Chương 40: Sói VS Sói
Huyền Nhâm
22/07/2015
Trên đời này, có duy nhất ba điều khiến Trường Giang dù đang tức giận đến đâu, cũng đều phải nhượng bộ.
Một, là đôi bàn tay mũm mĩm nào đó luôn bám chặt lấy gấu áo hắn, từ trường về nhà, từ nhà đến trường.
Hai, là giọng điệu năn nỉ đến tha thiết, thiếu điều moi hết lòng mề trong bụng ra đặt trước mặt hắn để tỏ thành ý đầy quen thuộc.
Và ba, chính là cái nhìn chằm chằm từ đôi mắt ngơ ngác kia, làm hắn luôn cảm thấy mình thật là tệ hại nếu như cố tình lờ đi. Nỡ lòng nào mà nói "Không!" cho được.
Giờ, Trường Giang đang bị cả ba điều đó xúm vào tấn công cùng lúc, đến cả sắt đá cũng còn phải tan chảy. Nữa là hắn tự nhận, trái tim mình so với sắt đá, vẫn là mềm hơn một chút...!
***
Trong một góc quán giải khát "Hương Quê" của lớp 11 Sinh, Trường Giang đang chống cằm ngồi im lìm, trước mặt hắn là một tách trà nóng vẫn còn bốc hơi nghi ngút. Qua làn hơi mỏng, khuôn mặt hắn hiện lên có chút mờ ảo, từng nét một đều biểu hiện một sự chừng mực hoàn hảo, hết sức nghiêm túc. Nhưng thoáng qua lại có chút gì đó nhuốm màu suy tư...
Thực tình, đến tận lúc này Trường Giang vẫn không hiểu, rốt cuộc là lý do gì đã khiến con nhóc kia ruồng rẫy mình thẳng thừng đến như thế?! Hôm gặp nhau trên thư viện lần trước, hắn vẫn luôn nghi ngờ rằng, mình có thể nào thê thảm hơn được nữa hay không?! Nhìn cô sống chết bỏ đi, như chán ghét phải thấy mặt hắn đến cùng cực rồi, thì với một người luôn tự tin vào vị trí của mình trong lòng cô là hắn lúc ấy, còn hơn cả một cái tát trời giáng.
Con nhỏ này đã không cần mình nữa. Vậy thì thôi đi.
Trường Giang tháo kính ra, day nhẹ hai đầu lông mày của mình một cách mệt mỏi. Đúng! Giá như hắn nghĩ được làm được, thì đã không phải phiền muộn tận mấy tháng trời thế này...!
Và tất nhiên, hắn cũng sẽ không phải thi thoảng mò lên mấy cái page ngớ ngẩn trên facebook của trường để mà nghe ngóng tin tức. Càng không phải như ngồi trên đống lửa khi vô tình thấy mặt con nhóc ấy dính vào vài tấm hình vừa được chụp trong lễ hội sáng nay, bên cạnh một thằng cha nào đó mặt dày. Làm hắn đã định sẽ dành cả kỳ nghỉ này để hoàn thiện xong bản demo cho bài dự thi của câu lạc bộ, nửa chừng cũng phải gập laptop lại.
Nào đâu lại gặp ngay cái cảnh ngứa mắt kia bên dưới sân. Áo choàng đỏ rực rỡ như kích thích mọi giác quan của người đối diện mà hắn từng chút nữa trở thành... bò tót khi thấy con nhóc ve vẩy mặc sang khoe. Không ngờ nó lại dám đem ra mặc trước mặt người khác nữa như thế! Nhìn bông hoa hồng đầy chói mắt trên tay con nhỏ, nhìn cái vẻ tình nồng ý đậm của gã trai áo xanh đứng bên, Trường Giang đã tủi càng thêm tủi. Khác gì "Công anh đắp đập be bờ - Để ai quây đó, mang lờ đến đơm" cơ chứ?! Chưa bao giờ cảm giác sắp mất một người lại trỗi lên trong lòng hắn mạnh mẽ như thế!
Cũng may, là con nhỏ kia đến phút thứ tám mươi chín cũng biết đường hối cải. Bằng không, chính hắn cũng không chắc liệu mình có vì thế mà làm ra chuyện điên rồ gì hay không nữa!
Con nhóc này không cần hắn nữa sao?!
Vấn đề là, ai cho phép cơ chứ?!
***
An Hạ ngồi thu lu trong một góc quán, chỉ dám liếc nhìn người trước mặt qua hàng mi dày. Bụng dạ bây giờ so với xổ số điện toán, có khi còn nhộn nhạo hơn.
Sau hôm mở lại điện thoại gọi về nhà, cô cũng đã nghĩ thông suốt. Có điều, giữa suy nghĩ và hành động, sao vẫn cứ thấy quá khó khăn. An Hạ đã định nhắn tin cho cậu bạn của mình cả chục lần, nhưng cứ viết rồi xóa, viết rồi xóa. Chẳng biết phải bắt đầu thế nào cho tự nhiên nhất. Thấy nói ra điều gì cũng vô duyên. Nên đành im lặng như cũ.
Có lẽ trên đời này, nhiều khi người ta xa nhau cũng chỉ đơn giản như thế. Mỗi người tự rút vào trong thế giới riêng của mình, thấy rõ khoảng trống bên cạnh nhưng lại không muốn lấp, hoặc không dám lấp. Để rồi cuối cùng, ngay cả sự trống vắng ấy cũng trở thành thói quen...
"Dạo này khỏe không?"
Trường Giang bất ngờ lên tiếng, phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Sau một hồi chiếu tướng không hiệu quả, hắn cũng buông tha ý định chờ cô mở lời trước rồi.
An Hạ gật đầu.
"Thi đạt hết chứ?"
Tiếp tục gật đầu.
"Không có gì để nói với tôi sao?!"
An Hạ theo quán tính định gật đầu tiếp, thì chợt giật mình. Cô vội ngẩng lên, đập ngay vào mắt là khuôn mặt có phần sắc cạnh hơn của hắn. Trường Giang đang nhìn cô đầy nghiêm túc, đôi mắt đen lạnh mỗi lúc một trở nên thâm sâu.
Lần đầu sau từng ấy ngày tránh mặt nhau, cô mới được nhìn hắn ở khoảng cách gần như thế. Mùi thơm nhàn nhạt trên người hắn một lần nữa nhẹ níu lấy mũi cô, phảng phất.
Lại mềm lòng rồi...
Hai người ngồi cách một chiếc bàn nhỏ xinh, cứ thế im lặng nhìn nhau, như muốn càng thêm khắc thật sâu khuôn mặt người kia vào trong trí nhớ của mình. An Hạ phát hiện ra dạo này Trường Giang ốm đi nhiều quá. Làn da mịn màng trước đây cũng không còn. Thế vào đó là sự nhợt nhạt của một người luôn nặng gánh lo âu. Hai má hắn gầy rộc, quai hàm càng như được tạc nổi lên. Người ngoài nhìn vào có thể cho rằng đó là phong trần, là quyến rũ. Còn An Hạ nhìn vào, chỉ rặt một nỗi niềm thương xót khôn nguôi.
Hôm trước mẹ bảo hắn ta đang bận việc gì đó bù đầu. Lại ham mê nghiên cứu đến quên cả ngơi nghỉ rồi sao?! Cô biết mà, trước giờ hắn vẫn luôn như vậy, đứng trước thử thách nào cũng đều cố gắng hết sức, không biết mệt mỏi là gì. Có điều sức khỏe tốt, nhưng cũng đâu phải vách sắt tường đồng! Phung phí hoài, sao được...?!
Cô bạn Mi kia chẳng phải là quản lý Câu lạc bộ, lúc nào cũng kè kè bên cạnh hắn?! Có lẽ nào không chăm sóc được cậu "ân nhân cứu mạng" này?!
Ý nghĩ đó vừa mới hiện lên, An Hạ đã thấy đau nhói. Bàn tay nhỏ bé của cô đang đưa ra nửa chừng, còn chưa chạm tới mặt của người đối diện cũng khựng lại. Rồi cứ thế rơi xuống...
Bao lời quan tâm đã ra đến miệng rồi, lại bị nuốt vào.
"Tôi chỉ định ném chơi thôi! Không biết là cầu kết duyên hay gì cả!"
Cuối cùng câu đầu tiên cô nhỏ thốt ra sau bấy ngày xa cách, lại là lời ấy. Khiến cô vừa nói xong đã tự mình ngẩn người.
***
Dường như khi yêu thích một ai đó, dù không được đáp lại thì người ta vẫn có xu hướng mong đợi đối phương đoái hoài đến tình cảm của mình. Cũng như An Hạ, đã bỏ qua mọi thứ, nhưng khi vô tình chạm mặt nhau như hôm nay, cô vẫn không muốn trong suy nghĩ của hắn kia, có chút nào đó, không hiểu rõ lòng mình...
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Cô đã quên thế giới này không chỉ có hai người, mà ít nhất là thêm những năm cái... bóng đèn khác đang chiếu sáng rực rỡ. Trong đó có một cái đặc biệt sáng, không những rực rỡ mà còn nhấp nháy liên tục.
"Công chúa, sao nỡ theo chồng bỏ cuộc chơi?!"
Nghe giọng nói véo von nọ mà An Hạ giật mình nhảy dựng, như kẻ ăn vụng bị bắt quả tang còn đang đang ngậm nguyên "vật chứng", xô đổ cả ghế.
"Các cậu..."
"Bọn này chỉ là lo công chúa ra ngoài bị sói lừa ăn thịt thôi!"
"Đúng đúng! Trong truyện chẳng phải nó lẻn vào trước giả làm... bố của cô bé quàng khăn đỏ rồi xơi tái luôn còn gì!"
Trường Giang: "..."
Mấy cậu trai 10 Chọn như đồng loạt ăn phải gan hùm, mỗi người một câu đánh sập cả bầu không khí riêng tư nãy giờ của đôi bạn thanh mai trúc mã. Thật ra lúc đầu cứ tưởng anh chàng mặt lạnh kia là... thợ săn, cả đám cũng có phần nể mặt. Ngờ đâu nửa chừng, thợ săn hùng dũng oai phong đã túm lấy cô bé quàng khăn đỏ mà kéo tuột đi mất, mãi chẳng thấy quay về, thì tất cả mới vỡ lẽ.
Ra, cùng là sói cả thôi...!
Mà đã thế, thì tất nhiên phải vùng lên đòi lại "công lý" cho anh chàng sói nhà tội nghiệp, chầu chực từ sáng tới giờ còn chưa được miếng thịt nào vào bụng chứ?!
***
Đầu giờ chiều, bầu trời ảm đạm cũng dần được thay thế bởi vài tia nắng nhạt nhẽo, yếu ớt xuyên qua làn mây dày đặc. Không khí vẫn rất lạnh, nhưng lại sáng sủa và khô ráo bội phần, khiến cho lòng người cũng trở nên vui vẻ hơn. Dòng khách từ bên ngoài đổ vào tham quan, vui chơi, mua sắm mỗi lúc một sầm uất. Từ quảng trường trung tâm trải dài ra các con đường lân cận, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng cười nói, chạy nhảy, đùa giỡn hòa lẫn giữa những cờ hoa tươi thắm. Như thể đang xới tung mọi cái u ám trong từng ngõ ngách của mùa đông lên mà nhào trộn.
Lúc này, ở trong khu trò chơi dân gian, lều "Đấu Vật" của lớp 12 Lý đang diễn ra một trận long tranh hổ đấu. Vòng tròn người xem mỗi lúc một đông đặc. Tinh thần thể thao của toàn thể khán giả đứng ở đây đang được khuấy động lên cao nhất bởi từng tràng reo hò cổ vũ, chiêng trống huyên náo.
Chính giữa sàn đấu được kê một chiếc bàn với bốn chân sắt chắc chắn. Ngồi hai bên, đối mặt nhau hiện giờ là hai cậu bạn một áo đen, một áo xanh, tay áo đều được xắn cao đến tận khuỷu, đang trong màn vật tay đầy cao trào. Lều này chính ra là lều đấu vật, cụ thể hơn là môn thể thao cho hai con nhộng đóng khố lao vào tìm mọi cách mà đè ngửa nhau ra đó. Bằng chứng là ở phía dưới bãi đất vẫn còn vạch sới bằng vôi trắng rõ ràng. Nhưng sau một lời kỳ thị của anh chàng nào kia, rằng trước nay mình không có hứng thú... ôm ấp ai khác, lại còn là... giống đực, thì chiếc bàn sắt đã ngay lập tức được huy động để chuyển môn thể thao từ dân gian sang hiện đại cho hợp tình hình.
"Lớp Lý tất thắng!"
"Lớp Chọn vô địch!"
"Hải ơi cố lên!"
"Giang ơi đừng nhường!"
Một loạt tiếng cổ vũ từ đám đông xung quanh vang lên đầy hỗn loạn, khi mà hai cậu bạn đang ngồi kia lại là đại diện của hai lớp 10 Lý và 10 Chọn, từ nãy đến giờ trò chơi nào cũng đụng độ nhau, đều không phân thắng bại. Cứ lượt trước người kia vượt lên, thì lượt sau, đã bị người này vùi xuống. Hai anh chàng nhìn qua cũng chẳng phải dạng hổ báo gì, ấy thế mà cứ thấy nhau một cái là y rằng, như bị ngứa ở mông. Các hủ nữ còn chưa kịp lập hint, đã bị một loạt thần dân của hai lớp xông lên đè bẹp, quyết chiến vì màu cờ sắc áo.
Một Trường Giang mặt ung dung không biến sắc, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy từng giọt mồ hôi đang rịn ra khắp trán, chảy dọc theo đôi tóc mai đen nhánh xuống tận cằm. Và một Hoàng Hải đang nghiến răng khó nhọc, cả người cũng vì thế mà run lên, trắng bệch. Có thể thấy cả hai đều đang cố dốc toàn lực, quyết không chịu thua.
Trong đám người đang hò hét ầm ĩ đó, chỉ duy nhất một cô bé áo đỏ đứng ngay sát vạch là từ đầu đến giờ vẫn cắn chặt môi, liên tục đưa ánh nhìn lo lắng về phía trước. An Hạ cứ nhìn chằm chằm vào hai cánh tay đang gồng mạnh đến nổi đầy gân guốc, những lóng cơ căng cứng cũng như muốn bật ra, mà cảm tưởng ruột gan mình cũng đang theo đó quặn thắt lại. Trò chơi này chẳng phải rất nguy hiểm hay sao?! Nếu không biết tự lượng sức có thể bị trật khớp, thậm chí chấn thương cổ tay hoặc rách cơ chằng mà chẳng giải quyết được chuyện gì cả. Khoe mẽ ư? Thật là vớ vẩn! Muốn chứng tỏ sức mạnh ư? Không phải lối!
Trường Giang dù thường ngày thể lực rất tốt, nhưng cũng không phải vạn năng. Nhất là khi vừa nãy ngồi cùng nhau An Hạ đã thấy sự mệt mỏi hiện rõ trong đôi mắt hắn. Giờ là lúc cần nghỉ ngơi, bồi dưỡng để tái tạo sức khỏe, chứ không phải đem nó ra để chà đạp bằng trò chơi vô nghĩa này. Hoàng Hải cũng vậy. Cậu ta là trung phong của đội bóng rổ, nếu chỉ vì việc này mà tay chân có sứt mẻ gì, thì thật là ngớ ngẩn hết sức!
Nghĩ vậy, An Hạ bèn nhích người lên, định kêu hai người kia bỏ cuộc. Nhưng cô vốn bé nhỏ, trong đám người hừng hực khí thế chiến đấu này căn bản là không lại được. Vừa mới dợm bước, đã bị một cổ động viên quá khích phía sau hích phải, té sấp xuống đất.
"Á!"
Tiếng kêu nhỏ xíu của cô mau chóng bị cả biển người nhấn chìm. Liền sau đó, là một tràng hoan hô vang dội. Hình như đã có người chiến thắng.
***
An Hạ còn đang vất vả tìm một kẽ hở để đứng dậy, thì bỗng thấy cả người mình bị nhấc lên, khiến cô nhóc bị một phen bất ngờ đến tái mặt. Đang không biết ở nơi này mà cũng có kẻ nào biến thái, mắt thẩm mỹ lại kém vậy sao, thì cảm giác hết sức thân thiết từ nơi tiếp xúc đã ùa tới.
"Đau không?" Trường Giang vừa cắp cô bạn nhỏ bên người, mắt rất nhanh đã lướt qua hai bàn tay và hai đầu gối của cô. Chỉ khi thấy không bị bầm tím hay trầy xước, đôi mày của hắn mới dãn ra một chút.
An Hạ chưa kịp thở phào, càng chưa kịp mừng rỡ, đã thấy mình bị gã bạn thân kia ôm vào người - hành động dỗ con nít dễ tới mười năm rồi hắn chưa từng làm lại. Vẻ hoảng hồn mới nãy thoắt cái đã trở thành xấu hổ, nhất là khi đám đông xung quanh cả quen biết lẫn không quen biết vẫn đang phóng ánh mắt diều hâu, hau háu găm chặt vào "phong cảnh" phía trước.
"Không sao! Thả tôi xuống!" Mặt cô nhỏ giờ còn đỏ hơn cả màu áo, chân tay cũng chới với, liên tục đấm lên vai cậu trai, quên luôn việc hình như hành động này chỉ có tác dụng như góp gió thổi lửa.
"Bà phiền quá đấy...!"
Trường Giang hơi nhăn mày một cái, liếc nhìn người đang kêu oai oái trên tay mình đồng thời nhả ra lời phàn nàn quen thuộc. Nhưng từ ánh mắt tới khóe môi lại hiện rõ thiện ý, khuôn mặt lạnh nhạt mọi khi như được phủ lên bởi sự ân cần dịu dàng. Lâu lắm rồi mới có dịp ở gần con nhỏ này đến thế, đâu dễ gì bỏ qua "phúc lợi" hiếm có này cho được?! Màu đỏ rực từ áo cô cứ chập chờn trước mắt hắn, đưa qua đưa lại như một cây đuốc nhỏ, chậm rãi đốt lên một sự tha thiết nào đó đã bị hắn vùi xuống bấy lâu. Một năm qua đi, so với cái ngày nhìn thấy cô khoác chiếc áo choàng này trèo qua hàng rào nhảy sang ban công nhà hắn, Trường Giang rốt cuộc cũng phải thừa nhận, hình như mình cũng... "có đuôi". Thậm chí còn cảm thấy đồng cảm sâu sắc với... tâm trạng "con sói tội nghiệp" trong truyện khi nhìn thấy cô bé quàng khăn đỏ đi qua nữa. Có lẽ nào cô bé quàng khăn đỏ bị sói ăn thịt chỉ vì... màu sắc của chiếc khăn trùm đầu không? Nếu đổi sang màu khác, biết đâu lại vẫn an toàn trở về nhà?!
Như chẳng biết đến những tâm tư sâu xa của cái gã bỗng dưng... mọc đuôi kia, An Hạ chỉ biết cúi gằm mặt, từ trên xuống dưới chẳng phân biệt nổi đâu là áo, đâu là người nữa. Thời gian vừa rồi xa cách hắn cũng khiến cô nhận ra, là mình cũng có... nghĩ, có nhớ, nói chung là... có yêu thích tên xấu bụng này hơn bình thường một chút. Nhưng chính vì yêu thích, nên lại càng khó khăn khi đụng mặt, hay khi tiếp xúc gần gũi. Thật lúng túng đến khổ sở.
Nhưng sự bối rối khổ sở của An Hạ, hay sự im lìm tự đắc của Trường Giang cũng không kéo dài quá lâu, khi từ đằng xa đã thấy bóng dáng một anh chàng áo xanh chậm chạp bước tới, vừa vặn thấy cảnh quạ mẹ cắp gà con, cả người liền sững lại.
***
Nhìn Trường Giang đang bế An Hạ lên bằng chính cánh tay vừa mới so tài với mình khi nãy, mà Hoàng Hải ngoài chua xót, còn thêm cả cảm giác hoàn toàn bị đánh bại. Cánh tay cậu mới rồi bị quật ngã vẫn đang đau nhức ê ẩm, toàn thân cũng trong một khắc tê liệt hẳn đi. Nên khi nghe thấy tiếng của cô, Hoàng Hải dù muốn vô cùng vẫn chẳng thể nào tiến đến bên cô nhanh chóng được như vậy.
Keo này, thì cậu thua thật rồi...
Nhìn cô nhỏ kia ngoài sự ngượng ngùng rất... con gái ra, chẳng có chút khó chịu hay bài xích nào trước hành động quá đỗi thân thiết của người đứng bên cạnh, mà Hoàng Hải sao đau quá. Chớp mắt, tưởng như mọi cánh cửa hy vọng đều đồng loạt đóng sập lại, không chừa một kẽ hở nào.
"Tranh thủ", vốn là một từ rất vô nghĩa, khi mà có nhiều thứ trên đời này, là không thể khỏa lấp, cũng chẳng thể tráo đổi.
Trước giờ, Hoàng Hải vẫn cho rằng thứ mà cậu thua kém anh bạn kia chỉ đơn giản là những điều mà ai cũng thấy được: Ngoại hình, trí tuệ, thành tích... Chỉ cần có thể đuổi kịp, hoặc chứng minh mình cũng có những thế mạnh riêng, thì khoảng cách có thể được rút ngắn lại.
Nhưng không. Đó không phải là trọng điểm. Vì thứ đã đánh bại cậu không nằm ở vẻ ngoài, mà ở chính bản thân mối quan hệ ấy.
Là quãng thời gian mười sáu năm quen biết!
Hay đúng hơn, là tất cả những gì đã diễn ra giữa bọn họ, trong suốt mười sáu năm...!
***
An Hạ vừa trông thấy Hoàng Hải từ xa với cánh tay không ngừng co duỗi, đã nhanh chóng nhớ ra nỗi lo của mình vừa rồi khi chứng kiến hai người ganh đua sức mạnh. Dù Hoàng Hải không phải tệ, nhưng cứ lúc nào đi với cô cũng đều bị gã bạn thô lỗ kia gây khó dễ, khiến An Hạ không khỏi áy náy. Mới nhảy được xuống đất, cô liền hướng sang anh chàng lớp trưởng, buông lời quan tâm chân thành.
"Tay cậu có làm sao không? Sao lại quá sức thế, nhỡ bị thương thì làm thế nào?!"
Một câu nói ra, mà đến tai hai kỳ phùng địch thủ kia, không làm sao lọt vào cho nổi.
Hoàng Hải: Đây là bạn quan tâm tôi? Hay là bạn có ý coi tôi thực yếu ớt không thể địch nổi người đó?
Trường Giang: Tốt bụng quá ha! Tôi cũng quá sức, sao bà không lo cho tôi, mà chỉ lo cho anh chàng cầu duyên của bà?
Thành thử, vẻ mặt của cả hai người lại cùng lúc trở nên đen sì.
Trước một cô bé quàng khăn đỏ không có răng nanh, cũng chẳng có móng vuốt, cả sói nhà lẫn sói hoang vẫn đồng loạt bị trọng thương, chỉ vì một lời nói vừa vô tình lại như có tình, vừa rõ ràng lại như mờ mịt. Sói chưa ăn được thịt thì càng thêm tuyệt vọng. Sói vừa lừa lừa ngoạm được một miếng rồi, thì nuốt cũng không có trôi, lại phải nhả ra.
Còn đám người nãy giờ vẫn đứng một bên xem kịch vui lại cứ vô thức mà khóe miệng giật giật. Xuân Sơn nhăn nhó, Hải Đăng khụt khịt, Hoàng Long liên tục liếc sang hai bên, còn Tuấn Hùng tặc lưỡi lắc đầu.
Thắng không hẳn là thắng. Thua không hẳn là thua. Trận chiến tiếp theo này, lẽ nào vẫn chỉ có thể là hòa...?!
Một, là đôi bàn tay mũm mĩm nào đó luôn bám chặt lấy gấu áo hắn, từ trường về nhà, từ nhà đến trường.
Hai, là giọng điệu năn nỉ đến tha thiết, thiếu điều moi hết lòng mề trong bụng ra đặt trước mặt hắn để tỏ thành ý đầy quen thuộc.
Và ba, chính là cái nhìn chằm chằm từ đôi mắt ngơ ngác kia, làm hắn luôn cảm thấy mình thật là tệ hại nếu như cố tình lờ đi. Nỡ lòng nào mà nói "Không!" cho được.
Giờ, Trường Giang đang bị cả ba điều đó xúm vào tấn công cùng lúc, đến cả sắt đá cũng còn phải tan chảy. Nữa là hắn tự nhận, trái tim mình so với sắt đá, vẫn là mềm hơn một chút...!
***
Trong một góc quán giải khát "Hương Quê" của lớp 11 Sinh, Trường Giang đang chống cằm ngồi im lìm, trước mặt hắn là một tách trà nóng vẫn còn bốc hơi nghi ngút. Qua làn hơi mỏng, khuôn mặt hắn hiện lên có chút mờ ảo, từng nét một đều biểu hiện một sự chừng mực hoàn hảo, hết sức nghiêm túc. Nhưng thoáng qua lại có chút gì đó nhuốm màu suy tư...
Thực tình, đến tận lúc này Trường Giang vẫn không hiểu, rốt cuộc là lý do gì đã khiến con nhóc kia ruồng rẫy mình thẳng thừng đến như thế?! Hôm gặp nhau trên thư viện lần trước, hắn vẫn luôn nghi ngờ rằng, mình có thể nào thê thảm hơn được nữa hay không?! Nhìn cô sống chết bỏ đi, như chán ghét phải thấy mặt hắn đến cùng cực rồi, thì với một người luôn tự tin vào vị trí của mình trong lòng cô là hắn lúc ấy, còn hơn cả một cái tát trời giáng.
Con nhỏ này đã không cần mình nữa. Vậy thì thôi đi.
Trường Giang tháo kính ra, day nhẹ hai đầu lông mày của mình một cách mệt mỏi. Đúng! Giá như hắn nghĩ được làm được, thì đã không phải phiền muộn tận mấy tháng trời thế này...!
Và tất nhiên, hắn cũng sẽ không phải thi thoảng mò lên mấy cái page ngớ ngẩn trên facebook của trường để mà nghe ngóng tin tức. Càng không phải như ngồi trên đống lửa khi vô tình thấy mặt con nhóc ấy dính vào vài tấm hình vừa được chụp trong lễ hội sáng nay, bên cạnh một thằng cha nào đó mặt dày. Làm hắn đã định sẽ dành cả kỳ nghỉ này để hoàn thiện xong bản demo cho bài dự thi của câu lạc bộ, nửa chừng cũng phải gập laptop lại.
Nào đâu lại gặp ngay cái cảnh ngứa mắt kia bên dưới sân. Áo choàng đỏ rực rỡ như kích thích mọi giác quan của người đối diện mà hắn từng chút nữa trở thành... bò tót khi thấy con nhóc ve vẩy mặc sang khoe. Không ngờ nó lại dám đem ra mặc trước mặt người khác nữa như thế! Nhìn bông hoa hồng đầy chói mắt trên tay con nhỏ, nhìn cái vẻ tình nồng ý đậm của gã trai áo xanh đứng bên, Trường Giang đã tủi càng thêm tủi. Khác gì "Công anh đắp đập be bờ - Để ai quây đó, mang lờ đến đơm" cơ chứ?! Chưa bao giờ cảm giác sắp mất một người lại trỗi lên trong lòng hắn mạnh mẽ như thế!
Cũng may, là con nhỏ kia đến phút thứ tám mươi chín cũng biết đường hối cải. Bằng không, chính hắn cũng không chắc liệu mình có vì thế mà làm ra chuyện điên rồ gì hay không nữa!
Con nhóc này không cần hắn nữa sao?!
Vấn đề là, ai cho phép cơ chứ?!
***
An Hạ ngồi thu lu trong một góc quán, chỉ dám liếc nhìn người trước mặt qua hàng mi dày. Bụng dạ bây giờ so với xổ số điện toán, có khi còn nhộn nhạo hơn.
Sau hôm mở lại điện thoại gọi về nhà, cô cũng đã nghĩ thông suốt. Có điều, giữa suy nghĩ và hành động, sao vẫn cứ thấy quá khó khăn. An Hạ đã định nhắn tin cho cậu bạn của mình cả chục lần, nhưng cứ viết rồi xóa, viết rồi xóa. Chẳng biết phải bắt đầu thế nào cho tự nhiên nhất. Thấy nói ra điều gì cũng vô duyên. Nên đành im lặng như cũ.
Có lẽ trên đời này, nhiều khi người ta xa nhau cũng chỉ đơn giản như thế. Mỗi người tự rút vào trong thế giới riêng của mình, thấy rõ khoảng trống bên cạnh nhưng lại không muốn lấp, hoặc không dám lấp. Để rồi cuối cùng, ngay cả sự trống vắng ấy cũng trở thành thói quen...
"Dạo này khỏe không?"
Trường Giang bất ngờ lên tiếng, phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Sau một hồi chiếu tướng không hiệu quả, hắn cũng buông tha ý định chờ cô mở lời trước rồi.
An Hạ gật đầu.
"Thi đạt hết chứ?"
Tiếp tục gật đầu.
"Không có gì để nói với tôi sao?!"
An Hạ theo quán tính định gật đầu tiếp, thì chợt giật mình. Cô vội ngẩng lên, đập ngay vào mắt là khuôn mặt có phần sắc cạnh hơn của hắn. Trường Giang đang nhìn cô đầy nghiêm túc, đôi mắt đen lạnh mỗi lúc một trở nên thâm sâu.
Lần đầu sau từng ấy ngày tránh mặt nhau, cô mới được nhìn hắn ở khoảng cách gần như thế. Mùi thơm nhàn nhạt trên người hắn một lần nữa nhẹ níu lấy mũi cô, phảng phất.
Lại mềm lòng rồi...
Hai người ngồi cách một chiếc bàn nhỏ xinh, cứ thế im lặng nhìn nhau, như muốn càng thêm khắc thật sâu khuôn mặt người kia vào trong trí nhớ của mình. An Hạ phát hiện ra dạo này Trường Giang ốm đi nhiều quá. Làn da mịn màng trước đây cũng không còn. Thế vào đó là sự nhợt nhạt của một người luôn nặng gánh lo âu. Hai má hắn gầy rộc, quai hàm càng như được tạc nổi lên. Người ngoài nhìn vào có thể cho rằng đó là phong trần, là quyến rũ. Còn An Hạ nhìn vào, chỉ rặt một nỗi niềm thương xót khôn nguôi.
Hôm trước mẹ bảo hắn ta đang bận việc gì đó bù đầu. Lại ham mê nghiên cứu đến quên cả ngơi nghỉ rồi sao?! Cô biết mà, trước giờ hắn vẫn luôn như vậy, đứng trước thử thách nào cũng đều cố gắng hết sức, không biết mệt mỏi là gì. Có điều sức khỏe tốt, nhưng cũng đâu phải vách sắt tường đồng! Phung phí hoài, sao được...?!
Cô bạn Mi kia chẳng phải là quản lý Câu lạc bộ, lúc nào cũng kè kè bên cạnh hắn?! Có lẽ nào không chăm sóc được cậu "ân nhân cứu mạng" này?!
Ý nghĩ đó vừa mới hiện lên, An Hạ đã thấy đau nhói. Bàn tay nhỏ bé của cô đang đưa ra nửa chừng, còn chưa chạm tới mặt của người đối diện cũng khựng lại. Rồi cứ thế rơi xuống...
Bao lời quan tâm đã ra đến miệng rồi, lại bị nuốt vào.
"Tôi chỉ định ném chơi thôi! Không biết là cầu kết duyên hay gì cả!"
Cuối cùng câu đầu tiên cô nhỏ thốt ra sau bấy ngày xa cách, lại là lời ấy. Khiến cô vừa nói xong đã tự mình ngẩn người.
***
Dường như khi yêu thích một ai đó, dù không được đáp lại thì người ta vẫn có xu hướng mong đợi đối phương đoái hoài đến tình cảm của mình. Cũng như An Hạ, đã bỏ qua mọi thứ, nhưng khi vô tình chạm mặt nhau như hôm nay, cô vẫn không muốn trong suy nghĩ của hắn kia, có chút nào đó, không hiểu rõ lòng mình...
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Cô đã quên thế giới này không chỉ có hai người, mà ít nhất là thêm những năm cái... bóng đèn khác đang chiếu sáng rực rỡ. Trong đó có một cái đặc biệt sáng, không những rực rỡ mà còn nhấp nháy liên tục.
"Công chúa, sao nỡ theo chồng bỏ cuộc chơi?!"
Nghe giọng nói véo von nọ mà An Hạ giật mình nhảy dựng, như kẻ ăn vụng bị bắt quả tang còn đang đang ngậm nguyên "vật chứng", xô đổ cả ghế.
"Các cậu..."
"Bọn này chỉ là lo công chúa ra ngoài bị sói lừa ăn thịt thôi!"
"Đúng đúng! Trong truyện chẳng phải nó lẻn vào trước giả làm... bố của cô bé quàng khăn đỏ rồi xơi tái luôn còn gì!"
Trường Giang: "..."
Mấy cậu trai 10 Chọn như đồng loạt ăn phải gan hùm, mỗi người một câu đánh sập cả bầu không khí riêng tư nãy giờ của đôi bạn thanh mai trúc mã. Thật ra lúc đầu cứ tưởng anh chàng mặt lạnh kia là... thợ săn, cả đám cũng có phần nể mặt. Ngờ đâu nửa chừng, thợ săn hùng dũng oai phong đã túm lấy cô bé quàng khăn đỏ mà kéo tuột đi mất, mãi chẳng thấy quay về, thì tất cả mới vỡ lẽ.
Ra, cùng là sói cả thôi...!
Mà đã thế, thì tất nhiên phải vùng lên đòi lại "công lý" cho anh chàng sói nhà tội nghiệp, chầu chực từ sáng tới giờ còn chưa được miếng thịt nào vào bụng chứ?!
***
Đầu giờ chiều, bầu trời ảm đạm cũng dần được thay thế bởi vài tia nắng nhạt nhẽo, yếu ớt xuyên qua làn mây dày đặc. Không khí vẫn rất lạnh, nhưng lại sáng sủa và khô ráo bội phần, khiến cho lòng người cũng trở nên vui vẻ hơn. Dòng khách từ bên ngoài đổ vào tham quan, vui chơi, mua sắm mỗi lúc một sầm uất. Từ quảng trường trung tâm trải dài ra các con đường lân cận, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng cười nói, chạy nhảy, đùa giỡn hòa lẫn giữa những cờ hoa tươi thắm. Như thể đang xới tung mọi cái u ám trong từng ngõ ngách của mùa đông lên mà nhào trộn.
Lúc này, ở trong khu trò chơi dân gian, lều "Đấu Vật" của lớp 12 Lý đang diễn ra một trận long tranh hổ đấu. Vòng tròn người xem mỗi lúc một đông đặc. Tinh thần thể thao của toàn thể khán giả đứng ở đây đang được khuấy động lên cao nhất bởi từng tràng reo hò cổ vũ, chiêng trống huyên náo.
Chính giữa sàn đấu được kê một chiếc bàn với bốn chân sắt chắc chắn. Ngồi hai bên, đối mặt nhau hiện giờ là hai cậu bạn một áo đen, một áo xanh, tay áo đều được xắn cao đến tận khuỷu, đang trong màn vật tay đầy cao trào. Lều này chính ra là lều đấu vật, cụ thể hơn là môn thể thao cho hai con nhộng đóng khố lao vào tìm mọi cách mà đè ngửa nhau ra đó. Bằng chứng là ở phía dưới bãi đất vẫn còn vạch sới bằng vôi trắng rõ ràng. Nhưng sau một lời kỳ thị của anh chàng nào kia, rằng trước nay mình không có hứng thú... ôm ấp ai khác, lại còn là... giống đực, thì chiếc bàn sắt đã ngay lập tức được huy động để chuyển môn thể thao từ dân gian sang hiện đại cho hợp tình hình.
"Lớp Lý tất thắng!"
"Lớp Chọn vô địch!"
"Hải ơi cố lên!"
"Giang ơi đừng nhường!"
Một loạt tiếng cổ vũ từ đám đông xung quanh vang lên đầy hỗn loạn, khi mà hai cậu bạn đang ngồi kia lại là đại diện của hai lớp 10 Lý và 10 Chọn, từ nãy đến giờ trò chơi nào cũng đụng độ nhau, đều không phân thắng bại. Cứ lượt trước người kia vượt lên, thì lượt sau, đã bị người này vùi xuống. Hai anh chàng nhìn qua cũng chẳng phải dạng hổ báo gì, ấy thế mà cứ thấy nhau một cái là y rằng, như bị ngứa ở mông. Các hủ nữ còn chưa kịp lập hint, đã bị một loạt thần dân của hai lớp xông lên đè bẹp, quyết chiến vì màu cờ sắc áo.
Một Trường Giang mặt ung dung không biến sắc, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy từng giọt mồ hôi đang rịn ra khắp trán, chảy dọc theo đôi tóc mai đen nhánh xuống tận cằm. Và một Hoàng Hải đang nghiến răng khó nhọc, cả người cũng vì thế mà run lên, trắng bệch. Có thể thấy cả hai đều đang cố dốc toàn lực, quyết không chịu thua.
Trong đám người đang hò hét ầm ĩ đó, chỉ duy nhất một cô bé áo đỏ đứng ngay sát vạch là từ đầu đến giờ vẫn cắn chặt môi, liên tục đưa ánh nhìn lo lắng về phía trước. An Hạ cứ nhìn chằm chằm vào hai cánh tay đang gồng mạnh đến nổi đầy gân guốc, những lóng cơ căng cứng cũng như muốn bật ra, mà cảm tưởng ruột gan mình cũng đang theo đó quặn thắt lại. Trò chơi này chẳng phải rất nguy hiểm hay sao?! Nếu không biết tự lượng sức có thể bị trật khớp, thậm chí chấn thương cổ tay hoặc rách cơ chằng mà chẳng giải quyết được chuyện gì cả. Khoe mẽ ư? Thật là vớ vẩn! Muốn chứng tỏ sức mạnh ư? Không phải lối!
Trường Giang dù thường ngày thể lực rất tốt, nhưng cũng không phải vạn năng. Nhất là khi vừa nãy ngồi cùng nhau An Hạ đã thấy sự mệt mỏi hiện rõ trong đôi mắt hắn. Giờ là lúc cần nghỉ ngơi, bồi dưỡng để tái tạo sức khỏe, chứ không phải đem nó ra để chà đạp bằng trò chơi vô nghĩa này. Hoàng Hải cũng vậy. Cậu ta là trung phong của đội bóng rổ, nếu chỉ vì việc này mà tay chân có sứt mẻ gì, thì thật là ngớ ngẩn hết sức!
Nghĩ vậy, An Hạ bèn nhích người lên, định kêu hai người kia bỏ cuộc. Nhưng cô vốn bé nhỏ, trong đám người hừng hực khí thế chiến đấu này căn bản là không lại được. Vừa mới dợm bước, đã bị một cổ động viên quá khích phía sau hích phải, té sấp xuống đất.
"Á!"
Tiếng kêu nhỏ xíu của cô mau chóng bị cả biển người nhấn chìm. Liền sau đó, là một tràng hoan hô vang dội. Hình như đã có người chiến thắng.
***
An Hạ còn đang vất vả tìm một kẽ hở để đứng dậy, thì bỗng thấy cả người mình bị nhấc lên, khiến cô nhóc bị một phen bất ngờ đến tái mặt. Đang không biết ở nơi này mà cũng có kẻ nào biến thái, mắt thẩm mỹ lại kém vậy sao, thì cảm giác hết sức thân thiết từ nơi tiếp xúc đã ùa tới.
"Đau không?" Trường Giang vừa cắp cô bạn nhỏ bên người, mắt rất nhanh đã lướt qua hai bàn tay và hai đầu gối của cô. Chỉ khi thấy không bị bầm tím hay trầy xước, đôi mày của hắn mới dãn ra một chút.
An Hạ chưa kịp thở phào, càng chưa kịp mừng rỡ, đã thấy mình bị gã bạn thân kia ôm vào người - hành động dỗ con nít dễ tới mười năm rồi hắn chưa từng làm lại. Vẻ hoảng hồn mới nãy thoắt cái đã trở thành xấu hổ, nhất là khi đám đông xung quanh cả quen biết lẫn không quen biết vẫn đang phóng ánh mắt diều hâu, hau háu găm chặt vào "phong cảnh" phía trước.
"Không sao! Thả tôi xuống!" Mặt cô nhỏ giờ còn đỏ hơn cả màu áo, chân tay cũng chới với, liên tục đấm lên vai cậu trai, quên luôn việc hình như hành động này chỉ có tác dụng như góp gió thổi lửa.
"Bà phiền quá đấy...!"
Trường Giang hơi nhăn mày một cái, liếc nhìn người đang kêu oai oái trên tay mình đồng thời nhả ra lời phàn nàn quen thuộc. Nhưng từ ánh mắt tới khóe môi lại hiện rõ thiện ý, khuôn mặt lạnh nhạt mọi khi như được phủ lên bởi sự ân cần dịu dàng. Lâu lắm rồi mới có dịp ở gần con nhỏ này đến thế, đâu dễ gì bỏ qua "phúc lợi" hiếm có này cho được?! Màu đỏ rực từ áo cô cứ chập chờn trước mắt hắn, đưa qua đưa lại như một cây đuốc nhỏ, chậm rãi đốt lên một sự tha thiết nào đó đã bị hắn vùi xuống bấy lâu. Một năm qua đi, so với cái ngày nhìn thấy cô khoác chiếc áo choàng này trèo qua hàng rào nhảy sang ban công nhà hắn, Trường Giang rốt cuộc cũng phải thừa nhận, hình như mình cũng... "có đuôi". Thậm chí còn cảm thấy đồng cảm sâu sắc với... tâm trạng "con sói tội nghiệp" trong truyện khi nhìn thấy cô bé quàng khăn đỏ đi qua nữa. Có lẽ nào cô bé quàng khăn đỏ bị sói ăn thịt chỉ vì... màu sắc của chiếc khăn trùm đầu không? Nếu đổi sang màu khác, biết đâu lại vẫn an toàn trở về nhà?!
Như chẳng biết đến những tâm tư sâu xa của cái gã bỗng dưng... mọc đuôi kia, An Hạ chỉ biết cúi gằm mặt, từ trên xuống dưới chẳng phân biệt nổi đâu là áo, đâu là người nữa. Thời gian vừa rồi xa cách hắn cũng khiến cô nhận ra, là mình cũng có... nghĩ, có nhớ, nói chung là... có yêu thích tên xấu bụng này hơn bình thường một chút. Nhưng chính vì yêu thích, nên lại càng khó khăn khi đụng mặt, hay khi tiếp xúc gần gũi. Thật lúng túng đến khổ sở.
Nhưng sự bối rối khổ sở của An Hạ, hay sự im lìm tự đắc của Trường Giang cũng không kéo dài quá lâu, khi từ đằng xa đã thấy bóng dáng một anh chàng áo xanh chậm chạp bước tới, vừa vặn thấy cảnh quạ mẹ cắp gà con, cả người liền sững lại.
***
Nhìn Trường Giang đang bế An Hạ lên bằng chính cánh tay vừa mới so tài với mình khi nãy, mà Hoàng Hải ngoài chua xót, còn thêm cả cảm giác hoàn toàn bị đánh bại. Cánh tay cậu mới rồi bị quật ngã vẫn đang đau nhức ê ẩm, toàn thân cũng trong một khắc tê liệt hẳn đi. Nên khi nghe thấy tiếng của cô, Hoàng Hải dù muốn vô cùng vẫn chẳng thể nào tiến đến bên cô nhanh chóng được như vậy.
Keo này, thì cậu thua thật rồi...
Nhìn cô nhỏ kia ngoài sự ngượng ngùng rất... con gái ra, chẳng có chút khó chịu hay bài xích nào trước hành động quá đỗi thân thiết của người đứng bên cạnh, mà Hoàng Hải sao đau quá. Chớp mắt, tưởng như mọi cánh cửa hy vọng đều đồng loạt đóng sập lại, không chừa một kẽ hở nào.
"Tranh thủ", vốn là một từ rất vô nghĩa, khi mà có nhiều thứ trên đời này, là không thể khỏa lấp, cũng chẳng thể tráo đổi.
Trước giờ, Hoàng Hải vẫn cho rằng thứ mà cậu thua kém anh bạn kia chỉ đơn giản là những điều mà ai cũng thấy được: Ngoại hình, trí tuệ, thành tích... Chỉ cần có thể đuổi kịp, hoặc chứng minh mình cũng có những thế mạnh riêng, thì khoảng cách có thể được rút ngắn lại.
Nhưng không. Đó không phải là trọng điểm. Vì thứ đã đánh bại cậu không nằm ở vẻ ngoài, mà ở chính bản thân mối quan hệ ấy.
Là quãng thời gian mười sáu năm quen biết!
Hay đúng hơn, là tất cả những gì đã diễn ra giữa bọn họ, trong suốt mười sáu năm...!
***
An Hạ vừa trông thấy Hoàng Hải từ xa với cánh tay không ngừng co duỗi, đã nhanh chóng nhớ ra nỗi lo của mình vừa rồi khi chứng kiến hai người ganh đua sức mạnh. Dù Hoàng Hải không phải tệ, nhưng cứ lúc nào đi với cô cũng đều bị gã bạn thô lỗ kia gây khó dễ, khiến An Hạ không khỏi áy náy. Mới nhảy được xuống đất, cô liền hướng sang anh chàng lớp trưởng, buông lời quan tâm chân thành.
"Tay cậu có làm sao không? Sao lại quá sức thế, nhỡ bị thương thì làm thế nào?!"
Một câu nói ra, mà đến tai hai kỳ phùng địch thủ kia, không làm sao lọt vào cho nổi.
Hoàng Hải: Đây là bạn quan tâm tôi? Hay là bạn có ý coi tôi thực yếu ớt không thể địch nổi người đó?
Trường Giang: Tốt bụng quá ha! Tôi cũng quá sức, sao bà không lo cho tôi, mà chỉ lo cho anh chàng cầu duyên của bà?
Thành thử, vẻ mặt của cả hai người lại cùng lúc trở nên đen sì.
Trước một cô bé quàng khăn đỏ không có răng nanh, cũng chẳng có móng vuốt, cả sói nhà lẫn sói hoang vẫn đồng loạt bị trọng thương, chỉ vì một lời nói vừa vô tình lại như có tình, vừa rõ ràng lại như mờ mịt. Sói chưa ăn được thịt thì càng thêm tuyệt vọng. Sói vừa lừa lừa ngoạm được một miếng rồi, thì nuốt cũng không có trôi, lại phải nhả ra.
Còn đám người nãy giờ vẫn đứng một bên xem kịch vui lại cứ vô thức mà khóe miệng giật giật. Xuân Sơn nhăn nhó, Hải Đăng khụt khịt, Hoàng Long liên tục liếc sang hai bên, còn Tuấn Hùng tặc lưỡi lắc đầu.
Thắng không hẳn là thắng. Thua không hẳn là thua. Trận chiến tiếp theo này, lẽ nào vẫn chỉ có thể là hòa...?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.