Chương 19:
Sương Nhiễm Y
14/06/2024
Ngu Thiền lau mồ hôi cho anh, Bùi Vân Sơ ngồi dậy: "Chút nữa thi đấu xong thì đi ăn cơm chung, tám giờ anh đưa em về."
Ngu Thiền cầm khăn giấy lau mồ hôi: "Được ạ."
"Đưa anh đi, anh đi vứt."
''Anh trai nghỉ ngơi đi, em đi cho."
Ngu Thiền quay người vứt khăn giấy, vừa mới đi tới cạnh thùng rác thì một bóng đen bao phủ cô, nắm lấy cổ tay cô.
Ngu Thiền bị nắm tới đau, cô nhíu mày quay đầu lại, đột nhiên đối diện với vẻ mặt giận dữ của Ngu Tân Cố, lập tức ngẩn người.
"Không phải ở thư viện sao?" Ngu Tân Cố gần như nghiến răng nói, khí thế khiến Ngu Thiền không thở nổi.
Ngu Thiền không dám nhìn mặt anh, cô bối rối cố gắng ổn định tâm trạng: "Đau, anh buông tay ra trước đi."
Ngu Tân Cố đang nổi giận, sao cho cô như ý muốn được? Nhưng mà anh hơi thả lỏng sức lại, mà giọng điệu lại cực kỳ châm biếm: "Thư viện lần trước là ở rạp chiếu phim, thư viện lần này là ở sân bóng rổ! Ngu Thiền, mấy lời nói dối này em học của ai hả?"
Ngu Thiền đuối lý, lập tức nghẹn lời, yếu đuối khẽ nói: "Em xin lỗi, em không cố ý."
Tiếc là Ngu Tân Cố không chấp nhận: "Không cố ý? Vậy là có người bắt em nói dối à?"
"Không có." Ngu Thiền lập tức bác bỏ. Cô đoán Ngu Tân Cố chắc chắn đã thấy cô và Bùi Vân Sơ, cô không thể để Ngu Tân Cố hiểu lầm Bùi Vân Sơ được.
Ngu Tân Cố cười khẩy, dắt cô đi: "Về giải thích với cha mẹ đi."
Ngu Thiền nghe vậy, trái tim như đông cứng lại. Đúng lúc Bùi Vân Sơ đi tới, chặn trước mặt Ngu Tân Cố, ánh mắt nhanh chóng đảo qua hai người: "Tiểu Thiền, có chuyện gì vậy?"
Ngu Thiền không trả lời được, Ngu Tân Cố xem như không thấy Bùi Vân Sơ, anh chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngu Thiền.
Bùi Vân Sơ không đợi Ngu Thiền trả lời, ánh mắt rơi vào tay Ngu Tân Cố: "Cậu buông tay ra trước đi."
Lúc này Ngu Tân Cố mới nhấc mí mắt lên, cực kỳ khinh thường, lên tiếng: "Cút đi! Cậu là cái thá gì? Không tới lượt cậu quản!"
Mặc dù có tin đồn rằng hai người họ là đối thủ của nhau nhưng Bùi Vân Sơ nhận thấy rằng họ không có mâu thuẫn nào khác ngoại trừ chơi bóng rổ và hội thao, rõ ràng thái độ của Ngu Tân Cố rất có vấn đề.
Bùi Vân Sơ liếc thấy sắc mặt trắng bệch luống cuống của Ngu Thiền, anh bắt lấy tay Ngu Tân Cố: "Có lời gì không thể nói à? Bắt nạt một cô bé, cậu không sợ mất mặt sao?"
Mắt Ngu Thiền nóng lên, trong lòng cảm xúc lẫn lộn nhưng lúc này không cho phép cô phát tiết. Cô cắn môi dưới, ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Bùi Vân Sơ nhưng vô tình bật khóc: "Anh trai, anh đi đi, em có thể tự giải quyết được."
Cô không thể làm lớn chuyện được, xung quanh nhiều người như vậy, bị chú ý sẽ không hay.
Mắt cô gái nhỏ ngấn nước, giọng điệu gần như là cầu xin, lộ ra vẻ vừa đáng thương vừa yếu đuối khiến người khác rất khó từ chối. Bùi Vân Sơ mềm lòng, lại thấy ánh mắt đang tức giận của Ngu Tân Cố, anh không yên tâm lắm.
Bây giờ Ngu Tân Cố thực sự mất bình tĩnh, tức đến mức bật cười: "Anh trai?"
Bình thường Ngu Thiền chưa bao giờ chịu gọi anh là anh trai, chỉ có lần say xe nên mơ màng ôm anh gọi anh trong ngày Quốc khánh thôi, lúc đó anh còn rất cảm động. Không ngờ một tiếng 'anh trai' khiến mình mềm lòng áy náy vốn dĩ không phải kêu anh!
Cuối cùng thằng hề lại là anh!
Anh giễu cợt nhìn Ngu Thiền, một trăm trái chanh cũng không bằng sự chua xót trong lòng anh.
Ngu Thiền cảm thấy xương mình sắp bị anh bóp nát, đồng thời còn bị vẻ mặt anh dọa sợ, có đau cũng chỉ có thể nhịn. Bình thường cô đã quen gọi Bùi Vân Sơ là 'anh trai', nên vừa nãy mới buột miệng nói ra ngay trước mặt Ngu Tân Cố.
Nhưng mà Bùi Vân Sơ vốn dĩ lớn hơn cô, gọi anh trai thì có làm sao?
Bùi Vân Sơ mới đoán được sơ sơ, buông tay Ngu Tân Cố ra: "Cậu muốn biết cái gì thì hỏi tôi, đừng hung dữ như thế với em ấy, buông tay trước đi."
Nghe giọng điệu tự xưng là ‘anh trai’ của anh, sự chua xót trong lòng Ngu Tân Cố lập tức xông lên. Anh lạnh lùng cười mỉa, ngược lại buông tay Ngu Thiền ra, sau đó ngoảnh lại đấm Bùi Vân Sơ một cái.
''Đúng là ông đây nên hỏi thăm cậu!"
Bùi Vân Sơ bất ngờ ăn trọn một cú đấm, nửa bên mặt nóng rát, trong miệng có vị sắt.
Anh lau khóe miệng: "Mẹ nó!"
Ngu Thiền cũng kinh ngạc, vội vàng đến xem vết thương của Bùi Vân Sơ, nức nở nói: "Anh... Anh không sao chứ?"
Bùi Vân Sơ thấy cô sợ đến mức rơi nước mắt, lại nghĩ đến quan hệ giữa cô với Ngu Tân Cố, lập tức thấy hơi bất đắc dĩ nên miễn cưỡng vỗ về cô rồi cười: "Không sao."
Nhưng mà nụ cười này đụng tới vết thương trên mặt, anh đau đến mức kêu lên một tiếng.
Ngu Thiền vừa tự trách vừa đau lòng, nghiêng đầu nhìn về phía Ngu Tân Cố, đầy oán giận: "Anh đánh anh ấy làm gì?"
Ngu Tân Cố cười nhạt: "Tại sao anh đánh cậu ta trong lòng em không rõ à? Vậy anh đấm thêm một cái giúp em ngẫm lại."
Ngu Thiền dang hai tay ra, vội vàng bảo vệ Bùi Vân Sơ phía sau, ngẩng đầu, vẻ mặt bướng bỉnh nhìn về phía Ngu Tân Cố đang nổi nóng. Cô như động vật nhỏ yếu ớt nhưng lại quật cường, liều mạng bảo vệ lãnh thổ của mình, thét lớn với người trước mặt: "Anh không có tư cách đánh anh ấy!"
Thét xong, cô cảm thấy tất cả bí mật của mình đều bị vạch trần, thứ chờ đợi cô sẽ là những lời trách mắng, nhất định Lâm Mạn cũng sẽ thất vọng. Nghĩ tới những chuyện này, Ngu Thiền lại mất đi hết những hy vọng, cô cảm thấy xấu hổ không thôi với bí mật mà mình cẩn thận bảo vệ, cô còn làm liên lụy tới Bùi Vân Sơ - người đã đối xử với cô rất tốt.
"Anh muốn đánh thì đánh em đi!" Khí thế Ngu Thiền suy sụp, vừa uất ức vừa bướng bỉnh nhìn Ngu Tân Cố.
Mắt cô ngấn nước, bởi vì tâm trạng kích động nên lông mi run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi nhưng cũng rất kiên định, như một con dao sắc bén đâm thủng lòng Ngu Tân Cố.
Chung quy Ngu Tân Cố cũng lưỡng lự, anh tức thế nào cũng không thể đánh Ngu Thiền được.
Lúc này, phía sau Ngu Thiền phát ra một tiếng cười nhẹ: "Không ngờ có ngày anh còn được Tiểu Thiền Thiền bảo vệ đó, cũng không uổng công anh tự nhiên bị đấm."
Ngu Thiền quay đầu lại, đối diện với cô là một vẻ mặt bình thản khiến cô hơi bối rối... Bùi Vân Sơ bị đánh mà không tức giận sao?
Bùi Vân Sơ đẩy hai tay đang giơ ra của Ngu Thiền xuống, kéo cô tới bên cạnh mình, nhướng mày với Ngu Tân Cố: "Cậu bây giờ, thật sự là vừa buồn cười vừa đáng thương, cậu không hài lòng với bản thân, còn trút giận lên bạn nhỏ này. Hôm nay tôi không tính toán với cậu, cậu cũng không cần làm khó dễ Tiểu Thiền, không thì tôi không để cậu yên đâu."
Ánh mắt Bùi Vân Sơ dần trở nên lạnh lẽo, câu cuối cùng đã có ý nhắc nhở.
Ngu Tân Cố khịt mũi trào phúng: "Chuyện nhà họ Ngu chúng tôi từ khi nào đến lượt một người ngoài chen vào vậy?"
Ngu Thiền nghe thấy thì hãi hùng, thế mà Bùi Vân Sơ cũng không để tâm, anh hơi cúi người xuống, nhìn Ngu Thiền: "Tiểu Thiền à, trước tiên em về với cậu ta nhé, có hiểu lầm gì thì phải nói ra, không nên giấu ở trong lòng, cũng không nên sợ hãi. Còn không giải quyết được thì gọi điện cho anh, anh mãi mãi ở phía sau em."
Mặt hai người cách nhau rất gần, Ngu Thiền nhìn vào ánh mắt của anh, vừa bao dung vừa chân thành, an ủi sự sợ hãi trong lòng cô. Sự dịu dàng này khiến Ngu Thiền cảm thấy bất luận mình làm sai cái gì thì đều có thể được tha thứ.
Cô nhìn ánh mắt của anh, gật đầu.
Ngu Tân Cố kéo Ngu Thiền đi, giọng điệu không tốt: "Đi thôi!''
Ngu Thiền ngoan ngoãn đi theo sau Ngu Tân Cố, mỗi bước đi đều cảm thấy như có gai sau lưng.
May là thùng rác rìa ngoài, bên cạnh là rừng nhỏ, tất cả mọi người đang chờ xem cuộc thi, người chú ý tới góc này khá ít. Nhưng mà Bùi Vân Sơ là tiêu điểm của toàn trường, mọi cử động của anh đều có ánh mắt dõi theo, cũng có không ít người thấy bọn họ tranh chấp.
Đại Tượng và Thạch Đầu tìm anh khắp nơi, chạy tới thì thấy mặt của Bùi Vân Sơ, kinh ngạc.
"Đại ca, mặt cậu..."
"Mẹ nó! Vẫn còn có người có thể làm cho anh Sơ bị thương, lần đầu thấy đó."
"Không phải chứ, anh Sơ thế mà lại không đánh trả à?"
...
Một đám người vây quanh Bùi Vân Sơ líu ríu hỏi liên tục, học sinh lớp 7 cũng xem trò vui. Trọng tài cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, còn mở miệng quan tâm hỏi vài câu, thấy Bùi Vân Sơ không để trong lòng, thầy cô và trọng tài cũng không hỏi tới nữa. Anh không hề hấn gì hào hứng vào trận, đến giờ giải lao, nhường tuyển thủ dự bị vào sân.
Lúc trước anh đã thấy Ngu Thiền gặp Ngu Tân Cố ở gần khu nhà hai lần nên cũng mơ hồ đoán ra được. Nhưng ở trường học không nghe nói Ngu Tân Cố có một em gái, lúc trước người học cùng lớp với Ngu Tân Cố cũng nói anh là con một, Bùi Vân Sơ không nghĩ về phương diện kia.
Nhưng mà bây giờ ngẫm lại, Ngu Thiền và Ngu Tân Cố nhất định không phải là không quen biết nhau.
Ngu Tân Cố tuy rằng rất thù dai, cũng còn không đến mức làm khó dễ quá mức với Ngu Thiền.
Tạ Lâm Hãn và Triệu Dương thấy toàn bộ quá trình, thấy Ngu Tân Cố đánh Bùi Vân Sơ, còn lôi 'em gái' Bùi Vân Sơ đi, hai người họ đều giương mắt nhìn.
"Lão Ngu..." Tạ Lâm Hãn muốn nói lại thôi, anh ta nhìn cô bé cúi đầu ở phía sau: "Rốt cuộc chuyện là như nào thế?"
Ngu Tân Cố không muốn nói: "Tớ đi trước."
Tạ Lâm Hãn vỗ vai Ngu Tân Cố: "Được rồi, đứa nhỏ nào lá gan cũng nhỏ, đừng có bắt nạt nhé."
Ngu Tân Cố: ...
Hai anh em lần lượt ra khỏi trường học, cả đoạn đường không nói gì. Dường như Ngu Thiền lại trở về tháng ngày vừa mới về nhà họ Ngu nhưng tâm trạng của Ngu Tân Cố đã không còn giống như lúc đó nữa.
"Em không định giải thích chút gì sao?" Đi tới dưới khu nhà, Ngu Tân Cố không kìm được lên tiếng trước, giọng điệu vẫn lạnh lùng châm biếm như cũ.
Ngu Thiền biết mình xong đời rồi. Lúc đầu sợ hãi còn được Bùi Vân Sơ an ủi một chút, cũng bình tĩnh được chút ít, trước mắt chỗ nan giải nhất là giải thích với Lâm Mạn thế nào.
Bây giờ chỉ đối mặt với một người là Ngu Tân Cố, ngược lại Ngu Thiền không kiêng nể gì: "Chẳng phải anh biết hết rồi sao, còn muốn em giải thích cái gì?"
Ngu Tân Cố tức giận rồi cười: "Được đó, Ngu Thiền, em giỏi lắm, cánh cũng cứng rồi! Bạn học mà em nói với mẹ là Bùi Vân Sơ à?"
Ngu Thiền không thanh minh.
"Anh trai?" Lúc Ngu Tân Cố nói ra hai từ này, vị chua xót trong lòng lại không kìm được mà mãnh liệt dâng lên: "Có vẻ em gọi thuận miệng thật nhỉ!"
Ngu Thiền cũng cảm thấy uất ức khó chịu: "Anh không nhận em làm em gái cũng không cho em nhận người khác là anh trai sao?"
Ngu Tân Cố cảm giác tấm lòng của mình cho chó ăn cả rồi. Mỗi ngày anh dạy cô đánh đàn, gọi điện thoại cho cô thì cô không nhận, con nhóc này toàn nói dối, bây giờ trái lại còn trách anh không nhận cô làm em gái!
Hai người lần lượt vào thang máy, Ngu Tân Cố tiếp tục mở kỹ năng châm biếm: "Vì thế mà em bắt được người nào thì nhận người đó là người thân nhỉ, em thiếu thốn tình cảm đến nhường nào vậy?"
Ngu Thiền bị tổn thương lòng tự trọng: "Em không giống anh, từ nhỏ đã có cha mẹ yêu thương..."
Cô không kìm được cảm xúc, cửa thang máy vừa mở thì khóc lóc chạy đi.
Ngu Tân Cố biết mình lỡ lời nhưng vừa nghĩ tới mấy ngày mà mình đã tưởng bở, nhớ tới Ngu Thiền ngoan ngoãn nghe theo với Bùi Vân Sơ, anh lại không khống chế được mình.
Anh không muốn thừa nhận rằng mình đang ghen.
Tên chó Bùi Vân Sơ, chắc chắn là âm mưu của anh!
Lâm Mạn đang ngồi ghế sô pha gọi điện thoại, thấy Ngu Thiền khóc lóc chạy vào, vội vàng cúp máy, đi tới, lo lắng nói: "Tiểu Thiền, con có chuyện gì hả? Đừng khóc, ai ức hiếp con, nói cho mẹ..."
Ngu Thiền đang đau lòng, nghe thấy Lâm Mạn vỗ về, vùi vào ngực Lâm Mạn khóc một cách thương tâm.
Lâm Mạn trở tay không kịp, đúng lúc thấy Ngu Tân Cố theo sau về, bà hỏi Ngu Tân Cố: "Em gái con làm sao vậy? Con lại ức hiếp em gái con phải không?"
Trong lòng Ngu Tân Cố cũng rối tung lên, anh im lặng không trả lời.
Lâm Mạn thấy tình huống này của hai anh em, ngầm hiểu, tám chính phần Ngu Tân Cố lại chọc Ngu Thiền rồi. Tới bây giờ Lâm Mạn chưa từng thấy Ngu Thiền khóc thương tâm đến như này, lần trước lúc bị Ngu Tân Cố chọc khóc, Ngu Thiền cũng chỉ lặng lẽ khóc, sao lần này lại khóc lớn như vậy?
"Con đúng là càng ngày càng vô lý! Có mỗi đứa em gái cũng ức hiếp!"
Ngu Thiếu Huy nghe thấy động tĩnh bèn ra khỏi phòng, thấy tình cảnh ầm ĩ này, cũng tức giận, cầm chổi lông gà muốn thăm hỏi Ngu Tân Cố một phen.
Ngu Thiền sợ hãi, vừa nãy chỉ là cô bị Ngu Tân Cố kích thích, hơn nữa cô cũng sai trước, không dám để cho Ngu Tân Cố bị đánh một trận.
Cô vội vàng đi khuyên giải Ngu Thiếu Huy: "Cha, đừng đánh mà."
"Con xem kìa, em gái còn giúp con." Lâm Mạn kéo Ngu Tân Cố: "Con là anh trai, con nói xem, rốt cuộc là anh em hai đứa có chuyện gì? Hôm nay không phải là Tiểu Thiền muốn đến trường xem bóng rổ sao?"
Ngu Tân Cố cười châm biếm: "Mẹ muốn hỏi thì hỏi con gái ngoan của mẹ đi."
Trái tim Ngu Thiền như ngừng đập.
"Tiểu Thiền, xảy ra chuyện gì?"
Ngu Thiền rối bời, lại thấy Ngu Tân Cố như xem kịch vui nhìn cô, lập tức nảy ra một chút ý nghĩ muốn trả thù... Hừ! Điểm yếu của anh cũng nằm trong tay em rồi.
Ngu Thiền cầm khăn giấy lau mồ hôi: "Được ạ."
"Đưa anh đi, anh đi vứt."
''Anh trai nghỉ ngơi đi, em đi cho."
Ngu Thiền quay người vứt khăn giấy, vừa mới đi tới cạnh thùng rác thì một bóng đen bao phủ cô, nắm lấy cổ tay cô.
Ngu Thiền bị nắm tới đau, cô nhíu mày quay đầu lại, đột nhiên đối diện với vẻ mặt giận dữ của Ngu Tân Cố, lập tức ngẩn người.
"Không phải ở thư viện sao?" Ngu Tân Cố gần như nghiến răng nói, khí thế khiến Ngu Thiền không thở nổi.
Ngu Thiền không dám nhìn mặt anh, cô bối rối cố gắng ổn định tâm trạng: "Đau, anh buông tay ra trước đi."
Ngu Tân Cố đang nổi giận, sao cho cô như ý muốn được? Nhưng mà anh hơi thả lỏng sức lại, mà giọng điệu lại cực kỳ châm biếm: "Thư viện lần trước là ở rạp chiếu phim, thư viện lần này là ở sân bóng rổ! Ngu Thiền, mấy lời nói dối này em học của ai hả?"
Ngu Thiền đuối lý, lập tức nghẹn lời, yếu đuối khẽ nói: "Em xin lỗi, em không cố ý."
Tiếc là Ngu Tân Cố không chấp nhận: "Không cố ý? Vậy là có người bắt em nói dối à?"
"Không có." Ngu Thiền lập tức bác bỏ. Cô đoán Ngu Tân Cố chắc chắn đã thấy cô và Bùi Vân Sơ, cô không thể để Ngu Tân Cố hiểu lầm Bùi Vân Sơ được.
Ngu Tân Cố cười khẩy, dắt cô đi: "Về giải thích với cha mẹ đi."
Ngu Thiền nghe vậy, trái tim như đông cứng lại. Đúng lúc Bùi Vân Sơ đi tới, chặn trước mặt Ngu Tân Cố, ánh mắt nhanh chóng đảo qua hai người: "Tiểu Thiền, có chuyện gì vậy?"
Ngu Thiền không trả lời được, Ngu Tân Cố xem như không thấy Bùi Vân Sơ, anh chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngu Thiền.
Bùi Vân Sơ không đợi Ngu Thiền trả lời, ánh mắt rơi vào tay Ngu Tân Cố: "Cậu buông tay ra trước đi."
Lúc này Ngu Tân Cố mới nhấc mí mắt lên, cực kỳ khinh thường, lên tiếng: "Cút đi! Cậu là cái thá gì? Không tới lượt cậu quản!"
Mặc dù có tin đồn rằng hai người họ là đối thủ của nhau nhưng Bùi Vân Sơ nhận thấy rằng họ không có mâu thuẫn nào khác ngoại trừ chơi bóng rổ và hội thao, rõ ràng thái độ của Ngu Tân Cố rất có vấn đề.
Bùi Vân Sơ liếc thấy sắc mặt trắng bệch luống cuống của Ngu Thiền, anh bắt lấy tay Ngu Tân Cố: "Có lời gì không thể nói à? Bắt nạt một cô bé, cậu không sợ mất mặt sao?"
Mắt Ngu Thiền nóng lên, trong lòng cảm xúc lẫn lộn nhưng lúc này không cho phép cô phát tiết. Cô cắn môi dưới, ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Bùi Vân Sơ nhưng vô tình bật khóc: "Anh trai, anh đi đi, em có thể tự giải quyết được."
Cô không thể làm lớn chuyện được, xung quanh nhiều người như vậy, bị chú ý sẽ không hay.
Mắt cô gái nhỏ ngấn nước, giọng điệu gần như là cầu xin, lộ ra vẻ vừa đáng thương vừa yếu đuối khiến người khác rất khó từ chối. Bùi Vân Sơ mềm lòng, lại thấy ánh mắt đang tức giận của Ngu Tân Cố, anh không yên tâm lắm.
Bây giờ Ngu Tân Cố thực sự mất bình tĩnh, tức đến mức bật cười: "Anh trai?"
Bình thường Ngu Thiền chưa bao giờ chịu gọi anh là anh trai, chỉ có lần say xe nên mơ màng ôm anh gọi anh trong ngày Quốc khánh thôi, lúc đó anh còn rất cảm động. Không ngờ một tiếng 'anh trai' khiến mình mềm lòng áy náy vốn dĩ không phải kêu anh!
Cuối cùng thằng hề lại là anh!
Anh giễu cợt nhìn Ngu Thiền, một trăm trái chanh cũng không bằng sự chua xót trong lòng anh.
Ngu Thiền cảm thấy xương mình sắp bị anh bóp nát, đồng thời còn bị vẻ mặt anh dọa sợ, có đau cũng chỉ có thể nhịn. Bình thường cô đã quen gọi Bùi Vân Sơ là 'anh trai', nên vừa nãy mới buột miệng nói ra ngay trước mặt Ngu Tân Cố.
Nhưng mà Bùi Vân Sơ vốn dĩ lớn hơn cô, gọi anh trai thì có làm sao?
Bùi Vân Sơ mới đoán được sơ sơ, buông tay Ngu Tân Cố ra: "Cậu muốn biết cái gì thì hỏi tôi, đừng hung dữ như thế với em ấy, buông tay trước đi."
Nghe giọng điệu tự xưng là ‘anh trai’ của anh, sự chua xót trong lòng Ngu Tân Cố lập tức xông lên. Anh lạnh lùng cười mỉa, ngược lại buông tay Ngu Thiền ra, sau đó ngoảnh lại đấm Bùi Vân Sơ một cái.
''Đúng là ông đây nên hỏi thăm cậu!"
Bùi Vân Sơ bất ngờ ăn trọn một cú đấm, nửa bên mặt nóng rát, trong miệng có vị sắt.
Anh lau khóe miệng: "Mẹ nó!"
Ngu Thiền cũng kinh ngạc, vội vàng đến xem vết thương của Bùi Vân Sơ, nức nở nói: "Anh... Anh không sao chứ?"
Bùi Vân Sơ thấy cô sợ đến mức rơi nước mắt, lại nghĩ đến quan hệ giữa cô với Ngu Tân Cố, lập tức thấy hơi bất đắc dĩ nên miễn cưỡng vỗ về cô rồi cười: "Không sao."
Nhưng mà nụ cười này đụng tới vết thương trên mặt, anh đau đến mức kêu lên một tiếng.
Ngu Thiền vừa tự trách vừa đau lòng, nghiêng đầu nhìn về phía Ngu Tân Cố, đầy oán giận: "Anh đánh anh ấy làm gì?"
Ngu Tân Cố cười nhạt: "Tại sao anh đánh cậu ta trong lòng em không rõ à? Vậy anh đấm thêm một cái giúp em ngẫm lại."
Ngu Thiền dang hai tay ra, vội vàng bảo vệ Bùi Vân Sơ phía sau, ngẩng đầu, vẻ mặt bướng bỉnh nhìn về phía Ngu Tân Cố đang nổi nóng. Cô như động vật nhỏ yếu ớt nhưng lại quật cường, liều mạng bảo vệ lãnh thổ của mình, thét lớn với người trước mặt: "Anh không có tư cách đánh anh ấy!"
Thét xong, cô cảm thấy tất cả bí mật của mình đều bị vạch trần, thứ chờ đợi cô sẽ là những lời trách mắng, nhất định Lâm Mạn cũng sẽ thất vọng. Nghĩ tới những chuyện này, Ngu Thiền lại mất đi hết những hy vọng, cô cảm thấy xấu hổ không thôi với bí mật mà mình cẩn thận bảo vệ, cô còn làm liên lụy tới Bùi Vân Sơ - người đã đối xử với cô rất tốt.
"Anh muốn đánh thì đánh em đi!" Khí thế Ngu Thiền suy sụp, vừa uất ức vừa bướng bỉnh nhìn Ngu Tân Cố.
Mắt cô ngấn nước, bởi vì tâm trạng kích động nên lông mi run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi nhưng cũng rất kiên định, như một con dao sắc bén đâm thủng lòng Ngu Tân Cố.
Chung quy Ngu Tân Cố cũng lưỡng lự, anh tức thế nào cũng không thể đánh Ngu Thiền được.
Lúc này, phía sau Ngu Thiền phát ra một tiếng cười nhẹ: "Không ngờ có ngày anh còn được Tiểu Thiền Thiền bảo vệ đó, cũng không uổng công anh tự nhiên bị đấm."
Ngu Thiền quay đầu lại, đối diện với cô là một vẻ mặt bình thản khiến cô hơi bối rối... Bùi Vân Sơ bị đánh mà không tức giận sao?
Bùi Vân Sơ đẩy hai tay đang giơ ra của Ngu Thiền xuống, kéo cô tới bên cạnh mình, nhướng mày với Ngu Tân Cố: "Cậu bây giờ, thật sự là vừa buồn cười vừa đáng thương, cậu không hài lòng với bản thân, còn trút giận lên bạn nhỏ này. Hôm nay tôi không tính toán với cậu, cậu cũng không cần làm khó dễ Tiểu Thiền, không thì tôi không để cậu yên đâu."
Ánh mắt Bùi Vân Sơ dần trở nên lạnh lẽo, câu cuối cùng đã có ý nhắc nhở.
Ngu Tân Cố khịt mũi trào phúng: "Chuyện nhà họ Ngu chúng tôi từ khi nào đến lượt một người ngoài chen vào vậy?"
Ngu Thiền nghe thấy thì hãi hùng, thế mà Bùi Vân Sơ cũng không để tâm, anh hơi cúi người xuống, nhìn Ngu Thiền: "Tiểu Thiền à, trước tiên em về với cậu ta nhé, có hiểu lầm gì thì phải nói ra, không nên giấu ở trong lòng, cũng không nên sợ hãi. Còn không giải quyết được thì gọi điện cho anh, anh mãi mãi ở phía sau em."
Mặt hai người cách nhau rất gần, Ngu Thiền nhìn vào ánh mắt của anh, vừa bao dung vừa chân thành, an ủi sự sợ hãi trong lòng cô. Sự dịu dàng này khiến Ngu Thiền cảm thấy bất luận mình làm sai cái gì thì đều có thể được tha thứ.
Cô nhìn ánh mắt của anh, gật đầu.
Ngu Tân Cố kéo Ngu Thiền đi, giọng điệu không tốt: "Đi thôi!''
Ngu Thiền ngoan ngoãn đi theo sau Ngu Tân Cố, mỗi bước đi đều cảm thấy như có gai sau lưng.
May là thùng rác rìa ngoài, bên cạnh là rừng nhỏ, tất cả mọi người đang chờ xem cuộc thi, người chú ý tới góc này khá ít. Nhưng mà Bùi Vân Sơ là tiêu điểm của toàn trường, mọi cử động của anh đều có ánh mắt dõi theo, cũng có không ít người thấy bọn họ tranh chấp.
Đại Tượng và Thạch Đầu tìm anh khắp nơi, chạy tới thì thấy mặt của Bùi Vân Sơ, kinh ngạc.
"Đại ca, mặt cậu..."
"Mẹ nó! Vẫn còn có người có thể làm cho anh Sơ bị thương, lần đầu thấy đó."
"Không phải chứ, anh Sơ thế mà lại không đánh trả à?"
...
Một đám người vây quanh Bùi Vân Sơ líu ríu hỏi liên tục, học sinh lớp 7 cũng xem trò vui. Trọng tài cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, còn mở miệng quan tâm hỏi vài câu, thấy Bùi Vân Sơ không để trong lòng, thầy cô và trọng tài cũng không hỏi tới nữa. Anh không hề hấn gì hào hứng vào trận, đến giờ giải lao, nhường tuyển thủ dự bị vào sân.
Lúc trước anh đã thấy Ngu Thiền gặp Ngu Tân Cố ở gần khu nhà hai lần nên cũng mơ hồ đoán ra được. Nhưng ở trường học không nghe nói Ngu Tân Cố có một em gái, lúc trước người học cùng lớp với Ngu Tân Cố cũng nói anh là con một, Bùi Vân Sơ không nghĩ về phương diện kia.
Nhưng mà bây giờ ngẫm lại, Ngu Thiền và Ngu Tân Cố nhất định không phải là không quen biết nhau.
Ngu Tân Cố tuy rằng rất thù dai, cũng còn không đến mức làm khó dễ quá mức với Ngu Thiền.
Tạ Lâm Hãn và Triệu Dương thấy toàn bộ quá trình, thấy Ngu Tân Cố đánh Bùi Vân Sơ, còn lôi 'em gái' Bùi Vân Sơ đi, hai người họ đều giương mắt nhìn.
"Lão Ngu..." Tạ Lâm Hãn muốn nói lại thôi, anh ta nhìn cô bé cúi đầu ở phía sau: "Rốt cuộc chuyện là như nào thế?"
Ngu Tân Cố không muốn nói: "Tớ đi trước."
Tạ Lâm Hãn vỗ vai Ngu Tân Cố: "Được rồi, đứa nhỏ nào lá gan cũng nhỏ, đừng có bắt nạt nhé."
Ngu Tân Cố: ...
Hai anh em lần lượt ra khỏi trường học, cả đoạn đường không nói gì. Dường như Ngu Thiền lại trở về tháng ngày vừa mới về nhà họ Ngu nhưng tâm trạng của Ngu Tân Cố đã không còn giống như lúc đó nữa.
"Em không định giải thích chút gì sao?" Đi tới dưới khu nhà, Ngu Tân Cố không kìm được lên tiếng trước, giọng điệu vẫn lạnh lùng châm biếm như cũ.
Ngu Thiền biết mình xong đời rồi. Lúc đầu sợ hãi còn được Bùi Vân Sơ an ủi một chút, cũng bình tĩnh được chút ít, trước mắt chỗ nan giải nhất là giải thích với Lâm Mạn thế nào.
Bây giờ chỉ đối mặt với một người là Ngu Tân Cố, ngược lại Ngu Thiền không kiêng nể gì: "Chẳng phải anh biết hết rồi sao, còn muốn em giải thích cái gì?"
Ngu Tân Cố tức giận rồi cười: "Được đó, Ngu Thiền, em giỏi lắm, cánh cũng cứng rồi! Bạn học mà em nói với mẹ là Bùi Vân Sơ à?"
Ngu Thiền không thanh minh.
"Anh trai?" Lúc Ngu Tân Cố nói ra hai từ này, vị chua xót trong lòng lại không kìm được mà mãnh liệt dâng lên: "Có vẻ em gọi thuận miệng thật nhỉ!"
Ngu Thiền cũng cảm thấy uất ức khó chịu: "Anh không nhận em làm em gái cũng không cho em nhận người khác là anh trai sao?"
Ngu Tân Cố cảm giác tấm lòng của mình cho chó ăn cả rồi. Mỗi ngày anh dạy cô đánh đàn, gọi điện thoại cho cô thì cô không nhận, con nhóc này toàn nói dối, bây giờ trái lại còn trách anh không nhận cô làm em gái!
Hai người lần lượt vào thang máy, Ngu Tân Cố tiếp tục mở kỹ năng châm biếm: "Vì thế mà em bắt được người nào thì nhận người đó là người thân nhỉ, em thiếu thốn tình cảm đến nhường nào vậy?"
Ngu Thiền bị tổn thương lòng tự trọng: "Em không giống anh, từ nhỏ đã có cha mẹ yêu thương..."
Cô không kìm được cảm xúc, cửa thang máy vừa mở thì khóc lóc chạy đi.
Ngu Tân Cố biết mình lỡ lời nhưng vừa nghĩ tới mấy ngày mà mình đã tưởng bở, nhớ tới Ngu Thiền ngoan ngoãn nghe theo với Bùi Vân Sơ, anh lại không khống chế được mình.
Anh không muốn thừa nhận rằng mình đang ghen.
Tên chó Bùi Vân Sơ, chắc chắn là âm mưu của anh!
Lâm Mạn đang ngồi ghế sô pha gọi điện thoại, thấy Ngu Thiền khóc lóc chạy vào, vội vàng cúp máy, đi tới, lo lắng nói: "Tiểu Thiền, con có chuyện gì hả? Đừng khóc, ai ức hiếp con, nói cho mẹ..."
Ngu Thiền đang đau lòng, nghe thấy Lâm Mạn vỗ về, vùi vào ngực Lâm Mạn khóc một cách thương tâm.
Lâm Mạn trở tay không kịp, đúng lúc thấy Ngu Tân Cố theo sau về, bà hỏi Ngu Tân Cố: "Em gái con làm sao vậy? Con lại ức hiếp em gái con phải không?"
Trong lòng Ngu Tân Cố cũng rối tung lên, anh im lặng không trả lời.
Lâm Mạn thấy tình huống này của hai anh em, ngầm hiểu, tám chính phần Ngu Tân Cố lại chọc Ngu Thiền rồi. Tới bây giờ Lâm Mạn chưa từng thấy Ngu Thiền khóc thương tâm đến như này, lần trước lúc bị Ngu Tân Cố chọc khóc, Ngu Thiền cũng chỉ lặng lẽ khóc, sao lần này lại khóc lớn như vậy?
"Con đúng là càng ngày càng vô lý! Có mỗi đứa em gái cũng ức hiếp!"
Ngu Thiếu Huy nghe thấy động tĩnh bèn ra khỏi phòng, thấy tình cảnh ầm ĩ này, cũng tức giận, cầm chổi lông gà muốn thăm hỏi Ngu Tân Cố một phen.
Ngu Thiền sợ hãi, vừa nãy chỉ là cô bị Ngu Tân Cố kích thích, hơn nữa cô cũng sai trước, không dám để cho Ngu Tân Cố bị đánh một trận.
Cô vội vàng đi khuyên giải Ngu Thiếu Huy: "Cha, đừng đánh mà."
"Con xem kìa, em gái còn giúp con." Lâm Mạn kéo Ngu Tân Cố: "Con là anh trai, con nói xem, rốt cuộc là anh em hai đứa có chuyện gì? Hôm nay không phải là Tiểu Thiền muốn đến trường xem bóng rổ sao?"
Ngu Tân Cố cười châm biếm: "Mẹ muốn hỏi thì hỏi con gái ngoan của mẹ đi."
Trái tim Ngu Thiền như ngừng đập.
"Tiểu Thiền, xảy ra chuyện gì?"
Ngu Thiền rối bời, lại thấy Ngu Tân Cố như xem kịch vui nhìn cô, lập tức nảy ra một chút ý nghĩ muốn trả thù... Hừ! Điểm yếu của anh cũng nằm trong tay em rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.