Chương 30:
Sương Nhiễm Y
16/07/2024
Bác sĩ kia nói khá nghiêm trọng, Ngu Thiền để tâm, Ngu Tân Cố an ủi nói: “Không đâu, bây giờ y học rất phát triển, sẽ chữa khỏi thôi.”
Ngu Thiền khịt mũi: "Anh đâu phải bác sĩ.”
Ngu Tân Cố nghẹn lời.
Vốn Ngu Thiền cũng không trông chờ anh có thể an ủi người khác bèn giục: “Sao anh không đi?”
Cô cũng không muốn bị người ta nhìn thấy dáng vẻ mình khóc sướt mướt.
Lần này Ngu Tân Cố không mắng cô khó hầu hạ nữa mà cõng cô về nhà, sau đó lại gọi điện thoại cho Lâm Mạn. Bà vội vàng quay về, thấy tình trạng của Ngu Thiền thì đau lòng đưa cô đến Viện Y học, lại dùng quan hệ tìm giáo sư khoa chỉnh hình uy tín.
Viện Y học nhìn kết quả rồi làm thủ tục nhập viện cho bọn họ, một tuần sau đó, Ngu Tân Cố nhận trọng trách ở bệnh viện chăm sóc Ngu Thiền.
Mấy người Thạch Đầu cũng quay về thành phố, mang xe đạp và đồ đạc của bọn họ về luôn, còn mang một túi quả dại rất to cho Ngu Thiền. Cô nghi ngờ bọn họ mang hết tất cả về cho cô. Sao cô ăn được nhiều như thế, bèn chia cho bọn họ mấy phần, còn lại để Lâm Mạn tặng một chút cho bạn bè thân thích của nhà họ Lâm và nhà họ Ngu.
Những ngày nằm viện vô cùng nhàm chán, Viện Y học vốn dĩ đông đúc, mỗi ngày còn phải đối mặt với Ngu Tân Cố, Ngu Thiền cũng sắp buồn bực đến chết.
Ngu Tân Cố cũng không tốt hơn chỗ nào. Ngu Thiếu Huy đi công tác, Lâm Mạn phải đi làm, chỗ Ngu Thiền lại cần người chăm sóc, anh cũng chỉ có thể chơi game mỗi ngày ở bệnh viện.
Ngay cả trò chơi cũng khiến anh cảm thấy chán ngấy, anh liếc mắt nhìn Ngu Thiền cũng đang có tâm trạng như mình, thấy cô ngẩn ngơ tựa vào đầu giường, có dáng vẻ ngoan ngoãn, bèn hỏi: “Có muốn chơi game không? Anh dạy em.”
Ngu Thiền không chút suy nghĩ mà từ chối ngay tắp lự: “Không chơi.”
Ngu Tân Cố bị chặn họng. Anh không có kinh nghiệm chăm con nít, bỗng chốc cũng không biết cải thiện mối quan hệ với Ngu Thiền như thế nào, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Trước kia chân của em sao bị thương vậy?”
“Làm việc nên bị trẹo.”
Ngu Tân Cố cảm thấy không vui trong lòng: "Em nhỏ như vậy, làm cái gì?”
“Làm công việc đồng áng! Không làm lấy đâu ra mà ăn?” Ngu Thiền trả lời như đó là chuyện đương nhiên, cũng không nghe ra được cảm xúc gì, tựa như đang thảo luận chuyện thường ngày với anh vậy.
Nói đến đây, Ngu Tân Cố cũng không biết có thể hỏi cái gì, câu trả lời của Ngu Thiền đã sớm chứng minh hết thảy.
Bầu không khí bỗng chốc yên lặng.
Ngu Thiền vẫn dáng vẻ như không có chuyện gì, cúi đầu nhìn điện thoại nhưng cô không xem video, không nói chuyện phiếm, chỉ lạnh nhạt lướt mắt qua, có hơi không yên lòng.
Trước cửa có người đi vào, cô lại ngẩng đầu lên liếc mắt một cái.
Ngu Tân Cố tưởng cô muốn ra ngoài bèn hỏi: “Muốn ra ngoài đi một lát không?”
“Không đi.”
Bây giờ bên ngoài đang nóng, ở trong phòng điều hoà vẫn dễ chịu hơn.
“Vậy em nhìn về phía cửa làm gì?” Ngu Tân Cố khó hiểu.
“Buồn.”
Có thể trả lời bằng một từ, Ngu Thiền tuyệt đối không nói hai từ.
Ngu Tân Cố cất điện thoại: "Bảo em ra ngoài em lại không đi, bây giờ thì kêu buồn, ăn trái cây không? Anh gọt cho em.”
“Ừm, vậy ăn quả táo đi!”
Ngu Tân Cố lấy ra một quả táo gọt vỏ rồi đưa cho cô.
Ngu Thiền nhận lấy, đôi mắt sáng lên, quét sạch sự nặng nề trước đó, ngọt ngào kêu một tiếng “anh” về phía cửa.
Ngu Tân Cố quay đầu lại, thấy Bùi Vân Sơ mang theo túi đồ đi vào.
“Tiểu Thiền Thiền, đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi nhưng mà không thể tuỳ tiện xuống đất, cả ngày đều nằm trên giường, nhàm chán lắm luôn…” Giọng của Ngu Thiền giống như dấu ngã, ngọt ngấy, nũng nịu.
Bùi Vân Sơ đi đến trước mặt cô, an ủi: “Nhịn một chút, khôi phục cho tốt, sau này muốn nhảy thế nào cũng được.”
“Quá khó chịu rồi.” Ngu Thiền tủi thân.
“Chẳng phải anh đến giải sầu với em đây sao?”
“Vậy sau này anh đều đến sao?”
Vẻ mặt cô gái mong đợi, ánh mắt sáng long lanh khiến người ta rất khó từ chối.
Nhưng Ngu Tân Cố chỉ cảm thấy chua xót: "Anh ở đây cùng em suốt ngày còn chưa đủ à?”
Ngu Thiền thầm nghĩ anh chỉ đổi trò chơi mà thôi, ngoài miệng vẫn không dám nói ra, mắt điếc tai ngơ, đưa nửa quả táo gọt xong cho Bùi Vân Sơ: "Anh ăn đi.”
Ngu Tân Cố nhanh tay lẹ mắt nhét nửa quả táo còn chưa gọt xong vào tay Bùi Vân Sơ trước một bước: "Tự gọt.”
Ngu Thiền: … Chưa bao giờ thấy Ngu Tân Cố giống người nhỏ mọn như vậy! Nửa quả táo cũng có thể so đo từng tí, lỗ kim may còn lớn hơn lương tâm của anh đó!
“Anh ăn của em đi, bây giờ em không muốn ăn.”
Bùi Vân Sơ không khỏi khẽ cười: "Thôi, anh tự gọt được rồi! Nếu không thì có người ghen tỵ muốn lật đổ mất.”
Ngu Tân Cố: “...”
Lúc này Ngu Thiền mới không kiên trì nữa, lại hỏi: “Anh mang gì theo vậy?”
“Lego, cho em giết thời gian.”
“Lần trước anh tặng em, em còn chưa ráp xong, phức tạp quá, em không biết bắt tay từ đâu.”
Lễ Giáng Sinh năm trước Bùi Vân Sơ tặng một bộ lego cao cấp cho Ngu Thiền, cô về nhìn tổng thể một lần, món đồ này là công trình lớn. Hơn nữa năm đấy cô cũng bận học tập nên để vào tủ đồ, vẫn mãi không đụng vào.
“Không sao, anh dạy em. Món đồ này không khó, chỉ là tốn thời gian nên cần phải có chút kiên nhẫn.” Bùi Vân Sơ nói.
“Dạ.”
Ngu Tân Cố một bụng tức giận, xem anh là người chết à? Bùi Vân Sơ mà đến thì hai cái gương mặt này tự động che anh lại!
Ngu Tân Cố càng nghĩ càng khó chịu, dứt khoát đứng dậy: "Buổi chiều cậu không có việc phải không?”
Bùi Vân Sơ: “Không có việc gì.”
“Vậy tớ về một chuyến.”
Ngu Tân Cố nói xong cầm đồ rời đi, nhắm mắt làm ngơ, đúng lúc anh cũng có thể về tắm rửa ngủ bù một giấc.
Tối hôm qua anh ngủ ở bệnh viện, ngủ ở cái giường chăm sóc thật sự rất không yên ổn. Cả ngày hôm nay cũng không có tinh thần gì, ban ngày Lâm Mạn còn phải đi làm, Ngu Tân Cố cũng không thể để bà canh cả đêm ở bệnh viện được.
Buổi chiều, Bùi Vân Sơ ở bệnh viện cùng với Ngu Thiền, hai người chơi lego với nhau. Lần này anh mang đến chiếc xe bọc thép nhỏ, linh kiện nhỏ rất nhiều. Bùi Vân Sơ tự tay dạy cô, dần dần Ngu Thiền cũng cảm thấy hứng thú với lego, gần đến sẩm tối mới lắp xong.
Nhìn một đống linh kiện nhỏ lắp thành một chiếc xe bọc thép, Ngu Thiền rất có cảm giác thành tựu, cười ra lúm đồng tiền nhỏ ở bên má.
Lâm Mạn tan làm qua đây nhìn thấy cảnh tượng này, còn hoa mắt nhận nhầm Bùi Vân Sơ thành Ngu Tân Cố: "Hai anh em con chơi cái gì mà vui vẻ vậy?”
Bùi Vân Sơ nghe vậy quay đầu lại, Lâm Mạn mới nhận ra không phải Ngu Tân Cố. Ngu Thiền vội giới thiệu: “Mẹ, đây là Bùi Vân Sơ, bạn của con, cũng là bạn của anh.”
Cô cố ý nhấn mạnh Bùi Vân Sơ là bạn của Ngu Tân Cố, Lâm Mạn bèn tưởng là bạn học của Ngu Tân Cố.
Bùi Vân Sơ lễ phép gọi một tiếng “cô”, Lâm Mạn cũng cười gật đầu với anh, lại hỏi Ngu Thiền: “Anh con đâu?”
“Anh ấy về rồi ạ, vẫn chưa quay về, buổi chiều đều là anh tiểu Sơ ở đây với con.”
Lâm Mạn cả giận: “Ngu Tân Cố này, thật sự không đáng tin chút nào, còn để tiểu Sơ nhà người ta ở đây chăm sóc con. Thật sự ngại quá, tiểu Sơ, cảm ơn con nhé!”
Bùi Vân Sơ vội nói: “Cô đừng khách sáo, dù sao con cũng không có chuyện gì, Tiểu Thiền cũng giải sầu với con cả buổi chiều.”
Lâm Mạn rất thích Bùi Vân Sơ, cảm thấy đứa nhỏ này EQ vô cùng cao: "Nếu Tân Cố được một nửa hiểu chuyện như con thì tốt rồi.”
Ngu Thiền cũng vô cùng đồng ý mà gật gật đầu.
Lâm Mạn lại nhìn bộ lego đã lắp xong mà Ngu Thiền để ở bên cạnh, cười nói: “Hoá ra tiểu Sơ là anh trai tặng lego cho con à!”
“Dạ, anh ấy còn dạy con bính âm và tiếng Anh nữa.”
Độ thiện cảm của Lâm Mạn đối với Bùi Vân Sơ lại sâu hơn chút: "Vậy chúng ta phải cảm ơn anh tiểu Sơ cho tốt, tiểu Sơ, buổi tối ăn cơm với nhau nhé con!”
“Cô khách sáo rồi ạ, con còn phải về. Mọi người có chỗ nào cần giúp có thể tìm con, kỳ nghỉ này con rất rảnh, bất cứ lúc nào cũng có thời gian ạ.” Bùi Vân Sơ đứng dậy nói.
Lâm Mạn nghĩ Ngu Thiền vẫn còn đang nằm viện, mời ăn cơm cũng không tiện, điện cũng không giữ lại nhiều bèn khách sáo tiễn Bùi Vân Sơ đi: "Đợi chân Tiểu Thiền khỏi, dì lại mời con.”
Bùi Vân Sơ rời đi không lâu, Ngu Tân Cố quay lại. Lâm Mạn thấy anh lập tức nói dông dài: “Con đó! Bảo con trông em gái, con lại chạy đi đâu vậy? Để một bạn học của con ở đây với Tiểu Thiền!”
Ngu Tân Cố chẳng hề để ý, chua chát nói: “Bọn họ ở chung rất tốt, con ở đây chướng mắt.”
Lâm Mạn càng tức: "Con nghe xem con nói cái gì đấy hả?! Thật sự không hiểu chuyện chút nào, người so với người càng khiến người ta tức chết, con học hỏi bạn của con đi! Tiểu Sơ nhà người ta đẹp trai, tính cách tốt, ăn nói cũng tốt, còn giúp con chăm sóc Tiểu Thiền, con nhìn lại anh ruột là con đi…”
Ngu Tân Cố trợn tròn mắt: "Cậu ta có đẹp trai bằng con không?”
“Có đấy! Đẹp trai hơn anh!” Ngu Thiền nâng cằm, trả lời thẳng thắn.
Ngu Tân Cố khinh thường lắc đầu: "Lại có đứa mù.”
Lâm Mạn tức giận vỗ cái bốp sau lưng anh: "Thiếu đòn!”
Suốt một tuần Ngu Thiền nằm viện, mỗi ngày Bùi Vân Sơ đều đến. Có anh nói chuyện với cô, nói chung mỗi ngày Ngu Thiền cũng không buồn chán như vậy. Ngu Tân Cố cũng khá rảnh, ban ngày có thể về nhà nghỉ ngơi, cũng không rối rắm với thái độ Ngu Thiền đối xử với anh nữa.
Đợi Ngu Thiền xuất viện, thành tích thi đại học cũng đã có. Ngu Tân Cố phát huy bình thường, xem như là trình độ bình thường của anh, hơn năm mươi điểm so với điểm chuẩn tuyến một, thiếu một chút với trường đại học lý tưởng của anh.
Bùi Vân Sơ phát huy hơn bình thường, trình độ cao nhất trong cuộc đời học sinh cấp ba của mình, hơn hai mươi điểm tuyến một, đối với người đã từng học kém là anh mà nói, xem như là niềm vui bất ngờ.
Tiếc là chân của Ngu Thiền vẫn còn chưa khỏi, chỉ có thể tĩnh dưỡng ở nhà, cũng không thể chạy đến trước mặt anh chúc mừng đầu tiên được.
Sau khi có kết quả, mấy ngày nay tất cả các học sinh đều bận rộn điền nguyện vọng, cha mẹ của Bùi Vân Sơ còn đặc biệt đến tham khảo ý kiến của giáo viên.
Cách ngày hết hạn điền nguyện vọng càng ngày càng gần, Ngu Thiền có hơi ngổn ngang băn khoăn, cuối cùng vẫn không nhịn được bèn gọi điện thoại cho Bùi Vân Sơ.
“Tiểu Thiền Thiền, cuối cùng cũng nhớ gọi điện thoại cho anh trai rồi sao?” Tâm trạng Bùi Vân Sơ không tệ, giọng điệu đều mang theo móc câu.
“Là anh bận quên luôn em phải không?” Ngu Thiền phản bác nói.
Bùi Vân Sơ nhịn không được mỉm cười: "Mấy hôm nay quả thực rất bận, Tiểu Thiền Thiền có chuyện gì sao? Nói đi!”
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi anh đã nghĩ xong muốn điền trường đại học nào chưa?”
Bùi Vân Sơ không trả lời thẳng, trái lại cười hỏi: “Tiểu Thiền Thiền có ý kiến nào tốt không?”
Ngu Thiền: “… Em có thể có ý kiến gì? Cũng có phải em lên đại học đâu.”
Bùi Vân Sơ tiếp tục chọc cô: “Em hy vọng anh điền gần một chút hay là xa một chút?”
Ngu Thiền cầm di động, trong lòng vô cùng rối rắm nhưng miệng lại nói: “Là anh lên đại học, đương nhiên là phải xem trường anh thích xa hay gần chứ.”
“Haiz, anh còn tưởng em sẽ luyến tiếc anh, nếu Tiểu Thiền Thiền đã độ lượng khai sáng như thế, vậy anh yên tâm rồi.” Bùi Vân Sơ nhởn nhơ nói: "Trường tốt nhất có chuyên ngành anh muốn học ở Đế Đô.”
Tâm trạng Ngu Thiền bỗng chốc rơi xuống đáy, sau này khoảng cách giữa cô và Bùi Vân Sơ càng ngày càng xa, cơ hội gặp mặt càng ngày càng ít, anh sẽ làm quen bạn mới, sẽ lãng quên mình…
Nước mắt của Ngu Thiền không kiểm soát được mà rơi.
Bùi Vân Sơ nhận ra Ngu Thiền yên lặng quá lâu bèn hỏi: “Tiểu Thiền Thiền, sao không nói vậy?”
Ngu Thiền lấy tay lau nước mắt trên mặt: "Vậy anh điền Đế Đô đi! Thi vào trường mà mình mong muốn càng tốt hơn, chúc mừng anh thực hiện được nguyện vọng. Mẹ gọi em rồi, bái bai.”
Ngu Thiền vội vàng cúp máy, vùi đầu bật khóc.
Cô cũng không biết tại sao bản thân lại khóc, thực ra cô phải vui vẻ thay anh chứ!
Có thể mỗi ngày gần đây đều ở nhà ngột ngạt quá lâu, cũng có thể cô cảm thấy bản thân sẽ mất đi một người anh trai tốt như vậy…
Nhưng suy nghĩ kỹ càng, cho dù Bùi Vân Sơ ghi tên vào đại học Thanh Cương, số lần bọn họ gặp nhau cũng sẽ không thường xuyên giống như trước đây. Mặc dù đại học Thanh Cương ở thành phố Thanh Cảnh nhưng khu dạy khoa chính quy ở thành phố đại học vùng ngoại ô, vốn dĩ không cùng một khu, rất xa.
Ngu Tân Cố chọn cả nửa ngày, cuối cùng điền một trường cao đẳng ở Đế Đô - là ngôi trường lý tưởng kia của anh. Nhưng theo tuyến trúng tuyển bao năm qua, điểm của anh có hơi nguy hiểm, Ngu Tân Cố không muốn để mất cơ hội này nên vẫn mạo hiểm điền.
Những ngày sau đó là đợi giấy thông báo trúng tuyển, Ngu Thiền không thể đi đâu được, ngày ngày ở trong nhà.
Lần đầu tiên Ngu Thiền và Ngu Tân Cố có cùng mong muốn giống nhau - chờ đợi Ngu Tân Cố được trúng tuyển ở Đế Đô. Ít nhất như vậy, Ngu Tân Cố và Bùi Vân Sơ sẽ ở cùng một thành phố, cô mới có cơ hội đi thăm Bùi Vân Sơ.
Ngu Thiền khịt mũi: "Anh đâu phải bác sĩ.”
Ngu Tân Cố nghẹn lời.
Vốn Ngu Thiền cũng không trông chờ anh có thể an ủi người khác bèn giục: “Sao anh không đi?”
Cô cũng không muốn bị người ta nhìn thấy dáng vẻ mình khóc sướt mướt.
Lần này Ngu Tân Cố không mắng cô khó hầu hạ nữa mà cõng cô về nhà, sau đó lại gọi điện thoại cho Lâm Mạn. Bà vội vàng quay về, thấy tình trạng của Ngu Thiền thì đau lòng đưa cô đến Viện Y học, lại dùng quan hệ tìm giáo sư khoa chỉnh hình uy tín.
Viện Y học nhìn kết quả rồi làm thủ tục nhập viện cho bọn họ, một tuần sau đó, Ngu Tân Cố nhận trọng trách ở bệnh viện chăm sóc Ngu Thiền.
Mấy người Thạch Đầu cũng quay về thành phố, mang xe đạp và đồ đạc của bọn họ về luôn, còn mang một túi quả dại rất to cho Ngu Thiền. Cô nghi ngờ bọn họ mang hết tất cả về cho cô. Sao cô ăn được nhiều như thế, bèn chia cho bọn họ mấy phần, còn lại để Lâm Mạn tặng một chút cho bạn bè thân thích của nhà họ Lâm và nhà họ Ngu.
Những ngày nằm viện vô cùng nhàm chán, Viện Y học vốn dĩ đông đúc, mỗi ngày còn phải đối mặt với Ngu Tân Cố, Ngu Thiền cũng sắp buồn bực đến chết.
Ngu Tân Cố cũng không tốt hơn chỗ nào. Ngu Thiếu Huy đi công tác, Lâm Mạn phải đi làm, chỗ Ngu Thiền lại cần người chăm sóc, anh cũng chỉ có thể chơi game mỗi ngày ở bệnh viện.
Ngay cả trò chơi cũng khiến anh cảm thấy chán ngấy, anh liếc mắt nhìn Ngu Thiền cũng đang có tâm trạng như mình, thấy cô ngẩn ngơ tựa vào đầu giường, có dáng vẻ ngoan ngoãn, bèn hỏi: “Có muốn chơi game không? Anh dạy em.”
Ngu Thiền không chút suy nghĩ mà từ chối ngay tắp lự: “Không chơi.”
Ngu Tân Cố bị chặn họng. Anh không có kinh nghiệm chăm con nít, bỗng chốc cũng không biết cải thiện mối quan hệ với Ngu Thiền như thế nào, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Trước kia chân của em sao bị thương vậy?”
“Làm việc nên bị trẹo.”
Ngu Tân Cố cảm thấy không vui trong lòng: "Em nhỏ như vậy, làm cái gì?”
“Làm công việc đồng áng! Không làm lấy đâu ra mà ăn?” Ngu Thiền trả lời như đó là chuyện đương nhiên, cũng không nghe ra được cảm xúc gì, tựa như đang thảo luận chuyện thường ngày với anh vậy.
Nói đến đây, Ngu Tân Cố cũng không biết có thể hỏi cái gì, câu trả lời của Ngu Thiền đã sớm chứng minh hết thảy.
Bầu không khí bỗng chốc yên lặng.
Ngu Thiền vẫn dáng vẻ như không có chuyện gì, cúi đầu nhìn điện thoại nhưng cô không xem video, không nói chuyện phiếm, chỉ lạnh nhạt lướt mắt qua, có hơi không yên lòng.
Trước cửa có người đi vào, cô lại ngẩng đầu lên liếc mắt một cái.
Ngu Tân Cố tưởng cô muốn ra ngoài bèn hỏi: “Muốn ra ngoài đi một lát không?”
“Không đi.”
Bây giờ bên ngoài đang nóng, ở trong phòng điều hoà vẫn dễ chịu hơn.
“Vậy em nhìn về phía cửa làm gì?” Ngu Tân Cố khó hiểu.
“Buồn.”
Có thể trả lời bằng một từ, Ngu Thiền tuyệt đối không nói hai từ.
Ngu Tân Cố cất điện thoại: "Bảo em ra ngoài em lại không đi, bây giờ thì kêu buồn, ăn trái cây không? Anh gọt cho em.”
“Ừm, vậy ăn quả táo đi!”
Ngu Tân Cố lấy ra một quả táo gọt vỏ rồi đưa cho cô.
Ngu Thiền nhận lấy, đôi mắt sáng lên, quét sạch sự nặng nề trước đó, ngọt ngào kêu một tiếng “anh” về phía cửa.
Ngu Tân Cố quay đầu lại, thấy Bùi Vân Sơ mang theo túi đồ đi vào.
“Tiểu Thiền Thiền, đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi nhưng mà không thể tuỳ tiện xuống đất, cả ngày đều nằm trên giường, nhàm chán lắm luôn…” Giọng của Ngu Thiền giống như dấu ngã, ngọt ngấy, nũng nịu.
Bùi Vân Sơ đi đến trước mặt cô, an ủi: “Nhịn một chút, khôi phục cho tốt, sau này muốn nhảy thế nào cũng được.”
“Quá khó chịu rồi.” Ngu Thiền tủi thân.
“Chẳng phải anh đến giải sầu với em đây sao?”
“Vậy sau này anh đều đến sao?”
Vẻ mặt cô gái mong đợi, ánh mắt sáng long lanh khiến người ta rất khó từ chối.
Nhưng Ngu Tân Cố chỉ cảm thấy chua xót: "Anh ở đây cùng em suốt ngày còn chưa đủ à?”
Ngu Thiền thầm nghĩ anh chỉ đổi trò chơi mà thôi, ngoài miệng vẫn không dám nói ra, mắt điếc tai ngơ, đưa nửa quả táo gọt xong cho Bùi Vân Sơ: "Anh ăn đi.”
Ngu Tân Cố nhanh tay lẹ mắt nhét nửa quả táo còn chưa gọt xong vào tay Bùi Vân Sơ trước một bước: "Tự gọt.”
Ngu Thiền: … Chưa bao giờ thấy Ngu Tân Cố giống người nhỏ mọn như vậy! Nửa quả táo cũng có thể so đo từng tí, lỗ kim may còn lớn hơn lương tâm của anh đó!
“Anh ăn của em đi, bây giờ em không muốn ăn.”
Bùi Vân Sơ không khỏi khẽ cười: "Thôi, anh tự gọt được rồi! Nếu không thì có người ghen tỵ muốn lật đổ mất.”
Ngu Tân Cố: “...”
Lúc này Ngu Thiền mới không kiên trì nữa, lại hỏi: “Anh mang gì theo vậy?”
“Lego, cho em giết thời gian.”
“Lần trước anh tặng em, em còn chưa ráp xong, phức tạp quá, em không biết bắt tay từ đâu.”
Lễ Giáng Sinh năm trước Bùi Vân Sơ tặng một bộ lego cao cấp cho Ngu Thiền, cô về nhìn tổng thể một lần, món đồ này là công trình lớn. Hơn nữa năm đấy cô cũng bận học tập nên để vào tủ đồ, vẫn mãi không đụng vào.
“Không sao, anh dạy em. Món đồ này không khó, chỉ là tốn thời gian nên cần phải có chút kiên nhẫn.” Bùi Vân Sơ nói.
“Dạ.”
Ngu Tân Cố một bụng tức giận, xem anh là người chết à? Bùi Vân Sơ mà đến thì hai cái gương mặt này tự động che anh lại!
Ngu Tân Cố càng nghĩ càng khó chịu, dứt khoát đứng dậy: "Buổi chiều cậu không có việc phải không?”
Bùi Vân Sơ: “Không có việc gì.”
“Vậy tớ về một chuyến.”
Ngu Tân Cố nói xong cầm đồ rời đi, nhắm mắt làm ngơ, đúng lúc anh cũng có thể về tắm rửa ngủ bù một giấc.
Tối hôm qua anh ngủ ở bệnh viện, ngủ ở cái giường chăm sóc thật sự rất không yên ổn. Cả ngày hôm nay cũng không có tinh thần gì, ban ngày Lâm Mạn còn phải đi làm, Ngu Tân Cố cũng không thể để bà canh cả đêm ở bệnh viện được.
Buổi chiều, Bùi Vân Sơ ở bệnh viện cùng với Ngu Thiền, hai người chơi lego với nhau. Lần này anh mang đến chiếc xe bọc thép nhỏ, linh kiện nhỏ rất nhiều. Bùi Vân Sơ tự tay dạy cô, dần dần Ngu Thiền cũng cảm thấy hứng thú với lego, gần đến sẩm tối mới lắp xong.
Nhìn một đống linh kiện nhỏ lắp thành một chiếc xe bọc thép, Ngu Thiền rất có cảm giác thành tựu, cười ra lúm đồng tiền nhỏ ở bên má.
Lâm Mạn tan làm qua đây nhìn thấy cảnh tượng này, còn hoa mắt nhận nhầm Bùi Vân Sơ thành Ngu Tân Cố: "Hai anh em con chơi cái gì mà vui vẻ vậy?”
Bùi Vân Sơ nghe vậy quay đầu lại, Lâm Mạn mới nhận ra không phải Ngu Tân Cố. Ngu Thiền vội giới thiệu: “Mẹ, đây là Bùi Vân Sơ, bạn của con, cũng là bạn của anh.”
Cô cố ý nhấn mạnh Bùi Vân Sơ là bạn của Ngu Tân Cố, Lâm Mạn bèn tưởng là bạn học của Ngu Tân Cố.
Bùi Vân Sơ lễ phép gọi một tiếng “cô”, Lâm Mạn cũng cười gật đầu với anh, lại hỏi Ngu Thiền: “Anh con đâu?”
“Anh ấy về rồi ạ, vẫn chưa quay về, buổi chiều đều là anh tiểu Sơ ở đây với con.”
Lâm Mạn cả giận: “Ngu Tân Cố này, thật sự không đáng tin chút nào, còn để tiểu Sơ nhà người ta ở đây chăm sóc con. Thật sự ngại quá, tiểu Sơ, cảm ơn con nhé!”
Bùi Vân Sơ vội nói: “Cô đừng khách sáo, dù sao con cũng không có chuyện gì, Tiểu Thiền cũng giải sầu với con cả buổi chiều.”
Lâm Mạn rất thích Bùi Vân Sơ, cảm thấy đứa nhỏ này EQ vô cùng cao: "Nếu Tân Cố được một nửa hiểu chuyện như con thì tốt rồi.”
Ngu Thiền cũng vô cùng đồng ý mà gật gật đầu.
Lâm Mạn lại nhìn bộ lego đã lắp xong mà Ngu Thiền để ở bên cạnh, cười nói: “Hoá ra tiểu Sơ là anh trai tặng lego cho con à!”
“Dạ, anh ấy còn dạy con bính âm và tiếng Anh nữa.”
Độ thiện cảm của Lâm Mạn đối với Bùi Vân Sơ lại sâu hơn chút: "Vậy chúng ta phải cảm ơn anh tiểu Sơ cho tốt, tiểu Sơ, buổi tối ăn cơm với nhau nhé con!”
“Cô khách sáo rồi ạ, con còn phải về. Mọi người có chỗ nào cần giúp có thể tìm con, kỳ nghỉ này con rất rảnh, bất cứ lúc nào cũng có thời gian ạ.” Bùi Vân Sơ đứng dậy nói.
Lâm Mạn nghĩ Ngu Thiền vẫn còn đang nằm viện, mời ăn cơm cũng không tiện, điện cũng không giữ lại nhiều bèn khách sáo tiễn Bùi Vân Sơ đi: "Đợi chân Tiểu Thiền khỏi, dì lại mời con.”
Bùi Vân Sơ rời đi không lâu, Ngu Tân Cố quay lại. Lâm Mạn thấy anh lập tức nói dông dài: “Con đó! Bảo con trông em gái, con lại chạy đi đâu vậy? Để một bạn học của con ở đây với Tiểu Thiền!”
Ngu Tân Cố chẳng hề để ý, chua chát nói: “Bọn họ ở chung rất tốt, con ở đây chướng mắt.”
Lâm Mạn càng tức: "Con nghe xem con nói cái gì đấy hả?! Thật sự không hiểu chuyện chút nào, người so với người càng khiến người ta tức chết, con học hỏi bạn của con đi! Tiểu Sơ nhà người ta đẹp trai, tính cách tốt, ăn nói cũng tốt, còn giúp con chăm sóc Tiểu Thiền, con nhìn lại anh ruột là con đi…”
Ngu Tân Cố trợn tròn mắt: "Cậu ta có đẹp trai bằng con không?”
“Có đấy! Đẹp trai hơn anh!” Ngu Thiền nâng cằm, trả lời thẳng thắn.
Ngu Tân Cố khinh thường lắc đầu: "Lại có đứa mù.”
Lâm Mạn tức giận vỗ cái bốp sau lưng anh: "Thiếu đòn!”
Suốt một tuần Ngu Thiền nằm viện, mỗi ngày Bùi Vân Sơ đều đến. Có anh nói chuyện với cô, nói chung mỗi ngày Ngu Thiền cũng không buồn chán như vậy. Ngu Tân Cố cũng khá rảnh, ban ngày có thể về nhà nghỉ ngơi, cũng không rối rắm với thái độ Ngu Thiền đối xử với anh nữa.
Đợi Ngu Thiền xuất viện, thành tích thi đại học cũng đã có. Ngu Tân Cố phát huy bình thường, xem như là trình độ bình thường của anh, hơn năm mươi điểm so với điểm chuẩn tuyến một, thiếu một chút với trường đại học lý tưởng của anh.
Bùi Vân Sơ phát huy hơn bình thường, trình độ cao nhất trong cuộc đời học sinh cấp ba của mình, hơn hai mươi điểm tuyến một, đối với người đã từng học kém là anh mà nói, xem như là niềm vui bất ngờ.
Tiếc là chân của Ngu Thiền vẫn còn chưa khỏi, chỉ có thể tĩnh dưỡng ở nhà, cũng không thể chạy đến trước mặt anh chúc mừng đầu tiên được.
Sau khi có kết quả, mấy ngày nay tất cả các học sinh đều bận rộn điền nguyện vọng, cha mẹ của Bùi Vân Sơ còn đặc biệt đến tham khảo ý kiến của giáo viên.
Cách ngày hết hạn điền nguyện vọng càng ngày càng gần, Ngu Thiền có hơi ngổn ngang băn khoăn, cuối cùng vẫn không nhịn được bèn gọi điện thoại cho Bùi Vân Sơ.
“Tiểu Thiền Thiền, cuối cùng cũng nhớ gọi điện thoại cho anh trai rồi sao?” Tâm trạng Bùi Vân Sơ không tệ, giọng điệu đều mang theo móc câu.
“Là anh bận quên luôn em phải không?” Ngu Thiền phản bác nói.
Bùi Vân Sơ nhịn không được mỉm cười: "Mấy hôm nay quả thực rất bận, Tiểu Thiền Thiền có chuyện gì sao? Nói đi!”
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi anh đã nghĩ xong muốn điền trường đại học nào chưa?”
Bùi Vân Sơ không trả lời thẳng, trái lại cười hỏi: “Tiểu Thiền Thiền có ý kiến nào tốt không?”
Ngu Thiền: “… Em có thể có ý kiến gì? Cũng có phải em lên đại học đâu.”
Bùi Vân Sơ tiếp tục chọc cô: “Em hy vọng anh điền gần một chút hay là xa một chút?”
Ngu Thiền cầm di động, trong lòng vô cùng rối rắm nhưng miệng lại nói: “Là anh lên đại học, đương nhiên là phải xem trường anh thích xa hay gần chứ.”
“Haiz, anh còn tưởng em sẽ luyến tiếc anh, nếu Tiểu Thiền Thiền đã độ lượng khai sáng như thế, vậy anh yên tâm rồi.” Bùi Vân Sơ nhởn nhơ nói: "Trường tốt nhất có chuyên ngành anh muốn học ở Đế Đô.”
Tâm trạng Ngu Thiền bỗng chốc rơi xuống đáy, sau này khoảng cách giữa cô và Bùi Vân Sơ càng ngày càng xa, cơ hội gặp mặt càng ngày càng ít, anh sẽ làm quen bạn mới, sẽ lãng quên mình…
Nước mắt của Ngu Thiền không kiểm soát được mà rơi.
Bùi Vân Sơ nhận ra Ngu Thiền yên lặng quá lâu bèn hỏi: “Tiểu Thiền Thiền, sao không nói vậy?”
Ngu Thiền lấy tay lau nước mắt trên mặt: "Vậy anh điền Đế Đô đi! Thi vào trường mà mình mong muốn càng tốt hơn, chúc mừng anh thực hiện được nguyện vọng. Mẹ gọi em rồi, bái bai.”
Ngu Thiền vội vàng cúp máy, vùi đầu bật khóc.
Cô cũng không biết tại sao bản thân lại khóc, thực ra cô phải vui vẻ thay anh chứ!
Có thể mỗi ngày gần đây đều ở nhà ngột ngạt quá lâu, cũng có thể cô cảm thấy bản thân sẽ mất đi một người anh trai tốt như vậy…
Nhưng suy nghĩ kỹ càng, cho dù Bùi Vân Sơ ghi tên vào đại học Thanh Cương, số lần bọn họ gặp nhau cũng sẽ không thường xuyên giống như trước đây. Mặc dù đại học Thanh Cương ở thành phố Thanh Cảnh nhưng khu dạy khoa chính quy ở thành phố đại học vùng ngoại ô, vốn dĩ không cùng một khu, rất xa.
Ngu Tân Cố chọn cả nửa ngày, cuối cùng điền một trường cao đẳng ở Đế Đô - là ngôi trường lý tưởng kia của anh. Nhưng theo tuyến trúng tuyển bao năm qua, điểm của anh có hơi nguy hiểm, Ngu Tân Cố không muốn để mất cơ hội này nên vẫn mạo hiểm điền.
Những ngày sau đó là đợi giấy thông báo trúng tuyển, Ngu Thiền không thể đi đâu được, ngày ngày ở trong nhà.
Lần đầu tiên Ngu Thiền và Ngu Tân Cố có cùng mong muốn giống nhau - chờ đợi Ngu Tân Cố được trúng tuyển ở Đế Đô. Ít nhất như vậy, Ngu Tân Cố và Bùi Vân Sơ sẽ ở cùng một thành phố, cô mới có cơ hội đi thăm Bùi Vân Sơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.