Thanh Mai Ngọt Ngào

Chương 18:

Sương Nhiễm Y

14/06/2024

Bùi Vân Sơ giúp cô xắn tay áo quá dài lên: “Em mặc vào trông giống hí phục thật đấy, có thể cứ như vậy mà lên sân khấu hát hí khúc cũng được luôn, bên này được rồi, chuyển tay bên kia đi.”

Ngu Thiền nghe lời đưa tay kia cho anh, lẳng lặng nhìn anh sửa sang lại tay áo cho mình.

Bùi Vân Sơ cúi đầu, ngón tay thon dài xinh đẹp xoay chuyển linh hoạt, nhanh nhẹn cuốn cổ tay áo thành từng vòng. Dưới ánh hoàng hôn ảm đạm, anh dịu dàng tựa như một bức tranh.

Sửa sang xong, Bùi Vân Sơ ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với ánh mắt nhìn đến say mê của Ngu Thiền, anh không khỏi cười: “Đi thôi, đi vào với anh nào.”

Ngu Thiền ngoan ngoãn đi theo anh, đồng phục học sinh trên người còn mang mùi thơm ngát thanh nhã, giống như mùi hương còn lưu lại từ nước giặt, rất nhạt, cũng rất dễ ngửi, Ngu Thiền có hơi mê mẩn mùi hương này.

Đây là lần đầu tiên cô đến cơ sở trung học phổ thông, trên đường, liên tục có người nhìn bọn họ, nhìn thẳng hoặc là lén nhìn đều có cả.

Cô có chút không quen, cúi đầu đi, Bùi Vân Sơ duỗi cánh tay dài, giữ chặt đồng phục học sinh trên người Ngu Thiền, kéo cô đến trước mặt mình, “Đi bên này. “

Ngu Thiền đi lên con đường nhỏ trong rừng, bên này có ít người hơn đôi chút, thế nên cô mới thả lỏng.

“Tiểu Thiền Thiền khiến nhiều người ngoái lại nhìn thật đấy, bình thường anh đi trên đường, cũng không có nhiều người chú ý như vậy đâu.” Bùi Vân Sơ trêu chọc nói.

“Bình thường cũng chẳng có ai nhìn em đâu.”

“Tiểu Thiền Thiền phải tự tin lên chút, đáng yêu vậy mà, đừng có cúi đầu đi, để mọi người nhìn thấy gương mặt em đi, nhất định sẽ có người quay đầu lại nhìn.” Anh nói như thuận miệng nhưng trong mắt lại lộ ý cười nhạt.

Ngu Thiền thu ánh mắt, nhìn về phía trước: “Em mà không cúi đầu thì nhìn đường thế nào được?”

Xuyên qua lối nhỏ trong khu rừng là đến sân bóng rổ, mấy sân bóng rổ đều có học sinh đang chơi, còn có trọng tài và khán giả, xem ra là thi đấu bóng.

“Cháu gái Tiểu Thiền ơi, bên này!” Thạch Đầu có thị lực rất tốt, từ xa đã nhìn thấy họ bèn lớn tiếng gọi.

Bùi Vân Sơ đi tới, đá một cước: “Gào loạn cái gì!”

Thạch Đầu vội vàng nhảy ra: “Không đá trúng, tớ trốn này.”

Mấy người Đại Tượng, Nhiếp Hải Thần đang làm khởi động làm nóng, thấy Ngu Thiền đến thì đều tới đây trêu chọc vài câu.

“Tiểu Thiền, đây là hí phục nhặt được ở đâu vậy?” Nhiếp Hải Thần kéo kéo bộ đồng phục rộng thùng thình trên người Ngu Thiền.

“Ha ha ha, sắp thành áo khoác luôn rồi.”

Ngu Thiền bị bọn họ trêu cho phát ngại, Bùi Vân Sơ đứng che ở trước mặt Ngu Thiền, đẩy bọn họ ra: “Cút ra xa một chút, đừng có động tay động chân.”

Nữ sinh cùng lớp cũng vây lại theo: “Bùi Vân Sơ, em gái cậu đáng yêu thật đấy, ánh mắt đẹp thật.”

“Ngũ quan cũng tinh xảo, gen nhà các cậu tốt thật đấy.”

“Còn phải nói à! Nhìn xem anh Sơ của chúng tớ đẹp trai cỡ nào, em gái có thể kém sao?” Thạch Đầu bắt đầu tâng bốc.

Ngu Thiền có hơi không chịu nổi sự nhiệt tình của bọn họ, trước kia cô hiếm khi được người khen như vậy, gương mặt không khỏi ửng đỏ.

Bùi Vân Sơ kéo cô sang một bên: “Mấy cậu hâm mộ cũng vô dụng thôi, nên khởi động làm nóng đi, đừng vây quanh chỗ này, dọa Tiểu Thiền nhà chúng tớ.”

“Thì ra anh Sơ là muội khống.” Một nữ sinh trêu chọc.

“Nhưng mà sao hai anh em nhà cậu không giống nhau lắm, là anh em ruột hay là anh em họ vậy?”

Bị hỏi mấy câu này khiến Ngu Thiền có hơi chột dạ, cô nhìn về phía Bùi Vân Sơ, Bùi Vân Sơ lại bình tĩnh hơn nhiều, nhướng mày với vẻ không quá để tâm: “Hóng chuyện ít thôi.”

“Cái này thì có gì khó nói đâu? Tớ đoán nhất định là anh em họ, trước kia cũng chưa nghe cậu nhắc đến bao giờ.”

Bùi Vân Sơ không đáp lời.

“Ấy, sao tớ lại thấy em gái anh Sơ có chút quen mắt nhỉ?” Một nam sinh gầy đeo kính nói.

“Sao thế, các cậu biết à?” Thạch Đầu hỏi.

“Anh Sơ, tớ cảm thấy em gái cậu có hơi giống một người.” Nam sinh đeo kính nói thêm.

Bùi Vân Sơ lườm cậu ta một cái: “Còn tớ thì thấy cậu không giống người.”

“Hừ, tớ nói thật mà, các cậu có cảm thấy Tiểu Thiền rất giống Ngu Tân Cố kia không.”

Sắc mặt Ngu Thiền đột nhiên thay đổi, Bùi Vân Sơ ngẩng đầu, nhìn nam sinh đeo kính một cái.

Dường như nam sinh đeo kính cũng ý thức được mình nói lời này không hợp thời, toàn trường ai mà không biết quan hệ giữa Bùi Vân Sơ và Ngu Tân Cố rất vi diệu.

“Nói cậu bị mù cậu còn không nhận, bốn con mắt rồi mà còn mù như vậy, Tiểu Thiền rõ ràng rất giống anh Sơ đấy có được không? Cậu nhìn khuôn mặt xinh đẹp này đi, như cùng một khuôn đấy? Khuôn mặt người chết của Ngu Tân Cố có điểm nào giống với em gái ngọt ngào Tiểu Thiền của chúng ta cơ chứ?” Đại Tượng phản bác nói.

“Cậu ta bị mù đấy! Mẹ kiếp! Mắt mũi kiểu gì thế không biết!”

Một đám nam sinh điên cuồng vớt lời, Bùi Vân Sơ lơ đãng liếc nhìn Ngu Thiền một cái: “Được rồi, đừng làm loạn nữa, trận đấu sắp bắt đầu rồi, khởi động.”



Mọi người lúc này mới không tiếp tục đề tài này nữa, Bùi Vân Sơ đi tới trước mặt Ngu Thiền: “Em đứng lùi về sau một chút, cẩn thận chút nữa bị quả bóng đập trúng. “

Ngu Thiền thấy anh vẫn như bình thường, lúc này mới yên lòng, ngọt ngào nói với anh: “Anh trai cố lên! “

Bùi Vân Sơ vỗ vỗ đầu cô: “Hôm nay anh trai sẽ biểu diễn cao thủ úp rổ cho em xem.”

Anh nhướng mày, lộ ra sự ngông cuồng và tự tin của thiếu niên.

Tại thời điểm này, gió cũng là thanh xuân.

Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, Ngu Thiền cũng không hiểu hình thức thi đấu thế nào, chỉ biết ném vào là cực kỳ giỏi.

Vừa mở màn, Bùi Vân Sơ đã lập tức đưa vào được mấy bóng, giành được sự cổ vũ của toàn trường, trong trận đấu này, số khán giả ủng hộ bọn họ là đông nhất, nhất là nữ sinh hầu như đều tụ tập ở bên này.

Mỗi khi Bùi Vân Sơ ghi được bàn, các nữ sinh đều đồng loạt hét to anh Sơ ngầu nhất, còn có người bạo dạn thì hét lên rằng anh Sơ, em yêu anh.

Ngu Thiền đứng ở bên rìa sân bóng rổ cũng muốn hét lên theo bọn họ, thế nhưng chung quy vẫn còn chút thẹn thùng, không kêu thành tiếng.

Mỗi lần Bùi Vân Sơ ném vào một quả đều thích nhìn về phía cô, Ngu Thiền sẽ lập tức cười ngọt ngào với anh.

Đối phương bị khí thế của Bùi Vân Sơ làm cho loạn trận tuyến, càng chơi càng mãnh liệt, vẻ ghen tức cũng càng nồng. Bùi Vân Sơ đoạt bóng từ tay đối phương, một đường chuyền bóng chạy về, đối phương đuổi theo không rời, chung quanh Bùi Vân Sơ không có đồng đội, cầu thủ đối phương đã bắt đầu trở về phòng ngự, canh ở khu vực ném bóng.

Bùi Vân Sơ không đợi nữa bèn đứng ở ngoài vạch ba điểm, ném bóng với một đường parabol xinh đẹp, bóng rổ vào giữa rổ, ba điểm vào tay.

Tất cả mọi người la hét lớn tiếng khen hay.

Ngu Thiền cũng thấy kinh tâm động phách, hai tay ngón tay bắt lại cùng một chỗ, mãi cho đến khi bóng rổ rơi vào lưới, cô mới buông tay ra.

Nhiếp Hải Thần chạy tới, ôm lấy Bùi Vân Sơ: “Đại ca chơi đẹp quá!”

Bùi Vân Sơ vỗ vỗ lưng anh ta, mắt nhìn về phía Ngu Thiền đang đứng cách bọn họ không xa, đắc ý nhíu mày: “Anh chơi thế nào?”

Ngu Thiền không cần suy nghĩ, vẻ yêu thích tràn ngập trong lời nói: “Anh trai giỏi nhất!”

Trọng tài thổi sáo và trận mới lại bắt đầu.

Điện thoại trong túi Ngu Thiền rung lên, cô nhấc đồng phục bên ngoài lên, lấy điện thoại ra rồi nhìn thoáng qua, vậy mà lại là Ngu Tân Cố gọi tới.

Cô có chút buồn bực, thật ra trước kia Ngu Tân Cố rất ít khi gọi điện thoại cho cô, vậy mà một hai tuần gần đây thường xuyên gọi, đã chủ động gọi hai ba lần rồi.

Cô do dự, đi ra khỏi đám đông, chạy đến một nơi ít người để bắt máy.

“Có về chưa?” Ngu Tân Cố lên tiếng hỏi thẳng.

Ngu Thiền không biết mục đích khi hỏi câu này của anh là gì, thế nên cô cũng không có trả lời rõ ràng, chỉ nói: “Có chuyện gì? “

“Chỉ là hỏi em về chưa thôi?”

Ngu Thiền cảm thấy chẳng hiểu ra sao: “Em đã bảo với mẹ là hôm nay sẽ về trễ một chút.”

“Em đi đâu?”

Ngu Thiền bị ép hỏi đến độ hít thở có hơi không thông: “Em đi với bạn, em cũng đã nói với mẹ rồi, em sẽ về muộn một chút.”

Ngu Tân Cố luôn cảm thấy câu trả lời của Ngu Thiền đang trốn tránh vấn đề, anh có cảm giác không tốt với người bạn mà Ngu Thiền nhắc đến, luôn cảm thấy người bạn kia cũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì.

“Mấy em ở đâu?”

Ngu Thiền nhíu mày, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không kết chuyện được, cô bèn ngắn gọn kết thúc: “Bọn em ở thư viện, bạn em rủ em đi đọc sách, chỉ vậy thôi.”

Ngu Tân Cố còn muốn hỏi cô ở khu nào, kết quả là cô nhóc kia đã trực tiếp cúp điện thoại.

Con bé lừa đảo này ăn nói không thuận, còn luôn tràn ngập phòng bị và mất kiên nhẫn với anh nữa, Ngu Tân Cố cũng sắp nghi ngờ cô bé lúc trước ôm anh, ngọt miệng gọi anh trai liệu có phải ảo giác của mình không nữa.

“Lão Ngu, có đi không?” Tạ Lâm Hãn đi tới hỏi.

“Hôm nay có trận đấu bóng rổ, đi xem không? Có vẻ như có lớp 14 đấu với lớp 7, lớp của chúng mình không tham gia, lớp 14 ngang ngược lắm luôn.”

“Đúng vậy, lão Ngu không có ở đây, Bùi Vân Sơ mới mặc sức huênh hoang, mẹ nó chứ!”

“Có muốn đi xem một chút không?”

“Xem cái gì mà xem, có gì hay đâu mà xem?” Ngu Tân Cố chẳng hứng thú mấy.

“Đi đi, đi ngắm gái đẹp, một nửa nữ sinh trong trường đều tới đó.” Tạ Lâm Hãn cười nói.

Ngu Tân Cố: “Không có hứng thú. “



“Đi đi mà, dù sao tan học cũng chẳng có việc gì, về sớm thế làm gì.” Tạ Lâm Hãn kéo anh đi về phía trước.

“Nghe nói em gái Bùi Vân Sơ cũng ở đây, còn là một loli nhỏ xinh xắn, tớ thấy đám nữ sinh đều đang bàn tán đấy.” Triệu Dương nói.

“Thứ cậu quan tâm chỉ có em gái nhà người ta thôi, đúng là cầm thú!”

“Tớ chỉ nói sự thật thôi mà, cô gái được Bùi Vân Sơ trân trọng như vậy, đương nhiên phải đi gặp một chút chứ.” Triệu Dương cười hì hì.

Ngu Tân Cố nhớ tới em gái ruột nhà mình lạnh lùng với mình, không hiểu sao trong lòng cảm thấy nghèn nghẹn.

Trên sân bóng rổ, trận đấu mới tiến hành được một phần tư, tỷ số của hai bên đã cách nhau đến hơn hai mươi điểm, cơ bản đều là điểm do Bùi Vân Sơ ghi được.

Đến giờ nghỉ giữa trận, lớp 7 đang thương lượng đối sách, bên lớp 14 lại vô cùng hăng hái, dáng vẻ như nắm chắc phần thắng trong tay.

Bùi Vân Sơ nhìn lướt qua đám người một lượt, trong nháy mắt không thấy được Ngu Thiền, không biết cô bé này chạy đi đâu.

“Anh ơi!”

Bùi Vân Sơ quay đầu lại: “Anh còn nói sao không thấy em đâu.”

“Nơi này quá ồn ào, em vừa mới đi nghe điện thoại.” Ngu Thiền giải thích.

Bùi Vân Sơ đổ rất nhiều mồ hôi, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi nhỏ, Nhiếp Hải Thần đi tới, đưa một bình nước cho anh, Bùi Vân Sơ vặn ra, ngửa đầu uống nửa bình.

Thời gian nghỉ giữa trận đã hết, trọng tài thổi sáo, Bùi Vân Sơ thuận tay đưa chai nước cho Ngu Thiền, xong trở lại thi đấu.

Ngu Thiền đứng ở bên rìa sân bóng, hướng về phía Bùi Vân Sơ nói một câu: “Anh trai cố lên!”

Trận đấu ngày càng quyết liệt, Ngu Thiền nhập tâm xem trận đấu, cũng dũng cảm hò hét cổ vũ Bùi Vân Sơ như các nữ sinh xung quanh.

Khi Ngu Tân Cố tới đây, xung quanh sân bóng đông nghịt người, không chỉ có lớp 7 và lớp 14, lớp 11, lớp 12, thậm chí còn có học sinh trung học cũng đến xem trận đấu này.

Bùi Vân Sơ phá vỡ phòng thủ ba người, anh mạnh mẽ đưa bóng vào rổ ngay trong những giây cuối cùng của hiệp một, đẩy bầu không khí của sân đấu lên cao trào.

“Bùi Vân Sơ đỉnh quá!”

“Anh Sơ! Mãi đỉnh!”

“Anh Sơ! Anh yêu em! “

......

“Đệt! Bùi Vân Sơ màu mè này! Màu mè thật đấy!” Tạ Lâm Hãn tỏ vẻ không chịu nổi.

“Quả bóng vừa rồi của cậu ta quả thật rất ngầu! Tiếc là Ngu ca của chúng ta không lên sàn đấu, nếu Ngu ca lên sàn thì không đến lượt bọn họ đâu.” Triệu Dương tiếc nuối nói.

Ngu Tân Cố không để tâm lắm, vừa rồi bên đối phương có thành viên phạm quy, Bùi Vân Sơ có được một quả phạt đền, anh đang đứng ở vạch ném bóng, nghiêng đầu nhìn về phía đám người ở một bên.

Ngu Thiền thấy rất vui vẻ, đã hoàn toàn vứt bỏ vẻ thẹn thùng lúc đầu, còn cổ vũ Bùi Vân Sơ chuẩn bị ném phạt: “Anh ơi cố lên! “

Bùi Vân Sơ nhíu mày rồi ra hiệu ok với cô.

Trọng tài thổi sáo, đưa bóng cho Bùi Vân Sơ, Bùi Vân Sơ vỗ vài cái, một tay ném vào lưới, tư thế tiêu chuẩn lại siêu ngầu.

“Anh Sơ! Được rồi! “

Ngay sau đó, hiệp một kết thúc, các cầu thủ được nghỉ ngơi giữa hiệp.

“Anh ơi, uống nước.” Ngu Thiền mở chai nước khoáng, đưa cho Bùi Vân Sơ đang đi về phía cô.

Bùi Vân Sơ ngửa đầu uống nước, mồ hôi dọc theo cổ chảy xuống, Ngu Thiền ngửa đầu nhìn anh, cô lấy khăn giấy từ trong túi áo ra: “Anh ơi, cúi đầu một chút.”

Bùi Vân Sơ trông thấy khăn giấy trên tay cô, không khỏi bật cười, tay chống đầu gối, hơi khom lưng xuống.

Ngu Thiền vươn tay lau mồ hôi trên mặt và cổ giúp anh: “Anh trai hôm nay siêu giỏi luôn!”

Bùi Vân Sơ cười đến sáng lạn: “Đương nhiên rồi, Tiểu Thiền Thiền của chúng ta ở đây, anh trai đương nhiên phải biểu hiện thật tốt.”

Ngu Thiền cũng không che dấu được vui vẻ, mặt mày đều cười cong.

Cách bọn họ không xa, Ngu Tân Cố rũ bỏ vẻ không yên lòng ban đầu, anh nhìn chằm chằm hai người phía xa.

Triệu Dương ở một bên không nhận ra sự khác thường của anh, còn đang cảm khái: “Đệt! Thì ra kia chính là em gái của Bùi Vân Sơ, bộ dạng đúng là đáng yêu thật đấy, vừa nhìn đã biết là một em gái ngọt ngào, chẳng trách Bùi Vân Sơ đều đưa cô ấy đi khắp nơi để...”

“Này, lão Ngu, cậu làm sao vậy?” Tạ Lâm Hãn nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt còn đen hơn đáy nồi của Ngu Tân Cố thì hoảng sợ.

Nắm đấm Ngu Tân Cố dần siết chặt lại, con chó Bùi Vân Sơ, dám lừa em gái anh, còn rêu rao khắp nơi!

Anh lạnh mặt, từng bước đi về phía hai người nói chuyện rất vui vẻ kia...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Mai Ngọt Ngào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook