Thanh Mai Phải Chờ Trúc Mã

Chương 54: Không cần nói lời yêu vào đúng Lễ tình nhân​

Huyền Nhâm

23/07/2015

Rung động đầu đời, hóa ra cũng không hoàn toàn là những gì tươi vui và ngọt ngào như trong phim ảnh hay sách truyện.

Từ lúc nhận ra tình cảm đặc biệt hơn mức bạn bè với cậu bạn chơi từ nhỏ kia, lúc nào An Hạ cũng cảm tưởng mình đang bước đi trên bờ vực thẳm. Yếu lòng một chút, là sẽ rơi ngay xuống.

Liệu trên đời này, có thể có một lời từ chối nào tàn nhẫn hơn nữa không?

Hắn đã ở gần cô như vậy rồi. Mà tại sao chỉ trong tích tắc thôi, lại trở nên xa đến thế…

Giống như buổi tiệc mừng năm mới ở trường ấy. Hắn đã cư xử như thể rằng, hắn cũng có tình ý với cô.

Để rồi, đúng thời khắc quan trọng nhất, đột nhiên bỏ mặc cô và biến mất.

Có lẽ An Hạ sẽ chẳng bao giờ quên được ánh mắt đầy thách thức của hắn nhìn mình trong phòng bệnh ngày hôm đó. Sau chặng đường hàng nghìn cây số, cô chạy vội tới đây, rốt cuộc để nhận được cái gì…?!

Đứng trước người mình thích, dường như ai cũng sẽ phải trở thành kẻ ngốc một lần.

Nhưng, An Hạ không cách nào có thể làm kẻ ngốc chỉ với một lần. Mà phải hàng chục lần.

Đâu mới là cái đích của trò trốn tìm này vậy?!

Là một lời bình thản "chúc hạnh phúc", "tôi sẽ ủng hộ hai người" sao?

Đã quá đủ rồi…

Hải nói đúng. Nếu thời gian đã chẳng thể trả mình về quãng ngày vô tư vui vẻ trước đây, nếu tình cảm này đã khiến mình tổn thương nhiều đến như vậy…

… thì chỉ cần buông xuống là được rồi…!

***

Trường Giang khom người thở hồng hộc. Sau một hồi sục sạo khắp năm tầng nhà, rốt cuộc hắn cũng tìm được An Hạ đang bó gối ngồi thu lu trong một góc. Chẳng phải đâu xa, chính là cái nơi mà hồi nhỏ, cô vẫn thường dùng nó làm chỗ núp mình quen thuộc mỗi khi chơi trò trốn tìm.

Gầm bàn.

“Bây giờ không phải lúc ôn lại kỷ niệm xưa đâu!”

Hắn vừa kêu trời, vừa cúi xuống kéo cô nhóc ra. Càng về khuya trời càng lạnh. Những nơi ẩm thấp thế này thực sự không tốt cho người đang bị cảm cúm. Mà thực ra, theo hắn thấy, cũng chẳng phù hợp với bất cứ một người bình thường nào.

“Lên giường ngủ một giấc giùm tôi đi. Cần gì chỉ nói một tiếng là được rồi, biết chưa?!”

An Hạ không đáp lại hắn, chỉ ra sức co người lại. Đối diện với cậu bạn nay đã quá cao lớn để có thể cùng cô bước vào thế giới bên dưới tấm khăn trải bàn, cô dường như càng trở nên lặng lẽ hơn.

“Ông đã bảo rằng cũng muốn tôi được hạnh phúc và vui vẻ phải không…”

“Hả?”

“Vậy thì… Làm ơn đừng đối tốt, cũng đừng quan tâm đến tôi nữa!”

“Bà đang rên rỉ cái gì vậy?” Trường Giang càng nghe càng không hiểu. Chợt hắn cuống lên, nhanh chóng áp tay mình lên mặt cô. “Hay là sốt cao nên mê sảng rồi?”

Không nóng hầm hập như hắn đã nghĩ. Mà ướt lướt thướt.

An Hạ cúi đầu thật thấp, cố giấu đi đôi mắt đã hoe của mình. Không một tiếng thút thít nào, mà từng dòng lệ vẫn liên tục ứa ra, đua nhau rơi xuống.

“Sao vậy?”

Hắn cứ thế sững người ra nhìn cô. Lần đầu tiên trong đời Trường Giang trông thấy biểu cảm này của An Hạ. Không phải làm nũng. Cũng chẳng phải trách móc giận hờn. Chỉ là đau khổ. Một thứ gì đó đang đẩy cô đến tột cùng của đau khổ, rõ nét đến mức hắn chỉ nhác qua thôi cũng cảm thấy ngực mình như nghẹn lại.

Trường Giang quỳ gối xuống sàn trong một tâm trạng bất lực đến cực điểm. Từ lúc bước qua thời niên thiếu, rời xa ngôi nhà quen thuộc, hắn đã chẳng còn hiểu nổi chính mình, càng không tài nào phán đoán được, dù chỉ một chút xíu, tâm tư của cô. Như lúc này đây, ngoài việc im lặng nhìn cô khóc, hắn chẳng tìm ra được bất cứ lý do nào để lên tiếng an ủi, dỗ dành, dù chỉ bằng một lời nào đó bâng quơ vớ vẩn...

***

Nhìn vẻ bi thương hiếm thấy mỗi lúc một in hằn trên khuôn mặt vốn lạnh lùng kia, An Hạ tự hỏi, rốt cuộc mình đang cư xử ngốc nghếch đến mức nào nhỉ…?! Mọi chuyện đã rõ ràng như thế, tên này cũng tuyên bố thẳng thừng là mình có đến với ai hắn cũng chẳng phiền lòng. Tỏ ra đáng thương, tỏ ra thảm hại, căn bản cũng có ý nghĩa gì đâu...

Không như danh xưng “bạn chơi từ nhỏ”, trái tim cậu ta, ngay từ đầu, vốn dĩ đã chẳng thuộc về mình. Càng để hắn thương hại mình như thế, không nỡ phũ phàng mình như thế, chẳng phải chỉ khiến mình càng thêm đau khổ thôi sao…?!

“Giang! Xin lỗi! Tôi không sao hết! Dù ông có đối với tôi thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không sao đâu…”

An Hạ đưa tay quệt nước mắt, cố gắng mỉm cười, nụ cười khó coi nhất từng nở trên môi cô. Cô đưa tay lần tới tai phải của mình, lóng ngóng mãi mới có thể tháo xuống chiếc khuyên bạch kim đáng giá. Chiếc khuyên sáng trắng rơi xuống lòng bàn tay, run rẩy theo tiếng khóc.

“Không thích nhau cũng không sao. Có không thành một cặp như anh Hoàng với chị Ly cũng không sao. Chỉ cần chúng ta đã có mặt trong cuộc đời của nhau suốt từ lúc mới sinh ra…”

Đúng thế. Chẳng phải suốt từ bấy đến nay, hắn chỉ có duy nhất một mình cô là bạn khác giới thân thiết thôi sao?! Nghĩ lại thì, không thể tiến tới mối quan hệ đó, không thể trở thành người yêu, nhưng ít nhất, cũng chỉ có một mình cô trong quá khứ của hắn, được che chở, được bảo vệ. Chẳng phải chỉ cần như vậy thôi, đã là một điều tuyệt vời lắm rồi…?!

Chỉ là bạn thân từ nhỏ thôi thì đã sao? An Hạ ngước nhìn khuôn mặt cứng đờ của Trường Giang, trước khi xòe bàn tay nhỏ mà đưa cái vật đã theo cô suốt gần mười bảy năm về phía hắn. Từ trong đôi mắt mở to của cô, từng giọt nước mắt không kịp lau cứ thế rơi lã chã, phủ kín cả nụ cười khờ dại.

“Phải… Chỉ cần thế thôi, tôi đã cảm thấy mãn nguyện rồi...!”



***

“Một, hai, ba. Ra đi! Tớ biết là cậu đang ở dưới gầm bàn.”

“Cậu… Không thể giả vờ không thấy tớ một lần hay sao chứ?”

“Không! Ai bảo cậu lần nào cũng chỉ biết trốn ở một chỗ duy nhất đấy! Đầu óc đơn giản quá rồi!”

“Vì bàn ăn nhà cậu rất rất lớn. Ngồi dưới này bày trò chơi cũng rất vui!”

“Sở thích của cậu thật khác người! Tớ chỉ thấy nó chật chội, tối tăm, khó chịu, đôi lúc còn bị cụng đầu nữa.”

“Nhưng tớ thích!”

“Vậy thì ăn ở đây, ngủ ở đây, sau này có muốn làm gì cũng làm ở đây luôn đi! Xì!”

Hơn mười năm trước, bạn Giang đã tức tối rủa cô sau này làm gì cũng sẽ phải gắn với cái gầm bàn thần thánh ấy.

Và bây giờ, cũng vẫn bên dưới tấm khăn trải bàn ngày đó, những ký ức xưa kia đang nháo nhào chạy qua tâm trí cô, mỗi lúc một chồng chéo. Và cuối cùng, là trống rỗng. Trò chơi trốn tìm lần này, hắn lại tìm thấy cô trước rồi...

Nhưng sao lần này hắn lại không nói gì?

Cái thứ âm ấm mềm mềm này là gì nhỉ?

Môi à?

Ừ, hình như là môi.

Mà có cái gì đó ram ráp cọ qua miệng cô, hơi đau đau.

Giống như là râu ấy.

Gã này mọc râu từ hồi nào nhỉ? Cô nhớ không nhầm thì tầm thời gian này năm ngoái, mặt hắn vẫn mịn màng lắm cơ mà? Thật không thể tin được, quái vật mà cũng biết mọc râu như người bình thường.

Mà râu thì… phải cạo đi chứ nhỉ? Ai lại để nó đâm vào người ta thế.

Lát nữa, phải bảo hắn thử dùng cái máy cạo của bố nuôi vẫn hay dùng xem sao.

Râu…

Râu…



Cái gì mà râu với ria cơ chứ…?!

An Hạ như người ngủ mê chợt tỉnh mộng. Ý thức vừa quay trở lại, đập ngay vào mắt là một gò má thân quen đang được phóng to đến cực đại của người nào kia. Cô lập tức giật bắn mình. Trong thế giới của tấm khăn phủ bàn nay đã trở nên quá chật hẹp, một âm thanh khô khốc vang lên.

“Cốp!”

“Á…!”

***

Trường Giang nửa ngồi nửa quỳ dưới gầm bàn, nhìn An Hạ đang ôm đầu sụp xuống mà chỉ muốn đào ngay một cái lỗ, rồi đạp cái kẻ sát phong cảnh trước mắt mình kia vào đó, lấp kín luôn đi cho xong!

Lời tỏ tình của hắn, chỉ vì một câu đổi trắng thay đen mà phủi đi mất sạch. Bây giờ, đến cả, ừm, nụ hôn đầu tiên, cũng theo cái cách chẳng giống ai này mà bị lờ đi mất, chẳng phải quá sức lãng phí và ngu ngốc hay sao?!

“Hạ!”

“Ơ… Có!”

An Hạ lần thứ hai giật nảy người, liền bỏ ngay hai tay đang xoa đầu xuống, nghiêm trang nhìn hắn. Bốn mắt vừa chạm nhau, cô đã vội nín thở. Vẻ mặt nhăn nhó cũng dần thay thế bởi sự cứng ngắc, và sau cùng là tê liệt. Nhìn vào khóe môi cong cong của tên con trai đang quỳ trước mặt mình kia, hai má cô dần nóng lên, rồi lan cả sang tai, xuống cổ…

“Ơ… À… Ông nói… đờ… ờ… đúng… nhỉ. Chỗ… nờ… này…” Cô dường như đã quên mất miệng mình đang ở đâu.

“… quá mức chật chội, tối tăm, lại còn dễ bị cụng đầu nữa! Tốt nhất là chúng ta không nên ngồi ở đây để bày bất cứ trò chơi gì!”

An Hạ nuốt khan đánh ực một cái, nhắm mắt nói một lèo rồi sống chết bò ra khỏi gầm bàn.

“Thế nhé… Tôi… ừ… đi ngủ đây…!”

“Đừng có đùa với tôi!”

Trường Giang quát lên thật lớn, khiến cho cô nhỏ đang nửa bò nửa trườn nào kia giật thót lên. Chớp mắt, An Hạ đã bị cậu bạn thô bạo của mình kéo ngược trở lại, ngã chúi vào lòng hắn.

“Làm… làm cái gì vậy?! Buông tôi ra!”



“Không buông!” Hắn gằn giọng, cánh tay đang xiết lấy cô cũng trở nên mạnh mẽ hơn. “Chuyện vừa xong… Chẳng nhẽ bà không để tâm chút nào sao? Là tôi đã…”

“Tôi đã nói rồi mà! Làm ơn đừng tỏ ra quan tâm hay cư xử thân thiết với tôi nữa!”

An Hạ không đợi Trường Giang nói hết lời, đã lập tức cự tuyệt. Tất nhiên, không phải là cô không nhận ra hắn vừa làm gì. Nhưng chính vì nhận ra, mà tâm trạng lại càng thêm rối bời, nhất thời không biết phải suy nghĩ sao cho đúng. Một nụ hôn từ người mình thích nhưng lại không có tình cảm gì với mình, ngoài thương hại ra, thì còn có thể là gì nữa đây?!

“Chúng ta đã không còn là những đứa trẻ con năm sáu tuổi nữa rồi, đừng có tùy tiện, hở chút ra là làm như vậy nữa!”

Cô còn chưa nói xong, đã thấy khuôn mặt của người nào kia cúi thấp xuống. Gần đến mức, cảm giác lông mi của hắn đang cạ vào má cô. Và mùi hương quýt quen thuộc trên người hắn cũng mỗi lúc một nồng hơn, như tìm mọi cách để bủa vây, mà hòa lẫn cô vào trong từng hơi thở…

“Đừng!”

***

Không có nụ hôn thứ hai nào rơi xuống.

Khi An Hạ vừa mờ mắt ra, thì Trường Giang đã thả tay xuống từ lúc nào. Hắn đứng trước bàn ăn, cầm lấy một chai Lavie mà ngửa cổ dốc ừng ực. Từng dòng nước trôi theo cằm, chảy dọc xuống chiếc cúc cổ đang hé mở. Đến khi cạn trơ rồi hắn mới ngừng lại, đưa tay áo trắng tinh quệt ngang mặt. Từ chỗ này, mà cô vẫn nghe được tiếng thở mạnh của hắn.

Vừa bắt gặp ánh mắt hắn, An Hạ đã rúm trở lại như con tôm.

“Ngốc!” Trường Giang khẽ nhếch miệng. “Sợ cái gì?!”

Nói rồi, hắn xoay người thu dọn lại đồ đạc trong căn bếp, mà vì màn đuổi bắt vừa xong của hai người đã trở nên lộn xộn chút ít. Trong một khắc, con người lãnh đạm và điềm tĩnh thường ngày đã quay trở lại.

Không, không chỉ là trầm tĩnh hay điềm đạm. An Hạ sững sờ nhìn theo bóng lưng rộng lớn của hắn, cảm thấy không gian nơi đây đang mỗi lúc một đặc lại. Ngột ngạt, và nặng trĩu.

Chẳng phải cô chỉ không muốn gieo vào lòng những hạt giống hy vọng, thứ có lẽ sẽ mãi mãi chẳng thể nảy mầm được thôi sao? Sao hắn lại giận? Sao lại làm ra cái vẻ bị tổn thương thế?

“Lên phòng ngủ đi! Muộn rồi đấy!”

***

Có ai đó nói rằng, dịp để người ta bày tỏ tình cảm với nhau trên toàn thế giới bây giờ, không phải là ngày lễ tình nhân 14 tháng 2. Mà phải là ngày quốc tế nói dối, mùng 1 tháng 4.

Tại sao ư? Vì trong ngày này, người ta có quyền phủ nhận tất cả một cách dễ dàng. Lời yêu nếu không may mắn đến được trúng đích, rồi cũng sẽ trở thành một câu bông đùa vui vẻ, dù rằng trong trái tim của người cho đi ấy, tình yêu, lòng tự tôn và nỗi đau khổ, chẳng rõ đâu mới là thứ mạnh mẽ hơn.

An Hạ đứng tựa người vào bàn học trước giường ngủ, tay vẫn nắm chặt chiếc bông tai nhỏ đến ướt đẫm. Cô lặng im nhìn vào từng hành động của cậu bạn trước mắt kia, mà cảm thấy cổ họng cứ nghẹn lại. Lúc này đây, An Hạ đã có thể nhìn thấy rõ từng rào chắn vô hình một, tầng tầng lớp lớp, đan xen và vây bọc lấy cô. Thứ rào chắn không phải ở đâu xa, mà do chính tay cô đã dựng lên, bởi những trở ngại từ mối quan hệ đặc biệt này…

“Thuốc sẵn đây rồi. Yên tâm ngủ đi.”

Cô nghe thấy giọng nói trầm ổn của hắn.

“Bà vẫn còn quan tâm đến cái hôn ước vớ vẩn đó sao?!” Trường Giang nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt chiếc khuyên của An Hạ, ánh mắt cũng trở nên sâu hơn.

“Từ bao giờ, thứ gắn kết được hai con người lại là một lời hứa, chứ không phải trái tim của họ nhỉ…”

Một tiếng cười rất nhẹ. Rồi sau đó là bóng lưng kia, thấp thoáng trôi xa dần…



Không! Mình chưa thể buông xuống! Mình không muốn nụ hôn đầu tiên của mình, tình cảm đầu tiên của mình, rồi cũng sẽ qua đi trong một tâm trạng như thế này…!

“Tại sao?”

“Tại sao?”

Thời gian dường như đã dừng lại, vào khoảnh khắc lời của An Hạ bị át đi bởi một thanh âm tương tự, nhưng mạnh mẽ hơn rất nhiều.

***

Cửa phòng đang chuẩn bị khép bỗng nhiên bật mở. Trường Giang đã ra đến hành lang rồi, lại đột ngột xoay người quay trở lại. Sập cánh cửa sau lưng một tiếng chát chúa.

“Tại sao lại hôn tôi?”

“Người bà thích là ai?”

Một lần nữa, hai người lại lên tiếng cùng lúc.

Rồi tiếp tục đồng loạt, hai khuôn mặt đang chằm chằm nhìn vào nhau đó, cùng lập tức đỏ lên.

Trường Giang là người phá vỡ im lặng trước. Hắn không chút do dự bước đến trước mặt An Hạ, chộp lấy cánh tay cô kéo mạnh. Vẻ mặt trầm tĩnh đã được thế chỗ bởi sự quyết liệt hiếm thấy, chừng như không gì có thể ngăn cản.

“Cái gì mà không có tình cảm với nhau cũng không sao, chỉ cần được làm bạn từ nhỏ thôi đã mãn nguyện lắm rồi?! Tôi phải nghĩ thế nào đây khi thấy bà vừa khóc vừa nói với tôi những lời ấy?! Tôi phải nghĩ thế nào trước vẻ mặt đầy tâm sự kia, hả?! Đồ ngốc này! Bà biết tôi chưa bao giờ là người tùy tiện mà! Là bà đang tìm cách vứt bỏ tôi, hay đang muốn đùa giỡn tôi?!”

Đôi mày thẳng của hắn mỗi lúc một nhíu chặt lại. Vẻ uy hiếp hiện rõ trên khuôn mặt điển trai mà ngạo mạn.

“Hôm nay, bằng mọi giá tôi phải có được câu trả lời rõ ràng!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Mai Phải Chờ Trúc Mã

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook