Chương 41: Tiến về phía trước
Huyền Nhâm
22/07/2015
Sau ngày chơi bời chạy nhảy hết cỡ, đêm hôm đó An Hạ lăn ra đánh một giấc thẳng cẳng, mơ đủ trèo núi lội sông lên rừng xuống biển vẫn chưa hết. Tới khi chiếc Samsung màu trắng tội nghiệp đã rung đến mức chuồi ra hẳn tận mép bàn, với mười mấy cuộc gọi nhỡ, vài ba tin nhắn, cùng chuông báo thức cứ đặt năm phút một lần trong suốt nửa tiếng đồng hồ đồng loạt reo hết lượt, thì chủ nhân của nó mới mơ màng bừng tỉnh.
Nhìn bãi "chiến trường" ngổn ngang trên màn hình, An Hạ thực không hiểu được, rốt cuộc mình mở điện thoại hay tắt điện thoại, có gì khác nhau không?
Cô nhỏ lơ mơ ngáp một cái, nửa chừng thấy đồng hồ trên màn hình vừa nhảy sang con số mười một, tí thì rớt cả hàm. Đã muộn thế này rồi sao?!
Chẳng còn thời gian để kéo lại cái thứ đã lâu lắm rồi mới bị chơi sốc đến rớt của mình nữa, cô nhỏ vội vã nhảy khỏi giường, lao vào rửa mặt thay đồ. Trước khi ra khỏi cửa còn cố nhét nốt nửa cái bánh ngọt ăn dở từ tối hôm qua vào miệng nuốt chửng, thay cho bữa sáng. Mấy anh bạn cùng lớp đã hẹn cô sáng nay đến lấy đồ hóa trang để chuẩn bị cho buổi tiệc tối, vậy mà ngủ quên bẵng đi mất. Giờ không nhanh lên, khéo chừng đến quần áo cũng chẳng còn, lại phải vào vai... con Bạch Mã của Đường Tăng thật thì chết dở!
An Hạ xanh mặt len lỏi chạy qua các hành lang dẫn tới khu giảng đường chính. Quảng trường trung tâm hôm nay vẫn đông đặc những khách đến dạo chơi, như thể đang cố sức níu lại chút hương vị cuối cùng ngày cuối năm. Đi qua khu văn hóa dân gian, nhìn mọi người đang hớn hở xếp hàng chờ lượt ném cầu, đấu vật, cờ người... cô lại vô thức nhớ đến những việc xảy ra ngày hôm qua, không ngăn được môi mình nhếch lên thành một nụ cười vui sướng.
Như vậy có được coi là... làm lành hay không nhỉ?! An Hạ vừa nghĩ đến người đã đứng sát bên mình cả chiều, trước sau đều không rời nửa bước, mà như thấy máu toàn thân đang chảy ngược hết lên mặt. Cô hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, mà bỗng dưng lại nhận thấy mùi quả quýt vương vất đâu đây. Tức khắc tim đã nhảy lên như trống trận.
Mình làm sao vậy trời?! Trước giờ chỉ nghe câu con gái yêu bằng tai, chứ có ai yêu bằng... mũi như này không chứ?! An Hạ hết kêu khổ, lại vùi bộ mặt Quan Công vào lòng bàn tay, tự thẹn. Mới bị ôm có chút xíu mà đến cả chóp mũi cũng ướp đầy thứ mùi dịu ngọt đấy, nhỡ... nhỡ... thì biết làm thế nào?!
Hay mình đã bị trúng tà thuật của tên quái vật đó! Kiểu như mê hồn hương gì chăng?! Làm cho đầu óc không tỉnh táo, lúc nào cũng lâng lâng như say rượu. Đã không chấp nhặt gì "tội lỗi" của hắn trước đây thì thôi, lại còn rộng lượng đến mức mang cái người lạnh lạnh lùng lùng nọ trong đầu suốt cả ngày. Đến khi ngủ còn cố nhét cho bằng được vào... trong mơ nữa! Thật là... Buồn nôn quá đi mất!
Chút lý trí ít ỏi còn lại liên tục kêu mắc ói, nhưng mặt cô nhỏ lại vẫn cứ nghệt ra, khóe miệng cũng theo dòng suối ngọt ngào đang chảy qua tim mình mà mỗi lúc một cong lên ngốc nghếch. Có khi nào cái vụ quà cáp vừa rồi là mình nghĩ ngợi nhiều quá không? Chứ xét theo thái độ, thì bạn Giang vẫn tuyệt đối là bạn Giang ngày trước, hoàn toàn chẳng thay đổi chút gì cả. Nếu có, cũng chỉ là... đẹp trai hơn, mạnh mẽ hơn, và ánh mắt khi nhìn mình cũng... dịu dàng hơn...
A A A AAAA...! Mình bị điên rồiiiiii...!
An Hạ vừa tự đập đầu vào một cây cột nào đó trong tưởng tượng lia lịa, vừa cố sức phun ra cả thúng dưa bở to tướng mà trong lúc vừa cười ngớ ngẩn vừa mơ mộng khi nãy, đã vô tư nhét vào.
"Nghĩ gì mà đứng giữa đường giữa chợ hết cười đến khóc thế hả, công chúa?!"
Lần thứ bao nhiêu không biết, bạn Hạ đáng thương lại một phát bị đá bay ra khỏi mộng tưởng, nhanh đến mức chẳng kịp lót mông. Người đang cúi đầu chằm chằm nhìn xuống mặt cô nhỏ lúc này, sao lại là... Trư Bát Giới?!
Á!
Cô nhóc hoảng hồn kêu "Á!" một tiếng, cũng là lúc thấy một... Đường Tăng nào kia với chiếc kính trắng còn đeo nguyên trên mặt, môi cười chúm chím giả tay chắp.
"A – mi – thô – phô..."
Tiếp nữa, là... Tôn Ngộ Không, rồi... Sa Tăng cũng tung tẩy bước tới. Bộ áo giả lông hổ màu vàng khoác trên người gã khỉ kia chỉ có thể nói là đặc biệt hợp, tất nhiên là sau khi kèm thêm cái mặt nạ khẹc khẹc trên mặt rồi.
"Thí chủ có... cảm thấy bị kích thích không?"
An Hạ: "..."
Phải, rất kích thích. Đến mức cô nhóc chỉ muốn tru lên.
Vào nhóm các cậu, thà tôi làm con Bạch Mã cho rồi...!
***
Tất nhiên, An Hạ không xui xẻo đến mức vét chợ không xong rồi phải làm... trâu ngựa. Khi cô vừa bước vào lớp, đã thấy bộ váy công chúa của mình được treo lên ngay ngắn. Đó là một chiếc váy dài quá gối, phần chân váy có màu vàng kim vừa óng ánh mà cũng thật mềm mại. Thân trên may bằng vải lụa dày màu xanh biển ấm áp, đúng chuẩn kiểu cổ nữ hoàng với những đường lượn cứng cáp phía sau dựng thẳng lên cao. Hai tay áo phồng to là điểm nhấn cuối cùng hoàn thiện vẻ quý tộc đầy cổ điển cho bộ trang phục.
"Đẹp quá!" An Hạ vừa nhìn đã buông lời cảm thán. Không thể tin nổi là đời mình lại có cơ hội được xỏ vào thứ xa xỉ này.
"Thằng Hải phải bon chen lắm mới giành được vai này cho cậu đấy!" Tuấn Hùng cười nói. "Công chúa hôm nay nhớ phải ưu tiên nó một chút nhé!"
Cô nhỏ liền gật đầu như bổ củi. Trái tim non nớt mới ra ràng kia chưa gì đã bị... vật chất che khuất, khiến cô cũng quên béng luôn việc thắc mắc xem, cái "ưu tiên" mà cậu ta vừa nói đó, rốt cuộc là... cái gì.
Ôm bộ đồ trở về, qua thư viện, An Hạ theo phản xạ lại ngẩng đầu lên nhìn, cảm thấy chiếc điện thoại trong túi áo vì thế cũng trở nên nóng rực. Hôm qua, trên đường đưa cô về phòng, Trường Giang có nói hãy mở điện thoại thường xuyên, hắn sẽ gọi. Y rằng sáng nay, thấy tận ba cuộc gọi nhỡ từ hắn, đều đặn cách nhau hai tiếng một. Nhưng vì vội quá nên cô cũng chưa phản hồi lại.
Có chuyện gì gọi tôi đấy?
An Hạ mới bấm xong tin nhắn, đã vội xóa. Hình như đây là câu nói được bình chọn là gây ức chế cho người nghe nhất. Nếu không có việc gì, chẳng nhẽ không được phép gọi hay sao?!
Sáng nay gọi tôi phải không?
Tiếp tục xóa. Thì nhật ký cuộc gọi rõ rành rành ra thế, còn phải hỏi lại làm gì?!
Thiệt tình... Tại sao chỉ có một tin nhắn đơn giản thôi mà cũng thấy khó như vậy?! Chỉ là thằng bạn cạnh nhà, phải lựa chọn từ ngữ kỹ càng thế làm gì?! Mình sống không có tương lai lâu quá thành quen rồi phải không?!
Cô nhỏ còn chưa chửi rủa bản thân xong xuôi, thì điện thoại trong tay lại bất ngờ rung một hồi. Lần này thì tim cô hẳn đã nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, khi nhác thấy màn hình đang nhấp nháy một chữ: "Giang".
"Nghe... nghe đây..." An Hạ liên tục hít thở thật sâu, cố làm ra vẻ bình tĩnh.
Trong không gian yên tĩnh của đầu dây bên kia, nhẹ nhàng vang lên một giọng nói trầm thấp đầy nam tính quen thuộc.
"An Hạ?"
Bao nhiêu lâu rồi mới được nghe giọng nói kia gọi mình gần gũi đến thế?! An Hạ vừa nghe đã cảm thấy đầu óc mình bị làm cho tê liệt hoàn toàn. Hàng rào mang tên "bình thản" vừa mới được dựng lên trong lòng, cũng tức khắc mà đổ sập.
"Gi... Giang... à?"
"Ừ. Có chuyện gì sao? Giọng nghe run quá!"
"Không... Không có!"
"Hôm nay tôi định làm nốt mấy việc cho xong, chắc bận cả buổi rồi..."
"Ừ..." Cô đáp lại một câu rất nhỏ, thoáng chút thất vọng mà ngay đến bản thân cũng chẳng hề hay biết.
"Không giận chứ?!"
Giận? Đầu óc đặc sệt của An Hạ vì câu nói này mới bắt đầu hoạt động lại đôi chút. Khi không hắn gọi tới thông báo là hôm nay bận, thế là thế nào? Còn hỏi mình có giận không? Sao nghe giống như...
Á!
Cô nhỏ đến tận lúc này mới nhận ra cả lời nói của hắn lẫn thái độ của mình ban nãy đều có gì đó không đúng, thì đã quá trễ. Toàn bộ máu trong người đã dồn hết về mặt, nóng hừng hực, cảm tưởng cái điện thoại đang áp vào tai kia cũng có thể bị nung chảy theo bất cứ lúc nào.
"Sao... tôi lại phải giận?!"
Trường Giang bên này đầu dây đang tựa người vào ghế xoay, nãy giờ nghe tiếng ríu rít trong điện thoại mà khóe môi cứ cong lên mãi. Hắn như nhìn thấy ngay trước mắt cái vẻ mặt ngô ngố vừa nghệt ra, rồi lại trở nên đỏ ửng của cô. Chỉ vậy thôi, đã cảm giác cõi lòng mình đang được bàn tay ấm áp nào đó ve vuốt. Vừa rộn ràng, mà cũng thật dịu ngọt.
"Vậy tối nay mình gặp... 8 giờ tôi xong việc rồi."
"Tối? Không phải tham gia dạ hội hóa trang sao?"
Trường Giang hơi ngừng một lúc, rồi mới cất giọng.
"Thích lắm à?"
"Ừm! Được ăn ngon mặc đẹp, sao lại không?!"
An Hạ cảm giác người bên kia đang cười khẽ một tiếng, giọng dường như cũng hạ thấp xuống một nửa.
"Vậy, tôi cũng sẽ đến."
"Hẹn ở đó nha?!"
"Ừm..."
Một vài giây im lặng trôi qua, không thấy động tĩnh gì làm An Hạ thoạt tưởng điện thoại mình hết pin. Nhưng khi nhìn lại, vẫn thấy bộ đếm giây trên màn hình trôi qua chậm rãi. Cô bèn riu ríu nói nhỏ.
"Nếu không có gì nữa... Tôi cúp máy nhé?!"
"Khoan đã..."
Trường Giang bỗng gọi giật cô lại.
Im lặng một chút.
Sau đó, chỉ thấy An Hạ dần dần hóa thành tượng đá, vẫn cứ giữ mãi một tư thế nghe điện thoại đó giữa trời đông.
Chẳng nhẽ cô đơn lâu ngày có thể sinh ảo giác hay sao?! Dứt khoát là thế rồi! Chứ làm sao bạn Giang của cô có thể nói ra mấy lời mà đến chính cô cũng chỉ dám lén lút thừa nhận trong lòng thôi như vậy?!
***
Mùa đông, trời tối rất nhanh. Chưa tới 6 giờ mà ngoài quảng trường trung tâm đã vội vã lên đèn. Từng hạt mưa bụi bay lất phất giăng kín mặt đất, phủ chút mờ ảo lên những dải sáng nhàn nhạt đang nhẹ nhàng chiếu xuống từ những cột đèn uốn lượn kiểu cách. Tất cả lều trại, bàn ghế, phế vật... của hai ngày hội chợ chỉ sau một buổi đều được dọn dẹp sạch sẽ, trả lại khoảng sân rộng lớn, hiu hắt và trầm mặc. Không còn bất cứ tàn tích nhỏ nào từ cuộc vui ban sớm. Cứ như tất thảy chỉ do một bàn tay có phép thuật nào đó biến ra...
Trên con đường dài dẫn tới đại sảnh, hai hàng hoa thược dược với đủ mọi màu sắc cũng đã nở rộ, đang vươn mình rung rinh như muốn tiễn biệt những bước chân cuối cùng của năm cũ.
Càng về tối, học sinh tập trung ngoài hành lang càng nhiều, quanh quẩn chờ đúng 7 giờ để được vào tiệc. An Hạ sau màn hóa đá buổi trưa, rồi thẩn thơ cả chiều, cuối cùng cũng dẹp được mớ cảm xúc lơ lửng kia sang một bên, bắt tay vào chỉnh trang ngoại hình của mình. Lời hẹn "sẽ đến" của người nào đó làm mọi việc đang bình thường bỗng trở nên... nghiêm trọng. Nhất là khi An Hạ đã xỏ thử cái váy của Bạch Tuyết vào người, đứng trước gương những mười lăm phút, xoay đủ mọi góc mà vẫn không thể tìm ra điểm nào để tán thưởng.
Thiệt tình, sao nhìn nó treo một mình trên móc thì đẹp thế, mà khi treo lên... người cô thì cứ trở nên... hài hước thế nhỉ?! Kiểu như cả người chỉ thấy có bộ váy không. Còn mặt mũi đầu tóc... mỗi thứ đều văng một nơi, như tranh trừu tượng Picasso vậy. Đôi giày Lolita cô hay mang khi kết đôi với bộ váy sang chảnh này, càng như bị hắt hủi một cách thảm hại.
Có lẽ nào, hàng nhái thì đương nhiên chẳng thể nào bằng hàng thật, nữa là người... nhái?!
Thế nên, khi An Hạ mở cửa ra, các thầy trò đang chuẩn bị lên đường sang Tây Trúc đã ngẩn người.
"Sắp đến giờ rồi! Công chúa còn chưa thay đồ sao?!"
"Tớ..." Cô nhỏ xoắn hai tay vào nhau, ra vẻ khó xử. "Hay là... thôi đi! Bộ đồ đẹp đẽ ấy dường như không hợp với tớ lắm!"
"Thế không làm Bạch Tuyết, thì cậu định đóng vai gì?"
"A... Đóng vai... Đặng An Hạ, học sinh lớp 10 Chọn trường Long Việt có được không?"
Cả đám con trai: "..."
"Đường Tăng" Tuấn Hùng đến giờ mới bước lên trước, phất chiếc áo cà sa sang một bên.
"Vai ấy ngày nào cậu chả đóng rồi! Còn cả đời để diễn cơ." Hùng Ngự Đệ xoay ngược cô nhỏ trở lại, đẩy vào phòng. "Còn hôm nay là ngày của Bạch Tuyết! Mau vào thay đồ đi, bọn này ở ngoài chờ!"
Dưới sức ép dư luận, An Hạ rốt cuộc cũng đành vào phòng đóng cửa, tròng bộ váy xa xỉ nọ lên người, mãi cũng lấy được dũng khí để thò đầu ra.
Tiếp tục, lại là bộ mặt ngẩn ra của bốn anh chàng ngoài đó.
"Ha ha ha..." Xuân Sơn cười đến rơi cả mặt nạ khỉ. "Dễ thương lắm, dễ thương lắm mà!"
"Chuẩn phiên bản chibi của Snow White luôn!"
"Còn hơn cả chibi ấy chứ!"
An Hạ: "..."
"Đã bảo không được cười rồi cơ mà!" Chibi Bạch Tuyết ngượng quá đâm quạu. "Thôi! Tớ quyết định hóa trang thành... chính mình, không nghe mấy cậu nữa!"
"Ấy..." Đường Tăng rốt cuộc cũng là người đầu tiên chấn chỉnh được môn pháp, lên giọng dỗ dành. "Không cười nữa. Không cười nữa. Tôi thấy rất ngộ nghĩnh mà, đâu có kỳ gì đâu!"
Ngộ nghĩnh?! An Hạ vừa nghe đã đen mặt. Trên đời này cũng có cái từ ấy để miêu tả nàng công chúa nào đó hay sao chứ?! Cô vẫn cứ là nên gói lại bộ đồ này đem trả cho đội kịch thì hơn.
"Thật đấy! Bộ váy này rất vừa người, chỉ cần sửa thêm chút ít đầu tóc giày dép cho hợp là được!" Tuấn Hùng xoa xoa cằm, nhìn cô bạn nhỏ từ đầu xuống chân, lên giọng đánh giá. "Sơn! Mày về phòng lấy lọ keo xịt tóc ra đây, nhanh nhé!"
Nói rồi, Tuấn Hùng vẫn đứng ngoài hiên, bảo với An Hạ.
"Đưa tôi gương lược và đồ trang điểm, cái này tôi biết chút ít, có thể giúp cậu."
"Nhưng tớ không có đồ trang điểm!"
"... Vậy thì sáp nẻ cũng được! Lát đến nơi nhớ ăn nhiều xôi gấc một chút thay cho son môi nhé!"
An Hạ: "..."
Vậy là, hành lang tầng một khu A ký túc xá nữ đã trở thành một salon làm đẹp di động, do bốn... thầy trò Đường Tăng đứng lớp.
***
Khi tháp đồng hồ giữa sân ngân dài lên đúng bảy nhịp chuông, tất cả cánh cửa dẫn vào trong hội trường cũng đồng loạt bật mở.
Trái ngược với sự rét mướt bên ngoài, trong phòng tiệc mênh mông của hội trường lớn, hàng trăm ngọn đèn nhỏ ấm áp đã được thắp lên. Từng dãy bàn dài đồng loạt trải khăn trắng muốt, trên đó bày đủ mọi loại hoa tươi, bánh trái, đồ ngọt đồ mặn... được kê gọn về một phía của đại sảnh. Phần lớn không gian trống đã được bố trí lại, trở nên đầy ấm cúng với lớp thảm đen dày dưới chân và những chùm đèn sang trọng treo trên cao tít. Hai bên hông của đại sảnh có cầu thang dẫn lên sân khấu chính, nơi đặt một bức tượng rồng vàng uy nghi và hệ thống phông nền liên tục được đổi cảnh. Hoa, bóng bay, và những dây kim tuyến được giăng ngợp trần nhà.
Hoàng Hải đợt này là một trong số các đại diện khối 10 tham gia tổ chức, nên từ mười ngày trước đã phải tất bật cùng với ban văn thể mỹ trường chuẩn bị. Năm nay, đội bóng rổ có nhiều đàn anh lớp 12 sắp tốt nghiệp, cứ ra sức nỉ non dụ dỗ muốn cậu góp mặt trong buổi lễ trưởng thành của mình. Từ chối không đặng, đành phải nhận lời.
Nãy giờ đứng đón khách ở cổng, Hoàng Hải đã phải thót tim đến mấy chục lần. Giờ mới biết thế nào là thấm thía câu nhắc nhở của cô tổng phụ trách hôm ấy. Có một lúc thôi mà cậu đã năm lần bảy lượt thấy cả đám người không ra người, yêu quái không ra yêu quái, vật thể lạ không ra vật thể lạ, nhe nhởn lả lướt bước vào trong hội trường. Lễ hội hóa trang, mà sao còn kinh dị hơn cả Halloween vậy trời?! Lát nữa, liệu có ai dám cặp kè nhảy nhót với một đống quái đó không chứ?!
Xem ra, bốn thầy trò nhà mình chuẩn bị đi bái Phật cầu kinh cũng vẫn còn... thanh lịch chán.
Tất nhiên, ngoài những người thích chơi trội đó ra, thì còn lại đa phần hóa trang cũng nghiêm túc. Từ công chúa, hoàng tử, thần tiên, phù thủy... thậm chí đến cả ninja, người dơi, siêu nhân... cũng lên sàn hết. Có điều, chẳng biết có phải người ta luôn thích những gì mình không có, hay cố lựa chọn những hình mẫu trái ngược để gây cười, mà cả quân đoàn kia nhìn qua, đều hài hước khôn tả. Này đây là một anh bạn "Khổng lồ xanh" chỉ cao đến vai Hoàng Hải. Này kia là một "Super man" mỏng dính, nhìn nghiêng tuyệt đối không thấy người. Khiến chàng lớp trưởng 10 Chọn không khỏi lo ngay ngáy khi nhìn xuống bộ đồ hoàng tử đang mặc.
"Hây! Cuối cùng vẫn cứ quyết định ngồi xổm lên dư luận à?!"
Vừa nghe giọng cười hềnh hệch nọ, Hoàng Hải đã đoán ngay ra đám huynh đệ lòng thơm dạ thối của mình đang đến phá. Nhưng khi cậu vừa mới quay lại, thì cả người đã ngây ra như bị điểm huyệt trước một bộ váy màu vàng kim bồng bềnh óng ánh. Một đôi chân nhỏ nhắn hơi run rẩy, có vẻ không tự tin lắm khi đứng trên đôi giày búp bê cao gót màu trắng. Áo choàng nhung dài tận cổ chân, và một chiếc bờm nơ đỏ rực, gài vào mái tóc ngắn đen tuyền uốn cụp.
"Chào...!" Hoàng Hải lắp bắp đưa tay lên, mà mắt vẫn dán chặt vào người đằng trước. Chỉ cần được nhìn thấy "Bạch Tuyết" trong bộ dạng này, thì công sức nãy giờ đứng chôn chân ở đây, bị đám người nọ dọa lên dọa xuống cũng... đáng!
"Chào...!" An Hạ líu ríu gật đầu chào lại, rón rén đi từng bước một như rô-bốt. Thực không vì "bốn thầy trò" kia một mực nài ép cô phải lôi đôi giày cao bảy phân từ đáy hòm này lên để xỏ vào, thì An Hạ thề thà mình làm... cô bé bán diêm, lết chân trần trên tuyết vẫn còn sung sướng hơn chán vạn.
"Ơ! Thế ra nãy giờ vẫn còn sống cơ à?" Xuân Sơn vỗ lên vai Hoàng Hải, ra vẻ sửng sốt.
"Sống cái gì?"
"Bạch Tuyết ấy mà, tưởng mày nhìn phát 'chết' luôn mới phải chứ?!"
Hoàng Hải đến giờ mới hiểu ra lời châm chọc của thằng bạn thối, mặt còn chưa kịp đỏ lên, thì người đối diện "rất liên quan" nào kia đã lập bập xấu hổ giùm.
"Có chuyện đó sao?!" An Hạ nuốt khan đánh ực một cái, mặt đã đen quá nửa. "Chỉ nhìn mà đã muốn chết rồi, thật trông tớ không... gớm đến mức đấy chứ?!"
Năm người: "..."
Trong hội trường, tiếng nhạc vừa vang lên, vị "hòa thượng từ Đông Thổ Đại Đường sang Tây Trúc thỉnh kinh" đã kín đáo đẩy bạn mình một cái
"Dẫn công chúa vào đi. Việc ở đây để bọn tao làm thay cho. Ba mươi chưa phải là Tết. Mày vẫn còn hơn bốn tiếng đồng hồ nữa để đắc lợi."
Tuấn Hùng vừa chắp tay a – mi – thô – phô vừa thản nhiên nhả ra mấy lời đại nghịch vô đạo. Làm Hoàng Hải vừa mới trấn tĩnh được một tí, mặt đã lại đỏ rần. Chuyện xảy ra ngày hôm qua hẳn vẫn chưa ai quên, sao còn có thể mặt dày mà tiếp tục chọc gậy bánh xe cho được?! Trừ khi thực sự muốn đóng vai kẻ thứ ba đáng ghét trong truyền thuyết, bằng không, chẳng phải chỉ nên đứng từ xa nhìn vào thôi sao?!
Như đoán được tâm lý chiến bại của bạn mình, Tuấn Hùng lại nhỏ giọng an ủi.
"Nếu không thể lùi, chi bằng hãy thử một lần cố gắng hết mình mà tiến về phía trước. Cơ hội luôn chia đều cho tất cả, chỉ là mày có dám nắm lấy hay không thôi...!"
Hoàng Hải vì câu chốt này mà thừ người ra cả buổi. Nhìn sang bên, "Bạch Tuyết" giờ đã đứng thẳng dậy, đang ưỡn lưng đi tới đi lui vài bước, nét mặt vẫn treo nguyên vẻ e dè mà hớn hở. Cô bạn này, nhìn qua đơn thuần như thế, mà sao để tiếp cận vẫn quá khó khăn? Chẳng phải con gái thường rất nhạy cảm với những ai để ý tới mình sao? Hoàng Hải đã thể hiện rõ đến vậy, sao đối phương vẫn chẳng phản ứng gì?!
Là không biết? Hay cố tình không biết?
Là vì đã có một ngọn núi quá cao che khuất tầm mắt, nên chẳng thể nhìn sang bất cứ mỏm đá nào kề bên?
Hoàng Hải cười buồn nhìn xuống bộ đồ hoàng tử màu kem nhạt kiểu cách, với những đường may tinh tế đang phô bày hết mọi ưu điểm trên cơ thể mình. Có lẽ, gã "Đường Tăng" kia nói đúng. Đã quá muộn để quay trở lại rồi. Tự trong thâm tâm, cậu cũng không muốn bỏ cuộc một cách dễ dàng thế. Thay vì âm thầm đau khổ, Hoàng Hải lại càng muốn được bày tỏ hơn. Dù cho không được đáp lại, thì cậu vẫn muốn cô nhỏ ấy biết rằng, trên đời này, còn có một người mang tên cậu, với thứ tình cảm tốt đẹp dành cho cô, tồn tại...!
Chiếc mặt nạ màu vàng kim dần được đưa lên ngang tầm mắt. Thân phận này, bộ trang phục này, có thể nào giúp cậu thêm dũng khí để đến bên công chúa của lòng mình hay không?!
---------
Chibi: Một từ lóng trong tiếng Nhật, ám chỉ những người lủn xủn hay đứa trẻ nhỏ, hoặc là phong cách vẽ nhân vật cường điệu bằng cách bóp méo tỉ lệ, chi tiết so với hình mẫu gốc để mang đến sự dễ thương hay hài hước (dùng trong truyện tranh).
Nhìn bãi "chiến trường" ngổn ngang trên màn hình, An Hạ thực không hiểu được, rốt cuộc mình mở điện thoại hay tắt điện thoại, có gì khác nhau không?
Cô nhỏ lơ mơ ngáp một cái, nửa chừng thấy đồng hồ trên màn hình vừa nhảy sang con số mười một, tí thì rớt cả hàm. Đã muộn thế này rồi sao?!
Chẳng còn thời gian để kéo lại cái thứ đã lâu lắm rồi mới bị chơi sốc đến rớt của mình nữa, cô nhỏ vội vã nhảy khỏi giường, lao vào rửa mặt thay đồ. Trước khi ra khỏi cửa còn cố nhét nốt nửa cái bánh ngọt ăn dở từ tối hôm qua vào miệng nuốt chửng, thay cho bữa sáng. Mấy anh bạn cùng lớp đã hẹn cô sáng nay đến lấy đồ hóa trang để chuẩn bị cho buổi tiệc tối, vậy mà ngủ quên bẵng đi mất. Giờ không nhanh lên, khéo chừng đến quần áo cũng chẳng còn, lại phải vào vai... con Bạch Mã của Đường Tăng thật thì chết dở!
An Hạ xanh mặt len lỏi chạy qua các hành lang dẫn tới khu giảng đường chính. Quảng trường trung tâm hôm nay vẫn đông đặc những khách đến dạo chơi, như thể đang cố sức níu lại chút hương vị cuối cùng ngày cuối năm. Đi qua khu văn hóa dân gian, nhìn mọi người đang hớn hở xếp hàng chờ lượt ném cầu, đấu vật, cờ người... cô lại vô thức nhớ đến những việc xảy ra ngày hôm qua, không ngăn được môi mình nhếch lên thành một nụ cười vui sướng.
Như vậy có được coi là... làm lành hay không nhỉ?! An Hạ vừa nghĩ đến người đã đứng sát bên mình cả chiều, trước sau đều không rời nửa bước, mà như thấy máu toàn thân đang chảy ngược hết lên mặt. Cô hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, mà bỗng dưng lại nhận thấy mùi quả quýt vương vất đâu đây. Tức khắc tim đã nhảy lên như trống trận.
Mình làm sao vậy trời?! Trước giờ chỉ nghe câu con gái yêu bằng tai, chứ có ai yêu bằng... mũi như này không chứ?! An Hạ hết kêu khổ, lại vùi bộ mặt Quan Công vào lòng bàn tay, tự thẹn. Mới bị ôm có chút xíu mà đến cả chóp mũi cũng ướp đầy thứ mùi dịu ngọt đấy, nhỡ... nhỡ... thì biết làm thế nào?!
Hay mình đã bị trúng tà thuật của tên quái vật đó! Kiểu như mê hồn hương gì chăng?! Làm cho đầu óc không tỉnh táo, lúc nào cũng lâng lâng như say rượu. Đã không chấp nhặt gì "tội lỗi" của hắn trước đây thì thôi, lại còn rộng lượng đến mức mang cái người lạnh lạnh lùng lùng nọ trong đầu suốt cả ngày. Đến khi ngủ còn cố nhét cho bằng được vào... trong mơ nữa! Thật là... Buồn nôn quá đi mất!
Chút lý trí ít ỏi còn lại liên tục kêu mắc ói, nhưng mặt cô nhỏ lại vẫn cứ nghệt ra, khóe miệng cũng theo dòng suối ngọt ngào đang chảy qua tim mình mà mỗi lúc một cong lên ngốc nghếch. Có khi nào cái vụ quà cáp vừa rồi là mình nghĩ ngợi nhiều quá không? Chứ xét theo thái độ, thì bạn Giang vẫn tuyệt đối là bạn Giang ngày trước, hoàn toàn chẳng thay đổi chút gì cả. Nếu có, cũng chỉ là... đẹp trai hơn, mạnh mẽ hơn, và ánh mắt khi nhìn mình cũng... dịu dàng hơn...
A A A AAAA...! Mình bị điên rồiiiiii...!
An Hạ vừa tự đập đầu vào một cây cột nào đó trong tưởng tượng lia lịa, vừa cố sức phun ra cả thúng dưa bở to tướng mà trong lúc vừa cười ngớ ngẩn vừa mơ mộng khi nãy, đã vô tư nhét vào.
"Nghĩ gì mà đứng giữa đường giữa chợ hết cười đến khóc thế hả, công chúa?!"
Lần thứ bao nhiêu không biết, bạn Hạ đáng thương lại một phát bị đá bay ra khỏi mộng tưởng, nhanh đến mức chẳng kịp lót mông. Người đang cúi đầu chằm chằm nhìn xuống mặt cô nhỏ lúc này, sao lại là... Trư Bát Giới?!
Á!
Cô nhóc hoảng hồn kêu "Á!" một tiếng, cũng là lúc thấy một... Đường Tăng nào kia với chiếc kính trắng còn đeo nguyên trên mặt, môi cười chúm chím giả tay chắp.
"A – mi – thô – phô..."
Tiếp nữa, là... Tôn Ngộ Không, rồi... Sa Tăng cũng tung tẩy bước tới. Bộ áo giả lông hổ màu vàng khoác trên người gã khỉ kia chỉ có thể nói là đặc biệt hợp, tất nhiên là sau khi kèm thêm cái mặt nạ khẹc khẹc trên mặt rồi.
"Thí chủ có... cảm thấy bị kích thích không?"
An Hạ: "..."
Phải, rất kích thích. Đến mức cô nhóc chỉ muốn tru lên.
Vào nhóm các cậu, thà tôi làm con Bạch Mã cho rồi...!
***
Tất nhiên, An Hạ không xui xẻo đến mức vét chợ không xong rồi phải làm... trâu ngựa. Khi cô vừa bước vào lớp, đã thấy bộ váy công chúa của mình được treo lên ngay ngắn. Đó là một chiếc váy dài quá gối, phần chân váy có màu vàng kim vừa óng ánh mà cũng thật mềm mại. Thân trên may bằng vải lụa dày màu xanh biển ấm áp, đúng chuẩn kiểu cổ nữ hoàng với những đường lượn cứng cáp phía sau dựng thẳng lên cao. Hai tay áo phồng to là điểm nhấn cuối cùng hoàn thiện vẻ quý tộc đầy cổ điển cho bộ trang phục.
"Đẹp quá!" An Hạ vừa nhìn đã buông lời cảm thán. Không thể tin nổi là đời mình lại có cơ hội được xỏ vào thứ xa xỉ này.
"Thằng Hải phải bon chen lắm mới giành được vai này cho cậu đấy!" Tuấn Hùng cười nói. "Công chúa hôm nay nhớ phải ưu tiên nó một chút nhé!"
Cô nhỏ liền gật đầu như bổ củi. Trái tim non nớt mới ra ràng kia chưa gì đã bị... vật chất che khuất, khiến cô cũng quên béng luôn việc thắc mắc xem, cái "ưu tiên" mà cậu ta vừa nói đó, rốt cuộc là... cái gì.
Ôm bộ đồ trở về, qua thư viện, An Hạ theo phản xạ lại ngẩng đầu lên nhìn, cảm thấy chiếc điện thoại trong túi áo vì thế cũng trở nên nóng rực. Hôm qua, trên đường đưa cô về phòng, Trường Giang có nói hãy mở điện thoại thường xuyên, hắn sẽ gọi. Y rằng sáng nay, thấy tận ba cuộc gọi nhỡ từ hắn, đều đặn cách nhau hai tiếng một. Nhưng vì vội quá nên cô cũng chưa phản hồi lại.
Có chuyện gì gọi tôi đấy?
An Hạ mới bấm xong tin nhắn, đã vội xóa. Hình như đây là câu nói được bình chọn là gây ức chế cho người nghe nhất. Nếu không có việc gì, chẳng nhẽ không được phép gọi hay sao?!
Sáng nay gọi tôi phải không?
Tiếp tục xóa. Thì nhật ký cuộc gọi rõ rành rành ra thế, còn phải hỏi lại làm gì?!
Thiệt tình... Tại sao chỉ có một tin nhắn đơn giản thôi mà cũng thấy khó như vậy?! Chỉ là thằng bạn cạnh nhà, phải lựa chọn từ ngữ kỹ càng thế làm gì?! Mình sống không có tương lai lâu quá thành quen rồi phải không?!
Cô nhỏ còn chưa chửi rủa bản thân xong xuôi, thì điện thoại trong tay lại bất ngờ rung một hồi. Lần này thì tim cô hẳn đã nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, khi nhác thấy màn hình đang nhấp nháy một chữ: "Giang".
"Nghe... nghe đây..." An Hạ liên tục hít thở thật sâu, cố làm ra vẻ bình tĩnh.
Trong không gian yên tĩnh của đầu dây bên kia, nhẹ nhàng vang lên một giọng nói trầm thấp đầy nam tính quen thuộc.
"An Hạ?"
Bao nhiêu lâu rồi mới được nghe giọng nói kia gọi mình gần gũi đến thế?! An Hạ vừa nghe đã cảm thấy đầu óc mình bị làm cho tê liệt hoàn toàn. Hàng rào mang tên "bình thản" vừa mới được dựng lên trong lòng, cũng tức khắc mà đổ sập.
"Gi... Giang... à?"
"Ừ. Có chuyện gì sao? Giọng nghe run quá!"
"Không... Không có!"
"Hôm nay tôi định làm nốt mấy việc cho xong, chắc bận cả buổi rồi..."
"Ừ..." Cô đáp lại một câu rất nhỏ, thoáng chút thất vọng mà ngay đến bản thân cũng chẳng hề hay biết.
"Không giận chứ?!"
Giận? Đầu óc đặc sệt của An Hạ vì câu nói này mới bắt đầu hoạt động lại đôi chút. Khi không hắn gọi tới thông báo là hôm nay bận, thế là thế nào? Còn hỏi mình có giận không? Sao nghe giống như...
Á!
Cô nhỏ đến tận lúc này mới nhận ra cả lời nói của hắn lẫn thái độ của mình ban nãy đều có gì đó không đúng, thì đã quá trễ. Toàn bộ máu trong người đã dồn hết về mặt, nóng hừng hực, cảm tưởng cái điện thoại đang áp vào tai kia cũng có thể bị nung chảy theo bất cứ lúc nào.
"Sao... tôi lại phải giận?!"
Trường Giang bên này đầu dây đang tựa người vào ghế xoay, nãy giờ nghe tiếng ríu rít trong điện thoại mà khóe môi cứ cong lên mãi. Hắn như nhìn thấy ngay trước mắt cái vẻ mặt ngô ngố vừa nghệt ra, rồi lại trở nên đỏ ửng của cô. Chỉ vậy thôi, đã cảm giác cõi lòng mình đang được bàn tay ấm áp nào đó ve vuốt. Vừa rộn ràng, mà cũng thật dịu ngọt.
"Vậy tối nay mình gặp... 8 giờ tôi xong việc rồi."
"Tối? Không phải tham gia dạ hội hóa trang sao?"
Trường Giang hơi ngừng một lúc, rồi mới cất giọng.
"Thích lắm à?"
"Ừm! Được ăn ngon mặc đẹp, sao lại không?!"
An Hạ cảm giác người bên kia đang cười khẽ một tiếng, giọng dường như cũng hạ thấp xuống một nửa.
"Vậy, tôi cũng sẽ đến."
"Hẹn ở đó nha?!"
"Ừm..."
Một vài giây im lặng trôi qua, không thấy động tĩnh gì làm An Hạ thoạt tưởng điện thoại mình hết pin. Nhưng khi nhìn lại, vẫn thấy bộ đếm giây trên màn hình trôi qua chậm rãi. Cô bèn riu ríu nói nhỏ.
"Nếu không có gì nữa... Tôi cúp máy nhé?!"
"Khoan đã..."
Trường Giang bỗng gọi giật cô lại.
Im lặng một chút.
Sau đó, chỉ thấy An Hạ dần dần hóa thành tượng đá, vẫn cứ giữ mãi một tư thế nghe điện thoại đó giữa trời đông.
Chẳng nhẽ cô đơn lâu ngày có thể sinh ảo giác hay sao?! Dứt khoát là thế rồi! Chứ làm sao bạn Giang của cô có thể nói ra mấy lời mà đến chính cô cũng chỉ dám lén lút thừa nhận trong lòng thôi như vậy?!
***
Mùa đông, trời tối rất nhanh. Chưa tới 6 giờ mà ngoài quảng trường trung tâm đã vội vã lên đèn. Từng hạt mưa bụi bay lất phất giăng kín mặt đất, phủ chút mờ ảo lên những dải sáng nhàn nhạt đang nhẹ nhàng chiếu xuống từ những cột đèn uốn lượn kiểu cách. Tất cả lều trại, bàn ghế, phế vật... của hai ngày hội chợ chỉ sau một buổi đều được dọn dẹp sạch sẽ, trả lại khoảng sân rộng lớn, hiu hắt và trầm mặc. Không còn bất cứ tàn tích nhỏ nào từ cuộc vui ban sớm. Cứ như tất thảy chỉ do một bàn tay có phép thuật nào đó biến ra...
Trên con đường dài dẫn tới đại sảnh, hai hàng hoa thược dược với đủ mọi màu sắc cũng đã nở rộ, đang vươn mình rung rinh như muốn tiễn biệt những bước chân cuối cùng của năm cũ.
Càng về tối, học sinh tập trung ngoài hành lang càng nhiều, quanh quẩn chờ đúng 7 giờ để được vào tiệc. An Hạ sau màn hóa đá buổi trưa, rồi thẩn thơ cả chiều, cuối cùng cũng dẹp được mớ cảm xúc lơ lửng kia sang một bên, bắt tay vào chỉnh trang ngoại hình của mình. Lời hẹn "sẽ đến" của người nào đó làm mọi việc đang bình thường bỗng trở nên... nghiêm trọng. Nhất là khi An Hạ đã xỏ thử cái váy của Bạch Tuyết vào người, đứng trước gương những mười lăm phút, xoay đủ mọi góc mà vẫn không thể tìm ra điểm nào để tán thưởng.
Thiệt tình, sao nhìn nó treo một mình trên móc thì đẹp thế, mà khi treo lên... người cô thì cứ trở nên... hài hước thế nhỉ?! Kiểu như cả người chỉ thấy có bộ váy không. Còn mặt mũi đầu tóc... mỗi thứ đều văng một nơi, như tranh trừu tượng Picasso vậy. Đôi giày Lolita cô hay mang khi kết đôi với bộ váy sang chảnh này, càng như bị hắt hủi một cách thảm hại.
Có lẽ nào, hàng nhái thì đương nhiên chẳng thể nào bằng hàng thật, nữa là người... nhái?!
Thế nên, khi An Hạ mở cửa ra, các thầy trò đang chuẩn bị lên đường sang Tây Trúc đã ngẩn người.
"Sắp đến giờ rồi! Công chúa còn chưa thay đồ sao?!"
"Tớ..." Cô nhỏ xoắn hai tay vào nhau, ra vẻ khó xử. "Hay là... thôi đi! Bộ đồ đẹp đẽ ấy dường như không hợp với tớ lắm!"
"Thế không làm Bạch Tuyết, thì cậu định đóng vai gì?"
"A... Đóng vai... Đặng An Hạ, học sinh lớp 10 Chọn trường Long Việt có được không?"
Cả đám con trai: "..."
"Đường Tăng" Tuấn Hùng đến giờ mới bước lên trước, phất chiếc áo cà sa sang một bên.
"Vai ấy ngày nào cậu chả đóng rồi! Còn cả đời để diễn cơ." Hùng Ngự Đệ xoay ngược cô nhỏ trở lại, đẩy vào phòng. "Còn hôm nay là ngày của Bạch Tuyết! Mau vào thay đồ đi, bọn này ở ngoài chờ!"
Dưới sức ép dư luận, An Hạ rốt cuộc cũng đành vào phòng đóng cửa, tròng bộ váy xa xỉ nọ lên người, mãi cũng lấy được dũng khí để thò đầu ra.
Tiếp tục, lại là bộ mặt ngẩn ra của bốn anh chàng ngoài đó.
"Ha ha ha..." Xuân Sơn cười đến rơi cả mặt nạ khỉ. "Dễ thương lắm, dễ thương lắm mà!"
"Chuẩn phiên bản chibi của Snow White luôn!"
"Còn hơn cả chibi ấy chứ!"
An Hạ: "..."
"Đã bảo không được cười rồi cơ mà!" Chibi Bạch Tuyết ngượng quá đâm quạu. "Thôi! Tớ quyết định hóa trang thành... chính mình, không nghe mấy cậu nữa!"
"Ấy..." Đường Tăng rốt cuộc cũng là người đầu tiên chấn chỉnh được môn pháp, lên giọng dỗ dành. "Không cười nữa. Không cười nữa. Tôi thấy rất ngộ nghĩnh mà, đâu có kỳ gì đâu!"
Ngộ nghĩnh?! An Hạ vừa nghe đã đen mặt. Trên đời này cũng có cái từ ấy để miêu tả nàng công chúa nào đó hay sao chứ?! Cô vẫn cứ là nên gói lại bộ đồ này đem trả cho đội kịch thì hơn.
"Thật đấy! Bộ váy này rất vừa người, chỉ cần sửa thêm chút ít đầu tóc giày dép cho hợp là được!" Tuấn Hùng xoa xoa cằm, nhìn cô bạn nhỏ từ đầu xuống chân, lên giọng đánh giá. "Sơn! Mày về phòng lấy lọ keo xịt tóc ra đây, nhanh nhé!"
Nói rồi, Tuấn Hùng vẫn đứng ngoài hiên, bảo với An Hạ.
"Đưa tôi gương lược và đồ trang điểm, cái này tôi biết chút ít, có thể giúp cậu."
"Nhưng tớ không có đồ trang điểm!"
"... Vậy thì sáp nẻ cũng được! Lát đến nơi nhớ ăn nhiều xôi gấc một chút thay cho son môi nhé!"
An Hạ: "..."
Vậy là, hành lang tầng một khu A ký túc xá nữ đã trở thành một salon làm đẹp di động, do bốn... thầy trò Đường Tăng đứng lớp.
***
Khi tháp đồng hồ giữa sân ngân dài lên đúng bảy nhịp chuông, tất cả cánh cửa dẫn vào trong hội trường cũng đồng loạt bật mở.
Trái ngược với sự rét mướt bên ngoài, trong phòng tiệc mênh mông của hội trường lớn, hàng trăm ngọn đèn nhỏ ấm áp đã được thắp lên. Từng dãy bàn dài đồng loạt trải khăn trắng muốt, trên đó bày đủ mọi loại hoa tươi, bánh trái, đồ ngọt đồ mặn... được kê gọn về một phía của đại sảnh. Phần lớn không gian trống đã được bố trí lại, trở nên đầy ấm cúng với lớp thảm đen dày dưới chân và những chùm đèn sang trọng treo trên cao tít. Hai bên hông của đại sảnh có cầu thang dẫn lên sân khấu chính, nơi đặt một bức tượng rồng vàng uy nghi và hệ thống phông nền liên tục được đổi cảnh. Hoa, bóng bay, và những dây kim tuyến được giăng ngợp trần nhà.
Hoàng Hải đợt này là một trong số các đại diện khối 10 tham gia tổ chức, nên từ mười ngày trước đã phải tất bật cùng với ban văn thể mỹ trường chuẩn bị. Năm nay, đội bóng rổ có nhiều đàn anh lớp 12 sắp tốt nghiệp, cứ ra sức nỉ non dụ dỗ muốn cậu góp mặt trong buổi lễ trưởng thành của mình. Từ chối không đặng, đành phải nhận lời.
Nãy giờ đứng đón khách ở cổng, Hoàng Hải đã phải thót tim đến mấy chục lần. Giờ mới biết thế nào là thấm thía câu nhắc nhở của cô tổng phụ trách hôm ấy. Có một lúc thôi mà cậu đã năm lần bảy lượt thấy cả đám người không ra người, yêu quái không ra yêu quái, vật thể lạ không ra vật thể lạ, nhe nhởn lả lướt bước vào trong hội trường. Lễ hội hóa trang, mà sao còn kinh dị hơn cả Halloween vậy trời?! Lát nữa, liệu có ai dám cặp kè nhảy nhót với một đống quái đó không chứ?!
Xem ra, bốn thầy trò nhà mình chuẩn bị đi bái Phật cầu kinh cũng vẫn còn... thanh lịch chán.
Tất nhiên, ngoài những người thích chơi trội đó ra, thì còn lại đa phần hóa trang cũng nghiêm túc. Từ công chúa, hoàng tử, thần tiên, phù thủy... thậm chí đến cả ninja, người dơi, siêu nhân... cũng lên sàn hết. Có điều, chẳng biết có phải người ta luôn thích những gì mình không có, hay cố lựa chọn những hình mẫu trái ngược để gây cười, mà cả quân đoàn kia nhìn qua, đều hài hước khôn tả. Này đây là một anh bạn "Khổng lồ xanh" chỉ cao đến vai Hoàng Hải. Này kia là một "Super man" mỏng dính, nhìn nghiêng tuyệt đối không thấy người. Khiến chàng lớp trưởng 10 Chọn không khỏi lo ngay ngáy khi nhìn xuống bộ đồ hoàng tử đang mặc.
"Hây! Cuối cùng vẫn cứ quyết định ngồi xổm lên dư luận à?!"
Vừa nghe giọng cười hềnh hệch nọ, Hoàng Hải đã đoán ngay ra đám huynh đệ lòng thơm dạ thối của mình đang đến phá. Nhưng khi cậu vừa mới quay lại, thì cả người đã ngây ra như bị điểm huyệt trước một bộ váy màu vàng kim bồng bềnh óng ánh. Một đôi chân nhỏ nhắn hơi run rẩy, có vẻ không tự tin lắm khi đứng trên đôi giày búp bê cao gót màu trắng. Áo choàng nhung dài tận cổ chân, và một chiếc bờm nơ đỏ rực, gài vào mái tóc ngắn đen tuyền uốn cụp.
"Chào...!" Hoàng Hải lắp bắp đưa tay lên, mà mắt vẫn dán chặt vào người đằng trước. Chỉ cần được nhìn thấy "Bạch Tuyết" trong bộ dạng này, thì công sức nãy giờ đứng chôn chân ở đây, bị đám người nọ dọa lên dọa xuống cũng... đáng!
"Chào...!" An Hạ líu ríu gật đầu chào lại, rón rén đi từng bước một như rô-bốt. Thực không vì "bốn thầy trò" kia một mực nài ép cô phải lôi đôi giày cao bảy phân từ đáy hòm này lên để xỏ vào, thì An Hạ thề thà mình làm... cô bé bán diêm, lết chân trần trên tuyết vẫn còn sung sướng hơn chán vạn.
"Ơ! Thế ra nãy giờ vẫn còn sống cơ à?" Xuân Sơn vỗ lên vai Hoàng Hải, ra vẻ sửng sốt.
"Sống cái gì?"
"Bạch Tuyết ấy mà, tưởng mày nhìn phát 'chết' luôn mới phải chứ?!"
Hoàng Hải đến giờ mới hiểu ra lời châm chọc của thằng bạn thối, mặt còn chưa kịp đỏ lên, thì người đối diện "rất liên quan" nào kia đã lập bập xấu hổ giùm.
"Có chuyện đó sao?!" An Hạ nuốt khan đánh ực một cái, mặt đã đen quá nửa. "Chỉ nhìn mà đã muốn chết rồi, thật trông tớ không... gớm đến mức đấy chứ?!"
Năm người: "..."
Trong hội trường, tiếng nhạc vừa vang lên, vị "hòa thượng từ Đông Thổ Đại Đường sang Tây Trúc thỉnh kinh" đã kín đáo đẩy bạn mình một cái
"Dẫn công chúa vào đi. Việc ở đây để bọn tao làm thay cho. Ba mươi chưa phải là Tết. Mày vẫn còn hơn bốn tiếng đồng hồ nữa để đắc lợi."
Tuấn Hùng vừa chắp tay a – mi – thô – phô vừa thản nhiên nhả ra mấy lời đại nghịch vô đạo. Làm Hoàng Hải vừa mới trấn tĩnh được một tí, mặt đã lại đỏ rần. Chuyện xảy ra ngày hôm qua hẳn vẫn chưa ai quên, sao còn có thể mặt dày mà tiếp tục chọc gậy bánh xe cho được?! Trừ khi thực sự muốn đóng vai kẻ thứ ba đáng ghét trong truyền thuyết, bằng không, chẳng phải chỉ nên đứng từ xa nhìn vào thôi sao?!
Như đoán được tâm lý chiến bại của bạn mình, Tuấn Hùng lại nhỏ giọng an ủi.
"Nếu không thể lùi, chi bằng hãy thử một lần cố gắng hết mình mà tiến về phía trước. Cơ hội luôn chia đều cho tất cả, chỉ là mày có dám nắm lấy hay không thôi...!"
Hoàng Hải vì câu chốt này mà thừ người ra cả buổi. Nhìn sang bên, "Bạch Tuyết" giờ đã đứng thẳng dậy, đang ưỡn lưng đi tới đi lui vài bước, nét mặt vẫn treo nguyên vẻ e dè mà hớn hở. Cô bạn này, nhìn qua đơn thuần như thế, mà sao để tiếp cận vẫn quá khó khăn? Chẳng phải con gái thường rất nhạy cảm với những ai để ý tới mình sao? Hoàng Hải đã thể hiện rõ đến vậy, sao đối phương vẫn chẳng phản ứng gì?!
Là không biết? Hay cố tình không biết?
Là vì đã có một ngọn núi quá cao che khuất tầm mắt, nên chẳng thể nhìn sang bất cứ mỏm đá nào kề bên?
Hoàng Hải cười buồn nhìn xuống bộ đồ hoàng tử màu kem nhạt kiểu cách, với những đường may tinh tế đang phô bày hết mọi ưu điểm trên cơ thể mình. Có lẽ, gã "Đường Tăng" kia nói đúng. Đã quá muộn để quay trở lại rồi. Tự trong thâm tâm, cậu cũng không muốn bỏ cuộc một cách dễ dàng thế. Thay vì âm thầm đau khổ, Hoàng Hải lại càng muốn được bày tỏ hơn. Dù cho không được đáp lại, thì cậu vẫn muốn cô nhỏ ấy biết rằng, trên đời này, còn có một người mang tên cậu, với thứ tình cảm tốt đẹp dành cho cô, tồn tại...!
Chiếc mặt nạ màu vàng kim dần được đưa lên ngang tầm mắt. Thân phận này, bộ trang phục này, có thể nào giúp cậu thêm dũng khí để đến bên công chúa của lòng mình hay không?!
---------
Chibi: Một từ lóng trong tiếng Nhật, ám chỉ những người lủn xủn hay đứa trẻ nhỏ, hoặc là phong cách vẽ nhân vật cường điệu bằng cách bóp méo tỉ lệ, chi tiết so với hình mẫu gốc để mang đến sự dễ thương hay hài hước (dùng trong truyện tranh).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.