Chương 9: Tháng sáu mùa thi (1)
Huyền Nhâm
22/07/2015
Cuối cùng, kỳ thi tốt nghiệp cấp hai cũng bắt đầu.
Chỉ có bốn môn: Văn, Toán, Ngoại Ngữ và Vật Lý - đồng thời cũng không có ý nghĩa xét điểm quá trọng yếu, nên hai người bạn của chúng ta bước chân vào đều với tâm lý thoải mái như đang đi dạo chơi. Nhất là Trường Giang, hắn thậm chí còn không thèm ôn tập chút xíu gì cho cho đợt thi này. Tất cả tâm trí đều dồn cho kỳ tuyển sinh lớp 10 thần thánh kia hết. Với khả năng của hắn, thì đỗ Long Việt là đương nhiên, nhưng hắn còn muốn đứng đầu kỳ thi, vinh quang lọt top của lớp chuyên hạng nhất nữa cơ.
Xét cho cùng, dù có nổi loạn "muốn làm người bình thường", thì bạn Giang vẫn cứ là không thể thay đổi được bản tính hiếu thắng và tự phụ.
Vần G và đầu vần H, mọi khi thi cử ở trường đa phần đều ngồi chung một phòng, vì hai vần này không cách nhau quá xa. Đến khi thi tốt nghiệp, lần đầu Trường Giang và An Hạ bị chia thành hai phòng riêng biệt. Ngồi cạnh An Hạ lúc này là một cậu bạn trường Lê Quý Đôn, tên Hoàng Hải.
"Chào! Lại gặp rồi!" Hoàng Hải lên tiếng. Buổi trước cô nàng này cũng vô tình được xếp ngồi cạnh cậu, xem như là có chút duyên.
"Chào cậu!" An Hạ cũng gật đầu xã giao. Hồi sáng thi Văn bị lệch tủ, báo hại cô phải nằm bò ra bàn mà tốc ký, có tâm trạng nào mà ngó xem người ngồi cạnh mình là ai đâu.
"Bài thi trước làm tốt không?" Hoàng Hải chống tay lên bàn, nhìn cô bạn ngồi cạnh với ánh mắt vui vẻ.
"Cũng tàm tạm..." An Hạ tiếp tục cười nhạt nhẽo.
"Bạn học Ngô Sỹ Liên?" Hoàng Hải nheo nheo mắt nhìn phù hiệu trên tay áo của An Hạ. "Hình như trường bạn có một anh chàng rất nổi tiếng, học rất giỏi, mấy năm trước đều đứng đầu trong kỳ thi toàn quốc. Không hiểu sao năm nay lại không thấy tên trong danh sách tham dự nhỉ...?!"
"À... Chuyện đó..."
"Nghe đâu gặp vấn đề về sức khỏe, ốm liệt giường nên không đi thi được, đúng không?"
Nụ cười trên mặt An Hạ dần méo xệch. Gã trai này... Nhìn không trắng trẻo như Trường Giang mà hơi rám nắng khỏe mạnh. Tóc ngắn vuốt lên, trông cũng đẹp trai sáng sủa ra phết, mà sao vừa mở miệng đã lại xơi xơi buôn chuyện về người không quen biết thế?! Lại còn đào đâu ra tin đồn Trường Giang "gặp vấn đề sức khỏe" vậy?! Tên bạn thân quái vật của cô suốt mười lăm năm nay thậm chí chưa bị ốm vặt ngày nào. Mọt sách mà khỏe còn hơn cả lũ đầu trâu mặt ngựa ngoài vỉa hè nữa. Chính mắt cô chứng kiến hắn ta đánh lộn một lần hồi năm ngoái, cũng không có thua ai. Lấy đâu ra cái lý do "ốm liệt giường"?!
Đừng nói là vì mấy thầy cô giáo ở trường muốn giữ thể diện, nên đã sửa từ "không muốn đi thi" thành "không thể đi thi" chứ...
Rốt cuộc, An Hạ đành ậm ừ cho xong chuyện. Có lẽ không nên lộ ra tin tức "tình báo" gì, càng không nên thừa nhận mình có quen biết "nhân vật nổi tiếng" kia, thậm chí nên kết thúc chủ đề này càng nhanh càng tốt. Cô ra vẻ ngoan ngoãn kiểm tra hộp bút, ánh mắt dõi theo thầy giám thị đang lần mở niêm phong đề thi phía trên.
"Bạn định thi lên trường gì?" Dù chỉ còn đôi phút ít ỏi, cậu bạn bà tám ngồi cạnh vẫn muốn tận dụng nốt.
"Long Việt!" An Hạ không cả quay sang, đáp như một cái máy. Mấy ngày rồi nghĩ ngợi nhiều, trong lúc nhất thời lại buột miệng nói tên trường ấy ra. Có lẽ cô cho rằng, biết vậy thì cậu bạn kia sẽ gờm mình hơn mà thôi nói về mấy điều không cần thiết này nữa.
Nhưng trái với dự tính của cô nhóc, Hoàng Hải vừa nghe câu trả lời, hai mắt đã sáng bừng, không giấu được vẻ thích thú hớn hở.
"Ồ, trùng hợp vậy sao! Tôi cũng định thi vào đó!"
An Hạ: "..."
Cậu bạn cùng bàn tạm thời à, bình thường tớ đây cũng thích buôn chuyện lắm. Nhưng làm ơn đừng ngay trước lúc phát đề thế này có được không?!
***
Kết thúc giờ thi, Trường Giang đã chờ An Hạ dưới sân trường từ lúc nào. Hắn tựa nhẹ người lên thành lan can phía ngoài, cách không xa cửa phòng thi của cô. Dù đám học sinh đang ùa ra từ khắp các lớp đông như ong vỡ tổ, nhưng bóng dáng cậu thiếu niên này vẫn không thể lẫn đi đâu với vóc người hơi gầy và chiếc áo sơ mi trắng tinh. Hắn vẫn còn đeo nguyên cặp kính gọng đen của mình, đang cúi đầu nghịch nghịch điện thoại
Nhìn thấy cô, Trường Giang cuối cùng cũng ngẩng đầu liếc sang.
"Sao rồi?"
"Ổn!" An Hạ tỉnh queo đáp lại. Nói chung môn Toán thi tốt nghiệp thì chỉ cần học trong sách giáo khoa là đủ, nên đương nhiên không thể làm khó cô nhỏ được.
Còn chưa kịp nói tiếp câu nữa, thì Hoàng Hải chẳng biết theo sau An Hạ từ khi nào, đã tiến lên ra vẻ rất vô tư mà kéo kéo quai túi xách của cô.
"Định vào Long Việt cơ mà, mấy bài tốt nghiệp tẹp nhẹp này thì có là gì với bạn đâu, đúng chứ?!"
Bộ dạng cười cợt thân thiết của gã trai lạ hoắc trước mặt làm Trường Giang lập tức nhíu mày.
Lúc này đây An Hạ chỉ hận không thể bịt ngay cái miệng ưa buôn chuyện của gã trai mới quen biết kia lại. Cô đành ra sức lấp liếm, đáp chuyện với Hoàng Hải mà mắt thì cứ liếc sang Trường Giang, hẳn là cố ý nói cho hắn nghe.
"Không... Không... Lúc nãy tớ đùa đấy. Cỡ tớ làm sao có gan thi vào đó được?!"
"Đùa?" Hoàng Hải cười cười, nhìn hai bím tóc nhỏ xinh đang lắc qua lắc lại liên hồi kia bằng ánh mắt khó hiểu. "Không phải vậy chứ? Làm tôi cứ tưởng mình đã có thêm một động lực để quyết tâm thi đỗ rồi..."
An Hạ mặt đen thui. Cô hít thật sâu, xốc lại túi xách của mình, rồi bằng một bộ dạng rất kịch quay sang chào tạm biệt Hoàng Hải. Cũng không chờ cậu chàng đáp lại, cô nhỏ đã nhanh nhanh chóng chóng túm áo Trường Giang kéo tuột đi mất.
Nhưng không cần đáp lại, không có nghĩa người kia cũng sẽ thuận thế mà bỏ qua. Bằng chứng là Hoàng Hải vẫn rất vô tư mà đuổi theo người bạn mới của mình, cười giả lả.
"Về sớm vậy? Mới có 4 giờ mà? Tôi còn chưa kịp rủ bạn đi ăn chè."
An Hạ: "..."
Hoàng Hải (tiếp tục): "Bạn trai? Không vấn đề gì! Tôi mời cả hai!"
Trường Giang: "..."
Ông trời ơi, làm ơn buộc mỏ gã này lại cho con có được khônggg...?!
***
"Ai vậy?"
Cuối cùng thì lần đầu tiên suốt từ lúc rời khỏi trường thi về nhà, "quái vật nghìn năm" Trường Giang cũng chịu mở miệng.
"Ai là ai?" An Hạ lúc này đã ngồi yên vị trên thành ban công phòng mình, cầm quyển sách Lý mà tâm hồn thì treo ngược cành cây. Theo phản xạ, cô nhỏ ngơ ngác nhìn lên, bắt gặp ánh mắt tối sầm của Trường Giang, mới hoảng hồn mà khiến cái thứ đang vắt vẻo trên cành cây kia rơi tụt xuống đất.
"À à... Bạn ngồi cạnh ở phòng thi đó mà..." An Hạ trả lời qua loa, rồi lại mở quyển ôn thi tốt nghiệp môn Vật Lý lớp 9 lên, ra vẻ gạo bài.
Trường Giang trông cái mặt vốn đã ngẩn ngơ, nay lại thêm ngơ ngẩn của con nhỏ trước mắt, tâm trạng càng lúc càng trở nên không tốt. Hắn chẳng nói chẳng rằng, cũng ôm một cuốn sách dày cộp nhảy lên thành ban công, ngồi đối diện với An Hạ. Đôi chân dài không thèm đếm xỉa đến hai từ gọi là "ý tứ", ngang nhiên duỗi thẳng ra gần hết lan can, đụng cả vào chân An Hạ, làm cô nhỏ lại phải lúng túng thu hẹp lại không gian vốn đã nhỏ bé của mình.
Trước điệu bộ không thoải mái của cô, Trường Giang chỉ "Hừ!" một tiếng, đưa tay lần tìm thẻ kẹp sách. Nhưng khi mở từng trang giấy chằng chịt những hình vẽ, sơ đồ, lý luận ra, tự dưng trong lòng hắn lại chẳng thấy chút hứng thú gì để tìm hiểu nữa...
Suốt từ lúc ở trường thi về, có một sự khó chịu gì đó, không biết vì sao và bằng cách nào, lại cứ ngấm ngầm len lỏi trong lòng Trường Giang. Thi tốt nghiệp thì khỏi bàn, hắn tự chấm cho mình 11 điểm trên 10. Thi vào cấp ba cũng không có gì đáng phải lo lắng. Thứ làm hắn cứ quẩn quanh nghĩ ngợi, là thằng nhóc "đen sì sì" xuất hiện sau lưng An Hạ hồi chiều, với thông tin "An Hạ muốn vào Long Việt, và thằng đó cũng thế".
Cái quái gì vậy chứ?!
Hắn – chưa - từng – nghe – nói - đến - việc – đó! Trường Giang hậm hực nhướng mắt lên nhìn cô bé ngồi đối diện. Vừa vặn bắt gặp cái nhìn lén của An Hạ, hắn không nhịn được, lườm một cái. Từ hồi tháng ba đến giờ, Trường Giang đã rục rịch tuyên bố mình sẽ tới Long Việt, con nhỏ đâu hề phản ứng?! Thế mà vừa mới đi thi cùng thằng ôn kia có hai buổi thôi, đã muốn theo luôn sao?!
An Hạ tất nhiên không hề đoán được những suy diễn mỗi lúc một xa tít tắp trong đầu cậu trai đối diện. Cô hết lấm lét nhìn trộm, bị bắt quả tang rồi lại còn bị lườm thì vội vã cúi đầu xuống mấy cái mạch điện, thấu kính trong sách. Vẫn biết Trường Giang từ nhỏ tới giờ vốn không thích gặp gỡ tiếp xúc với người lạ, lại càng không có máu hài hước, nhưng thái độ khó ở đến mức này chỉ vì một gã Hoàng Hải nào đó nói đúng ba câu, thì có hơi quá không?! Chẳng nhẽ hắn rảnh đến mức tin mình muốn thi Long Việt là thật?!
Nhưng An Hạ cũng chẳng có cơ hội để nghĩ tiếp, vì Trường Giang đã gập sách đánh "Bộp!" một tiếng, rồi hầm hầm nhảy từ trên lan can xuống. Hắn không giấu giếm sự khó chịu của mình, quay sang cô nhóc đầy lạnh lùng.
"Bà định thi Long Việt?!"
Ra bạn Giang rảnh rỗi thật! An Hạ cảm thấy họng mình cứng lại trong vài giây. Nói vậy, kèm theo cái mặt nhăn nhúm như quả táo tàu kia, tức là tên này không thích điều đó? Chưa nói đến việc mình cũng không hề muốn thi, (mà thực ra có muốn thi cũng không thể đỗ), thì quan trọng hơn, hắn không thích học cùng mình? Càng rõ ràng hơn là, sau mười lăm năm, hắn đã chán ngấy đến tận cổ việc mình luôn lẽo đẽo theo sau hắn rồi sao?!
Một cảm giác hơi hơi chua chát từ từ dâng lên, làm mấy thứ chữ nghĩa trước mắt An Hạ lập tức đều trở nên vô vị. Cô cũng gập sách lại rồi nhảy xuống ban công nhà mình, phủi phủi mông.
"Ông yên tâm! Tôi tự biết mình là ai!"
An Hạ ném lại sau một câu nói mà như Trường Giang sau này nghĩ lại - là lạnh nhạt nhất trong số những lời lạnh nhạt cô nhỏ đã từng thốt ra với hắn - rồi quay lưng trở về phòng.
Buổi tối hôm đó, cũng là một buổi tối ảm đạm nhất trên ban công tầng bốn của hai căn nhà sinh đôi trong suốt mười lăm năm qua...
Chỉ có bốn môn: Văn, Toán, Ngoại Ngữ và Vật Lý - đồng thời cũng không có ý nghĩa xét điểm quá trọng yếu, nên hai người bạn của chúng ta bước chân vào đều với tâm lý thoải mái như đang đi dạo chơi. Nhất là Trường Giang, hắn thậm chí còn không thèm ôn tập chút xíu gì cho cho đợt thi này. Tất cả tâm trí đều dồn cho kỳ tuyển sinh lớp 10 thần thánh kia hết. Với khả năng của hắn, thì đỗ Long Việt là đương nhiên, nhưng hắn còn muốn đứng đầu kỳ thi, vinh quang lọt top của lớp chuyên hạng nhất nữa cơ.
Xét cho cùng, dù có nổi loạn "muốn làm người bình thường", thì bạn Giang vẫn cứ là không thể thay đổi được bản tính hiếu thắng và tự phụ.
Vần G và đầu vần H, mọi khi thi cử ở trường đa phần đều ngồi chung một phòng, vì hai vần này không cách nhau quá xa. Đến khi thi tốt nghiệp, lần đầu Trường Giang và An Hạ bị chia thành hai phòng riêng biệt. Ngồi cạnh An Hạ lúc này là một cậu bạn trường Lê Quý Đôn, tên Hoàng Hải.
"Chào! Lại gặp rồi!" Hoàng Hải lên tiếng. Buổi trước cô nàng này cũng vô tình được xếp ngồi cạnh cậu, xem như là có chút duyên.
"Chào cậu!" An Hạ cũng gật đầu xã giao. Hồi sáng thi Văn bị lệch tủ, báo hại cô phải nằm bò ra bàn mà tốc ký, có tâm trạng nào mà ngó xem người ngồi cạnh mình là ai đâu.
"Bài thi trước làm tốt không?" Hoàng Hải chống tay lên bàn, nhìn cô bạn ngồi cạnh với ánh mắt vui vẻ.
"Cũng tàm tạm..." An Hạ tiếp tục cười nhạt nhẽo.
"Bạn học Ngô Sỹ Liên?" Hoàng Hải nheo nheo mắt nhìn phù hiệu trên tay áo của An Hạ. "Hình như trường bạn có một anh chàng rất nổi tiếng, học rất giỏi, mấy năm trước đều đứng đầu trong kỳ thi toàn quốc. Không hiểu sao năm nay lại không thấy tên trong danh sách tham dự nhỉ...?!"
"À... Chuyện đó..."
"Nghe đâu gặp vấn đề về sức khỏe, ốm liệt giường nên không đi thi được, đúng không?"
Nụ cười trên mặt An Hạ dần méo xệch. Gã trai này... Nhìn không trắng trẻo như Trường Giang mà hơi rám nắng khỏe mạnh. Tóc ngắn vuốt lên, trông cũng đẹp trai sáng sủa ra phết, mà sao vừa mở miệng đã lại xơi xơi buôn chuyện về người không quen biết thế?! Lại còn đào đâu ra tin đồn Trường Giang "gặp vấn đề sức khỏe" vậy?! Tên bạn thân quái vật của cô suốt mười lăm năm nay thậm chí chưa bị ốm vặt ngày nào. Mọt sách mà khỏe còn hơn cả lũ đầu trâu mặt ngựa ngoài vỉa hè nữa. Chính mắt cô chứng kiến hắn ta đánh lộn một lần hồi năm ngoái, cũng không có thua ai. Lấy đâu ra cái lý do "ốm liệt giường"?!
Đừng nói là vì mấy thầy cô giáo ở trường muốn giữ thể diện, nên đã sửa từ "không muốn đi thi" thành "không thể đi thi" chứ...
Rốt cuộc, An Hạ đành ậm ừ cho xong chuyện. Có lẽ không nên lộ ra tin tức "tình báo" gì, càng không nên thừa nhận mình có quen biết "nhân vật nổi tiếng" kia, thậm chí nên kết thúc chủ đề này càng nhanh càng tốt. Cô ra vẻ ngoan ngoãn kiểm tra hộp bút, ánh mắt dõi theo thầy giám thị đang lần mở niêm phong đề thi phía trên.
"Bạn định thi lên trường gì?" Dù chỉ còn đôi phút ít ỏi, cậu bạn bà tám ngồi cạnh vẫn muốn tận dụng nốt.
"Long Việt!" An Hạ không cả quay sang, đáp như một cái máy. Mấy ngày rồi nghĩ ngợi nhiều, trong lúc nhất thời lại buột miệng nói tên trường ấy ra. Có lẽ cô cho rằng, biết vậy thì cậu bạn kia sẽ gờm mình hơn mà thôi nói về mấy điều không cần thiết này nữa.
Nhưng trái với dự tính của cô nhóc, Hoàng Hải vừa nghe câu trả lời, hai mắt đã sáng bừng, không giấu được vẻ thích thú hớn hở.
"Ồ, trùng hợp vậy sao! Tôi cũng định thi vào đó!"
An Hạ: "..."
Cậu bạn cùng bàn tạm thời à, bình thường tớ đây cũng thích buôn chuyện lắm. Nhưng làm ơn đừng ngay trước lúc phát đề thế này có được không?!
***
Kết thúc giờ thi, Trường Giang đã chờ An Hạ dưới sân trường từ lúc nào. Hắn tựa nhẹ người lên thành lan can phía ngoài, cách không xa cửa phòng thi của cô. Dù đám học sinh đang ùa ra từ khắp các lớp đông như ong vỡ tổ, nhưng bóng dáng cậu thiếu niên này vẫn không thể lẫn đi đâu với vóc người hơi gầy và chiếc áo sơ mi trắng tinh. Hắn vẫn còn đeo nguyên cặp kính gọng đen của mình, đang cúi đầu nghịch nghịch điện thoại
Nhìn thấy cô, Trường Giang cuối cùng cũng ngẩng đầu liếc sang.
"Sao rồi?"
"Ổn!" An Hạ tỉnh queo đáp lại. Nói chung môn Toán thi tốt nghiệp thì chỉ cần học trong sách giáo khoa là đủ, nên đương nhiên không thể làm khó cô nhỏ được.
Còn chưa kịp nói tiếp câu nữa, thì Hoàng Hải chẳng biết theo sau An Hạ từ khi nào, đã tiến lên ra vẻ rất vô tư mà kéo kéo quai túi xách của cô.
"Định vào Long Việt cơ mà, mấy bài tốt nghiệp tẹp nhẹp này thì có là gì với bạn đâu, đúng chứ?!"
Bộ dạng cười cợt thân thiết của gã trai lạ hoắc trước mặt làm Trường Giang lập tức nhíu mày.
Lúc này đây An Hạ chỉ hận không thể bịt ngay cái miệng ưa buôn chuyện của gã trai mới quen biết kia lại. Cô đành ra sức lấp liếm, đáp chuyện với Hoàng Hải mà mắt thì cứ liếc sang Trường Giang, hẳn là cố ý nói cho hắn nghe.
"Không... Không... Lúc nãy tớ đùa đấy. Cỡ tớ làm sao có gan thi vào đó được?!"
"Đùa?" Hoàng Hải cười cười, nhìn hai bím tóc nhỏ xinh đang lắc qua lắc lại liên hồi kia bằng ánh mắt khó hiểu. "Không phải vậy chứ? Làm tôi cứ tưởng mình đã có thêm một động lực để quyết tâm thi đỗ rồi..."
An Hạ mặt đen thui. Cô hít thật sâu, xốc lại túi xách của mình, rồi bằng một bộ dạng rất kịch quay sang chào tạm biệt Hoàng Hải. Cũng không chờ cậu chàng đáp lại, cô nhỏ đã nhanh nhanh chóng chóng túm áo Trường Giang kéo tuột đi mất.
Nhưng không cần đáp lại, không có nghĩa người kia cũng sẽ thuận thế mà bỏ qua. Bằng chứng là Hoàng Hải vẫn rất vô tư mà đuổi theo người bạn mới của mình, cười giả lả.
"Về sớm vậy? Mới có 4 giờ mà? Tôi còn chưa kịp rủ bạn đi ăn chè."
An Hạ: "..."
Hoàng Hải (tiếp tục): "Bạn trai? Không vấn đề gì! Tôi mời cả hai!"
Trường Giang: "..."
Ông trời ơi, làm ơn buộc mỏ gã này lại cho con có được khônggg...?!
***
"Ai vậy?"
Cuối cùng thì lần đầu tiên suốt từ lúc rời khỏi trường thi về nhà, "quái vật nghìn năm" Trường Giang cũng chịu mở miệng.
"Ai là ai?" An Hạ lúc này đã ngồi yên vị trên thành ban công phòng mình, cầm quyển sách Lý mà tâm hồn thì treo ngược cành cây. Theo phản xạ, cô nhỏ ngơ ngác nhìn lên, bắt gặp ánh mắt tối sầm của Trường Giang, mới hoảng hồn mà khiến cái thứ đang vắt vẻo trên cành cây kia rơi tụt xuống đất.
"À à... Bạn ngồi cạnh ở phòng thi đó mà..." An Hạ trả lời qua loa, rồi lại mở quyển ôn thi tốt nghiệp môn Vật Lý lớp 9 lên, ra vẻ gạo bài.
Trường Giang trông cái mặt vốn đã ngẩn ngơ, nay lại thêm ngơ ngẩn của con nhỏ trước mắt, tâm trạng càng lúc càng trở nên không tốt. Hắn chẳng nói chẳng rằng, cũng ôm một cuốn sách dày cộp nhảy lên thành ban công, ngồi đối diện với An Hạ. Đôi chân dài không thèm đếm xỉa đến hai từ gọi là "ý tứ", ngang nhiên duỗi thẳng ra gần hết lan can, đụng cả vào chân An Hạ, làm cô nhỏ lại phải lúng túng thu hẹp lại không gian vốn đã nhỏ bé của mình.
Trước điệu bộ không thoải mái của cô, Trường Giang chỉ "Hừ!" một tiếng, đưa tay lần tìm thẻ kẹp sách. Nhưng khi mở từng trang giấy chằng chịt những hình vẽ, sơ đồ, lý luận ra, tự dưng trong lòng hắn lại chẳng thấy chút hứng thú gì để tìm hiểu nữa...
Suốt từ lúc ở trường thi về, có một sự khó chịu gì đó, không biết vì sao và bằng cách nào, lại cứ ngấm ngầm len lỏi trong lòng Trường Giang. Thi tốt nghiệp thì khỏi bàn, hắn tự chấm cho mình 11 điểm trên 10. Thi vào cấp ba cũng không có gì đáng phải lo lắng. Thứ làm hắn cứ quẩn quanh nghĩ ngợi, là thằng nhóc "đen sì sì" xuất hiện sau lưng An Hạ hồi chiều, với thông tin "An Hạ muốn vào Long Việt, và thằng đó cũng thế".
Cái quái gì vậy chứ?!
Hắn – chưa - từng – nghe – nói - đến - việc – đó! Trường Giang hậm hực nhướng mắt lên nhìn cô bé ngồi đối diện. Vừa vặn bắt gặp cái nhìn lén của An Hạ, hắn không nhịn được, lườm một cái. Từ hồi tháng ba đến giờ, Trường Giang đã rục rịch tuyên bố mình sẽ tới Long Việt, con nhỏ đâu hề phản ứng?! Thế mà vừa mới đi thi cùng thằng ôn kia có hai buổi thôi, đã muốn theo luôn sao?!
An Hạ tất nhiên không hề đoán được những suy diễn mỗi lúc một xa tít tắp trong đầu cậu trai đối diện. Cô hết lấm lét nhìn trộm, bị bắt quả tang rồi lại còn bị lườm thì vội vã cúi đầu xuống mấy cái mạch điện, thấu kính trong sách. Vẫn biết Trường Giang từ nhỏ tới giờ vốn không thích gặp gỡ tiếp xúc với người lạ, lại càng không có máu hài hước, nhưng thái độ khó ở đến mức này chỉ vì một gã Hoàng Hải nào đó nói đúng ba câu, thì có hơi quá không?! Chẳng nhẽ hắn rảnh đến mức tin mình muốn thi Long Việt là thật?!
Nhưng An Hạ cũng chẳng có cơ hội để nghĩ tiếp, vì Trường Giang đã gập sách đánh "Bộp!" một tiếng, rồi hầm hầm nhảy từ trên lan can xuống. Hắn không giấu giếm sự khó chịu của mình, quay sang cô nhóc đầy lạnh lùng.
"Bà định thi Long Việt?!"
Ra bạn Giang rảnh rỗi thật! An Hạ cảm thấy họng mình cứng lại trong vài giây. Nói vậy, kèm theo cái mặt nhăn nhúm như quả táo tàu kia, tức là tên này không thích điều đó? Chưa nói đến việc mình cũng không hề muốn thi, (mà thực ra có muốn thi cũng không thể đỗ), thì quan trọng hơn, hắn không thích học cùng mình? Càng rõ ràng hơn là, sau mười lăm năm, hắn đã chán ngấy đến tận cổ việc mình luôn lẽo đẽo theo sau hắn rồi sao?!
Một cảm giác hơi hơi chua chát từ từ dâng lên, làm mấy thứ chữ nghĩa trước mắt An Hạ lập tức đều trở nên vô vị. Cô cũng gập sách lại rồi nhảy xuống ban công nhà mình, phủi phủi mông.
"Ông yên tâm! Tôi tự biết mình là ai!"
An Hạ ném lại sau một câu nói mà như Trường Giang sau này nghĩ lại - là lạnh nhạt nhất trong số những lời lạnh nhạt cô nhỏ đã từng thốt ra với hắn - rồi quay lưng trở về phòng.
Buổi tối hôm đó, cũng là một buổi tối ảm đạm nhất trên ban công tầng bốn của hai căn nhà sinh đôi trong suốt mười lăm năm qua...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.