Thanh Mai Trúc Mã: Ngưng Làm Bạn
Chương 100: Em vô cùng thân thuộc
Đinh Yến Lâm
21/04/2021
"Trạch Thanh Hy?"
"Phải"
Lý Ngộ Tranh chân này nhíu chặt, điều tra Trạch Thanh Hy là có ý gì? Còn con ruột của Trạch gia? Tại sao Triệu Hoàng Sinh đột nhiên lại quan tâm tới Trạch gia?
"Cậu có ý gì?"
"Giúp tôi, rồi cậu sẽ biết" Triệu Hoàng Sinh dứt lời liền đứng dậy bỏ đi mà không nói gì thêm. Lý Ngộ Tranh đầu óc bỗng dưng hoang mang. Trạch Thanh Hy... Con ruột của Trạch gia... Rốt cuộc có chuyện gì?
"Anh yêu? Sao thế?" Đinh Khánh Lam từ trên lầu đi xuống, thì thấy Lý Ngộ Tranh còn đang ngồi ngây ngốc ở sofa suy tư điều gì đó. "Triệu Hoàng Sinh đâu?"
"Về rồi"
"Sao vậy?" Đinh Khánh Lam tiến tới ngồi xuống cạnh Lý Ngộ Tranh, nghiêng đầu nhìn anh đầy khó hiểu. Lý Ngộ Tranh lắc lắc đầu, rồi nằm phịch xuống.
"Em xuống đây làm gì?"
"Tò mò thôi, mà chưa gì đã xong rồi" Đinh Khánh Lam bĩu môi, nhún vai tỏ vẻ nuối tiếc. Thật hiếm khi Triệu Hoàng Sinh tới tìm Lý Ngộ Tranh có công chuyện, chính cô cũng đoán rằng nó rất quan trọng.
"Mai anh phải đi công tác"
Đinh Khánh Lam còn đang ngồi nhìn vu vơ, nghe được câu nói này bỗng nhiên liền trở nên bực bội. Công tác? Thế quái nào lại đi công tác?
"Có bao giờ anh phải đi đâu?"
"Là chưa đến lúc thôi, anh đi ba ngày rồi về" Lý Ngộ Tranh mỉm cười vuốt đầu cô, chính anh cũng chẳng muốn như vậy chút nào.
"Đi đâu?"
"Mỹ, công ty đang muốn mở rộng làm ăn, hợp tác với đối tác nước ngoài, đây là dự án đầu tiên"
"Anh phải gọi điện cho em thường xuyên, tới giờ ăn phải gọi báo cáo, ngủ dậy cũng gọi, chuẩn bị đi ngủ cũng gọi, tắm xong cũng gọi, còn có..."
Cô còn chưa nói hết câu, Lý Ngộ Tranh không nói lời nào liền nhổm dậy dùng môi chặn lấy cái miệng đang nói liên hồi kia. Còn chưa dặn dò hết mà tự nhiên hôn người ta là có ý gì? Đinh Khánh Lam đầu thì nghĩ vậy, nhưng vẫn vô cùng phối hợp mà đáp lại. Một nụ hôn kéo dài một cách quyến luyến không rời, chỉ tới khi hơi thở yếu dần mới luyến tiếc mà rời đi. Vừa dứt, Lý Ngộ Tranh liền kéo Đinh Khánh Lam vào lòng mà xiết chặt lấy.
"Anh chỉ đi ba ngày thôi, em cứ làm như người ta đi ba tháng vậy"
"Có phải ba ngày là không cần nhớ tới em không?"
"Ơ... Anh đâu có nói vậy đâu..." Lý Ngộ Tranh vẻ mặt đầy sự bất mãn, anh có nói như thế hả?
"Anh đi đâu về?" Triệu Hoàng Sinh vừa về đến liền gặp ngay Khánh Chi đang khoanh tay dựa lưng trước cửa, nhìn có vẻ không được thoải mái lắm? "Anh đi có việc" "Việc gì? Hôm nay là ngày nghỉ..." "... Em vẫn còn giận sao?" Triệu Hoàng Sinh sải dài chân bước nhanh tới đứng đối diện với Khánh Chi, mỉm cười khom lưng đặt khuôn mặt mình ngang với khuôn mặt của nó. Khánh Chi mặt mày trông khó ở vô cùng, thấy cậu như vậy càng thấy bực thêm. "Giận gì?" "Anh xin lỗi, dạo này bận một vài chuyện nên có lơ là em, lần sau không vậy nữa" Triệu Hoàng Sinh mỉm cười dịu dàng xoa lấy đầu Khánh Chi, rồi đứng thẳng lưng dậy. Khánh Chi nhìn hành động này của Triệu Hoàng Sinh, lại bỗng nhớ tới Đinh Khánh Lam cùng Lý Ngộ Tranh. Anh Tranh bình thường có hơi lạnh lùng, nhưng đối với chị Lam lại vô cùng sủng ái, còn như một đứa con nít. Còn Triệu Hoàng Sinh... Chỉ khi cậu mất kiểm soát mới cần nó ôm ấp vỗ về, chứ bình thường cậu lại vô cùng ra dáng một người trưởng thành và chững chạc. Đối xử với nó khá dịu dàng, nhưng đôi khi lại có phần xa cách. Số lần cậu làm nũng cũng được coi là vô cùng hiếm. Chẳng giống như anh Tranh, luôn nhân cơ hội mọi lúc mọi nơi. Nghĩ đến đây ánh mắt Khánh Chi lóe lên một tia tủi hờn, Triệu Hoàng Sinh cứ coi nó như một đứa con nít vậy. Cũng phải thôi... Hai người kia bằng tuổi, chí ít cũng có phần tự nhiên hơn... "Em sao vậy?" Triệu Hoàng Sinh thấy Khánh Chi cứ đứng thẫn thờ ra đấy, bèn đưa tay vỗ vỗ vào má nó. "Có phải anh thấy em thật xa lạ không?" "Hửm? Em nói gì vậy?" Triệu Hoàng Sinh nhướng mày, rõ ràng là đang không hiểu Khánh Chi rốt cuộc muốn nói cái gì? "Không có gì" Khánh Chi thở dài một hơi, xoay người có ý định bỏ vào trước. Nhưng lại bị Triệu Hoàng Sinh giật ngược trở lại, một tay ôm chọn lấy eo nó. "Em đừng suy nghĩ linh tinh, em vô cùng thân thuộc" Nói rồi, cậu cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng, như thể đang chứng minh cho câu nói vừa rồi. Ở cạnh Khánh Chi cậu luôn có cảm giác ấm áp và an toàn, làm sao có thể gọi là xa cách?
"Phải"
Lý Ngộ Tranh chân này nhíu chặt, điều tra Trạch Thanh Hy là có ý gì? Còn con ruột của Trạch gia? Tại sao Triệu Hoàng Sinh đột nhiên lại quan tâm tới Trạch gia?
"Cậu có ý gì?"
"Giúp tôi, rồi cậu sẽ biết" Triệu Hoàng Sinh dứt lời liền đứng dậy bỏ đi mà không nói gì thêm. Lý Ngộ Tranh đầu óc bỗng dưng hoang mang. Trạch Thanh Hy... Con ruột của Trạch gia... Rốt cuộc có chuyện gì?
"Anh yêu? Sao thế?" Đinh Khánh Lam từ trên lầu đi xuống, thì thấy Lý Ngộ Tranh còn đang ngồi ngây ngốc ở sofa suy tư điều gì đó. "Triệu Hoàng Sinh đâu?"
"Về rồi"
"Sao vậy?" Đinh Khánh Lam tiến tới ngồi xuống cạnh Lý Ngộ Tranh, nghiêng đầu nhìn anh đầy khó hiểu. Lý Ngộ Tranh lắc lắc đầu, rồi nằm phịch xuống.
"Em xuống đây làm gì?"
"Tò mò thôi, mà chưa gì đã xong rồi" Đinh Khánh Lam bĩu môi, nhún vai tỏ vẻ nuối tiếc. Thật hiếm khi Triệu Hoàng Sinh tới tìm Lý Ngộ Tranh có công chuyện, chính cô cũng đoán rằng nó rất quan trọng.
"Mai anh phải đi công tác"
Đinh Khánh Lam còn đang ngồi nhìn vu vơ, nghe được câu nói này bỗng nhiên liền trở nên bực bội. Công tác? Thế quái nào lại đi công tác?
"Có bao giờ anh phải đi đâu?"
"Là chưa đến lúc thôi, anh đi ba ngày rồi về" Lý Ngộ Tranh mỉm cười vuốt đầu cô, chính anh cũng chẳng muốn như vậy chút nào.
"Đi đâu?"
"Mỹ, công ty đang muốn mở rộng làm ăn, hợp tác với đối tác nước ngoài, đây là dự án đầu tiên"
"Anh phải gọi điện cho em thường xuyên, tới giờ ăn phải gọi báo cáo, ngủ dậy cũng gọi, chuẩn bị đi ngủ cũng gọi, tắm xong cũng gọi, còn có..."
Cô còn chưa nói hết câu, Lý Ngộ Tranh không nói lời nào liền nhổm dậy dùng môi chặn lấy cái miệng đang nói liên hồi kia. Còn chưa dặn dò hết mà tự nhiên hôn người ta là có ý gì? Đinh Khánh Lam đầu thì nghĩ vậy, nhưng vẫn vô cùng phối hợp mà đáp lại. Một nụ hôn kéo dài một cách quyến luyến không rời, chỉ tới khi hơi thở yếu dần mới luyến tiếc mà rời đi. Vừa dứt, Lý Ngộ Tranh liền kéo Đinh Khánh Lam vào lòng mà xiết chặt lấy.
"Anh chỉ đi ba ngày thôi, em cứ làm như người ta đi ba tháng vậy"
"Có phải ba ngày là không cần nhớ tới em không?"
"Ơ... Anh đâu có nói vậy đâu..." Lý Ngộ Tranh vẻ mặt đầy sự bất mãn, anh có nói như thế hả?
"Anh đi đâu về?" Triệu Hoàng Sinh vừa về đến liền gặp ngay Khánh Chi đang khoanh tay dựa lưng trước cửa, nhìn có vẻ không được thoải mái lắm? "Anh đi có việc" "Việc gì? Hôm nay là ngày nghỉ..." "... Em vẫn còn giận sao?" Triệu Hoàng Sinh sải dài chân bước nhanh tới đứng đối diện với Khánh Chi, mỉm cười khom lưng đặt khuôn mặt mình ngang với khuôn mặt của nó. Khánh Chi mặt mày trông khó ở vô cùng, thấy cậu như vậy càng thấy bực thêm. "Giận gì?" "Anh xin lỗi, dạo này bận một vài chuyện nên có lơ là em, lần sau không vậy nữa" Triệu Hoàng Sinh mỉm cười dịu dàng xoa lấy đầu Khánh Chi, rồi đứng thẳng lưng dậy. Khánh Chi nhìn hành động này của Triệu Hoàng Sinh, lại bỗng nhớ tới Đinh Khánh Lam cùng Lý Ngộ Tranh. Anh Tranh bình thường có hơi lạnh lùng, nhưng đối với chị Lam lại vô cùng sủng ái, còn như một đứa con nít. Còn Triệu Hoàng Sinh... Chỉ khi cậu mất kiểm soát mới cần nó ôm ấp vỗ về, chứ bình thường cậu lại vô cùng ra dáng một người trưởng thành và chững chạc. Đối xử với nó khá dịu dàng, nhưng đôi khi lại có phần xa cách. Số lần cậu làm nũng cũng được coi là vô cùng hiếm. Chẳng giống như anh Tranh, luôn nhân cơ hội mọi lúc mọi nơi. Nghĩ đến đây ánh mắt Khánh Chi lóe lên một tia tủi hờn, Triệu Hoàng Sinh cứ coi nó như một đứa con nít vậy. Cũng phải thôi... Hai người kia bằng tuổi, chí ít cũng có phần tự nhiên hơn... "Em sao vậy?" Triệu Hoàng Sinh thấy Khánh Chi cứ đứng thẫn thờ ra đấy, bèn đưa tay vỗ vỗ vào má nó. "Có phải anh thấy em thật xa lạ không?" "Hửm? Em nói gì vậy?" Triệu Hoàng Sinh nhướng mày, rõ ràng là đang không hiểu Khánh Chi rốt cuộc muốn nói cái gì? "Không có gì" Khánh Chi thở dài một hơi, xoay người có ý định bỏ vào trước. Nhưng lại bị Triệu Hoàng Sinh giật ngược trở lại, một tay ôm chọn lấy eo nó. "Em đừng suy nghĩ linh tinh, em vô cùng thân thuộc" Nói rồi, cậu cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng, như thể đang chứng minh cho câu nói vừa rồi. Ở cạnh Khánh Chi cậu luôn có cảm giác ấm áp và an toàn, làm sao có thể gọi là xa cách?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.