nào, ngươi tự tiện hành động, quấy rầy toàn bộ kế hoạch của lão phu. Khẳng định sẽ phải phạt ngươi, nếu không những người khác noi theo, alox phu biết xử trí như thế nào? Trừ của ngươi hai vạn điểm cống hiến, lập tức trở về Bạch Sa đảo. Không có mệnh lệnh của lão phu, không được tự tiện hành động. Nếu tái phạm, chuyển giao cho Chấp pháp điện.”
Lưu Cận giọng điệu nghiêm khác, không giống như đang nói giỡn.
Vương Minh Nhân đáp ứng, lấy ra một chuỗi trữ vật châu, đưa cho Vương Thanh Sơn, rồi nói: “Thanh Sơn, điều dưỡng cho tốt. Ở đây có chút tài nguyên tu tiên, là một chút tâm ý của Minh Nhân thúc. Hảo hảo dưỡng thương.”
Hắn suýt nữa hại chết Vương Thanh Sơn, trong lòng thật sự cảm thấy tội lỗi.
Vương Thanh Sơn cũng không khách khí, nhận lấy trữ vật châu.
Vương Minh Nhân dặn dò vài câu, sau đó xoay người rời khỏi.
Hắn đi trên con đường phồn hoa, vẻ mặt có chút mất mát.
Lần đại chiến này, hắn vốn định lập nhiều công lao một chút. Vì sốt ruột lập công, ngược lại lại phạm phải sai lầm. Hắn chỉ có thể cầu nguyện chiến sự mở rộng, như vậy hắn mới có thêm càng nhiều cơ hội lập công.
Khi hắn đi vào Linh Miết phường thị, thấy được Lục Ngọc Hoàn. Nàng có chút mất hồn mất vía, thần sắc dại ra. Hai đồng môn bồi ở bên người nàng, không thấy Trần Dương. Có chút kỳ quái, Trần Dương và Lục Ngọc Hoàn luôn luôn như hình với bóng.
Vương Minh Nhân đi đến, trên mặt lộ ra một chút thành khẩn tươi cười hỏi: “Lục sư tỷ, như thế nào không thấy Trần sư huynh?”
Nghe xong lời này, Lục Ngọc Hoàn đôi mắt nhất thười hồng hẳn lên, thần sắc ảm đạm nói: “Phu quân hắn vì cứu ta mà đã chết trong tay kẻ địch.”
Bạch Sa đảo bị tập kịc, Vương Thanh Sơn toát ra khỏi vòng vây. Lục Ngọc Hoàn và Trần Dương cũng phá được vòng vây. Hai gã cường địch truy kích bọn họ. Tại thời điểm đấu pháp, Trần Dương vì cứu Lục Ngọc Hoàn mà chết trên tay cường địch.
Vương Minh Nhân hơi hơi sửng sốt, sắc mặt hắn có chút cổ quái.
Trước có Tây Môn Phượng, sau có Trần Dương, bọn họ đều vì tình yêu mà không quan tâm đến con đường của mình. Tây Môn Phượng thì còn tốt, vẫn chưa chết, nhương Trần Dương thì trực tiếp thân tử đạo tiêu.
Vương Minh Nhân để tay lên ngực hỏi, hắn không thể nào làm được.
Hành vi của Tây Môn Phương và Trần Dương đều để cho Vương Minh Nhân không thể tưởng tượng được, là tất cả mọi người đều như vậy? Nói cách khác, hoặc là những gì hắn mặc định đều là sai?
“Lục sư tỷ, người chết không thể sống lại được. Ngươi nhìn thoáng một chút, nếu có cơ hội, chúng ta lại thay Trần sư huynh báo thù.”
Vương Minh Nhân mở miệng an ủi nói, chiến sự cùng nhau, cho dù là Kim đan tu sĩ của Thái Nhất tiên môn, đều sẽ ngã xuống như nhau.
Lục Ngọc Hoàn cười khổ gật gật đầu nói: “Hy vọng vậy! Vương sư đệ, ta còn có việc, ngày khác lại tán gẫu.”
Nói xong lời nnày, nàng cùng hai gã đồng môn bước nhanh rời khỏi.
Vương Minh Nhân thở dài một hơi lẩm bẩm: “Khổ tu nhiều năm, may mắn Kim đan, vì yêu mà thân tử đạo tiêu! Cái này nên nói thế nào?”
Hắn tự giễu từ, lắc lắc đầu, gia tăng bộ pháp.
Ra khỏi phường thị, Vương Minh Nhân hóa thành một đạo độn quang, bay về Bạch Sa đảo.
Hoàng Long đảo, trong một gian mật thất.
Hoàng Ngọc Hư nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, khí tức uể oải. Hoàng Long chân nhân đứng ở trước giường, vẻ mặt đầy lo lắng.
Hoàng Ngọc Hư mượn dùng độn phù thuận, nên tránh được một kiếp. Nhưng hắn vận dụng quá nhiều pháp lực, độc dược nhanh chóng khoách tán. Hắn vừa rời khỏi Hoàng Long đảo liền rơi vào hôn mê.
“Ngươi trúng độc quá sâu, thiếu chút nữa đả thương đến căn cơ. Điều dưỡng một thời gian cho tốt, trước tiên đem thên thể dưỡng cho tốt, những chuyện khác không cần ngươi quan tâm.”
Hoàng Long chân nhân khinh thở dài một hơi, dặn dò nói.
“Đã rõ, tổ phụ. Chúng ra có thể đánh đuổi Thái Nhất tiên môn và Lãnh Diễm môn công kích sao?”
Hoàng Ngọc Hư có chút lo lắng hỏi.
Hoàng Long chân nhân gật gật đầu nói: “Hẳn là có thể. Nhật Nguyệt cung đã muốn phái người can thiệp Thái Nhất tiên môn. Nhật Nguyệt cung có thể sẽ không ngồi không xem Hoàng Long đảo bị giết. Nhưng lúc này đây, chúng ta nên từ bỏ một ít địa bàn, nếu không thì Thái Nhất tiên môn sẽ không dễ dàng lui binh.”
“Từ bỏ một ít địa bàn? Nhật Nguyệt cung đều ra mặt, chúng ta không thể thu hồi toàn bộ địa bàn sao?”
“Hồ đồ. Ngươi cảm thấy Thái Nhất tiên môn gây chiến, sẽ nhổ ra miếng thịt đã ăn sao? San Hô hải vực đấu võ, thế lực khác cũng nhân cơ hội khai cương khoách thổ. Nếu không có mười đại tông môn Nam Hải điều đình, chỉ sợ là tu tiên giới Nam Hải sẽ bị đại loạn. Tạo cơ hội cho Yêu tộc, lấy trứng chọi đá, thế lực không bằng người thì chỉ có thể chịu đựng.”
Hoàng Ngọc Hư gật gật đầu, hắn đột nhiên nhớ đến Vương Thanh Sơn, sắc mặt âm trầm nói: “Vương Thanh Sơn thực lực quá mạnh mẽ, ta không phải là chưa từng giết qua kiếm tu. Người này không thể lưu lại, tương lai nhất định lẽ tâm phúc họa lớn của Hoàng Long đảo chúng ta.
“Hắn là đệ tử của Tiêu Dao Kiếm Tôn, không thể xuống tay với hắn, nhìn tình hình đi! Nếu có cơ hội thì lão phu sẽ tự ra tay giết hắn.”
Hoàng Long chân nhân vừa nói xong lời cuối cùng, trong mắt có hàn quang chớp động.
...
Hồng Nguyệt hảo vực, Thanh Lý phường thị.
Lai tiên lâu là một tửu lâu nổi tiếng ở Thanh Lý phường thị, tiêu phí có vẻ cao. Đến Lai tiên lâu phần lớn đều là người xuất thân là tu tiên.
Trong một căn phòng trên lâu ba, bảy tên nam nữ ăn mặc hoa lệ đang phẩm trà nói chuyện với nhau.
Hắn sốt ruột lập công, nếu không cũng sẽ không phạm phải đại sai lầm. Cũng may tính mạng Vương Thanh Sơn không nguy hiểm.
“Mặc kệ nói như thế nào, ngươi tự tiện hành động, quấy rầy toàn bộ kế hoạch của lão phu. Khẳng định sẽ phải phạt ngươi, nếu không những người khác noi theo, alox phu biết xử trí như thế nào? Trừ của ngươi hai vạn điểm cống hiến, lập tức trở về Bạch Sa đảo. Không có mệnh lệnh của lão phu, không được tự tiện hành động. Nếu tái phạm, chuyển giao cho Chấp pháp điện.”
Lưu Cận giọng điệu nghiêm khác, không giống như đang nói giỡn.
Vương Minh Nhân đáp ứng, lấy ra một chuỗi trữ vật châu, đưa cho Vương Thanh Sơn, rồi nói: “Thanh Sơn, điều dưỡng cho tốt. Ở đây có chút tài nguyên tu tiên, là một chút tâm ý của Minh Nhân thúc. Hảo hảo dưỡng thương.”
Hắn suýt nữa hại chết Vương Thanh Sơn, trong lòng thật sự cảm thấy tội lỗi.
Vương Thanh Sơn cũng không khách khí, nhận lấy trữ vật châu.
Vương Minh Nhân dặn dò vài câu, sau đó xoay người rời khỏi.
Hắn đi trên con đường phồn hoa, vẻ mặt có chút mất mát.
Lần đại chiến này, hắn vốn định lập nhiều công lao một chút. Vì sốt ruột lập công, ngược lại lại phạm phải sai lầm. Hắn chỉ có thể cầu nguyện chiến sự mở rộng, như vậy hắn mới có thêm càng nhiều cơ hội lập công.
Khi hắn đi vào Linh Miết phường thị, thấy được Lục Ngọc Hoàn. Nàng có chút mất hồn mất vía, thần sắc dại ra. Hai đồng môn bồi ở bên người nàng, không thấy Trần Dương. Có chút kỳ quái, Trần Dương và Lục Ngọc Hoàn luôn luôn như hình với bóng.
Vương Minh Nhân đi đến, trên mặt lộ ra một chút thành khẩn tươi cười hỏi: “Lục sư tỷ, như thế nào không thấy Trần sư huynh?”
Nghe xong lời này, Lục Ngọc Hoàn đôi mắt nhất thười hồng hẳn lên, thần sắc ảm đạm nói: “Phu quân hắn vì cứu ta mà đã chết trong tay kẻ địch.”
Bạch Sa đảo bị tập kịc, Vương Thanh Sơn toát ra khỏi vòng vây. Lục Ngọc Hoàn và Trần Dương cũng phá được vòng vây. Hai gã cường địch truy kích bọn họ. Tại thời điểm đấu pháp, Trần Dương vì cứu Lục Ngọc Hoàn mà chết trên tay cường địch.
Vương Minh Nhân hơi hơi sửng sốt, sắc mặt hắn có chút cổ quái.
Trước có Tây Môn Phượng, sau có Trần Dương, bọn họ đều vì tình yêu mà không quan tâm đến con đường của mình. Tây Môn Phượng thì còn tốt, vẫn chưa chết, nhương Trần Dương thì trực tiếp thân tử đạo tiêu.
Vương Minh Nhân để tay lên ngực hỏi, hắn không thể nào làm được.
Hành vi của Tây Môn Phương và Trần Dương đều để cho Vương Minh Nhân không thể tưởng tượng được, là tất cả mọi người đều như vậy? Nói cách khác, hoặc là những gì hắn mặc định đều là sai?
“Lục sư tỷ, người chết không thể sống lại được. Ngươi nhìn thoáng một chút, nếu có cơ hội, chúng ta lại thay Trần sư huynh báo thù.”
Vương Minh Nhân mở miệng an ủi nói, chiến sự cùng nhau, cho dù là Kim đan tu sĩ của Thái Nhất tiên môn, đều sẽ ngã xuống như nhau.
Lục Ngọc Hoàn cười khổ gật gật đầu nói: “Hy vọng vậy! Vương sư đệ, ta còn có việc, ngày khác lại tán gẫu.”
Nói xong lời nnày, nàng cùng hai gã đồng môn bước nhanh rời khỏi.
Vương Minh Nhân thở dài một hơi lẩm bẩm: “Khổ tu nhiều năm, may mắn Kim đan, vì yêu mà thân tử đạo tiêu! Cái này nên nói thế nào?”
Hắn tự giễu từ, lắc lắc đầu, gia tăng bộ pháp.
Ra khỏi phường thị, Vương Minh Nhân hóa thành một đạo độn quang, bay về Bạch Sa đảo.
Hoàng Long đảo, trong một gian mật thất.
Hoàng Ngọc Hư nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, khí tức uể oải. Hoàng Long chân nhân đứng ở trước giường, vẻ mặt đầy lo lắng.
Hoàng Ngọc Hư mượn dùng độn phù thuận, nên tránh được một kiếp. Nhưng hắn vận dụng quá nhiều pháp lực, độc dược nhanh chóng khoách tán. Hắn vừa rời khỏi Hoàng Long đảo liền rơi vào hôn mê.
“Ngươi trúng độc quá sâu, thiếu chút nữa đả thương đến căn cơ. Điều dưỡng một thời gian cho tốt, trước tiên đem thên thể dưỡng cho tốt, những chuyện khác không cần ngươi quan tâm.”
Hoàng Long chân nhân khinh thở dài một hơi, dặn dò nói.
“Đã rõ, tổ phụ. Chúng ra có thể đánh đuổi Thái Nhất tiên môn và Lãnh Diễm môn công kích sao?”
Hoàng Ngọc Hư có chút lo lắng hỏi.
Hoàng Long chân nhân gật gật đầu nói: “Hẳn là có thể. Nhật Nguyệt cung đã muốn phái người can thiệp Thái Nhất tiên môn. Nhật Nguyệt cung có thể sẽ không ngồi không xem Hoàng Long đảo bị giết. Nhưng lúc này đây, chúng ta nên từ bỏ một ít địa bàn, nếu không thì Thái Nhất tiên môn sẽ không dễ dàng lui binh.”
“Từ bỏ một ít địa bàn? Nhật Nguyệt cung đều ra mặt, chúng ta không thể thu hồi toàn bộ địa bàn sao?”
“Hồ đồ. Ngươi cảm thấy Thái Nhất tiên môn gây chiến, sẽ nhổ ra miếng thịt đã ăn sao? San Hô hải vực đấu võ, thế lực khác cũng nhân cơ hội khai cương khoách thổ. Nếu không có mười đại tông môn Nam Hải điều đình, chỉ sợ là tu tiên giới Nam Hải sẽ bị đại loạn. Tạo cơ hội cho Yêu tộc, lấy trứng chọi đá, thế lực không bằng người thì chỉ có thể chịu đựng.”
Hoàng Ngọc Hư gật gật đầu, hắn đột nhiên nhớ đến Vương Thanh Sơn, sắc mặt âm trầm nói: “Vương Thanh Sơn thực lực quá mạnh mẽ, ta không phải là chưa từng giết qua kiếm tu. Người này không thể lưu lại, tương lai nhất định lẽ tâm phúc họa lớn của Hoàng Long đảo chúng ta.
“Hắn là đệ tử của Tiêu Dao Kiếm Tôn, không thể xuống tay với hắn, nhìn tình hình đi! Nếu có cơ hội thì lão phu sẽ tự ra tay giết hắn.”
Hoàng Long chân nhân vừa nói xong lời cuối cùng, trong mắt có hàn quang chớp động.
...
Hồng Nguyệt hảo vực, Thanh Lý phường thị.
Lai tiên lâu là một tửu lâu nổi tiếng ở Thanh Lý phường thị, tiêu phí có vẻ cao. Đến Lai tiên lâu phần lớn đều là người xuất thân là tu tiên.
Trong một căn phòng trên lâu ba, bảy tên nam nữ ăn mặc hoa lệ đang phẩm trà nói chuyện với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.