Chương 44:
Sương Nhiễm Y
14/08/2024
Bùi Vân Sơ hơi giật mình, sau đó bật cười: “Cái tính chiếm hữu này của em thật giống với đứa trẻ ba tuổi, chứ làm gì có ai lớn mà vẫn ngang ngược như vậy chứ?”
“Em không quan tâm, em cứ ngang ngược vậy đấy! Anh mà yêu đương em sẽ không làm em gái anh nữa!” Ngu Thiền bày ra vẻ bất cần nói.
“Được được được, em nói sao thì là như vậy. Theo anh vào trong trước đã, mọi người đều đang đợi đó.” Bùi Vân Sơ thấy vậy thì lên tiếng dỗ dành.
Ngu Thiền cảm thấy rất mất mặt, vừa rồi cô xúc động quá, vậy mà lại buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng của mình. Không biết rốt cuộc là Bùi Vân Sơ hiểu nhưng giả vờ hồ đồ hay thật sự cho rằng cô là một đứa trẻ không biết gì.
“Em không vào nữa đâu!” Ánh mắt Ngu Thiền trốn tránh, là cô đang chột dạ.
Bùi Vân Sơ cười khẽ: “Đi thôi! Về nhà một mình buồn lắm.”
Lúc này Ngu Thiền mới chịu quay lại cùng anh nhưng trong lòng cô không tránh khỏi mất tự nhiên: “Anh, lát nữa anh đừng… Đừng nhắc tới chuyện này được không.”
Bùi Vân Sơ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười: “Bây giờ mới cảm thấy khó xử à? Em nghĩ oan cho anh lâu như vậy, món nợ này phải tính thế nào đây?”
“Em…” Ngu Thiền ấp úng: “Vậy anh muốn bồi thường thế nào?”
Bùi Vân Sơ mỉm cười lắc đầu: “Sau này có chuyện gì thì đừng giấu trong lòng, như vậy chẳng phải là sẽ khiến tất cả mọi người cùng khó chịu à?”
“Vâng.”
Đại khái là thấy tâm trạng Ngu Thiền gần đây không tốt nên Ngu Tân Cố cũng không truy hỏi cô như trước.
Bùi Vân Sơ giới thiệu Bùi Tuyết với Ngu Thiền, mặt cô đỏ như quả táo, ngoan ngoãn gọi cô ấy một tiếng chị.
Bùi Tuyết không nhịn được mà trêu đùa: “Tiểu Sơ, cô em gái này của em dễ xấu hổ thật đó.”
“Da mặt con bé mỏng, chị giơ cao đánh khẽ một tí.” Bùi Vân Sơ bênh vực nói.
“Chị cũng có phải thú dữ đâu, chẳng lẽ chị còn ăn thịt được con bé à?” Bùi Tuyết đưa cho Ngu Thiền một cái cánh gà nướng nói: “Em gái, thả lỏng chút đi. Em là em gái tiểu Sơ, cũng là em gái chị, chúng ta là người một nhà, đừng khách sáo.”
Thực ra là vì Ngu Thiền hiểu lầm quan hệ của cô ấy và Bùi Vân Sơ nên lúc gặp mặt mới cảm thấy xấu hổ. Nên lúc Ngu Thiền nhận lấy cánh gà rồi, cô chỉ biết nói cảm ơn.
Tính cách Bùi Tuyết rất cởi mở, cô ấy sẽ chủ động tìm chủ đề để nói chuyện. Ngu Thiền ăn cánh gà xong cũng ra nướng đồ giúp Bùi Tuyết, chỉ trong chốc lát hai cô gái đã vui vẻ nói chuyện với nhau.
Đại Tượng bê một thùng bia đến, các chàng trai vừa nướng vừa ăn. Ngu Tân Cố bị lửa than hun đến mức khó chịu nên bê bàn nhỏ ngồi sang một bên.
Bùi Vân Sơ mang một đĩa thịt dê nướng tiêu qua: “Cho cậu đó.”
Ngu Tân Cố thấy vậy thì lên tiếng chê: “Cháy thành than rồi còn ăn kiểu gì?”
Bùi Vân Sơ ngồi xuống bên cạnh anh, tiện tay mở một lon bia, ngửa đầu uống.
Ngu Tân Cố huých vai anh: “Cậu khuyên con nhóc đó quay lại kiểu gì vậy? Gần đây con bé kỳ lạ lắm, hỏi cả nửa ngày trời mà nó vẫn im lặng không nói câu nào, chẳng chịu nói năng gì cả.”
Bùi Vân Sơ im lặng như đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu sau lại nói một câu không liên quan: “Cậu cảm thấy tính chiếm hữu của tiểu Thiền có mạnh không?”
“Sao tự nhiên lại hỏi vấn đề này?” Ngu Tân Cố nhìn anh rồi nói: “Chắc cũng thường thôi! Nhưng mà thật sự keo kiệt lắm, tiền đã vào tay nó rồi thì đừng hòng moi ra được. Tiền học bổng, tiền mừng tuổi của con bé nhiều như vậy mà bảo nó mời một bữa cơm cũng không chịu, tôi chưa thấy ai keo kiệt như nó…”
“Đó gọi là tiết kiệm.” Bùi Vân Sơ ngắt lời anh.
“Một học sinh như con bé tiết kiệm như thế làm gì?” Ngu Tân Cố không hiểu: “Có phải con bé yêu sớm rồi không?”
“Hửm?”
“Tôi nghi ngờ cô nhóc này thất thường như vậy là vì yêu sớm, tốt nhất đừng để tôi bắt được.”
“Con gái trong tuổi dậy thì có tình cảm với các bạn nam là rất bình thường, từ từ chỉ bảo là được. Cậu đừng làm bậy kích thích sự nổi loạn của cô bé.” Bùi Vân Sơ nhắc nhở.
“Cậu xem dáng vẻ vô dụng của nó xem, đúng là mù quáng trong tình yêu, tôi mà biết được nó thích ai, tôi phải tìm tên đó rồi dạy dỗ cậu ta một trận!” Ngu Tân Cố lớn tiếng nói.
Bùi Vân Sơ: …
Anh vốn định thăm dò suy nghĩ của Ngu Thiền từ chỗ Ngu Tân Cố nhưng khi thấy phản ứng của Ngu Tân Cố như vậy, Bùi Vân Sơ cũng biết thông minh mà ngậm miệng lại.
Quả thực cô bé rất ỷ lại vào anh, có lẽ do từ nhỏ cô đã thiếu tình thương nên dễ lo lắng được mất. Vậy nên cô mới sợ mất mình, không muốn người khác chiếm mất sự chú ý của mình chăng?
Xem ra sau này phải khiến cô học cách trưởng thành độc lập thôi.
Nhưng cũng có thể đây chỉ là một giai đoạn trong tuổi dậy thì, đợi qua tuổi dậy thì, cô bé trưởng thành hơn, suy nghĩ chín chắn hơn, tới lúc đó nhớ lại e rằng bản thân cô cũng cảm thấy buồn cười.
Sau bữa tiệc nướng này, chẳng bao lâu Ngu Thiền đã bước vào năm học mới, mỗi lần nhớ tới sự thất thố của mình ngày hôm đó cô đều cảm thấy rất xấu hổ, vậy nên cô cũng không chủ động tìm Bùi Vân Sơ nữa.
Ngược lại, cứ cách vài ngày Bùi Vân Sơ lại hỏi thăm tình hình học hành của cô, Ngu Thiền ngoan ngoãn trả lời như một đứa em gái.
Dần dần, hai người liên lạc cũng ít đi, mỗi người đều bắt đầu bận rộn với cuộc sống của bản thân.
Ngu Thiền đăng ký thi piano, học hành khiến cô cảm thấy bận rộn hơn, cũng khiến cô bớt nhớ Bùi Vân Sơ đi một chút. Cô hận không thể trưởng thành ngay lập tức, như vậy mới khiến sự yêu thích của cô không còn trở nên xa cách nữa.
Nghỉ hè Bùi Vân Sơ cũng bận, Ngu Tân Cố cũng không hẹn anh đi chơi game, nghe nói anh đang bận giúp chị mình xử lý chuyện làm ăn.
Ngu Thiền không hỏi kỹ, cô chỉ biết sau khi ly hôn trở về nước, Bùi Tuyết đã thuê một căn phòng tại Thanh Cảng, gần các trường đại học nhưng lại cách chỗ bọn họ khá xa.
Ngu Thiền vì đăng ký thi piano, mà nghỉ hè này phải thi rồi nên cũng không có thời gian để chơi.
Sau khi cô vượt qua kỳ thi, Bùi Vân Sơ còn cố ý tới tặng quà cho cô.
Nửa năm không gặp, Bùi Vân Sơ không thay đổi chút nào, dáng vẻ vẫn như cũ, khiến cô nhìn cái đã động lòng.
Anh đi về phía cô, toàn thân được ánh chiều tà bao phủ: “Tiểu Thiền Thiền cao hơn rồi!”
Ngu Thiền nhất thời cảm thấy xa lạ, cô chỉ thản nhiên ‘ừm’ một tiếng.
“Sao, gặp anh không vui à?” Bùi Vân Sơ hỏi.
“Không phải.”
“Nhưng đến giờ em vẫn chưa gọi anh.”
Ngu Thiền: “… Anh.”
“Vậy còn được.” Bùi Vân Sơ lại nói: “Lên xe, anh đưa em đi ăn, anh trai em cũng đang đợi ở đó.”
Đến giờ Ngu Thiền mới phát hiện Bùi Vân Sơ đã mua xe hơi rồi, trên xe còn có một hộp quà.
“Lát về nhớ cầm quà nhé, tiểu Thiền Thiền giỏi lắm, trước đây còn bảo anh dạy em chơi đàn, giờ xem ra phải là em dạy ngược lại anh mới đúng.”
Ngu Thiền: “Anh chơi Guitar đẹp trai hơn.”
“Đúng là dẻo miệng nhưng ít nói quá.” Bùi Vân Sơ nói: “Quả nhiên con gái lớn như quả bom nổ chậm.”
Ngu Thiền:…
“Ngày xưa lúc nào cũng quấn lấy anh đòi anh đưa đi chơi, giờ đi cùng anh lại chẳng nói câu nào.”
“Không phải do anh bận quá, không chịu đi chơi với em à?” Ngu Thiền nghe vậy thì phản bác.
Bùi Vân Sơ: “Tiểu Thiền Thiền, em tự hỏi lòng mình xem rốt cuộc là ai bận? Là ai không để ý đến ai?”
Ngu Thiền đuối lý, đúng là trong nửa năm này Bùi Vân Sơ từng nhiều lần chủ động nói chuyện với cô: “Lúc đi học em không được dùng điện thoại.”
“Ừ, chăm chỉ học hành là đúng.”
Ngu Thiền có chút buồn bực khi anh chỉ nói như vậy.
Bữa cơm này là Bùi Vân Sơ mời, mấy người anh em tốt bọn họ cùng nhau ăn một bữa. Bọn họ sắp sang năm ba đại học rồi, tất nhiên chủ đề nói chuyện cũng chuyển từ chơi game, chơi bóng rổ thành con gái.
Tạ Lâm Hãn rất kín miệng, không moi được gì từ miệng anh ta nên không biết đã có bạn gái chưa.
Thạch Đầu rất hứng thú với Bùi Vân Sơ: “Đại ca, cậu thật sự vẫn chưa thoát ế à? Không phải chứ! Cậu muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tiền có tiền, sao vẫn còn độc thân vậy?”
“Chẳng lẽ có bệnh gì à?” Nhiếp Hải Thần khinh bỉ nói một câu.
Bùi Vân Sơ lườm anh ta một cái: “Cậu mới có bệnh! Không phải lão Ngu cũng độc thân à?”
“Đệt, hai người các cậu đều có vấn đề!” Tạ Lâm Hãn khoa trương, nói.
Ngu Tân Cố đang ngồi cạnh Bùi Vân Sơ lập tức nhảy sang chỗ Ngu Thiền: “Các cậu đừng vu oan sự trong sạch của tôi, anh đây độc thân là vì yêu cầu cao, tạm thời chưa có ai vừa ý.”
“Không phải các cậu vẫn đợi cái cô gì đó tên Hàm từ thời cấp 3 đó chứ?”
“Chương Tử Hàm.”
“Đúng đúng đúng, là Chương Tử Hàm! Nghe nói cô ấy tới Đế Đô rồi, sống tốt lắm.”
Ngu Thiền vừa chậm rãi gỡ xương cá Sạo trong đĩa ra, vừa nghe bọn họ nói chuyện.
“Các cậu có sức tưởng tượng mạnh như vậy sao không đi làm biên kịch hết đi?” Bùi Vân Sơ nói, tầm mắt lại di chuyển về phía Ngu Thiền.
Ngu Thiền ngẩng đầu, vừa đúng lúc đụng phải đôi mắt mang theo ý xấu đó, tim đập lệch mất nửa nhịp.
Bùi Vân Sơ cười xấu xa, đùa giỡn nói: “Mình còn phải cưng chiều tiểu Thiền Thiền thêm hai năm nữa, sau đó mới tìm chị dâu cho cô bé được!”
“Đệt! Anh trai nuôi như cậu còn thân hơn cả lão Ngu.” Nhiếp Hải Thần nói.
“Chẳng trách, cậu chiều nó quá nên trước mặt tôi nó mới coi trời bằng vung.” Ngu Tân Cố nghe vậy không chịu được nữa mà lên tiếng.
Trong lòng Ngu Thiền vừa chua vừa ngọt, câu nói này như phán cho cô án tử hình, chỉ là hoãn tới hai năm sau mới thực hiện mà thôi.
Có lúc cô như chết lặng, cô nghĩ thực ra làm em gái anh cũng khá tốt, hay là cứ làm em gái anh cả đời đi.
Chương trình học của lớp 9 rất nặng, tuy nói Ngu Thiền đã được tuyển thẳng vào cấp 3 nhưng cô không vì vậy mà lơ là. Giáo viên thấy cô chăm chỉ học hành như vậy nên đã bảo cô từ bỏ suất tuyển thẳng đó, dùng thực lực của mình để thi.
Dù sao chỉ cần thành tích học tập của Ngu Thiền không lên xuống thất thường, thì việc cô thi trường nào cũng sẽ đỗ. Nếu có thể thi đỗ vào những trường top đầu của thành phố thì đó chính là sự tuyên truyền tốt nhất cho nhà trường.
Ngu Thiền không phụ lòng tin của thầy cô, thi đỗ cấp 3 với thành tích đứng thứ 2 toàn thành phố. Học kỳ này cô được nghỉ hè sớm, mà kỳ nghỉ lại kéo dài thêm hơn nửa tháng.
Ngu Tân Cố còn chưa nghỉ hè, môn chuyên ngành của năm 3 rất nhiều, phải tới khoảng mùng 10 tháng 7 bọn họ mới được nghỉ. Máy tính của Ngu Tân Cố bị hỏng nên anh bảo Lâm Mạn mang laptop ở nhà tới cho anh, Lâm Mạn không có thời gian rảnh nên việc này lại rơi xuống đầu Ngu Thiền.
Ngu Thiền xách laptop đi tới đại học Thanh Cương, đợi Ngu Tân Cố ở ngã tư Mai Uyển.
Nơi này chủ yếu đều là sinh viên kinh tế ở, mấy sinh viên nữ vừa đi vừa nói chuyện:
“Hoa khôi với nam vương trường mình ở bên nhau rồi à?”
“Đau lòng quá! Anh Sơ của tớ! Tớ thất tình mất rồi!”
“Được rồi, đừng có mê trai nữa, nếu không bọn tớ chỉ có thể giả vờ không quen cậu thôi.”
“Tớ vẫn luôn cảm thấy không ai xứng với anh Sơ của tớ! Chắc lần này Đào Nhiễm Nhiễm sẽ hết hy vọng.”
“Tàm tạm! Dù sao Lam Mộng Như cũng là hoa khôi, nhà có tiền có thế, cũng được coi là môn đăng hộ đối. Tóm lại, không cần biết anh Sơ yêu ai, chắc chắn sẽ không phải chúng ta.”
…
Ngu Thiền đứng dưới ánh mặt trời, mặt trời tháng 6 chiếu đến mức đầu cô phát đau nhưng cô không cảm nhận được chút hơi ấm nào.
Ngu Tân Cố đi ra, nhận laptop trên tay cô: “Sao mặt em trắng vậy.”
“Chắc là say nắng.”
“Ngốc! Không biết che ô à, em không gọi xe hả?” Ngu Tân Cố kéo cô: “Chỗ Bùi Vân Sơ có thuốc cảm nắng, em đi với anh.”
Ngu Thiền đi theo Ngu Tân Cố tới chỗ quản lý kí túc xá đăng ký, sau đó tới phòng của Ngu Tân Cố.
Trong phòng chỉ có một mình Lý Thao, Ngu Thiền hỏi: “Anh, Bùi Vân Sơ đâu?”
“Ai mà biết cậu ta lăn lộn ở xó nào!”
“Chắc có hẹn rồi!” Lý Thao quay đầu bồi thêm một câu.
“Cậu ta với cái cô tên Mộng gì đó thành đôi rồi à?” Ngu Tân Cố ngạc nhiên.
“Chắc chắn yêu nhau rồi, hôm qua Lam Mộng Như còn ngồi trên xe anh Sơ nữa đó. Nghe nói ba Lam Mộng Như quen biết với nhà anh Sơ, nói không chừng anh Sơ là người đầu tiên kết hôn đó.” Lý Thao nói.
Tai Ngu Thiền ù đi khi nghe mấy lời đó, cô cảm thấy tim mình như vỡ thành hai mảnh, cô đột nhiên đứng dậy: “Em phải về đây.”
Nói xong cô đi luôn.
“Uống thuốc trước đã.” Ngu Tân Cố còn đang tìm thuốc: “Đúng là không thể khiến người ta bớt lo lắng.”
Sau đó anh đuổi theo cô.
Ngu Thiền hồn bay phách lạc, nước mắt khiến mắt cô nhòe đi. Ngu Tân Cố đuổi tới, kéo cô lại: “Em chạy nhanh như vậy làm gì?”
Dòng người trên phố tấp nập, Ngu Thiền quay đầu ôm Ngu Tân Cố, chôn đầu trong ngực anh khóc lớn.
Ngu Tân Cố chưa từng gặp phải tình huống như vậy, nhất thời không biết phải làm sao: “Làm sao vậy?”
Lý Thao cũng đuổi theo: “Tiểu Thiền làm sao vậy?”
“Em, khó chịu.” Ngu Thiền nghẹn ngào nói, sau đó khóc nấc lên.
Ngu Tân Cố nhớ lần ở quảng trường Gia Đức, Ngu Thiền cũng khóc đau lòng như vậy.
“Nào, anh cõng em đi viện.” Ngu Tân Cố xoa đầu, dỗ dành cô.
Ngu Thiền không muốn để người khác nhìn thấy vẻ nhếch nhác của mình, vậy là cô bò lên lưng Ngu Tân Cố, vùi mặt vào hõm vai anh, cứ vậy khóc cả một đường.
Ngu Tân Cố và Lý Thao thay nhau dỗ cô nhưng chẳng có chút tác dụng nào.
Bác sĩ trong trường xem xét tình hình của cô, sau đó hỏi cô khó chịu ở đâu. Ngu Thiền chỉ có thể nói nhảm rằng mình chóng mặt, buồn nôn. Bác sĩ kê thuốc cảm nắng cho cô rồi dặn dò cô phải uống thuốc đúng giờ.
Ngu Thiền nhìn bác sĩ một cái rồi vội vàng trở về nhà, Ngu Tân Cố không yên tâm để cô đi một mình nhưng buổi chiều anh có bài thi tự chọn.
Chẳng biết Bùi Vân Sơ biết tin bọn họ ở trong viện từ đâu ra, anh chạy tới, thấy tình hình như vậy liền nói: “Buổi chiều cậu phải thi, để tôi đưa con bé về!”
“Được, vậy để tôi gọi điện cho mẹ, bảo mẹ tan làm sớm một chút.” Ngu Tân Cố nói.
Ngu Thiền không muốn Bùi Vân Sơ đưa mình về nhưng chẳng còn cách nào khác, cô chỉ đành lên xe Bùi Vân Sơ.
Sau khi lên xe cô dựa vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi, Bùi Vân Sơ thấy cô mệt mỏi nên tưởng rằng cô khó chịu vì bị bệnh, vậy nên cũng không đùa cô nữa.
Xe đi được nửa đường thì Bùi Vân Sơ dừng xe, anh lấy áo khoác ở ghế sau nhẹ nhàng đắp lên người Ngu Thiền.
Ngu Thiền vẫn thức nhưng không mở mắt, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Bùi Vân Sơ.
Nhưng một người tốt như vậy, dịu dàng như vậy, sau này lại thuộc về người khác.
Nước mắt Ngu Thiền không kìm được dâng lên, có một bàn tay ấm áp đặt lên trán cô.
“May mà không sốt, khó chịu thì ngủ thêm một lát.”
Ngu Thiền bị hai câu nói này hạ gục, anh luôn luôn như vậy, luôn quan tâm chăm sóc người em gái giả là cô đây.
Tới cổng chung cư, Bùi Vân Sơ đỡ cô dậy, Ngu Thiền lặng lẽ tránh né.
Lâm Mạn đã xin nghỉ đợi ở nhà, Ngu Thiền về đến nhà thì đi thẳng vào phòng ngủ. Lâm Mạn định giữ Bùi Vân Sơ lại ăn cơm nhưng anh khách sáo nói vài câu rồi rời đi.
Lần này Ngu Thiền “Ốm” cả một tuần, người cũng gầy đi khiến Lâm Mạn đau lòng muốn chết.
Từ đó về sau, Ngu Thiền không còn chủ động liên lạc với Bùi Vân Sơ nữa. Bùi Vân Sơ liên lạc với cô, cô cũng dùng đủ mọi lý do để từ chối.
May mà kỳ nghỉ hè này Bùi Vân Sơ không ở Thanh Cảng, vậy nên cơ hội để hai người gặp mặt cũng ít đi.
Thoáng chốc đã vào cấp 3, Ngu Thiền như một chú vịt con xấu xí biến thành thiên nga.
Cô đã cao đến 1m65, thành tích tốt, xinh đẹp, còn được các bạn học trong trường bình chọn là hoa khôi lạnh lùng.
Nhưng Ngu Thiền không hứng thú với những chuyện này, bây giờ cô chỉ tập trung học hành, trường cấp 3 này cũng có học bổng, mà học bổng cũng cao hơn hồi cấp 2.
Học hành, kiếm tiền trở thành ý nghĩa sống duy nhất của cô, học bổng cũng trở thành niềm an ủi duy nhất của cô.
“Em không quan tâm, em cứ ngang ngược vậy đấy! Anh mà yêu đương em sẽ không làm em gái anh nữa!” Ngu Thiền bày ra vẻ bất cần nói.
“Được được được, em nói sao thì là như vậy. Theo anh vào trong trước đã, mọi người đều đang đợi đó.” Bùi Vân Sơ thấy vậy thì lên tiếng dỗ dành.
Ngu Thiền cảm thấy rất mất mặt, vừa rồi cô xúc động quá, vậy mà lại buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng của mình. Không biết rốt cuộc là Bùi Vân Sơ hiểu nhưng giả vờ hồ đồ hay thật sự cho rằng cô là một đứa trẻ không biết gì.
“Em không vào nữa đâu!” Ánh mắt Ngu Thiền trốn tránh, là cô đang chột dạ.
Bùi Vân Sơ cười khẽ: “Đi thôi! Về nhà một mình buồn lắm.”
Lúc này Ngu Thiền mới chịu quay lại cùng anh nhưng trong lòng cô không tránh khỏi mất tự nhiên: “Anh, lát nữa anh đừng… Đừng nhắc tới chuyện này được không.”
Bùi Vân Sơ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười: “Bây giờ mới cảm thấy khó xử à? Em nghĩ oan cho anh lâu như vậy, món nợ này phải tính thế nào đây?”
“Em…” Ngu Thiền ấp úng: “Vậy anh muốn bồi thường thế nào?”
Bùi Vân Sơ mỉm cười lắc đầu: “Sau này có chuyện gì thì đừng giấu trong lòng, như vậy chẳng phải là sẽ khiến tất cả mọi người cùng khó chịu à?”
“Vâng.”
Đại khái là thấy tâm trạng Ngu Thiền gần đây không tốt nên Ngu Tân Cố cũng không truy hỏi cô như trước.
Bùi Vân Sơ giới thiệu Bùi Tuyết với Ngu Thiền, mặt cô đỏ như quả táo, ngoan ngoãn gọi cô ấy một tiếng chị.
Bùi Tuyết không nhịn được mà trêu đùa: “Tiểu Sơ, cô em gái này của em dễ xấu hổ thật đó.”
“Da mặt con bé mỏng, chị giơ cao đánh khẽ một tí.” Bùi Vân Sơ bênh vực nói.
“Chị cũng có phải thú dữ đâu, chẳng lẽ chị còn ăn thịt được con bé à?” Bùi Tuyết đưa cho Ngu Thiền một cái cánh gà nướng nói: “Em gái, thả lỏng chút đi. Em là em gái tiểu Sơ, cũng là em gái chị, chúng ta là người một nhà, đừng khách sáo.”
Thực ra là vì Ngu Thiền hiểu lầm quan hệ của cô ấy và Bùi Vân Sơ nên lúc gặp mặt mới cảm thấy xấu hổ. Nên lúc Ngu Thiền nhận lấy cánh gà rồi, cô chỉ biết nói cảm ơn.
Tính cách Bùi Tuyết rất cởi mở, cô ấy sẽ chủ động tìm chủ đề để nói chuyện. Ngu Thiền ăn cánh gà xong cũng ra nướng đồ giúp Bùi Tuyết, chỉ trong chốc lát hai cô gái đã vui vẻ nói chuyện với nhau.
Đại Tượng bê một thùng bia đến, các chàng trai vừa nướng vừa ăn. Ngu Tân Cố bị lửa than hun đến mức khó chịu nên bê bàn nhỏ ngồi sang một bên.
Bùi Vân Sơ mang một đĩa thịt dê nướng tiêu qua: “Cho cậu đó.”
Ngu Tân Cố thấy vậy thì lên tiếng chê: “Cháy thành than rồi còn ăn kiểu gì?”
Bùi Vân Sơ ngồi xuống bên cạnh anh, tiện tay mở một lon bia, ngửa đầu uống.
Ngu Tân Cố huých vai anh: “Cậu khuyên con nhóc đó quay lại kiểu gì vậy? Gần đây con bé kỳ lạ lắm, hỏi cả nửa ngày trời mà nó vẫn im lặng không nói câu nào, chẳng chịu nói năng gì cả.”
Bùi Vân Sơ im lặng như đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu sau lại nói một câu không liên quan: “Cậu cảm thấy tính chiếm hữu của tiểu Thiền có mạnh không?”
“Sao tự nhiên lại hỏi vấn đề này?” Ngu Tân Cố nhìn anh rồi nói: “Chắc cũng thường thôi! Nhưng mà thật sự keo kiệt lắm, tiền đã vào tay nó rồi thì đừng hòng moi ra được. Tiền học bổng, tiền mừng tuổi của con bé nhiều như vậy mà bảo nó mời một bữa cơm cũng không chịu, tôi chưa thấy ai keo kiệt như nó…”
“Đó gọi là tiết kiệm.” Bùi Vân Sơ ngắt lời anh.
“Một học sinh như con bé tiết kiệm như thế làm gì?” Ngu Tân Cố không hiểu: “Có phải con bé yêu sớm rồi không?”
“Hửm?”
“Tôi nghi ngờ cô nhóc này thất thường như vậy là vì yêu sớm, tốt nhất đừng để tôi bắt được.”
“Con gái trong tuổi dậy thì có tình cảm với các bạn nam là rất bình thường, từ từ chỉ bảo là được. Cậu đừng làm bậy kích thích sự nổi loạn của cô bé.” Bùi Vân Sơ nhắc nhở.
“Cậu xem dáng vẻ vô dụng của nó xem, đúng là mù quáng trong tình yêu, tôi mà biết được nó thích ai, tôi phải tìm tên đó rồi dạy dỗ cậu ta một trận!” Ngu Tân Cố lớn tiếng nói.
Bùi Vân Sơ: …
Anh vốn định thăm dò suy nghĩ của Ngu Thiền từ chỗ Ngu Tân Cố nhưng khi thấy phản ứng của Ngu Tân Cố như vậy, Bùi Vân Sơ cũng biết thông minh mà ngậm miệng lại.
Quả thực cô bé rất ỷ lại vào anh, có lẽ do từ nhỏ cô đã thiếu tình thương nên dễ lo lắng được mất. Vậy nên cô mới sợ mất mình, không muốn người khác chiếm mất sự chú ý của mình chăng?
Xem ra sau này phải khiến cô học cách trưởng thành độc lập thôi.
Nhưng cũng có thể đây chỉ là một giai đoạn trong tuổi dậy thì, đợi qua tuổi dậy thì, cô bé trưởng thành hơn, suy nghĩ chín chắn hơn, tới lúc đó nhớ lại e rằng bản thân cô cũng cảm thấy buồn cười.
Sau bữa tiệc nướng này, chẳng bao lâu Ngu Thiền đã bước vào năm học mới, mỗi lần nhớ tới sự thất thố của mình ngày hôm đó cô đều cảm thấy rất xấu hổ, vậy nên cô cũng không chủ động tìm Bùi Vân Sơ nữa.
Ngược lại, cứ cách vài ngày Bùi Vân Sơ lại hỏi thăm tình hình học hành của cô, Ngu Thiền ngoan ngoãn trả lời như một đứa em gái.
Dần dần, hai người liên lạc cũng ít đi, mỗi người đều bắt đầu bận rộn với cuộc sống của bản thân.
Ngu Thiền đăng ký thi piano, học hành khiến cô cảm thấy bận rộn hơn, cũng khiến cô bớt nhớ Bùi Vân Sơ đi một chút. Cô hận không thể trưởng thành ngay lập tức, như vậy mới khiến sự yêu thích của cô không còn trở nên xa cách nữa.
Nghỉ hè Bùi Vân Sơ cũng bận, Ngu Tân Cố cũng không hẹn anh đi chơi game, nghe nói anh đang bận giúp chị mình xử lý chuyện làm ăn.
Ngu Thiền không hỏi kỹ, cô chỉ biết sau khi ly hôn trở về nước, Bùi Tuyết đã thuê một căn phòng tại Thanh Cảng, gần các trường đại học nhưng lại cách chỗ bọn họ khá xa.
Ngu Thiền vì đăng ký thi piano, mà nghỉ hè này phải thi rồi nên cũng không có thời gian để chơi.
Sau khi cô vượt qua kỳ thi, Bùi Vân Sơ còn cố ý tới tặng quà cho cô.
Nửa năm không gặp, Bùi Vân Sơ không thay đổi chút nào, dáng vẻ vẫn như cũ, khiến cô nhìn cái đã động lòng.
Anh đi về phía cô, toàn thân được ánh chiều tà bao phủ: “Tiểu Thiền Thiền cao hơn rồi!”
Ngu Thiền nhất thời cảm thấy xa lạ, cô chỉ thản nhiên ‘ừm’ một tiếng.
“Sao, gặp anh không vui à?” Bùi Vân Sơ hỏi.
“Không phải.”
“Nhưng đến giờ em vẫn chưa gọi anh.”
Ngu Thiền: “… Anh.”
“Vậy còn được.” Bùi Vân Sơ lại nói: “Lên xe, anh đưa em đi ăn, anh trai em cũng đang đợi ở đó.”
Đến giờ Ngu Thiền mới phát hiện Bùi Vân Sơ đã mua xe hơi rồi, trên xe còn có một hộp quà.
“Lát về nhớ cầm quà nhé, tiểu Thiền Thiền giỏi lắm, trước đây còn bảo anh dạy em chơi đàn, giờ xem ra phải là em dạy ngược lại anh mới đúng.”
Ngu Thiền: “Anh chơi Guitar đẹp trai hơn.”
“Đúng là dẻo miệng nhưng ít nói quá.” Bùi Vân Sơ nói: “Quả nhiên con gái lớn như quả bom nổ chậm.”
Ngu Thiền:…
“Ngày xưa lúc nào cũng quấn lấy anh đòi anh đưa đi chơi, giờ đi cùng anh lại chẳng nói câu nào.”
“Không phải do anh bận quá, không chịu đi chơi với em à?” Ngu Thiền nghe vậy thì phản bác.
Bùi Vân Sơ: “Tiểu Thiền Thiền, em tự hỏi lòng mình xem rốt cuộc là ai bận? Là ai không để ý đến ai?”
Ngu Thiền đuối lý, đúng là trong nửa năm này Bùi Vân Sơ từng nhiều lần chủ động nói chuyện với cô: “Lúc đi học em không được dùng điện thoại.”
“Ừ, chăm chỉ học hành là đúng.”
Ngu Thiền có chút buồn bực khi anh chỉ nói như vậy.
Bữa cơm này là Bùi Vân Sơ mời, mấy người anh em tốt bọn họ cùng nhau ăn một bữa. Bọn họ sắp sang năm ba đại học rồi, tất nhiên chủ đề nói chuyện cũng chuyển từ chơi game, chơi bóng rổ thành con gái.
Tạ Lâm Hãn rất kín miệng, không moi được gì từ miệng anh ta nên không biết đã có bạn gái chưa.
Thạch Đầu rất hứng thú với Bùi Vân Sơ: “Đại ca, cậu thật sự vẫn chưa thoát ế à? Không phải chứ! Cậu muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tiền có tiền, sao vẫn còn độc thân vậy?”
“Chẳng lẽ có bệnh gì à?” Nhiếp Hải Thần khinh bỉ nói một câu.
Bùi Vân Sơ lườm anh ta một cái: “Cậu mới có bệnh! Không phải lão Ngu cũng độc thân à?”
“Đệt, hai người các cậu đều có vấn đề!” Tạ Lâm Hãn khoa trương, nói.
Ngu Tân Cố đang ngồi cạnh Bùi Vân Sơ lập tức nhảy sang chỗ Ngu Thiền: “Các cậu đừng vu oan sự trong sạch của tôi, anh đây độc thân là vì yêu cầu cao, tạm thời chưa có ai vừa ý.”
“Không phải các cậu vẫn đợi cái cô gì đó tên Hàm từ thời cấp 3 đó chứ?”
“Chương Tử Hàm.”
“Đúng đúng đúng, là Chương Tử Hàm! Nghe nói cô ấy tới Đế Đô rồi, sống tốt lắm.”
Ngu Thiền vừa chậm rãi gỡ xương cá Sạo trong đĩa ra, vừa nghe bọn họ nói chuyện.
“Các cậu có sức tưởng tượng mạnh như vậy sao không đi làm biên kịch hết đi?” Bùi Vân Sơ nói, tầm mắt lại di chuyển về phía Ngu Thiền.
Ngu Thiền ngẩng đầu, vừa đúng lúc đụng phải đôi mắt mang theo ý xấu đó, tim đập lệch mất nửa nhịp.
Bùi Vân Sơ cười xấu xa, đùa giỡn nói: “Mình còn phải cưng chiều tiểu Thiền Thiền thêm hai năm nữa, sau đó mới tìm chị dâu cho cô bé được!”
“Đệt! Anh trai nuôi như cậu còn thân hơn cả lão Ngu.” Nhiếp Hải Thần nói.
“Chẳng trách, cậu chiều nó quá nên trước mặt tôi nó mới coi trời bằng vung.” Ngu Tân Cố nghe vậy không chịu được nữa mà lên tiếng.
Trong lòng Ngu Thiền vừa chua vừa ngọt, câu nói này như phán cho cô án tử hình, chỉ là hoãn tới hai năm sau mới thực hiện mà thôi.
Có lúc cô như chết lặng, cô nghĩ thực ra làm em gái anh cũng khá tốt, hay là cứ làm em gái anh cả đời đi.
Chương trình học của lớp 9 rất nặng, tuy nói Ngu Thiền đã được tuyển thẳng vào cấp 3 nhưng cô không vì vậy mà lơ là. Giáo viên thấy cô chăm chỉ học hành như vậy nên đã bảo cô từ bỏ suất tuyển thẳng đó, dùng thực lực của mình để thi.
Dù sao chỉ cần thành tích học tập của Ngu Thiền không lên xuống thất thường, thì việc cô thi trường nào cũng sẽ đỗ. Nếu có thể thi đỗ vào những trường top đầu của thành phố thì đó chính là sự tuyên truyền tốt nhất cho nhà trường.
Ngu Thiền không phụ lòng tin của thầy cô, thi đỗ cấp 3 với thành tích đứng thứ 2 toàn thành phố. Học kỳ này cô được nghỉ hè sớm, mà kỳ nghỉ lại kéo dài thêm hơn nửa tháng.
Ngu Tân Cố còn chưa nghỉ hè, môn chuyên ngành của năm 3 rất nhiều, phải tới khoảng mùng 10 tháng 7 bọn họ mới được nghỉ. Máy tính của Ngu Tân Cố bị hỏng nên anh bảo Lâm Mạn mang laptop ở nhà tới cho anh, Lâm Mạn không có thời gian rảnh nên việc này lại rơi xuống đầu Ngu Thiền.
Ngu Thiền xách laptop đi tới đại học Thanh Cương, đợi Ngu Tân Cố ở ngã tư Mai Uyển.
Nơi này chủ yếu đều là sinh viên kinh tế ở, mấy sinh viên nữ vừa đi vừa nói chuyện:
“Hoa khôi với nam vương trường mình ở bên nhau rồi à?”
“Đau lòng quá! Anh Sơ của tớ! Tớ thất tình mất rồi!”
“Được rồi, đừng có mê trai nữa, nếu không bọn tớ chỉ có thể giả vờ không quen cậu thôi.”
“Tớ vẫn luôn cảm thấy không ai xứng với anh Sơ của tớ! Chắc lần này Đào Nhiễm Nhiễm sẽ hết hy vọng.”
“Tàm tạm! Dù sao Lam Mộng Như cũng là hoa khôi, nhà có tiền có thế, cũng được coi là môn đăng hộ đối. Tóm lại, không cần biết anh Sơ yêu ai, chắc chắn sẽ không phải chúng ta.”
…
Ngu Thiền đứng dưới ánh mặt trời, mặt trời tháng 6 chiếu đến mức đầu cô phát đau nhưng cô không cảm nhận được chút hơi ấm nào.
Ngu Tân Cố đi ra, nhận laptop trên tay cô: “Sao mặt em trắng vậy.”
“Chắc là say nắng.”
“Ngốc! Không biết che ô à, em không gọi xe hả?” Ngu Tân Cố kéo cô: “Chỗ Bùi Vân Sơ có thuốc cảm nắng, em đi với anh.”
Ngu Thiền đi theo Ngu Tân Cố tới chỗ quản lý kí túc xá đăng ký, sau đó tới phòng của Ngu Tân Cố.
Trong phòng chỉ có một mình Lý Thao, Ngu Thiền hỏi: “Anh, Bùi Vân Sơ đâu?”
“Ai mà biết cậu ta lăn lộn ở xó nào!”
“Chắc có hẹn rồi!” Lý Thao quay đầu bồi thêm một câu.
“Cậu ta với cái cô tên Mộng gì đó thành đôi rồi à?” Ngu Tân Cố ngạc nhiên.
“Chắc chắn yêu nhau rồi, hôm qua Lam Mộng Như còn ngồi trên xe anh Sơ nữa đó. Nghe nói ba Lam Mộng Như quen biết với nhà anh Sơ, nói không chừng anh Sơ là người đầu tiên kết hôn đó.” Lý Thao nói.
Tai Ngu Thiền ù đi khi nghe mấy lời đó, cô cảm thấy tim mình như vỡ thành hai mảnh, cô đột nhiên đứng dậy: “Em phải về đây.”
Nói xong cô đi luôn.
“Uống thuốc trước đã.” Ngu Tân Cố còn đang tìm thuốc: “Đúng là không thể khiến người ta bớt lo lắng.”
Sau đó anh đuổi theo cô.
Ngu Thiền hồn bay phách lạc, nước mắt khiến mắt cô nhòe đi. Ngu Tân Cố đuổi tới, kéo cô lại: “Em chạy nhanh như vậy làm gì?”
Dòng người trên phố tấp nập, Ngu Thiền quay đầu ôm Ngu Tân Cố, chôn đầu trong ngực anh khóc lớn.
Ngu Tân Cố chưa từng gặp phải tình huống như vậy, nhất thời không biết phải làm sao: “Làm sao vậy?”
Lý Thao cũng đuổi theo: “Tiểu Thiền làm sao vậy?”
“Em, khó chịu.” Ngu Thiền nghẹn ngào nói, sau đó khóc nấc lên.
Ngu Tân Cố nhớ lần ở quảng trường Gia Đức, Ngu Thiền cũng khóc đau lòng như vậy.
“Nào, anh cõng em đi viện.” Ngu Tân Cố xoa đầu, dỗ dành cô.
Ngu Thiền không muốn để người khác nhìn thấy vẻ nhếch nhác của mình, vậy là cô bò lên lưng Ngu Tân Cố, vùi mặt vào hõm vai anh, cứ vậy khóc cả một đường.
Ngu Tân Cố và Lý Thao thay nhau dỗ cô nhưng chẳng có chút tác dụng nào.
Bác sĩ trong trường xem xét tình hình của cô, sau đó hỏi cô khó chịu ở đâu. Ngu Thiền chỉ có thể nói nhảm rằng mình chóng mặt, buồn nôn. Bác sĩ kê thuốc cảm nắng cho cô rồi dặn dò cô phải uống thuốc đúng giờ.
Ngu Thiền nhìn bác sĩ một cái rồi vội vàng trở về nhà, Ngu Tân Cố không yên tâm để cô đi một mình nhưng buổi chiều anh có bài thi tự chọn.
Chẳng biết Bùi Vân Sơ biết tin bọn họ ở trong viện từ đâu ra, anh chạy tới, thấy tình hình như vậy liền nói: “Buổi chiều cậu phải thi, để tôi đưa con bé về!”
“Được, vậy để tôi gọi điện cho mẹ, bảo mẹ tan làm sớm một chút.” Ngu Tân Cố nói.
Ngu Thiền không muốn Bùi Vân Sơ đưa mình về nhưng chẳng còn cách nào khác, cô chỉ đành lên xe Bùi Vân Sơ.
Sau khi lên xe cô dựa vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi, Bùi Vân Sơ thấy cô mệt mỏi nên tưởng rằng cô khó chịu vì bị bệnh, vậy nên cũng không đùa cô nữa.
Xe đi được nửa đường thì Bùi Vân Sơ dừng xe, anh lấy áo khoác ở ghế sau nhẹ nhàng đắp lên người Ngu Thiền.
Ngu Thiền vẫn thức nhưng không mở mắt, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Bùi Vân Sơ.
Nhưng một người tốt như vậy, dịu dàng như vậy, sau này lại thuộc về người khác.
Nước mắt Ngu Thiền không kìm được dâng lên, có một bàn tay ấm áp đặt lên trán cô.
“May mà không sốt, khó chịu thì ngủ thêm một lát.”
Ngu Thiền bị hai câu nói này hạ gục, anh luôn luôn như vậy, luôn quan tâm chăm sóc người em gái giả là cô đây.
Tới cổng chung cư, Bùi Vân Sơ đỡ cô dậy, Ngu Thiền lặng lẽ tránh né.
Lâm Mạn đã xin nghỉ đợi ở nhà, Ngu Thiền về đến nhà thì đi thẳng vào phòng ngủ. Lâm Mạn định giữ Bùi Vân Sơ lại ăn cơm nhưng anh khách sáo nói vài câu rồi rời đi.
Lần này Ngu Thiền “Ốm” cả một tuần, người cũng gầy đi khiến Lâm Mạn đau lòng muốn chết.
Từ đó về sau, Ngu Thiền không còn chủ động liên lạc với Bùi Vân Sơ nữa. Bùi Vân Sơ liên lạc với cô, cô cũng dùng đủ mọi lý do để từ chối.
May mà kỳ nghỉ hè này Bùi Vân Sơ không ở Thanh Cảng, vậy nên cơ hội để hai người gặp mặt cũng ít đi.
Thoáng chốc đã vào cấp 3, Ngu Thiền như một chú vịt con xấu xí biến thành thiên nga.
Cô đã cao đến 1m65, thành tích tốt, xinh đẹp, còn được các bạn học trong trường bình chọn là hoa khôi lạnh lùng.
Nhưng Ngu Thiền không hứng thú với những chuyện này, bây giờ cô chỉ tập trung học hành, trường cấp 3 này cũng có học bổng, mà học bổng cũng cao hơn hồi cấp 2.
Học hành, kiếm tiền trở thành ý nghĩa sống duy nhất của cô, học bổng cũng trở thành niềm an ủi duy nhất của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.