Chương 33:
Sương Nhiễm Y
03/08/2024
Khi Ngu Tân Cố và những người khác quay lại, bước chân vô lực nhưng vẫn đang hùng hồn nói về bầu không khí phấn khích vừa rồi.
Mặt Kiều Bình tái mét, khi thấy Bùi Vân Sơ đã thốt lên kinh ngạc: “Anh Sơ, cậu không đi đúng là thông minh đấy! Cmn suýt nữa thì tớ đã mất mạng trên bầu trời luôn rồi, sau này cấm ai kéo tớ đi...”
Bùi Vân Sơ rất phối hợp mà cười thâm sâu.
“Cút! Vừa rồi rõ ràng là cậu muốn đi cùng chúng tôi, ai thèm kéo cậu? Trông cậu kìa, chẳng có bản lĩnh gì!” Lý Thao nói mà không hề nể mặt.
Hai người bắt đầu cãi tay đôi.
Ngu Tân Cố thấy Ngu Thiền cầm một con gấu bông hình gấu trúc trong tay, rất là ghét bỏ mà cà khịa: “Sao lại mua loại gấu bông trẻ con này, em đã nhiêu tuổi rồi?”
Ngu Thiền vẫn đang đắm chìm trong niềm vui có được phần thưởng, nghe thấy lời này bèn bùng nổ: “Em thích nó! Cần anh quản à!”
“Được, tự em cầm đi, đừng có nhét vào vali của anh. Nhóc thối!”
Ngu Thiền tức giận nói: “Em không thèm đưa anh cầm đâu!”
Bùi Vân Sơ thấy hai anh em gây lộn chỉ vì một con gấu bông, bèn giải thích hộ Ngu Thiền: “Em ấy vừa thắng một trò chơi ở đây nên có, trông cũng dễ thương mà?”
Lúc này Ngu Tân Cố mới biết mình đã hiểu nhầm, nhưng anh cũng không thể nhận lỗi với Ngu Thiền. Thẩm mỹ khác biệt, Ngu Tân Cố nhìn Bùi Vân Sơ không biết nên nói gì, lúc lâu sau mới nói: “… Tôi cảm thấy hai người có khả năng là anh em ruột bị thất lạc nhiều năm.”
Ngu Thiền đang trong cơn giận dữ, bèn mỉa mai một câu: “Thế thì quá tuyệt rồi.”
Bùi Vân Sơ cũng rất hợp tác: “Anh cũng nghĩ thế.”
Ngu Tân Cố: “...”
Chuyến đi ba ngày hai đêm đến Thung lũng Hạnh Phúc sắp kết thúc, mấy chàng trai rất biết chơi, chơi không ít trò chơi cảm giác mạnh. Ngu Thiền thì ngồi chơi những trò mà con gái thích chơi như đu quay, vòng đu quay,...
Cô không có cơ hội đến khu vui chơi khi còn nhỏ, chuyến đi đến Thung lũng Hạnh Phúc này coi như bù đắp cho cô. Đến nỗi khi sắp rời khỏi Thượng Hoài, cô vẫn rất không nỡ.
“Tiểu Thiền Thiền, đến lúc phải đi rồi.” Bùi Vân Sơ nhắc nhở.
“Anh ơi.” Ngu Thiền gọi anh lại, “Chúng ta chụp ảnh đi!”
“Không phải đã chụp nhiều ảnh rồi sao?” Bùi Vân Sơ cười nhưng anh vẫn đi về phía cô.
“Khác mà.” Ngu Thiền nói.
“Có gì khác nhau đâu, em muốn chụp thế nào?” Bùi Vân Sơ hỏi.
“Em muốn chụp ảnh vòng đu quay ở phía sau, lấy nó làm nền cho chúng ta.”
“Được rồi, anh sẽ nhờ họ đến chụp ảnh giúp.” Bùi Vân Sơ nói.
“Tự chụp không được sao? Em muốn tự chụp.”
Bùi Vân Sơ: “Được rồi, nghe tiểu Thiền Thiền.”
Yêu cầu của bé con nhiều thật nhưng Bùi Vân Sơ đều đáp ứng cô hết.
“Em đưa đây, anh chụp cho.”
Anh nhận lấy điện thoại từ tay Ngu Thiền, sau đó đưa camera ra xa.
Vòng đu quay phía sau họ đang quay, ánh đèn lúc hoàng hôn như những vì sao, không ngừng phát ra ánh sáng mờ ảo.
Bùi Vân Sơ hơi cúi đầu, áp sát vào tai Ngu Thiền: “Ba, hai, một, ok!”
Anh thu tay lại: “Để anh xem thế nào.”
Vừa rồi lúc Bùi Vân Sơ chụp ảnh, ánh sáng trên vòng quay vừa hay chuyển từ tối sang sáng. Trong bầu trời màu xanh lam đậm, vòng quay đột nhiên sáng lên như pháo hoa vậy.
Và rực rỡ hơn cả pháo hoa, là khuôn mặt trong sáng tươi cười của Ngu Thiền.
“Kỹ năng chụp ảnh của anh không tồi chứ? Anh chụp tiểu Thiền Thiền của chúng ta rất đẹp, ừm... Tấm này đẹp thật, gửi qua cho anh nhé.” Bùi Vân Sơ đang đắm chìm trong năng lực chụp ảnh của mình, rất có cảm giác thành tựu.
Ngu Thiền xem bức ảnh, cũng cảm thấy hài lòng, chuyển nó cho anh rồi len lén đặt bức ảnh này làm hình nền điện thoại di động của mình.
Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh cứ thế trôi qua, mọi thứ lại quay về guồng quay cũ. Cuộc sống học sinh cấp 2 bận rộn và nhàm chán, sáng mở mắt đi học, tối còn phải tự học buổi tối, về đến nhà đã tám chín giờ, tắm rửa xong cũng là lúc đi ngủ.
Bây giờ Ngu Thiền hiếm khi gọi cho Bùi Vân Sơ, một là bởi cô không có thời gian, hai là do Bùi Vân Sơ và Ngu Tân Cố ở cùng phòng ký túc xá.
Nếu cô gọi cho Bùi Vân Sơ vào lúc chín mười giờ tối thì chắc chắn Ngu Tân Cố sẽ ở đó, nhưng cô có lòng riêng, không muốn cho Ngu Tân Cố biết.
Gió thổi qua khung cửa sổ, đêm nay Ngu Thiền bỗng dưng mất ngủ, cô cầm điện thoại ở chiếc bàn cạnh giường lên xem giờ, rồi ánh mắt cô chạm phải bức ảnh chụp chung với Bùi Vân Sơ.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được bèn gửi cho Bùi Vân Sơ một tin nhắn: “Anh ơi, anh ngủ chưa?”
Bên kia nhanh chóng trả lời bằng tin nhắn bằng giọng nói: “Ngủ gì mà ngủ? Còn sớm như vậy, đang ở sân tập đợi anh em nè.”
Ngu Thiền: “Đợi anh ấy làm gì ạ?”
“Cậu ta nói muốn ăn khuya, bảo anh học xong mấy môn tự chọn thì đợi cậu ta. Một mình anh đứng đây đợi rõ lâu mà anh em vẫn chưa tới, điện thoại cũng không nghe.”
Đoạn âm thanh còn mang chút tiếng gió thổi, Ngu Thiền không gõ chữ nữa, gọi thẳng qua luôn.
Điện thoại được kết nối trong vài giây, đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười trêu chọc: “Tiểu Thiền Thiền chưa ngủ à?”
“Dạ, em vừa làm bài tập xong.”
“Muộn thế này mà vẫn còn làm bài tập, đúng là học sinh chăm chỉ ngoan ngoãn.”
Ngu Thiền: “...”
“Sao tối nay lại nhớ tới anh rồi gửi tin nhắn cho anh thế? Anh tưởng là em bận tới nỗi quên luôn anh rồi đấy.” Bùi Vân Sơ cười chọc cô.
Cô bé này hồi trước ngày nào cũng gọi điện nhắn tin cho anh nhưng giờ lên cấp 2, việc học nặng hơn trước, ít liên lạc là chuyện bình thường.
Ngu Thiền chợt tủi thân: “Thế anh không chủ động liên lạc với em à?”
“Anh muốn liên lạc với em nhưng đâu có liên lạc được! Em đi học có được mang điện thoại theo đâu, đúng không?”
Ngu Thiền: “... Vậy thì anh có thể gọi cho em vào buổi tối mà!”
“Anh sợ làm phiền tới lúc nghỉ ngơi của em vào buổi tối.”
Được rồi, anh nói gì cũng có lý.
Ngu Thiền không cãi thắng được anh, chỉ đành chuyển chủ đề: “Anh trai em dạo gần đây bận gì thế ạ?”
“Không bận gì cả, đại học đều như thế, dành thời gian để ăn uống và vui chơi.”
“Anh phải học thật tốt, phấn đấu học lên thạc sĩ.”
“Cô giáo nhỏ đúng là nhìn xa trông rộng...”
Hai người vốn rất quen thuộc với nhau, có thể tán gẫu bất cứ chủ đề gì, Bùi Vân Sơ không còn cảm thấy chán nản vì chờ đợi nữa.
Khi Ngu Tân Cố thong dong xuất hiện, anh có thể nhìn thấy Bùi Vân Sơ đứng dưới ngọn đèn đường nơi xa xa, trò chuyện vui vẻ với người khác qua điện thoại.
“Bùi Vân Sơ!” Ngu Tân Cố gọi một tiếng.
Bùi Vân Sơ cười rồi đi tới chỗ Ngu Tân Cố, còn nói với Ngu Thiền: “Anh trai của em đang ở đây rồi, em có muốn nói mấy câu với cậu ta không?”
"Không!" Ngu Thiền lập tức từ chối, còn không quên nhắc anh: “Anh à, anh không được nói cho anh ấy biết là em gọi điện cho anh nhé.”
Bùi Văn Sơ có chút tò mò: “Sao không thể nói?”
Ngu Thiền giải thích thêm: “Anh em hẹp hòi, nếu biết em gọi cho anh mà không gọi anh ấy thì nhất định sẽ giận đó.”
"Được rồi!” Bùi Vân Sơ cười vui vẻ nói: “Vậy thì nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vâng.”
Bùi Vân Sơ cúp máy, cất điện thoại đi.
Ngu Tân Cố nghi ngờ nhìn anh: “Cậu đang gọi cho ai thế? Cười tươi như hoa ấy!”
Bùi Vân Sơ nói hai từ: “Đoán đi.”
Ngu Tân Cố: “Là con gái?”
“Ừ, là một cô gái nhỏ. "
Ngu Tân Cố: “Ai vậy? Đào Nhiễm Nhiễm?”
Bùi Vân Sơ: “Em gái cậu.”
Ngu Tân Cố nghĩ rằng “em gái cậu” trong miệng Bùi Vân Sơ là câu chửi bậy, sửng sốt: “Đù! Không phải chứ? Cậu đồng ý thật rồi à?”
Bùi Vân Sơ nheo mắt nhìn anh: “Cmn cậu nghĩ đi đâu vậy? Tôi đang nói về tiểu Thiền.”
Ngu Tân Cố cau mày: “Con bé gọi cho cậu làm gì?”
“Có thể là do áp lực học hành, muốn than phiền với tôi.”
Ngu Tân Cố: “...”
Áp lực học hành con khỉ! Ngu Thiền thông minh, tính tự chủ rất cao, cũng có kế hoạch học tập, điểm số với nó mà nói chẳng phải là vấn đề gì khó cả.
“Nó thường tìm cậu nói chuyện à?” Ngu Tân Cố hỏi.
“Cũng bình thường? Thỉnh thoảng nói chuyện, hồi trước thì nói chuyện nhiều hơn. Hồi lớp 12 thì tối nào cũng gọi cho tôi một lúc, kiểm tra tình trạng ôn bài của tôi khiến tôi cảm thấy không đọc sách là có lỗi với cô bé.” Bùi Vân Sơ nhớ lại, càng cảm thấy cô bé Ngu Thiền này thú vị.
Ngu Tân Cố nghe thấy thì thấy lòng chua lòm: “Đù! Quả nhiên là nuôi ong tay áo mà! Tôi tệ đến thế sao? Khai giảng lâu thế rồi mà con bé còn không thèm gọi cho tôi một cuộc nào!”
Bùi Vân Sơ vỗ vai anh, rồi cười tươi rói: “Vậy thì cậu tự ngẫm lại mình đi.”
“Ngẫm lại cục cớt! Con nhóc vô tâm! Xem tôi chăm sóc con bé “tử tế” như thế nào!” Ngu Tân Cố càng nói càng thấy kích động.
Bùi Vân Sơ nói: “Được rồi, cậu cứ như trẻ con ấy! Em ấy đang ở độ tuổi nhạy cảm nhất. Hồi nhỏ cũng không ai thương nên ai tốt với em ấy thì em ấy sẽ đền đáp gấp bội; nhưng nếu em ấy nghĩ rằng ai đối xử không tốt với mình, em ấy sẽ rất khó chịu. Cậu phải bao dung hơn, nếu không cậu sẽ chỉ đẩy em ấy ra xa hơn thôi.”
Bây giờ Ngu Tân Cố mới bình tĩnh lại, Bùi Vân Sơ nói đúng. Thực ra Ngu Thiền rất hiếu thảo với cha mẹ, hoặc có lẽ vì cô cảm nhận được tình cảm của họ.
Nhưng nghĩ lại thái độ của cô với bản thân mình, Ngu Tân Cố lại đau đầu.
Sau đó Bùi Vân Sơ nói thêm: “Đúng rồi, em ấy không muốn để cậu biết chuyện em ấy gọi cho tôi nên không cho tôi nói, cậu cứ coi như không biết chuyện gì đi!”
Ngu Tân Cố: ...
Cuối tuần, Ngu Tân Cố về nhà.
Ngu Thiền đang làm bài tập trong phòng. Lúc Ngu Tân Cố đi ngang qua cửa, chợt nhớ tới những lời Bùi Vân Sơ đã nói, anh cảm thấy cần phải trò chuyện với Ngu Thiền nên bước vào phòng cô.
Ngu Thiền cảm nhận được có người ở bên cạnh, ngẩng đầu lên thì bắt gặp khuôn mặt của Ngu Tân Cố.
Ngu Tân Cố khoanh tay trước ngực, dựa hông vào mép bàn, nhàn nhã nhìn cô.
Ngu Thiền không hiểu ý của anh nên cau mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Ngu Tân Cố thấy vẻ mặt và giọng điệu có chút tức giận của cô, lòng hơi giận: “Trong lòng em rốt cục có người anh trai là anh không?”
Ngu Thiền ù ù cạc cạc: “Em chọc gì anh sao?”
Ngu Tân Cố: “Anh vắng nhà lâu như thế, em đã gọi điện cho anh một lần nào chưa?”
Nhiệt tình với Bùi Vân Sơ như thế, mà với người anh ruột thịt thì không thèm quan tâm gì!
Ngu Thiền nhớ lại một chút: “Em có gọi mà, không phải tuần trước em gọi anh về ăn cơm sao?”
Ngu Tân Cố: “...”
Đó chỉ là chuyển lời giúp mẹ mà thôi.
“Nhóc con, có lúc nào em chủ động quan tâm anh không? Dù sao trên người chúng ta đều chảy một dòng máu, em có vấn đề gì, có tâm trạng gì, đều có thể nói cho anh biết.”
Vẻ mặt Ngu Thiền khó hiểu nhìn anh: “Hôm nay anh chưa uống thuốc à?”
Mặt Kiều Bình tái mét, khi thấy Bùi Vân Sơ đã thốt lên kinh ngạc: “Anh Sơ, cậu không đi đúng là thông minh đấy! Cmn suýt nữa thì tớ đã mất mạng trên bầu trời luôn rồi, sau này cấm ai kéo tớ đi...”
Bùi Vân Sơ rất phối hợp mà cười thâm sâu.
“Cút! Vừa rồi rõ ràng là cậu muốn đi cùng chúng tôi, ai thèm kéo cậu? Trông cậu kìa, chẳng có bản lĩnh gì!” Lý Thao nói mà không hề nể mặt.
Hai người bắt đầu cãi tay đôi.
Ngu Tân Cố thấy Ngu Thiền cầm một con gấu bông hình gấu trúc trong tay, rất là ghét bỏ mà cà khịa: “Sao lại mua loại gấu bông trẻ con này, em đã nhiêu tuổi rồi?”
Ngu Thiền vẫn đang đắm chìm trong niềm vui có được phần thưởng, nghe thấy lời này bèn bùng nổ: “Em thích nó! Cần anh quản à!”
“Được, tự em cầm đi, đừng có nhét vào vali của anh. Nhóc thối!”
Ngu Thiền tức giận nói: “Em không thèm đưa anh cầm đâu!”
Bùi Vân Sơ thấy hai anh em gây lộn chỉ vì một con gấu bông, bèn giải thích hộ Ngu Thiền: “Em ấy vừa thắng một trò chơi ở đây nên có, trông cũng dễ thương mà?”
Lúc này Ngu Tân Cố mới biết mình đã hiểu nhầm, nhưng anh cũng không thể nhận lỗi với Ngu Thiền. Thẩm mỹ khác biệt, Ngu Tân Cố nhìn Bùi Vân Sơ không biết nên nói gì, lúc lâu sau mới nói: “… Tôi cảm thấy hai người có khả năng là anh em ruột bị thất lạc nhiều năm.”
Ngu Thiền đang trong cơn giận dữ, bèn mỉa mai một câu: “Thế thì quá tuyệt rồi.”
Bùi Vân Sơ cũng rất hợp tác: “Anh cũng nghĩ thế.”
Ngu Tân Cố: “...”
Chuyến đi ba ngày hai đêm đến Thung lũng Hạnh Phúc sắp kết thúc, mấy chàng trai rất biết chơi, chơi không ít trò chơi cảm giác mạnh. Ngu Thiền thì ngồi chơi những trò mà con gái thích chơi như đu quay, vòng đu quay,...
Cô không có cơ hội đến khu vui chơi khi còn nhỏ, chuyến đi đến Thung lũng Hạnh Phúc này coi như bù đắp cho cô. Đến nỗi khi sắp rời khỏi Thượng Hoài, cô vẫn rất không nỡ.
“Tiểu Thiền Thiền, đến lúc phải đi rồi.” Bùi Vân Sơ nhắc nhở.
“Anh ơi.” Ngu Thiền gọi anh lại, “Chúng ta chụp ảnh đi!”
“Không phải đã chụp nhiều ảnh rồi sao?” Bùi Vân Sơ cười nhưng anh vẫn đi về phía cô.
“Khác mà.” Ngu Thiền nói.
“Có gì khác nhau đâu, em muốn chụp thế nào?” Bùi Vân Sơ hỏi.
“Em muốn chụp ảnh vòng đu quay ở phía sau, lấy nó làm nền cho chúng ta.”
“Được rồi, anh sẽ nhờ họ đến chụp ảnh giúp.” Bùi Vân Sơ nói.
“Tự chụp không được sao? Em muốn tự chụp.”
Bùi Vân Sơ: “Được rồi, nghe tiểu Thiền Thiền.”
Yêu cầu của bé con nhiều thật nhưng Bùi Vân Sơ đều đáp ứng cô hết.
“Em đưa đây, anh chụp cho.”
Anh nhận lấy điện thoại từ tay Ngu Thiền, sau đó đưa camera ra xa.
Vòng đu quay phía sau họ đang quay, ánh đèn lúc hoàng hôn như những vì sao, không ngừng phát ra ánh sáng mờ ảo.
Bùi Vân Sơ hơi cúi đầu, áp sát vào tai Ngu Thiền: “Ba, hai, một, ok!”
Anh thu tay lại: “Để anh xem thế nào.”
Vừa rồi lúc Bùi Vân Sơ chụp ảnh, ánh sáng trên vòng quay vừa hay chuyển từ tối sang sáng. Trong bầu trời màu xanh lam đậm, vòng quay đột nhiên sáng lên như pháo hoa vậy.
Và rực rỡ hơn cả pháo hoa, là khuôn mặt trong sáng tươi cười của Ngu Thiền.
“Kỹ năng chụp ảnh của anh không tồi chứ? Anh chụp tiểu Thiền Thiền của chúng ta rất đẹp, ừm... Tấm này đẹp thật, gửi qua cho anh nhé.” Bùi Vân Sơ đang đắm chìm trong năng lực chụp ảnh của mình, rất có cảm giác thành tựu.
Ngu Thiền xem bức ảnh, cũng cảm thấy hài lòng, chuyển nó cho anh rồi len lén đặt bức ảnh này làm hình nền điện thoại di động của mình.
Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh cứ thế trôi qua, mọi thứ lại quay về guồng quay cũ. Cuộc sống học sinh cấp 2 bận rộn và nhàm chán, sáng mở mắt đi học, tối còn phải tự học buổi tối, về đến nhà đã tám chín giờ, tắm rửa xong cũng là lúc đi ngủ.
Bây giờ Ngu Thiền hiếm khi gọi cho Bùi Vân Sơ, một là bởi cô không có thời gian, hai là do Bùi Vân Sơ và Ngu Tân Cố ở cùng phòng ký túc xá.
Nếu cô gọi cho Bùi Vân Sơ vào lúc chín mười giờ tối thì chắc chắn Ngu Tân Cố sẽ ở đó, nhưng cô có lòng riêng, không muốn cho Ngu Tân Cố biết.
Gió thổi qua khung cửa sổ, đêm nay Ngu Thiền bỗng dưng mất ngủ, cô cầm điện thoại ở chiếc bàn cạnh giường lên xem giờ, rồi ánh mắt cô chạm phải bức ảnh chụp chung với Bùi Vân Sơ.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được bèn gửi cho Bùi Vân Sơ một tin nhắn: “Anh ơi, anh ngủ chưa?”
Bên kia nhanh chóng trả lời bằng tin nhắn bằng giọng nói: “Ngủ gì mà ngủ? Còn sớm như vậy, đang ở sân tập đợi anh em nè.”
Ngu Thiền: “Đợi anh ấy làm gì ạ?”
“Cậu ta nói muốn ăn khuya, bảo anh học xong mấy môn tự chọn thì đợi cậu ta. Một mình anh đứng đây đợi rõ lâu mà anh em vẫn chưa tới, điện thoại cũng không nghe.”
Đoạn âm thanh còn mang chút tiếng gió thổi, Ngu Thiền không gõ chữ nữa, gọi thẳng qua luôn.
Điện thoại được kết nối trong vài giây, đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười trêu chọc: “Tiểu Thiền Thiền chưa ngủ à?”
“Dạ, em vừa làm bài tập xong.”
“Muộn thế này mà vẫn còn làm bài tập, đúng là học sinh chăm chỉ ngoan ngoãn.”
Ngu Thiền: “...”
“Sao tối nay lại nhớ tới anh rồi gửi tin nhắn cho anh thế? Anh tưởng là em bận tới nỗi quên luôn anh rồi đấy.” Bùi Vân Sơ cười chọc cô.
Cô bé này hồi trước ngày nào cũng gọi điện nhắn tin cho anh nhưng giờ lên cấp 2, việc học nặng hơn trước, ít liên lạc là chuyện bình thường.
Ngu Thiền chợt tủi thân: “Thế anh không chủ động liên lạc với em à?”
“Anh muốn liên lạc với em nhưng đâu có liên lạc được! Em đi học có được mang điện thoại theo đâu, đúng không?”
Ngu Thiền: “... Vậy thì anh có thể gọi cho em vào buổi tối mà!”
“Anh sợ làm phiền tới lúc nghỉ ngơi của em vào buổi tối.”
Được rồi, anh nói gì cũng có lý.
Ngu Thiền không cãi thắng được anh, chỉ đành chuyển chủ đề: “Anh trai em dạo gần đây bận gì thế ạ?”
“Không bận gì cả, đại học đều như thế, dành thời gian để ăn uống và vui chơi.”
“Anh phải học thật tốt, phấn đấu học lên thạc sĩ.”
“Cô giáo nhỏ đúng là nhìn xa trông rộng...”
Hai người vốn rất quen thuộc với nhau, có thể tán gẫu bất cứ chủ đề gì, Bùi Vân Sơ không còn cảm thấy chán nản vì chờ đợi nữa.
Khi Ngu Tân Cố thong dong xuất hiện, anh có thể nhìn thấy Bùi Vân Sơ đứng dưới ngọn đèn đường nơi xa xa, trò chuyện vui vẻ với người khác qua điện thoại.
“Bùi Vân Sơ!” Ngu Tân Cố gọi một tiếng.
Bùi Vân Sơ cười rồi đi tới chỗ Ngu Tân Cố, còn nói với Ngu Thiền: “Anh trai của em đang ở đây rồi, em có muốn nói mấy câu với cậu ta không?”
"Không!" Ngu Thiền lập tức từ chối, còn không quên nhắc anh: “Anh à, anh không được nói cho anh ấy biết là em gọi điện cho anh nhé.”
Bùi Văn Sơ có chút tò mò: “Sao không thể nói?”
Ngu Thiền giải thích thêm: “Anh em hẹp hòi, nếu biết em gọi cho anh mà không gọi anh ấy thì nhất định sẽ giận đó.”
"Được rồi!” Bùi Vân Sơ cười vui vẻ nói: “Vậy thì nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vâng.”
Bùi Vân Sơ cúp máy, cất điện thoại đi.
Ngu Tân Cố nghi ngờ nhìn anh: “Cậu đang gọi cho ai thế? Cười tươi như hoa ấy!”
Bùi Vân Sơ nói hai từ: “Đoán đi.”
Ngu Tân Cố: “Là con gái?”
“Ừ, là một cô gái nhỏ. "
Ngu Tân Cố: “Ai vậy? Đào Nhiễm Nhiễm?”
Bùi Vân Sơ: “Em gái cậu.”
Ngu Tân Cố nghĩ rằng “em gái cậu” trong miệng Bùi Vân Sơ là câu chửi bậy, sửng sốt: “Đù! Không phải chứ? Cậu đồng ý thật rồi à?”
Bùi Vân Sơ nheo mắt nhìn anh: “Cmn cậu nghĩ đi đâu vậy? Tôi đang nói về tiểu Thiền.”
Ngu Tân Cố cau mày: “Con bé gọi cho cậu làm gì?”
“Có thể là do áp lực học hành, muốn than phiền với tôi.”
Ngu Tân Cố: “...”
Áp lực học hành con khỉ! Ngu Thiền thông minh, tính tự chủ rất cao, cũng có kế hoạch học tập, điểm số với nó mà nói chẳng phải là vấn đề gì khó cả.
“Nó thường tìm cậu nói chuyện à?” Ngu Tân Cố hỏi.
“Cũng bình thường? Thỉnh thoảng nói chuyện, hồi trước thì nói chuyện nhiều hơn. Hồi lớp 12 thì tối nào cũng gọi cho tôi một lúc, kiểm tra tình trạng ôn bài của tôi khiến tôi cảm thấy không đọc sách là có lỗi với cô bé.” Bùi Vân Sơ nhớ lại, càng cảm thấy cô bé Ngu Thiền này thú vị.
Ngu Tân Cố nghe thấy thì thấy lòng chua lòm: “Đù! Quả nhiên là nuôi ong tay áo mà! Tôi tệ đến thế sao? Khai giảng lâu thế rồi mà con bé còn không thèm gọi cho tôi một cuộc nào!”
Bùi Vân Sơ vỗ vai anh, rồi cười tươi rói: “Vậy thì cậu tự ngẫm lại mình đi.”
“Ngẫm lại cục cớt! Con nhóc vô tâm! Xem tôi chăm sóc con bé “tử tế” như thế nào!” Ngu Tân Cố càng nói càng thấy kích động.
Bùi Vân Sơ nói: “Được rồi, cậu cứ như trẻ con ấy! Em ấy đang ở độ tuổi nhạy cảm nhất. Hồi nhỏ cũng không ai thương nên ai tốt với em ấy thì em ấy sẽ đền đáp gấp bội; nhưng nếu em ấy nghĩ rằng ai đối xử không tốt với mình, em ấy sẽ rất khó chịu. Cậu phải bao dung hơn, nếu không cậu sẽ chỉ đẩy em ấy ra xa hơn thôi.”
Bây giờ Ngu Tân Cố mới bình tĩnh lại, Bùi Vân Sơ nói đúng. Thực ra Ngu Thiền rất hiếu thảo với cha mẹ, hoặc có lẽ vì cô cảm nhận được tình cảm của họ.
Nhưng nghĩ lại thái độ của cô với bản thân mình, Ngu Tân Cố lại đau đầu.
Sau đó Bùi Vân Sơ nói thêm: “Đúng rồi, em ấy không muốn để cậu biết chuyện em ấy gọi cho tôi nên không cho tôi nói, cậu cứ coi như không biết chuyện gì đi!”
Ngu Tân Cố: ...
Cuối tuần, Ngu Tân Cố về nhà.
Ngu Thiền đang làm bài tập trong phòng. Lúc Ngu Tân Cố đi ngang qua cửa, chợt nhớ tới những lời Bùi Vân Sơ đã nói, anh cảm thấy cần phải trò chuyện với Ngu Thiền nên bước vào phòng cô.
Ngu Thiền cảm nhận được có người ở bên cạnh, ngẩng đầu lên thì bắt gặp khuôn mặt của Ngu Tân Cố.
Ngu Tân Cố khoanh tay trước ngực, dựa hông vào mép bàn, nhàn nhã nhìn cô.
Ngu Thiền không hiểu ý của anh nên cau mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Ngu Tân Cố thấy vẻ mặt và giọng điệu có chút tức giận của cô, lòng hơi giận: “Trong lòng em rốt cục có người anh trai là anh không?”
Ngu Thiền ù ù cạc cạc: “Em chọc gì anh sao?”
Ngu Tân Cố: “Anh vắng nhà lâu như thế, em đã gọi điện cho anh một lần nào chưa?”
Nhiệt tình với Bùi Vân Sơ như thế, mà với người anh ruột thịt thì không thèm quan tâm gì!
Ngu Thiền nhớ lại một chút: “Em có gọi mà, không phải tuần trước em gọi anh về ăn cơm sao?”
Ngu Tân Cố: “...”
Đó chỉ là chuyển lời giúp mẹ mà thôi.
“Nhóc con, có lúc nào em chủ động quan tâm anh không? Dù sao trên người chúng ta đều chảy một dòng máu, em có vấn đề gì, có tâm trạng gì, đều có thể nói cho anh biết.”
Vẻ mặt Ngu Thiền khó hiểu nhìn anh: “Hôm nay anh chưa uống thuốc à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.