Thanh Mai Ngọt Ngào

Chương 45:

Sương Nhiễm Y

14/08/2024

Ngu Tân Cố vội vàng tìm việc và làm luận văn tốt nghiệp, anh lớn lên đẹp trai, hơn nữa danh tiếng của Đại học Thanh Cương ở bên ngoài rất nổi tiếng, nên công việc rất nhanh đã trở nên ổn định, còn lại rất nhiều thời gian rảnh rỗi.

Trước ngày mùng một tháng năm, Ngu Tân Cố cùng bạn học đi du lịch. Vốn dĩ Lâm Mạn cũng định dẫn Ngu Thiền đi chơi nhưng không may đơn vị bọn họ có hoạt động, nên không đi được.

Sắp tới ba ngày nghỉ dài hạn, tất cả học sinh đều vô cùng mong chờ, còn chưa tan học mà ai nấy đều giống như ăn phải chất kích thích.

Trong giờ nghỉ giữa tiết, Văn Vũ Tường đi đến bên cạnh Ngu Thiền ngồi xuống: "Này! Cậu làm sao để sống qua ngày Quốc tế Lao động thế?"

Ngu Thiền không ngẩng đầu lên: "Nên sống như thế nào thì cứ sống như thế thôi."

"Ngày mai là sinh nhật của tớ, cùng đi đến thành phố đại học chơi đi!" Văn Vũ Tường nói.

Hai người bọn họ chơi với nhau từ lúc học trung học cơ sở đến khi lên trung học phổ thông, lại học cùng một lớp ở trường cấp ba, Văn Vũ Tường tự nhận mối quan hệ của bọn họ thân thiết hơn các bạn học khác một chút, đến mức việc bọn họ đánh nhau khi học trung học cơ sở đã trở thành một kỷ niệm đặc biệt.

Thật ra thời điểm học lớp bảy và lớp tám, thành tích của Văn Vũ Tường rất bình thường, mãi đến năm lớp chín mới tiến bộ hơn một chút, giống như được đả thông kinh mạch, thành tích thi trung học phổ thông thế mà không tệ lắm, bằng không thì cũng không có khả năng được phân đến lớp thực nghiệm số một cùng với Ngu Thiền.

"Không đi, quá nóng."

"Tớ đã kiểm tra dự báo thời tiết rồi, ngày Quốc tế Lao động nhiều độ sẽ giảm xuống, không còn nóng nữa. Hồ Vân Long có thể chèo thuyền, thả diều, đánh golf, thành phố đại học còn có rất nhiều phố ăn vặt, tớ sẽ đãi cậu, không cần cậu phải trả tiền." Văn Vũ Tường dây dưa nói.

Điều đầu tiên Ngu Thiền nghĩ đến lại là Bùi Vân Sơ, không biết cô có thể tình cờ gặp anh được không.

Nhưng rất nhanh cô đã bỏ đi cái suy nghĩ này của mình, người ham chơi như anh, chắc chắn cũng sẽ cùng Ngu Tân Cố đi du lịch tốt nghiệp rồi.

"Chu Lệ Lệ cũng muốn đi, cậu cho tớ chút thể diện đi!"

Lúc này Ngu Thiền mới chịu thua: "Đợi đến lúc đó xem sao đã!"

"Cái gì gọi là đến lúc đó rồi xem? Đã nói sẽ đi cùng nhau rồi, cậu đừng khiến người ta tụt hứng chứ, sáng mai tớ sẽ tới đón cậu." Văn Vũ Tường khôi phục giọng điệu con ông cháu cha.

Ngu Thiền tan học về nhà, vừa mới đến tầng dưới của tiểu khu, không ngờ lại gặp được Bùi Vân Sơ đã lâu không thấy.

Hình như anh đã gầy đi không ít, xung quanh mắt có chút máu ứ đọng, giống như không được nghỉ ngơi tốt, lộ ra vẻ tiều tụy.

"Anh ơi?" Ngu Thiền chần chờ lên tiếng chào hỏi.

Bùi Vân Sơ ngẩng đầu, nở một nụ cười với cô: "Tiểu Thiền Thiền, tan học rồi sao?"

"Dạ." Ngu Thiền không biết vì sao anh xuất hiện ở chỗ này, có thể là do bọn họ đi du lịch trở về rồi chăng!

"Gần đây anh không được nghỉ ngơi tốt sao?" Ngu Thiền hỏi, Bùi Vân Sơ mà cô quen biết lúc nào cũng hăng hái, rất ít khi nhìn thấy anh tiều tụy như vậy.

"Ừ, gần đây anh hơi bận."

"Anh phải chú ý đến cơ thể đấy nhé." Ngu Thiền cảm thấy cô rất vô dụng, không thể gặp anh một chút sẽ thấy mất mát, rồi sẽ không nhịn được mà thấy đau lòng vì anh.

"Ôi chao, Tiểu Thiền Thiền đã học được cách quan tâm anh rồi cơ đấy, anh rất cảm động nha." Bùi Vân Sơ đưa tay sờ đỉnh đầu của cô.

Ánh mắt của Ngu Thiền cũng di chuyển theo tay anh, chỉ có điều cuối cùng Bùi Vân Sơ lại hơi chần chừ, không chạm vào đỉnh đầu của cô.

"Tiểu Thiền Thiền đã trưởng thành, em đi lên nhà đi! Anh cũng nên đi rồi."

Anh nói vô cùng tự nhiên, thu tay lại, vẫn như thường ngày nở một nụ cười dịu dàng mà có phần yếu ớt với Ngu Thiền, rồi xoay người đi về phía cửa tiểu khu.

Ngu Thiền đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng dần dần đi xa của anh, trong lòng dâng lên một nỗi mất mát khó tả.

Giữa họ lại càng trở nên xa lạ hơn.

Bùi Vân Sơ đi dưới ánh chiều tà, hoàng hôn buông xuống quanh người anh, giống như không thể sưởi ấm được cho anh. Bóng lưng cô độc lẻ loi dần đi xa, lại xuất hiện cảm giác dễ dàng bị vỡ nát.

Gặp quỷ rồi!

Ngu Thiền cảm thấy nhất định là do bộ lọc của kính cô quá dày, mới có thể có loại ảo giác đa sầu đa cảm này.

Nên cô cũng quay người đi lên tầng.

Lâm Mạn và Ngu Thiếu Huy đều ở nhà, hình như hai người đang bàn bạc gì đó, thấy cô trở về, thì im lặng không tiếp tục nói nữa.

"Tiểu Thiền, mau lại đây nếm thử quả sơn trà mà anh Tiểu Sơ của con mang sang đi." Lâm Mạn gọi.

"Anh con đâu rồi?" Ngu Thiền hỏi.

"Anh trai của con đi du lịch rồi mà!"

"Ơ, thế anh Tiểu Sơ một mình tới đây ạ?" Ngu Thiền hơi buồn bực, Bùi Vân Sơ không phải đi cùng với Ngu Tân Cố à!

"Cây sơn trà nhà thằng bé đã chín, nên hái một ít mang tới cho con." Lâm Mạn giải thích.

Ngu Thiền vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không nói ra được. Nếu Bùi Vân Sơ mang sơn trà sang cho cô, hẳn là sẽ nói cho cô biết trước chứ? Hơn nữa Ngu Tân Cố không có ở đây, bình thường Bùi Vân Sơ sẽ không đến nhà bọn họ.

Ngu Thiền cân nhắc một chút, mới cẩn thận hỏi: "Con vừa gặp anh ấy ở dưới tầng, anh ấy nhìn có vẻ gầy đi rất nhiều, có phải có chuyện gì hay không?"

Nét mặt của Lâm Mạn hơi phức tạp, nên Ngu Thiếu Huy đã mở miệng nói trước: "Cha và mẹ con cũng không rõ lắm, con có thể tự mình đi hỏi thằng bé mà."

"Dạ."

Cô gọi điện thoại cho Bùi Vân Sơ, kết quả là gọi đến mấy cuộc vẫn không liên lạc được, khiến cho Ngu Thiền buồn bực chỉ đành nói chuyện với anh bằng giọng nói qua Wechat mới biết được anh đã đổi số điện thoại.

"Đang yên lành sao lại đổi số điện thoại chứ?" Ngu Thiền không hiểu.

"Thấy số mới thích hợp hơn nên anh đổi." Bùi Vân Sơ vẫn dùng giọng điệu rời rạc như trước, mang theo một chút trêu chọc: "Nhanh như vậy Tiểu Thiền Thiền đã nhớ anh rồi à?"

"Anh bớt dát vàng lên mặt mình đi, hôm nay anh đến nhà em làm gì thế?"

"Đưa cho em quả sơn trà đó, năm nay quả sơn trà ngọt, nếu không ăn thì sau này sẽ không còn nữa, cho nên mang tới cho em một ít để nếm thử."



"Sao anh không đi du lịch cùng anh trai em vậy?"

"Nơi bọn họ muốn đi anh đã đi vô số lần, nên không đi nữa mà ở lại giúp đỡ chị Bùi Tuyết của em."

Ngu Thiền cảm thấy có khả năng cô đã suy nghĩ quá nhiều, Bùi Vân Sơ sinh ra là con cưng của trời, vừa không thiếu tiền, vừa không thiếu người thích, không tới lượt cô phải lo lắng.

Nghĩ như vậy, cô vừa thấy yên tâm thoải mái hơn, vừa không còn lo sợ vô cớ nữa.

Sáng sớm ngày mùng một tháng năm, Văn Vũ Tường đã gọi điện thoại cho cô, bảo cô xuống tầng.

"Sao cậu biết tớ sống ở đây?" Ngu Thiền nhìn thấy Văn Vũ Tường ở cửa tiểu khu, vô cùng buồn bực nói.

"Không phải cậu đã ghi lúc điền đơn của nhà trường sao?" Văn Vũ Tường bĩu môi.

Hai người cùng nhau đi tàu điện ngầm, tập hợp với đám người Chu Lệ Lệ. Chu Lệ Lệ nhìn thấy bọn họ, ánh mắt tự động trở nên tò mò.

Hôm nay thời tiết u ám, quả thật không nóng, buổi sáng bọn họ đi tới hồ Vân Long chèo thuyền, buổi chiều lại tìm một quán karaoke ca hát.

Mấy bạn học hung hăng thúc giục Ngu Thiền: "Tiểu Thiền, hát một bài đi! Đến đây nửa ngày rồi mà một bài cậu cũng không hát!"

"Đúng thế, cậu với nhân vật chính đều chưa hát một bài nào đấy, đến đây, hai cậu song ca một bài."

Tính cách Ngu Thiền tương đối hướng nội, không thích thể hiện bản thân, không có hứng thú với Karaoke, liền nói: "Tớ không thích hát, các cậu hát đi."

"Không sao không sao, tớ chọn cho hai cậu một bài hát đường phố cổ điển, cho anh Tường chúng ta chút mặt mũi đi mà!"

"Chết tiệt, các cậu muốn hát thì cứ hát, lằng nhà lằng nhằng mãi, đừng kéo tớ, tớ cũng không biết hát." Văn Vũ Tường hùng hổ nói.

"Không sao đâu, chắc chắn các cậu có thể hát bài này được."

Một đám người vô cùng ồn ào, chọn một bài tình ca nam nữ "Lúm đồng tiền nhỏ", rồi cố gắng nhét micro cho Ngu Thiền và Văn Vũ Tường.

Ngu Thiền cầm micro không yên lòng hừ hai tiếng, điện thoại di động vang lên, liền đưa micro cho Chu Lệ Lệ, ra ngoài nhận điện thoại.

Là điện thoại của Lâm Mạn gọi đến, cũng không có việc gì lớn, bà hỏi cô khi nào thì về, tối nay bọn họ đi tụ họp với bạn bè.

Ngu Thiền cúp điện thoại, trong chốc lát cũng không muốn trở về phòng. Cô không ngốc, biết những người đó đang trêu chọc cô với Văn Vũ Tường, sớm biết thế này cô sẽ không tới.

Cô quay người đi vào phòng vệ sinh, trong đó có hai cô gái đang trò với nhau. Vốn dĩ cô không có ý định nghe lén, không ngờ lại nghe được một cái tên quen thuộc -

"Bùi Vân Sơ cũng thảm quá đi mất? Chỉ trong một thoáng từ con cưng của trời trở thành con trai của người mang nợ, khó trách Lam Mộng Như vội vàng phân rõ giới hạn với cậu ta như vậy."

"Lam Mộng Như vốn là kẻ nịnh hót, có lẽ cô ta cũng đang ghi hận chuyện trước đây Bùi Vân Sơ từ chối cô ta. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cha Bùi Vân Sơ nợ một con số khổng lồ, Bùi Vân Sơ cho dù lớn lên đẹp trai, cũng không có người nào lại muốn gánh cùng đâu ha?! Còn có cái cô Đào Nhiễm Nhiễm kia, ngoài miệng nói thích cậu ta đã bốn năm, bây giờ không phải cũng không có tin tức gì sao?"

"Thực tế chính là như vậy, món nợ này quá lớn, tớ cảm thấy cả đời này tớ cũng không thể kiếm được nhiều như vậy. Đời này của Bùi Vân Sơ coi như đã bị hủy hoại rồi, phải giúp cha cậu ta trả nợ cả đời."

"Cha cậu ta thật sự không phải là con người mà, nợ nần một đống, còn bỏ vợ bỏ con, một mình trốn ra nước ngoài."

"Tớ nghe nói cha cậu ta ở nước ngoài đã sớm nuôi tiểu tam, bằng không sao có thể đối xử với con trai ruột của mình tàn nhẫn như vậy?"

"Chậc chậc, quả nhiên hào môn là vũng nước sâu không đáy…"

Ngu Thiền đứng ở bồn rửa tay, đầu vang lên tiếng ong ong, cả người như bị sét đánh.

Cô ngơ ngác đi tới lối ra an toàn, lấy điện thoại di động ra, bấm số của Bùi Vân Sơ.

"Tiểu Thiền Thiền."

Giọng nói của anh hơi khàn khàn, hoàn toàn khác biệt với âm thanh trong trẻo lúc bình thường.

"Anh ơi, em biết hết rồi." Ngu Thiền mở miệng, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào.

Đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc một lát thì trả lời: "Thì ra Tiểu Thiền Thiền lại biết nhanh như vậy, có phải anh khiến em lo lắng hay không?"

"Anh đang ở đâu thế?" Ngu Thiền không thích anh dùng giọng điệu ra vẻ thoải mái như vậy để nói chuyện.

Bùi Vân Sơ không trả lời thẳng với cô mà nói vòng: "Tiểu Thiền, cảm ơn em. Nhưng đây là chuyện của người lớn, anh sẽ xử lý tốt, em đừng lo lắng..."

Ngu Thiền biết anh vẫn luôn coi cô như một đứa bé.

"Anh ơi, em không còn là trẻ con nữa!"

"Ừ, anh biết em đã trưởng thành rồi." Giọng nói của Bùi Vân Sơ nhẹ nhàng lại bay bổng, tựa như một tiếng thở dài.

Nhưng rơi vào trong lòng Ngu Thiền, lại vô cùng nặng trĩu.

"Anh không nói cho em biết thì thôi, em sẽ tự đi tìm hiểu!" Ngu Thiền giận dỗi nói.

Cô cầm điện thoại di động, chờ Bùi Vân Sơ tự mình nói cho cô biết, kết quả không đợi được câu trả lời của Bùi Vân Sơ, mà là Văn Vũ Tường tìm tới.

"Ngu Thiền, cậu trốn ở chỗ này làm gì?"

Ngu Thiền cúp điện thoại, thấy hơi bực bội: "Tớ đang nói chuyện với anh trai của tớ."

"Ồ, ngày mùng một tháng năm anh ấy vẫn ở trường sao?"

Ngu Thiền qua loa ừ một tiếng: "Tớ muốn đi tìm anh ấy."

"Vậy tớ đưa cậu đi."

"Tớ tự đi tìm được, không cần cậu đưa."

"Tớ đã nói sẽ đưa cậu đi thì tớ sẽ đưa, sao cậu lại lằng nhằng như vậy, nhỡ đâu trên đường cậu xảy ra chuyện, tớ biết ăn nói với anh trai cậu như thế nào?" Văn Vũ Tường vội vàng nói.



Ngu Thiền liếc nhìn cậu ta: "Cả người cậu đầy mùi rượu, anh trai tớ mà ngửi được, sẽ mắng tớ chơi với thiếu niên không đứng đắn!"

"..."

Văn Vũ Tường chịu thua.

Ngu Thiền quay lại cầm túi xách nhỏ của mình lên, chào tạm biệt Văn Vũ Tường với Chu Lệ Lệ rồi mới rời đi.

Cô chạy tới Đại học Thanh Cương, ở dưới lầu ký túc xá Mai Uyển số ba lưỡng lự một lúc lâu, mới lấy hết dũng khí đi vào giải thích với dì quản lý.

Có lẽ là do dung mạo của cô ngoan ngoãn, nên dì quản lý chỉ bảo cô tới đăng ký sơ qua rồi cho cô vào.

Cô định cho Bùi Vân Sơ một bất ngờ, kết quả căn bản gần đây Bùi Vân Sơ không ở phòng ngủ, ba người còn lại đều đi du lịch, nam sinh phòng ngủ cách vách nhìn thấy cô gõ cửa, có lòng tốt nói cho cô biết.

Ngu Thiền ra khỏi ký túc xá, ở trong danh bạ mở wechat của Bùi Tuyết ra, hỏi địa chỉ của Bùi Vân Sơ.

Bùi Tuyết gửi cho cô một cái định vị, bảo cô đi qua, chờ sau khi ăn cơm tan tầm rồi cùng đi gặp Bùi Vân Sơ.

Lúc cô đến, đã làm chậm trễ không ít thời gian, chờ đến lúc Bùi Tuyết dẫn cô đi vào bệnh viện tìm Bùi Vân Sơ, thì trời đã tối.

Mẹ Bùi tức giận đến mức đổ bệnh, mấy ngày nay đang nằm viện, Bùi Vân Sơ cũng chủ yếu sống trong bệnh viện.

Bây giờ cả nhà, cả xe của bọn họ đều bị ngân hàng đem đi bán đấu giá để trả nợ, tài sản còn lại cũng bị cha của Bùi Vân Sơ lập kế hoạch chuyển ra nước ngoài. Cha anh thiếu nợ, chủ nợ tìm không được, đành phải tìm Bùi Vân Sơ cùng mẹ anh giải quyết.

Môi trường ở phòng bệnh không tốt, ở với một số bệnh nhân khác, không gian rất hẹp. Bùi Tuyết đi về phía giường ngủ thứ nhất: "Thím, Tiểu Sơ đâu rồi?"

Người trên giường lau khóe mắt: "Tiểu Sơ vừa mới đi ra ngoài."

"Tiểu Thiền tới thăm mọi người."

Ngu Thiền có phần cẩn thận nói một câu "Chào dì ạ", vẻ mặt của mẹ Bùi xanh xao, hoàn toàn không hợp với quý bà xinh đẹp thời trang trong trí nhớ của cô.

"Cảm ơn Tiểu Thiền, cháu ngồi đi!"

Ngu Thiền không chờ được, muốn gặp Bùi Vân Sơ, liền nói: "Cháu ra bên ngoài xem một chút."

"Ừ, thằng bé vào nhà vệ sinh, chắc một lúc nữa sẽ trở về." Mẹ Bùi nói.

Phòng vệ sinh nằm ở phía bên trái, có một chỗ ngồi ở cuối hành lang, bởi vì nơi đó hẻo lánh, nên có rất ít người đi qua.

Ngu Thiền đi đến, nhìn thấy Bùi Vân Sơ đang ngồi trong bóng tối. Trên tay anh kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc đỏ hồng lóe lên rồi chợt tắt, phản chiếu một khuôn mặt u buồn mà mang theo chút đẹp đẽ.

Nhìn thấy một màn như vậy, không hiểu sao lồng ngực Ngu Thiền lại cảm thấy khó chịu, cô bước từng bước tới bên người Bùi Vân Sơ, ấn vai của Bùi Vân Sơ, hơi khom lưng, đoạt lấy điếu thuốc trên tay anh.

Bùi Vân Sơ nghiêng đầu, đáy mắt hiện lên một tia sáng, ngay sau đó anh cười khổ: "Em thật sự tìm tới đây sao?"

Ngu Thiền ngồi dưới đất sát bên cạnh anh: "Chỉ có người lớn mấy người mới nói dối."

Bùi Vân Sơ lắc đầu, sợ là cô đã quên ngay từ đầu cô lừa gạt anh nói không biết chuyện của Ngu Tân Cố.

"Muộn như vậy rồi sao còn chạy tới?"

"Anh không muốn nói cho em biết, em đành phải tự mình chạy tới."

Bùi Vân Sơ không có cách nào bắt cô, đoạt lấy điếu thuốc trên tay cô, ấn xuống mặt đất dập tắt: "Đứng dậy nào, trên mặt đất bẩn lắm."

Bùi Vân Sơ ném đầu thuốc lá vào thùng rác, thấy Ngu Thiền vẫn còn ngồi nguyên một chỗ, anh lại quay trở lại: "Sao thế? Không nỡ đi à?"

"Lúc nãy chạy chân đau, không đứng dậy nổi."

Cô gái nhỏ làm ra vẻ nũng nịu.

Bùi Vân Sơ đành phải đưa tay ra, kéo cô lên.

Ngu Thiền thuận tay ôm lấy anh, đem đầu vùi ở trước ngực Bùi Vân Sơ, buồn bực nói: "Anh ơi, anh đừng đau lòng quá, em sẽ ở bên anh, mặc kệ anh gặp chuyện gì, em vĩnh viễn sẽ ở bên anh, chúng ta cùng nhau đối mặt!"

Trong lòng Bùi Vân Sơ thấy ấm áp, hốc mắt cũng có chút nóng lên, những ngày này anh đã phải trải qua sự lừa gạt cùng phản bội, cũng trải nghiệm được sự lạnh lẽo của tình người, chịu hết tất cả các loại nói xấu và khinh thường nhưng chưa từng có một ai nói với anh sẽ ở bên anh, cùng anh đối mặt.

"Cô bé ngốc này." Bùi Vân Sơ vỗ vỗ vai của cô, nhẹ nhàng kéo cô ra: "Anh không cảm thấy tủi thân, ngược lại sao em lại thấy tủi thân rồi?"

"Em tủi thân thay cho anh, anh không cần phải quá đau lòng, những người kia không xứng!"

Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên nhìn anh, trong con ngươi đầu nước mắt hiện lên sự chân thành, còn có mấy phần tức giận bất bình.

Có thể là tính tình trẻ con, chưa từng phải chịu sự dơ bẩn của thế gian, mới luôn giữ được sự trong sáng thuần khiết này.

Cảm xúc kiềm chế và tuyệt vọng của Bùi Vân Sơ mấy ngày hôm nay quả thực đã được cô gái nhỏ này xoa dịu.

Anh đưa tay sờ sờ đầu cô: "Cảm ơn Tiểu Thiền Thiền, anh rất cảm động, nhận được phần tấm lòng này của em là đủ rồi. Đi thôi, anh đưa em về nhà!"

Thành phố Đại học cách nhà Ngu Thiền khá xa, cho dù có chọn cách nhanh nhất là ngồi tàu điện ngầm, cộng thêm đoạn đường trước sau bị trì hoãn thời gian, cũng phải cần ít nhất hai giờ đồng hồ.

Ngu Thiền lắc đầu: "Em sẽ đi cùng bạn học về, bọn họ đang ở chợ đêm đợi em."

"Hôm nay đi chơi với bạn học sao?" Khó trách vừa nãy gọi điện thoại anh có nghe thấy giọng nam.

"Vâng, hôm nay sinh nhật bạn học."

"Con trai?"

Ngu Thiền nhận ra có phần không đúng, đỏ mặt, nhanh chóng giải thích: "Có rất nhiều bạn học nữ nữa."

Bùi Vân Sơ nhìn thấy bộ dáng hốt hoảng của cô, chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu: "Anh không ý tứ gì khác, chỉ muốn nhắc nhở em chú ý an toàn mà thôi, vậy anh đưa em tới đó."

"Không cần đâu, nơi em cần đến cũng chỉ cách chỗ này mấy trăm mét, em có thể tự đi đến đó được." Ngu Thiền từ trong túi lấy ra một tấm thẻ, đặt vào tay của Bùi Vân Sơ: "Anh ơi, tiền của em đều cho anh hết, sau này sẽ tiếp tục kiếm tiền."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Mai Ngọt Ngào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook