Chương 4: Làm ơn bình thường chút được không?!
Huyền Nhâm
22/07/2015
“An Hạ, xem phim không?”
Lần thứ en nờ trong ngày, Trường Giang “tàn phá” chiếc cằm đang được bó buộc lại cẩn thận của An Hạ. Hắn dẫn cô dừng bước trước một tấm biển đề chữ “Rạp chiếu phim 3D” thật lớn. Xung quanh treo la liệt những tấm poster quảng cáo của hàng loạt phim bom tấn đang trình chiếu, đủ mọi màu sắc cũng như thể loại.
Cô nhỏ đang nắm tay cậu bạn thân, lập tức giật ngay ra, nhìn chằm chằm vào tấm poster trên giá, cố sức săm soi xem có từ ngữ nào nhạy cảm như “học tập”, “kiến thức”, “tư liệu”... gì gì không. Cảnh giác mọi nơi mọi lúc như thế này, xem ra cô đã sớm đạt đến cảnh giới thượng thừa rồi.
Bà... có thể có một chút phản ứng nào đó... bình thường hơn được không? Trường Giang như vừa ăn phải một quả khế siêu chua, mặt cứ nhăn hết cả lại.
***
Không nói ra thì thôi, chứ nhị thiếu gia đang bực mình lắm đây! Con nhóc này hôm nay mắc cái chứng gì không biết! Suốt từ sớm đến giờ cứ khùng khùng dở dở thế nào... Ban sáng, căn bản tại Trường Giang còn mắc bận lục tủ xem có cái áo sơ mi nào khác màu trắng để mặc hay không, nên mới đành vơ điện thoại gọi cho con nhỏ thay vì sang tận nơi nói trực tiếp. Vậy mà phản ứng đầu tiên của An Hạ khi nghe người ở đầu dây bên kia là hắn – xưng tên, lập tức lại là... một tràng cười cực kỳ vô lại:
“Anh gì ơi đừng trêu em, anh có giả giọng bạn em cả tỉ năm cũng không lừa được em đâu!”
“Tại sao?”
“Tại vì có đến cả hai tỉ năm sau, bạn em cũng đừng hòng đụng đến điện thoại để làm trò bà tám dưới bất kỳ hình thức nào. Đấy là chưa tính đến việc cậu ta chỉ cần ba mươi giây để phi thân sang chỗ em đang ngồi. Mất thêm mười giây nữa để thông báo sự việc gì đó nếu cần. Tất cả chỉ hết hơn một phút. Trong khi đó, cầm điện thoại lên - mở máy - bấm số - chờ kết nối - chờ bên kia bốc máy, rồi mới thông báo sự việc - chưa nói đến thời gian, chỉ riêng từng ấy động tác thôi, anh nghĩ xem một kẻ gàn dở như cậu ta có bị làm sao không mà lại lựa chọn gọi điện... Tút tút tút........”
Trường Giang lần đầu tiên trong đời thấu hiểu sâu sắc cái cảm giác muốn bóp chết một người là thế nào. Hắn lúc đó đã phải lẩm nhẩm đếm từ một đến một trăm, rồi lại từ một trăm trở lại một. Rồi hít vào mười cái, thở ra những hai mươi cái, mới có thể tạm thời hạ hỏa để mở điện thoại ra một lần nữa. Nhấn nút Redial.
“Này! Đã gọi đến trêu người ta mà còn không dám nói chuyện hay sao?! Đây gọi là nhát gan hay bất lịch sự thế?!" Mới có tín hiệu kết nối, giọng An Hạ đã choe chóe bên tai.
“...”
“Hây, sao thế?!”
“Không cần đến ba mươi giây đâu! Tôi chỉ cần năm giây để nhảy sang, và một giây để bóp chết bà thôi!”
An Hạ: “...”
Đến lúc hắn mở lời rủ cô nàng đi chơi xong xuôi, tất nhiên là được khuyến mãi thêm một màn chết nghẹn của ai kia rồi, thì Trường Giang đã chẳng còn hứng thú gì để chải chuốt nữa. Hắn tùy tiện lấy một cái áo trắng gần tầm tay nhất, một cái áo len trên cùng trong đống đồ, và một cái quần bò ngẫu nhiên cả năm cũng không đụng. Từ giờ đừng ai chỉ trích Trường Giang là một kẻ gàn dở nữa nhé! Mà chính cái đứa luôn kè kè bên cạnh hắn từ nhỏ đến lớn kia, đã sớm không cho hắn lương thiện đó thôi!
Có thể hắn cũng hơi khác người thật, nhưng con nhỏ kia, mới thực chất là đại đại biến thái!
***
Trường Giang mặt mày khó coi, hơi tựa người vào quầy vé nhìn con nhỏ đa nghi Tào Tháo trước mặt. Người đã lùn thì chớ, lại còn mặc cái áo chẳng ra áo, váy chẳng ra váy, đích thị vẫn là bộ đồ hắn thấy trên người An Hạ tối hôm qua - bằng chứng rành rành cho việc con bé này hôm nay không hề thay đồ rồi mới ra ngoài với hắn. Trường Giang mặt mỗi lúc một ngắn lại.
Chẳng phải mọi lần đều nói là thích đi chơi lắm cơ mà, sao bây giờ được đi chơi thật rồi thì cứ hết thập thò, lại lén lút. Chốc chốc còn bày ra bộ mặt kinh hoàng nữa?! Có phải hôm qua, nằm giường người khác không quen nên sáng dậy đã bỏ quên cái gì trong đầu rồi không?!
Trường Giang hết nhìn An Hạ mà than thầm trong lòng, rồi lại nhìn sang vài người khác đang đứng gần đó. Có một cặp trai gái cỡ hơn bọn hắn vài tuổi đang đứng tựa lưng vào góc tường, hơi khuất khuất sau khúc quanh. Cô gái níu tay chàng trai nói nói cười cười, chốc chốc lại đặt tay lên ngực chàng ta đầy nũng nịu. Chàng trai thì mặt mày tươi như hoa, nhẹ nhàng đưa tay véo mũi cô gái một cái.
Trường Giang liền quay đi luôn! Sặc, so với cặp đôi kia, biểu cảm của An Hạ còn tốt hơn nhiều.
Hắn tiếp tục nhìn tới một người khác. Lần này cũng là một cô gái, nhưng chỉ tầm học sinh trung học như hắn thôi, cũng đang tò mò đứng xem các poster như An Hạ. Cô nàng mặc một chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn, cặp đùi nhẵn nhụi mũm mĩm cứ thế mà phơi ra lồ lộ. Bắt được ánh mắt của Trường Giang, cô nàng nọ vội mỉm cười, nháy mắt một cái, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng kia vì thế mà trở nên vô cùng quyến rũ xuất thần.
Trường Giang mặt đen xì xì, chỉ hận không thể lập tức gập người xuống mà nôn thốc nôn tháo. Cuối cùng, hắn cũng không nhịn được nữa, vội ôm cổ An Hạ kéo đi luôn. Chưa bao giờ cảm thấy “trường đời” lại... hiểm ác đến vậy.
Thì ra hắn đã nhầm rồi. So với mấy người ở đây, An Hạ vẫn cứ là bình thường nhất!
***
Tất nhiên, nàng nhân vật chính của chúng ta hoàn toàn không hề biết nãy giờ, mình cũng có vinh dự được làm một con ếch, để tên hàng xóm kia mổ xẻ lại. Thế nên, khi bị Trường Giang kẹp cổ lôi đi, An Hạ không bất bình gì mà tiếp tục đóng vai một đồng chí tốt. Chúng ta cùng tương thân tương ái đi diễu hành nào.
Đến khi cái đích của cuộc diễu hành kia dừng lại ở một quán ăn nhanh KFC, thì An Hạ đã chấp nhận một sự thật: có lẽ đầu óc nhị thiếu gia nhà bên bất chợt bị hỏng hóc ở một bộ phận nào đó rồi. Chuyện này cũng là điều bình thường thôi. Chẳng phải người ta thường nói, giữa thiên tài và thằng điên chỉ cách nhau có một sợi tóc mỏng mảnh còn gì?! Một ngày nào đó, hắn ta đột ngột chuyển trạng thái, như hôm nay chẳng hạn, thì cũng không cần thiết phải quá sức kinh ngạc. Cô vốn là một người có khả năng thích ứng nhanh trong mọi trường hợp mà.
“Ông luôn cho rằng thứ này nhiều dầu mỡ, không tốt cho sức khỏe cơ mà, sao còn mua làm gì?” Dù đã chấp nhận, nhưng An Hạ vẫn không nhịn được khi nhìn thấy gã bạn thân của mình bê một đĩa gà rán thật to từ quầy phục vụ đi ra.
Trường Giang không trả lời, ngồi xuống cạnh An Hạ. Hắn cầm dao xẻ một miếng thịt ra, đưa lên săm soi.
“Đúng là không tốt cho sức khỏe thật...”
An Hạ: “...”
Nói vậy, nhưng Trường Giang vẫn ăn vài miếng lấy lệ. Suốt thời gian còn lại, hắn chỉ ngồi nhìn cô nhỏ ăn. Chốc chốc lại phóng tầm mắt của mình ra khắp xung quanh. Và tất nhiên, sau đó lại mau mau chóng chóng thu về nơi gần nhất. Lý do thì chắc cũng cũng tương tự như lúc đứng trước rạp chiếu phim.
Có người nào đó trước ánh mắt không rõ ân oán tình thù kia, mỗi miếng nuốt xuống dường như không phải là thịt gà đã được nhai kỹ, mà là một cục xương theo tư thế nằm ngang vậy. Suốt mười lăm năm nay, An Hạ chưa từng trải qua một bữa ăn nào khổ sở đến thế. Miếng thịt thường ngày giòn giòn cay cay rất hợp khẩu vị cô, hôm nay lại đặc biệt trở nên khác thường. Nửa giống giẻ lau tẩm ớt, nghiền nát ra rồi thì không sai khác mấy so với bã đậu.
***
“Tóm lại, hôm nay ông bị làm sao?!” Cuối cùng, An Hạ cũng không nhịn nổi mà trực tiếp vào đề, sau khi đã một ngụm uống cạn cả cốc Pepsi cỡ lớn.
Trường Giang nãy giờ vẫn luôn chống cằm, đưa mắt nhìn cô bạn ngồi cạnh nửa hờ hững, nửa để tâm.
“Tôi bị làm sao?” Hắn hỏi lại, khẽ vươn tay rút một tờ khăn giấy trong giỏ để trên bàn, quệt qua khóe miệng cô. “Tôi có hành động nào khác biệt so với những người xung quanh đâu?”
An Hạ cảm thấy hai bên mép mình co giật liên hồi, đáng lý là vì cái hành động kia của hắn, nhưng rồi lại lập tức chuyển qua vì câu nói phía sau kèm theo. Hôm nay Giang nhị công tử lại còn biết nhìn xem “những người xung quanh” đang làm gì cơ à?! Chẳng phải mọi khi, cậu chỉ luôn sống một mình một cõi, nghìn năm không cần biết, tỉ năm không quan tâm sao?
“Đi dạo trong một trung tâm thương mại, rồi ăn nhẹ chút gì đó...” Trường Giang cất giọng đều đều, thong thả búng mẩu giấy dính vệt nước sốt nọ vào thùng rác. “Chẳng phải cuối tuần mọi người đều như vậy?! Bất thường chỗ nào?!”
Vấn đề chính là ở chỗ đấy! Ông vốn bất thường, hôm nay lại làm ra những điều bình thường, đó chính là một điều... bất thường cực kỳ lớn nha!
“Từ khi nào... ông đã muốn... trở nên... A... Ý tôi là... bình thường... như vậy?”
An Hạ chỉ nói có một câu thôi, mà hết ngắt chỗ này, lại đứt chỗ kia, như vẫn đang không biết mình nên có thái độ gì bây giờ.
“Hôm qua!”
Hôm qua? An Hạ bày ra bộ mặt méo xệch nhìn Trường Giang. Cô đang nhớ lại sự vụ tên nhóc này đêm hôm mò vào phòng mình. Chắc hẳn những thứ nhật nguyệt bất phân hôm nay có liên quan đến những lời lẽ phản nghịch vô đạo của hắn hôm qua.
Nhưng khi An Hạ còn chưa kịp phát biểu cảm nghĩ, Trường Giang đã quay sang nhìn cô. Cánh tay dài thu lại, tiếp tục chống lên cằm.
“An Hạ, ngoài vị trí số một cùng những ánh mắt kỳ vọng xen lẫn tự hào của tất cả mọi người ra, cuộc sống của tôi... còn gì khác nữa không?”
Lần thứ en nờ trong ngày, Trường Giang “tàn phá” chiếc cằm đang được bó buộc lại cẩn thận của An Hạ. Hắn dẫn cô dừng bước trước một tấm biển đề chữ “Rạp chiếu phim 3D” thật lớn. Xung quanh treo la liệt những tấm poster quảng cáo của hàng loạt phim bom tấn đang trình chiếu, đủ mọi màu sắc cũng như thể loại.
Cô nhỏ đang nắm tay cậu bạn thân, lập tức giật ngay ra, nhìn chằm chằm vào tấm poster trên giá, cố sức săm soi xem có từ ngữ nào nhạy cảm như “học tập”, “kiến thức”, “tư liệu”... gì gì không. Cảnh giác mọi nơi mọi lúc như thế này, xem ra cô đã sớm đạt đến cảnh giới thượng thừa rồi.
Bà... có thể có một chút phản ứng nào đó... bình thường hơn được không? Trường Giang như vừa ăn phải một quả khế siêu chua, mặt cứ nhăn hết cả lại.
***
Không nói ra thì thôi, chứ nhị thiếu gia đang bực mình lắm đây! Con nhóc này hôm nay mắc cái chứng gì không biết! Suốt từ sớm đến giờ cứ khùng khùng dở dở thế nào... Ban sáng, căn bản tại Trường Giang còn mắc bận lục tủ xem có cái áo sơ mi nào khác màu trắng để mặc hay không, nên mới đành vơ điện thoại gọi cho con nhỏ thay vì sang tận nơi nói trực tiếp. Vậy mà phản ứng đầu tiên của An Hạ khi nghe người ở đầu dây bên kia là hắn – xưng tên, lập tức lại là... một tràng cười cực kỳ vô lại:
“Anh gì ơi đừng trêu em, anh có giả giọng bạn em cả tỉ năm cũng không lừa được em đâu!”
“Tại sao?”
“Tại vì có đến cả hai tỉ năm sau, bạn em cũng đừng hòng đụng đến điện thoại để làm trò bà tám dưới bất kỳ hình thức nào. Đấy là chưa tính đến việc cậu ta chỉ cần ba mươi giây để phi thân sang chỗ em đang ngồi. Mất thêm mười giây nữa để thông báo sự việc gì đó nếu cần. Tất cả chỉ hết hơn một phút. Trong khi đó, cầm điện thoại lên - mở máy - bấm số - chờ kết nối - chờ bên kia bốc máy, rồi mới thông báo sự việc - chưa nói đến thời gian, chỉ riêng từng ấy động tác thôi, anh nghĩ xem một kẻ gàn dở như cậu ta có bị làm sao không mà lại lựa chọn gọi điện... Tút tút tút........”
Trường Giang lần đầu tiên trong đời thấu hiểu sâu sắc cái cảm giác muốn bóp chết một người là thế nào. Hắn lúc đó đã phải lẩm nhẩm đếm từ một đến một trăm, rồi lại từ một trăm trở lại một. Rồi hít vào mười cái, thở ra những hai mươi cái, mới có thể tạm thời hạ hỏa để mở điện thoại ra một lần nữa. Nhấn nút Redial.
“Này! Đã gọi đến trêu người ta mà còn không dám nói chuyện hay sao?! Đây gọi là nhát gan hay bất lịch sự thế?!" Mới có tín hiệu kết nối, giọng An Hạ đã choe chóe bên tai.
“...”
“Hây, sao thế?!”
“Không cần đến ba mươi giây đâu! Tôi chỉ cần năm giây để nhảy sang, và một giây để bóp chết bà thôi!”
An Hạ: “...”
Đến lúc hắn mở lời rủ cô nàng đi chơi xong xuôi, tất nhiên là được khuyến mãi thêm một màn chết nghẹn của ai kia rồi, thì Trường Giang đã chẳng còn hứng thú gì để chải chuốt nữa. Hắn tùy tiện lấy một cái áo trắng gần tầm tay nhất, một cái áo len trên cùng trong đống đồ, và một cái quần bò ngẫu nhiên cả năm cũng không đụng. Từ giờ đừng ai chỉ trích Trường Giang là một kẻ gàn dở nữa nhé! Mà chính cái đứa luôn kè kè bên cạnh hắn từ nhỏ đến lớn kia, đã sớm không cho hắn lương thiện đó thôi!
Có thể hắn cũng hơi khác người thật, nhưng con nhỏ kia, mới thực chất là đại đại biến thái!
***
Trường Giang mặt mày khó coi, hơi tựa người vào quầy vé nhìn con nhỏ đa nghi Tào Tháo trước mặt. Người đã lùn thì chớ, lại còn mặc cái áo chẳng ra áo, váy chẳng ra váy, đích thị vẫn là bộ đồ hắn thấy trên người An Hạ tối hôm qua - bằng chứng rành rành cho việc con bé này hôm nay không hề thay đồ rồi mới ra ngoài với hắn. Trường Giang mặt mỗi lúc một ngắn lại.
Chẳng phải mọi lần đều nói là thích đi chơi lắm cơ mà, sao bây giờ được đi chơi thật rồi thì cứ hết thập thò, lại lén lút. Chốc chốc còn bày ra bộ mặt kinh hoàng nữa?! Có phải hôm qua, nằm giường người khác không quen nên sáng dậy đã bỏ quên cái gì trong đầu rồi không?!
Trường Giang hết nhìn An Hạ mà than thầm trong lòng, rồi lại nhìn sang vài người khác đang đứng gần đó. Có một cặp trai gái cỡ hơn bọn hắn vài tuổi đang đứng tựa lưng vào góc tường, hơi khuất khuất sau khúc quanh. Cô gái níu tay chàng trai nói nói cười cười, chốc chốc lại đặt tay lên ngực chàng ta đầy nũng nịu. Chàng trai thì mặt mày tươi như hoa, nhẹ nhàng đưa tay véo mũi cô gái một cái.
Trường Giang liền quay đi luôn! Sặc, so với cặp đôi kia, biểu cảm của An Hạ còn tốt hơn nhiều.
Hắn tiếp tục nhìn tới một người khác. Lần này cũng là một cô gái, nhưng chỉ tầm học sinh trung học như hắn thôi, cũng đang tò mò đứng xem các poster như An Hạ. Cô nàng mặc một chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn, cặp đùi nhẵn nhụi mũm mĩm cứ thế mà phơi ra lồ lộ. Bắt được ánh mắt của Trường Giang, cô nàng nọ vội mỉm cười, nháy mắt một cái, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng kia vì thế mà trở nên vô cùng quyến rũ xuất thần.
Trường Giang mặt đen xì xì, chỉ hận không thể lập tức gập người xuống mà nôn thốc nôn tháo. Cuối cùng, hắn cũng không nhịn được nữa, vội ôm cổ An Hạ kéo đi luôn. Chưa bao giờ cảm thấy “trường đời” lại... hiểm ác đến vậy.
Thì ra hắn đã nhầm rồi. So với mấy người ở đây, An Hạ vẫn cứ là bình thường nhất!
***
Tất nhiên, nàng nhân vật chính của chúng ta hoàn toàn không hề biết nãy giờ, mình cũng có vinh dự được làm một con ếch, để tên hàng xóm kia mổ xẻ lại. Thế nên, khi bị Trường Giang kẹp cổ lôi đi, An Hạ không bất bình gì mà tiếp tục đóng vai một đồng chí tốt. Chúng ta cùng tương thân tương ái đi diễu hành nào.
Đến khi cái đích của cuộc diễu hành kia dừng lại ở một quán ăn nhanh KFC, thì An Hạ đã chấp nhận một sự thật: có lẽ đầu óc nhị thiếu gia nhà bên bất chợt bị hỏng hóc ở một bộ phận nào đó rồi. Chuyện này cũng là điều bình thường thôi. Chẳng phải người ta thường nói, giữa thiên tài và thằng điên chỉ cách nhau có một sợi tóc mỏng mảnh còn gì?! Một ngày nào đó, hắn ta đột ngột chuyển trạng thái, như hôm nay chẳng hạn, thì cũng không cần thiết phải quá sức kinh ngạc. Cô vốn là một người có khả năng thích ứng nhanh trong mọi trường hợp mà.
“Ông luôn cho rằng thứ này nhiều dầu mỡ, không tốt cho sức khỏe cơ mà, sao còn mua làm gì?” Dù đã chấp nhận, nhưng An Hạ vẫn không nhịn được khi nhìn thấy gã bạn thân của mình bê một đĩa gà rán thật to từ quầy phục vụ đi ra.
Trường Giang không trả lời, ngồi xuống cạnh An Hạ. Hắn cầm dao xẻ một miếng thịt ra, đưa lên săm soi.
“Đúng là không tốt cho sức khỏe thật...”
An Hạ: “...”
Nói vậy, nhưng Trường Giang vẫn ăn vài miếng lấy lệ. Suốt thời gian còn lại, hắn chỉ ngồi nhìn cô nhỏ ăn. Chốc chốc lại phóng tầm mắt của mình ra khắp xung quanh. Và tất nhiên, sau đó lại mau mau chóng chóng thu về nơi gần nhất. Lý do thì chắc cũng cũng tương tự như lúc đứng trước rạp chiếu phim.
Có người nào đó trước ánh mắt không rõ ân oán tình thù kia, mỗi miếng nuốt xuống dường như không phải là thịt gà đã được nhai kỹ, mà là một cục xương theo tư thế nằm ngang vậy. Suốt mười lăm năm nay, An Hạ chưa từng trải qua một bữa ăn nào khổ sở đến thế. Miếng thịt thường ngày giòn giòn cay cay rất hợp khẩu vị cô, hôm nay lại đặc biệt trở nên khác thường. Nửa giống giẻ lau tẩm ớt, nghiền nát ra rồi thì không sai khác mấy so với bã đậu.
***
“Tóm lại, hôm nay ông bị làm sao?!” Cuối cùng, An Hạ cũng không nhịn nổi mà trực tiếp vào đề, sau khi đã một ngụm uống cạn cả cốc Pepsi cỡ lớn.
Trường Giang nãy giờ vẫn luôn chống cằm, đưa mắt nhìn cô bạn ngồi cạnh nửa hờ hững, nửa để tâm.
“Tôi bị làm sao?” Hắn hỏi lại, khẽ vươn tay rút một tờ khăn giấy trong giỏ để trên bàn, quệt qua khóe miệng cô. “Tôi có hành động nào khác biệt so với những người xung quanh đâu?”
An Hạ cảm thấy hai bên mép mình co giật liên hồi, đáng lý là vì cái hành động kia của hắn, nhưng rồi lại lập tức chuyển qua vì câu nói phía sau kèm theo. Hôm nay Giang nhị công tử lại còn biết nhìn xem “những người xung quanh” đang làm gì cơ à?! Chẳng phải mọi khi, cậu chỉ luôn sống một mình một cõi, nghìn năm không cần biết, tỉ năm không quan tâm sao?
“Đi dạo trong một trung tâm thương mại, rồi ăn nhẹ chút gì đó...” Trường Giang cất giọng đều đều, thong thả búng mẩu giấy dính vệt nước sốt nọ vào thùng rác. “Chẳng phải cuối tuần mọi người đều như vậy?! Bất thường chỗ nào?!”
Vấn đề chính là ở chỗ đấy! Ông vốn bất thường, hôm nay lại làm ra những điều bình thường, đó chính là một điều... bất thường cực kỳ lớn nha!
“Từ khi nào... ông đã muốn... trở nên... A... Ý tôi là... bình thường... như vậy?”
An Hạ chỉ nói có một câu thôi, mà hết ngắt chỗ này, lại đứt chỗ kia, như vẫn đang không biết mình nên có thái độ gì bây giờ.
“Hôm qua!”
Hôm qua? An Hạ bày ra bộ mặt méo xệch nhìn Trường Giang. Cô đang nhớ lại sự vụ tên nhóc này đêm hôm mò vào phòng mình. Chắc hẳn những thứ nhật nguyệt bất phân hôm nay có liên quan đến những lời lẽ phản nghịch vô đạo của hắn hôm qua.
Nhưng khi An Hạ còn chưa kịp phát biểu cảm nghĩ, Trường Giang đã quay sang nhìn cô. Cánh tay dài thu lại, tiếp tục chống lên cằm.
“An Hạ, ngoài vị trí số một cùng những ánh mắt kỳ vọng xen lẫn tự hào của tất cả mọi người ra, cuộc sống của tôi... còn gì khác nữa không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.