Chương 102: Thâm tình trao nhầm, rốt cuộc cũng đến hồi kết.
Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia
13/11/2015
Từ đêm hôm đó, sau
khi Lục Bách Nghiêu nói "Dọn tới đây, chúng ta ở cùng nhau đi" thì anh
ta liền dốc sức dọn đồ của tôi từ trong nhà ra ngoài sau đó lái xe
chuyển từng món đồ về nhà anh ta.
Vốn dĩ tôi còn nghĩ có vị Đại tôn Phật là Lão Phật Gia giữ nhà đảm bảo sau khi Lục Bách Nghiêu vào cửa liền bị bà cầm chổi quét ra khỏi cửa nhưng rõ ràng là tôi đã đánh giá thấp lực chiến đấu của Lục Bách Nghiêu và giá trị khí tiết của Lão Phật Gia.
Lúc tôi cùng Lục Bách Nghiêu về nhà thu dọn đồ đạc thì Lão Phật Gia vui mừng rạo rực chào đón, tôi vui mừng rạo rực bước lên phía trước sau đó Lão Phật Gia vui mừng rạo rực lướt qua tôi tiếp theo đó lại vui mừng rạo rực cười với Lục Bách Nghiêu, hỏi liên tục: "Tiểu Lục, có khát hay không? Có muốn ăn cái gì hay uống nước trái cây không?” Trực tiếp coi thường tôi thành mảnh giấy vụn...
Tôi lau (mồ hôi....)
Tôi đây còn chưa có gả ra ngoài mà đã trắng trợn phân biệt đối xử!
Sau đó đứng né qua một bên hoan nghênh Lục Bách Nghiêu đang nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc giúp tôi, thuận lợi từ trong nhà đi ra.
Lúc tạm biệt Lão Phật Gia còn không quên dặn dò Lục Bách Nghiêu: " Nếu con nhóc này có chỗ nào không nghe lời cứ đánh chết nó, không cần nể mặt mũi bác."
Tôi đứng tại chỗ, bay bay tán loạn trong gió...
Đây là mẹ ruột của tôi sao?!
Cuộc đời có ai mà không phải chết, hay là hiện tại tôi liền tự tử nhỉ?!
Đã từng bị "người ta" hung hăng làm tổn thương, sự thật là vết thương lòng không thể nào chữa khỏi vì vậy tôi liền thay đổi phương pháp tác chiến, nếu tôi không thể ăn hiếp được Lão Phật Gia thì tôi phải ăn hiếp được Lục Bách Nghiêu sau đó gặm cổ anh ta thành một bụi cây gai tiếp đó chắc chắc anh ta sẽ bình tĩnh "trả lễ" lại bằng cách biến cổ tôi thành một mảnh vườn chuyên trồng "quả mâm xôi"!
Anh nha, cũng con mẹ nó quá mức tàn nhẫn!
Người này bị áo sơ mi cản trở nhưng từng món quần áo của tôi từ cổ trở xuống đều dễ dàng cởi bỏ là sao?!
Sau khi Lục Bách Nghiêu làm chuyện ác liệt này xong, anh ta cực kì kiêu ngạo đi ra ngoài bỏ lại một mình tôi vượt qua khoảng thời gian cả đời khó quên này!
Trong lúc chờ đợi mấy quả mâm xôi chín rồi rụng xuống, tôi vốn định ở nhà ngủ thì không nghĩ tới lại nhận được điện thoại của Lưu Chi Dao nói muốn hẹn tôi ra ngoài nói chuyện một chút.
Thật ra thì lúc cô ta muốn hẹn tôi ra ngoài tôi đã muốn cự tuyệt bởi vì không thể vì người khác muốn tôi ra ngoài mà tôi lập tức đi ra được. Quan trọng hơn là tôi không muốn lúc ra cửa phải mang thêm khăn lụa và khẩu trang, như vậy mà ra cửa thì rất cua đồng.....
Nhưng mà ai bảo Lưu Chi Dao lại là em gái của tôi, gặp mặt thì gặp mặt đi.
Vì vậy tôi quàng khăn lụa, mang khẩu trang vui vẻ ra cửa. Khăn lụa là dùng để che mấy quả mâm xôi nhỏ ở trên cổ còn khẩu trang là để phòng ngừa lỡ mâm xôi nhỏ bị phát hiện thì người ta cũng không biết tôi là ai.
Ai da, nhìn bộ dáng ăn mặc này của tôi cũng có thể được coi như là "Quái hiệp Nhất Chi Mai" thời hiện đại.
Khi tôi đến chỗ hẹn thì Lưu Chi Dao đã chờ ở trong phòng bao. Cô ta nhìn thấy cách ăn mặc quái dị của tôi vừa mới bắt đầu còn tưởng tôi là cô quét dọn về sinh.......
Quên đi, lão nương không chấp nhặt với con nít, đợi đến trước cửa phòng bao tôi liền tháo khẩu trang trên mặt xuống.
"Dọc đường đi ngộp thở muốn chết!" Đeo khẩu trang như vậy ngay cả hô hấp bình thường cũng không được thông suốt, cuối cùng cũng có thể được giải phóng.
Lưu Chi Dao nghi ngờ nhìn tôi; "Tại sao cô lại ăn mặc như thế này?"
Tôi cười hì hì, đối với chuyện so sánh cô ta mặc một cái váy liền áo thanh khiết giống như hoa sen mới nở còn tôi mặc áo dài tay quần dài cộng thêm khăn lụa khẩu trang hoàn toàn có thể dùng một tổ hợp từ tiếng Anh để hình dung: bearmedtotheteeth (võ trang đầy đủ, trang bị đến tận răng). Nếu giáo viên tiếng Anh trung học cơ sở mà nghe thấy từ này của tôi chắc sẽ không bao giờ cho tôi qua được môn này mà còn có thể đuổi theo đánh mông tôi đấy chứ?
Ai da, thật là một kỉ niệm bi thương.....
"Chống nắng!" Tôi suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể nghĩ ra được hai từ này để giải thích.
Lưu Chi Dao có chút không đành lòng vạch trần lời nói dối của tôi: "Hình như.... ........hôm nay trời đầy mây thì phải?"
Tôi ho khan một tiếng, nói hươu nói vượn: "Mặc dù hôm nay âm u không thấy mặt trời nhưng vẫn có tia tử ngoại, phải chống nắng hết sức cẩn thận!"
Sau khi nói mấy câu vớ vẩn cuối cùng Lưu Chi Dao cũng đi vào vấn đề chính: "Bây giờ cô.... ......đang ở cùng với Lục ca ca sao?"
Giữ vững nguyên tắc "Làm người phải thành thật" tôi gật đầu một cái: "Ừ."
Đối với câu trả lời của tôi Lưu Chi Dao đã sớm chuẩn bị tâm lí nhưng trong một chớp mắt sau khi nghe xong hiển nhiên trong lòng thoáng qua một chút mất mát, nặng nề cúi đầu.
Tôi ngồi đối diện với Lưu Chi Dao, không nói gì, dựa vào ghế sôpha mềm mại suy nghĩ bây giờ cô ta không nói gì nhưng có phải trong lòng đang nghĩ một giây kế tiếp có nên móc con dao từ trong túi xách ra cùng tôi đồng quy vu tận không?
Sự thật chứng minh tôi nghĩ quá nhiều bởi vì một lát sau Lưu Chi Dao kể cho tôi nghe một đoạn chuyện cũ.
Lưu Chi Dao hỏi tôi: "Cô đã xem qua "Đêm trăng của Hiệp Âu Đình" chưa?"
Tôi lắc đầu một cái: "Chưa."
Lưu Chi Dao quét qua tôi một cái, không có nói gì mặc dù cuối cùng ánh mắt của cô ta nhìn tôi có chút giống như đang nhìn một người ngu ngốc, toát mồ hôi!
Cô ta nói tiếp: " Đó là một bộ phim Hàn, nữ chính trong phim giống như tôi, lúc trước tôi là một đứa trẻ được gởi nuôi ở Lục gia."
Trước đó tôi còn cho rằng Lưu Chi Dao sẽ cùng tôi thảo luận vấn đề ca ngợi người nào đó, người nào đó đẹp trai hay là nói rằng tôi sẽ không được mẹ Lục Bách Nghiêu chấp nhận nhưng không nghĩ tới cô ta lại nói về thân thế của mình.
Gởi nuôi?
Cô ta không phải là con gái của ba Lưu, em gái của Lưu Chi Dương sao? Theo như lời của Lục Bách Nghiêu thì thu nhập của Lưu Chi Dương cũng không thấp, làm sao có thể gởi nuôi em gái mình trong nhà khác?
Lưu Chi Dao nhìn ra dáng vẻ nghi ngờ của tôi cũng không thèm để ý, giải thích với tôi: "Khi còn sống mẹ tôi làm giúp việc ở Lục gia sau đó lại vì bệnh nặng mà qua đời, lúc bà đi tôi vẫn còn rất nhỏ, mẹ nuôi thấy tôi đáng thương nên đã nhận tôi làm con gái nuôi, vẫn nuôi ở nhà bọn họ cho nên gần như khoảng thời gian lúc nhỏ đều trôi qua ở Lục gia. Anh tôi đi theo baba, mặc dù chúng tôi là người một nhà nhưng bởi vì bình thường baba đi làm, anh đi học nên chúng tôi cũng không có cơ hội gặp mặt nhiều. Khi đó đều là Lục ca ca cùng tôi lớn lên."
Tôi biết Lưu Chi Dao và Lục Bách Nghiêu là thanh mai trúc mã nhưng chưa từng bao giờ nghĩ đến lại là loại phương thức này.
"Sau đó cả nhà mẹ nuôi chuyển lên tỉnh, tôi cũng vội vàng đi theo, khi đó baba muốn tôi ở lại nhưng bởi vì Lục ca ca đi tỉnh lý cho nên tôi cũng đi theo. Thời điểm Lục ca ca lên cấp ba không nghe lời mẹ nuôi học ở tỉnh mà một mình tới đó học. Vốn tôi muốn chuyển trường theo anh nhưng cuối cùng vẫn không thể theo tới."
Trong mắt của Lưu Chi Dao tràn đầy thở dài: "Tôi đã từng nghĩ rất nhiều lần nếu như ban đầu tôi kiên trì theo Lục ca ca tới đây thì có phải anh sẽ không thích cô nhiều năm như vậy hay không. Nhưng trên thế giới này chỉ có hai chữ "hối hận" là không thể nói được. Từ nhỏ tôi đã đi sau anh, lặng lẽ thích anh, khờ dại cho rằng tôi sẽ cùng anh trải qua cả đời nhưng hiện tại anh đã gần kết hôn mà cô dâu lại không phải là tôi. Nhiều năm như vậy mà trong mắt tôi chỉ có anh, tôi ngu quá đúng không?"
Đối với câu hỏi này của Lưu Chi Dao tôi chỉ kinh ngạc sững sờ ngay tại chỗ, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào.
Tôi đã từng đuổi theo sau lưng Trương Húc, Lục Bách Nghiêu lại đuổi theo sau lưng tôi mà Lưu Chi dao lại khó khăn không chùn bước đuổi theo sau lưng Lục Bách Nghiêu.
Đã nhiều năm như vậy tình yêu của Lưu CHi Dao đối với Lục Bách Nghiêu há lại có thể sử dụng thước đo thời gian là có thể dễ dàng đo đạc được. Cô ta yêu chấp nhất như thế, kiên định như thế giống như thiêu thân lao vào lửa đỏ.
Lục Bách Nghiêu chờ đợi được tôi nhưng cuối cùng Lưu Chi Dao vẫn không chờ đợi được Lục Bách Nghiêu.
"Cô không ngốc, chẳng qua là quá cố chấp." Tôi nhìn Lưu Chi Dao, chậm rãi nói, cô ta là một cô gái tốt, khi đã yêu chính là yêu nhiều năm như vậy ngay cả tôi cũng vì cô ta mà cảm thấy đau lòng.
Lưu Chi Dao rủ mi, nhẹ nhàng thở dài: " Chị, các người kết hôn cũng tốt, ít nhất có thể cho tôi thấy rõ thực tế, hoàn toàn buông tay. Lần này tôi thật sự muốn buông tay."
Đây là lần đầu tiên cô ta gọi tôi là "Chị" nhưng tôi lại không muốn ở trong tình huống này.
Chị trên pháp luật sắp cùng người mình yêu hai mươi năm kết hôn, khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc sống của cô ấy đều giành cho người đàn ông này, hôm nay lại chỉ có thể nhìn anh cưới người khác, trong lòng cô ấy rốt cuộc là có bao nhiêu đau đớn.
"Cô cũng sẽ có hạnh phúc của riêng mình, đừng khổ sở." Tôi không biết phải an ủi như thế nào, chỉ có thể nói lời dễ hiểu như thế.
"Hạnh phúc sao?" Cô ta hỏi một câu, tự giễu cười nói: "Có lẽ vậy?"
Tôi không hiểu được bi thương trong ánh mắt cô ta nhưng tôi biết thật ra thì trong lòng cô ta rất đau khổ. Trên thực tế cho đến nhiều năm sau rốt cuộc cũng biết được những yêu hận dây dưa của cô ấy và Lục Kỳ Ngôn thì tôi mới thật sự hiểu trong thân thể gầy gò kia đến tột cùng là chôn giấu bao nhiêu đau khổ.
Chuyện ngày hôm nay giống như một bí mật được chôn dấu trong lòng nhau chẳng qua là lúc tạm biệt tôi và Lưu Chi Dao đã có thể mỉm cười nói chuyện mà không còn là thái độ lạnh băng như lúc đầu.
Bi thương là sắc thái mà ai cũng phải trải qua còn về tương lai thì thân ái, chúng ta cùng nhau cố gắng được không?
Thời gian cứ một ngày rồi lại một ngày trôi qua, hôn lễ của tôi và Lục Bách Nghiêu càng ngày càng gần nhưng chuyện vui gần nhất là Lưu Chi Dao không ngừng thổi gió "Lợn chết cũng khen" tấn công lỗ tai Lục phu nhân mà Lục phu nhân cũng lấy tư thế cực lỳ kiêu ngạo rơi vào tay giặc.
Nhớ ngày đó cùng Lục Bách Nghiêu chụp ảnh cưới, Lục phu nhân mang vàng đeo bạc đột nhiên xuất hiện thiếu chút nữa hù dọa tôi ngã xuống may mắn là còn có Lục Bách Nghiêu chỉ hơi hơi chấn động đứng bên cạnh. Kết quả là bà đứng bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình tôi cùng Lục Bách Nghiêu chụp xong ba bộ áo cưới, cuối cùng nhỏ giọng khen một câu "Chụp cũng không tệ lắm".
Đi đôi với hôn lễ ngày càng tới gần thì bụng của Đồng Yến cũng ngày càng lớn, càng về sau, Lưu Chi Dương trực tiếp bỏ bê phòng khám bệnh không thèm quan tâm, ngày đêm canh giữ bên cạnh Đồng Yến chỉ sợ cô ấy đụng trúng bụng.
Lúc tôi và Lục Bách Nghiêu cười nhạo Lưu Chi Dương là thê nô thì anh ta nói một câu: "Chẳng lẽ cậu không phải." trực tiếp cứng rắn ép vui vẻ trên mặt Lục Bách Nghiêu trở về.
Có câu nói: Đàn ông chinh phục thế giới, phụ nữ chinh phục đàn ông, luyện thép thành sợi chỉ mềm. Không phải trước kia Lục Bách Nghiêu là thép cứng mà bây giờ cũng trở thành sợi chỉ mềm rồi sao?
Buổi tối trước khi kết hôn mấy ngày tôi cùng Lục Bách Nghiêu đi gặp Trương Húc. Bất luận bây giờ chúng tôi đi đến tình cảnh nào thì dù sao cũng là bạn học cấp ba, trên thực tế tình bạn là cả đời.
Tôi và Lục Bách Nghiêu đưa thiệp mời cho Trương Húc đồng thời tôi cũng trả lại sợi dây chuyền mà anh ta đã từng tặng cho tôi. Sau khi dọn nhà sợi dây chuyền đó được bỏ vào trong một cái hộp nhỏ bị Lão Phật Gia ném vào trong góc nhà. Hôm nay chữ khắc trên dây chuyền vẫn lóng lánh như cũ chẳng qua là người kia đã "qua đời", giữa chúng tôi cuối cùng cũng không trở về được nữa.
Tôi để thiệp mời xuống: "Lúc đó hoan nghênh đến tham dự hôn lễ của chúng tôi, nếu Nguyệt Nguyệt muốn anh có thể dẫn cô ấy đến."
"Tiểu Cận!"
Tôi đang định lôi kéo tay Lục Bách Nghiêu rời đi thì bị Trương Húc gọi lại.
Tôi xoay người dùng giọng bình tĩnh nói: "Xin gọi tôi là Hạ tiểu thư."
Trương Húc nhìn thẳng tôi giống như là muốn khảm tôi vào sâu trong ánh mắt: "Ở cùng với cậu ta, em hạnh phúc sao?"
Tôi nhoẻn miệng cười: "Tôi họ Hạ, cảm ơn."
Tôi xoay người lôi kéo tay Lục Bách Nghiêu rời đi không hề nhìn Trương Húc nữa.
Khuông Khuông đã từng nói: Khát vọng cả đời của tôi được cất giấu rất tốt, sắp đặt ổn thỏa, cẩn thận bảo vệ. Cho dù tôi sợ hãi, cho dù tôi đau khổ, cho dù tôi lưu lạc mọi nơi, cho dù tôi không có người nương tựa thì mọi người đều biết và tôi cũng biết anh vĩnh viễn sẽ không đến.
Tôi đã từng giống như Khuông Khuông, giống như Lưu Chi Dao là một loại chấp nhất, thâm tình trao nhầm, rốt cuộc mọi chuyện cũng đến hồi kết.
Lúc rời đi Lục Bách Nghiêu cũng hỏi tôi giống như Trương Húc: "Vợ, ở bên anh em hạnh phúc sao?"
Tôi hôn lên môi Lục Bách Nghiêu, xóa đi tất cả nghi ngờ của anh: "Dĩ nhiên là hạnh phúc. Anh là chồng em, ở chung với anh làm sao em lại không hạnh phúc đây?"
Nếu trước đó không gặp được anh hạnh phúc trong mắt tôi chẳng qua là cầm tay người yêu nhưng sau khi gặp được anh thì lần đầu tiên tôi cảm thấy được sâu sắc nội tâm mình rõ ràng là muốn cùng anh đi đến cuối con đường.
Từ trước đến nay tôi vẫn thích nhất hai câu sau cùng trong bài hát "Tân thiêm thanh dương liễu từ nhị thủ": Linh lung đầu từ an hồng đậu. Nhập cốt tương tư tri bất tri. Những chấm đỏ trên hạt xúc xắc kia đều là những hạt tương tư trong tận xương tủy, đại biểu cho tương tư tận xương tủy của tôi đối với anh.
*Tên bài có thể tạm dịch là : Hai cành dương liễu xanh non.
Còn hai câu hát đó là: Chấm đỏ trên xúc xắc đang xoay tròn là tương tư tận người tủy có biết không.
Chỉ là bây giờ tương tư tận xương tủy của tôi không vì Trương Húc nữa mà chỉ vì anh, Lục Bách Nghiêu.
Tôi ôm chặt người đàn ông trước mặt, gắt gao ôm anh, rốt cuộc cảm giác muốn kết hôn lại chân thật như vậy làm cho người ta khó có thể tin được.
Tôi không biết có phải Thượng Đế thích đùa giỡn mình hay không mà trước ngày kết hôn bỗng nhiên Đồng Yến gọi điện thoại cho tôi. Tôi còn đang nghi hoặc tại sao cô ấy lại có thể gọi được điện thoại dưới mí mắt Lưu Chi Dương thì nghe thấy Đồng Yến ở đầu bên kia nói: "Tiểu Cận, mình nhìn thấy Hoàng Vũ Vi ở trong TV, cô ta về nước rồi.... ...."
Hoàng Vũ Vi.... ..........Hoàng.... .....Vũ.... ...... .....Vi.
Hộp trí nhớ bụi bặm bị chìa khóa thời gian mở ra, đã từng ôm nhau cười đùa vui vẻ, đã từng phản bội và xa nhau, từng đoạn kí ức oanh oanh liệt liệt thời tuổi trẻ rốt cuộc cũng theo cái tên này ùa về như đê vỡ.
"Hẳn là cô ta mới trở về gần đây, lúc mình xem TV mới vừa mở cái tiết mục giải trí đã nhìn thấy cô ta rồi. Tuy rằng diện mạo có chút thay đổi nhưng liếc mắt một cái mình liền nhận ra cô ta, cậu nói.... ...... ......" Nói giọng của Đồng Yến trong di động không ngừng vang lên nhưng tôi lại không có dũng khí để nghe tiếp.
"Rầm.... ...."
Điện thoại trượt xuống từ trên tay tôi, thẳng tắp rơi xuống mặt sàn, đầu óc tôi ngẩn ngơ hồi tưởng lại tên "Hoàng Vũ Vi" này, trí nhớ tuôn ra như nước.... ......
Vốn dĩ tôi còn nghĩ có vị Đại tôn Phật là Lão Phật Gia giữ nhà đảm bảo sau khi Lục Bách Nghiêu vào cửa liền bị bà cầm chổi quét ra khỏi cửa nhưng rõ ràng là tôi đã đánh giá thấp lực chiến đấu của Lục Bách Nghiêu và giá trị khí tiết của Lão Phật Gia.
Lúc tôi cùng Lục Bách Nghiêu về nhà thu dọn đồ đạc thì Lão Phật Gia vui mừng rạo rực chào đón, tôi vui mừng rạo rực bước lên phía trước sau đó Lão Phật Gia vui mừng rạo rực lướt qua tôi tiếp theo đó lại vui mừng rạo rực cười với Lục Bách Nghiêu, hỏi liên tục: "Tiểu Lục, có khát hay không? Có muốn ăn cái gì hay uống nước trái cây không?” Trực tiếp coi thường tôi thành mảnh giấy vụn...
Tôi lau (mồ hôi....)
Tôi đây còn chưa có gả ra ngoài mà đã trắng trợn phân biệt đối xử!
Sau đó đứng né qua một bên hoan nghênh Lục Bách Nghiêu đang nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc giúp tôi, thuận lợi từ trong nhà đi ra.
Lúc tạm biệt Lão Phật Gia còn không quên dặn dò Lục Bách Nghiêu: " Nếu con nhóc này có chỗ nào không nghe lời cứ đánh chết nó, không cần nể mặt mũi bác."
Tôi đứng tại chỗ, bay bay tán loạn trong gió...
Đây là mẹ ruột của tôi sao?!
Cuộc đời có ai mà không phải chết, hay là hiện tại tôi liền tự tử nhỉ?!
Đã từng bị "người ta" hung hăng làm tổn thương, sự thật là vết thương lòng không thể nào chữa khỏi vì vậy tôi liền thay đổi phương pháp tác chiến, nếu tôi không thể ăn hiếp được Lão Phật Gia thì tôi phải ăn hiếp được Lục Bách Nghiêu sau đó gặm cổ anh ta thành một bụi cây gai tiếp đó chắc chắc anh ta sẽ bình tĩnh "trả lễ" lại bằng cách biến cổ tôi thành một mảnh vườn chuyên trồng "quả mâm xôi"!
Anh nha, cũng con mẹ nó quá mức tàn nhẫn!
Người này bị áo sơ mi cản trở nhưng từng món quần áo của tôi từ cổ trở xuống đều dễ dàng cởi bỏ là sao?!
Sau khi Lục Bách Nghiêu làm chuyện ác liệt này xong, anh ta cực kì kiêu ngạo đi ra ngoài bỏ lại một mình tôi vượt qua khoảng thời gian cả đời khó quên này!
Trong lúc chờ đợi mấy quả mâm xôi chín rồi rụng xuống, tôi vốn định ở nhà ngủ thì không nghĩ tới lại nhận được điện thoại của Lưu Chi Dao nói muốn hẹn tôi ra ngoài nói chuyện một chút.
Thật ra thì lúc cô ta muốn hẹn tôi ra ngoài tôi đã muốn cự tuyệt bởi vì không thể vì người khác muốn tôi ra ngoài mà tôi lập tức đi ra được. Quan trọng hơn là tôi không muốn lúc ra cửa phải mang thêm khăn lụa và khẩu trang, như vậy mà ra cửa thì rất cua đồng.....
Nhưng mà ai bảo Lưu Chi Dao lại là em gái của tôi, gặp mặt thì gặp mặt đi.
Vì vậy tôi quàng khăn lụa, mang khẩu trang vui vẻ ra cửa. Khăn lụa là dùng để che mấy quả mâm xôi nhỏ ở trên cổ còn khẩu trang là để phòng ngừa lỡ mâm xôi nhỏ bị phát hiện thì người ta cũng không biết tôi là ai.
Ai da, nhìn bộ dáng ăn mặc này của tôi cũng có thể được coi như là "Quái hiệp Nhất Chi Mai" thời hiện đại.
Khi tôi đến chỗ hẹn thì Lưu Chi Dao đã chờ ở trong phòng bao. Cô ta nhìn thấy cách ăn mặc quái dị của tôi vừa mới bắt đầu còn tưởng tôi là cô quét dọn về sinh.......
Quên đi, lão nương không chấp nhặt với con nít, đợi đến trước cửa phòng bao tôi liền tháo khẩu trang trên mặt xuống.
"Dọc đường đi ngộp thở muốn chết!" Đeo khẩu trang như vậy ngay cả hô hấp bình thường cũng không được thông suốt, cuối cùng cũng có thể được giải phóng.
Lưu Chi Dao nghi ngờ nhìn tôi; "Tại sao cô lại ăn mặc như thế này?"
Tôi cười hì hì, đối với chuyện so sánh cô ta mặc một cái váy liền áo thanh khiết giống như hoa sen mới nở còn tôi mặc áo dài tay quần dài cộng thêm khăn lụa khẩu trang hoàn toàn có thể dùng một tổ hợp từ tiếng Anh để hình dung: bearmedtotheteeth (võ trang đầy đủ, trang bị đến tận răng). Nếu giáo viên tiếng Anh trung học cơ sở mà nghe thấy từ này của tôi chắc sẽ không bao giờ cho tôi qua được môn này mà còn có thể đuổi theo đánh mông tôi đấy chứ?
Ai da, thật là một kỉ niệm bi thương.....
"Chống nắng!" Tôi suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể nghĩ ra được hai từ này để giải thích.
Lưu Chi Dao có chút không đành lòng vạch trần lời nói dối của tôi: "Hình như.... ........hôm nay trời đầy mây thì phải?"
Tôi ho khan một tiếng, nói hươu nói vượn: "Mặc dù hôm nay âm u không thấy mặt trời nhưng vẫn có tia tử ngoại, phải chống nắng hết sức cẩn thận!"
Sau khi nói mấy câu vớ vẩn cuối cùng Lưu Chi Dao cũng đi vào vấn đề chính: "Bây giờ cô.... ......đang ở cùng với Lục ca ca sao?"
Giữ vững nguyên tắc "Làm người phải thành thật" tôi gật đầu một cái: "Ừ."
Đối với câu trả lời của tôi Lưu Chi Dao đã sớm chuẩn bị tâm lí nhưng trong một chớp mắt sau khi nghe xong hiển nhiên trong lòng thoáng qua một chút mất mát, nặng nề cúi đầu.
Tôi ngồi đối diện với Lưu Chi Dao, không nói gì, dựa vào ghế sôpha mềm mại suy nghĩ bây giờ cô ta không nói gì nhưng có phải trong lòng đang nghĩ một giây kế tiếp có nên móc con dao từ trong túi xách ra cùng tôi đồng quy vu tận không?
Sự thật chứng minh tôi nghĩ quá nhiều bởi vì một lát sau Lưu Chi Dao kể cho tôi nghe một đoạn chuyện cũ.
Lưu Chi Dao hỏi tôi: "Cô đã xem qua "Đêm trăng của Hiệp Âu Đình" chưa?"
Tôi lắc đầu một cái: "Chưa."
Lưu Chi Dao quét qua tôi một cái, không có nói gì mặc dù cuối cùng ánh mắt của cô ta nhìn tôi có chút giống như đang nhìn một người ngu ngốc, toát mồ hôi!
Cô ta nói tiếp: " Đó là một bộ phim Hàn, nữ chính trong phim giống như tôi, lúc trước tôi là một đứa trẻ được gởi nuôi ở Lục gia."
Trước đó tôi còn cho rằng Lưu Chi Dao sẽ cùng tôi thảo luận vấn đề ca ngợi người nào đó, người nào đó đẹp trai hay là nói rằng tôi sẽ không được mẹ Lục Bách Nghiêu chấp nhận nhưng không nghĩ tới cô ta lại nói về thân thế của mình.
Gởi nuôi?
Cô ta không phải là con gái của ba Lưu, em gái của Lưu Chi Dương sao? Theo như lời của Lục Bách Nghiêu thì thu nhập của Lưu Chi Dương cũng không thấp, làm sao có thể gởi nuôi em gái mình trong nhà khác?
Lưu Chi Dao nhìn ra dáng vẻ nghi ngờ của tôi cũng không thèm để ý, giải thích với tôi: "Khi còn sống mẹ tôi làm giúp việc ở Lục gia sau đó lại vì bệnh nặng mà qua đời, lúc bà đi tôi vẫn còn rất nhỏ, mẹ nuôi thấy tôi đáng thương nên đã nhận tôi làm con gái nuôi, vẫn nuôi ở nhà bọn họ cho nên gần như khoảng thời gian lúc nhỏ đều trôi qua ở Lục gia. Anh tôi đi theo baba, mặc dù chúng tôi là người một nhà nhưng bởi vì bình thường baba đi làm, anh đi học nên chúng tôi cũng không có cơ hội gặp mặt nhiều. Khi đó đều là Lục ca ca cùng tôi lớn lên."
Tôi biết Lưu Chi Dao và Lục Bách Nghiêu là thanh mai trúc mã nhưng chưa từng bao giờ nghĩ đến lại là loại phương thức này.
"Sau đó cả nhà mẹ nuôi chuyển lên tỉnh, tôi cũng vội vàng đi theo, khi đó baba muốn tôi ở lại nhưng bởi vì Lục ca ca đi tỉnh lý cho nên tôi cũng đi theo. Thời điểm Lục ca ca lên cấp ba không nghe lời mẹ nuôi học ở tỉnh mà một mình tới đó học. Vốn tôi muốn chuyển trường theo anh nhưng cuối cùng vẫn không thể theo tới."
Trong mắt của Lưu Chi Dao tràn đầy thở dài: "Tôi đã từng nghĩ rất nhiều lần nếu như ban đầu tôi kiên trì theo Lục ca ca tới đây thì có phải anh sẽ không thích cô nhiều năm như vậy hay không. Nhưng trên thế giới này chỉ có hai chữ "hối hận" là không thể nói được. Từ nhỏ tôi đã đi sau anh, lặng lẽ thích anh, khờ dại cho rằng tôi sẽ cùng anh trải qua cả đời nhưng hiện tại anh đã gần kết hôn mà cô dâu lại không phải là tôi. Nhiều năm như vậy mà trong mắt tôi chỉ có anh, tôi ngu quá đúng không?"
Đối với câu hỏi này của Lưu Chi Dao tôi chỉ kinh ngạc sững sờ ngay tại chỗ, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào.
Tôi đã từng đuổi theo sau lưng Trương Húc, Lục Bách Nghiêu lại đuổi theo sau lưng tôi mà Lưu Chi dao lại khó khăn không chùn bước đuổi theo sau lưng Lục Bách Nghiêu.
Đã nhiều năm như vậy tình yêu của Lưu CHi Dao đối với Lục Bách Nghiêu há lại có thể sử dụng thước đo thời gian là có thể dễ dàng đo đạc được. Cô ta yêu chấp nhất như thế, kiên định như thế giống như thiêu thân lao vào lửa đỏ.
Lục Bách Nghiêu chờ đợi được tôi nhưng cuối cùng Lưu Chi Dao vẫn không chờ đợi được Lục Bách Nghiêu.
"Cô không ngốc, chẳng qua là quá cố chấp." Tôi nhìn Lưu Chi Dao, chậm rãi nói, cô ta là một cô gái tốt, khi đã yêu chính là yêu nhiều năm như vậy ngay cả tôi cũng vì cô ta mà cảm thấy đau lòng.
Lưu Chi Dao rủ mi, nhẹ nhàng thở dài: " Chị, các người kết hôn cũng tốt, ít nhất có thể cho tôi thấy rõ thực tế, hoàn toàn buông tay. Lần này tôi thật sự muốn buông tay."
Đây là lần đầu tiên cô ta gọi tôi là "Chị" nhưng tôi lại không muốn ở trong tình huống này.
Chị trên pháp luật sắp cùng người mình yêu hai mươi năm kết hôn, khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc sống của cô ấy đều giành cho người đàn ông này, hôm nay lại chỉ có thể nhìn anh cưới người khác, trong lòng cô ấy rốt cuộc là có bao nhiêu đau đớn.
"Cô cũng sẽ có hạnh phúc của riêng mình, đừng khổ sở." Tôi không biết phải an ủi như thế nào, chỉ có thể nói lời dễ hiểu như thế.
"Hạnh phúc sao?" Cô ta hỏi một câu, tự giễu cười nói: "Có lẽ vậy?"
Tôi không hiểu được bi thương trong ánh mắt cô ta nhưng tôi biết thật ra thì trong lòng cô ta rất đau khổ. Trên thực tế cho đến nhiều năm sau rốt cuộc cũng biết được những yêu hận dây dưa của cô ấy và Lục Kỳ Ngôn thì tôi mới thật sự hiểu trong thân thể gầy gò kia đến tột cùng là chôn giấu bao nhiêu đau khổ.
Chuyện ngày hôm nay giống như một bí mật được chôn dấu trong lòng nhau chẳng qua là lúc tạm biệt tôi và Lưu Chi Dao đã có thể mỉm cười nói chuyện mà không còn là thái độ lạnh băng như lúc đầu.
Bi thương là sắc thái mà ai cũng phải trải qua còn về tương lai thì thân ái, chúng ta cùng nhau cố gắng được không?
Thời gian cứ một ngày rồi lại một ngày trôi qua, hôn lễ của tôi và Lục Bách Nghiêu càng ngày càng gần nhưng chuyện vui gần nhất là Lưu Chi Dao không ngừng thổi gió "Lợn chết cũng khen" tấn công lỗ tai Lục phu nhân mà Lục phu nhân cũng lấy tư thế cực lỳ kiêu ngạo rơi vào tay giặc.
Nhớ ngày đó cùng Lục Bách Nghiêu chụp ảnh cưới, Lục phu nhân mang vàng đeo bạc đột nhiên xuất hiện thiếu chút nữa hù dọa tôi ngã xuống may mắn là còn có Lục Bách Nghiêu chỉ hơi hơi chấn động đứng bên cạnh. Kết quả là bà đứng bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình tôi cùng Lục Bách Nghiêu chụp xong ba bộ áo cưới, cuối cùng nhỏ giọng khen một câu "Chụp cũng không tệ lắm".
Đi đôi với hôn lễ ngày càng tới gần thì bụng của Đồng Yến cũng ngày càng lớn, càng về sau, Lưu Chi Dương trực tiếp bỏ bê phòng khám bệnh không thèm quan tâm, ngày đêm canh giữ bên cạnh Đồng Yến chỉ sợ cô ấy đụng trúng bụng.
Lúc tôi và Lục Bách Nghiêu cười nhạo Lưu Chi Dương là thê nô thì anh ta nói một câu: "Chẳng lẽ cậu không phải." trực tiếp cứng rắn ép vui vẻ trên mặt Lục Bách Nghiêu trở về.
Có câu nói: Đàn ông chinh phục thế giới, phụ nữ chinh phục đàn ông, luyện thép thành sợi chỉ mềm. Không phải trước kia Lục Bách Nghiêu là thép cứng mà bây giờ cũng trở thành sợi chỉ mềm rồi sao?
Buổi tối trước khi kết hôn mấy ngày tôi cùng Lục Bách Nghiêu đi gặp Trương Húc. Bất luận bây giờ chúng tôi đi đến tình cảnh nào thì dù sao cũng là bạn học cấp ba, trên thực tế tình bạn là cả đời.
Tôi và Lục Bách Nghiêu đưa thiệp mời cho Trương Húc đồng thời tôi cũng trả lại sợi dây chuyền mà anh ta đã từng tặng cho tôi. Sau khi dọn nhà sợi dây chuyền đó được bỏ vào trong một cái hộp nhỏ bị Lão Phật Gia ném vào trong góc nhà. Hôm nay chữ khắc trên dây chuyền vẫn lóng lánh như cũ chẳng qua là người kia đã "qua đời", giữa chúng tôi cuối cùng cũng không trở về được nữa.
Tôi để thiệp mời xuống: "Lúc đó hoan nghênh đến tham dự hôn lễ của chúng tôi, nếu Nguyệt Nguyệt muốn anh có thể dẫn cô ấy đến."
"Tiểu Cận!"
Tôi đang định lôi kéo tay Lục Bách Nghiêu rời đi thì bị Trương Húc gọi lại.
Tôi xoay người dùng giọng bình tĩnh nói: "Xin gọi tôi là Hạ tiểu thư."
Trương Húc nhìn thẳng tôi giống như là muốn khảm tôi vào sâu trong ánh mắt: "Ở cùng với cậu ta, em hạnh phúc sao?"
Tôi nhoẻn miệng cười: "Tôi họ Hạ, cảm ơn."
Tôi xoay người lôi kéo tay Lục Bách Nghiêu rời đi không hề nhìn Trương Húc nữa.
Khuông Khuông đã từng nói: Khát vọng cả đời của tôi được cất giấu rất tốt, sắp đặt ổn thỏa, cẩn thận bảo vệ. Cho dù tôi sợ hãi, cho dù tôi đau khổ, cho dù tôi lưu lạc mọi nơi, cho dù tôi không có người nương tựa thì mọi người đều biết và tôi cũng biết anh vĩnh viễn sẽ không đến.
Tôi đã từng giống như Khuông Khuông, giống như Lưu Chi Dao là một loại chấp nhất, thâm tình trao nhầm, rốt cuộc mọi chuyện cũng đến hồi kết.
Lúc rời đi Lục Bách Nghiêu cũng hỏi tôi giống như Trương Húc: "Vợ, ở bên anh em hạnh phúc sao?"
Tôi hôn lên môi Lục Bách Nghiêu, xóa đi tất cả nghi ngờ của anh: "Dĩ nhiên là hạnh phúc. Anh là chồng em, ở chung với anh làm sao em lại không hạnh phúc đây?"
Nếu trước đó không gặp được anh hạnh phúc trong mắt tôi chẳng qua là cầm tay người yêu nhưng sau khi gặp được anh thì lần đầu tiên tôi cảm thấy được sâu sắc nội tâm mình rõ ràng là muốn cùng anh đi đến cuối con đường.
Từ trước đến nay tôi vẫn thích nhất hai câu sau cùng trong bài hát "Tân thiêm thanh dương liễu từ nhị thủ": Linh lung đầu từ an hồng đậu. Nhập cốt tương tư tri bất tri. Những chấm đỏ trên hạt xúc xắc kia đều là những hạt tương tư trong tận xương tủy, đại biểu cho tương tư tận xương tủy của tôi đối với anh.
*Tên bài có thể tạm dịch là : Hai cành dương liễu xanh non.
Còn hai câu hát đó là: Chấm đỏ trên xúc xắc đang xoay tròn là tương tư tận người tủy có biết không.
Chỉ là bây giờ tương tư tận xương tủy của tôi không vì Trương Húc nữa mà chỉ vì anh, Lục Bách Nghiêu.
Tôi ôm chặt người đàn ông trước mặt, gắt gao ôm anh, rốt cuộc cảm giác muốn kết hôn lại chân thật như vậy làm cho người ta khó có thể tin được.
Tôi không biết có phải Thượng Đế thích đùa giỡn mình hay không mà trước ngày kết hôn bỗng nhiên Đồng Yến gọi điện thoại cho tôi. Tôi còn đang nghi hoặc tại sao cô ấy lại có thể gọi được điện thoại dưới mí mắt Lưu Chi Dương thì nghe thấy Đồng Yến ở đầu bên kia nói: "Tiểu Cận, mình nhìn thấy Hoàng Vũ Vi ở trong TV, cô ta về nước rồi.... ...."
Hoàng Vũ Vi.... ..........Hoàng.... .....Vũ.... ...... .....Vi.
Hộp trí nhớ bụi bặm bị chìa khóa thời gian mở ra, đã từng ôm nhau cười đùa vui vẻ, đã từng phản bội và xa nhau, từng đoạn kí ức oanh oanh liệt liệt thời tuổi trẻ rốt cuộc cũng theo cái tên này ùa về như đê vỡ.
"Hẳn là cô ta mới trở về gần đây, lúc mình xem TV mới vừa mở cái tiết mục giải trí đã nhìn thấy cô ta rồi. Tuy rằng diện mạo có chút thay đổi nhưng liếc mắt một cái mình liền nhận ra cô ta, cậu nói.... ...... ......" Nói giọng của Đồng Yến trong di động không ngừng vang lên nhưng tôi lại không có dũng khí để nghe tiếp.
"Rầm.... ...."
Điện thoại trượt xuống từ trên tay tôi, thẳng tắp rơi xuống mặt sàn, đầu óc tôi ngẩn ngơ hồi tưởng lại tên "Hoàng Vũ Vi" này, trí nhớ tuôn ra như nước.... ......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.