Thanh Mai Ngọt Ngào

Chương 31:

Sương Nhiễm Y

03/08/2024

Thời tiết tháng bảy, tháng tám đang là lúc nắng nóng, ban ngày Lâm Mạn đi làm, Ngu Tân Cố ở nhà chăm sóc Ngu Thiền, từng ngày trôi qua vô cùng tẻ nhạt.

Thỉnh thoảng Bùi Vân Sơ sẽ đến thăm Ngu Thiền, những lúc như thế, tâm trạng của Ngu Thiền đều rất tốt, cũng sẽ nói nhiều hơn. Ngu Tân Cố kín đáo phê bình cô rất nhiều lần nhưng mỗi lần Bùi Vân Sơ đến đều mang đồ ăn ngon theo cho bọn họ, cũng sẽ giúp họ làm cơm trưa.

Mặc dù mùi vị thức ăn cậu ta làm ra chẳng ra sao cả nhưng dù sao cũng có cơm ăn, Ngu Tân Cố cũng đã dần quen thuộc với sự tồn tại của Bùi Vân Sơ. Nếu ngày nào mà Bùi Vân Sơ không đến, anh lại cảm thấy khó chịu.

Thư thông báo trúng tuyển của đại học cũng lần lượt được phát ra, đã có một số thư đã đến tay học sinh. Nhưng thư thông báo trúng tuyển của Ngu Tân Cố vẫn chậm chạp không tới, đến tận khi trên mạng công bố trúng tuyển, Ngu Tân Cố tra một lúc mới biết kết quả mình cách nguyện vọng 1 hai điểm.

Chỉ với hai điểm này, đã làm cho anh trượt trường đại học lý tưởng của mình, cũng làm cho giấc mơ đến Đế Đô gặp Bùi Vân Sơ của Ngu Thiền tan thành mây khói.

Cả Ngu gia đều rơi vào lo lắng, Ngu Thiền trông còn buồn hơn cả Ngu Tân Cố, ngay cả cơm cũng không ngon nữa.

Ngược lại Ngu Tân Cố lại trở thành người bình tĩnh nhất: “Con là người không đỗ, mọi người thở dài cái gì?”

Lâm Mạn rất bực bội với thái độ hời hợt anh: “Mẹ đã bảo con mang theo bùa rồi mà con không mang theo, con xem em gái con đạt được thành tích tốt như vậy, con thì thi rớt vì thiếu hai điểm! Nếu như con mang theo, nói không chừng là may mắn hơn chút rồi...”

Ngu Tân Cố trợn mắt khinh thường: “Nếu như theo lời mẹ nói, thì con còn đọc sách làm gì? Đến chùa làm hòa thượng là được rồi, hàng ngày tự mình khai quang, muốn gì được đấy, không chừng còn có thể tu thành tiên.”

Lâm Mạn bị anh làm cho tức giận đến mức nghẹn lại: “Nói con con còn không tin! Việc điền nguyện vọng cũng vậy, con không hề nghe người khác khuyên, mẹ xem lần này con làm thế nào!”

“Xe đến trước núi ắt có đường, nhân tài như con đây, thì cho dù ném vào trong đống than đá cũng sẽ tỏa sáng.” Xưa nay Ngu Tân Cố chưa từng hoài nghi về sự thông minh của mình, tự tin đến mức ngạo mạn.

Ngu Thiền rất khó chịu nói: “Anh luôn tự phụ như vậy, tự cho là rất giỏi, kết quả không phải là cũng không thi đậu Đại học Đế Đô sao!”

“Đứa nhóc lừa đảo này, em vậy mà lại nói móc người khác à?” Ngu Tân Cố nhíu mày.

Ngu Thiền tức đến mức không thể không cãi lại: “Nếu bình thường anh cố gắng một chút, ít dành thời gian chơi game lại, làm thêm vài đề, chẳng phải là có thể thi đậu rồi sao!”

“Nói đến nghiện rồi à? Là anh thi không đỗ, em tức giận cái gì?”

Ngu Tân Cố tự hỏi, nhóc lừa đảo đây là đang quan tâm anh? Phương thức quan tâm này có phải là quá triệt để rồi không?

Ngu Tân Cố khó hiểu, Lâm Mạn và Ngu Thiền đang đứng chung một chiến tuyến: “Con nhìn con xem, em gái con cũng hiểu được đạo lý nhưng con một chút cũng không hiểu được!”

“Em ấy hiểu như vậy nhưng bình thường gặp em ấy cũng không giúp con một chút, giám sát con học tập, lại cùng Bùi Vân Sơ ở bên nhau.” Ngu Tân Cố chua xót nói: “Nếu em để bụng đến anh một chút cho dù chỉ bằng một nửa Bùi Vân Sơ thì anh sẽ thi rớt sao?”

Ngu Thiền mặt đỏ tới mang tai, Lâm Mạn giận dữ nói: “Bản thân con thái độ không đứng đắn, còn trách đến trên đầu em gái, Ngu Tân Cố con có biết xấu hổ hay không vậy?”

Ngu Tân Cố vẫn như cũ giữ một thái độ thờ ơ, Ngu Thiền lại hỏi: “Anh còn điền vào trường nào nữa không?”

“Làm sao? Đột nhiên quan tâm như vậy? Có hơi mờ ám.”

Ngu Thiền bị anh nghi ngờ làm cho không vui: “Không nói thì thôi!”

Ngu Tân Cố hững hờ phun hai chữ: “Quên rồi.”

Ngu Thiền: “...”

Vài ngày sau, Bùi Văn Sơ nhận được thư thông báo trúng tuyển, nhà họ Bùi quyết định mở tiệc rượu, mở tiệc chiêu đãi bạn bè, Ngu Tân Cố, Ngu Thiền cùng Lâm Mạn đều có trong danh sách khách mời.

Có điều gần đây Lâm Mạn có chút bận, nên chỉ có Ngu Tân Cố đi cùng Ngu Thiền. Hiện tại Ngu Thiền vẫn chưa thể đi đường bình thường được, vẫn phải chống nạng.

Sau khoảng thời gian điều chỉnh này, Ngu Thiền vẫn rất vui cho Bùi Vân Sơ, so với sự ích kỷ kia của cô thì tất nhiên là tiền đồ của anh vẫn quan trọng hơn.

Ngu Thiền không thể tự do đi lại, vì vậy cô chỉ biết ngồi yên lặng ở một góc, nghe bọn Thạch Đầu nói chuyện phiếm.

“Anh Sơ quá lợi hại! Từ cuối mà vươn lên hạng thứ ba trong lớp, trường cậu ấy học cũng là trường tốt nhất trong lớp chúng ta.”

“Đúng vậy! Viện Công nghệ thông tin của đại học Thanh Cương được xếp hàng đầu trong nước, không biết cậu ấy dẫm phải vận cứt chó gì, thế mà lại trúng tuyển.”

“Chuyên ngành của anh Sơ hình như xếp hạng không cao lắm nhưng thứ hạng của các chuyên ngành trong viện Công nghệ thông tin quả thực rất đỉnh.”

“Xếp hạng không quan trọng, tớ nghe nói họ có rất nhiều người được tuyển thẳng vào hệ thạc, hơn nữa triển vọng về công việc sẽ làm trong tương lai vô cùng tốt.”

“Anh Sơ mà sợ thiếu việc làm sao? Anh Sơ ra trường là đã có thể trực tiếp lên làm ông chủ, sau này có gì thì lăn lộn cùng Anh Sơ !”

...

Ngu Thiền nghe bọn họ thao thao bất tuyệt một lúc, cô sững sờ: “Anh ấy nộp đơn vào Đại học Thanh Cương sao?”

“Đúng vậy, nguyện vọng 1 điền là đại học Thanh Cương, chẳng lẽ em không biết sao?” Thạch Đầu kinh ngạc.

Ngu Thiền không che giấu được mừng rỡ nhưng thấy Ngu Tân Cố cùng Bùi Vân Sơ kề vai sát cánh đi tới, cô nhịn lại kích động trong lòng, giả vờ bình tĩnh: “À, gần đây ở nhà nghỉ ngơi, không có để ý.”

Thạch Đầu trêu chọc nói: “Anh Sơ mà nghe được lời này của em chắc sẽ đau lòng chết mất!”

Ngu Thiền cũng không để bụng.

Bùi Vân Sơ cùng Ngu Tân Cố chạy tới trước mặt cô, Ngu Tân Cố ngồi xuống bên phải cô, Bùi Vân Sơ đá đá cái ghế của Thạch Đầu: “Ngồi dịch sang bên kia một chút đi.”

“Bên kia không phải vẫn còn chỗ sao? Tớ cũng muốn trò chuyện với con bé.” Thạch Đầu cợt nhả nói.



“Cút.”

Thạch Đầu đành dịch sang một bên, Bùi Vân Sơ đặt mông ngồi xuống, thấy vẻ mặt của Ngu Thiền, anh không nhịn được cười: “Thế nào? Thấy anh đến cũng không thèm chào à?”

“Không phải anh bảo muốn vào Đại học Đế Đô sao?”

Vậy mà lại lừa cô thảm như vậy, làm cô đau lòng mất mát một lúc lâu, Ngu Thiền vừa nghĩ đến, lập tức tức giận.

Bùi Vân Sơ không nhịn được cười nói: “Anh sợ rằng nếu anh đến Đế đô, sẽ có một bạn nhỏ đau lòng đến khóc mất.”

Ngu Thiền xù lông ngay tức khắc: “Ai sẽ khóc cơ? Anh bớt tự cho là mình đúng đi nhé.”

“Anh cũng không có nói là em mà.”

Ngu Thiền lại càng cảm thấy bực mình.

Có điều Ngu Tân Cố còn buồn bực hơn cô.

Hiện tại cuối cùng Ngu Tân Cố cũng tỉnh ngộ, hóa ra Ngu Thiền vốn dĩ không phải là quan tâm anh có thi đỗ Đại học Đế Đô hay không, mà là em ấy tưởng rằng Bùi Vân Sơ muốn thi Đại học Đế Đô mà thôi!

Đúng là em gái ruột!

Bùi Vân Sơ thấy Ngu Thiền tức giận, thu liễm lại ngay: “Tức giận à?”

Lúc anh hỏi câu này hơi cúi đầu nở nụ cười, ánh mắt khóa chặt trên người Ngu Thiền, có chút nịnh nọt.

“Sao em phải tức giận? Dù sao cũng không phải là em lên đại học, anh thích đi nơi nào thì đi! Cho dù anh ở Thanh Cảng thì cũng chưa chắc em đã có thời gian chơi với anh!” Ngu Thiền nói.

“Ừm, cô giáo Tiểu Thiền Thiền cũng bận rộn, về sau anh tìm em chơi có phải cũng cần hẹn trước không?” Bùi Vân Sơ cười hỏi.

Ngu Thiền thuận thế leo lên: “Xem tâm trạng đã!”

Bùi Vân Sơ không khỏi lắc đầu cười khẽ.

Buổi chiều Ngu Thiền lại cùng bọn họ đi KTV, ở trong phòng một đám nam sinh cầm micro gào thét hát hò, Ngu Thiền không biết hát nhiều bài nên ngoan ngoãn ngồi ở trong góc ăn trái cây với đồ ăn vặt.

Bùi Vân Sơ thấy cô trốn ở góc một mình, lập tức đi tới trêu chọc cô: “Tiểu Thiền Thiền, không hát một bài sao?

Ngu Thiền lắc đầu: “Em không biết hát.”

“Hát rất đơn giản.”

Ngu Thiền vẫn lắc đầu: “Em hát không hay.”

“Còn khó nghe hơn tiếng gào khô khan của bọn họ sao?” Bùi Vân Sơ chỉ vào Đại Tượng cùng Đồng Hâm đang phát ra tạp âm ô nhiễm.

Ngu Thiền: “... Cũng không kém là bao đâu!”

“Em gái nhỏ, hát đi! Không sao cả, có bọn nó xếp hạng cuối rồi!” Thạch Đầu cũng đến hùa theo: “Nào, cho Tiểu Thiền một bài nhạc thiếu nhi. Em biết hát bài nhạc thiếu nhi nào?”

“Em... không biết.” Ngu Thiền cảm thấy thật là xấu hổ.

Bùi Vân Sơ vụng trộm cười: “Nếu không cho em ấy bài Ngôi sao nhỏ đi.”

Ngu Thiền: ...

“Anh hát cùng em.”

Thế là Ngu Thiền bất đắc dĩ phải hát bài Ngôi sao nhỏ cùng với Bùi Vân Sơ.

Âm thanh của Bùi Vân Sơ trong trẻo, hát rất êm tai, Ngu Thiền có chút không dám mở miệng hát, được Bùi Văn Sơ lôi kéo khẽ ngâm nga được vài câu.

Vừa rồi lúc Thạch Đầu mở bài hát cho bọn cô anh ta vô tình chọn một ca khúc được yêu thích khác cùng tên. Sau khi bọn họ hát xong, bài hát tiếp theo là một bài tình ca song ca nam nữ.

Đúng lúc có một đôi nam nữ trong lớp hát được nên họ tiếp tục hát.

Ngu Thiền nghe bọn họ hát, ánh mắt không khỏi bị Bùi Vân Sơ đang trò chuyện vui vẻ bên cạnh hấp dẫn, ánh đèn trong phòng mờ ảo quét qua vẻ đẹp tuấn tú của thiếu niên, rơi vào trong mắt anh trông giống như một ngôi sao nhỏ.

Sau bữa cơm chiều, Ngu Thiền đi cùng Ngu Tân Cố về nhà, Bùi Vân Sơ gọi xe đưa họ đến cửa tiểu khu. Sau khi đỡ Ngu Thiền xuống xe, Ngu Tân Cố buông tay ra luôn, một mình đi tới phía trước.

Ngu Thiền cảm thấy kỳ quái nên gọi anh: “Anh đi nhanh như vậy làm gì?”

“Hơ, hiện tại em biết anh là anh ruột sao?”

Như Thiền cảm thấy khó hiểu: “Em lại chọc giận anh à?”

Ngu Tân Cố cười lạnh, Ngu Thiền không biết đã đắc tội anh lúc nào, chỉ cảm thấy anh tâm tình bất định, rất khó hầu hạ.

Ngu Tân Cố đợi cô đi tới: “Em giỏi lắm Ngu Thiền! Bảo sao anh thấy em đột nhiên lại quan tâm chuyện anh thi đỗ nơi đó hay không, hóa ra tất cả đều là vì Bùi Vân Sơ, anh thi rớt em cũng không quên chế nhạo một hồi.”

Ngu Thiền: “...”

Có thể là cảm thấy mình quả thật có chút thất đức, Ngu Thiền yếu ớt giải thích: “Em nào có? Em cũng hy vọng anh có thể thi đậu Đại học Đế Đô mà được chưa?”



“Ha ha.”

Ngu Thiền: “Anh không thi đậu thì em được lợi gì à? Vốn dĩ là do anh không cố gắng hết sức, còn nói em!”

Ngu Tân Cố bị mồm miệng lanh lợi của cô làm cho tức giận tới mức tắt tiếng: “Em không thể an ủi anh một chút sao?”

Ngu Thiền sững sờ: “À, sang năm thi tốt nhé.”

Ngón tay Ngu Tân Cố gõ vào trán cô: “Miệng em thật xui rủi. Anh có chết cũng không học lại!”

“Học lại thì làm sao? Lại có thêm một cơ hội chẳng lẽ không tốt sao?”

Ngu Tân Cố không định để ý đến cô, hơi ngồi xổm xuống: “Đi lên, anh cõng em, nhìn em chậm chạp như vậy trông thật phiền!”

“Chân của em đang bị thương, anh còn chê em phiền, không phải anh cũng không an ủi em sao?” Ngu Thiền dỗi ngược lại khiến Ngu Tân Cố á khẩu không trả lời được.

Cuối cùng Ngu Tân Cố vẫn không học lại. Cũng không biết nên nói là vận khí của anh tốt hay là không tốt nữa, vừa hay trùng hợp viên Công nghệ thông tin của Đại học Thanh Cương tuyển sinh cho hai chuyên ngành tương đối thiếu người. Vào giữa tháng tám anh nhận được thông báo trúng tuyển, còn cùng chuyên ngành với Bùi Vân Sơ, như là một sự sắp đặt.

Ngu Tân Cố buồn bực không đến hai ngày đã thản nhiên tiếp nhận kết quả này, mặc dù chuyên ngành cùng trường học anh đều không thích nhưng tốt xấu gì cũng gần nhà, với người lười nhác như anh thì ở gần nhà cũng có chỗ tốt.

Mùa hè này đối với Ngu Thiền mà nói thì hình như cũng không có dài đằng đẵng như vậy, Bùi Vân Sơ thường đến gặp cô, thỉnh thoảng Tạ Lâm Hãn, Triệu Dương cũng tới tìm Ngu Tân Cố chơi, hơn nữa không có gánh nặng việc học, mỗi ngày trôi qua đều rất nhẹ nhàng.

Thoáng cái đã đến mùa khai giảng rồi, Ngu Tân Cố đến Đại học Thanh Cương báo danh, Ngu Thiền cũng đi theo Lâm Mạn đi dạo một vòng. Bùi Vân Sơ cùng Ngu Tân Cố được phân đến một phòng ký túc xá, giường hai người đối diện nhau, xem như là rất có duyên phận.

Bỗng nhiên Ngu Thiền lại cảm thấy Ngu Tân Cố khiến người ta ghét bỏ kia ở Thanh Cảng cũng không hề tệ như thế, cuối tuần cô còn có thể đến tìm bọn họ chơi.

Có điều rất nhanh hiện thực nói cho Ngu Thiền biết rằng ý nghĩ này quá ngây thơ, Ngu Tân Cố mới vào trường đã bắt đầu một tháng huấn luyện quân sự, bọn họ bận rộn đến mức cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi.

Mà Ngu Thiền sau khi vào cấp hai, chương trình học cũng khó hơn tiểu học rất nhiều. Quản lý ở cấp hai cũng nghiêm ngặt hơn so với tiểu học, lúc đang ở trường không được dùng điện thoại, ban đêm cũng còn rất nhiều việc, cô không có thời gian nói chuyện phiếm với Bùi Vân Sơ, nhiều lắm là chào hỏi hai câu.

Cuối cùng cũng hết tiết cuối chuông tan học vang lên, Ngu Thiền thu sách vở lại, ngày mai là lễ Quốc khánh, chắc là đại học cũng nghỉ chứ nhỉ?

Bạn ngồi cùng bàn Chu Lệ Lệ cùng cô đi ra cổng trường: “Tiểu Thiền, lễ Quốc Khánh cậu đi đâu chơi vậy?”

“Tớ cũng không biết, khả năng là sẽ đi thành phố C.”

“Thành phố C? Ở đó rất nhiều đồ ăn, thật hâm mộ cậu! Mẹ tớ phải tăng ca vào Quốc khánh, tớ chỉ có thể ở nhà chơi.”

“Ở nhà tốt biết bao, tớ thích ở nhà hơn." Hôm trước Lâm Mạn nói Quốc Khánh cả nhà đi thành phố C chơi nhưng Ngu Thiền không muốn đi lắm.

“Tại sao vậy?”

“Say xe.”

Hai người đang trò chuyện, tóc đuôi ngựa của Ngu Thiền bị người khác giật một cái, cô tức giận quay đầu, một nam sinh trắng nõn ở bên cạnh cười đùa tí tởn chạy đi.

Ngu Thiền đuổi theo nhưng chân vừa mới khỏi, cô không dám đuổi theo, chỉ có thể tức giận trừng mắt với nam sinh kia.

“Văn Vũ Tường, cậu lại trêu Ngu Thiền!”

“Tớ thích thế đấy, cũng có phải là trêu cậu đâu!” Nam sinh kia không có chút hối hận nào, còn rất phách lối.

Chu Lệ Lệ đuổi theo,Văn Vũ Tường chuồn rất nhanh, Chu Lệ Lệ không đuổi kịp, tức giận đến mức chống nạnh mắng to.

Ngu Thiền chỉnh sửa buộc lại mái tóc bị kéo lỏng lẻo.

Chu Lệ Lệ nói: “Cậu có phải có khúc mắc gì với Văn Vũ Tường không, nếu không tại sao cậu ta luôn nhằm vào cậu?”

Ngu Thiền cũng rất bất đắc dĩ: “Tớ và cậu ta không học chung tiểu học, làm gì có khúc mắc nào? Có thể là cậu ta nhận nhầm người đấy!”

“Cả lớp có nhiều bạn nữ như vậy, cậu ta chỉ thích động tay động chân với cậu, tớ cảm thấy nhất định là có nguyên nhân.” Chu Lệ Lệ một bộ vắt óc suy nghĩ: “Ây da! Tớ biết rồi, có khi nào là cậu ta thích cậu rồi không?”

Ngu Thiền cạn lời: “Đừng có mà nói lung tung!”

“Tớ nói thật, thật ra Văn Vũ Tường cũng khá đẹp trai, tớ nghe nói cậu ấy còn là lớp trưởng ở trường tiểu học thực nghiệm, lớp chúng ta không có mấy người đẹp trai hơn cậu ta nữa đâu...”

Ngu Thiền vội vàng ngăn lại: “Có thể là các cậu chưa thấy qua người có dáng dấp đẹp trai chân chính.”

Chu Lệ Lệ bắt đầu buôn chuyện: “Vậy cậu nói xem ai có dáng dấp đẹp trai? Để tớ nhìn xem cậu thích loại hình nào.”

Ngu Thiền khinh thường: "Tớ tùy ý chỉ đại một người trên đường cũng đều đẹp hơn cậu ta.”

“Khoác loác, cậu chỉ tớ xem”.

Ngu Thiền tiện tay chỉ một cái: “Đây này”.

Chu Lệ Lệ nhìn qua thì thấy hai thanh niên đạp xe đạp đứng ở bên đường, ánh nắng chiều thu chiếu lên người họ, làm lộ ra những đường nét sắc nét, giống như những thiếu niên đẹp trai sạch sẽ bước ra từ manga.

“Mẹ nó! Thật đúng là cực phẩm!”

???

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Mai Ngọt Ngào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook