Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 101: Mang thai?

Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

09/11/2015

Sau khi Đồng Yến kết hôn không bao lâu, phòng mới của Lão Phật Gia và ba Lưu cũng đã sửa chữa xong hết, liên lạc với công ty dọn nhà, người một nhà liền vội vàng rối rít chuyển đồ đạc.

Đúng như tục ngữ đã nói: Ma Tước (chim sẻ) tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ. Mặc dù phòng cũ nhìn qua thì thấy nhỏ nhưng khi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc mới phát hiện không mất một hai ngày thì không dọn dẹp xong được.

Ngày dọn nhà đó, Lão Phật Gia nhìn phòng ốc cũ, trong mắt hàm chứa không nỡ. Cho dù điều kiện nơi đây không được tốt lắm nhưng dù sao cũng đã ở mấy chục năm, nhớ lại tất cả kỷ niệm, bất kể là tốt hay không tốt đều có liên quan đến nơi này.

Ba Lưu cẩn thận vỗ lưng Lão Phật Gia, nói: “Lúc nào bà muốn trở lại thì tôi sẽ cùng bà ở lại vài ngày.”

Cho dù mất đi sự bảo vệ của baba nhưng khi Lão Phật Gia già đi có ba Lưu làm bạn thì bà vẫn hạnh phúc như cũ. Tôi nhìn hình bóng hai người dựa vào nhau ở phía trước trong mắt dần dần biến thành tôi cùng Lục Bách Nghiêu.

Tình yêu trong mắt của tôi là khi tóc trắng xóa, anh vẫn nguyện ý dắt tay tôi như vậy, theo tôi cùng nhau nhìn mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn. Lục Bách Nghiêu, tôi có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất chính là cùng anh dần dần già đi.

Nhà mới được trang trí theo ý kiến của Lão Phật Gia và ba Lưu, bố trí theo kiểu điền viên mát mẻ, có mấy phần hơi thở thời đại. Trước khi tôi và Lục Bách Nghiêu kết hôn thì vẫn ở với Lão Phật Gia và ba Lưu như cũ.

Đợi đến lúc những chuyện bận rộn này gần kết thúc thì tôi và Lục Bách Nghiêu mới suy tính chuyện hôn lễ. Mặc dù thái độ của nhà bên kia là “Bạo lực không hợp tác” nhưng Lục Bách Nghiêu vẫn kiên trì muốn nửa năm sau thành hôn sau đó tiếp tục đi châu Âu hưởng tuần trăng mật.

Vì bận chuyện hôn lễ của Đồng Yến và chuyện nhà cửa của Lão Phật Gia cho nên ngày kết hôn bị đẩy đến hai tháng sau cho tới khi có thời gian đầy đủ để chuẩn bị hôn lễ.

Tôi vốn tưởng rằng trong khoảng thời gian sắp tới này rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một chút thì không nghĩ tới mọi chuyện cứ tìm tới tôi.

Hơn nữ còn là một chuyện cực kỳ phiền toái!

Khi “dì cả” tháng này kéo dài hơn một tuần mà chưa có giá lâm thì cả người tôi liền luống cuống, thật sự sẽ không trúng chiêu chứ?!

Tôi gọi điện thoại nói chuyện này cho Đồng Yến, cái người phụ nữ đã kết hôn này lại phản ứng cực kỳ lớn: “Cậu nói thật?!”

Tôi hoảng hốt, hoang mang lo sợ, cả người cũng không tìm ra hướng Bắc ở đâu nữa là: “Chuyện như vậy mình có thể nói giả sao? Cậu nói mình nên làm gì bây giờ?”

“Cậu đã nói chuyện này với Lục Bách Nghiêu chưa?”

“Còn chưa có nói, chuyện này không biết là thật hay giả, mình không biết nên nói thế nào huống hồ mấy này hình như công ty rất bận rộn, Lục Bách Nghiêu cũng bận bịu chuyện công ty.” Tôi kinh ngạc trả lời, những ngày này Lục Bách Nghiêu thực sự bận rộn, ngay cả ngày dọn nhà đó cũng liên lạc nhờ người khác giúp một tay còn anh thì trở về công ty làm việc.

“Đi tiệm thuốc mua cái que thử thai đi.” Đồng Yến dừng lại một chút lại vội vàng nói: “Không không không, không được, hiện tại mình dẫn cậu đi bệnh viện kiểm tra một chút rồi hãy nói tiếp, đi bệnh viện tương đối chính xác hơn.”

Cả người tôi đều ngơ ngác, hoàn toàn mất hết chủ kiến: “Thật sự phải đi bệnh viện sao?”

Đồng Yến ổn định tâm tình của tôi, nói từng câu từng chữ: “Đúng, nghe mình đi, chúng ta đi bệnh viện, cậu chuẩn bị ngay bây giờ đi sau đó mình lái xe qua đón cậu.”

“Được, mình chờ cậu.” Tôi kinh ngạc cúp điện thoại sau đó tay chân luống cuống thay quần áo chuẩn bị ra cửa.

Ước chừng qua mười phút, tôi từ trên cửa sổ nhìn xuống đã thấy xe Đồng Yến đỗ ở dưới lầu, vội vàng cầm túi lên đi xuống: “Mẹ, ba Lưu, con cùng Đồng Yến ra ngoài một chút.”

Đáng thương cho Đồng Yến là một người phụ nữ đã kết hôn còn đang mang đứa bé dọc đường lại chở một người phụ nữ có khả năng mang thai đứa bé là tôi điên cuồng vượt đèn đỏ, làm cho linh hồn nhỏ bé của tôi bị dọa sợ đến mức bay ra khỏi lồng ngực luôn rồi.

Tôi thật sự sợ bệnh viện còn chưa đến tôi cùng Đồng Yến đã bị tại nan xe cộ, hai xác mà vài cái mệnh nên vội vàng ngăn cô ấy lại: “Đồng Yến, trước tiên cậu dừng xe đi, để mình lái cho.”

“A? Được.” Đồng Yến si ngốc gật đầu, thoạt nhìn bộ dáng kia so với tôi còn ngu ngốc hơn. Cô ấy dừng xe ở ven đường sau đó đổi chỗ với tôi.

Dọc đường hành hạ cuối cùng cũng tới bệnh viện, Đồng Yến giúp tôi đi đăng kí, tôi ngồi ở một bên chờ, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc mình có mang thai hay không.

Chờ có chút lâu, tôi đang muốn đứng dậy đi tìm Đồng Yến, vừa quay đầu thì thấy Lục Bách Nghiêu.

Anh chạy tới phía tôi, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, anh chạy tới đây mang theo một mùi vị “Phong trần mệt mỏi”.

Đợi đến khi anh chạy đến trước mặt tôi, tôi mới kinh ngạc nhìn nhìn anh: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”

Lục Bách Nghiêu tức giận đùng đùng nhìn tôi: “Nếu anh không tới có phải em định bỏ con của chúng ta hay không?”

Tôi hoàn toàn giống như không còn đầu óc để suy nghĩ: “Em….em không có….”

“Vậy em tới bệnh viện làm gì?”

Tôi bị anh nói càng thêm bối rối: “Em tới kiểm tra một chút rốt cuộc là nghi ngờ có đúng hay không thôi.”

Vừa dứt lời thân thể của tôi liền bị Lục Bách Nghiêu ôm thật chặt: “ Em hù chết anh.”

“Đây là bệnh viện, có rất nhiều người đang ở đây đấy.” Tôi do dự muốn đẩy anh ra nhưng anh lại cậy mạnh không chịu buông.

Thời gian hình như đã trôi qua thật lâu, Lục Bách Nghiêu mới chậm rãi buông ra, tay phải vẫn đặt lên bả vai tôi, muốn kéo tôi rời khỏi dòng người chật chội trong bệnh viện.

Tôi chần chờ không có nhấc chân: “Đồng Yến vẫn còn đang giúp em đăng kí.”

Lục Bách Nghiêu chê cười: “Vợ ngốc, Lưu Chi Dương đã sớm mang vợ anh ta về rồi. Đi, anh dẫn em đi kiểm tra.”

Mãi cho đến sau đó tôi mới từ trong miệng Lục Bách Nghiêu biết được thời điểm Đồng Yến điên cuồng chở tôi vượt đèn đỏ thì vừa lúc bị Lục Bách Nghiêu bắt gặp. Vốn là anh đang trên đường tới công ty để họp, trên đường nhận ra xe của Đồng Yến cũng thấy được người ngồi bên cạnh ghế lái là tôi nên mới gọi điện cho Đồng Yến nhưng không gọi được, cuối cùng chỉ có thể điện thoại cho Lưu Chi Dương.

Vốn là Đồng Yến đang đợi trong phòng khám bệnh của Lưu Chi Dương, sau khi nhận được điện thoại của tôi liền vội vàng rời đi cũng không dặn dò gì. Lúc tôi cùng Đồng Yến nói chuyện điện thoại, Lưu Chi Dương loáng thoáng nghe được cái gì đó, cẩn thận suy nghĩ liền sai lầm nghĩ rằng Đồng Yến muốn mang tôi đi nạo thai, dọa cho Lục Bách Nghiêu sợ tới mức vội vàng bỏ hết công chuyện tới bệnh viện tìm tôi.

Vốn là xe của Lục Bách Nghiêu đang đi phía sau xe Đồng Yến nhưng bởi vì Đồng Yến liều mạng vượt mấy cái đèn đỏ trực tiếp bỏ rơi Lục Bách Nghiêu ở phía sau mông làm hại anh chỉ có thể vừa vội vừa lo lắng điên cuồng đuổi theo phía sau.

Không nghĩ tới chuyện mang thại này lại gây ra rắc rối như vậy nhưng nhìn mặt mũi Lục Bách Nghiêu vội vàng tôi biết anh sợ tôi không đủ thương anh, sợ tôi sẽ phá bỏ đứa bé của anh, làm cho nó biến mất trên thế giới này cho nên đến cuối cùng vẫn là tôi làm chưa đủ tốt nên anh mới không thể hoàn toàn tín nhiệm tôi sao?

Dọc đường tôi bị Lục Bách Nghiêu lôi kéo, trực tiếp kéo đến trước phòng làm việc của bác sĩ, bên trong còn có hai bác sĩ nữ chưa kịp phản ứng liền bị Lục Bách Nghiêu gầm lên giận dữ mà giật mình: “Kiểm tra một chút xem vợ tôi có mang thai hay không.”

Cảm giác này thật giống như trong những phim về thập niên 90 ở Hương Cảng hay phim Young and Dangerous.

Chẳng qua là Lục khốn kếp, hình như chúng ta chưa đăng kí lấy số.

Nhưng chuyện quan trọng chính là ánh mắt của nữ bác sĩ này đặc biệt sáng lấp lánh (chỉ đối với Lục Bách Nghiêu) cho nên cuối cùng vô cùng kính cẩn cho tôi làm kiểm tra.

Khí tiết đâu, khí tiết đâu? Cô ta thấy trai đẹp liền hôn mê sao? Quên mất vợ của anh ta là tôi còn sống sờ sờ đứng ở chỗ này sao?



Bây giờ tôi không thể nhìn nổi nữ bác sĩ này liên tục phóng điện với Lục Bách Nghiêu nữa nên trực tiếp đuổi đầu sỏ gây chuyện ra ngoài.

Sau khi làm một loạt kiểm tra mà người phàm như tôi hoàn toàn không thể gọi tên được cùng với việc tôi đem mười tám đời tổ tông Lục Bách Nghiêu ra hỏi thăm một lần thì nữ bác sĩ đường đường chính chính cho tôi một cái đáp án: Không có mang thai! Chẳng qua là trong khoảng thời gian này quá mức mệt nhọc công thêm làm việc và nghỉ ngơi không hợp lí cho nên “dì cả” mới tới trễ vài ngày.

Tôi kinh ngạc đứng ngay tại chỗ nhìn vị bác sĩ không ngừng bày ra bộ dáng hoa si với Lục Bách Nghiêu, nghiêm trọng hoài nghi hành vi nghề nghiệp thường ngày của cô ta.

Nữ bác sĩ kia nhìn thấy được suy nghĩ trong lòng tôi, nói một câu: "Anh ta là đại cổ đông của bệnh, tôi không dám nói đùa với anh ta." Trực tiếp nói ra kết quả là tôi suy nghĩ lung tung rồi.

Tôi phát ngốc, tuyệt đối là suy nghĩ lung tung rồi.

Nhìn dáng vẻ của bác sĩ này khoảng hơn ba mươi tuổi, tuy có chút trẻ con nhưng ánh mắt lưu luyến nhìn về phía Lục Bách Nghiêu lại mê hoặc, sức quyến rũ mười phần cho nên tôi dám khẳng định người này là một phụ nữ đã ly hôn mang theo con nhỏ nên mới vội vàng tìm một cao phú suất làm mùa xuân thứ hai cho mình.

Một lần nữa tôi bị chính phán đoán cực kỳ thông minh chính xác của mình làm cho kinh hãi!

Chẳng qua là đáng chết, không riêng gì mọi chuyện hôm nay đều là quạ đen mà ngay cả kết quả không mang thai cũng là quạ đen nốt!

Sau khi rời khỏi đây, tôi nháy nháy mắt nhìn Lục Bách Nghiêu, cuối cùng anh cũng nhìn tôi thở dài một tiếng, nói: "Mới vừa rồi ngồi ở bên ngoài anh luôn luôn suy nghĩ nếu chúng ta có đứa bé thì cuộc sống sẽ trở nên thế nào. Anh sẽ nhìn một sinh mạng nhỏ đang thai nghén ngày một lớn lên, dắt tay nó, làm bạn cùng nó. Nếu là con trai, anh có thể dẫn theo nó đi chơi bóng rổ, bơi lội. Nếu là con gái nhất định nó sẽ có một đôi mắt xinh đẹp giống như em, làn da trắng nõn giống như tiểu công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích. Chẳng qua anh hy vọng tương lai con chúng ta sẽ là một cô gái, bởi vì trên thế giới này anh không muốn chia sẽ tình yêu của em với bất kì người đàn ông nào."

Vừa mới bắt đầu tôi còn cảm thấy đứa bé này đến quá nhanh, bây giờ không có nó ngược lại trong lòng có chút mất mát, tôi si ngốc nhìn Lục Bách Nghiêu, giọng nói nghẹn ngào: "Lục Bách Nghiêu....."

Khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười, khôi phục lại bộ dạng bất cần đời trước kia: "Cách mạng chưa thành công, chồng của em còn phải cố gắng!"

Tôi hỏi ngược lại: "Vậy anh chuẩn bị lúc nào thì cố gắng?"

Anh vỗ tay phát ra tiếng: "Right now!"

Vừa dứt lời thân thể của tôi từ chỗ ngồi liền bị Lục Bách Nghiêu bế lên, trực tiếp chạy như điên về phía bãi đỗ xe.

Dọc đường anh chạy nhanh như bay về nhà, vốn là ba mươi phút đi đường anh lại kiên quyết dùng tốc độ nhanh nhất có thể làm tôi không khỏi chắc lưỡi hít hà vì sự điên cuồng của người đàn ông này.

Vì vậy sau khi cửa phòng ngủ bị đóng lại, rèm cửa sổ được kéo xuống, anh điên cuồng cởi quần áo của tôi, đặt tôi ở trên giường, gắt gao gặm cắn.

Lục Bách Nghiêu đè tôi ở phía dưới, ánh mắt nóng rực: "Vợ của anh trưởng thành rồi."

Tôi cười nhạo nhìn anh, lay lay áo sơ mi: "Này, em là bạn gái của anh đó, anh đừng có dùng cái vẻ mặt "Nhà chúng ta có con gái trưởng thành" đó để nhìn em."

Hồi lâu Lục Bách Nghiêu cũng không lên tiếng, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm một chỗ, nuốt nước miếng. Tôi theo ánh mắt của anh nhìn sang, không nghĩ tới lại là **!

!!

Tên sắc lang này!

Thì ra ý tứ lên lớn trong lời nói của anh lại là cái này!

Một tay Lục Bách Nghiêu đè ép lại phản kháng của tôi, nói: "Ý của anh là em chỉ thuộc về Lục Bách Nghiêu anh."

Sau đó Lục Bách Nghiêu cường điệu cùng tôi nghiên cứu thảo luận từ cổ đi xuống cùng với việc làm thể nào để mang thai một sinh mạng nhỏ. Chờ xong chuyện thắt lưng của lão nương thiếu chút nữa đã bị gãy mất!

Tiếp đó người này lại lảm nhảm nói là phải tuân theo "Tiết kiệm là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa" kéo tôi đi tắm.

Kết quả là vì mục đích "Cày sâu cuốc bẫm" mà lão nương đây lại bị anh ta gặm một lần!

Tốt đẹp cái em gái anh á, tôi còn kính già yêu trẻ đây này!

Chờ sau khi tôi thay đồ xong, sấy khô tóc đi ra ngoài thì đã thấy Lục Bách Nghiêu ngồi trong thư phòng, đánh đánh gõ gõ trên laptop ở trước mặt, ánh đèn vàng ấm làm nổi bật lên những ngón tay thon dài đặt trên bàn phím, cả người nhìn qua có vẻ cực kỳ tuấn tú.

Anh chú ý tới tôi đang đến gần, động tác trên tay chợt dừng lại, quay đầu hỏi: "Hiện tại là mấy giờ rồi?"

Tôi nhìn đồng hồ trong thư phòng trả lời: "Mười giờ năm mươi."

Anh hỏi ngược lại một câu: "Buổi tối?"

"Nói nhảm!" Thông minh của người này bị chó gặm rồi sao? "A, không được. Em phải về nhà."

Đã muộn như vậy rồi!

Tôi vừa mới định thu dọn đồ đạc trở về thì thân thể liền bị Lục Bách Nghiêu kéo đến bên anh: "Em nói đi, trễ như vậy còn ở nhà anh là có ý gì?"

Có ý gì?

Trêu hoa ghẹo nguyệt.... ...... .........trêu hoa ghẹo nguyệt.... ...... ...... ....hồng hạnh vượt tường.... .........

Ặc..ặc.... .....ặc......Chinh mình lại suy nghĩ lung tung nữa rồi!

Anh đưa tay đặt lên gò má tôi: "Dọn tới đây ở đi, ngay hôm nay."

Tôi kinh ngạc nhìn anh: "Đã trễ thế này mà còn dọn nhà?"

Lục Bách Nghiêu khép cái máy laptop lại, ôm lấy thân thể tôi: "Trước tiên dọn người tới đây đã."

....

Ánh mặt trời chiếu vào khe hở rèm cửa sổ, vỡ thành những mảnh nhỏ tinh tế rơi đầy đất, cả thân thể của tôi nằm trên người Lục Bách Nghiêu, vừa mở cặp mắt ra câu đầu tiên tôi nói chính là "Em đói bụng."

Lục Bách Nghiêu híp đôi mắt đào hoa xinh đẹp lại: "Kêu một tiếng chồng anh liền đi nấu cơm cho em."

"Chồng.... ....." Hai tay tôi ôm cổ Lục Bách Nghiêu không chịu buông, anh ở trên môi tôi nặng nề hôn một cái, nhè nhàng kéo hai tay của tôi từ trên cổ xuống sau đó bắt đầu mặc quần áo rời giường.

Tôi liều chết cùng chăn mền đấu tranh một lúc cuối cùng cũng chiến thắng được cái đồ khốn này, mơ mơ màng màng từ trên giường bò dậy. Thừa dịp Lục Bách Nghiêu đang ở phòng bếp nấu nướng tôi vọt vào nhà vệ sinh tắm rửa đơn giản sau đó liền lục một cái áo sơmi từ trong tủ của Lục Bách Nghiêu mặc vào rồi đi ra ngoài.



Sơmi của Lục Bách Nghiêu rất lớn, tôi mặc lên thì dài đến mông, rộng thùng thình mặc rất thoải mái. Tôi mới vừa từ trong phòng lượn ra ngoài thì đã nhìn thấy bóng dáng Lục Bách Nghiêu đang ở phòng bếp nấu cơm.

Áo sơmi trắng trên tay anh được cuốn lên, trên tay đang cầm dao rất thành thạo cắt rau củ, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng bếp vây quanh người anh một tầng ánh sáng nhu hòa làm cho tôi đang đứng ở cửa bếp nhìn anh trong mắt liền thoáng qua một cảm giác tươi đẹp.

Quả thật Lục Bách Nghiêu là một người đàn ông vô cùng ưu tú, phụ nữ lượn lờ vây quanh người anh rất nhiều nhưng ai có thể nghĩ đến giờ phút này anh đang tự mình nấu canh bổ cho tôi.

Tôi đứng ở cửa phòng bếp có chút thất thần nhìn Lục Bách Nghiêu, anh không quay đầu lại mà nói một câu: "Vợ heo lười nhà ta đã rời giường, chịu đựng một chút nữa lập tức sẽ có cơm ăn."

Hình như là sau một hồi không thấy tôi đáp lại Lục Bách Nghiêu xoay đầu, ánh mắt rơi vào chân tôi, nhíu mày một cái: "Tại sao lại không mang dép, bên ngoài không có trải thảm, chút nữa cảm lạnh thì làm sao bây giờ?"

Anh thả dao trên tay xuống, đi vào phòng ngủ mang đôi đép của tôi ra, ngồi xổm xuống giúp tôi mang vào chân, lại lôi kéo tôi đi tới bàn ăn sau đó ngồi xuống.

Thẳng đến lúc này tôi mới phát hiện món ăn đã được bày ở trên bàn: Cá chần nước sôi, đường thố bài cốt, khoai tay xắt sợi chua cay, khổ qua xào. Sắc hương vị đều đầy đủ làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

"Anh đi nấu thêm một món canh, đợi thêm chút nữa." Lục Bách Nghiêu vỗ vỗ lưng tôi sau đó xoay người đi vào bếp.

Đợi đến lúc Lục Bách Nghiêu bưng một tô canh cải xanh nấu trứng nóng hôi hổi đặt lên bàn ăn thì tôi lập tức gặp một miếng cá bỏ vào trong miệng, vốn cho rằng ở trên bàn ăn một thời gian như vậy thì đã nguội rồi nhưng không nghĩ tới lại nóng tới mức làm cho tôi phun ra cái dĩa bên cạnh, lẽ lưỡi lấy tay quạt gió: "Thật là nóng."

Lục Bách Nghiêu cười nhạo nhìn tôi: "Vừa mới vớt trong nước sôi ra làm sao có thể không nóng cho được? Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn giống như con nít vậy?"

Anh vừa nói vừa cầm lấy cái chén của tôi, gắp thật nhiều cá bỏ vào trong đó, tỉ mỉ bỏ đi xương cá sau đó đẩy về phía tôi.

Trước kia tôi vẫn cho rằng anh là một đứa trẻ chưa trưởng thành nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào mà vị trí của hai chúng tôi đã thay đổi, anh dần dần biến thành một người đàn ông chân chính, để ý đến tất cả các thói quen sinh hoạt của tôi, hiểu được như thế nào gọi là chăm sóc, thấu hiểu.

Có một thời gian Lục Bách Nghiêu vẫn luôn đi theo bên người Lão Phật Gia học hỏi kinh nghiệm, lại nói đây là lần đầu tiên anh nấu cơm cho tôi ăn nhưng mùi vị lại cực kì tốt.

Tôi ăn hết cả một chén cá sau đó lại đẩy trở về, cắn chiếc đũa để cho Lục Bách Nghiêu tiếp tục gỡ xương cá. Tôi vốn cho rằng Lục Bách Nghiêu sẽ trừng trị tôi nhưng tính tình anh lại cực kì tốt, không có nổi giận nhưng cũng không cho phép tôi ăn cá nữa mà gặp một miếng khổ qua bỏ vào trong chén tôi.

Tôi bĩu môi, cầm đũa gắp trả trở về chén của anh: "Không ăn, đắng lắm."

Lục Bách Nghiêu lại trực tiếp gắp lên, đưa tới miệng tôi, dụ dỗ: " Anh bỏ đi gân khổ qua rồi, trước đó còn dùng nước lạnh ngâm qua, không đắng đâu. Cá chần nước sôi ăn nhiều thì bị nóng thêm một chút khổ qua là vừa đủ trung hòa."

(Mèo cũng chẳng biết gân khổ qua là cái quái gì nữa.... .....)

Tôi kinh ngạc nhìn, thử cắn một cái, cũng không phải là quá đắng nhưng mùi vị dù sao cũng không tốt bằng cá chần nước sôi nên liền đưa đũa gắp miếng khổ qua bỏ lại trong chén Lục Bách Nghiêu

Lục Bách Nghiêu ngồi ở đối diện nhìn tôi, bất đắc dĩ cười cười, ngược lại cũng không ngại tôi ăn còn dư liền gắp bỏ vào miệng.

Tôi còn muốn ăn cá nhưng vừa mới động chiếc đũa đã bị Lục Bách Nghiêu ngăn lại: "Không được ăn nữa, một lần không thể ăn quá nhiều."

Tôi bĩu cái miệng nhỏ nhắn trừng anh, anh lại nhẹ giọng dụ dỗ tôi: "Ngoan, chờ hai ngày nữa sẽ làm cho em."

Cơm nước vừa xong tôi liền vùi ở trong ghế salon xem TV, sau khi Lục Bách Nghiêu rửa chén bát xong thì đưa cho tôi một ly trà hoa lài.

Tôi để nguội sau đó uồng một hớp chợt cảm thấy có một mùi hương đọng lại trong miệng, thân thể theo thói quen dựa vào trong ngực Lục Bách Nghiêu, thoải mái thở dài lầm bầm một câu: "Thân ái, không có anh thì em biết làm cái gì bây giờ!"

Tôi nhìn thấy mắt Lục Bách Nghiêu lóe lóe, khóe miệng khẽ mỉm cười, thân thể tiến gần tới tai tôi hỏi: "Không thể rời bỏ anh như vậy sao?"

Tôi ở trong ngực Lục Bách Nghiêu đổi tư thế, ngước mắt nhìn anh: "Không thể rời bỏ. Làm sao bây giờ?"

Anh nhìn mắt tôi, hỏi một câu: " Vợ anh đang oán hận vì gả cho anh?"

Tôi gật đầu một cái: "Đúng vậy, là oán hận vì gả cho anh."

"Xem ra không riêng gì anh hận cưới mà vợ anh cũng hận gả." Lục Bách Nghiêu lấy tay vuốt đôi môi tôi sau đó nắm lấy miêu tả hình dáng.

Tôi đổi đề tài, nói với Lục Bách Nghiêu: "Thân ái, em hát cho anh nghe một bài nha."

Vốn là tôi rất có cảm giác với những hành động tình cảm, kết quả là đầu của Lục Bách Nghiêu lắc như cái trống bỏi: " Kí ức của anh với bài "Hảo hán ca" em hát lần trước vẫn còn mới mẻ, vợ, em đừng giày vò anh nữa."

Hảo hán ca.... .....Ho khan một cái, cũng chính là cái potato đó, không phải là do anh của Lục Bách Nghiêu tặng tôi một sợi dây chuyền kim cương quý giá quá sao, không phải chỉ là hưng phấn nho nhỏ thôi sao cho nên mới hát vang một khúc vậy mà không nghĩ tới Lục Bách Nghiêu có thể nhớ dai, mang thù như vậy!

"Lục đại, Lục oppa, không được hát làm em nghẹn rất khó chịu, anh để cho em hát đi." Thấy bộ dáng của Lục Bách Nghiêu vẫn "Chết không từ nan" như cũ tôi tiếp tục lôi kéo cánh tay anh, lay lay tay áo anh: "Lần này em không hát đại ca cùng khoai tây nữa còn không được sao? Những ngày qua em vì anh mà suy nghĩ hai bài hát, em hát cho anh nghe nha?"

Ngoài miệng Lục Bách Nghiêu rốt cuộc cũng dãn ra: "Vì anh mà viết bài hát?"

Đầu của tôi giống y như bằm tỏi: "Đúng đúng."

Lục Bách Nghiêu có chút ghét bỏ cách xa một chút, hai tay làm bộ giống như đã chuẩn bị tốt, tùy lúc có thể bịt lỗ tai lại: "Vậy thì anh miễn cưỡng nghe một chút vậy."

Ặc......

Tôi chỉ là hát một bài có được hay không?

Người ta cũng sẽ tự ái đó.... ...

"Amen a…a.., trước đây gọi anh là Lục khốn kiếp, a thụ a thượng anh muốn ăn cây nho, tiểu tiện nhân cõng cái vỏ tình yêu nặng nề từng bước từng bước đi lên đi lên......" Tôi đang hát hăng hái, vừa tới một nửa thì cái miệng liền bị Lục Bách Nghiêu bịt chặt lại!

Miệng của tôi bị tay anh chận lại, chỉ có thể trợn to hai mắt trao đổi với anh ta: "Anh muốn làm cái gì? Em còn chưa có hát xong!"

Mặt của Lục Bách Nghiêu suy sụp nhìn tôi: "Vợ, em nói đi, em muốn mua gì, anh dẫn em đi mua có được không? Đừng hát nữa....."

Tôi túm lấy tay Lục Bách Nghiêu trong nháy mắt có loại cảm giác nông nô xoay người, nói ra toàn bộ những chuyện mà bình thường Lục Bách Nghiêu không cho phép làm: "Em muốn ăn kem ở tiệm thủ công Italy mới mở ở dưới lầu. Một phần lớn! Em còn muốn ăn Ma lạt thang! Loại cay nhất! Anh cũng phải ăn với em."

Lục Bách Nghiêu chỉ sợ tôi hối gận, gật đầu thật nhanh: "Được được được, chỉ cần từ nay về sau em không ca hát nữa thì cái gì anh cũng mua cho em!"

"Ấu yề" Tôi từ ghế sôpha nhảy lên một cái, chuẩn bị thu dọn đồ đạc ra cửa, tâm tình thoải mái trực tiếp quăng yêu cầu của Lục Bách Nghiêu ra sau ót, vui vẻ ca hát: " Đũng quần bị cắn đang rách ra, rách ra liền rách ra, hiên tại lại muốn dùng kim khâu, khâu vá trở lại.~~"

"Ặc......."

Tôi quay đầu lại thì phát hiện Lục Bách Nghiêu đã ngã trên mặt đất.... ......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook