Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 91: Chương 73.2

Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

23/10/2015

Tôi nâng mắt nhìn về phía Lục Bách Nghiêu, hung hăng nói: “Lục Bách Nghiêu, cẩn thận em bỏ trốn không kết hôn đó.” Uy hiếp làm gì, không phải là so sánh xem miệng ai độc hơn sao? Tuy rằng tôi đánh không lại anh ta nhưng nếu như đấu võ mồm thì làm sao có thể tùy tiện nhận thua được?!

“Em dám.” Bị tôi trêu chọc Lục Bách Nghiêu liền tức giận, ánh mắt nhìn về phía tôi như muốn bùng cháy thiêu đốt.

Tôi hất mặt nhìn anh ta: “Anh thử xem em có dám hay không?”

Tức giận ẩn bên trong đôi mắt anh ta càng ngày càng lớn, tôi có chút hoảng sợ. Tôi vốn hay nói giỡn không nghĩ tới Lục Bách Nghiêu phản ứng lớn như vậy, có chút không chịu được, đang muốn mở miệng giải thích một chút thì thân thể bị anh ta gắt gao khóa chặt ở trong lòng.

Anh ta ôm tôi thật chặt giống như muốn đem tôi hòa nhập vào trong thân thể mình. Tôi có thể cảm nhận được tim anh ta đang đập thình thịch, một tiếng lại một tiếng rõ ràng như vậy để cho tôi biết mình gần anh tới mức nào.

Tôi lẳng lặng cảm thụ ôm ấp của anh, mặc dù lúc này cảm thấy hô hấp có chút khó khăn nhưng sau đó dần dần đã thích ứng được. Hai tay tôi vòng ra sau tấm lưng dày rộng của anh, giật mình cảm giác được Lục Bách Nghiêu đã không còn là cái người cả ngày cùng tôi đấu võ mồn, không phải là cái người dài mà không lớn nữa.

Cho dù trong mắt tôi Lục Bách Nghiêu cũng chỉ là một thằng nhóc lớn xác nhưng cũng không còn là nhóc con to lớn cùng lưu manh như trước. Không biết từ khi nào anh ta đã lớn lên, trở nên có trách nhiệm. Anh không còn lấy thân phận một thiếu niên xuất hiện trong tính mạng của tôi mà là lấy thân phận một người đàn ông.

Ở trong bất tri bất giác chúng tôi đều đã lớn lên..

Ở trong bất tri bất giác, tôi không biết rằng mình đã được trải nghiệm tình yêu trong cuộc đời và giao phó lòng mình cho một người đàn ông từng coi là tử địch.

Tôi dựa vào trên đôi vai kiên cố của anh nói: “Lục Bách Nghiêu, chờ Đồng Yến và anh của em kết hôn xong thì chúng ta cũng kết hôn đi.”

Trong chớp mắt thân thể của anh cứng lại, thật lâu sau tôi mới nghe thấy anh run run trả lời: “Được.” Tôi vừa ngẩng đầu, hai gò má liền chạm vào một giọt nước mắt trong suốt.



Cho dù đã từng chịu quá nhiều tổn thương trong tình yêu, cho dù đã từng bối rối đối với đoạn tình cảm này, có khi tình yêu sâu nặng của anh từng làm cho tôi tức giận cáu kỉnh nhưng giờ phút này tôi vô cùng xác đinh……………tôi yêu anh.

Tôi vứt hết những người đang vây xem ra sau đầu, lúc này trong mắt tôi chỉ có anh: “Lục Bách Nghiêu, em đã từng nói với anh là em yêu anh chưa?”

Anh hôn môi tôi: “Anh cũng yêu em……..cả đời.”

Đêm đó tôi dẫn Lục Bách Nghiêu về nhà, lúc này tôi hoàn toàn không có các loại cố kỵ lúc trước, cho dù biết miệng lưỡi người đời rất đáng sợ nhưng cái mà tôi càng để ý hơn chính là Lục Bách Nghiêu, người này yêu tôi còn hơn cả tính mệnh của mình.

Trước lúc ăn cơm chiều khi Lão Phật Gia nhận được điện thoại của tôi thì không phải không có kinh ngạc nhưng tôi chỉ nói với bà một câu: “Tối nay mẹ thấy rồi sẽ biết.”

Lúc trước Lão Phật Gia đã từng gặp Lục Bách Nghiêu vài lần mà ba Lưu thì đã biết Lục Bách Nghiêu là bạn thân của Lưu Chi Dương cho nên tối nay cũng giống như một buổi gặp mặt nói chuyện giữa mẹ vợ và con rể.

Tôi tưởng rằng đàn ông như Lục Bách Nghiêu không sợ trời không sợ đất nhưng không nghĩ tới lúc gặp me tôi lại đĩnh đạc ngay thẳng như vậy, khẩn trương tới mức ngay cả nói cũng không được đầy đủ. Từ lúc vào cửa giới thiệu đã nói nhầm tên mình thành “Lục Nghiêu Bách” làm cho tôi cười đến thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi.

Vì nói không được lưu loát nên người này chỉ có thể dùng quà tặng để mua chuộc hai vị trưởng bối. Lục Bách Nghiêu tặng cho Lão Phật Gia tổ yến cao cấp nhất có tác dụng như thuốc bổ làm đẹp da làm cho hai tròng mắt của Lão Phật Gia không dứt ra được. Lại tặng cho ba Lưu một bộ cờ vua bằng ngọc vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ nhưng không thể không nói bộ cờ vua kia rất đẹp, mỗi quân cờ đều trong suốt lấp lánh làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay.

Tặng quà không quan trọng ở giá trị mà ở cái tâm của người tặng. Nhìn bề ngoài người này là một người tùy tiện nhưng không nghĩ tới tâm tư lại tinh tế như vậy.

“Anh chuẩn bị lúc nào?” Nhìn Lão Phật Gia cùng ba Lưu bị quà tặng của Lục Bách Nghiêu làm mê muội đến thất điên bát đảo, tôi âm thầm nghiêng về phía Lục Bách Nghiêu hỏi.



Trong lòng tràn đầy chờ mong câu trả lời của anh ta, kết quả người này không chịu mở miệng vàng, tôi cứng rắn nửa ngày mới từ miệng anh nghe được hai chữ: “Bí mật.”

Thèm vào!

Cái này cùng chưa nói có khác gì nhau?!!

Đến cơm chiều, Lão Phật Gia mới dần dần hòa hoãn lại từ trong sung sướng khi nhận được tổ yến, hài lòng lắc lắc eo thon nhỏ đi phòng bếp, quyết tâm muốn trổ tài mười tám kĩ năng nấu nướng của mình mà ba Lưu cũng nhanh chóng chạy xuống giúp một tay.

Tôi bị hai người sai bảo ngồi trên sôpha cùng Lục Bách Nghiêu xem TV, anh nhìn bóng dáng bận rộn của Lão Phật Gia và ba Lưu trong phòng bếp, tay nắm lấy tay tôi: “Vợ, về sau lúc em nấu cơm anh cũng sẽ giúp em.”

“Được.” Tôi đáp ứng sau đó bỏ thêm một câu: “Anh còn phải rửa chén nữa!”

Lục Bách Nghiêu hơi hơi cau mày: “Chén không phải là để cho người giúp việc rửa sao?”

Chậc chậc châc, đúng là đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước, cuộc sống an nhàn sung sướng, đủ loại tự phụ. Tôi tỏ vẻ mình bị tên yêu nghiệt này kích thích một cách ghê gớm.

“Lục Bách Nghiêu, nghe anh nói như vậy, bỗng nhiên em có một loại cảm giác mình thành công bắt được một nam nhân cao phú suất*, từ nay về sau cuộc đời rảnh rang sung sướng.”

*Ba tiêu chuẩn vàng của đàn ông bên đó: cao to, đẹp trai, giàu có.

Bởi vì hai chân tôi đều gác lên bàn sôpha nên Lục Bách Nghiêu dùng một loại tư thế “ôm con gấu” nghiêm chỉnh ôm tôi vào trong lòng: “Đã biết sức quyến rũ của gia bắn ra bốn phía không có người ngăn được chưa? Dù thế nào cũng gia là phú nhị đại, kết hôn với gia cũng không có thiệt thòi chứ? Cho nên về sau em liền ngoan ngoãn làm vợ của anh là tốt rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook