Chương 21:
Sương Nhiễm Y
20/06/2024
Bùi Vân Sơ bật cười: "Mới sáng sớm đã dắt chó đi dạo à?"
"Ừm, anh ấy cứ nhất định đòi ra ngoài cùng em." Ngu Thiền thở phì phò nói.
Bùi Vân Sơ nhìn chằm chằm Ngu Tân Cố lẽo đẽo phía sau, tỏ vẻ như đã hiểu.
Sắc mặt Ngu Tân Cố càng lúc càng tệ, thúc giục Ngu Thiền: "Đi thôi."
Ngu Thiền thở ra một hơi thật dài như đang kìm nén.
Ngược lại Bùi Vân Sơ mím môi cười một tiếng, đưa ly sữa nóng trên tay cho Ngu Thiền, cô nhận lấy rất tự nhiên.
Anh không ngờ Ngu Tân Cố sẽ đến nên chỉ mua một ly cà phê với một ly sữa, có điều Bùi Vân Sơ cũng không có ý định đưa một ly cà phê khác cho Ngu Tân Cố.
"Cám ơn anh...."
Ngu Tân Cố bị phớt lờ, lại nghe Ngu Thiền gọi Bùi Vân Sơ là anh, lập tức giấm chua của cậu cuồn cuộn dâng lên. Ngu Tân Cố nhíu mày, cực kỳ không hài lòng: "Gọi ai đó!"
Ngu Thiền cáu kỉnh: "Gọi anh ấy!"
"Ai là anh của em?"
Ngu Thiền chỉ cảm thấy Ngu Tân Cố thật ngang ngược, cố ý bắt bẻ cô.
Bùi Vân Sơ không biết hình thức ở chung của hai anh em lại như chó với mèo thế này, nhưng mà bé cưng Ngu Thiền như vậy thật đáng yêu, cứ tựa một con nhím con, vừa đụng vào thì gai nhọn đã dựng thẳng hết lên.
Tuy nhiên ở trước mặt anh cô lại ngoan ngoãn hiền dịu, đó giờ chưa hề lộ ra loại gai nhọn này, cái cảm giác chuyên đâm người khác nhưng sẽ không đâm người của mình này thật khiến người ta vui vẻ.
Vì thế, Bùi Vân Sơ nói một cách vô cùng ngây thơ vô tội: "Tiểu Thiền Thiền, đừng tranh cãi với cậu ta nữa, mình đi thôi!"
Ngu Thiền lúc này mới thu hồi gai nhọn, rất nghe lời nối gót Bùi Vân Sơ đi vào cửa thư viện.
Ngu Tân Cố lập tức càng thêm đắng lòng, hai người này bên tung bên hứng, căn bản không để người anh ruột là cậu vào mắt.
Nhìn cặp anh em giả kia sánh đôi đi bên nhau, Ngu Tân Cố nghiến răng nghiến lợi bước sau.
Ba người cùng nhau vào phòng tự học, hiện tại vẫn còn sớm, căn phòng rộng lớn chỉ mới có lác đác vài người. Ngu Thiền và Bùi Vân Sơ tìm một góc vắng vẻ cạnh cửa sổ ngồi xuống, Ngu Tân Cố đi phía sau Ngu Thiền, đá vào chân ghế dựa của cô một cái: "Ngồi sang bên kia đi."
Ngu Thiền rất bực bội: "Vì sao?"
"Anh muốn ngồi đây."
"Em ngồi xuống trước mà, ghế trống nhiều như thế, anh nhất định phải tranh chỗ này với em à!" Ngu Thiền khó chịu.
Ngu Tân Cố để cặp sách xuống trước mặt cô: "Anh thích ngồi đây đấy."
Hôm nay Ngu Thiền xem như đã nhận thức được Ngu Tân Cố cố tình gây sự dai như đỉa, tức giận trừng anh một cái: "Nhường anh!"
Sau đó, cô đứng dậy, vòng qua ngồi xuống một bên khác của Bùi Vân Sơ.
Như vậy thành ra Bùi Vân Sơ ngồi ở giữa, hai anh em Ngu Tân Cố và Ngu Thiền ngồi hai bên.
Bùi Vân Sơ bị kẹp bởi hai người… Cứ cảm thấy thứ tự chỗ ngồi này có hơi vi diệu.
Ngu Thiền ngồi xuống xong ngay lập lức nghiêng đầu nhìn mặt Bùi Vân Sơ, may mà không bị sưng, cũng không thấy nghiêm trọng lắm. Nhưng nghĩ đến việc ngày hôm qua Bùi Vân Sơ bị Ngu Tân Cố đấm cho một quyền, cô chợt buồn bực, lại quan tâm hỏi han: "Anh còn đau không?"
Ngu Tân Cố là anh của Ngu Thiền, Bùi Vân Sơ không thể đánh lại, nhưng ghét bỏ đối phương một chút thì vẫn ổn.
"Có hơi, nhưng cũng đỡ hơn nhiều rồi, tối qua trời nóng, anh đã chườm đá một đêm, em xem còn sưng không?"
Ngu Thiền thật sự cẩn thận chăm chú nhìn mặt Bùi Vân Sơ: "Còn đau ở đâu?"
Bùi Vân Sơ chỉ mặt mình: "Đây, lúc anh rửa mặt cũng không dám dùng sức."
Ngu Thiền áy náy không thôi: "Thật xin lỗi..."
Ngu Tân Cố ngồi cạnh bọn họ, thật sự không chịu nổi cách Bùi Vân Sơ trò chuyện với Ngu Thiền: "Không phải đến đây học bài sao? Nói nhảm nhiều vậy, đọc sách đi!"
Ngu Thiền biết Ngu Tân Cố có ý gây sự, cũng rất phiền trước thái độ kiêu ngạo này của anh: "Anh đánh người ta mà một câu xin lỗi cũng không có, anh xin lỗi trước đi rồi em sẽ câm miệng ngoan ngoãn làm bài."
Ngu Tân Cố: "... Em mơ cái gì thực tế hơn đi."
Ngu Thiền tức điên.
Bùi Vân Sơ an ủi nói: "Được rồi, Tiểu Thiền Thiền, lời xin lỗi nên xuất phát từ tận đáy lòng, em cần gì phải ép buộc? Anh cũng không thiếu cái lời xin lỗi này, học thôi!"
Ngu Thiền đành phải lấy bài tập của mình ra làm.
Bùi Vân Sơ quay đầu sang, gặp ngay ánh mắt lạnh như băng của Ngu Tân Cố chằm chằm vào mình, thật sự rất không thân thiện.
Bùi Vân Sơ xoay xoay cây bút trong tay, nhíu mày hỏi: "Sao cậu lại nhìn tôi trìu mến vậy?"
Ngu Tân Cố chau mày: "Ra ngoài với tôi."
"Hả?"
"Tôi có lời muốn nói với riêng cậu."
Ngu Thiền vừa nghe thì mất bình tĩnh: "Anh muốn nói cái gì với anh ấy chứ?"
Ngu Tân Cố: "Không cần em xen vào."
Ngu Thiền đặt bút xuống: "Em đây cũng phải đi cùng các anh."
Ngu Tân Cố cười lạnh: "Được thôi! Tụi anh đi toilet nam, em cũng muốn vào sao?"
Ngu Thiền: ...
"Không sao đâu, anh đi một lát rồi về ngay." Bùi Vân Sơ ấn Ngu Thiền về lại chỗ ngồi.
Ngu Thiền vẫn chưa yên tâm: "Anh không được đánh người ta, không được bắt nạt anh ấy nữa!"
Ngu Tân Cố tức muốn chết.
Sau khi Bùi Vân Sơ theo Ngu Tân Cố đi ra, Ngu Thiền lập tức không an lòng, lo lắng hai người đánh nhau ở ngoài. Ngu Tân Cố lưng hùm vai gấu, lại khỏe mạnh như bò, tính tình còn rất ngang ngược, nếu mà đánh nhau thì Bùi Vân Sơ chắc chắn sẽ chịu thiệt nhiều hơn.
Ngu Thiền thấp thỏm bất an đợi rất lâu, Bùi Vân Sơ mới cùng Ngu Tân Cố một trước một sau trở về.
"Anh ấy không làm gì anh chứ?" Ngu Thiền hỏi Bùi Vân Sơ.
"Cậu ta có thể làm gì anh?" Bùi Vân Sơ nở nụ cười, còn cố ý hơi nhìn sang Ngu Tân Cố: "Nhưng mà thật sự đã làm anh cảm thấy ghen tị."
Ngu Thiền: ?
Ngu Tân Cố: ...
Bùi Vân Sơ cúi đầu mở ra đề thi thật, Ngu Thiền không muốn để ý tới Ngu Tân Cố, cũng quay đầu học bài. Ba người đều không nói gì nữa, việc ai nấy làm.
Ngu Tân Cố và Bùi Vân Sơ đều rất đẹp trai, thỉnh thoảng lại có các bạn nữ nhìn trộm họ, Ngu Thiền bắt gặp ánh mắt các cô, cũng không hiểu có gì đẹp mắt mà họ lại nhìn.
Giữa trưa, ba người cùng đi ăn cơm, Bùi Vân Sơ trả tiền. Ngu Thiền cảm thấy rất ngượng ngùng, trước kia ăn một mình thì thôi đi, nay còn mang theo cả con trai của mẹ với chồng trước - Ngu Tân Cố, cái này rất cạn lời.
Ngu Thiền lấy tiền lẻ trong túi xách ra đưa cho Bùi Vân Sơ: "Anh ơi mình chia ra trả đi."
Bùi Vân Sơ nhìn cô một cái, đoán được tâm tư của cô gái nhỏ, hào phóng nhận lấy.
Ngu Tân Cố rút di động ra: "WeChat."
Bùi Vân Sơ đưa mã QR ID ra, Ngu Tân Cố nhíu mày: "Đưa mã QR nhận tiền là được."
Anh không muốn kết bạn với Bùi Vân Sơ đâu.
Bùi Vân Sơ lại đổi thành mã nhận tiền.
Bữa cơm này Ngu Thiền ăn trong buồn bực, Bùi Vân Sơ lại dường như không bị ảnh hưởng, là người bình tĩnh và tự nhiên nhất.
Sau một ngày ở trong thư viện, Bùi Vân Sơ đã hoàn thành hai bộ đề thi thật tuyển sinh đại học dưới sự giám sát của Ngu Thiền, Ngu Tân Cố thế mới biết vì sao Bùi Vân Sơ tiến bộ nhanh như vậy.
Xuống lầu xong Bùi Vân Sơ đi lấy xe đạp, Ngu Thiền chờ anh ở chỗ cửa ra.
Ngu Tân Cố thúc giục cô: "Lề mề cái gì, đi mau."
"Anh vội thì về trước đi."
"Em chờ cái gì? Còn muốn Bùi Vân Sơ đưa về hả?" Ngu Tân Cố cười giễu cợt.
Ngu Thiền tức đỏ mặt: "Anh phiền thật đấy!"
May là lúc cãi nhau thì Bùi Vân Sơ đã đạp xe lại đây, Ngu Thiền chào tạm biệt: "Anh ơi, em về nhé."
Bùi Vân Sơ nhìn sắc mặt đen thui của Ngu Tân Cố một chút, gật gật đầu với cô: "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh."
"Vâng, anh cũng nhớ ôn lại bài tập nha."
"Anh biết rồi, cô giáo nhỏ, bye bye!" Bùi Vân Sơ nhấc chân lên bàn đạp, rời đi theo hướng ngược lại.
Ngu Thiền cảm thấy trong lòng có chút mất mác… Tức chết rồi, còn phải đi bộ về!
"Anh trai mình thì không để ý không hỏi han, đối với đứa anh trai giả thì rất quan tâm để bụng, hay lắm, khuỷu tay em hướng ra ngoài đúng không!" Ngu Tân Cố chua xót nói.
Ngu Thiền cảm thấy khó hiểu: "Dù sao anh cũng không thích em, quan tâm chuyện khuỷu tay của em hướng về đâu làm gì?"
Tính chiếm hữu của Ngu Tân Cố quá mạnh, rõ ràng là không thích còn muốn can thiệp vào chuyện của cô.
Hai anh em mỗi người một bụng tâm tư riêng đi về nhà.
Lâm Mạn rất thích nhìn bọn họ đi cùng nhau, còn khen Ngu Tân Cố rốt cuộc cũng đã hiểu chuyện.
Giờ cơm, Ngu Tân Cố bày tỏ: "Con muốn mua xe đạp."
"Mua xe đạp làm gì? Không phải bây giờ khắp nơi đều có xe đạp công cộng à?" Ngu Thiếu Huy nói.
"Xe đạp công cộng không có yên sau, sau này con muốn chở Ngu Thiền về nhà."
Ngu Thiền đang lơ đãng đột nhiên ngẩng đầu: "Không cần, tự em đi về được."
Ngu Tân Cố nhíu mày: "Em tự về được à?"
Ngu Thiền lập tức sợ sệt.
Lâm Mạn hơi hoài nghi nói: "Con thật sự muốn mua xe đạp để đi đón em sao?"
Ngu Tân Cố mất kiên nhẫn: "Chẳng lẽ con nói giỡn?"
Ngu Thiền: ... Anh không cần cái gì cũng phải so đo với Bùi Vân Sơ chứ?
"Lẽ ra con nên đối xử với con bé như vậy từ lâu rồi. Cha mẹ cũng chỉ có hai con, người một nhà nên hòa thuận với nhau." Lâm Mạn hết sức vui mừng, xe đạp cũng không tốn bao nhiêu tiền hết, nên bà sảng khoái đáp ứng yêu cầu của con trai.
Ngu Thiền buồn bực trong lòng, nhưng cô không thể hiện quá rõ trước mặt cha mẹ mình.
Từ đó, buổi tối Ngu Tân Cố thay Bùi Vân Sơ đi đón Ngu Thiền, cô thật sự thà đi một mình còn hơn đi xe của anh trai.
Thời tiết dần dần trở lạnh, Ngu Thiền tranh thủ lúc thứ bảy học bổ túc để mua một ít len, mỗi đêm học bài xong đều bí mật đan khăn quàng cổ trong phòng.
Việc học cuối cấp ba của Ngu Tân Cố khá nặng nề, Ngu Thiền lại đang tuổi dậy thì, mỗi tối Lâm Mạn đều sẽ làm một ít đồ ăn khuya cho hai người họ. Gần đây bà mang về một ít tổ yến từ nhà họ Lâm, buổi tối sẽ nấu cháo tổ yến, Ngu Tân Cố húp một chén nhỏ, không quen ăn hương vị thanh đạm như này nên quay người trở về phòng.
"Mang bát này lên cho Ngu Thiền." Lâm Mạn gọi anh lại.
"Hầu hạ tổ tông hay gì, còn muốn con bưng đến trước mặt cho nó." Tuy nói vậy Ngu Tân Cố vẫn bưng bát đi gõ cửa phòng Ngu Thiền.
Một lúc lâu sau Ngu Thiền mới tới mở cửa, cô vươn tay muốn cầm bát trên tay Ngu Tân Cố, anh lại không chịu đưa.
"Nóng!" Ngu Tân Cố trực tiếp đi vào: "Em lại lén lút làm gì trong phòng? Còn khóa trái cửa nữa!"
Ngu Thiền: ...
Ngu Tân Cố đặt chén trên bàn cho cô, liếc mắt nhìn thấy trong hộp đựng đồ bên cạnh có một cuộn len nhỏ, còn có hai cây móc len, không khỏi có chút tò mò: "Đây là gì?"
Ngu Thiền đẩy anh ra ngoài: "Sao anh thích lải nhải thế!"
Ngu Tân Cố bị đẩy đến cửa, khuỷu tay chống lên cạnh cửa, nhíu mày nhìn Ngu Thiền: "Anh thuận miệng hỏi chút, em chột dạ cái gì!"
"Em chột dạ khi nào?" Ngu Thiền tiếp tục điếc không sợ súng.
Ngu Tân Cố cũng không vạch trần cô, chỉ nói: "Những cô bé như em là đối tượng dễ bị lừa nhất, tập trung vào việc học đi, làm mấy thứ hoa hoè hoa sói làm chi, phí thời gian."
Ngu Thiền: ?
"Anh cũng đừng chơi bóng rổ nữa, trễ nải việc học, phí thời gian lắm!" Ngu Thiền nói xong, không chút lưu tình đóng cửa lại.
Thật là thích lên mặt dạy đời!
Ngu Tân Cố đứng ở cửa sờ sờ mũi, con bé ngốc nghếch này đúng là làm chuyện không đáng.
Cuối tháng được nghỉ, lớp mười hai rốt cuộc cũng có thời gian hai ngày thảnh thơi, Ngu Tân Cố nhịn đã lâu, không cưỡng lại được cám dỗ nên hẹn Tạ Lâm Hãn và những người khác đi chơi bóng rổ.
Anh vừa bước chân ra ngoài, Ngu Thiền đã nhấc máy gọi Bùi Vân Sơ hẹn gặp mặt.
Hôm nay trời có hơi rét, mang theo cái se se lạnh của đầu đông. Bùi Vân Sơ lại chỉ mặc hai lớp áo, một chiếc áo len trắng bên trong và một chiếc áo gió màu đen khoác ngoài, điển hình của kiểu thời trang phang thời tiết.
"Tiểu Thiền Thiền, hôm nay chúng ta nghỉ nửa ngày! Anh đưa em đi chơi bóng bàn, cả chú Thạch Đầu của em nữa, bọn họ cũng ở đó." Bùi Vân Sơ xoa xoa tay nói.
Ngu Thiền nhìn thấy đôi vợt bóng bàn ở giỏ trước xe của hắn, vốn tính đưa khăn quàng cổ cho anh xong rồi sẽ lên lầu luôn, không ngờ Bùi Vân Sơ lại rủ đi chơi bóng bàn, cô lập tức đổi ý, leo lên yên sau xe anh.
Bùi Vân Sơ chở cô đến trung tâm thể thao bên kia đường Tân Giang, tò mò hỏi: “Túi to của em đựng gì thế?”
"Món quà lần trước em hứa với anh.”
"À, quà của anh rốt cuộc đã lộ diện rồi! Anh lại càng thắc mắc món quà có một không hai này là gì." Bùi Vân Sơ cố tình trêu chọc.
Thấy ở đây ít người qua lại và cũng cách xa vườn hoa Khải Minh, Ngu Thiền bảo Bùi Vân Sơ dừng xe.
"Anh nhắm mắt lại đi."
"Còn ra vẻ thần bí như vậy à." Bùi Vân Sơ phối hợp nhắm mắt.
Ngu Thiền tiếp tục yêu cầu: "Anh ngồi xuống một chút, cúi đầu nữa."
"Thật là nghiêm túc, có phải là để trao vương miện cho anh không?" Bùi Vân Sơ buồn cười hạ thấp người xuống.
Ngu Thiền lấy khăn quàng cổ ra đeo vào trên cổ anh, sợi len cô chọn là loại tốt nhất, hết sức mềm mại và ấm áp. Bùi Vân Sơ mở mắt ra, vừa lúc bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của cô gái nhỏ.
Cô đang sửa sang lại khăn quàng cổ của anh, màu sắc của chiếc khăn vô cùng trang nhã và đẹp mắt.
Ngu Thiền nhìn vào đôi mắt màu hổ phách kia, không dám nhìn thêm, đành phải che giấu nói: "Em còn chưa xong, sao anh lại mở mắt ra?"
"Em không có nói rằng chưa xong không được mở mắt mà, vậy đây là món quà của anh nhỉ."
"Anh không thích sao?"
"Món quà của cô giáo nhỏ tặng làm sao anh có thể không thích được? Hơn nữa màu sắc của cái này còn khá đẹp."
"Đây là màu xanh của hoa ‘xin đừng quên tôi’, em đã lựa rất lâu đó." Ngu Thiền có hơi đắc ý.
"Hóa ra là màu xanh của hoa Lưu Ly à. Anh học được rồi, cái tên này khá là nghệ thuật." Cô gái nhỏ ngây thơ sẽ thích nó.
Có điều đúng là nhìn rất ưng mắt, thanh lịch tươi tắn, mang nét trong sạch.
"Còn có găng tay nữa." Ngu Thiền đưa găng tay cho anh.
Bùi Vân Sơ nhận lấy đeo lên: "Hóa ra là cả một bộ!"
"Ừm, đan xong khăn quàng cổ còn dư thêm ít len đủ để đan một đôi găng tay, nên em tiện đan cùng luôn."
Ngu Thiền nhẹ nhàng bâng quơ nói, nghe vậy Bùi Vân Sơ sửng sốt: "Đây là do em làm? Không phải mua ư?"
"Ừm, cho nên mới là có một không hai đó!"
Bùi Vân Sơ nhìn kỹ càng không thể tin được, nhưng vẻ mặt của Ngu Thiền không giống nói đùa: "Em... Rất giỏi, mất bao lâu để hoàn thành thế?"
"Cũng bình thường, chắc tầm mười ngày! Em chỉ có thể tranh thủ đan vào buổi tối sau khi làm bài tập xong, nếu chú tâm thì chỉ cần mấy ngày là có thể xong rồi."
Trong lòng Bùi Vân Sơ có hơi phức tạp, đưa tay xoa đầu Ngu Thiền: "Bé ngốc à, anh chỉ là đùa em thôi, về sau không cần nghiêm túc như thế, em coi như mời anh uống một chai nước cũng là có một không hai rồi, không cần tốn nhiều thời gian chuẩn bị món quà ý nghĩa như vậy."
"Thật ra cũng không sao, không mất quá nhiều thời gian đâu, hơn nữa em thích đan len, nên đan cho anh."
Bùi Vân Sơ mỉm cười: "Vậy Tiểu Thiền Thiền có muốn được tặng quà gì không? Có qua có lại, anh cũng phải đáp lễ chứ!"
"Anh mời em ăn nhiều như thế rồi, không cần đáp lễ đâu."
"Vậy anh của em có biết không?"
Nhắc tới Ngu Tân Cố, Ngu Thiền bỗng chột dạ khó chịu: "Anh ấy là bình dấm chua, biết sẽ đánh em, anh đừng có nói cho ảnh."
"Được rồi! Vậy đây là bí mật của chúng ta." Bùi Vân Sơ cười gian.
Ngu Thiền theo Bùi Vân Sơ đi chơi bóng bàn nửa ngày, cũng đã biết đánh một chút nhưng vẫn chưa tốt lắm, Bùi Vân Sơ dạy cách chơi cho cô nguyên buổi sáng, lúc sau còn đánh đôi.
Ngu Thiền và Bùi Vân Sơ một đôi, Thạch Đầu và Nhiếp Hải Thần là bên còn lại, Ngu Thiền được chơi cực kì vui vẻ.
Rất nhanh đã đến buổi trưa, Lâm Mạn gọi điện thoại cho con gái, muốn dẫn cô đi dạo phố mua quần áo, Ngu Thiền đành phải rời đi.
Hôm nay, trung tâm mua sắm đang có hoạt động khuyến mãi, mua quần áo nhận phiếu quà tặng, Ngu Thiền mua một cái áo lông vũ và hai cái áo len, được voucher giảm giá bảy và tám trăm tệ, có điều chúng cũng chả thông dụng mấy, chỉ có thể dùng trong một số các cửa hàng nhất định.
Lâm Mạn muốn dùng phiếu mua hai bộ quần áo cho con gái, nhưng Ngu Thiền cảm thấy mình có đủ rồi, hơn nữa cô không thích mấy bộ đó, vì vậy quay qua nói với Lâm Mạn: "Mẹ, hay là mẹ mua cho anh trai đi."
Lâm Mạn suy nghĩ một chút: "Được rồi, vậy con chọn cho nó đi, thằng bé kén cá chọn canh, nếu là con chọn, chắc là anh con sẽ chịu mặc."
Ngu Thiền thầm nghĩ nếu thật vậy thì cô phải chọn những cái xấu nhất.
Ngu Thiền và Lâm Mạn ghé qua rất nhiều shop, cuối cùng mua cho Ngu Tân Cố một cái áo khoác.
Lúc họ về đến, Ngu Tân Cố đã có mặt ở nhà.
"Tân Cố, hôm nay Ngu Thiền chọn cho con một cái áo khoác, con mặc thử xem sao." Lâm Mạn đưa áo khoác qua cho Ngu Tân Cố.
Ngu Tân Cố không thèm nhìn một cái: "Con không thích! Khi không lại tỏ ra ân cần, nhất định trong lòng có âm mưu!"
Ngu Thiền đột nhiên cảm thấy thà dùng những phiếu mua hàng đó đem mua giẻ lau còn tốt hơn là mua quần áo cho tên khốn Ngu Tân Cố này.
"Ừm, anh ấy cứ nhất định đòi ra ngoài cùng em." Ngu Thiền thở phì phò nói.
Bùi Vân Sơ nhìn chằm chằm Ngu Tân Cố lẽo đẽo phía sau, tỏ vẻ như đã hiểu.
Sắc mặt Ngu Tân Cố càng lúc càng tệ, thúc giục Ngu Thiền: "Đi thôi."
Ngu Thiền thở ra một hơi thật dài như đang kìm nén.
Ngược lại Bùi Vân Sơ mím môi cười một tiếng, đưa ly sữa nóng trên tay cho Ngu Thiền, cô nhận lấy rất tự nhiên.
Anh không ngờ Ngu Tân Cố sẽ đến nên chỉ mua một ly cà phê với một ly sữa, có điều Bùi Vân Sơ cũng không có ý định đưa một ly cà phê khác cho Ngu Tân Cố.
"Cám ơn anh...."
Ngu Tân Cố bị phớt lờ, lại nghe Ngu Thiền gọi Bùi Vân Sơ là anh, lập tức giấm chua của cậu cuồn cuộn dâng lên. Ngu Tân Cố nhíu mày, cực kỳ không hài lòng: "Gọi ai đó!"
Ngu Thiền cáu kỉnh: "Gọi anh ấy!"
"Ai là anh của em?"
Ngu Thiền chỉ cảm thấy Ngu Tân Cố thật ngang ngược, cố ý bắt bẻ cô.
Bùi Vân Sơ không biết hình thức ở chung của hai anh em lại như chó với mèo thế này, nhưng mà bé cưng Ngu Thiền như vậy thật đáng yêu, cứ tựa một con nhím con, vừa đụng vào thì gai nhọn đã dựng thẳng hết lên.
Tuy nhiên ở trước mặt anh cô lại ngoan ngoãn hiền dịu, đó giờ chưa hề lộ ra loại gai nhọn này, cái cảm giác chuyên đâm người khác nhưng sẽ không đâm người của mình này thật khiến người ta vui vẻ.
Vì thế, Bùi Vân Sơ nói một cách vô cùng ngây thơ vô tội: "Tiểu Thiền Thiền, đừng tranh cãi với cậu ta nữa, mình đi thôi!"
Ngu Thiền lúc này mới thu hồi gai nhọn, rất nghe lời nối gót Bùi Vân Sơ đi vào cửa thư viện.
Ngu Tân Cố lập tức càng thêm đắng lòng, hai người này bên tung bên hứng, căn bản không để người anh ruột là cậu vào mắt.
Nhìn cặp anh em giả kia sánh đôi đi bên nhau, Ngu Tân Cố nghiến răng nghiến lợi bước sau.
Ba người cùng nhau vào phòng tự học, hiện tại vẫn còn sớm, căn phòng rộng lớn chỉ mới có lác đác vài người. Ngu Thiền và Bùi Vân Sơ tìm một góc vắng vẻ cạnh cửa sổ ngồi xuống, Ngu Tân Cố đi phía sau Ngu Thiền, đá vào chân ghế dựa của cô một cái: "Ngồi sang bên kia đi."
Ngu Thiền rất bực bội: "Vì sao?"
"Anh muốn ngồi đây."
"Em ngồi xuống trước mà, ghế trống nhiều như thế, anh nhất định phải tranh chỗ này với em à!" Ngu Thiền khó chịu.
Ngu Tân Cố để cặp sách xuống trước mặt cô: "Anh thích ngồi đây đấy."
Hôm nay Ngu Thiền xem như đã nhận thức được Ngu Tân Cố cố tình gây sự dai như đỉa, tức giận trừng anh một cái: "Nhường anh!"
Sau đó, cô đứng dậy, vòng qua ngồi xuống một bên khác của Bùi Vân Sơ.
Như vậy thành ra Bùi Vân Sơ ngồi ở giữa, hai anh em Ngu Tân Cố và Ngu Thiền ngồi hai bên.
Bùi Vân Sơ bị kẹp bởi hai người… Cứ cảm thấy thứ tự chỗ ngồi này có hơi vi diệu.
Ngu Thiền ngồi xuống xong ngay lập lức nghiêng đầu nhìn mặt Bùi Vân Sơ, may mà không bị sưng, cũng không thấy nghiêm trọng lắm. Nhưng nghĩ đến việc ngày hôm qua Bùi Vân Sơ bị Ngu Tân Cố đấm cho một quyền, cô chợt buồn bực, lại quan tâm hỏi han: "Anh còn đau không?"
Ngu Tân Cố là anh của Ngu Thiền, Bùi Vân Sơ không thể đánh lại, nhưng ghét bỏ đối phương một chút thì vẫn ổn.
"Có hơi, nhưng cũng đỡ hơn nhiều rồi, tối qua trời nóng, anh đã chườm đá một đêm, em xem còn sưng không?"
Ngu Thiền thật sự cẩn thận chăm chú nhìn mặt Bùi Vân Sơ: "Còn đau ở đâu?"
Bùi Vân Sơ chỉ mặt mình: "Đây, lúc anh rửa mặt cũng không dám dùng sức."
Ngu Thiền áy náy không thôi: "Thật xin lỗi..."
Ngu Tân Cố ngồi cạnh bọn họ, thật sự không chịu nổi cách Bùi Vân Sơ trò chuyện với Ngu Thiền: "Không phải đến đây học bài sao? Nói nhảm nhiều vậy, đọc sách đi!"
Ngu Thiền biết Ngu Tân Cố có ý gây sự, cũng rất phiền trước thái độ kiêu ngạo này của anh: "Anh đánh người ta mà một câu xin lỗi cũng không có, anh xin lỗi trước đi rồi em sẽ câm miệng ngoan ngoãn làm bài."
Ngu Tân Cố: "... Em mơ cái gì thực tế hơn đi."
Ngu Thiền tức điên.
Bùi Vân Sơ an ủi nói: "Được rồi, Tiểu Thiền Thiền, lời xin lỗi nên xuất phát từ tận đáy lòng, em cần gì phải ép buộc? Anh cũng không thiếu cái lời xin lỗi này, học thôi!"
Ngu Thiền đành phải lấy bài tập của mình ra làm.
Bùi Vân Sơ quay đầu sang, gặp ngay ánh mắt lạnh như băng của Ngu Tân Cố chằm chằm vào mình, thật sự rất không thân thiện.
Bùi Vân Sơ xoay xoay cây bút trong tay, nhíu mày hỏi: "Sao cậu lại nhìn tôi trìu mến vậy?"
Ngu Tân Cố chau mày: "Ra ngoài với tôi."
"Hả?"
"Tôi có lời muốn nói với riêng cậu."
Ngu Thiền vừa nghe thì mất bình tĩnh: "Anh muốn nói cái gì với anh ấy chứ?"
Ngu Tân Cố: "Không cần em xen vào."
Ngu Thiền đặt bút xuống: "Em đây cũng phải đi cùng các anh."
Ngu Tân Cố cười lạnh: "Được thôi! Tụi anh đi toilet nam, em cũng muốn vào sao?"
Ngu Thiền: ...
"Không sao đâu, anh đi một lát rồi về ngay." Bùi Vân Sơ ấn Ngu Thiền về lại chỗ ngồi.
Ngu Thiền vẫn chưa yên tâm: "Anh không được đánh người ta, không được bắt nạt anh ấy nữa!"
Ngu Tân Cố tức muốn chết.
Sau khi Bùi Vân Sơ theo Ngu Tân Cố đi ra, Ngu Thiền lập tức không an lòng, lo lắng hai người đánh nhau ở ngoài. Ngu Tân Cố lưng hùm vai gấu, lại khỏe mạnh như bò, tính tình còn rất ngang ngược, nếu mà đánh nhau thì Bùi Vân Sơ chắc chắn sẽ chịu thiệt nhiều hơn.
Ngu Thiền thấp thỏm bất an đợi rất lâu, Bùi Vân Sơ mới cùng Ngu Tân Cố một trước một sau trở về.
"Anh ấy không làm gì anh chứ?" Ngu Thiền hỏi Bùi Vân Sơ.
"Cậu ta có thể làm gì anh?" Bùi Vân Sơ nở nụ cười, còn cố ý hơi nhìn sang Ngu Tân Cố: "Nhưng mà thật sự đã làm anh cảm thấy ghen tị."
Ngu Thiền: ?
Ngu Tân Cố: ...
Bùi Vân Sơ cúi đầu mở ra đề thi thật, Ngu Thiền không muốn để ý tới Ngu Tân Cố, cũng quay đầu học bài. Ba người đều không nói gì nữa, việc ai nấy làm.
Ngu Tân Cố và Bùi Vân Sơ đều rất đẹp trai, thỉnh thoảng lại có các bạn nữ nhìn trộm họ, Ngu Thiền bắt gặp ánh mắt các cô, cũng không hiểu có gì đẹp mắt mà họ lại nhìn.
Giữa trưa, ba người cùng đi ăn cơm, Bùi Vân Sơ trả tiền. Ngu Thiền cảm thấy rất ngượng ngùng, trước kia ăn một mình thì thôi đi, nay còn mang theo cả con trai của mẹ với chồng trước - Ngu Tân Cố, cái này rất cạn lời.
Ngu Thiền lấy tiền lẻ trong túi xách ra đưa cho Bùi Vân Sơ: "Anh ơi mình chia ra trả đi."
Bùi Vân Sơ nhìn cô một cái, đoán được tâm tư của cô gái nhỏ, hào phóng nhận lấy.
Ngu Tân Cố rút di động ra: "WeChat."
Bùi Vân Sơ đưa mã QR ID ra, Ngu Tân Cố nhíu mày: "Đưa mã QR nhận tiền là được."
Anh không muốn kết bạn với Bùi Vân Sơ đâu.
Bùi Vân Sơ lại đổi thành mã nhận tiền.
Bữa cơm này Ngu Thiền ăn trong buồn bực, Bùi Vân Sơ lại dường như không bị ảnh hưởng, là người bình tĩnh và tự nhiên nhất.
Sau một ngày ở trong thư viện, Bùi Vân Sơ đã hoàn thành hai bộ đề thi thật tuyển sinh đại học dưới sự giám sát của Ngu Thiền, Ngu Tân Cố thế mới biết vì sao Bùi Vân Sơ tiến bộ nhanh như vậy.
Xuống lầu xong Bùi Vân Sơ đi lấy xe đạp, Ngu Thiền chờ anh ở chỗ cửa ra.
Ngu Tân Cố thúc giục cô: "Lề mề cái gì, đi mau."
"Anh vội thì về trước đi."
"Em chờ cái gì? Còn muốn Bùi Vân Sơ đưa về hả?" Ngu Tân Cố cười giễu cợt.
Ngu Thiền tức đỏ mặt: "Anh phiền thật đấy!"
May là lúc cãi nhau thì Bùi Vân Sơ đã đạp xe lại đây, Ngu Thiền chào tạm biệt: "Anh ơi, em về nhé."
Bùi Vân Sơ nhìn sắc mặt đen thui của Ngu Tân Cố một chút, gật gật đầu với cô: "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh."
"Vâng, anh cũng nhớ ôn lại bài tập nha."
"Anh biết rồi, cô giáo nhỏ, bye bye!" Bùi Vân Sơ nhấc chân lên bàn đạp, rời đi theo hướng ngược lại.
Ngu Thiền cảm thấy trong lòng có chút mất mác… Tức chết rồi, còn phải đi bộ về!
"Anh trai mình thì không để ý không hỏi han, đối với đứa anh trai giả thì rất quan tâm để bụng, hay lắm, khuỷu tay em hướng ra ngoài đúng không!" Ngu Tân Cố chua xót nói.
Ngu Thiền cảm thấy khó hiểu: "Dù sao anh cũng không thích em, quan tâm chuyện khuỷu tay của em hướng về đâu làm gì?"
Tính chiếm hữu của Ngu Tân Cố quá mạnh, rõ ràng là không thích còn muốn can thiệp vào chuyện của cô.
Hai anh em mỗi người một bụng tâm tư riêng đi về nhà.
Lâm Mạn rất thích nhìn bọn họ đi cùng nhau, còn khen Ngu Tân Cố rốt cuộc cũng đã hiểu chuyện.
Giờ cơm, Ngu Tân Cố bày tỏ: "Con muốn mua xe đạp."
"Mua xe đạp làm gì? Không phải bây giờ khắp nơi đều có xe đạp công cộng à?" Ngu Thiếu Huy nói.
"Xe đạp công cộng không có yên sau, sau này con muốn chở Ngu Thiền về nhà."
Ngu Thiền đang lơ đãng đột nhiên ngẩng đầu: "Không cần, tự em đi về được."
Ngu Tân Cố nhíu mày: "Em tự về được à?"
Ngu Thiền lập tức sợ sệt.
Lâm Mạn hơi hoài nghi nói: "Con thật sự muốn mua xe đạp để đi đón em sao?"
Ngu Tân Cố mất kiên nhẫn: "Chẳng lẽ con nói giỡn?"
Ngu Thiền: ... Anh không cần cái gì cũng phải so đo với Bùi Vân Sơ chứ?
"Lẽ ra con nên đối xử với con bé như vậy từ lâu rồi. Cha mẹ cũng chỉ có hai con, người một nhà nên hòa thuận với nhau." Lâm Mạn hết sức vui mừng, xe đạp cũng không tốn bao nhiêu tiền hết, nên bà sảng khoái đáp ứng yêu cầu của con trai.
Ngu Thiền buồn bực trong lòng, nhưng cô không thể hiện quá rõ trước mặt cha mẹ mình.
Từ đó, buổi tối Ngu Tân Cố thay Bùi Vân Sơ đi đón Ngu Thiền, cô thật sự thà đi một mình còn hơn đi xe của anh trai.
Thời tiết dần dần trở lạnh, Ngu Thiền tranh thủ lúc thứ bảy học bổ túc để mua một ít len, mỗi đêm học bài xong đều bí mật đan khăn quàng cổ trong phòng.
Việc học cuối cấp ba của Ngu Tân Cố khá nặng nề, Ngu Thiền lại đang tuổi dậy thì, mỗi tối Lâm Mạn đều sẽ làm một ít đồ ăn khuya cho hai người họ. Gần đây bà mang về một ít tổ yến từ nhà họ Lâm, buổi tối sẽ nấu cháo tổ yến, Ngu Tân Cố húp một chén nhỏ, không quen ăn hương vị thanh đạm như này nên quay người trở về phòng.
"Mang bát này lên cho Ngu Thiền." Lâm Mạn gọi anh lại.
"Hầu hạ tổ tông hay gì, còn muốn con bưng đến trước mặt cho nó." Tuy nói vậy Ngu Tân Cố vẫn bưng bát đi gõ cửa phòng Ngu Thiền.
Một lúc lâu sau Ngu Thiền mới tới mở cửa, cô vươn tay muốn cầm bát trên tay Ngu Tân Cố, anh lại không chịu đưa.
"Nóng!" Ngu Tân Cố trực tiếp đi vào: "Em lại lén lút làm gì trong phòng? Còn khóa trái cửa nữa!"
Ngu Thiền: ...
Ngu Tân Cố đặt chén trên bàn cho cô, liếc mắt nhìn thấy trong hộp đựng đồ bên cạnh có một cuộn len nhỏ, còn có hai cây móc len, không khỏi có chút tò mò: "Đây là gì?"
Ngu Thiền đẩy anh ra ngoài: "Sao anh thích lải nhải thế!"
Ngu Tân Cố bị đẩy đến cửa, khuỷu tay chống lên cạnh cửa, nhíu mày nhìn Ngu Thiền: "Anh thuận miệng hỏi chút, em chột dạ cái gì!"
"Em chột dạ khi nào?" Ngu Thiền tiếp tục điếc không sợ súng.
Ngu Tân Cố cũng không vạch trần cô, chỉ nói: "Những cô bé như em là đối tượng dễ bị lừa nhất, tập trung vào việc học đi, làm mấy thứ hoa hoè hoa sói làm chi, phí thời gian."
Ngu Thiền: ?
"Anh cũng đừng chơi bóng rổ nữa, trễ nải việc học, phí thời gian lắm!" Ngu Thiền nói xong, không chút lưu tình đóng cửa lại.
Thật là thích lên mặt dạy đời!
Ngu Tân Cố đứng ở cửa sờ sờ mũi, con bé ngốc nghếch này đúng là làm chuyện không đáng.
Cuối tháng được nghỉ, lớp mười hai rốt cuộc cũng có thời gian hai ngày thảnh thơi, Ngu Tân Cố nhịn đã lâu, không cưỡng lại được cám dỗ nên hẹn Tạ Lâm Hãn và những người khác đi chơi bóng rổ.
Anh vừa bước chân ra ngoài, Ngu Thiền đã nhấc máy gọi Bùi Vân Sơ hẹn gặp mặt.
Hôm nay trời có hơi rét, mang theo cái se se lạnh của đầu đông. Bùi Vân Sơ lại chỉ mặc hai lớp áo, một chiếc áo len trắng bên trong và một chiếc áo gió màu đen khoác ngoài, điển hình của kiểu thời trang phang thời tiết.
"Tiểu Thiền Thiền, hôm nay chúng ta nghỉ nửa ngày! Anh đưa em đi chơi bóng bàn, cả chú Thạch Đầu của em nữa, bọn họ cũng ở đó." Bùi Vân Sơ xoa xoa tay nói.
Ngu Thiền nhìn thấy đôi vợt bóng bàn ở giỏ trước xe của hắn, vốn tính đưa khăn quàng cổ cho anh xong rồi sẽ lên lầu luôn, không ngờ Bùi Vân Sơ lại rủ đi chơi bóng bàn, cô lập tức đổi ý, leo lên yên sau xe anh.
Bùi Vân Sơ chở cô đến trung tâm thể thao bên kia đường Tân Giang, tò mò hỏi: “Túi to của em đựng gì thế?”
"Món quà lần trước em hứa với anh.”
"À, quà của anh rốt cuộc đã lộ diện rồi! Anh lại càng thắc mắc món quà có một không hai này là gì." Bùi Vân Sơ cố tình trêu chọc.
Thấy ở đây ít người qua lại và cũng cách xa vườn hoa Khải Minh, Ngu Thiền bảo Bùi Vân Sơ dừng xe.
"Anh nhắm mắt lại đi."
"Còn ra vẻ thần bí như vậy à." Bùi Vân Sơ phối hợp nhắm mắt.
Ngu Thiền tiếp tục yêu cầu: "Anh ngồi xuống một chút, cúi đầu nữa."
"Thật là nghiêm túc, có phải là để trao vương miện cho anh không?" Bùi Vân Sơ buồn cười hạ thấp người xuống.
Ngu Thiền lấy khăn quàng cổ ra đeo vào trên cổ anh, sợi len cô chọn là loại tốt nhất, hết sức mềm mại và ấm áp. Bùi Vân Sơ mở mắt ra, vừa lúc bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của cô gái nhỏ.
Cô đang sửa sang lại khăn quàng cổ của anh, màu sắc của chiếc khăn vô cùng trang nhã và đẹp mắt.
Ngu Thiền nhìn vào đôi mắt màu hổ phách kia, không dám nhìn thêm, đành phải che giấu nói: "Em còn chưa xong, sao anh lại mở mắt ra?"
"Em không có nói rằng chưa xong không được mở mắt mà, vậy đây là món quà của anh nhỉ."
"Anh không thích sao?"
"Món quà của cô giáo nhỏ tặng làm sao anh có thể không thích được? Hơn nữa màu sắc của cái này còn khá đẹp."
"Đây là màu xanh của hoa ‘xin đừng quên tôi’, em đã lựa rất lâu đó." Ngu Thiền có hơi đắc ý.
"Hóa ra là màu xanh của hoa Lưu Ly à. Anh học được rồi, cái tên này khá là nghệ thuật." Cô gái nhỏ ngây thơ sẽ thích nó.
Có điều đúng là nhìn rất ưng mắt, thanh lịch tươi tắn, mang nét trong sạch.
"Còn có găng tay nữa." Ngu Thiền đưa găng tay cho anh.
Bùi Vân Sơ nhận lấy đeo lên: "Hóa ra là cả một bộ!"
"Ừm, đan xong khăn quàng cổ còn dư thêm ít len đủ để đan một đôi găng tay, nên em tiện đan cùng luôn."
Ngu Thiền nhẹ nhàng bâng quơ nói, nghe vậy Bùi Vân Sơ sửng sốt: "Đây là do em làm? Không phải mua ư?"
"Ừm, cho nên mới là có một không hai đó!"
Bùi Vân Sơ nhìn kỹ càng không thể tin được, nhưng vẻ mặt của Ngu Thiền không giống nói đùa: "Em... Rất giỏi, mất bao lâu để hoàn thành thế?"
"Cũng bình thường, chắc tầm mười ngày! Em chỉ có thể tranh thủ đan vào buổi tối sau khi làm bài tập xong, nếu chú tâm thì chỉ cần mấy ngày là có thể xong rồi."
Trong lòng Bùi Vân Sơ có hơi phức tạp, đưa tay xoa đầu Ngu Thiền: "Bé ngốc à, anh chỉ là đùa em thôi, về sau không cần nghiêm túc như thế, em coi như mời anh uống một chai nước cũng là có một không hai rồi, không cần tốn nhiều thời gian chuẩn bị món quà ý nghĩa như vậy."
"Thật ra cũng không sao, không mất quá nhiều thời gian đâu, hơn nữa em thích đan len, nên đan cho anh."
Bùi Vân Sơ mỉm cười: "Vậy Tiểu Thiền Thiền có muốn được tặng quà gì không? Có qua có lại, anh cũng phải đáp lễ chứ!"
"Anh mời em ăn nhiều như thế rồi, không cần đáp lễ đâu."
"Vậy anh của em có biết không?"
Nhắc tới Ngu Tân Cố, Ngu Thiền bỗng chột dạ khó chịu: "Anh ấy là bình dấm chua, biết sẽ đánh em, anh đừng có nói cho ảnh."
"Được rồi! Vậy đây là bí mật của chúng ta." Bùi Vân Sơ cười gian.
Ngu Thiền theo Bùi Vân Sơ đi chơi bóng bàn nửa ngày, cũng đã biết đánh một chút nhưng vẫn chưa tốt lắm, Bùi Vân Sơ dạy cách chơi cho cô nguyên buổi sáng, lúc sau còn đánh đôi.
Ngu Thiền và Bùi Vân Sơ một đôi, Thạch Đầu và Nhiếp Hải Thần là bên còn lại, Ngu Thiền được chơi cực kì vui vẻ.
Rất nhanh đã đến buổi trưa, Lâm Mạn gọi điện thoại cho con gái, muốn dẫn cô đi dạo phố mua quần áo, Ngu Thiền đành phải rời đi.
Hôm nay, trung tâm mua sắm đang có hoạt động khuyến mãi, mua quần áo nhận phiếu quà tặng, Ngu Thiền mua một cái áo lông vũ và hai cái áo len, được voucher giảm giá bảy và tám trăm tệ, có điều chúng cũng chả thông dụng mấy, chỉ có thể dùng trong một số các cửa hàng nhất định.
Lâm Mạn muốn dùng phiếu mua hai bộ quần áo cho con gái, nhưng Ngu Thiền cảm thấy mình có đủ rồi, hơn nữa cô không thích mấy bộ đó, vì vậy quay qua nói với Lâm Mạn: "Mẹ, hay là mẹ mua cho anh trai đi."
Lâm Mạn suy nghĩ một chút: "Được rồi, vậy con chọn cho nó đi, thằng bé kén cá chọn canh, nếu là con chọn, chắc là anh con sẽ chịu mặc."
Ngu Thiền thầm nghĩ nếu thật vậy thì cô phải chọn những cái xấu nhất.
Ngu Thiền và Lâm Mạn ghé qua rất nhiều shop, cuối cùng mua cho Ngu Tân Cố một cái áo khoác.
Lúc họ về đến, Ngu Tân Cố đã có mặt ở nhà.
"Tân Cố, hôm nay Ngu Thiền chọn cho con một cái áo khoác, con mặc thử xem sao." Lâm Mạn đưa áo khoác qua cho Ngu Tân Cố.
Ngu Tân Cố không thèm nhìn một cái: "Con không thích! Khi không lại tỏ ra ân cần, nhất định trong lòng có âm mưu!"
Ngu Thiền đột nhiên cảm thấy thà dùng những phiếu mua hàng đó đem mua giẻ lau còn tốt hơn là mua quần áo cho tên khốn Ngu Tân Cố này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.