Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1316: Yêu Tộc Xâm Phạm (1)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Vương Trường Sinh có chút ý động, trong tông môn bảo khố không hề thiếu tài liệu quý hiếm, trong đó còn có Nhất nguyên trọng thuỷ. Vương Trường Sinh tính một lần nữa rèn luyện bản mệnh pháp bảo. Hắn tuluyeejn là công pháp thuộc tính thuỷ, Sơn hải châu là pháp bảo thuộc song tính thuỷ thổ, hắn không có cách nào phát huy ra thực lực lớn nhất.

Trong bảo khố Trấn Hải tông không hề thiếu tập tranh ảnh tư liệu luyện khí. Trong đó có một bộ gọi là Hải châu trọng lượng hình pháp bảo, Vương Trường Sinh thực thích.

Định hải châu lấy Nhất nguyên trọng thuỷ là chủ tài liệu luyện chế mà thành, là đầy đủ trọng lượn hình pháp bảo.

“Vậy đa tạ Điền sư muội, ta cho ngươi trợ thủ.”

Vương Trường Sinh luôn mãi cân nhắc, đáp ứng xuống. Tiếp qua mấy năm, hắn muốn quay về Đông Hoang tham gia đại chiến, với trình độ luyện khí của hắn, trong vòng năm năm luyện chế ra một bộ định hải châu bậc hai, thì khó khăn rất cao. Có Tử Nguyệt tiên tử hỗ trợ mà nói, hẳn là không có vấn đề.

Ngay cả hiểu cách làm người của Tử Nguyệt tiên tử, Vương Trường Sinh cũng phải ở bên cạnh nhìn.

Nói thật, Vương Trường Sinh cũng không ngờ là Tử Nguyệt tiên tử sẽ giúp hắn luyện chế một bộ pháp bảo. Phải biết rằng, tộc nhân có thể để cho Vương Trường Sinh hộ trợ luyện chế pháp bảo đếm được trên đầu ngón tay, thì có Vương Thanh Sơn và Vương Thanh Thiến.

Tử Nguyệt tiên tử hỗ trợ, luyện chế một bộ pháp bảo, hao tổn thời gian cũng không ít, coi hắn tu vi giờ này ngày này, thật ra hoàn toàn không cần phải làm như vậy.

“Phu quân, chàng không phải nói nói nào có cấm chế buông lỏng sao? Hải Đường, cùng Cữu cữu ngươi nhìn trận pháp cấm chế một chút.”

Uông Như Yên nhìn Diệp Hải Đường, dặn dò nói.

Diệp Hải Đường ngầm hiểu, dẫn theo Vương Trường Sinh rời khỏi.

“Điền sư muội, ngươi cảm thấy phu quân là người như thế nào?”



Uông Như Yên cười khanh khách, mở miệng hỏi.

Nàng cũng là nữ nhân, nàng nhìn ra được. Tử Nguyệt tiên tử đối với Vương Trường Sinh có hảo cảm, chỉ có một ít nguyên nhân, bọn họ cách nhau một tầng giấy không có xuyên phá. Tầng giấy không có xuyên phá này, rất nhiều chuyện không tiện triển khai.

Tử Nguyệt tiên tử nếu là gả cho Vương Trường Sinh, có thể cho giúp cho Vương Trường Sinh và Vương gia rất lớn.

Tử Nguyệt tiên tử hơi hơi sửng sốt, nàng rất nhanh liền nghĩ tới cái gì đó rồi nói: “Vương sư huynh rất tốt.”

Nói đến Vương Trường Sinh, tâm tình của nàng có chút phức tạp. Mấy năm nay, nàng tiếp xúc qua không ít nam tu sĩ, có người ham sắc đẹp của nàng, có người ham luyện khí thuật của nàng, có người ham thanh danh của nàng. Cưới được đệ nhất mỹ nữ ở San Hô hải vực, đây là một điều vinh quang.

Nói thật, Vương Trường Sinh không phải là xuất sắc nhất, nhưng là đặc biệt nhất. Thứ nhất, Vương Trường Sinh và nàng đều là hậu nhân của Trấn Hải tông, đều là đối tượng truy bắt của Nhật Nguyệt cung, đồng bệnh tương liên. Tiếp theo, Vương Trường Sinh đối với Uông Như Yên rất tốt, không có thiếp thất, điểm này ít gặp. Điểm quan trọng nhất là từ nhỏ sống nương tựa với mẹ cho dến lúc Thúc công Điền Quýnh mất, nàng không tin được những người khác. Nếu nói muốn tìm một chỗ dựa, nhắm chừng chỉ có Vương Trường Sinh.

“Điền sư muội, phu quân nói với ta rồi, hắn có thích ngươi. Ngươi có nguyện ý gả cho phu quân hay không? Ta nguyện ý ngồi ngang hàng với ngươi, không phải cho ngươi làm thiếp.”

Uông Như Yên chân thật nói.

Tử Nguyệt tiên tử hai má đỏ ửn lên, tim đập mạnh, cúi đầu xuống, hàm răng cắn chặt đôi môi đôi môi đỏ mọng. Do dự nửa ngày rồi nàng mở miệng nói: “Đại cừu một ngày không báo, ta có thể sẽ không suy xét tư tình nữ nhi.”

“Nếu không báo được đại cừu, ngươi đời này muốn lẻ loi một mình? Điền sư huynh nếu là tại thế, nhắm chừng cũng không hy vọng nhìn thấy ngươi lẻ loi một mình.”

Uông Như Yên mở miệng khuyên nhủ, giọng điệu thành khẩn.

Tử Nguyệt tiên tử thẳng lắc đầu, chân thật nói: “Uông sư tỷ, ngươi không cần phải nói, nhiều vị thân nhân của ta đều chết trong tay Nhật Nguyệt cung, ta chỉ muốn thay bọn họ báo cừu rửa hận. Trước đó ta không muốn suy xét tư tình nhi nữ. Thật sự.”

Uông Như Yên trong lòng khinh thở dài một hơi nói: “Ta rõ ràng, mặc kệ ngươi có nguyện ý gả cho phu quân hay không, ta vẫn là xem ngươi như muội muội. Đây là bộ pháp bảo phu quân sử dụng, luyện chế khó khăn không nhỏ, cần ngươi phí tâm nhiều hơn.”



“Được, ta sẽ dụng tâm luyện chế. Dù sao thì Vương sư huynh cũng ở bên cạnh nhìn.”

Tử Nguyệt tiên tử rất sảng khoái đáp ứng.

“Được. Ta đi gọi phu quân trở về, các ngươi bắt đầu luyện chế pháp bảo đi. Luyện chế sớm hơn một chút có vẻ tốt hơn.”

Uông Như Yên đứng dậy rời khỏi, bay về phía xa.

Tử Nguyệt tiên tử nhìn bóng người Uông Như Yên rời đi, thở dài một hơi, nhìn trời cao xa rồi lẩm bẩm: “Tằng thúc công, tổ phụ, tổ mẫu, cha, mẹ, các ngươi sẽ chết không vô ích, ta nhất định sẽ thay các ngươi báo cừu.”

...

Trong một rừng trúc xanh, Vương Trường Sinh và Diệp Hải Đường đang nói chuyện phiếm.

Sau khi Diệp Hải Đường sửa tu “Hoàng Tuyền bí điển”, từ Diệp Hải Đường hoạt bát sáng sủa như thay đổi thành một người khác, lặng lẽ ít nói. Nói hẳn lên, Vương Thanh Thiến cũng không khác gì mấy. Sau khi Triệu Chính và Triệu Tử Ngọc chết, Vương Thanh Thiến cũng trở nên lặng lẽ ít lời.

“Hải Đường, ngươi có nghĩ đến việc quay về Bắc Cương không?”

Vương Trường Sinh thuận miệng hỏi.

“Ta nhất định sẽ trở về. Cha nói ở Cửu U tông có một ngọn núi trồng đầy Hải Đường thụ, tên của ta cũng từ đó. Cha ta hy vọng ta quay trở về, nhưng hắn không hi vọng ta đi báo thù. Hy vọng xa vời. Nếu đệ đệ không chết, ta sẽ nghe theo lời cha ta. Thượng Quang Vi muốn đuổi tận giết tuyệt, nếu ta tiếp tục nhường nhịn, kế tiếp có khả năng chính là ta.”

Diệp Hải Đường nói xong lời cuối cùng, hai tay nắm chặt, mặt đầy sát khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook