Chương 22:
Sương Nhiễm Y
20/06/2024
Lâm Mạn nghe xong thì rất tức giận: "Con nói chuyện kiểu gì thế? Tiểu Thiền và mẹ vì để chọn quần áo cho con, chân cũng sắp gãy rồi. Con còn ở đây mặt mày nặng nhẹ. Con không lấy thì thôi, ngày khác mẹ sẽ đưa cho Tiểu Du."
Lâm Du là cháu của Lâm Mạn, nhỏ hơn Ngu Tân Cố một tuổi. Tuy không cao bằng Ngu Tân Cố, nhưng nếu là áo khoác thì mặc rộng hơn một chút cũng không sao.
Ngu Tân Cố vừa mới đứng dậy, mở túi lấy quần áo ra lắc đầu, vô cùng ghét bỏ: "Xấu."
“Xấu thì trả đây cho mẹ.” Lâm Mạn bị anh chọc tức không nhẹ
Nhưng Ngu Tân Cố đã cởi áo khoác ngoài, khoác lên người thứ mà anh gọi là xấu xí đó, bộ dạng khó tính kén chọn: "Gu thẩm mỹ của hai người thật đáng lo ngại."
Lâm Mạn: "Ghét như vậy sao con còn mặc!"
"Còn không phải là do không có đồ sao?"
Ngu Thiền cuối cùng cũng hiểu được Lâm Mạn nói Ngu Tân Cố rất khó tính là như thế nào, thực sự như mắc nợ anh vậy. Nếu lần sau cô còn đề nghị đi mua quần áo cho Ngu Tân Cố, cô chính là đồ ngốc!
Lâm Mạn lẩm bẩm: "Tủ quần áo của con có nhiều đồ như vậy, sao lại không có quần áo để mặc chứ? Có bốn năm cái áo khoác lông vũ, còn có rất nhiều áo khoác khác nữa..."
Ngu Tân Cố nói một câu không đầu không đuôi: "Cổ lạnh."
"Áo cổ cao của con đâu?"
"Con không thích mặc áo cổ cao."
Lâm Mạn không vui: "Như vậy sẽ bị lạnh."
“Con được mấy người nhặt về nuôi sao?” Ngu Tân Cố hỏi.
Lâm Mạn bị anh làm cho hoàn toàn tức giận: "Đến giờ mới phát hiện con là do cha con nhặt từ trong thùng rác về à?"
Ngu Tân Cố bày ra bộ mặt như kiểu đã nhìn thấu tất cả: "Không có gì ngạc nhiên khi mà kể từ khi con nhóc nói dối này trở lại, địa vị của con trong gia đình này đã tụt dốc không phanh."
Ngu Thiền: … Liên quan gì đến cô chứ? Cô còn chưa nói lời nào.
Lâm Mạn trừng mắt nhìn anh: "Con còn muốn địa vị trong gia đình à? Chưa bị đuổi ra khỏi nhà đã là may lắm rồi."
“Hứ!” Ngu Tân Cố thờ ơ nhún vai.
Lâm Mạn lấy quần áo của Ngu Thiền, bảo cô mang lên phòng cất.
Ngu Tân Cố nghiêng người nhìn, Ngu Thiền đề phòng nói: "Làm gì vậy?"
Ngu Tân Cố vẻ mặt thờ ơ: "Nhìn xem em mua thứ gì về thôi."
Ngu Thiền có cảm giác không sao nói rõ được: "Chỉ là mấy bộ quần áo thôi."
"Không có khăn quàng cổ?"
Nghe anh nhắc đến chiếc khăn, Ngu Thiền có hơi chột dạ, cô không biết liệu Ngu Tân Cố là vô tình hay cố ý.
Cô bình tĩnh lại: "Không có."
“Trời lạnh rồi, quàng khăn quàng cổ là tốt nhất.” Ngu Tân Cố bất ngờ nói, còn nhìn Ngu Thiền với ánh mắt rất sâu xa.
Ngu Thiền rất khó chịu khi bị anh nhìn, cô tránh khỏi ánh mắt đó, không tiếp tục quan tâm nữa.
“Đúng rồi, mẹ không nghĩ đến thứ này, lần sau đi dạo phố sẽ mua.” Lâm Mạn không để ý đến bầu không khí kỳ lạ giữa hai anh em, ngược lại bà còn cảm thấy đề nghị của Ngu Tân Cố rất có lý.
“Con về phòng trước đây.” Ngu Thiền chột dạ, vội vàng trở về phòng.
Thời tiết có chút lạnh rồi trời trở lạnh rất nhanh. Đợt không khí lạnh đầu tiên tràn về, mọi người bắt đầu khoác thêm quần áo, ban đêm gió lạnh thổi qua không khác gì mùa đông.
Khi Ngu Thiền nhận được cuộc gọi của Ngu Tân Cố, cô đi xuống từ cầu thang của cơ sở dạy thêm, thấy Ngu Tân Cố đang uể oải đạp xe, bày ra vẻ mặt cau có.
Ngu Thiền đã quen với tâm trạng thất thường của anh nên cũng không để ý lắm. Cô vờ như không hiểu sắc mặt đen lại của anh mà ngồi vào ghế sau như thường lệ.
Nhưng Ngu Tân Cố không vội rời đi, duy trì tư thế khoanh tay, giữ nguyên đôi chân dài trên mặt đất.
Thấy anh không có ý định rời đi, Ngu Thiền phải nhắc nhở: "Em ngồi xong rồi, đi thôi!"
Giọng điệu Ngu Tân Cố lạnh nhạt: "Chưa muốn đi, nghỉ ngơi một chút đã."
“Sao vậy ạ?” Ngu Tân Cố xuống khỏi ghế sau hỏi.
"Lạnh."
Ngu Thiền: … Tật xấu của người này có cũng quá nhiều rồi đó.
"Anh lạnh vậy sao không mặc thêm áo!"
Đứng ở đây hứng gió thổi còn lạnh hơn, Ngu Thiền cảm thấy đầu óc của Ngu Tân Cố có vấn đề rồi.
“Gió lùa vào cổ anh, lạnh đến thấu xương.”
"Mẹ đã bảo anh phải mặc áo cổ cao, nhưng anh có nghe đâu."
"Anh vốn dĩ không thích mặc áo cổ cao."
Ngu Thiền chỉ cảm thấy thói xấu của anh có quá nhiều, lạnh đến chết cũng đáng.
“Vậy thì anh kéo khóa áo lên cao đi.” Cô có chút nóng nảy, người này chắc lại lên cơn. Cô cũng rất khó chịu khi trò chuyện với Ngu Tân Cố ở đây, cô luôn cảm thấy bây giờ rất mất mặt.
Ngu Tân Cố hừ lạnh: "Em cũng chỉ có thể nói những lời vô nghĩa như vậy? Em đối xử với người anh trai giả Bùi Vân Sơ như nào?"
Ngu Thiền không thể hiểu được, sao anh lại nhắc đến Bùi Vân Sơ? Chuyện này thì có liên quan gì đến Bùi Văn Sơ chứ?
“Anh ấy sẽ không than lạnh trước mặt em đâu.” Ngu Thiền nói, Bùi Vân Sơ sẽ chỉ hỏi cô có lạnh không thôi.
Nghe xong lời này, Ngu Tân Cố cảm thấy không vui, anh chế nhạo: "Ừ! Đã có khăn quàng cổ, sao cậu ta còn lạnh được?"
Ngu Thiền: "..."
Làm sao người này biết được?
“Con mắt nào của anh thấy em tặng?” Ngu Thiền không muốn thừa nhận.
“Em cho rằng anh ngốc sao, em dám nói rằng chiếc khăn quàng cổ như con công đó không phải là em tặng cậu ta không?” Ngu Tân Cố nhìn cô chế giễu, nói với giọng điệu rất chắc chắn.
Trong lòng Ngu Thiền thầm nghĩ ánh mắt của Ngu Tân Cố sao thế. Chiếc khăn cô đan đơn giản và thanh lịch, thế mà anh lại miêu tả như một con công là sao…
"Em đã làm phiền anh ấy rất nhiều, mỗi lần đi ăn, đều là anh ấy mời. Em tặng quà cảm ơn anh ấy cũng không được à?" Không thể giấu được nữa, Ngu Thiền phải tìm cớ để giải thích.
"Em quan tâm đến người anh trai giả của mình như vậy, tại sao em không đối xử tốt với anh trai ruột thịt là anh tốt hơn đi?"
“…”
“... Anh cũng có đối xử với người em gái ruột này tốt tới đâu đâu!” Ngu Thiền lẩm bẩm.
Ngu Tân Cố sắp nhồi máu cơ tim: "Mùa đông anh vẫn đón em đi học hàng ngày, đối với em như vậy còn không đủ tốt à?"
Ngu Thiền thầm nói cái này là mà tốt chỗ nào?
Cô thích ở với Bùi Vân Sơ, nhưng đáng tiếc là những ngày này hôm nào Ngu Tân Cố cũng tới đón cô, nên cơ hội để cô và Bùi Vân Sơ gặp nhau rất ít.
Cô cũng đâu phải là người yêu cầu anh làm như vậy, là bản thân anh nhất định muốn ở trước mặt Lâm Mạn làm màu.
Ngu Thiền muốn nói chuyện lại, nhưng nghĩ đến cái tính thích cạnh tranh của Ngu Tân Cố, cô cuối cùng cũng kiềm chế để không phàn nàn.
Hai người đều im lặng, Ngu Tân Cố cúi đầu nhìn cô không nói gì, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn lại có chút tủi hờn kia, lửa giận trong lòng anh đã giảm bớt một chút: "Lên xe, đi thôi!"
Thật ra hôm nay Ngu Tân Cố bị chiếc khăn quàng cổ của Bùi Vân Sơ chọc tức, cuối tuần đã thấy Bùi Vân Sơ đeo chiếc khăn màu xanh đó, hôm nay lại thấy anh đeo nó nữa. Có mấy bạn nữ trong lớp còn bàn tán rằng chiếc khăn của Bùi Vân Sơ rất đẹp.
Khi lần đầu tiên Ngu Tân Cố nhìn thấy anh quàng khăn, anh đã nghĩ nó rất kỳ lạ, bởi vì chiếc khăn quàng cổ kia luôn mang lại cho anh một cảm giác rất quen thuộc. Sau đó, anh mới nhớ rằng mình đã nhìn thấy cuộn len có cùng màu trong phòng của Ngu Thiền.
Bùi Vân Sơ luôn qua loa đại khái, không phải kiểu người sẽ mua khăn quàng cổ càng không nói đến chiếc khăn quàng cổ màu xanh thế kia. Nếu nó được người khác tặng cho, vậy thì dễ hiểu rồi.
Ngu Tân Cố càng nghĩ đến đây, trong lòng càng ngột ngạt, Ngu Thiền vừa ngồi lên xe anh đã vội vàng đạp xe rời đi.
Ngu Thiền còn chưa kịp phản ứng, suýt nữa thì ngã về phía sau, cô sợ tới mức nhanh chóng ôm lấy eo Ngu Tân Cố: "Anh đi chậm thôi, em còn chưa ngồi vững."
"Lề mề."
Ngu Thiền: ... Lúc đầu người nói chưa muốn rời đi là anh, người đột ngột chạy xe như bay cũng là anh, tắc kè hoa còn chẳng thay đổi nhanh bằng anh nữa.
Ngu Tân Cố chạy chậm lại một chút, Ngu Thiền dịch mông ngồi vững, thả bàn tay trên eo Ngu Tân Cố xuống, thay vào đó cô nắm quần áo của anh.
“Trời lạnh rồi, nếu anh không muốn tới đón em cũng không sao, em tự đi về được.” Ngu Thiền nói. Cô không kêu anh đến đón, là anh nhất quyết muốn tới. Vừa đến đã nói đến mức người khác nghẹn họng, con người này thật đúng là mâu thuẫn.
"Hừ, em sẽ đi theo người anh trai giả mạo kia của em luôn chứ gì!"
Ngu Thiền thu tay về phía sau lưng Ngu Tân Cố, để trước mặt không bị gió làm thổi đau, lại nói Ngu Tân Cố thêm một câu: "Anh chua quá đi!"
Cô nói xong, đột nhiên như ngộ ra cái gì đó, lại có tâm trạng nói chuyện phiếm: "Anh đang ghen tị với người khác sao?"
Ngu Tân Cố trợn tròn mắt: "Cậu ta có gì để anh phải ghen tị chứ?"
"Anh ấy trông đẹp hơn anh, chơi bóng rổ giỏi hơn anh, cũng nổi tiếng hơn anh nữa."
Ngu Tân Cố dừng xe: "Xuống xe!"
"Tại sao?"
Ngu Thiền xuống khỏi xe, cô tưởng rằng anh muốn đi mua thứ gì đó, nhưng Ngu Tân Cố lại nghiêm túc hỏi: "Em nói cậu ta đẹp trai hơn anh?"
Đó không phải là điều hiển nhiên sao?
Ngu Thiền không trả lời, nhưng câu trả lời đã được viết sẵn trên khuôn mặt của cô.
"Được thôi, nếu em đã thích đi bộ như vậy, tối nay em cứ tự đi bộ về đi."
Tặng khăn quàng cổ cũng thôi đi, cô còn cố tình lấy Bùi Vân Sơ ra chọc giận anh. Ngu Tân Cố vô cùng tức giận, một mình đạp xe đi mất.
Ngu Thiền đứng ở bên đường, bị gió thổi, có hơi sững sờ.
Bụng dạ hẹp hòi! Đã không tốt như những người khác còn không chịu thừa nhận!
Ngu Thiền tức giận đến mức đá vào viên sỏi nhỏ bên đường - đồ nhỏ nhen!
"Đây không phải là Tiểu Thiền Thiền sao? Ây da, sao lại có cục tức to như bóng bay thế? Ai chọc em rồi à?"
Một chiếc xe đạp quen thuộc dừng bên cạnh cô, chàng trai có đường nét thanh tú mỉm cười trêu chọc cô một cách thích thú. Anh quàng trên cổ chiếc khăn màu xanh lưu ly, hai tay đặt ở đầu xe đeo găng tay cùng màu, khí chất trong sáng, đúng là hotboy.
“Anh.” Ngu Thiền chào hỏi.
Bùi Vân Sơ nhẹ nhàng xoa đầu cô bằng bàn tay đang đeo găng của anh: "Sao vậy? Nhìn thấy anh sao lại không vui rồi?"
"Không có, sao anh còn chưa về?"
"Không phải anh vừa mới tan học sao?"
"Ồ."
"Làm sao vậy? Em còn nói không có nói chuyện gì, lại cãi nhau với anh trai rồi?" Bùi Vân Sơ trong nháy mắt đã nhận ra sự khác thường của Ngu Thiền.
"Dạ."
"Anh đoán chắc chắn là thế rồi, cậu ta không tới đón em à?"
“Anh ấy ném em ở đây sau đó đi về trước rồi.” Ngu Thiền tức giận nói.
"Pff! Cái này thật sự giống với những gì mà cậu ta có thể làm." Bùi Vân Sơ không thể nhịn cười, điểm này anh cũng hiểu chút ít.
Ngu Thiền càng tức giận.
Bùi Vân Sơ thấy cô tức giận, cũng không tiếp tục trêu chọc: "Được rồi đừng tức nữa, anh đãi em một món ngon để giải tỏa cơn giận, rồi đưa em về luôn."
Bùi Vân Sơ đề nghị cô lên xe, đưa cô đến chuỗi cửa hàng tiện lợi ở con hẻm để mua đồ ăn nhẹ.
Khi Bùi Vân Sơ đang thanh toán, điện thoại di động của Ngu Thiền đổ chuông, thấy trên đó hiển thị là Ngu Tân Cố gọi, cô trực tiếp cúp máy. Ngu Tân Cố gọi thêm hai lần nữa, Ngu Thiền tắt chuông điện thoại, không trả lời anh.
Bùi Vân Sơ nhìn cô một cái: "Nghe máy đi, để tránh làm cậu ta lo lắng. Nếu em không muốn nói chuyện, anh nói giúp em."
Lúc này Ngu Thiền mới mở điện thoại lên, hai anh em bắt đầu chế độ cãi nhau:
"Em lại chạy đến chỗ nào rồi?"
"Không phải anh ném em ở ven đường sao? Em sẽ tự đi về."
"Bây giờ em đang ở đường nào?"
"Anh không cần quan tâm đến việc em đi đường nào đâu!"
…
Ngu Tân Cố đi được nửa đường, vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Đêm nay trời thật sự rất lạnh, anh bỏ lại Ngu Thiền ở nửa đường thế này, sợ là khi quay về sẽ bị mắng chết.
Nghĩ đi nghĩ lại thì rốt cuộc Ngu Thiền vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, nói không chừng cô sẽ khóc bên đường vì ấm ức quá. Cuối cùng, khi trở về đến nơi đó với đầy sự tự trách, Ngu Thiền lại biến mất, ngay cả điện thoại một lúc lâu cũng không trả lời anh.
Từ nơi này đến khu Khải Minh cũng có một con đường khác, nhưng con đường đó buổi tối rất ít người đi lại, Ngu Tân Cố sợ cô cố tình đi đường đó để tránh mình, anh có chút tức giận nhưng vẫn lái xe đi về phía con đường đó: "Anh là anh trai của em, anh còn không được quản em hả? Em đang ở đâu? Anh sẽ đi xe đến đó."
Giọng điệu của Ngu Tân Cố có phần nghiêm trọng, Ngu Thiền tuy tức giận, nhưng cô vẫn có chút sợ Ngu Tân Cố. Má cô phập phồng, nội tâm đấu tranh, chưa quyết định được.
Bùi Vân Sơ đưa tay nhận điện thoại trong tay cô bé: "Để anh!"
Ngu Thiền quay đầu lại nhìn Bùi Vân Sơ, còn Bùi Vân Sơ đã bắt đầu đấu khẩu với Ngu Tân Cố.
"Tôi nói cậu nhé Ngu Tân Cố, cậu như vậy mà xứng làm anh trai sao? Ném đứa nhỏ ở ven đường một mình, cậu đang làm trò gì vậy hả? Cậu tưởng tự xưng là anh trai thì xong à? Nếu tôi là Tiểu Thiền, tôi sẽ trực tiếp cắt đứt quan hệ với cậu, có anh trai ruột như cậu để làm gì…"
Ngu Tân Cố cầm điện thoại, khi nghe thấy giọng nói của người ở đầu dây bên kia, cơn tức giận của anh bùng lên trong tức khắc: "Chuyện trong nhà họ Ngu chúng tôi không đến lượt cậu lên tiếng! Con bé đang ở đâu?"
Bùi Vân Sơ: "Ở chỗ tôi."
Ngu Tân Cố: …
Anh rất muốn đánh người! Cú đấm hôm đó quá nhân từ rồi, dường như không thể giúp Bùi Vân Sơ ghi nhớ lâu hơn.
Bùi Vân Sơ nhìn ra được tâm trạng Ngu Thiền không tồi thông qua ánh mắt cô, thấy Ngu Thiền không ngừng gật đầu đồng ý với mình, anh không khỏi nở nụ cười: "Em ấy không muốn đi cùng người anh vô dụng như cậu, tối nay tôi sẽ đưa em ấy về. Cậu hãy suy ngẫm lại bản thân đi."
Suốt cả quãng đường Ngu Tân Cố cũng không nhìn thấy bóng của Ngu Thiền, anh không cần đoán cũng biết rằng Bùi Vân Sơ chắc chắn đã dụ dỗ cô. Ngu Tân Cố đột nhiên cảm thấy mình giống như một nhân vật phản diện vậy, hơn nữa còn là một kẻ phản diện bị hai người họ bài xích.
Cảm giác này khiến anh thấy mẹ nó thật tồi tệ.
Bùi Vân Sơ trả lại điện thoại cho Ngu Thiền: "Em lại làm gì chọc tức cậu ta rồi? Còn khiến cậu ta giận đến mức ném em lại giữa đường như vậy."
Theo ý kiến của Bùi Vân Sơ, mặc dù tính khí Ngu Tân Cố rất kỳ quặc, miệng cũng rất thối nhưng anh vẫn quan tâm đến Ngu Thiền rất nhiều, sẽ không có chuyện anh tức giận vứt bỏ Ngu Thiền mà không có lý do.
Ngu Thiền lập tức bị dội cho một gáo nước lạnh: "Em nào dám khiêu khích anh ấy? Em vừa nói anh ấy ghen tị với anh, không đẹp trai như anh, không nổi tiếng được bằng anh thì nổi giận. Em còn chưa từng thấy người nào keo kiệt như vậy bao giờ."
Sau khi nghe mấy lời này, Bùi Vân Sơ bật cười: "Em thực sự đã nói như vậy à?"
Ngu Thiền: "Em chỉ mới nói vài câu anh ấy đã tức giận như vậy sao? Đã xấu tính rồi còn không để người khác nói."
Bùi Vân Sơ mím môi cười vui vẻ: "Không phải ai cũng như vậy sao? Cậu ta càng không có cái gì thì lại càng để ý cái đó. Em thông cảm chút, sau này đừng giẫm lên điều cấm kị của cậu ta."
Ngu Thiền bĩu môi: "Em không sợ anh ấy!"
Tâm trạng Bùi Vân Sơ thoải mái: "Chậc, cậu ta chỉ là một con hổ giấy thôi. Tiểu Thiền Thiền đáng yêu quá đi mất, đi thôi, anh trai đưa em về."
Ngu Thiền lên xe, Bùi Vân Sơ đưa cô đến cổng khu chung cư, đúng lúc gặp Ngu Tân Cố đang ôm cây đợi thỏ.
Ngu Tân Cố khoanh tay, ngước cằm nhìn bọn họ, ngạo nghễ như một con chim công: "Chịu về rồi sao?"
Lâm Du là cháu của Lâm Mạn, nhỏ hơn Ngu Tân Cố một tuổi. Tuy không cao bằng Ngu Tân Cố, nhưng nếu là áo khoác thì mặc rộng hơn một chút cũng không sao.
Ngu Tân Cố vừa mới đứng dậy, mở túi lấy quần áo ra lắc đầu, vô cùng ghét bỏ: "Xấu."
“Xấu thì trả đây cho mẹ.” Lâm Mạn bị anh chọc tức không nhẹ
Nhưng Ngu Tân Cố đã cởi áo khoác ngoài, khoác lên người thứ mà anh gọi là xấu xí đó, bộ dạng khó tính kén chọn: "Gu thẩm mỹ của hai người thật đáng lo ngại."
Lâm Mạn: "Ghét như vậy sao con còn mặc!"
"Còn không phải là do không có đồ sao?"
Ngu Thiền cuối cùng cũng hiểu được Lâm Mạn nói Ngu Tân Cố rất khó tính là như thế nào, thực sự như mắc nợ anh vậy. Nếu lần sau cô còn đề nghị đi mua quần áo cho Ngu Tân Cố, cô chính là đồ ngốc!
Lâm Mạn lẩm bẩm: "Tủ quần áo của con có nhiều đồ như vậy, sao lại không có quần áo để mặc chứ? Có bốn năm cái áo khoác lông vũ, còn có rất nhiều áo khoác khác nữa..."
Ngu Tân Cố nói một câu không đầu không đuôi: "Cổ lạnh."
"Áo cổ cao của con đâu?"
"Con không thích mặc áo cổ cao."
Lâm Mạn không vui: "Như vậy sẽ bị lạnh."
“Con được mấy người nhặt về nuôi sao?” Ngu Tân Cố hỏi.
Lâm Mạn bị anh làm cho hoàn toàn tức giận: "Đến giờ mới phát hiện con là do cha con nhặt từ trong thùng rác về à?"
Ngu Tân Cố bày ra bộ mặt như kiểu đã nhìn thấu tất cả: "Không có gì ngạc nhiên khi mà kể từ khi con nhóc nói dối này trở lại, địa vị của con trong gia đình này đã tụt dốc không phanh."
Ngu Thiền: … Liên quan gì đến cô chứ? Cô còn chưa nói lời nào.
Lâm Mạn trừng mắt nhìn anh: "Con còn muốn địa vị trong gia đình à? Chưa bị đuổi ra khỏi nhà đã là may lắm rồi."
“Hứ!” Ngu Tân Cố thờ ơ nhún vai.
Lâm Mạn lấy quần áo của Ngu Thiền, bảo cô mang lên phòng cất.
Ngu Tân Cố nghiêng người nhìn, Ngu Thiền đề phòng nói: "Làm gì vậy?"
Ngu Tân Cố vẻ mặt thờ ơ: "Nhìn xem em mua thứ gì về thôi."
Ngu Thiền có cảm giác không sao nói rõ được: "Chỉ là mấy bộ quần áo thôi."
"Không có khăn quàng cổ?"
Nghe anh nhắc đến chiếc khăn, Ngu Thiền có hơi chột dạ, cô không biết liệu Ngu Tân Cố là vô tình hay cố ý.
Cô bình tĩnh lại: "Không có."
“Trời lạnh rồi, quàng khăn quàng cổ là tốt nhất.” Ngu Tân Cố bất ngờ nói, còn nhìn Ngu Thiền với ánh mắt rất sâu xa.
Ngu Thiền rất khó chịu khi bị anh nhìn, cô tránh khỏi ánh mắt đó, không tiếp tục quan tâm nữa.
“Đúng rồi, mẹ không nghĩ đến thứ này, lần sau đi dạo phố sẽ mua.” Lâm Mạn không để ý đến bầu không khí kỳ lạ giữa hai anh em, ngược lại bà còn cảm thấy đề nghị của Ngu Tân Cố rất có lý.
“Con về phòng trước đây.” Ngu Thiền chột dạ, vội vàng trở về phòng.
Thời tiết có chút lạnh rồi trời trở lạnh rất nhanh. Đợt không khí lạnh đầu tiên tràn về, mọi người bắt đầu khoác thêm quần áo, ban đêm gió lạnh thổi qua không khác gì mùa đông.
Khi Ngu Thiền nhận được cuộc gọi của Ngu Tân Cố, cô đi xuống từ cầu thang của cơ sở dạy thêm, thấy Ngu Tân Cố đang uể oải đạp xe, bày ra vẻ mặt cau có.
Ngu Thiền đã quen với tâm trạng thất thường của anh nên cũng không để ý lắm. Cô vờ như không hiểu sắc mặt đen lại của anh mà ngồi vào ghế sau như thường lệ.
Nhưng Ngu Tân Cố không vội rời đi, duy trì tư thế khoanh tay, giữ nguyên đôi chân dài trên mặt đất.
Thấy anh không có ý định rời đi, Ngu Thiền phải nhắc nhở: "Em ngồi xong rồi, đi thôi!"
Giọng điệu Ngu Tân Cố lạnh nhạt: "Chưa muốn đi, nghỉ ngơi một chút đã."
“Sao vậy ạ?” Ngu Tân Cố xuống khỏi ghế sau hỏi.
"Lạnh."
Ngu Thiền: … Tật xấu của người này có cũng quá nhiều rồi đó.
"Anh lạnh vậy sao không mặc thêm áo!"
Đứng ở đây hứng gió thổi còn lạnh hơn, Ngu Thiền cảm thấy đầu óc của Ngu Tân Cố có vấn đề rồi.
“Gió lùa vào cổ anh, lạnh đến thấu xương.”
"Mẹ đã bảo anh phải mặc áo cổ cao, nhưng anh có nghe đâu."
"Anh vốn dĩ không thích mặc áo cổ cao."
Ngu Thiền chỉ cảm thấy thói xấu của anh có quá nhiều, lạnh đến chết cũng đáng.
“Vậy thì anh kéo khóa áo lên cao đi.” Cô có chút nóng nảy, người này chắc lại lên cơn. Cô cũng rất khó chịu khi trò chuyện với Ngu Tân Cố ở đây, cô luôn cảm thấy bây giờ rất mất mặt.
Ngu Tân Cố hừ lạnh: "Em cũng chỉ có thể nói những lời vô nghĩa như vậy? Em đối xử với người anh trai giả Bùi Vân Sơ như nào?"
Ngu Thiền không thể hiểu được, sao anh lại nhắc đến Bùi Vân Sơ? Chuyện này thì có liên quan gì đến Bùi Văn Sơ chứ?
“Anh ấy sẽ không than lạnh trước mặt em đâu.” Ngu Thiền nói, Bùi Vân Sơ sẽ chỉ hỏi cô có lạnh không thôi.
Nghe xong lời này, Ngu Tân Cố cảm thấy không vui, anh chế nhạo: "Ừ! Đã có khăn quàng cổ, sao cậu ta còn lạnh được?"
Ngu Thiền: "..."
Làm sao người này biết được?
“Con mắt nào của anh thấy em tặng?” Ngu Thiền không muốn thừa nhận.
“Em cho rằng anh ngốc sao, em dám nói rằng chiếc khăn quàng cổ như con công đó không phải là em tặng cậu ta không?” Ngu Tân Cố nhìn cô chế giễu, nói với giọng điệu rất chắc chắn.
Trong lòng Ngu Thiền thầm nghĩ ánh mắt của Ngu Tân Cố sao thế. Chiếc khăn cô đan đơn giản và thanh lịch, thế mà anh lại miêu tả như một con công là sao…
"Em đã làm phiền anh ấy rất nhiều, mỗi lần đi ăn, đều là anh ấy mời. Em tặng quà cảm ơn anh ấy cũng không được à?" Không thể giấu được nữa, Ngu Thiền phải tìm cớ để giải thích.
"Em quan tâm đến người anh trai giả của mình như vậy, tại sao em không đối xử tốt với anh trai ruột thịt là anh tốt hơn đi?"
“…”
“... Anh cũng có đối xử với người em gái ruột này tốt tới đâu đâu!” Ngu Thiền lẩm bẩm.
Ngu Tân Cố sắp nhồi máu cơ tim: "Mùa đông anh vẫn đón em đi học hàng ngày, đối với em như vậy còn không đủ tốt à?"
Ngu Thiền thầm nói cái này là mà tốt chỗ nào?
Cô thích ở với Bùi Vân Sơ, nhưng đáng tiếc là những ngày này hôm nào Ngu Tân Cố cũng tới đón cô, nên cơ hội để cô và Bùi Vân Sơ gặp nhau rất ít.
Cô cũng đâu phải là người yêu cầu anh làm như vậy, là bản thân anh nhất định muốn ở trước mặt Lâm Mạn làm màu.
Ngu Thiền muốn nói chuyện lại, nhưng nghĩ đến cái tính thích cạnh tranh của Ngu Tân Cố, cô cuối cùng cũng kiềm chế để không phàn nàn.
Hai người đều im lặng, Ngu Tân Cố cúi đầu nhìn cô không nói gì, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn lại có chút tủi hờn kia, lửa giận trong lòng anh đã giảm bớt một chút: "Lên xe, đi thôi!"
Thật ra hôm nay Ngu Tân Cố bị chiếc khăn quàng cổ của Bùi Vân Sơ chọc tức, cuối tuần đã thấy Bùi Vân Sơ đeo chiếc khăn màu xanh đó, hôm nay lại thấy anh đeo nó nữa. Có mấy bạn nữ trong lớp còn bàn tán rằng chiếc khăn của Bùi Vân Sơ rất đẹp.
Khi lần đầu tiên Ngu Tân Cố nhìn thấy anh quàng khăn, anh đã nghĩ nó rất kỳ lạ, bởi vì chiếc khăn quàng cổ kia luôn mang lại cho anh một cảm giác rất quen thuộc. Sau đó, anh mới nhớ rằng mình đã nhìn thấy cuộn len có cùng màu trong phòng của Ngu Thiền.
Bùi Vân Sơ luôn qua loa đại khái, không phải kiểu người sẽ mua khăn quàng cổ càng không nói đến chiếc khăn quàng cổ màu xanh thế kia. Nếu nó được người khác tặng cho, vậy thì dễ hiểu rồi.
Ngu Tân Cố càng nghĩ đến đây, trong lòng càng ngột ngạt, Ngu Thiền vừa ngồi lên xe anh đã vội vàng đạp xe rời đi.
Ngu Thiền còn chưa kịp phản ứng, suýt nữa thì ngã về phía sau, cô sợ tới mức nhanh chóng ôm lấy eo Ngu Tân Cố: "Anh đi chậm thôi, em còn chưa ngồi vững."
"Lề mề."
Ngu Thiền: ... Lúc đầu người nói chưa muốn rời đi là anh, người đột ngột chạy xe như bay cũng là anh, tắc kè hoa còn chẳng thay đổi nhanh bằng anh nữa.
Ngu Tân Cố chạy chậm lại một chút, Ngu Thiền dịch mông ngồi vững, thả bàn tay trên eo Ngu Tân Cố xuống, thay vào đó cô nắm quần áo của anh.
“Trời lạnh rồi, nếu anh không muốn tới đón em cũng không sao, em tự đi về được.” Ngu Thiền nói. Cô không kêu anh đến đón, là anh nhất quyết muốn tới. Vừa đến đã nói đến mức người khác nghẹn họng, con người này thật đúng là mâu thuẫn.
"Hừ, em sẽ đi theo người anh trai giả mạo kia của em luôn chứ gì!"
Ngu Thiền thu tay về phía sau lưng Ngu Tân Cố, để trước mặt không bị gió làm thổi đau, lại nói Ngu Tân Cố thêm một câu: "Anh chua quá đi!"
Cô nói xong, đột nhiên như ngộ ra cái gì đó, lại có tâm trạng nói chuyện phiếm: "Anh đang ghen tị với người khác sao?"
Ngu Tân Cố trợn tròn mắt: "Cậu ta có gì để anh phải ghen tị chứ?"
"Anh ấy trông đẹp hơn anh, chơi bóng rổ giỏi hơn anh, cũng nổi tiếng hơn anh nữa."
Ngu Tân Cố dừng xe: "Xuống xe!"
"Tại sao?"
Ngu Thiền xuống khỏi xe, cô tưởng rằng anh muốn đi mua thứ gì đó, nhưng Ngu Tân Cố lại nghiêm túc hỏi: "Em nói cậu ta đẹp trai hơn anh?"
Đó không phải là điều hiển nhiên sao?
Ngu Thiền không trả lời, nhưng câu trả lời đã được viết sẵn trên khuôn mặt của cô.
"Được thôi, nếu em đã thích đi bộ như vậy, tối nay em cứ tự đi bộ về đi."
Tặng khăn quàng cổ cũng thôi đi, cô còn cố tình lấy Bùi Vân Sơ ra chọc giận anh. Ngu Tân Cố vô cùng tức giận, một mình đạp xe đi mất.
Ngu Thiền đứng ở bên đường, bị gió thổi, có hơi sững sờ.
Bụng dạ hẹp hòi! Đã không tốt như những người khác còn không chịu thừa nhận!
Ngu Thiền tức giận đến mức đá vào viên sỏi nhỏ bên đường - đồ nhỏ nhen!
"Đây không phải là Tiểu Thiền Thiền sao? Ây da, sao lại có cục tức to như bóng bay thế? Ai chọc em rồi à?"
Một chiếc xe đạp quen thuộc dừng bên cạnh cô, chàng trai có đường nét thanh tú mỉm cười trêu chọc cô một cách thích thú. Anh quàng trên cổ chiếc khăn màu xanh lưu ly, hai tay đặt ở đầu xe đeo găng tay cùng màu, khí chất trong sáng, đúng là hotboy.
“Anh.” Ngu Thiền chào hỏi.
Bùi Vân Sơ nhẹ nhàng xoa đầu cô bằng bàn tay đang đeo găng của anh: "Sao vậy? Nhìn thấy anh sao lại không vui rồi?"
"Không có, sao anh còn chưa về?"
"Không phải anh vừa mới tan học sao?"
"Ồ."
"Làm sao vậy? Em còn nói không có nói chuyện gì, lại cãi nhau với anh trai rồi?" Bùi Vân Sơ trong nháy mắt đã nhận ra sự khác thường của Ngu Thiền.
"Dạ."
"Anh đoán chắc chắn là thế rồi, cậu ta không tới đón em à?"
“Anh ấy ném em ở đây sau đó đi về trước rồi.” Ngu Thiền tức giận nói.
"Pff! Cái này thật sự giống với những gì mà cậu ta có thể làm." Bùi Vân Sơ không thể nhịn cười, điểm này anh cũng hiểu chút ít.
Ngu Thiền càng tức giận.
Bùi Vân Sơ thấy cô tức giận, cũng không tiếp tục trêu chọc: "Được rồi đừng tức nữa, anh đãi em một món ngon để giải tỏa cơn giận, rồi đưa em về luôn."
Bùi Vân Sơ đề nghị cô lên xe, đưa cô đến chuỗi cửa hàng tiện lợi ở con hẻm để mua đồ ăn nhẹ.
Khi Bùi Vân Sơ đang thanh toán, điện thoại di động của Ngu Thiền đổ chuông, thấy trên đó hiển thị là Ngu Tân Cố gọi, cô trực tiếp cúp máy. Ngu Tân Cố gọi thêm hai lần nữa, Ngu Thiền tắt chuông điện thoại, không trả lời anh.
Bùi Vân Sơ nhìn cô một cái: "Nghe máy đi, để tránh làm cậu ta lo lắng. Nếu em không muốn nói chuyện, anh nói giúp em."
Lúc này Ngu Thiền mới mở điện thoại lên, hai anh em bắt đầu chế độ cãi nhau:
"Em lại chạy đến chỗ nào rồi?"
"Không phải anh ném em ở ven đường sao? Em sẽ tự đi về."
"Bây giờ em đang ở đường nào?"
"Anh không cần quan tâm đến việc em đi đường nào đâu!"
…
Ngu Tân Cố đi được nửa đường, vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Đêm nay trời thật sự rất lạnh, anh bỏ lại Ngu Thiền ở nửa đường thế này, sợ là khi quay về sẽ bị mắng chết.
Nghĩ đi nghĩ lại thì rốt cuộc Ngu Thiền vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, nói không chừng cô sẽ khóc bên đường vì ấm ức quá. Cuối cùng, khi trở về đến nơi đó với đầy sự tự trách, Ngu Thiền lại biến mất, ngay cả điện thoại một lúc lâu cũng không trả lời anh.
Từ nơi này đến khu Khải Minh cũng có một con đường khác, nhưng con đường đó buổi tối rất ít người đi lại, Ngu Tân Cố sợ cô cố tình đi đường đó để tránh mình, anh có chút tức giận nhưng vẫn lái xe đi về phía con đường đó: "Anh là anh trai của em, anh còn không được quản em hả? Em đang ở đâu? Anh sẽ đi xe đến đó."
Giọng điệu của Ngu Tân Cố có phần nghiêm trọng, Ngu Thiền tuy tức giận, nhưng cô vẫn có chút sợ Ngu Tân Cố. Má cô phập phồng, nội tâm đấu tranh, chưa quyết định được.
Bùi Vân Sơ đưa tay nhận điện thoại trong tay cô bé: "Để anh!"
Ngu Thiền quay đầu lại nhìn Bùi Vân Sơ, còn Bùi Vân Sơ đã bắt đầu đấu khẩu với Ngu Tân Cố.
"Tôi nói cậu nhé Ngu Tân Cố, cậu như vậy mà xứng làm anh trai sao? Ném đứa nhỏ ở ven đường một mình, cậu đang làm trò gì vậy hả? Cậu tưởng tự xưng là anh trai thì xong à? Nếu tôi là Tiểu Thiền, tôi sẽ trực tiếp cắt đứt quan hệ với cậu, có anh trai ruột như cậu để làm gì…"
Ngu Tân Cố cầm điện thoại, khi nghe thấy giọng nói của người ở đầu dây bên kia, cơn tức giận của anh bùng lên trong tức khắc: "Chuyện trong nhà họ Ngu chúng tôi không đến lượt cậu lên tiếng! Con bé đang ở đâu?"
Bùi Vân Sơ: "Ở chỗ tôi."
Ngu Tân Cố: …
Anh rất muốn đánh người! Cú đấm hôm đó quá nhân từ rồi, dường như không thể giúp Bùi Vân Sơ ghi nhớ lâu hơn.
Bùi Vân Sơ nhìn ra được tâm trạng Ngu Thiền không tồi thông qua ánh mắt cô, thấy Ngu Thiền không ngừng gật đầu đồng ý với mình, anh không khỏi nở nụ cười: "Em ấy không muốn đi cùng người anh vô dụng như cậu, tối nay tôi sẽ đưa em ấy về. Cậu hãy suy ngẫm lại bản thân đi."
Suốt cả quãng đường Ngu Tân Cố cũng không nhìn thấy bóng của Ngu Thiền, anh không cần đoán cũng biết rằng Bùi Vân Sơ chắc chắn đã dụ dỗ cô. Ngu Tân Cố đột nhiên cảm thấy mình giống như một nhân vật phản diện vậy, hơn nữa còn là một kẻ phản diện bị hai người họ bài xích.
Cảm giác này khiến anh thấy mẹ nó thật tồi tệ.
Bùi Vân Sơ trả lại điện thoại cho Ngu Thiền: "Em lại làm gì chọc tức cậu ta rồi? Còn khiến cậu ta giận đến mức ném em lại giữa đường như vậy."
Theo ý kiến của Bùi Vân Sơ, mặc dù tính khí Ngu Tân Cố rất kỳ quặc, miệng cũng rất thối nhưng anh vẫn quan tâm đến Ngu Thiền rất nhiều, sẽ không có chuyện anh tức giận vứt bỏ Ngu Thiền mà không có lý do.
Ngu Thiền lập tức bị dội cho một gáo nước lạnh: "Em nào dám khiêu khích anh ấy? Em vừa nói anh ấy ghen tị với anh, không đẹp trai như anh, không nổi tiếng được bằng anh thì nổi giận. Em còn chưa từng thấy người nào keo kiệt như vậy bao giờ."
Sau khi nghe mấy lời này, Bùi Vân Sơ bật cười: "Em thực sự đã nói như vậy à?"
Ngu Thiền: "Em chỉ mới nói vài câu anh ấy đã tức giận như vậy sao? Đã xấu tính rồi còn không để người khác nói."
Bùi Vân Sơ mím môi cười vui vẻ: "Không phải ai cũng như vậy sao? Cậu ta càng không có cái gì thì lại càng để ý cái đó. Em thông cảm chút, sau này đừng giẫm lên điều cấm kị của cậu ta."
Ngu Thiền bĩu môi: "Em không sợ anh ấy!"
Tâm trạng Bùi Vân Sơ thoải mái: "Chậc, cậu ta chỉ là một con hổ giấy thôi. Tiểu Thiền Thiền đáng yêu quá đi mất, đi thôi, anh trai đưa em về."
Ngu Thiền lên xe, Bùi Vân Sơ đưa cô đến cổng khu chung cư, đúng lúc gặp Ngu Tân Cố đang ôm cây đợi thỏ.
Ngu Tân Cố khoanh tay, ngước cằm nhìn bọn họ, ngạo nghễ như một con chim công: "Chịu về rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.