Thanh Mai Trúc Mã: Ngưng Làm Bạn
Chương 99: Con ruột của Trạch gia?
Đinh Yến Lâm
18/04/2021
Suốt một tuần nay thái độ của Triệu Hoàng Sinh rất lạ, đi học thì về rất muộn, ăn cơm cũng chỉ được vài miếng rồi đi ngủ. Thậm chí... Còn đề
nghị ngủ riêng vài ngày? Rốt cuộc là cậu có ý gì?
"Triệu Hoàng Sinh! Rốt cuộc anh muốn gì?" Khánh Chi thật sự không thể chịu đựng thêm, giọng nói thêm phần cáu gắt. Triệu Hoàng Sinh nghe thấy nó lớn tiếng với mình, có hơi bàng hoàng một chút..
"Ý em là sao?"
"Anh muốn chia tay đúng không?"
"Em nói gì thế?" Triệu Hoàng Sinh từ khi gặp lại Khánh Chi, có vẻ đã tìm kiếm lại được những cung bậc cảm xúc vốn có của con người. Lúc trước cậu chỉ cười, lúc nào cũng cười... Nhưng giờ cậu đã biết sợ, đã biết nhăn nhó, đã biết tức giận.. Nghe xong câu nói này của Khánh Chi, chiếc laptop lập tức bị cậu quẳng sang một bên. Chân trước đá chân sau liền chạy tới cạnh Khánh Chi, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn.
"Anh đối xử với em như thế là có ý gì?"
"Ý gì là ý gì? Em nói gì vậy?"
"Anh tự xem lại đi" Khánh Chi vùng vằng chạy vào phòng đóng rầm cửa lại, để lại Triệu Hoàng Sinh còn đang ngơ ngác. Cậu nhìn theo bóng nó một hồi, rồi thở dài một tiếng. Triệu Hoàng Sinh lôi điện thoại ra, gọi cho ai đó mà lâu ngày rồi cậu chưa từng liên hệ.
"Sao vậy con trai?"
"Con muốn gặp ba"
"Được"
.....
"Hai đứa sống chung sao?"
"Phải"
Triệu Hoàng Sinh ánh mắt vô cùng phức tạp, đối diện chính là Triệu Vũ - cha của cậu. Triệu Vũ nghe con trai trả lời chắc nịnh như vậy, khẽ khựng lại động tác cầm ly, hướng ánh mắt về phía con trai.
"Con chắc chứ?"
"Bỏ qua đi, con muốn hỏi chuyện này" Không gian bỗng trở nên chật hẹp đến lạ, sự gò bò của Triệu Hoàng Sinh quả thật không mấy thoải mái.
"Hỏi đi"
"Khánh Chi... Là con của Trạch gia? Trạch Khánh Chi?"
Câu hỏi vừa dứt, Triệu Vũ mở to mắt nhìn Triệu Hoàng Sinh. Cậu bây giờ vô cùng nghiêm túc, không hề có chút gì gọi là đùa giỡn.
"Con..."
"Mau trả lời" Giọng nói có phần lớn tiếng hơn, giờ đây cậu đang vô cùng hỗn loạn, đầu óc quả thật muốn rối tung. Những gì mà cậu nhớ được... Thật sự là những chuyện mà cậu không thể ngờ tới. Khánh Chi lại chính là con gái của Trạch gia... được đồn rằng đã chết từ lâu? Trong kí ức của Triệu Hoàng Sinh, chính cậu cũng là người muốn che giấu điều này...
"Phải"
Khi đã nghe được lời khẳng định từ chính miệng của cha mình, Triệu Hoàng Sinh lại càng thêm rối. Vậy... Trạch Thanh Hy rốt cuộc là ai? Tại sao lại được sắp đặt vào Trạch gia?
"Trạch Thanh Hy là ai?"
Phải, cậu nhớ được rằng Khánh Chi là cô con gái rượu của Trạch gia... Nhưng lại không tài nào nhớ nổi... Trạch Thanh Hy là ai? Vụ này có liên quan gì đến cô ta? Liệu trước đó cậu có biết không? Hay vốn dĩ trong kí ức của cậu không hề có cái tên Trạch Thanh Hy này..
"Con không cần biết, và cũng không nên biết. Hãy im lặng và đừng làm gì cả, nhớ kĩ điều đó"
Triệu Vũ nói xong liền đứng dậy đi thẳng, không để cho Triệu Hoàng Sinh kịp nói thêm câu gì. Cậu mông lung giữa biết bao những dòng suy nghĩ khác nhau, đầu cậu bây giờ nặng như búa đổ. Ngồi lại một lúc lâu, cuối cùng Triệu Hoàng Sinh cũng quyết định đứng dậy. Cậu lái thẳng tới Lý gia, bây giờ cậu đang rất cần Lý Ngộ Tranh giúp đỡ. Chỉ có anh... Chỉ có Lý Ngộ Tranh mới có thể giúp được cậu...
"Ồ? Triệu công tử tới tìm tôi cơ đấy?" Lý Ngộ Tranh ánh mắt lộ rõ ý cười, dù không cười ra mặt nhưng nhìn là có thể biết. Trước câu hỏi đùa cợt pha thêm chút giễu cợt này của anh, Triệu Hoàng Sinh chỉ khẽ lườm anh một cái. "Ồ? Còn dám lườm tôi cơ đấy?"
"Cậu có thể đừng trêu chọc tôi không?"
"Được, có chuyện gì thì nói đi" Lý Ngộ Tranh khi cần nghiêm túc sẽ vô cùng nghiêm túc, thật ra thì cả khi không cần cũng vẫn vậy...
Theo như anh quan sát thì chuyện mà Triệu Hoàng Sinh sắp nói tới đây chắc có lẽ là rất quan trọng. Nếu không thì tại sao phải tới mức tìm đến anh? Vẻ mặt cậu ta còn nghiêm trọng nữa vậy nữa...
"Tôi muốn... Cậu điều tra Trạch Thanh Hy, và con gái ruột của Trạch gia"
"Trạch Thanh Hy?"
"Triệu Hoàng Sinh! Rốt cuộc anh muốn gì?" Khánh Chi thật sự không thể chịu đựng thêm, giọng nói thêm phần cáu gắt. Triệu Hoàng Sinh nghe thấy nó lớn tiếng với mình, có hơi bàng hoàng một chút..
"Ý em là sao?"
"Anh muốn chia tay đúng không?"
"Em nói gì thế?" Triệu Hoàng Sinh từ khi gặp lại Khánh Chi, có vẻ đã tìm kiếm lại được những cung bậc cảm xúc vốn có của con người. Lúc trước cậu chỉ cười, lúc nào cũng cười... Nhưng giờ cậu đã biết sợ, đã biết nhăn nhó, đã biết tức giận.. Nghe xong câu nói này của Khánh Chi, chiếc laptop lập tức bị cậu quẳng sang một bên. Chân trước đá chân sau liền chạy tới cạnh Khánh Chi, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn.
"Anh đối xử với em như thế là có ý gì?"
"Ý gì là ý gì? Em nói gì vậy?"
"Anh tự xem lại đi" Khánh Chi vùng vằng chạy vào phòng đóng rầm cửa lại, để lại Triệu Hoàng Sinh còn đang ngơ ngác. Cậu nhìn theo bóng nó một hồi, rồi thở dài một tiếng. Triệu Hoàng Sinh lôi điện thoại ra, gọi cho ai đó mà lâu ngày rồi cậu chưa từng liên hệ.
"Sao vậy con trai?"
"Con muốn gặp ba"
"Được"
.....
"Hai đứa sống chung sao?"
"Phải"
Triệu Hoàng Sinh ánh mắt vô cùng phức tạp, đối diện chính là Triệu Vũ - cha của cậu. Triệu Vũ nghe con trai trả lời chắc nịnh như vậy, khẽ khựng lại động tác cầm ly, hướng ánh mắt về phía con trai.
"Con chắc chứ?"
"Bỏ qua đi, con muốn hỏi chuyện này" Không gian bỗng trở nên chật hẹp đến lạ, sự gò bò của Triệu Hoàng Sinh quả thật không mấy thoải mái.
"Hỏi đi"
"Khánh Chi... Là con của Trạch gia? Trạch Khánh Chi?"
Câu hỏi vừa dứt, Triệu Vũ mở to mắt nhìn Triệu Hoàng Sinh. Cậu bây giờ vô cùng nghiêm túc, không hề có chút gì gọi là đùa giỡn.
"Con..."
"Mau trả lời" Giọng nói có phần lớn tiếng hơn, giờ đây cậu đang vô cùng hỗn loạn, đầu óc quả thật muốn rối tung. Những gì mà cậu nhớ được... Thật sự là những chuyện mà cậu không thể ngờ tới. Khánh Chi lại chính là con gái của Trạch gia... được đồn rằng đã chết từ lâu? Trong kí ức của Triệu Hoàng Sinh, chính cậu cũng là người muốn che giấu điều này...
"Phải"
Khi đã nghe được lời khẳng định từ chính miệng của cha mình, Triệu Hoàng Sinh lại càng thêm rối. Vậy... Trạch Thanh Hy rốt cuộc là ai? Tại sao lại được sắp đặt vào Trạch gia?
"Trạch Thanh Hy là ai?"
Phải, cậu nhớ được rằng Khánh Chi là cô con gái rượu của Trạch gia... Nhưng lại không tài nào nhớ nổi... Trạch Thanh Hy là ai? Vụ này có liên quan gì đến cô ta? Liệu trước đó cậu có biết không? Hay vốn dĩ trong kí ức của cậu không hề có cái tên Trạch Thanh Hy này..
"Con không cần biết, và cũng không nên biết. Hãy im lặng và đừng làm gì cả, nhớ kĩ điều đó"
Triệu Vũ nói xong liền đứng dậy đi thẳng, không để cho Triệu Hoàng Sinh kịp nói thêm câu gì. Cậu mông lung giữa biết bao những dòng suy nghĩ khác nhau, đầu cậu bây giờ nặng như búa đổ. Ngồi lại một lúc lâu, cuối cùng Triệu Hoàng Sinh cũng quyết định đứng dậy. Cậu lái thẳng tới Lý gia, bây giờ cậu đang rất cần Lý Ngộ Tranh giúp đỡ. Chỉ có anh... Chỉ có Lý Ngộ Tranh mới có thể giúp được cậu...
"Ồ? Triệu công tử tới tìm tôi cơ đấy?" Lý Ngộ Tranh ánh mắt lộ rõ ý cười, dù không cười ra mặt nhưng nhìn là có thể biết. Trước câu hỏi đùa cợt pha thêm chút giễu cợt này của anh, Triệu Hoàng Sinh chỉ khẽ lườm anh một cái. "Ồ? Còn dám lườm tôi cơ đấy?"
"Cậu có thể đừng trêu chọc tôi không?"
"Được, có chuyện gì thì nói đi" Lý Ngộ Tranh khi cần nghiêm túc sẽ vô cùng nghiêm túc, thật ra thì cả khi không cần cũng vẫn vậy...
Theo như anh quan sát thì chuyện mà Triệu Hoàng Sinh sắp nói tới đây chắc có lẽ là rất quan trọng. Nếu không thì tại sao phải tới mức tìm đến anh? Vẻ mặt cậu ta còn nghiêm trọng nữa vậy nữa...
"Tôi muốn... Cậu điều tra Trạch Thanh Hy, và con gái ruột của Trạch gia"
"Trạch Thanh Hy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.