Chương 53: Tạm biệt
Huyền Nhâm
23/07/2015
“Mùa xuân đến, xinh tươi trời mây, nhà nhà đều sum vầy,
Đào tươi thắm, mai vàng khoe sắc dáng xuân…”
Tiếng nhạc chuông réo rắt vang lên làm bước chân của Trường Giang cũng vì thế mà dừng lại. Điện thoại của An Hạ, hình như hắn vẫn cầm suốt từ trưa tới giờ. Màn hình nhấp nháy một chữ “Mom”.
“Mẹ, con nghe đây ạ!” Hắn ngập ngừng một lúc rồi cũng nối máy.
“Ô, Giang à?!” Đầu dây kia vừa nghe thấy tiếng hắn đã trở nên vô cùng phấn khởi. “Con đang ở cùng cái Hạ phải không? Hai đứa ăn cơm chưa? Mọi chuyện ở nhà vẫn ổn chứ?!”
“… Vâng.”
“Tốt rồi! Chẳng là mọi người ở đây lâu ngày không gặp, hai bác chủ nhà nhiệt tình quá, thật không tiện từ chối…”
“… Con hiểu rồi.”
“Lựa lời bảo cái Hạ giúp mẹ nhé. Cho nó ngủ nhờ nhà con một đêm. Mai chúng ta sẽ cố gắng về sớm! Nhớ cẩn thận cửa nẻo củi lửa!”
Trường Giang cúp máy, mặt đã đen đi quá nửa. Chẳng biết hai bà mẹ này, là quá sức tin tưởng vào nhân cách của hắn, hay là hoàn toàn không hề hay biết gì về những tình tiết máu chó kiểu như “lửa gần rơm” giữa cô nam và quả nữ, nhỉ?!
Mà vấn đề nằm ở chỗ, hắn, đã quá mệt mỏi với cái trò gán ghép này của người lớn rồi. Mười sáu năm, trừ đi khoảng thời gian thơ dại chưa biết gì, thì hắn với An Hạ cũng đã có trên dưới mười năm gắn bó. Một quãng thời gian không dài mà cũng chẳng ngắn, chỉ là đã đủ để Trường Giang hiểu được, hắn và cô bạn hàng xóm oan gia kia, rốt cuộc cũng chẳng thể tiến đến một cái kết giống như những cuốn truyện tranh thiếu nữ mà thi thoảng, con nhỏ vẫn lén mang sang “để nhờ” trên giá sách của hắn.
Một khi đã yêu bạn thân của mình, thì hoặc là sẽ hạnh phúc hơn bất cứ ai, hoặc là sẽ đau khổ hơn bất cứ ai. Và hắn, đã không may mắn để có thể rơi vào trường hợp thứ nhất...
***
Ký ức xa xưa nhất hắn còn giữ lại được cho tới giờ, chính là cái ngày mẹ dẫn hắn cùng con nhóc nhà bên đến một cửa hiệu gia truyền nào đó trên phố Hàng Bạc. Đó là một ngôi nhà cổ kính với mái ngói đã phủ kín rêu phong, nằm hơi khuất phía sau những quầy kính rực rỡ đèn đuốc. Bên trong, là vô vàn những món đồ trang sức trăng trắng, cùng những tiếng búa gõ lách cách, những tiếng hàn xì thanh trầm.
Lúc đó, cậu bé Trường Giang còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ thấy ghét khi cứ bị người khác sấn tới mà xoa đầu, bẹo má. Đến khi mải nhìn sang bạn nhỏ An Hạ đang hồn nhiên ngậm kẹo mút ở bên thì, thấy tai trái mình bỗng dưng mát lạnh. Rồi “pụp” một tiếng.
Đến tận giờ, Trường Giang vẫn không khỏi vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy mất mặt khi nghĩ lại bản thân mình lúc đó. Đau, đúng là rất đau, cái cảm giác một phần cơ thể mình bị xuyên thủng thật là kinh khủng. Khiến cho cậu bé mới ba tuổi là hắn, không khỏi khóc thét. Mẹ có luôn miệng xoa xuýt dỗ dành thế nào cũng không chịu.
“Con xem. Bạn Hạ cũng như con, nhưng đâu có khóc miếng nào? Mới chịu đau có chút xíu đã om sòm lên vậy, thua cả bạn gái hay sao?”
“Cái này, con có, Hạ cũng có. Mỗi người một chiếc, mỗi đứa một bên. Cũng như sau này, bạn ấy chính là một nửa của con. Cùng buồn, cùng vui, cùng khóc, cùng cười. Con có hiểu không?”
Tất nhiên, một thằng nhóc thì làm sao có thể hiểu được những điều “cao siêu” ấy cơ chứ. Hồi đó, hắn chỉ nhớ là mình rất đau, cũng rất ấm ức. Ai đó thích bị xuyên xỏ thì tự làm một mình đi, tại sao phải kéo cả hắn vào làm gì?! Ức vì tại sao cả hai cùng bị bấm lỗ, mà chỉ có mình đau, còn con nhóc kia vẫn dửng dưng như chẳng có chuyện gì xảy ra được nhỉ?! Đã vậy, lại còn nhìn hắn với ánh mắt thương hại có thừa, ra vẻ ngẫm nghĩ day dứt lắm mới chịu chìa cái kẹo đang mút dở của nó ra cho hắn như dỗ trẻ con nữa!
Lớn hơn một chút, Trường Giang mới dần hiểu, cái thứ nhỏ xinh trên tai mà hắn đã phải đánh đổi bằng bao nhiêu nước mắt ngày hôm đó, chính là vật đính ước trong lời hứa hôn của gia đình đôi bên, khi cả hai vẫn còn nằm trong bụng mẹ. Hắn vẫn nhớ lúc phát hiện ra điều đó, mình đã bực bội đến thế nào. Cái cảm giác bị sắp đặt, thật vô cùng tệ! Không thể chỉ vì ông anh bà chị “lỡ” sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm kia đã kết đôi mà đầu xuôi đuôi lọt, đến hắn cũng “đương nhiên” phải ở cạnh “đối tượng trời định” của mình chứ?!
Trường Giang cố nén một tiếng thở dài, đưa tay khẽ chạm lên chiếc khuyên bạch kim nọ. Từ nhỏ tới giờ, hắn luôn cho là mình gắn bó với cô nhỏ ấy vì đã nhận lời với mẹ, vì tinh thần trách nhiệm, vì thói quen, vì lòng thương hại... Giờ nghĩ lại mới thấy, người kiêu như hắn, đúng là chẳng thể vô cớ mà đồng ý ở cạnh ai lâu đến thế. Chỉ có thể là chính hắn, tự trong thâm tâm, cũng đã đồng tình từ lúc nào…
Tình cảm, là thứ không có khởi đầu, cũng chẳng có kết thúc. Chỉ có “nhận ra” và “không nhận ra”…
Và hắn, đã cố tình không nhận ra để rồi bây giờ, chỉ biết chấp nhận bị tổn thương bởi những ảo tưởng của người lớn đôi bên, và cũng là, của chính bản thân hắn!
***
Hoàng Hải nãy giờ vẫn im lặng theo Trường Giang đi ra cổng. Hôm nay, quả là một ngày thật dài... Cậu đã hiểu rõ trái tim của người mình thích, cũng có cái nhìn mới mẻ hơn về anh chàng lạnh lùng này. Duy chỉ có một điều, mà từ đầu đến giờ cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng mà chưa có cơ hội nói ra.
“Giang! Tôi có điều này muốn nói với cậu…” Hoàng Hải lên tiếng khi đã bước một chân ra khỏi cửa. Cậu quay người lại, có vẻ do dự, như đang cố tìm kiếm lời nào đó thật dễ nghe để nói ra.
“Chuyện gì?” Trường Giang hơi ngẩng đầu lên.
“Tôi với Hạ, thực ra…”
“Những chuyện xảy ra giữa hai người, cậu có thể giữ cho riêng mình! Không cần phải nói với tôi!”
Trường Giang không đợi nghe hết câu đã liền ngắt lời. Hắn chẳng chút khách khí liền đóng sầm cửa lại, rồi xoay người đi vào trong nhà, bỏ lại Hoàng Hải bên ngoài ra sức chới với.
Cái quái gì vậy?!
Hoàng Hải lần thứ bao nhiêu trong ngày bị gã quái vật kia chặn họng, rốt cuộc cũng không tài nào bình tĩnh nổi nữa. Cậu hướng theo cái bóng áo trắng phía trước, vung tay đấm mạnh lên những chấn song nặng trịch.
“Không dám nghe phải không?! Tôi không biết là lớp trưởng lớp Lý, ra cũng hèn nhát thế đấy!”
Bên trong, Trường Giang đã đặt chân lên hiên nhà rồi, cũng vì câu nói này mà dừng lại.
“Sợ phải tưởng tượng ra cảnh tượng thân mật nào đó của bọn tôi? Hay sợ nếu nghe rồi, cái mặt nạ tỉnh bơ kia sẽ không còn giữ được mà rớt xuống?!”
Hoàng Hải không dám nhận mình là một người cao thượng. Trong chuyện tình cảm đương nhiên cũng có những đố kị nhỏ nhen thường tình. Nhưng, làm gì thì cũng phải đàng hoàng. Đã bị từ chối rõ ràng như vậy, sự tự tôn ít ỏi còn lại không cho phép cậu mặt dày mà tiếp tục vơ vào những gì không thuộc quyền sở hữu. Người An Hạ thích là anh chàng kia, cậu hiểu rõ hơn ai hết, vậy nên cái ơn mưa móc không phải lối này của hắn, cậu dứt khoát không thể nhận.
“Mà cũng phải. Xét cho cùng, cậu cũng chẳng là gì với An Hạ cả! Lấy tư cách gì để dạy đời tôi phải thế này thế nọ chứ?!”
Hoàng Hải vừa dứt lời, đã cảm thấy cánh cửa trước mặt rung mạnh. Cậu né tránh theo phản xạ, nhưng vẫn không kịp, cổ áo đã bị túm lấy, xoắn chặt vào nhau bởi một cánh tay chắc nịch. Một cánh tay không quá cơ bắp như những đàn anh trong đội bóng rổ cậu thường thấy, thậm chí còn hơi gầy, nhưng lúc gồng lên nó lại cứng rắn không thua gì một thanh thép, mà cậu đã từng “vinh hạnh” được thử qua trong một trò chơi cách đây không lâu.
“Còn nói thêm một lời nữa, đừng trách tôi không nể mặt!”
Trường Giang túm chặt lấy cổ áo của Hoàng Hải đến nhàu nát, sầm mặt gằn lên từng tiếng một. Cả người hắn hơi run lên. Đôi mắt đen láy đã chẳng còn giữ được sự trầm mặc như bình thường nữa. Vào lúc này đây, nó chực muốn tóe lửa. Hai người cứ thế nhìn nhau chằm chặp. Vẻ kích động của vị chủ nhà bị đẩy cao đến mức, đã có lúc Hoàng Hải tin chắc rằng, cú đấm kia, thực sự sắp đáp xuống mặt mình đến nơi.
Nhưng cuối cùng, vẫn chẳng có một cú đấm nào rơi xuống hết, ngược lại, bàn tay đang túm lấy cổ áo ai kia dần buông lỏng. Trường Giang thu mình về, ánh mắt đầy nộ khí vừa xong cũng biến mất. Vào lúc này, nó như ngây ra, nửa mệt mỏi, nửa trống rỗng. Hắn một lần nữa quay người trở vào, nói một cách rời rạc.
"Cậu chỉ cần đối tốt với cô ấy. Còn lại, tùy cậu muốn nghĩ thế nào."
***
Hoàng Hải đến giờ mới đứng thẳng người dậy. Cậu lặng lẽ xốc lại cổ áo, tự tặng cho mình một nụ cười khổ. Đây, có lẽ là những điều cuối cùng cậu có thể làm, vì người mà mình thích ư?
Mình… đúng thật là nhiều chuyện mà…!
“Này anh bạn!" Cậu nói. "Giữa hai người với nhau có loại quan hệ gì tôi không cần biết. Nhưng việc cậu làm như thể muốn giao bạn ấy cho tôi chăm sóc thì rất tiếc, tôi không làm được!”
Trường Giang lập tức quay người lại.
“Tôi thích An Hạ, đúng! Nhưng tôi không nhớ đã khi nào làm ra cái vẻ, tình cảm ấy cũng được đáp lại cả. Từ đầu đến giờ hoàn toàn chỉ có mình tôi đơn phương, còn bạn ấy, đã sớm có người khác trong lòng rồi.”
“Có người khác trong lòng?!” Trường Giang còn chưa tiếp thu nổi câu trước, đã bị câu sau làm cho choáng váng. Hắn nhìn chằm chằm vào người đối diện, như muốn xác định thật kỹ nãy giờ mình không có nghe nhầm.
“Không thể! Rõ ràng, trong đêm hội hóa trang ấy, tôi đã thấy hai người đứng hôn nhau đúng khoảnh khắc giao thừa. Nếu không phải có tình ý gì, cậu giải thích thế nào về điều đó?”
Lần này, đến lượt Hoàng Hải ngẩn người. Hôn nhau? Cái điều mà cậu nằm mơ cũng chẳng thấy nổi ấy? Lại còn đúng thời khắc giao thừa?
Ra vậy… Cuối cùng thì Hoàng Hải cũng lờ mờ hiểu ra được mọi chuyện. Cậu bật cười, rồi chậm rãi khoanh tay lại trước ngực, mang theo cái nhìn nửa đùa nửa thật ngẩng lên nhìn Trường Giang.
“Tại sao tôi phải giải thích?! Nếu cậu muốn biết đến vậy, sao không hỏi thẳng An Hạ đi?!”
“Cậu…!”
“Không muốn? Vậy thì đừng hỏi nữa. Đằng nào An Hạ cũng đã có người mình thích rồi, dù anh chàng đó thật chẳng ra làm sao, chỉ giỏi ghen tuông, nạt nộ, áp đặt vô lối khiến bạn ấy lúc nào cũng phiền lòng và buồn khổ. Tình yêu làm con người ta mù quáng như vậy đấy! Nhưng… đành chịu thôi!”
“Thôi, tôi về! Chăm sóc cô ấy cho tốt vào, có thể sẽ chẳng còn cơ hội nào khác nữa đâu!”
Hoàng Hải nói xong liền nhún nhún vai, dửng dưng quay người bước ra khỏi cổng. Cho đến phút cuối cùng, cậu đã quyết định không nói ra những gì mình biết. Cứ coi như đây là một thử thách nho nhỏ cho anh chàng đó đi! Nếu cậu ta thực sự yêu thương cô, thì sớm sẽ phải học cách đối diện với tình cảm cũng như mong muốn của bản thân, để có thể vượt lên trên cái tôi, vượt lên trên nỗi sợ bị tổn thương và thất bại, để bằng chính đôi tay mình nắm chặt lấy những gì quan trọng nhất.
***
Buổi tối, phố xá đều đã lên đèn. Bước ra khỏi con ngõ nhỏ, là vô vàn những ngọn đèn treo cao, giăng khắp không gian những dải sáng mờ ảo, và ấm áp. Thứ ánh sáng lấp lánh đó khiến cậu liên tưởng tới cái vật nhỏ xíu luôn nằm ở một bên tai của An Hạ. Đôi khuyên luôn chỉ có một chiếc, và luôn nằm phía bên phải. Cậu đã cố tình để ý rất nhiều lần, nhưng vẫn không thấy chiếc còn lại xuất hiện trên tai kia của cô.
Hồi đó, Hoàng Hải cứ ngỡ cô chỉ thích đeo một chiếc. Hoặc đôi khuyên đó đã bị rơi mất một bên.
Cho đến hôm nay, lần đầu tiên cậu được thấy rõ, vị trí của chiếc khuyên còn lại… Ở cái nơi mà mọi khi, đã bị những lọn tóc mai lòa xòa ít nhiều che khuất đi.
Hoàng Hải thở dài, lấy từ trong túi mình ra chiếc hộp nhung đỏ xinh xắn, dùng hai ngón tay khẽ bật mở. Một đôi bông tai mới tinh đính những hạt đá lóng lánh, mà cậu đã hy vọng biết bao nhiêu sẽ có ngày nó được nằm trên đôi tai của cô gái nhỏ kia.
Tiếc là, cái mơ ước ấy có lẽ, mãi mãi cũng chẳng thể nào trở thành hiện thực.
Cũng như thứ tình cảm cậu đã cẩn trọng nuôi dưỡng nó đến nhường ấy, cũng chỉ có thể dừng lại tại đây, vĩnh viễn không cách nào kết trái đơm hoa.
Cậu bước đi thong thả trên hè phố, bỏ qua từng trạm xe bus, rồi từng trạm. Trong cơn mưa bụi đầu xuân, dòng người qua lại trên đường cũng thưa thớt và lặng lẽ hơn ngày thường. Trời đêm không trăng, không sao, thi thoảng chỉ xuất hiện những cơn gió ẩm ướt, đẩy đưa mấy tán lá cây bên đường nghe xào xạc. Hoàng Hải ngẩng cao đầu, mỗi bước đi đều như đắm chìm trong những kỷ niệm về lần đầu tiên gặp một cô bé trông như mới học tiểu học ở trường thi tốt nghiệp trung học, rồi lúc tái ngộ ở một nơi xa xôi. Cô ấy nhút nhát hơn bất cứ ai, nhưng cũng táo bạo hơn bất cứ ai. Cô ấy tập trung hơn bất cứ ai, nhưng cũng lơ đễnh hơn bất cứ ai. Cô ấy thật thà hơn bất cứ ai, nhưng cũng “nguy hiểm” hơn bất cứ ai. Và cô ấy luôn không biết mình phải làm gì, nhưng lại chính là người thấu hiểu trái tim mình rất rõ…
Hoàng Hải cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, cho đến khi, cái không khí lành lạnh của mùa xuân đã được nén đầy trong lồng ngực, khe khẽ đánh thức cậu ra khỏi những tâm tư thật dài…
“Tạm biệt, An Hạ…!”
Hoàng Hải lẩm nhẩm thật sẽ trước khi thả chiếc hộp nhỏ trở lại vào túi quần.
Từng ngọn đèn treo cao vẫn im lìm trải những chiếc bóng vàng vọt theo sau cậu. Bình thản nhưng hắt hiu…
***
Trường Giang đi lên lầu trong tình trạng đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Từ ngoài sân vào đây, hắn đã đá phải ghế hai lần, vấp phải bậc ba lần, và giờ thậm chí còn nhầm lẫn giữa tầng ba với tầng bốn.
Những gì Hoàng Hải nói ra khi nãy, hắn không thể nào ngay lập tức tiếp nhận nổi. Mọi chuyện bỗng dưng xoay chuyển một trăm tám mươi độ, hoàn toàn nằm ngoài dự định của hắn. Lòng hắn lúc này tựa như một nồi lẩu thập cẩm. Muốn vui, có vui. Muốn buồn, có buồn. Muốn kinh ngạc, có kinh ngạc. Muốn hụt hẫng, có hụt hẫng.
Hắn vui, vì mọi chuyện xảy ra, có vẻ không như hắn đã nghĩ. Theo cách nói của cái gã tài lanh kia, thì dường như không hề có chuyện gã đó và An Hạ cặp kè gì với nhau.
Hắn buồn, cũng vì mọi chuyện xảy ra không như hắn đã nghĩ. An Hạ không phải là thích thằng lớp trưởng đó, mà thích, thích thật đấy, một – thằng – con – trai – khác – hắn – không – biết. Thảm hơn, đó còn là một kẻ, tệ hại.
Kinh ngạc, cũng hẳn vì mọi chuyện đã xảy ra không như hắn đã nghĩ. Trường Giang chưa bao giờ cho rằng mình lại có thể có một phán đoán sai lầm, về cái đứa con gái hắn hiểu rõ như lòng bàn tay này cả.
Và hụt hẫng, tất nhiên cũng vì mọi chuyện đã xảy ra khác xa với hắn đã nghĩ rồi. Chết tiệt! Người con nhóc ấy thích, cũng chẳng phải là hắn.
Trường Giang thở dài thườn thượt, day day trán một cách mệt mỏi trước khi xoay tay nắm cửa bước vào phòng mình. Thiệt tình, hắn không biết mình phải làm gì bây giờ nữa. Hỏi thẳng? Hay là thôi? Tiếp tục truy cứu, hay là chấp nhận thất bại? Giành lại? Hay là từ bỏ?
Một đống những suy tư lằng nhằng mới chỉ đang làm điên đầu Trường Giang, thì sự trống trơn trên giường lúc này, mới thực sự khiến hắn hoảng hồn.
