Chương 3: Chúng ta thực sự đi dạo?!
Huyền Nhâm
22/07/2015
Thực ra An Hạ cảm thấy không thể tin nổi cũng đúng thôi. Vì trước giờ, việc duy nhất Trường Giang có thể làm, kể cả Chủ Nhật, cũng chỉ là cái việc mà - ai - cũng - biết - là - việc - gì - đấy. Cảnh tượng xuất hiện nhiều nhất trong căn phòng riêng trên tầng bốn của ngôi nhà màu vàng luôn luôn là: một bé gái ôm cái gối ngồi chồm hỗm trên giường lớn, ánh mắt đau đáu nhìn sang một cậu bé khác đang cắm cúi trên bàn học. Chốc chốc không nhịn được, cô bé lại cất giọng hỏi: “Xong chưa?”
Tất nhiên, cái sự học thì làm gì có khái niệm “xong” hay “chưa”, thế nên sau này, An Hạ cũng nhờ vậy mà luyện được công phu kiên nhẫn vô địch. Cô bé ngoan ngoãn đó đến tận cùng cũng biết cách dẹp hết những câu hỏi thừa thãi đi, để quyết định hoặc là tiếp tục chờ, hoặc là kiếm cái gì khác mà làm... trong lúc chờ đó.
Còn vì sao An Hạ không có lựa chọn nào khác ngoài việc “phải chờ đợi” kia ra, thì câu trả lời chính xác nhất chỉ đơn giản là: Không nghĩ đến. Thực sự, về khía cạnh nào đó, cô nhỏ này đúng là rất đơn thuần.
Thực ra khoảng năm năm trước gì đó, cũng có một lần, Trường Giang đột ngột mở miệng ra rủ cô: Ngày mai ra ngoài với tôi một lúc không? Với một bé gái còn rất non và xanh, thì “đi ra ngoài” chắc chắn đồng nghĩa với việc đi chơi, đi công viên, đi bờ Hồ, đi siêu thị... rồi. Khỏi nói cô bé lúc đó háo hức đến mức nào. Thậm chí cả đêm ngủ cũng không yên.
Nhưng rồi sau đó thì sao? Bỏ mặc sự hồ hởi của cô, bạn Giang thân yêu không một chút lăn tăn nào mà kéo thẳng cô vào thư viện. Báo hại cô cả ngày trong đó, đến ho cũng không dám ho, đến thở cũng phải nén nhẹ.
Từ đó trở đi, An Hạ như chim sẻ sợ cành cong, tuyệt nhiên thôi trông chờ vào những gì gọi là “đặc ân” từ cậu bạn này nữa!
***
Thế nên ngay lúc này đây, khi Trường Giang một đường dẫn thẳng An Hạ vào trong khu vui chơi Thời Đại Mới, cô cảm thấy như quai hàm của mình muốn rớt ngay xuống đất.
Có... có... cái gì ở đây có thể thu hút được Giang nhị công tử nhỉ?! An Hạ đưa tay xoa xoa cằm, đi tới đi lui trước quầy gửi xe, lòng dạ rối bời. Ở đây có thư viện, hiệu sách, quán café, cả trường học nữa, không phải... không phải đây là một hình thức lừa đảo mới của cậu ta chứ?!
Nhưng An Hạ cũng không còn thời gian để mà hồi hộp nữa. Từ xa đã thấy Trường Giang đủng đỉnh trở lại, hai tay bỏ túi quần một cách nhàn nhã. Nhác qua mặt hắn, lại không thu được biểu cảm gì rõ ràng, cô nhỏ càng thêm quẫn bách tợn. An Hạ sớm lập một lời thề tiếp theo trong lòng: nếu hôm nay, hắn ta mà còn dẫn mình đến một trong những nơi “có liên quan” kia nữa, mình sẽ... mình sẽ...
“Bà định làm gì?!”
Một giọng nói trầm trầm không mấy quen tai đột ngột rót xuống, làm An Hạ nhảy thót mình, “Hả?!” lên một tiếng.
Trường Giang đã đứng trước mặt An Hạ từ lúc nào. Hắn đang hơi cúi người, nhìn chằm chằm vào mặt cô nhóc chơi với mình từ nhỏ kia đầy vẻ thị uy.
“A... Không... Không làm gì hết!” An Hạ vẫn chưa hết thảng thốt, không biết vì sao tên nhóc này lại đọc được ngay suy nghĩ của mình mà kịp thời ngăn chặn như vậy. “Đi! Đi! Đâu cũng được! Ông muốn đi đâu, tôi liền theo đó!”
Nhìn bộ dạng nhũn như con chi chi của người đi cùng, Trường Giang hơi chau mày, rồi cũng đứng thẳng người lên. Hắn khẽ “Hừ!” một tiếng nhỏ trong cổ họng, xoay lưng bước về phía thang máy. An Hạ vội vã cắp dép chạy theo.
Trường Giang nhíu mày đọc vài chỉ dẫn, rồi tùy tiện nhấn một số. Suốt lúc đó, An Hạ bên cạnh hết liếc sơ đồ, lại liếc hắn liên tục.
“Bà... cũng thật là nhạt nhẽo quá đi!”
An Hạ: “...”
***
Đến khi đặt chân lên sảnh chính của đường Thế Kỷ dưới lòng đất, An Hạ mới hiểu lúc nãy Trường Giang có ý gì.
Hỏi người ta mà cũng kiệm lời quá đi! Nói một câu đầy đủ “Bây giờ mình đi đâu”, hay là “Hôm nay bà thích chơi gì” thì chết à?! An Hạ tiếp tục chân đấm tay đá trong lòng. Nhưng thôi, ít ra đây cũng là khu mua sắm, trong vòng vài chục phút tới, cô cũng có thể tạm dẹp bớt nỗi lo “đi thư viện” lần thứ hai.
Mới sáng sớm, mà trên sảnh chính đã tấp nập người qua lại. Dọc theo đoạn đường đi là một dãy những cửa hàng cửa hiệu với đủ mọi thể loại cũng như cách trang trí, vô cùng bắt mắt. Dưới sàn nhà được lát đầy những ô gạch men với kích thước thật lớn, sáng loáng như gương, phản chiếu vô vàn những bóng đèn xinh xinh lấp lánh.
Dù không phải là lần đầu tiên đến chỗ này - hồi nó mới khai trương An Hạ đã được mẹ dẫn đi một lần rồi – nhưng lần đầu tiên Trường Giang đặt chân đến đây thì cô nhỏ có thể chắc chắn. Ấy vậy mà, khi An Hạ vẫn còn đang dáo dác ngó nghiêng, không ngớt bày tỏ sự ngạc nhiên xen lẫn hứng khởi trước sự xa hoa đẹp đẽ này, thì người bên cạnh lại một mực thẳng lưng bước đi, đến cả một cái quay đầu sang hai bên cũng tiếc.
“Ông định đi đâu vậy?”
Nhận ra sự không bình thường của Trường Giang, An Hạ bấm bụng đuổi theo, quyết tâm hỏi thẳng.
“Không đi đâu cả!”. Trường Giang thản nhiên trả lời. “Dạo quanh thôi!”
Lần này thì quai hàm mà An Hạ vẫn giữ gìn suốt trên đường đi đã thành công rơi cạch một tiếng xuống đất. Gã này, vừa nói là, đi dạo?! Cái trò mà trước giờ hắn vẫn luôn cho rằng thật vô bổ và tốn thời gian đó ư?!
Mẹ ơi, Trường Giang hôm nay đúng là uống lộn thuốc rồiiiiiiiii! Cô thấy như sét đánh bên tai, tiếp tục đứng như trời trồng, hoàn hảo đóng vai một tượng đá oai phong lẫm liệt ngay trước chốn đô hội phồn hoa.
Thôi được rồi, không sao không sao... An Hạ cố sức kéo quai hàm của mình trở về chỗ cũ. Đằng nào thì từ hôm qua đến giờ, hắn ta cũng đã không bình thường rồi. Nhưng, đi dạo cái mèo gì mà... còn nhanh hơn cả chạy bộ vậy?!
Mới nghĩ đến đó, nhìn lên đã thấy cái bóng áo xanh xanh của Trường Giang thấp thoáng một quãng xa. An Hạ lại lặp lại hành động lúc nãy, bấm bụng, rồi đuổi theo vậy.
***
Lần này thì cô nhỏ đã thành công trong việc kìm con ngựa vía kia lại. An Hạ từ đằng sau trực tiếp túm lấy lưng áo Trường Giang, một hai nhất quyết không buông.
“Sao vậy?!”
“Ông đi nhanh quá! Tôi không theo nổi!”
Trường Giang đến tận lúc này mới chịu quay lại nhìn cô nhỏ đang thở phì phò phía sau. Hai bím tóc bắt đầu rối lên, mặt mày đỏ ửng, cái áo khoác mỏng bên ngoài cũng bị xô lệch sang một bên. Rất mất phong độ.
“Chân ngắn... cũng tội nhỉ!”
Có ông mới tội! Đồ dài lưng tốn vải ăn no lại nằm! An Hạ vốn định mắng thầm, nhưng nghĩ lại, thấy hình như chỉ có vế trước là đúng với hắn thôi. Còn vế sau, đích thị chẳng sai khác mình là mấy, nên đến phút chót lại quyết định ngậm miệng, chỉ ấm ức nhìn.
Nhưng dù sao thì, hôm nay cũng là do hắn rủ trước, nên Trường Giang cũng không định làm gì đó tuyệt tình. Hắn lần đầu từ khi đến đây, rút một tay ra khỏi túi quần, nắm lấy tay An Hạ.
Đùa chứ! So với dắt chó đi dạo còn kém nhiệt tình hơn. Cô nhỏ u oán nghĩ trong lòng.
Thế là, một buổi sáng Chủ Nhật, trong sảnh chính của khu vui chơi mua sắm lớn nhất thành phố, lẫn trong dòng người qua lại tấp nập xuất hiện hai cô cậu thiếu niên, một cao một thấp, từ đầu đến cuối vẫn từ tốn dắt tay nhau đi, qua hết khu này đến khu khác. Chỉ khác chăng họ luôn đi trên một đường thẳng, không bày tỏ một chút hứng thú với bất kỳ cửa hàng nào trên đường, nhịp bước cũng rất chăm chú và đều nhau.
Nếu gọi đó là đi thể dục buổi sáng, hoặc đi diễu hành, có lẽ sẽ được coi là chuẩn mực!
Tất nhiên, cái sự học thì làm gì có khái niệm “xong” hay “chưa”, thế nên sau này, An Hạ cũng nhờ vậy mà luyện được công phu kiên nhẫn vô địch. Cô bé ngoan ngoãn đó đến tận cùng cũng biết cách dẹp hết những câu hỏi thừa thãi đi, để quyết định hoặc là tiếp tục chờ, hoặc là kiếm cái gì khác mà làm... trong lúc chờ đó.
Còn vì sao An Hạ không có lựa chọn nào khác ngoài việc “phải chờ đợi” kia ra, thì câu trả lời chính xác nhất chỉ đơn giản là: Không nghĩ đến. Thực sự, về khía cạnh nào đó, cô nhỏ này đúng là rất đơn thuần.
Thực ra khoảng năm năm trước gì đó, cũng có một lần, Trường Giang đột ngột mở miệng ra rủ cô: Ngày mai ra ngoài với tôi một lúc không? Với một bé gái còn rất non và xanh, thì “đi ra ngoài” chắc chắn đồng nghĩa với việc đi chơi, đi công viên, đi bờ Hồ, đi siêu thị... rồi. Khỏi nói cô bé lúc đó háo hức đến mức nào. Thậm chí cả đêm ngủ cũng không yên.
Nhưng rồi sau đó thì sao? Bỏ mặc sự hồ hởi của cô, bạn Giang thân yêu không một chút lăn tăn nào mà kéo thẳng cô vào thư viện. Báo hại cô cả ngày trong đó, đến ho cũng không dám ho, đến thở cũng phải nén nhẹ.
Từ đó trở đi, An Hạ như chim sẻ sợ cành cong, tuyệt nhiên thôi trông chờ vào những gì gọi là “đặc ân” từ cậu bạn này nữa!
***
Thế nên ngay lúc này đây, khi Trường Giang một đường dẫn thẳng An Hạ vào trong khu vui chơi Thời Đại Mới, cô cảm thấy như quai hàm của mình muốn rớt ngay xuống đất.
Có... có... cái gì ở đây có thể thu hút được Giang nhị công tử nhỉ?! An Hạ đưa tay xoa xoa cằm, đi tới đi lui trước quầy gửi xe, lòng dạ rối bời. Ở đây có thư viện, hiệu sách, quán café, cả trường học nữa, không phải... không phải đây là một hình thức lừa đảo mới của cậu ta chứ?!
Nhưng An Hạ cũng không còn thời gian để mà hồi hộp nữa. Từ xa đã thấy Trường Giang đủng đỉnh trở lại, hai tay bỏ túi quần một cách nhàn nhã. Nhác qua mặt hắn, lại không thu được biểu cảm gì rõ ràng, cô nhỏ càng thêm quẫn bách tợn. An Hạ sớm lập một lời thề tiếp theo trong lòng: nếu hôm nay, hắn ta mà còn dẫn mình đến một trong những nơi “có liên quan” kia nữa, mình sẽ... mình sẽ...
“Bà định làm gì?!”
Một giọng nói trầm trầm không mấy quen tai đột ngột rót xuống, làm An Hạ nhảy thót mình, “Hả?!” lên một tiếng.
Trường Giang đã đứng trước mặt An Hạ từ lúc nào. Hắn đang hơi cúi người, nhìn chằm chằm vào mặt cô nhóc chơi với mình từ nhỏ kia đầy vẻ thị uy.
“A... Không... Không làm gì hết!” An Hạ vẫn chưa hết thảng thốt, không biết vì sao tên nhóc này lại đọc được ngay suy nghĩ của mình mà kịp thời ngăn chặn như vậy. “Đi! Đi! Đâu cũng được! Ông muốn đi đâu, tôi liền theo đó!”
Nhìn bộ dạng nhũn như con chi chi của người đi cùng, Trường Giang hơi chau mày, rồi cũng đứng thẳng người lên. Hắn khẽ “Hừ!” một tiếng nhỏ trong cổ họng, xoay lưng bước về phía thang máy. An Hạ vội vã cắp dép chạy theo.
Trường Giang nhíu mày đọc vài chỉ dẫn, rồi tùy tiện nhấn một số. Suốt lúc đó, An Hạ bên cạnh hết liếc sơ đồ, lại liếc hắn liên tục.
“Bà... cũng thật là nhạt nhẽo quá đi!”
An Hạ: “...”
***
Đến khi đặt chân lên sảnh chính của đường Thế Kỷ dưới lòng đất, An Hạ mới hiểu lúc nãy Trường Giang có ý gì.
Hỏi người ta mà cũng kiệm lời quá đi! Nói một câu đầy đủ “Bây giờ mình đi đâu”, hay là “Hôm nay bà thích chơi gì” thì chết à?! An Hạ tiếp tục chân đấm tay đá trong lòng. Nhưng thôi, ít ra đây cũng là khu mua sắm, trong vòng vài chục phút tới, cô cũng có thể tạm dẹp bớt nỗi lo “đi thư viện” lần thứ hai.
Mới sáng sớm, mà trên sảnh chính đã tấp nập người qua lại. Dọc theo đoạn đường đi là một dãy những cửa hàng cửa hiệu với đủ mọi thể loại cũng như cách trang trí, vô cùng bắt mắt. Dưới sàn nhà được lát đầy những ô gạch men với kích thước thật lớn, sáng loáng như gương, phản chiếu vô vàn những bóng đèn xinh xinh lấp lánh.
Dù không phải là lần đầu tiên đến chỗ này - hồi nó mới khai trương An Hạ đã được mẹ dẫn đi một lần rồi – nhưng lần đầu tiên Trường Giang đặt chân đến đây thì cô nhỏ có thể chắc chắn. Ấy vậy mà, khi An Hạ vẫn còn đang dáo dác ngó nghiêng, không ngớt bày tỏ sự ngạc nhiên xen lẫn hứng khởi trước sự xa hoa đẹp đẽ này, thì người bên cạnh lại một mực thẳng lưng bước đi, đến cả một cái quay đầu sang hai bên cũng tiếc.
“Ông định đi đâu vậy?”
Nhận ra sự không bình thường của Trường Giang, An Hạ bấm bụng đuổi theo, quyết tâm hỏi thẳng.
“Không đi đâu cả!”. Trường Giang thản nhiên trả lời. “Dạo quanh thôi!”
Lần này thì quai hàm mà An Hạ vẫn giữ gìn suốt trên đường đi đã thành công rơi cạch một tiếng xuống đất. Gã này, vừa nói là, đi dạo?! Cái trò mà trước giờ hắn vẫn luôn cho rằng thật vô bổ và tốn thời gian đó ư?!
Mẹ ơi, Trường Giang hôm nay đúng là uống lộn thuốc rồiiiiiiiii! Cô thấy như sét đánh bên tai, tiếp tục đứng như trời trồng, hoàn hảo đóng vai một tượng đá oai phong lẫm liệt ngay trước chốn đô hội phồn hoa.
Thôi được rồi, không sao không sao... An Hạ cố sức kéo quai hàm của mình trở về chỗ cũ. Đằng nào thì từ hôm qua đến giờ, hắn ta cũng đã không bình thường rồi. Nhưng, đi dạo cái mèo gì mà... còn nhanh hơn cả chạy bộ vậy?!
Mới nghĩ đến đó, nhìn lên đã thấy cái bóng áo xanh xanh của Trường Giang thấp thoáng một quãng xa. An Hạ lại lặp lại hành động lúc nãy, bấm bụng, rồi đuổi theo vậy.
***
Lần này thì cô nhỏ đã thành công trong việc kìm con ngựa vía kia lại. An Hạ từ đằng sau trực tiếp túm lấy lưng áo Trường Giang, một hai nhất quyết không buông.
“Sao vậy?!”
“Ông đi nhanh quá! Tôi không theo nổi!”
Trường Giang đến tận lúc này mới chịu quay lại nhìn cô nhỏ đang thở phì phò phía sau. Hai bím tóc bắt đầu rối lên, mặt mày đỏ ửng, cái áo khoác mỏng bên ngoài cũng bị xô lệch sang một bên. Rất mất phong độ.
“Chân ngắn... cũng tội nhỉ!”
Có ông mới tội! Đồ dài lưng tốn vải ăn no lại nằm! An Hạ vốn định mắng thầm, nhưng nghĩ lại, thấy hình như chỉ có vế trước là đúng với hắn thôi. Còn vế sau, đích thị chẳng sai khác mình là mấy, nên đến phút chót lại quyết định ngậm miệng, chỉ ấm ức nhìn.
Nhưng dù sao thì, hôm nay cũng là do hắn rủ trước, nên Trường Giang cũng không định làm gì đó tuyệt tình. Hắn lần đầu từ khi đến đây, rút một tay ra khỏi túi quần, nắm lấy tay An Hạ.
Đùa chứ! So với dắt chó đi dạo còn kém nhiệt tình hơn. Cô nhỏ u oán nghĩ trong lòng.
Thế là, một buổi sáng Chủ Nhật, trong sảnh chính của khu vui chơi mua sắm lớn nhất thành phố, lẫn trong dòng người qua lại tấp nập xuất hiện hai cô cậu thiếu niên, một cao một thấp, từ đầu đến cuối vẫn từ tốn dắt tay nhau đi, qua hết khu này đến khu khác. Chỉ khác chăng họ luôn đi trên một đường thẳng, không bày tỏ một chút hứng thú với bất kỳ cửa hàng nào trên đường, nhịp bước cũng rất chăm chú và đều nhau.
Nếu gọi đó là đi thể dục buổi sáng, hoặc đi diễu hành, có lẽ sẽ được coi là chuẩn mực!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.