Chương 34:
Sương Nhiễm Y
03/08/2024
"..."
Ngu Tân Cố nhất thời tức giận đi ra khỏi phòng, anh đúng là bị hâm nên mới tin lời nói nhảm của Bùi Vân Sơ.
Đáng thương? Nhạy cảm?
Đứa trẻ làm người khác tức giận như thế thì đáng thương chỗ nào? Nhạy cảm ở đâu chứ?
Anh thấy giống đáng trách hơn!
Ngu Thiền nhìn bóng lưng tức giận của Ngu Tân Cố, vẫn nghĩ không ra, dứt khoát không nghĩ nữa.
Dù sao suy nghĩ của cô và Ngu Tân Cố không giống nhau, muốn thấu hiểu cũng khó.
Chủ nhật tuần này, Ngu Tân Cố vậy mà lại lần đầu tiên bắt đầu luyện tập Piano, hơn nữa còn vừa đàn vừa hát, đã luyện hơn nửa ngày rồi.
Lâm Mạn rất tò mò: "Sao nhiều năm không luyện đàn vậy rồi, hôm nay nhớ nó nên muốn luyện hả?"
Ngu Tân Cố mặt dày nói khoác: "Bởi vì con trai mẹ muốn tham gia bữa tiệc chào đón người mới, đến lúc đó muốn tỏa sáng toàn trường."
Lâm Mạn không khỏi bật cười nói: "Nói mạnh miệng vậy không sợ cắn phải lưỡi à."
Ngu Tân Cố vén tóc mái dài trên trán: "Có thực lực, có gì để sợ chứ?"
Đúng lúc Ngu Thiền thức dậy đi ngang qua mặt anh, lẩm bẩm: "Thực lực khiến bọn họ điếc thì có."
Vừa hay Ngu Tân Cố nghe thấy, lập tức xù lông: "Nhóc con, em nói cái gì?"
Lâm Mạn ngẩng đầu lên nhìn anh một lúc: "Con lớn tiếng với em gái con thế làm gì?"
Ngu Thiền quay đầu lại bật cười, lương thiện đến mức rất thuần khiết: "Anh à, cố lên nhé!"
Ngu Tân Cố: ...
Ngu Thiền về phòng, gọi điện thoại cho Bùi Vân Sơ: "Anh trai sẽ tham gia bữa tiệc chào đón người mới sao?"
Bùi Vân Sơ: "Ơ! Em cũng biết bữa tiệc chào đón người mới rồi à?"
"Anh của em gây tiếng động đinh tai nhức óc cả ngày, không muốn biết cũng khó."
Bùi Vân Sơ: "Ha ha ha, anh của em mà biết sẽ đau lòng chết mất."
"Anh ấy không để tâm nên sẽ không đau lòng lắm đâu."
Bùi Vân Sơ cười đến mức suýt đau sốc hông: "Tiểu Thiền Thiền thật sự không vừa, xem ra sau này ai cũng không nên đắc tội với tiểu Thiền Thiền."
Ngu Thiền: "Hơ hơ, anh cũng tham gia sao?"
"Chuyện sáng tác nhạc như này, vẫn nên giao cho anh của em thôi..."
"Ngu Thiền, ra đây!"
Ngu Thiền đang nói chuyện điện thoại với Bùi Vân Sơ, đột nhiên Ngu Tân Cố xuất hiện ở cửa, cô bị dọa rồi nhanh chóng nói tạm biệt Bùi Vân Sơ.
"Anh làm gì thế? Đi vào phòng của người khác mà không biết gõ cửa à!" Ngu Thiền giật mình, cô nổi giận với Ngu Tân Cố.
"Em không làm việc gì trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa."
Ngu Thiền: "Vậy anh là quỷ đi lạc à?"
Ngu Tân Cố nghẹn cục tức.
Bữa tiệc chào mừng người mới của khoa khoa học máy tính của đại học Thanh Cương diễn ra vào tối thứ sáu, Lâm Mạn chợt có ý nghĩ muốn đi xem con trai mình làm ngôi sao sáng toàn trường nên kêu Ngu Thiền đi cùng.
Ngu Thiền không quá hứng thú đối với màn biểu diễn của Ngu Tân Cố, trình độ Ngu Tân Cố cũng chỉ tới đó thôi, cô đã nghe chán từ lâu rồi. Nhưng mà Lâm Mạn lại cảm thấy hứng thú, cô cũng đi theo Lâm Mạn.
Đúng lúc cô cũng lâu rồi không gặp Bùi Vân Sơ, hôm nay Bùi Vân Sơ khẳng định là có ở đây, vậy thì bọn họ có thể gặp nhau rồi.
Lâm Mạn lái xe chở Ngu Thiền ra khỏi cửa từ sớm, còn đi đến cửa hàng bán hoa một chuyến, mua hai bó hoa. Ngu Thiền có hơi buồn bực: "Sao lại mua hai bó hoa ạ?''
"Anh trai con và một bạn học khác cùng nhau biểu diễn."
"Ồ."
Bạn học kia nhất định là rất xui xẻo, vậy mà lại hợp tấu với Ngu Tân Cố.
Ngu Thiền nghĩ trong lòng.
Đêm nay Ngu Tân Cố muốn lên sân khấu biểu diễn, bây giờ còn đang luyện tập cho tiết mục. Lâm Mạn cũng không đi quấy rầy anh, chỉ kêu Ngu Thiền ra nhà hàng ăn cơm tối, sau đó sẽ đến hội trường.
Tiệc tối của Học viện họ được tổ chức ở quảng trường trước cửa căng tin số ba, cũng rất dễ tìm. Lúc Lâm Mạn và Ngu Thiền đến thì bữa tiệc đã bắt đầu rồi.
Bữa tiệc này không giống với tiệc của tiểu học. Không có thầy cô tổ chức, khá là thoải mái, cũng không có bắt buộc sinh viên có mặt để làm khán giả, mỗi lớp chỉ cần cử ra vài đại diện là được.
Ngu Thiền tìm một vòng ở hội trường mà vẫn không thấy Bùi Vân Sơ và Ngu Tân Cố, đến cả Lý Thao, Kiều Bình cũng không ở đây. Ngu Thiền gửi tin nhắn cho Bùi Vân Sơ, hiếm khi anh không trả lời cô, gọi điện thoại cho Ngu Tân Cố cũng không ai bắt máy.
Lâm Mạn thì rất bình tĩnh: "Anh của con bây giờ chắc đang bận, chúng ta tìm chỗ nào cao xem, lát nữa quay chụp cho tiện."
Hôm nay Lâm Mạn còn đem máy quay gia đình theo. Đây là lần đầu tiên Ngu Tân Cố lên sân khấu ở trường Đại học nên bà muốn quay lại để làm kỷ niệm.
Lâm Mạn tìm chỗ ở hàng cách sân khấu gần nhất để tiện quay chụp, Ngu Thiền đứng bên cạnh bà. Lúc sau, điện thoại Lâm Mạn vang lên, bà đứng dậy đi ra khỏi đám người nghe điện thoại.
Ngu Thiền đứng đợi ở đó, không có tâm trạng xem tiết mục, ngược lại cô quan sát xung quanh để tìm người. Kết quả một người cô cũng không tìm ra, điện thoại cũng không trả lời, làm cô thấp thỏm.
"Em là em gái Bùi Vân Sơ?" Trong lúc tâm trạng Ngu Thiền không yên, một cô gái trang điểm xinh đẹp mặc lễ phục biểu diễn đi tới hỏi.
Ngu Thiền gật đầu: "Chị là... Bạn học của anh ấy ạ?"
"Chị học cùng khoa với cậu ấy, chị tên Đào Nhiễm Nhiễm. Em đợi màn biểu diễn à?" Cô gái rất nhiệt tình.
"Dạ. Chị biết anh ấy ở đâu không?"
"Còn đang ở hậu trường chuẩn bị."
"?" Ngu Thiền có hơi khó hiểu: "Anh ấy chuẩn bị gì ạ?"
"Đương nhiên là chuẩn bị biểu diễn rồi!"
Ngu Thiền hơi sửng sốt, Đào Nhiễm Nhiễm lại nói tiếp: "Nhưng em còn phải chờ một lúc lâu nữa, cậu ấy và Ngu Tân Cố biểu diễn tiết mục cuối. Em xem, đêm nay có nhiều cô gái như vậy, tất cả đều vì hai người họ nên tới đó."
Ngu Thiền: !
Cô phải tiếp nhận quá nhiều tin tức, nhất thời chưa hiểu được hết.
Thế là người xui xẻo biểu diễn với Ngu Tân Cố là Bùi Vân Sơ? Tới lúc này cô vẫn còn không biết bọn họ sẽ cùng nhau lên sân khấu để biểu diễn!
"Em gái nhỏ à, anh trai của em đẹp trai như vậy, đã có bạn gái chưa thế?" Đào Nhiễm Nhiễm nói chuyện như thể quen biết cô từ trước, cho dù là người lạ cũng sẽ không khiến cuộc trò chuyện bị tẻ nhạt.
Đây là lần đầu tiên có người hỏi Ngu Thiền như vậy, Ngu Thiền lập tức sửng sốt một chút rồi lắc đầu: "Anh trai chưa có bạn gái."
"Oa, không phải chứ? Cậu ấy đẹp trai như vậy, chắc chắn có không ít cô gái theo đuổi, không đến mức độc thân đâu."
Ngu Thiền không thích đề tài này nên nói: "Mắt nhìn người của anh ấy rất cao."
Đào Nhiễm Nhiễm: "..."
Lúc này Lâm Mạn trở lại, thấy Ngu Thiền đang nói chuyện với một cô gái nên nói: "Tiểu Thiền, hai đứa biết nhau à?"
Không đợi Ngu Thiền trả lời, Đào Nhiễm Nhiễm lên tiếng trước: "Chào chị, em là bạn học của Bùi Vân Sơ, Đào Nhiễm Nhiễm.''
"À, thì ra là bạn học của tiểu Sơ, chào cháu. Cô già rồi, cháu kêu cô là được." Lâm Mạn nói, bà còn tưởng Đào Nhiễm Nhiễm là bạn học trước đây của Bùi Vân Sơ nhưng chắc không phải, nếu không thì lúc giới thiệu đã nói là bạn học của Ngu Tân Cố.
"Chị còn trẻ như thế, đâu thể kêu là cô được?" Miệng của cô gái kia rất ngọt.
Lâm Mạn bị chọc cười: "Cháu biết nói chuyện thật đó."
Ngu Thiền: ...
Cô rất không quen với cảnh tượng như này.
"Chị à, em tìm cho hai người chỗ để ngồi! Hai người đứng ở chỗ này xem sẽ mệt lắm." Đào Nhiễm Nhiễm nói.
"Không cần, cảm ơn chị." Ngu Thiền từ chối thẳng thừng, cô không muốn vì vậy mà Bùi Vân Sơ nợ ơn người khác.
Đào Nhiễm Nhiễm hơi sửng sốt, dường như cô ấy không ngờ Ngu Thiền sẽ từ chối thẳng thừng như vậy.
Cũng may đến lượt Đào Nhiễm Nhiễm phải lên sân khấu, cô ấy cũng không có thời gian để tám chuyện với Lâm Mạn, bây giờ Ngu Thiền mới yên tĩnh.
Chẳng bao lâu, Kiều Bình, Lý Thao và mấy chàng trai khác lại đây. Lý Thao nhìn thấy hai người, chủ động chào hỏi, dẫn hai người đến khu vực lớp bọn họ tìm ghế rồi ngồi.
Ngu Thiền đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng đến lượt Ngu Tân Cố và Bùi Vân Sơ bước lên sân khấu.
Bùi Vân Sơ vác một cây đàn ghi-ta, Ngu Tân Cố thì mặc một bộ Tuxedo ngồi trước Piano, thể hiện dáng vẻ quyến rũ của mình.
Hai người vừa bước lên sân khấu, toàn trường đều đồng loạt ồn ào, cũng là thời điểm duy nhất tối nay mà các cô gái còn ồn ào hơn các chàng trai.
"Xem ra anh trai con không nói khoác, thật sự tỏa sáng toàn trường." Lâm Mạn cười nói với Ngu Thiền.
Ngu Thiền: "... Dạ."
Nhưng cô cảm thấy những tiếng thét chói tai này, ít nhất hơn nửa là công lao của Bùi Vân Sơ, Ngu Tân Cố cùng lắm cũng chỉ có thể gần nửa thôi.
Lâm Mạn cầm máy quay phim, nhắm ngay sân khấu, lúc này đúng lúc có người đứng lên phía trước, vừa vặn chặn lại tầm mắt của Lâm Mạn. Ngu Thiền thấy thế nên nói: "Mẹ, để cho con."
Lâm Mạn đưa máy quay phim cho cô: "Con biết cách dùng không?"
Ngu Thiền gật đầu: "Cha dạy con rồi."
Ánh đèn sân khấu tối dần, Ngu Thiền đưa ống kính nhắm đến người trên sân khấu, tiếng đàn Piano nhẹ nhàng tuôn ra, đưa khán giả dưới sân khấu đi vào thế giới âm nhạc. Khi tiếng đàn Piano kết thúc thì tiếng đàn ghi-ta vang lên, thiêu cháy toàn trường.
Các chàng trai trên sân khấu cùng nhau hát vang, tuổi trẻ tươi sáng và mơ mộng như thế, giống như có thể thực sự tỏa sáng.
Hát được một lúc, Lâm Mạn nhắc nhở: "Tiểu Thiền, con nên đi tặng hoa đi."
Ngu Thiền đứng dậy, ôm hai bó hoa bước lên sân khấu. Bó đầu tiên tặng cho Ngu Tân Cố đang đàn Piano, bó thứ hai tặng cho Bùi Vân Sơ ôm đàn ghi-ta hát.
Bùi Vân Sơ nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng lại nhanh chóng biến thành nụ cười trên môi. Anh nhận lấy hoa, tiện thể cho cô gái nhỏ một cái ôm.
Ngu Thiền ngẩng đầu lên nhìn anh, vô cùng vui vẻ.
Ngoại trừ Ngu Thiền, phía sau còn có hai cô gái muốn tặng hoa, Ngu Thiền không thể làm gì khác ngoài việc đi xuống sân khấu.
Cô gái tặng hoa cho Bùi Vân Sơ cũng rất to gan, đưa hoa xong cũng không đi xuống sân khấu, trái lại còn nhân cơ hội trêu chọc nói: "Anh Sơ, tớ cũng muốn ôm."
Giọng nói của cô gái truyền vào mic trên tay Bùi Vân Sơ, đúng lúc toàn trường đều nghe thấy. Dưới sân khấu đồng loạt ồn ào cười to, có chàng trai còn nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa.
"Anh Sơ, ôm nhanh đi! Không ôm không phải đàn ông!"
Ngu Thiền đứng dưới sân khấu nhìn Bùi Vân Sơ, cô hơi lo lắng thay anh.
Bùi Vân Sơ vẫn bình tĩnh trên sân khấu, cười nhạt. Anh cầm mic lên, ung dung nói với cô gái kia: "Có lẽ là phải xin lỗi rồi, chỉ có bạn nhỏ đó mới được ôm như vậy thôi."
Toàn trường lại đồng loạt cười ầm lên.
Nhóm bạn của nữ sinh kia cùng nhau hướng về sân khấu la to: "Anh Sơ, đừng ôm cô ấy! Cô ấy là tài sản chung của chúng tôi!"
"Anh Sơ, em yêu anh!"
"Anh Sơ, không được ôm cô ấy! Anh là của anh Ngu!"
"Anh Sơ, anh kỳ thị tuổi tác!" Cô gái kia cũng không cảm thấy mất mặt, ngược lại còn buông lời trêu chọc, quay người đi xuống sân khấu.
Ngu Thiền nhìn chàng trai được ánh sáng tụ lại trên sân khấu, đột nhiên cảm thấy chờ đêm nay lâu như vậy, vào lúc này tất cả đều đáng giá.
Cô ngồi lại chỗ ngồi, nhận lấy máy ảnh từ tay Lâm Mạn, tiếp tục ghi hình.
Ngu Tân Cố và Bùi Vân Sơ hát xong đoạn cuối cùng, đồng thời đẩy bữa tiệc chào mừng người mới đêm nay lên cao trào.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Ngu Tân Cố và Bùi Vân Sơ đến tìm Lâm Mạn. Lâm Mạn biết bọn họ chưa ăn tối thì để cho bọn họ thu dọn xong rồi kêu Kiều Bình, Lý Thao và các bạn học khác cùng nhau đi ăn khuya.
Đêm nay tâm trạng Ngu Tân Cố rất tốt, biết Ngu Thiền tặng hoa cho anh, còn quay video cho anh thì anh thân thiết xoa đầu Ngu Thiền: "Coi như cuối cùng em cũng biết điều một chút rồi."
Ngu Thiền kiêu ngạo khịt mũi, cô nghiêng đầu né “móng vuốt” của anh.
Sau khi ăn khuya, Ngu Tân Cố trở về phòng, sáng ngày mai bọn họ còn có hoạt động nên không về nhà với Lâm Mạn.
Lâm Mạn gửi ảnh và video sân khấu đêm nay cho Ngu Tân Cố, Lý Thao nhìn rồi trợn mắt lên: "Vãi! Lần đầu tiên phát hiện ra anh Sơ đẹp trai như vậy!"
Kiều Bình: "Anh Sơ đẹp trai đó giờ còn cần cậu nói sao? Cậu xem mấy cô gái đêm nay kìa, bọn họ điên cuồng kìa, cứ như theo đuổi ngôi sao ấy!"
Lý Thao nhìn, phát hiện ra sơ hở: "Nhưng mà lão Ngu, sao tớ lại cảm thấy video này như là dành cho anh Sơ thế, cảm giác như cậu không tồn tại luôn! Cậu sắp chạy ra khỏi ống kính rồi kìa."
Ngu Tân Cố kéo video từ đầu tới cuối, sắc mặt tối sầm lại.
Ngu Tân Cố nhất thời tức giận đi ra khỏi phòng, anh đúng là bị hâm nên mới tin lời nói nhảm của Bùi Vân Sơ.
Đáng thương? Nhạy cảm?
Đứa trẻ làm người khác tức giận như thế thì đáng thương chỗ nào? Nhạy cảm ở đâu chứ?
Anh thấy giống đáng trách hơn!
Ngu Thiền nhìn bóng lưng tức giận của Ngu Tân Cố, vẫn nghĩ không ra, dứt khoát không nghĩ nữa.
Dù sao suy nghĩ của cô và Ngu Tân Cố không giống nhau, muốn thấu hiểu cũng khó.
Chủ nhật tuần này, Ngu Tân Cố vậy mà lại lần đầu tiên bắt đầu luyện tập Piano, hơn nữa còn vừa đàn vừa hát, đã luyện hơn nửa ngày rồi.
Lâm Mạn rất tò mò: "Sao nhiều năm không luyện đàn vậy rồi, hôm nay nhớ nó nên muốn luyện hả?"
Ngu Tân Cố mặt dày nói khoác: "Bởi vì con trai mẹ muốn tham gia bữa tiệc chào đón người mới, đến lúc đó muốn tỏa sáng toàn trường."
Lâm Mạn không khỏi bật cười nói: "Nói mạnh miệng vậy không sợ cắn phải lưỡi à."
Ngu Tân Cố vén tóc mái dài trên trán: "Có thực lực, có gì để sợ chứ?"
Đúng lúc Ngu Thiền thức dậy đi ngang qua mặt anh, lẩm bẩm: "Thực lực khiến bọn họ điếc thì có."
Vừa hay Ngu Tân Cố nghe thấy, lập tức xù lông: "Nhóc con, em nói cái gì?"
Lâm Mạn ngẩng đầu lên nhìn anh một lúc: "Con lớn tiếng với em gái con thế làm gì?"
Ngu Thiền quay đầu lại bật cười, lương thiện đến mức rất thuần khiết: "Anh à, cố lên nhé!"
Ngu Tân Cố: ...
Ngu Thiền về phòng, gọi điện thoại cho Bùi Vân Sơ: "Anh trai sẽ tham gia bữa tiệc chào đón người mới sao?"
Bùi Vân Sơ: "Ơ! Em cũng biết bữa tiệc chào đón người mới rồi à?"
"Anh của em gây tiếng động đinh tai nhức óc cả ngày, không muốn biết cũng khó."
Bùi Vân Sơ: "Ha ha ha, anh của em mà biết sẽ đau lòng chết mất."
"Anh ấy không để tâm nên sẽ không đau lòng lắm đâu."
Bùi Vân Sơ cười đến mức suýt đau sốc hông: "Tiểu Thiền Thiền thật sự không vừa, xem ra sau này ai cũng không nên đắc tội với tiểu Thiền Thiền."
Ngu Thiền: "Hơ hơ, anh cũng tham gia sao?"
"Chuyện sáng tác nhạc như này, vẫn nên giao cho anh của em thôi..."
"Ngu Thiền, ra đây!"
Ngu Thiền đang nói chuyện điện thoại với Bùi Vân Sơ, đột nhiên Ngu Tân Cố xuất hiện ở cửa, cô bị dọa rồi nhanh chóng nói tạm biệt Bùi Vân Sơ.
"Anh làm gì thế? Đi vào phòng của người khác mà không biết gõ cửa à!" Ngu Thiền giật mình, cô nổi giận với Ngu Tân Cố.
"Em không làm việc gì trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa."
Ngu Thiền: "Vậy anh là quỷ đi lạc à?"
Ngu Tân Cố nghẹn cục tức.
Bữa tiệc chào mừng người mới của khoa khoa học máy tính của đại học Thanh Cương diễn ra vào tối thứ sáu, Lâm Mạn chợt có ý nghĩ muốn đi xem con trai mình làm ngôi sao sáng toàn trường nên kêu Ngu Thiền đi cùng.
Ngu Thiền không quá hứng thú đối với màn biểu diễn của Ngu Tân Cố, trình độ Ngu Tân Cố cũng chỉ tới đó thôi, cô đã nghe chán từ lâu rồi. Nhưng mà Lâm Mạn lại cảm thấy hứng thú, cô cũng đi theo Lâm Mạn.
Đúng lúc cô cũng lâu rồi không gặp Bùi Vân Sơ, hôm nay Bùi Vân Sơ khẳng định là có ở đây, vậy thì bọn họ có thể gặp nhau rồi.
Lâm Mạn lái xe chở Ngu Thiền ra khỏi cửa từ sớm, còn đi đến cửa hàng bán hoa một chuyến, mua hai bó hoa. Ngu Thiền có hơi buồn bực: "Sao lại mua hai bó hoa ạ?''
"Anh trai con và một bạn học khác cùng nhau biểu diễn."
"Ồ."
Bạn học kia nhất định là rất xui xẻo, vậy mà lại hợp tấu với Ngu Tân Cố.
Ngu Thiền nghĩ trong lòng.
Đêm nay Ngu Tân Cố muốn lên sân khấu biểu diễn, bây giờ còn đang luyện tập cho tiết mục. Lâm Mạn cũng không đi quấy rầy anh, chỉ kêu Ngu Thiền ra nhà hàng ăn cơm tối, sau đó sẽ đến hội trường.
Tiệc tối của Học viện họ được tổ chức ở quảng trường trước cửa căng tin số ba, cũng rất dễ tìm. Lúc Lâm Mạn và Ngu Thiền đến thì bữa tiệc đã bắt đầu rồi.
Bữa tiệc này không giống với tiệc của tiểu học. Không có thầy cô tổ chức, khá là thoải mái, cũng không có bắt buộc sinh viên có mặt để làm khán giả, mỗi lớp chỉ cần cử ra vài đại diện là được.
Ngu Thiền tìm một vòng ở hội trường mà vẫn không thấy Bùi Vân Sơ và Ngu Tân Cố, đến cả Lý Thao, Kiều Bình cũng không ở đây. Ngu Thiền gửi tin nhắn cho Bùi Vân Sơ, hiếm khi anh không trả lời cô, gọi điện thoại cho Ngu Tân Cố cũng không ai bắt máy.
Lâm Mạn thì rất bình tĩnh: "Anh của con bây giờ chắc đang bận, chúng ta tìm chỗ nào cao xem, lát nữa quay chụp cho tiện."
Hôm nay Lâm Mạn còn đem máy quay gia đình theo. Đây là lần đầu tiên Ngu Tân Cố lên sân khấu ở trường Đại học nên bà muốn quay lại để làm kỷ niệm.
Lâm Mạn tìm chỗ ở hàng cách sân khấu gần nhất để tiện quay chụp, Ngu Thiền đứng bên cạnh bà. Lúc sau, điện thoại Lâm Mạn vang lên, bà đứng dậy đi ra khỏi đám người nghe điện thoại.
Ngu Thiền đứng đợi ở đó, không có tâm trạng xem tiết mục, ngược lại cô quan sát xung quanh để tìm người. Kết quả một người cô cũng không tìm ra, điện thoại cũng không trả lời, làm cô thấp thỏm.
"Em là em gái Bùi Vân Sơ?" Trong lúc tâm trạng Ngu Thiền không yên, một cô gái trang điểm xinh đẹp mặc lễ phục biểu diễn đi tới hỏi.
Ngu Thiền gật đầu: "Chị là... Bạn học của anh ấy ạ?"
"Chị học cùng khoa với cậu ấy, chị tên Đào Nhiễm Nhiễm. Em đợi màn biểu diễn à?" Cô gái rất nhiệt tình.
"Dạ. Chị biết anh ấy ở đâu không?"
"Còn đang ở hậu trường chuẩn bị."
"?" Ngu Thiền có hơi khó hiểu: "Anh ấy chuẩn bị gì ạ?"
"Đương nhiên là chuẩn bị biểu diễn rồi!"
Ngu Thiền hơi sửng sốt, Đào Nhiễm Nhiễm lại nói tiếp: "Nhưng em còn phải chờ một lúc lâu nữa, cậu ấy và Ngu Tân Cố biểu diễn tiết mục cuối. Em xem, đêm nay có nhiều cô gái như vậy, tất cả đều vì hai người họ nên tới đó."
Ngu Thiền: !
Cô phải tiếp nhận quá nhiều tin tức, nhất thời chưa hiểu được hết.
Thế là người xui xẻo biểu diễn với Ngu Tân Cố là Bùi Vân Sơ? Tới lúc này cô vẫn còn không biết bọn họ sẽ cùng nhau lên sân khấu để biểu diễn!
"Em gái nhỏ à, anh trai của em đẹp trai như vậy, đã có bạn gái chưa thế?" Đào Nhiễm Nhiễm nói chuyện như thể quen biết cô từ trước, cho dù là người lạ cũng sẽ không khiến cuộc trò chuyện bị tẻ nhạt.
Đây là lần đầu tiên có người hỏi Ngu Thiền như vậy, Ngu Thiền lập tức sửng sốt một chút rồi lắc đầu: "Anh trai chưa có bạn gái."
"Oa, không phải chứ? Cậu ấy đẹp trai như vậy, chắc chắn có không ít cô gái theo đuổi, không đến mức độc thân đâu."
Ngu Thiền không thích đề tài này nên nói: "Mắt nhìn người của anh ấy rất cao."
Đào Nhiễm Nhiễm: "..."
Lúc này Lâm Mạn trở lại, thấy Ngu Thiền đang nói chuyện với một cô gái nên nói: "Tiểu Thiền, hai đứa biết nhau à?"
Không đợi Ngu Thiền trả lời, Đào Nhiễm Nhiễm lên tiếng trước: "Chào chị, em là bạn học của Bùi Vân Sơ, Đào Nhiễm Nhiễm.''
"À, thì ra là bạn học của tiểu Sơ, chào cháu. Cô già rồi, cháu kêu cô là được." Lâm Mạn nói, bà còn tưởng Đào Nhiễm Nhiễm là bạn học trước đây của Bùi Vân Sơ nhưng chắc không phải, nếu không thì lúc giới thiệu đã nói là bạn học của Ngu Tân Cố.
"Chị còn trẻ như thế, đâu thể kêu là cô được?" Miệng của cô gái kia rất ngọt.
Lâm Mạn bị chọc cười: "Cháu biết nói chuyện thật đó."
Ngu Thiền: ...
Cô rất không quen với cảnh tượng như này.
"Chị à, em tìm cho hai người chỗ để ngồi! Hai người đứng ở chỗ này xem sẽ mệt lắm." Đào Nhiễm Nhiễm nói.
"Không cần, cảm ơn chị." Ngu Thiền từ chối thẳng thừng, cô không muốn vì vậy mà Bùi Vân Sơ nợ ơn người khác.
Đào Nhiễm Nhiễm hơi sửng sốt, dường như cô ấy không ngờ Ngu Thiền sẽ từ chối thẳng thừng như vậy.
Cũng may đến lượt Đào Nhiễm Nhiễm phải lên sân khấu, cô ấy cũng không có thời gian để tám chuyện với Lâm Mạn, bây giờ Ngu Thiền mới yên tĩnh.
Chẳng bao lâu, Kiều Bình, Lý Thao và mấy chàng trai khác lại đây. Lý Thao nhìn thấy hai người, chủ động chào hỏi, dẫn hai người đến khu vực lớp bọn họ tìm ghế rồi ngồi.
Ngu Thiền đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng đến lượt Ngu Tân Cố và Bùi Vân Sơ bước lên sân khấu.
Bùi Vân Sơ vác một cây đàn ghi-ta, Ngu Tân Cố thì mặc một bộ Tuxedo ngồi trước Piano, thể hiện dáng vẻ quyến rũ của mình.
Hai người vừa bước lên sân khấu, toàn trường đều đồng loạt ồn ào, cũng là thời điểm duy nhất tối nay mà các cô gái còn ồn ào hơn các chàng trai.
"Xem ra anh trai con không nói khoác, thật sự tỏa sáng toàn trường." Lâm Mạn cười nói với Ngu Thiền.
Ngu Thiền: "... Dạ."
Nhưng cô cảm thấy những tiếng thét chói tai này, ít nhất hơn nửa là công lao của Bùi Vân Sơ, Ngu Tân Cố cùng lắm cũng chỉ có thể gần nửa thôi.
Lâm Mạn cầm máy quay phim, nhắm ngay sân khấu, lúc này đúng lúc có người đứng lên phía trước, vừa vặn chặn lại tầm mắt của Lâm Mạn. Ngu Thiền thấy thế nên nói: "Mẹ, để cho con."
Lâm Mạn đưa máy quay phim cho cô: "Con biết cách dùng không?"
Ngu Thiền gật đầu: "Cha dạy con rồi."
Ánh đèn sân khấu tối dần, Ngu Thiền đưa ống kính nhắm đến người trên sân khấu, tiếng đàn Piano nhẹ nhàng tuôn ra, đưa khán giả dưới sân khấu đi vào thế giới âm nhạc. Khi tiếng đàn Piano kết thúc thì tiếng đàn ghi-ta vang lên, thiêu cháy toàn trường.
Các chàng trai trên sân khấu cùng nhau hát vang, tuổi trẻ tươi sáng và mơ mộng như thế, giống như có thể thực sự tỏa sáng.
Hát được một lúc, Lâm Mạn nhắc nhở: "Tiểu Thiền, con nên đi tặng hoa đi."
Ngu Thiền đứng dậy, ôm hai bó hoa bước lên sân khấu. Bó đầu tiên tặng cho Ngu Tân Cố đang đàn Piano, bó thứ hai tặng cho Bùi Vân Sơ ôm đàn ghi-ta hát.
Bùi Vân Sơ nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng lại nhanh chóng biến thành nụ cười trên môi. Anh nhận lấy hoa, tiện thể cho cô gái nhỏ một cái ôm.
Ngu Thiền ngẩng đầu lên nhìn anh, vô cùng vui vẻ.
Ngoại trừ Ngu Thiền, phía sau còn có hai cô gái muốn tặng hoa, Ngu Thiền không thể làm gì khác ngoài việc đi xuống sân khấu.
Cô gái tặng hoa cho Bùi Vân Sơ cũng rất to gan, đưa hoa xong cũng không đi xuống sân khấu, trái lại còn nhân cơ hội trêu chọc nói: "Anh Sơ, tớ cũng muốn ôm."
Giọng nói của cô gái truyền vào mic trên tay Bùi Vân Sơ, đúng lúc toàn trường đều nghe thấy. Dưới sân khấu đồng loạt ồn ào cười to, có chàng trai còn nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa.
"Anh Sơ, ôm nhanh đi! Không ôm không phải đàn ông!"
Ngu Thiền đứng dưới sân khấu nhìn Bùi Vân Sơ, cô hơi lo lắng thay anh.
Bùi Vân Sơ vẫn bình tĩnh trên sân khấu, cười nhạt. Anh cầm mic lên, ung dung nói với cô gái kia: "Có lẽ là phải xin lỗi rồi, chỉ có bạn nhỏ đó mới được ôm như vậy thôi."
Toàn trường lại đồng loạt cười ầm lên.
Nhóm bạn của nữ sinh kia cùng nhau hướng về sân khấu la to: "Anh Sơ, đừng ôm cô ấy! Cô ấy là tài sản chung của chúng tôi!"
"Anh Sơ, em yêu anh!"
"Anh Sơ, không được ôm cô ấy! Anh là của anh Ngu!"
"Anh Sơ, anh kỳ thị tuổi tác!" Cô gái kia cũng không cảm thấy mất mặt, ngược lại còn buông lời trêu chọc, quay người đi xuống sân khấu.
Ngu Thiền nhìn chàng trai được ánh sáng tụ lại trên sân khấu, đột nhiên cảm thấy chờ đêm nay lâu như vậy, vào lúc này tất cả đều đáng giá.
Cô ngồi lại chỗ ngồi, nhận lấy máy ảnh từ tay Lâm Mạn, tiếp tục ghi hình.
Ngu Tân Cố và Bùi Vân Sơ hát xong đoạn cuối cùng, đồng thời đẩy bữa tiệc chào mừng người mới đêm nay lên cao trào.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Ngu Tân Cố và Bùi Vân Sơ đến tìm Lâm Mạn. Lâm Mạn biết bọn họ chưa ăn tối thì để cho bọn họ thu dọn xong rồi kêu Kiều Bình, Lý Thao và các bạn học khác cùng nhau đi ăn khuya.
Đêm nay tâm trạng Ngu Tân Cố rất tốt, biết Ngu Thiền tặng hoa cho anh, còn quay video cho anh thì anh thân thiết xoa đầu Ngu Thiền: "Coi như cuối cùng em cũng biết điều một chút rồi."
Ngu Thiền kiêu ngạo khịt mũi, cô nghiêng đầu né “móng vuốt” của anh.
Sau khi ăn khuya, Ngu Tân Cố trở về phòng, sáng ngày mai bọn họ còn có hoạt động nên không về nhà với Lâm Mạn.
Lâm Mạn gửi ảnh và video sân khấu đêm nay cho Ngu Tân Cố, Lý Thao nhìn rồi trợn mắt lên: "Vãi! Lần đầu tiên phát hiện ra anh Sơ đẹp trai như vậy!"
Kiều Bình: "Anh Sơ đẹp trai đó giờ còn cần cậu nói sao? Cậu xem mấy cô gái đêm nay kìa, bọn họ điên cuồng kìa, cứ như theo đuổi ngôi sao ấy!"
Lý Thao nhìn, phát hiện ra sơ hở: "Nhưng mà lão Ngu, sao tớ lại cảm thấy video này như là dành cho anh Sơ thế, cảm giác như cậu không tồn tại luôn! Cậu sắp chạy ra khỏi ống kính rồi kìa."
Ngu Tân Cố kéo video từ đầu tới cuối, sắc mặt tối sầm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.