Đào tươi thắm, mai vàng khoe sắc dáng xuân…”
Tiếng nhạc chuông réo rắt vang lên làm bước chân của Trường Giang cũng vì thế mà dừng lại. Điện thoại của An Hạ, hình như hắn vẫn cầm suốt từ trưa tới giờ. Màn hình nhấp nháy một chữ “Mom”.
“Mẹ, con nghe đây ạ!” Hắn ngập ngừng một lúc rồi cũng nối máy.
“Ô, Giang à?!” Đầu dây kia vừa nghe thấy tiếng hắn đã trở nên vô cùng phấn khởi. “Con đang ở cùng cái Hạ phải không? Hai đứa ăn cơm chưa? Mọi chuyện ở nhà vẫn ổn chứ?!”
“… Vâng.”
“Tốt rồi! Chẳng là mọi người ở đây lâu ngày không gặp, hai bác chủ nhà nhiệt tình quá, thật không tiện từ chối…”
“… Con hiểu rồi.”
“Lựa lời bảo cái Hạ giúp mẹ nhé. Cho nó ngủ nhờ nhà con một đêm. Mai chúng ta sẽ cố gắng về sớm! Nhớ cẩn thận cửa nẻo củi lửa!”
Trường Giang cúp máy, mặt đã đen đi quá nửa. Chẳng biết hai bà mẹ này, là quá sức tin tưởng vào nhân cách của hắn, hay là hoàn toàn không hề hay biết gì về những tình tiết máu chó kiểu như “lửa gần rơm” giữa cô nam và quả nữ, nhỉ?!
Mà vấn đề nằm ở chỗ, hắn, đã quá mệt mỏi với cái trò gán ghép này của người lớn rồi. Mười sáu năm, trừ đi khoảng thời gian thơ dại chưa biết gì, thì hắn với An Hạ cũng đã có trên dưới mười năm gắn bó. Một quãng thời gian không dài mà cũng chẳng ngắn, chỉ là đã đủ để Trường Giang hiểu được, hắn và cô bạn hàng xóm oan gia kia, rốt cuộc cũng chẳng thể tiến đến một cái kết giống như những cuốn truyện tranh thiếu nữ mà thi thoảng, con nhỏ vẫn lén mang sang “để nhờ” trên giá sách của hắn.
Một khi đã yêu bạn thân của mình, thì hoặc là sẽ hạnh phúc hơn bất cứ ai, hoặc là sẽ đau khổ hơn bất cứ ai. Và hắn, đã không may mắn để có thể rơi vào trường hợp thứ nhất...
***
Ký ức xa xưa nhất hắn còn giữ lại được cho tới giờ, chính là cái ngày mẹ dẫn hắn cùng con nhóc nhà bên đến một cửa hiệu gia truyền nào đó trên phố Hàng Bạc. Đó là một ngôi nhà cổ kính với mái ngói đã phủ kín rêu phong, nằm hơi khuất phía sau những quầy kính rực rỡ đèn đuốc. Bên trong, là vô vàn những món đồ trang sức trăng trắng, cùng những tiếng búa gõ lách cách, những tiếng hàn xì thanh trầm.
Lúc đó, cậu bé Trường Giang còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ thấy ghét khi cứ bị người khác sấn tới mà xoa đầu, bẹo má. Đến khi mải nhìn sang bạn nhỏ An Hạ đang hồn nhiên ngậm kẹo mút ở bên thì, thấy tai trái mình bỗng dưng mát lạnh. Rồi “pụp” một tiếng.
Đến tận giờ, Trường Giang vẫn không khỏi vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy mất mặt khi nghĩ lại bản thân mình lúc đó. Đau, đúng là rất đau, cái cảm giác một phần cơ thể mình bị xuyên thủng thật là kinh khủng. Khiến cho cậu bé mới ba tuổi là hắn, không khỏi khóc thét. Mẹ có luôn miệng xoa xuýt dỗ dành thế nào cũng không chịu.
“Con xem. Bạn Hạ cũng như con, nhưng đâu có khóc miếng nào? Mới chịu đau có chút xíu đã om sòm lên vậy, thua cả bạn gái hay sao?”
“Cái này, con có, Hạ cũng có. Mỗi người một chiếc, mỗi đứa một bên. Cũng như sau này, bạn ấy chính là một nửa của con. Cùng buồn, cùng vui, cùng khóc, cùng cười. Con có hiểu không?”
Tất nhiên, một thằng nhóc thì làm sao có thể hiểu được những điều “cao siêu” ấy cơ chứ. Hồi đó, hắn chỉ nhớ là mình rất đau, cũng rất ấm ức. Ai đó thích bị xuyên xỏ thì tự làm một mình đi, tại sao phải kéo cả hắn vào làm gì?! Ức vì tại sao cả hai cùng bị bấm lỗ, mà chỉ có mình đau, còn con nhóc kia vẫn dửng dưng như chẳng có chuyện gì xảy ra được nhỉ?! Đã vậy, lại còn nhìn hắn với ánh mắt thương hại có thừa, ra vẻ ngẫm nghĩ day dứt lắm mới chịu chìa cái kẹo đang mút dở của nó ra cho hắn như dỗ trẻ con nữa!
Lớn hơn một chút, Trường Giang mới dần hiểu, cái thứ nhỏ xinh trên tai mà hắn đã phải đánh đổi bằng bao nhiêu nước mắt ngày hôm đó, chính là vật đính ước trong lời hứa hôn của gia đình đôi bên, khi cả hai vẫn còn nằm trong bụng mẹ. Hắn vẫn nhớ lúc phát hiện ra điều đó, mình đã bực bội đến thế nào. Cái cảm giác bị sắp đặt, thật vô cùng tệ! Không thể chỉ vì ông anh bà chị “lỡ” sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm kia đã kết đôi mà đầu xuôi đuôi lọt, đến hắn cũng “đương nhiên” phải ở cạnh “đối tượng trời định” của mình chứ?!
Trường Giang cố nén một tiếng thở dài, đưa tay khẽ chạm lên chiếc khuyên bạch kim nọ. Từ nhỏ tới giờ, hắn luôn cho là mình gắn bó với cô nhỏ ấy vì đã nhận lời với mẹ, vì tinh thần trách nhiệm, vì thói quen, vì lòng thương hại... Giờ nghĩ lại mới thấy, người kiêu như hắn, đúng là chẳng thể vô cớ mà đồng ý ở cạnh ai lâu đến thế. Chỉ có thể là chính hắn, tự trong thâm tâm, cũng đã đồng tình từ lúc nào…
Tình cảm, là thứ không có khởi đầu, cũng chẳng có kết thúc. Chỉ có “nhận ra” và “không nhận ra”…
Và hắn, đã cố tình không nhận ra để rồi bây giờ, chỉ biết chấp nhận bị tổn thương bởi những ảo tưởng của người lớn đôi bên, và cũng là, của chính bản thân hắn!
***
Hoàng Hải nãy giờ vẫn im lặng theo Trường Giang đi ra cổng. Hôm nay, quả là một ngày thật dài... Cậu đã hiểu rõ trái tim của người mình thích, cũng có cái nhìn mới mẻ hơn về anh chàng lạnh lùng này. Duy chỉ có một điều, mà từ đầu đến giờ cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng mà chưa có cơ hội nói ra.
“Giang! Tôi có điều này muốn nói với cậu…” Hoàng Hải lên tiếng khi đã bước một chân ra khỏi cửa. Cậu quay người lại, có vẻ do dự, như đang cố tìm kiếm lời nào đó thật dễ nghe để nói ra.
“Chuyện gì?” Trường Giang hơi ngẩng đầu lên.
“Tôi với Hạ, thực ra…”
“Những chuyện xảy ra giữa hai người, cậu có thể giữ cho riêng mình! Không cần phải nói với tôi!”
Trường Giang không đợi nghe hết câu đã liền ngắt lời. Hắn chẳng chút khách khí liền đóng sầm cửa lại, rồi xoay người đi vào trong nhà, bỏ lại Hoàng Hải bên ngoài ra sức chới với.
Cái quái gì vậy?!
Hoàng Hải lần thứ bao nhiêu trong ngày bị gã quái vật kia chặn họng, rốt cuộc cũng không tài nào bình tĩnh nổi nữa. Cậu hướng theo cái bóng áo trắng phía trước, vung tay đấm mạnh lên những chấn song nặng trịch.
“Không dám nghe phải không?! Tôi không biết là lớp trưởng lớp Lý, ra cũng hèn nhát thế đấy!”
Bên trong, Trường Giang đã đặt chân lên hiên nhà rồi, cũng vì câu nói này mà dừng lại.
“Sợ phải tưởng tượng ra cảnh tượng thân mật nào đó của bọn tôi? Hay sợ nếu nghe rồi, cái mặt nạ tỉnh bơ kia sẽ không còn giữ được mà rớt xuống?!”
Hoàng Hải không dám nhận mình là một người cao thượng. Trong chuyện tình cảm đương nhiên cũng có những đố kị nhỏ nhen thường tình. Nhưng, làm gì thì cũng phải đàng hoàng. Đã bị từ chối rõ ràng như vậy, sự tự tôn ít ỏi còn lại không cho phép cậu mặt dày mà tiếp tục vơ vào những gì không thuộc quyền sở hữu. Người An Hạ thích là anh chàng kia, cậu hiểu rõ hơn ai hết, vậy nên cái ơn mưa móc không phải lối này của hắn, cậu dứt khoát không thể nhận.
“Mà cũng phải. Xét cho cùng, cậu cũng chẳng là gì với An Hạ cả! Lấy tư cách gì để dạy đời tôi phải thế này thế nọ chứ?!”
Hoàng Hải vừa dứt lời, đã cảm thấy cánh cửa trước mặt rung mạnh. Cậu né tránh theo phản xạ, nhưng vẫn không kịp, cổ áo đã bị túm lấy, xoắn chặt vào nhau bởi một cánh tay chắc nịch. Một cánh tay không quá cơ bắp như những đàn anh trong đội bóng rổ cậu thường thấy, thậm chí còn hơi gầy, nhưng lúc gồng lên nó lại cứng rắn không thua gì một thanh thép, mà cậu đã từng “vinh hạnh” được thử qua trong một trò chơi cách đây không lâu.
“Còn nói thêm một lời nữa, đừng trách tôi không nể mặt!”
Trường Giang túm chặt lấy cổ áo của Hoàng Hải đến nhàu nát, sầm mặt gằn lên từng tiếng một. Cả người hắn hơi run lên. Đôi mắt đen láy đã chẳng còn giữ được sự trầm mặc như bình thường nữa. Vào lúc này đây, nó chực muốn tóe lửa. Hai người cứ thế nhìn nhau chằm chặp. Vẻ kích động của vị chủ nhà bị đẩy cao đến mức, đã có lúc Hoàng Hải tin chắc rằng, cú đấm kia, thực sự sắp đáp xuống mặt mình đến nơi.
Nhưng cuối cùng, vẫn chẳng có một cú đấm nào rơi xuống hết, ngược lại, bàn tay đang túm lấy cổ áo ai kia dần buông lỏng. Trường Giang thu mình về, ánh mắt đầy nộ khí vừa xong cũng biến mất. Vào lúc này, nó như ngây ra, nửa mệt mỏi, nửa trống rỗng. Hắn một lần nữa quay người trở vào, nói một cách rời rạc.
"Cậu chỉ cần đối tốt với cô ấy. Còn lại, tùy cậu muốn nghĩ thế nào."
***
Hoàng Hải đến giờ mới đứng thẳng người dậy. Cậu lặng lẽ xốc lại cổ áo, tự tặng cho mình một nụ cười khổ. Đây, có lẽ là những điều cuối cùng cậu có thể làm, vì người mà mình thích ư?
Mình… đúng thật là nhiều chuyện mà…!
“Này anh bạn!" Cậu nói. "Giữa hai người với nhau có loại quan hệ gì tôi không cần biết. Nhưng việc cậu làm như thể muốn giao bạn ấy cho tôi chăm sóc thì rất tiếc, tôi không làm được!”
Trường Giang lập tức quay người lại.
“Tôi thích An Hạ, đúng! Nhưng tôi không nhớ đã khi nào làm ra cái vẻ, tình cảm ấy cũng được đáp lại cả. Từ đầu đến giờ hoàn toàn chỉ có mình tôi đơn phương, còn bạn ấy, đã sớm có người khác trong lòng rồi.”
“Có người khác trong lòng?!” Trường Giang còn chưa tiếp thu nổi câu trước, đã bị câu sau làm cho choáng váng. Hắn nhìn chằm chằm vào người đối diện, như muốn xác định thật kỹ nãy giờ mình không có nghe nhầm.
“Không thể! Rõ ràng, trong đêm hội hóa trang ấy, tôi đã thấy hai người đứng hôn nhau đúng khoảnh khắc giao thừa. Nếu không phải có tình ý gì, cậu giải thích thế nào về điều đó?”
Lần này, đến lượt Hoàng Hải ngẩn người. Hôn nhau? Cái điều mà cậu nằm mơ cũng chẳng thấy nổi ấy? Lại còn đúng thời khắc giao thừa?
Ra vậy… Cuối cùng thì Hoàng Hải cũng lờ mờ hiểu ra được mọi chuyện. Cậu bật cười, rồi chậm rãi khoanh tay lại trước ngực, mang theo cái nhìn nửa đùa nửa thật ngẩng lên nhìn Trường Giang.
“Tại sao tôi phải giải thích?! Nếu cậu muốn biết đến vậy, sao không hỏi thẳng An Hạ đi?!”
“Cậu…!”
“Không muốn? Vậy thì đừng hỏi nữa. Đằng nào An Hạ cũng đã có người mình thích rồi, dù anh chàng đó thật chẳng ra làm sao, chỉ giỏi ghen tuông, nạt nộ, áp đặt vô lối khiến bạn ấy lúc nào cũng phiền lòng và buồn khổ. Tình yêu làm con người ta mù quáng như vậy đấy! Nhưng… đành chịu thôi!”
“Thôi, tôi về! Chăm sóc cô ấy cho tốt vào, có thể sẽ chẳng còn cơ hội nào khác nữa đâu!”
Hoàng Hải nói xong liền nhún nhún vai, dửng dưng quay người bước ra khỏi cổng. Cho đến phút cuối cùng, cậu đã quyết định không nói ra những gì mình biết. Cứ coi như đây là một thử thách nho nhỏ cho anh chàng đó đi! Nếu cậu ta thực sự yêu thương cô, thì sớm sẽ phải học cách đối diện với tình cảm cũng như mong muốn của bản thân, để có thể vượt lên trên cái tôi, vượt lên trên nỗi sợ bị tổn thương và thất bại, để bằng chính đôi tay mình nắm chặt lấy những gì quan trọng nhất.
***
Buổi tối, phố xá đều đã lên đèn. Bước ra khỏi con ngõ nhỏ, là vô vàn những ngọn đèn treo cao, giăng khắp không gian những dải sáng mờ ảo, và ấm áp. Thứ ánh sáng lấp lánh đó khiến cậu liên tưởng tới cái vật nhỏ xíu luôn nằm ở một bên tai của An Hạ. Đôi khuyên luôn chỉ có một chiếc, và luôn nằm phía bên phải. Cậu đã cố tình để ý rất nhiều lần, nhưng vẫn không thấy chiếc còn lại xuất hiện trên tai kia của cô.
Hồi đó, Hoàng Hải cứ ngỡ cô chỉ thích đeo một chiếc. Hoặc đôi khuyên đó đã bị rơi mất một bên.
Cho đến hôm nay, lần đầu tiên cậu được thấy rõ, vị trí của chiếc khuyên còn lại… Ở cái nơi mà mọi khi, đã bị những lọn tóc mai lòa xòa ít nhiều che khuất đi.
Hoàng Hải thở dài, lấy từ trong túi mình ra chiếc hộp nhung đỏ xinh xắn, dùng hai ngón tay khẽ bật mở. Một đôi bông tai mới tinh đính những hạt đá lóng lánh, mà cậu đã hy vọng biết bao nhiêu sẽ có ngày nó được nằm trên đôi tai của cô gái nhỏ kia.
Tiếc là, cái mơ ước ấy có lẽ, mãi mãi cũng chẳng thể nào trở thành hiện thực.
Cũng như thứ tình cảm cậu đã cẩn trọng nuôi dưỡng nó đến nhường ấy, cũng chỉ có thể dừng lại tại đây, vĩnh viễn không cách nào kết trái đơm hoa.
Cậu bước đi thong thả trên hè phố, bỏ qua từng trạm xe bus, rồi từng trạm. Trong cơn mưa bụi đầu xuân, dòng người qua lại trên đường cũng thưa thớt và lặng lẽ hơn ngày thường. Trời đêm không trăng, không sao, thi thoảng chỉ xuất hiện những cơn gió ẩm ướt, đẩy đưa mấy tán lá cây bên đường nghe xào xạc. Hoàng Hải ngẩng cao đầu, mỗi bước đi đều như đắm chìm trong những kỷ niệm về lần đầu tiên gặp một cô bé trông như mới học tiểu học ở trường thi tốt nghiệp trung học, rồi lúc tái ngộ ở một nơi xa xôi. Cô ấy nhút nhát hơn bất cứ ai, nhưng cũng táo bạo hơn bất cứ ai. Cô ấy tập trung hơn bất cứ ai, nhưng cũng lơ đễnh hơn bất cứ ai. Cô ấy thật thà hơn bất cứ ai, nhưng cũng “nguy hiểm” hơn bất cứ ai. Và cô ấy luôn không biết mình phải làm gì, nhưng lại chính là người thấu hiểu trái tim mình rất rõ…
Hoàng Hải cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, cho đến khi, cái không khí lành lạnh của mùa xuân đã được nén đầy trong lồng ngực, khe khẽ đánh thức cậu ra khỏi những tâm tư thật dài…
“Tạm biệt, An Hạ…!”
Hoàng Hải lẩm nhẩm thật sẽ trước khi thả chiếc hộp nhỏ trở lại vào túi quần.
Từng ngọn đèn treo cao vẫn im lìm trải những chiếc bóng vàng vọt theo sau cậu. Bình thản nhưng hắt hiu…
***
Trường Giang đi lên lầu trong tình trạng đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Từ ngoài sân vào đây, hắn đã đá phải ghế hai lần, vấp phải bậc ba lần, và giờ thậm chí còn nhầm lẫn giữa tầng ba với tầng bốn.
Những gì Hoàng Hải nói ra khi nãy, hắn không thể nào ngay lập tức tiếp nhận nổi. Mọi chuyện bỗng dưng xoay chuyển một trăm tám mươi độ, hoàn toàn nằm ngoài dự định của hắn. Lòng hắn lúc này tựa như một nồi lẩu thập cẩm. Muốn vui, có vui. Muốn buồn, có buồn. Muốn kinh ngạc, có kinh ngạc. Muốn hụt hẫng, có hụt hẫng.
Hắn vui, vì mọi chuyện xảy ra, có vẻ không như hắn đã nghĩ. Theo cách nói của cái gã tài lanh kia, thì dường như không hề có chuyện gã đó và An Hạ cặp kè gì với nhau.
Hắn buồn, cũng vì mọi chuyện xảy ra không như hắn đã nghĩ. An Hạ không phải là thích thằng lớp trưởng đó, mà thích, thích thật đấy, một – thằng – con – trai – khác – hắn – không – biết. Thảm hơn, đó còn là một kẻ, tệ hại.
Kinh ngạc, cũng hẳn vì mọi chuyện đã xảy ra không như hắn đã nghĩ. Trường Giang chưa bao giờ cho rằng mình lại có thể có một phán đoán sai lầm, về cái đứa con gái hắn hiểu rõ như lòng bàn tay này cả.
Và hụt hẫng, tất nhiên cũng vì mọi chuyện đã xảy ra khác xa với hắn đã nghĩ rồi. Chết tiệt! Người con nhóc ấy thích, cũng chẳng phải là hắn.
Trường Giang thở dài thườn thượt, day day trán một cách mệt mỏi trước khi xoay tay nắm cửa bước vào phòng mình. Thiệt tình, hắn không biết mình phải làm gì bây giờ nữa. Hỏi thẳng? Hay là thôi? Tiếp tục truy cứu, hay là chấp nhận thất bại? Giành lại? Hay là từ bỏ?
Một đống những suy tư lằng nhằng mới chỉ đang làm điên đầu Trường Giang, thì sự trống trơn trên giường lúc này, mới thực sự khiến hắn hoảng hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.