Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1222: Xử Phạt (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Không qua bao lâu, bảy đạo độn quang xuất hiện ở trên không Kim Nhạn đảo. Đi ở phía trước là một con khổng tước toàn thân màu đen. Một cô gái váy lam thần sắc lạnh như băng ngồi trên lưng khổng tước màu đen, lưng đeo ba thanh phi kiếm màu lam.
Cô gái váy lam chính là Vương Quý Nhân, được gọi là Vương Thanh Sơn thứ hai, linh cầm dưới chân nàng là Ô tước.
Ở phía sau nàng, còn lại là sáu gã tu sĩ Trúc cơ ngồi ở trên linh cầm, mỗi một con linh cầm đều là linh thú bậc hai.
“Vương gia thực xa hoa, Trúc cơ tu sĩ dùng linh cầm bậc hai. Gia tộc bọn họ chỉ có ba con linh cầm bậc hai, không thể lấy để dùng thay đi bộ được.”
“Đúng vậy, pháp y bọn họ đang mặc hẳn là cấp bậc pháp khí đó! Một kiện ít nhất cũng phải tám trăm khối linh thạch. Pháp y tốt một chút có thể lên đến một ngàn khối linh thạch.
“Vị kia chính là Ô tước tiên tử đúng không? Nghe nói nàng là người mạnh nhất trong đám tu sĩ Trúc cơ, liên tiếp giết nhiều vị tu sĩ cùng giai.”
“Nàng cũng không phải là Trúc cơ đệ nhất của Vương gia. Nghe nói Vương gia có một vị tu sĩ Trúc cơ am hiểu khống chế lôi điện, so với Ô tiên tử còn lợi hại hơn.”
Chúng tân khách khe khẽ bàn luận, nhìn về phía đám người Vương Quý Nhân. Ánh mắt tràn ngập hâm mộ và kính nể.
Tu tiên giới thực lực vi tôn, Vương Quý Quân trong khoảng thời gian này chiếm không ít nổi bật. Bởi vì linh cầm của nàng là Ô tước, nên được một cái ngoại hiệu là Ô tước tiên tử.
Một cô gái váy xanh nhảy xuống từ trên linh cầm, đi đến trước mặt Trầm Nguyên Phong, cười nói: “Tộc trưởng, Vương tỷ tỷ nghe nói đến đại thọ của ngươi, nên cố ý tới chúc thọ ngài.”
Vương Quý Quân đi đến trước mặt Trầm Nguyên Phong, trên mặt lộ ra ý cười thành khẩn, rồi nói: “Trầm đạo hữu, biết được hôm nay là đại thọ trăm tuổi của ngươi, chúng ta lại đây uống một chén rượu mừng!”
Một Vương gia tu sĩ bước nhanh tiếng lên phía trước, lấy ra một cái hộp gỗ màu xanh đưa cho Trầm Nguyên Phong, cười nói: “Trầm đạo hữu, chúng ta cũng không có thứ gì tốt. Một viên Trúc cơ đan, còn mong ngươi vui lòng nhận cho.”
Trầm Nguyên Phong trợn mắt há mồm. Trầm gia và Vương gia luôn luôn không có giao tình gì, Vương gia phái người đến chúc thọ, đã là cho Trầm gia mặt mũi. Còn muốn đưa một viên Trúc cơ đan làm thọ lễ, quá xa hoa rồi!”
Nghe xong lời này, những tân khách khác không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt hâm mộ. Trầm gia có được đại vận, có thể được Vương gia đưa tới Trúc cơ đan làm thọ lễ.
“Tộc trưởng, tộc trưởng, Vương đạo hữu đang nói chuyện với ngươi đó.”
Cô gái váy xanh kéo một chút tay áo của Trầm Nguyên Phong, nhỏ giọng nhắc nhở.
Trầm Nguyên Phong phục hồi lại tinh thần, thần sắc mười phần kích động, nói lời cảm tạ, nhận lấy Trúc cơ đan. Mời đám người Vương Quý Quân đi vào.
Vương Quý Quân ngồi ở bàn chủ, những Vương gia tu sĩ khác ngồi ở phụ cận Trầm Nguyên Phong, mọi người nâng chén đổi trản.
Vương Quý Quân thường xuyên kính rượu Trầm Nguyên Phong. Những Vương gia tu sĩ khác cũng không làm cao, cùng những tân khách khác hoà nhập, nói nói cười cười, bầu không khí ở chung mười phần hoà hợp.
Một lúc lâu sau, yến hội tản đi, Trầm Nguyên Phong thỉnh Vương Quý Quân đến một toà sân u tĩnh. Sau đó tự mình pha một bình linh trà hương thơm ngát mũi.
“Vương tiên tử, đây là linh trà đặc hữu của Trầm gia Ô nguyệt linh trà, ngươi nếm thử đi.”
Trầm Nguyên Phong nhiệt tình nói. Hắn sống tới một trăm tuổi, đương nhiên rõ ràng Vương Quý Quân đến đây khẳng định có việc. Nếu không cũng sẽ không đưa cho hắn một viên Trúc cơ đan làm thọ lễ.
Vương Quý Quân cũng không khách khí, nâng chung trà lên uống một ngụm.
“Vị thì không tồi, nhưng so với Bách hoa linh trà của Vương gia chúng ta thì vẫn kém xa.”
Trầm Nguyên Phong mặt đầy tươi cười, dùng một loại giọng điệu lấy lòng nói: “Đó là đương nhiên. Lão phu nghe nói Bách hoa linh trà của quý tộc sắc vị thượng thừa, đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội nếm thử.”
“Trầm đạo hữu, trong tộc các ngươi có tộc nhân tên là Trầm Nguyên Quang phải hông?”
Vương Quý Quân giọng điệu lạnh nhạt, tựa cười mà không nói.
Trong lòng Trầm Nguyên Phong căng thẳng, cẩn thận nói: “Đúng vậy, hắn là đường đệ của lão phu. Không biết hắn đắc tội gì với Vương tiên tử? Lão phu lập tức phái người mang hắn vè bồi tội với người.”
“Nửa năm trước, hắn vì liệp sát yêu thú mà đánh Tống gia có quan hệ thông gia với chúng ta. Giết chết vài tu sĩ Luyện khí của Tống gia, có hay không có việc này?”
Người tu tiên Nam Hải đều liệp sát yêu thú để sống. Có đôi khi vì tranh đoạt con mồi mà người thu tiên ra tay sát hại nhau, đây là chuyện thường gặp.
Trương gia có nhiều thế lực phụ thuộc, mà thế lực phụ thuộc Trương gia cũng có phụ thuộc thế lực của riêng mình. Những thế lực này cũng không phải hoà hợp êm ấm. Ở trước mặt lợi ích, ra tay đánh lớn cũng là chuyện có khả năng. Chỉ cần Kim Đan tu sĩ không ra tay, Trương gia sẽ mặc kệ.
Trương gia chẳng những mặc kệ, ngược lại còn vui với một màn như vậy. Thế lực phụ thuộc không hợp nhau, ai cũng đều muốn tìm Trương gia làm chỗ dựa. Trương gia có thể khống chế tốt thế lực phụ thuộc. Thế lực phụ thuộc nếu hoà thuận ở chung, Trương gia mới cần phải lo lắng.
“Vương tiên tử, đều chỉ là hiểu lầm. Đường đệ của ta làm việc có hơi xúc động. Trầm gia chúng ta nguyện ý bồi thường tổn thất cho Tống gia. Ngài đại nhân khoan hồng, đừng so đo với đường đệ của ta, được không?”
Trầm Nguyên Phong có chút khẩn trương hỏi, trên trán toát ra một trận mồ hôi.
Trúc cơ tu sĩ Vương gia xuất hành dùng linh cầm bậc hai. Nói không dễ nghe, Vương Quý Quân muốn tiêu diệt Trầm gia, Trầm gia cũng chỉ có thể chạy trốn.
Vương Quý Quân cười lạnh nhạt, chuyển giọng điệu nói: “Trầm đạo hữu, ngươi không phải vừa mới nói muốn nếm thử Bách hoa linh trà của Vương gia chúng ta sao? Ta biết Trầm gia các ngươi khống chế Hắc Hạc đảo, Kim Sa đảo và San Hô đảo. Thích hợp gieo trông Bách linh hoa. Vương gia chúng ta muốn thuê ba toà đảo này, ngươi cảm thấy thế nào?
Cô gái váy lam chính là Vương Quý Nhân, được gọi là Vương Thanh Sơn thứ hai, linh cầm dưới chân nàng là Ô tước.
Ở phía sau nàng, còn lại là sáu gã tu sĩ Trúc cơ ngồi ở trên linh cầm, mỗi một con linh cầm đều là linh thú bậc hai.
“Vương gia thực xa hoa, Trúc cơ tu sĩ dùng linh cầm bậc hai. Gia tộc bọn họ chỉ có ba con linh cầm bậc hai, không thể lấy để dùng thay đi bộ được.”
“Đúng vậy, pháp y bọn họ đang mặc hẳn là cấp bậc pháp khí đó! Một kiện ít nhất cũng phải tám trăm khối linh thạch. Pháp y tốt một chút có thể lên đến một ngàn khối linh thạch.
“Vị kia chính là Ô tước tiên tử đúng không? Nghe nói nàng là người mạnh nhất trong đám tu sĩ Trúc cơ, liên tiếp giết nhiều vị tu sĩ cùng giai.”
“Nàng cũng không phải là Trúc cơ đệ nhất của Vương gia. Nghe nói Vương gia có một vị tu sĩ Trúc cơ am hiểu khống chế lôi điện, so với Ô tiên tử còn lợi hại hơn.”
Chúng tân khách khe khẽ bàn luận, nhìn về phía đám người Vương Quý Nhân. Ánh mắt tràn ngập hâm mộ và kính nể.
Tu tiên giới thực lực vi tôn, Vương Quý Quân trong khoảng thời gian này chiếm không ít nổi bật. Bởi vì linh cầm của nàng là Ô tước, nên được một cái ngoại hiệu là Ô tước tiên tử.
Một cô gái váy xanh nhảy xuống từ trên linh cầm, đi đến trước mặt Trầm Nguyên Phong, cười nói: “Tộc trưởng, Vương tỷ tỷ nghe nói đến đại thọ của ngươi, nên cố ý tới chúc thọ ngài.”
Vương Quý Quân đi đến trước mặt Trầm Nguyên Phong, trên mặt lộ ra ý cười thành khẩn, rồi nói: “Trầm đạo hữu, biết được hôm nay là đại thọ trăm tuổi của ngươi, chúng ta lại đây uống một chén rượu mừng!”
Một Vương gia tu sĩ bước nhanh tiếng lên phía trước, lấy ra một cái hộp gỗ màu xanh đưa cho Trầm Nguyên Phong, cười nói: “Trầm đạo hữu, chúng ta cũng không có thứ gì tốt. Một viên Trúc cơ đan, còn mong ngươi vui lòng nhận cho.”
Trầm Nguyên Phong trợn mắt há mồm. Trầm gia và Vương gia luôn luôn không có giao tình gì, Vương gia phái người đến chúc thọ, đã là cho Trầm gia mặt mũi. Còn muốn đưa một viên Trúc cơ đan làm thọ lễ, quá xa hoa rồi!”
Nghe xong lời này, những tân khách khác không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt hâm mộ. Trầm gia có được đại vận, có thể được Vương gia đưa tới Trúc cơ đan làm thọ lễ.
“Tộc trưởng, tộc trưởng, Vương đạo hữu đang nói chuyện với ngươi đó.”
Cô gái váy xanh kéo một chút tay áo của Trầm Nguyên Phong, nhỏ giọng nhắc nhở.
Trầm Nguyên Phong phục hồi lại tinh thần, thần sắc mười phần kích động, nói lời cảm tạ, nhận lấy Trúc cơ đan. Mời đám người Vương Quý Quân đi vào.
Vương Quý Quân ngồi ở bàn chủ, những Vương gia tu sĩ khác ngồi ở phụ cận Trầm Nguyên Phong, mọi người nâng chén đổi trản.
Vương Quý Quân thường xuyên kính rượu Trầm Nguyên Phong. Những Vương gia tu sĩ khác cũng không làm cao, cùng những tân khách khác hoà nhập, nói nói cười cười, bầu không khí ở chung mười phần hoà hợp.
Một lúc lâu sau, yến hội tản đi, Trầm Nguyên Phong thỉnh Vương Quý Quân đến một toà sân u tĩnh. Sau đó tự mình pha một bình linh trà hương thơm ngát mũi.
“Vương tiên tử, đây là linh trà đặc hữu của Trầm gia Ô nguyệt linh trà, ngươi nếm thử đi.”
Trầm Nguyên Phong nhiệt tình nói. Hắn sống tới một trăm tuổi, đương nhiên rõ ràng Vương Quý Quân đến đây khẳng định có việc. Nếu không cũng sẽ không đưa cho hắn một viên Trúc cơ đan làm thọ lễ.
Vương Quý Quân cũng không khách khí, nâng chung trà lên uống một ngụm.
“Vị thì không tồi, nhưng so với Bách hoa linh trà của Vương gia chúng ta thì vẫn kém xa.”
Trầm Nguyên Phong mặt đầy tươi cười, dùng một loại giọng điệu lấy lòng nói: “Đó là đương nhiên. Lão phu nghe nói Bách hoa linh trà của quý tộc sắc vị thượng thừa, đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội nếm thử.”
“Trầm đạo hữu, trong tộc các ngươi có tộc nhân tên là Trầm Nguyên Quang phải hông?”
Vương Quý Quân giọng điệu lạnh nhạt, tựa cười mà không nói.
Trong lòng Trầm Nguyên Phong căng thẳng, cẩn thận nói: “Đúng vậy, hắn là đường đệ của lão phu. Không biết hắn đắc tội gì với Vương tiên tử? Lão phu lập tức phái người mang hắn vè bồi tội với người.”
“Nửa năm trước, hắn vì liệp sát yêu thú mà đánh Tống gia có quan hệ thông gia với chúng ta. Giết chết vài tu sĩ Luyện khí của Tống gia, có hay không có việc này?”
Người tu tiên Nam Hải đều liệp sát yêu thú để sống. Có đôi khi vì tranh đoạt con mồi mà người thu tiên ra tay sát hại nhau, đây là chuyện thường gặp.
Trương gia có nhiều thế lực phụ thuộc, mà thế lực phụ thuộc Trương gia cũng có phụ thuộc thế lực của riêng mình. Những thế lực này cũng không phải hoà hợp êm ấm. Ở trước mặt lợi ích, ra tay đánh lớn cũng là chuyện có khả năng. Chỉ cần Kim Đan tu sĩ không ra tay, Trương gia sẽ mặc kệ.
Trương gia chẳng những mặc kệ, ngược lại còn vui với một màn như vậy. Thế lực phụ thuộc không hợp nhau, ai cũng đều muốn tìm Trương gia làm chỗ dựa. Trương gia có thể khống chế tốt thế lực phụ thuộc. Thế lực phụ thuộc nếu hoà thuận ở chung, Trương gia mới cần phải lo lắng.
“Vương tiên tử, đều chỉ là hiểu lầm. Đường đệ của ta làm việc có hơi xúc động. Trầm gia chúng ta nguyện ý bồi thường tổn thất cho Tống gia. Ngài đại nhân khoan hồng, đừng so đo với đường đệ của ta, được không?”
Trầm Nguyên Phong có chút khẩn trương hỏi, trên trán toát ra một trận mồ hôi.
Trúc cơ tu sĩ Vương gia xuất hành dùng linh cầm bậc hai. Nói không dễ nghe, Vương Quý Quân muốn tiêu diệt Trầm gia, Trầm gia cũng chỉ có thể chạy trốn.
Vương Quý Quân cười lạnh nhạt, chuyển giọng điệu nói: “Trầm đạo hữu, ngươi không phải vừa mới nói muốn nếm thử Bách hoa linh trà của Vương gia chúng ta sao? Ta biết Trầm gia các ngươi khống chế Hắc Hạc đảo, Kim Sa đảo và San Hô đảo. Thích hợp gieo trông Bách linh hoa. Vương gia chúng ta muốn thuê ba toà đảo này, ngươi cảm thấy thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.