Thanh Mai Phải Chờ Trúc Mã

Chương 8: Ngã rẽ​

Huyền Nhâm

22/07/2015

Cùng với "cuộc sống bình thường của học sinh trung học", Trường Giang và An Hạ cứ thế bình yên bước qua những ngày tháng cuối cùng trong quãng đời niên thiếu của mình. Trường Giang đã thực hiện đúng như những gì mình nói. Dù các thầy cô giáo phiền lòng không ít về cậu học trò cưng bỗng dưng nổi loạn, thì về học lực, Trường Giang vẫn luôn đứng đầu toàn khối, mà thậm chí là toàn thành, toàn quốc không chừng - nếu cậu trò này chịu đi thi. Chỉ có điều, dụ dỗ thế nào, thuyết phục thế nào, học trò cưng vẫn một mực từ chối. Thậm chí khi thầy hiệu trưởng đích thân tìm đến trao đổi với nhị vị phụ huynh ở nhà cũng chỉ thu về được những tiếng thở dài bất lực.

Chẳng mấy chốc, chùm phượng vĩ đầu tiên đã lấp ló sau những tàng cây xanh mướt. Cùng với kỳ thi chuyển cấp đang kề cận, Trường Giang và An Hạ cũng đến lúc phải đối mặt với bước ngoặt quan trọng đầu tiên của đời mình.

Thành phố mà hai người bạn nhỏ của chúng ta đang sống, trên bản đồ nằm chếch về phía Đông, có thể coi là một trong những thành phố lớn và sầm uất so với mặt bằng chung của cả nước. Từ khi được chỉ định trở thành thủ đô thương mại, về cơ sở vật chất hạ tầng phục vụ dân sinh cũng như hệ thống giáo dục ở đây càng thêm phát triển như vũ bão. Xét theo tiêu chí nào cũng không thể tính là tệ được. Thế nên, khi Trường Giang nói rằng, hắn muốn thi vào trường Trung học Phổ thông Long Việt, tất cả mọi người, bao gồm cả An Hạ, đều há hốc mồm.

Long Việt là trường chuyên trọng điểm nổi tiếng nhất cả nước, nằm tít ở thủ đô hành chính phía Bắc, với hệ thống phân ban chặt chẽ ngay từ lớp 10. Long Việt luôn tự hào với tỷ lệ học sinh đỗ đại học cao nhất cả nước, xấp xỉ 80%. Số còn lại đều là những người... "không thèm" bước đến kỳ thi Đại học mà trực tiếp nhận học bổng hoặc tự túc chuyển đi du học nước ngoài. Ngày đó, Thiên Hoàng cũng từng được nhắm đến trường này, nhưng cậu anh trai tài giỏi của Trường Giang thậm chí còn... không đợi nổi, đã thành công nhảy cấp ngay từ khi chưa bước sang tuổi vị thành niên. Chính vì lẽ đó, khi nghe cậu út đề cập tới chuyện này, ba mẹ Trường Giang liền đồng ý ngay lập tức, hồi nào đến giờ chỉ mong còn không được.

Với thành tích xuất sắc của mình, việc Trường Giang bước qua cánh cổng danh giá nọ là điều coi như đã nắm chắc trong tầm tay. Có điều nếu quyết định theo học ở đó, chắc chắn hắn sẽ phải ở ký túc xá, hoặc thuê trọ gần trường. Nhưng xét cho cùng, nếu đỗ đại học, hay đi du học nước ngoài, thì cũng vẫn phải xa gia đình thôi. Sớm hơn ba năm, hay muộn hơn ba năm, thì cũng đâu có gì quá khác biệt?! Hơn nữa, với gia cảnh tương đối khá giả, thì ba mẹ Trường Giang thừa sức lo cho cậu út đến nơi đến chốn. Nên điều này cũng tuyệt đối không thành vấn đề.

Vấn đề duy nhất chỉ nằm ở một người - suốt từ khi biết chuyện đến giờ, một lời cũng không thốt ra – An Hạ.

Kỳ thực, chuyện cậu bạn thần đồng kia muốn tới một vùng đất mới có thể giúp cậu ấy ươm mầm tài năng, là một điều hoàn toàn bình thường. Từ nhỏ tới giờ, An Hạ đã sớm nghĩ, rồi sẽ có ngày Trường Giang cũng giống như anh trai Thiên Hoàng. Một lúc nào đó, sẽ tung cánh bay xa... Ngay cả khi cách đây không lâu, Trường Giang quyết tâm làm một "cuộc cách mạng giáo dục" trong gia đình, thì cốt yếu cũng chỉ để hắn được quyền chọn cho mình một lối đi riêng mà thôi. Có bay xa, thì cũng là bay theo cách mình muốn bay, và tới nơi mình muốn tới, đơn giản là thế. Và bây giờ, đã đến lúc hắn ta cất cánh, bắt đầu thực hiện cuộc hành trình của mình.

An Hạ không hề bất ngờ, cũng không hề cảm thấy có bất kì điều gì là không tốt. Chỉ là một thứ gì đó không rõ ràng, đang lặng lẽ vươn cao, ngạo nghễ chắn ngang chính giữa cô bé và cậu bạn thân từ nhỏ...

***

An Hạ, từ khi còn nhỏ đã không biểu hiện vượt trội như Trường Giang. Trong tất cả mọi lĩnh vực, cô chỉ ở mức độ trung bình, vừa đủ để gọi là đạt. Từ thể thao, cho đến văn hóa, năng khiếu... đều thuộc dạng dễ tiếp thu, dễ đạt yêu cầu, nhưng không thể nào chiếm lĩnh đỉnh cao được. Piano, cô cũng biết chơi thành thạo, nhưng không có những âm thanh khiến người nghe phải xúc động ngỡ ngàng. Thể dục thể thao, An Hạ không cần luyện tập cũng có thể đạt ngay lần thử sức đầu tiên. Nhưng để xét đến thành tích, thì không đáng để đem ra so sánh. Và tất nhiên, học lực cũng vậy. An Hạ dù không thông minh như Trường Giang, nhưng những kiến thức cơ bản cô luôn nắm được rất nhanh và chắc chắn. Vượt qua những kỳ kiểm tra, xếp lớp, vượt cấp... đều rất dễ dàng. Nhưng, để hy vọng An Hạ có thể vào được trường chuyên lớp chọn cỡ như Long Việt – nơi toàn tinh hoa của tinh hoa – thì đúng là một chuyện còn khó xảy ra hơn cả những thành tựu công nghệ bốc phét hay xuất hiện trong phim khoa học viễn tưởng nữa.

Chính vì lẽ đó, trước giờ An Hạ vẫn nghĩ cuộc đời mình đều bình an mà đi theo một đường thẳng đã định. Học những trường chất lượng tương đối, miễn là gần nhà. Sau đó tùy tiện vào một trường Đại học nào đó vừa sức. Ra trường sẽ kiếm một công việc phù hợp và đôi chút tự do, sống một cuộc sống bình thường và dễ chịu. Nếu như Trường Giang có lối đi riêng của cậu ta, thì An Hạ cũng đã nhẩm tính những dự định riêng cho chính cô. Dù không hề gặp nhau ở một điểm nào, nhưng chính sự gắn bó và thân thiết từ khi còn nhỏ đã khiến An Hạ dần dần quên mất rằng, hai người thuộc về hai thế giới khác nhau, vĩnh viễn không thể chung lối.



Thế nên, khi biết Trường Giang sẽ tới Long Việt vào năm tới, đồng nghĩa với việc hai người sẽ tách ra, có rất ít cơ hội gặp lại, thì An Hạ bắt đầu quay về với nhận thức ban đầu của mình... Cô tự nhủ, chẳng có gì là không ổn cả. Chỉ giống như một thói quen, nay không có điều kiện để tiếp tục nữa.

Vẫn là nên từ bỏ sớm đi thì hơn.

***

Một buổi tối, An Hạ đã sớm làm xong bài tập. Cuối cấp, áp lực học tập tương đối nặng nề, nhưng dường như chỉ thực sự nặng với ai kia muốn chinh phục Long Việt thôi. Còn người định ở lại này, thì việc vượt qua kỳ thi tốt nghiệp và tuyển đầu vào của trường cấp Ba liên thông, là điều không mấy căng thẳng.

Cô liền đứng lên thu dọn sách vở rồi quay qua Trường Giang:

"Tôi xong bài rồi, về ngủ đây!"

"Ừ!" Trường Giang vẫn không rời mắt khỏi quyển sách, chỉ qua loa trả lời.

An Hạ nhanh chóng ôm sách vở, qua lối ban công trở về phòng mình. Nhưng khi cô vẫn còn đang vắt vẻo trên hàng rào inox ngăn giữa hai hiên ban công, cậu bạn nhà bên lại đột ngột cất giọng gọi cô lại.

"Khoan đã!"

"Sao vậy?"

"Tôi thấy bà dạo này có gì đó là lạ..." Trường Giang hơi nhíu mày, nghiêng mặt đánh giá cô nhỏ. "Đang có tâm sự gì hả?"

"Không có gì..." An Hạ hơi chột dạ. "Chắc là sắp thi nên lo lắng một chút..."



"Không phải! Từ hôm tôi nói sẽ thi vào Long Việt, bà mới trở nên như vậy. Sao, không thích tôi đến đó à?"

"Không có!" Cô nhỏ bị bắn trúng tim đen, vội vội vàng vàng đào hố lấp sạch sẽ. "Đi là ông đi chứ có phải tôi đâu, mắc mớ gì phải thích hay không chứ?!"

"Thật?!" Trường Giang vẫn không buông tha, tiếp tục chau mày nghiên cứu vẻ mặt hốt hoảng của cô.

An Hạ bắt đầu vặn vẹo người. Từ xưa đến nay, cô thuộc dạng người không biết nói dối, cũng không giỏi che giấu tâm tư. Nhất là khi đứng trước ánh mắt sáng quắc như cú đêm đang hau háu nhìn mình kia, cảm tưởng từng chút gan ruột một cũng đều bị phơi ra sạch sẽ. Mà nói thực ra thì, An Hạ cũng không hẳn thích hay không thích việc Trường Giang đi học xa. Chỉ là, cô nhất thời chưa thích ứng được với những gì mình vừa nhận thức...

"Nếu bà muốn, tôi có thể ở lại đây học nốt ba năm cấp Ba!"

Trường Giang bất ngờ lên tiếng cắt ngang sự bối rối của cô bạn thân sát vách. Có điều, dường như lời nói này của hắn còn làm cho cô nhỏ bối rối hơn nữa. Bằng chứng là cô nàng lập tức duỗi thẳng lưng lên, ngẩng ngay đầu nhìn hắn, ánh mắt vô cùng phức tạp, nửa ngạc nhiên, nửa xúc động.

Nhưng đời thực chẳng như phim. Không đợi An Hạ bối rối xong, gã bạn gàn dở của cô đã phun ra tiếp một lời làm cô chết đứng.

"Bà đang chờ tôi nói ra cái lời ngớ ngẩn kiểu kiểu thế à?!" Trường Giang nhún nhún vai diễn lại nụ cười nửa miệng nhạt nhẽo. "Không! Bà có thích hay không tôi vẫn sẽ tới đó!"

Nói rồi hắn mang vẻ mặt vô lại của mình quay trở về phòng. Cô nhỏ phía sau mặt mũi cứng ngắc, không biết nên tiến tới đạp cửa thị uy, hay vùng vằng bỏ về bây giờ.

Tên khốn nhà ông! Ông không nói thì có ai bảo ông câm không, hảaaaaaaa...!

(Chú thích: Mọi địa danh trong truyện đều là hư cấu).

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Mai Phải Chờ Trúc Mã

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook