Thành Phố Mặt Trời

Chương 8: Cuộc sống ở chung nhà khó hiểu

Cuồng Ngôn Thiên Tiếu

06/04/2018

Mấy giờ sau, ánh sáng chiếu sáng của tầng thứ 9 đã bắt đầu ảm đạm, giờ nghỉ ngơi quy định đã đến , hội nghị cuối cùng cũng xong.

Edge đem tiểu thuyết cất vào trong quần áo, đứng lên vội vã muốn đi ra ngoài.

Lãng Mộc Tinh gọi anh lại nói:”Tối nay có muốn đến nhà tôi ăn cơm không?”

Edge dừng bước, quay lại nhìn ông ta, nói:“Đã mấy ngày rồi tôi chưa về nhà --cái hội nghị chết tiệt này, sao càng ngày nó càng dong dài thế.”

“Vậy tôi đưa anh về. Nghe nói gần đây anh nhận nuôi một giống loài của trái đất hả, tôi có thể hiểu cho tâm trạng nóng lòng muốn quay về của anh.”

“Ừ.”

“Màu lông của nó thế nào có xinh đẹp hay không, thuộc giống nào vậy ?”

Edge nghiêng đầu suy nghĩ , có chút ngượng ngùng cười nói:“Thuộc da vàng, lông của nó cũng không phải là đẹp lắm, nhưng rất đáng yêu , khi tôi nhìn thấy nó lần đầu tiên, vừa lúc có một con lục ưng bên cạnh nó hắt xì, nó sợ sệt run lên bần bật ấy .”

Tạm dừng trong chốc lát sau, Edge lại nhấn mạnh:“Thật sự rất đáng yêu, cái bộ dáng sợ hãi của nó ý.”

Lãng Mộc Tinh đi đến bên cạnh Edge, ý bảo anh cùng mình đi xuống bãi đỗ xe, vừa đi vừa nói:“Tôi không phản đối anh nuôi giống gì hết, nhưng nhớ tiêm vắc-xin phòng bệnh cho nó đấy.”

“Tôi đã nói cho Trần quản gia để ông ta chuẩn bị rồi , chờ khi tôi trở về sẽ tiêm thuốc phòng bệnh cho nó, nhưng trước khi về tôi muốn mua cho nó ít vòng, và đĩa bay để chơi.”

“Đúng rồi, cậu tự đặt tên cho nó à?”

“Dùng luôn tên đăng ký hệ thống không phải tốt hơn à?”

“A, vậy nó tên là gì?”

“Phan Mẫn, nhưng tôi muốn gọi nó là Phan Phan.”

“Đông vật thuộc Trái Đất rât phức tạp, hơn nữa tính tình của chúng lại có chút kỳ quái, Lãng Mục Ninh trước kia cũng đã từng nuôi thử một con, sau đó nó lại bị mặc chứng bệnh tự kỷ ,không thể không đưa nó đi bệnh viện để khám, rồi đột nhiên nó lại tự mình nhảy lầu tự tử.”

“Tôi cảm thấy thật có lỗi, chuyện này thật sự là một chuyện buồn.”

“Đúng vậy, chúng tôi đều rất thương tâm -- cho nên nếu cậu muốn nuôi được động vật Trái Đất, ở chung với nó cậu không thể tùy hứng được đâu.”

“Được rồi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó .”

Hai người vừa đi vừa nói một lúc đã đến bãi đỗ xe. Trên đỉnh chiếc đĩa bay màu đen phát ra một tia sáng màu lam, đem hai người di chuyển tới bên trong phòng điểu khiển.

Lãng Mộc Tinh bấm nút biến đổi một chút, vách ngăn màu bạc ngăn cách với bên ngoài, lại biến thành trong suốt. Nhập nơi đến,sau đó chiếc đĩa bay hạng sang cứ thế mà đi ra ngoài, bởi vì luật thời gian định ra bây giờ đang là giờ tan tầm , trên trời đầy những chiếc xe bay. Nhưng may mắn, bởi vì họ sử dụng không gian để di chuyển, không phải như người Trái Đất chạy qua chạy lại trên mặt bằng, cho nên sẽ không xuất hiện hiện tượng kẹt xe.

“Tôi cảm thấy tự mình bay về có vẻ tiện hơn đấy.”

“Cậu chắc phải biết rằng không phải người Kent nào cũng có khả năng bay. Khoa học kỹ thuật phát triển bởi vì sự bình đẳng của người Kent mà nên.”

“Ôi tôi xin lỗi.”

“Không có gì cả, dù sao chuyện xảy ra cũng không phải 1 ,2 năm , cậu nói thế nào cũng được, cậu có quyền cho nên đươc miễn.”

Lãng Mộc Tinh nói vô cùng thoải mái. Chuyện xảy ra trước đây rất lâu rồi, cánh của Lãng Mộc Tinh bị cháy, Edge hỏng mất thị lực, chuyện kia xảy ra khiến cho quân đội của bọn họ chịu tổn thất cực lớn, nhưng cũng làm cho người Kent đang sống ở trái đất này hiểu nhau hơn và hòa hợp hơn.

“Ông còn chưa đi khôi phục lại à?”

“Bây giờ nhiều chuyện như vậy, muốn đi thì phải nghỉ dài hạn.” Khôi phục lại hai cánh là ông phải đi vào tầng thứ 8 nơi cấy ghép lại các tế bào từ đầu, mất một khoảng thời gian không ngắn đâu.

“Tôi duyệt.” Edge có bộ dáng như đang giận dỗi.

“Rồi rồi, chờ thêm một chút thời gian nữa đi. Huống chi bây giờ tôi cảm thấy như thế này cũng tốt.”



Edge không nói gì.

“Nhưng mắt của cậu, có phải là vẫn nhìn thấy được đúng không?”

“Tôi vẫn nhìn được mà,” Edge rút trong túi ra quyển tiểu thuyết của người Trái Đất,“Bằng không nghĩ tôi đọc nó thế nào?”

“Từ đầu tới cuối ngày hôm nay cậu đâu có lật sách.”

“... ... Không có lật sách vẫn xem được đó thôi.” Edge nhỏ giọng than thở.

“Tôi không có nói đến năng lực”Nhìn”, ý tôi là nhìn.. “nhìn” thực sự ấy.” Lãng Mộc Tinh quay đầu nhìn anh một, nói,“Trước đây không phải cậu đã xin nghỉ để đi phục hồi sao! Còn nghỉ một thời gian dài, chẳng lẽ cậu lừa chúng tôi!”

“Ai ai, tôi có việc gấp, không nói chuyện với ông nữa.”

Edge từ chỗ ngồi đứng lên,trên lưng trong nháy mắt mọc ra đôi cánh mạnh mẽ, chớp mắt một từ chỗ hở trên đĩa bay bay nhanh ra ngoài, vẫy vẫy tay với Lãng Mộc Tinh, xoay người bay mất hút.

******

Buổi chiều 5 giờ rưỡi, lúc này Phan Mẫn cũng vừa về đến nhà. Cô cảm thấy bản thân mình ở lại thành phố này lâu thêm một ngày nào cô nhất định sẽ yêu nó thêm một ngày nữa. Cái đầu tiên là -- nơi này không bị kẹt xe! Điều thứ hai, nơi này có không quy định về nhà phải đi qua cửa chính -- xem cô này, cô không phải đang từ cửa sổ bước vào à .

Đem túi xách để lên bàn, cô đang có ý đinh tập trung vào một vật gì đó, chợt nghe thấy tiếng chào đón của Elisa:[ bác sĩ Phan, hoan nghênh cô trở về.]

“Xin chào Elisa .”

[ Công việc hôm nay có tốt không?]

“Cũng không tệ lắm, nếu bọn họ không đem dao inox thái thịt làm dao mổ thì sẽ hoàn hảo hơn nhiều .”

[ Xem ra cô đảm nhiệm chức vụ đào tạo người của khoa B thật tốt .]

“Cũng tạm được, hôm nay tôi cũng đã chỉ đạo cho bọn họ một số kiến thức rồi.”

[ Buổi tối cô có cần thêm cái gì không?]

“A, tôi cảm thấy đèn chiếu không đủ sáng, cô giúp tôi cho thêm vài ngọn nến nhé. Nguyên liệu cho bữa tối đặt trong tủ lạnh rồi hả?”

[ Đương nhiên sẽ chuẩn bị thật tốt cho cô .Nhân tiện còn có một việc, thủ lĩnh tối nay sẽ về nhà ăn cơm, cho nên vào 19:00 mời cô tới lầu một khu nhà phía tây để ăn cơm.]

“Thủ lĩnh.....” Phan Mẫn chợt nhớ đến cái người khi cô gặp ngày đầu tới đây.

Ở trong nhà người ta, không thể không cúi đầu, thôi quên đi, cùng ăn với người ta một bữa cơm tối thôi mà. Phan Mẫn quyết định cứ tuân theo quy củ mà làm việc.

Cho nên Thủ lĩnh Edge người có quyền lực nhất tầng thứ 9 của thành phố thực dân hành tinh Kent hệ 82AI đang tạm trú tại tại Thái Dương hệ , vừa đặt chân về tới nha là anh đến nhà ăn của dãy nhà phía Tây ngay, anh rất cao hứng khi nhìn thấy giống loài* trái đất mình nuôi đang ngoan ngãn ngồi chờ mình ở bàn ăn, hai tay đặt trên đầu gối, đôi sáng long lanh nhìn anh.

Điều này làm cho tâm tình Edge vô cùng tốt, vừa mới ở trung tâm thương mại xa xỉ của người Kent đi dạo một vòng làm cho tim anh nhỏ máu. Không thể kể xấu một câu, trách nhiệm của một thủ lĩnh rất lớn, nhưng lương của anh lại không khác mấy một nhân viên quản lý, một chức vụ có tiếng lại không có miếng . May mắn còn đươc trích phần trăm thuế cho, nhưng chỉ được ghi chép laị mà thôi , hàng năm đều đã bị Lãng Mộc Tinh lấy đủ loại lý do mà dùng hết, phần lớn để cho nhân dân vay lãi hoặc thưởng cho nhân dân có thành tích tốt, cũng may dù sao từ khi Edge đảm nhiệm chức vụ thủ lĩnh cho tới nay, tiền lương của anh chỉ có thu vào mà không có đi ra.

Vì thế khi trở về gặp con người Phan Mẫn mà anh nhận nuôi, anh sắm hẳn một chiếc khăn đeo mắt mới nghe nói là moden mới nhất hiện giờ, màu da cam với được thêu hình hoa cúc. Nhân viên cửa hàng đã nói – ý nghĩa của hoa cúc là tình bạn hữu nghĩ, người trái đất chỉ cần nhìn thôi là biết!

Phan Mẫn mở to hai mắt nhìn người đàn ông này thật cẩn thận. Đến bây giờ cô vẫn không hiểu được tại sao Edge lại lấy hai mảnh vải che mắt lại, cô hỏi quản gia Trần Trung Quý và Elisa, đều là bọn họ đều trả lời một đáp án mập mờ. Hơn nữa ngày hôm nay anh ta lại dùng một miếng vải thật chói mắt .

Edge đi đến bên cạnh Phan Mẫn.

Cô không tự chủ được mà đứng lên, chiều cao khác biệt làm cho cô có cảm giác rất áp lực, hơn nữa người Trái Đất mà ngồi so với một người Kent đang đứng lại càng áp lực hơn nữa.

“ “Nó” đứng lên kìa … “nó” đứng lên , thật ngoan, mình vừa mới đi tới “nó” đã đứng lên với mình .” Edge sung sướng suy nghĩ ,“Ngày mai nhất định phải tìm Lãng Mộc Tinh khoe mới được.”

Phan Mẫn nghĩ:“... ... Thật đáng sợ, vì sao mặt anh ta lại đỏ lên? Còn cái biểu tình tay chân luống cuống thế này là thế nào!”

Edge vội ho một tiếng, bắt đầu nói:“Xin chào, tôi là Edge, cô có thể gọi tôi Edge cũng được . Hoan nghênh cô vào ở nhà của tôi, sau này tôi và cô sẽ cùng nhau sinh sống.”

Phan Mẫn nghĩ:“Rõ ràng là mình đã nghe hiểu được, nhưng làm sao mà cô lại cảm thấy tình huống này cô nên im lặng mới là tuyệt nhất......”



Hai người yên lặng đối mặt nhau.

Edge nghĩ: “Có phải “nó” xấu hổ hay không, hay là mình nên tìm đề tài khác để nói chuyện. Đúng rồi!”

Phan Mẫn nghĩ : “Sao tư nhiên cô lại có cảm giác -- chẳng lẽ người Kent này có vấn đề về đầu óc?”

“Tôi có quà cho cô, hy vọng cô có thể thích.” Edge nói.

Chỉ thấy Edge từ trung túi không gian để đồ lấy ra một số thứ ở bên trong để lên trên bàn.

Vòng cổ dành cho chó......

Miếng cao su mài răng......

Còn có cả chuông chó nữa này......

Phan Mẫn càng nhìn càng im lặng , những thứ này đều tặng cho tôi, anh ta thực sự không có vấn đề gì chứ?

Quản gia Trần Trung Quý, một ông chú trung niên người Trái Đất, ông làm việc cẩn thận trong nhà thủ lĩnh mười năm như một, ông đã dành trọn thời trai trẻ của ông tại nơi này, năm nay ông 42 tuỏi, lần đầu được chứng kiến được thủ lĩnh Edge lừng danh làm quen với một người trái đất.

Ông cố sức thu mình đằng sau một cây cột trang trí theo kiểu La-mã cổ, thật ra là ông đến đây đưa đồ ăn, nhưng không biết tại sao lại thành ra đứng ở góc này nhìn trộm, tuy rằng ông thừa biết thủ lĩnh đã biết được sự có mặt của ông, nhưng tâm lý của ông không nhịn được mà hành động như thế.

Không khí của phòng ăn làm cho người ta không nhịn được mà đỏ mặt! Hiếm khi được dịp gặp được thủ lĩnh của chúng ta tặng quà cho người khác, mà lại còn là nhiều món quà nhỏ thế này.

Trần quản gia trung thành tự động coi nhẹ món quà được tặng.

Trong nhà ăn, thủ lĩnh đại nhân đang rối rắm:“Muốn sờ nó quá! Chắc sẽ không bị cắn đó chứ?” Nghĩ đến muốn làm liền, anh vươn tay, ở trên đầu Phan Mẫn xoa nhẹ một chút.

Phan Mẫn trừng mắt nhìn ,anh ta có biểu hiện không lịch sự chút nào, cô lùi lại phía sau từng bước, nhưng đằng sau là bàn ăn, không có đường lui nữa.

Edge lại nghĩ:“ “Nó” đang ngại, nhưng nó không có cắn mình, đáng yêu quá đi!”

Anh ngượng ngùng thu cánh tay lại, Edge nghĩ nghĩ, tùy tiện tìm một vấn đề để hỏi:“Cô muốn nói cái gì à?”

Phan Mẫn chỉ những thứ trên bàn hỏi:“Những cái này cho tôi á?”

“Đương nhiên, những thứ này tôi chọn đều dành riêng cho cô đấy . Tôi đã đi đi lại lại ở khu vực bán đồ cho thú cưng rất lâu mới chọn được những thứ này, nếu không hai giờ trước tôi đã có mặt ở nhà rồi . Trong nhà không có người, nếu cô cảm thấy cô đơn có thể tự mình chơi, nếu không cũng có thể tìm đến tôi để chơi.”

Trần Trung Quý đứng ngoài xem mà cảm động, ông không thể ngờ được một người tính cách nhạt toẹt hơn nước lã của thủ lĩnh cũng có ngày nói rằng cho phép người khác tìm anh ta “chơi”.

[ Sao tôi lại cảm thấy, Edge hình như đã hiểu sai ý nghĩa của nuôi người Trái Đất ?] một giọng nói điện tử nhẹ nhàng thì thầm vào tai Trần Tung Quý dọa cho ông hoảng sợ suýt té ngã.

Ông hạ giọng nói:“Sao cô lại ở đây?”

[ Tôi làm gì có chỗ nào mà ở. Lần sau ông đừng hỏi tôi vấn đề ngớ ngẩn này nữa nhé.]

“Cô nói sai chỗ nào ?”

[ Đã có ai nói với anh ta là, vật nuôi cũng có cấp độ đối xử hay không ?]

Trần Trung Quý đột nhiên nhớ lại,“Hình như là chưa có ai nói.”

[ Tôi lại cảm thấy hình như anh ta coi người Trái Đất thành chó mất rồi, tuy rằng hai thứ đó đều có thể trở thành vật nuôi của người Kent, nhưng nói về quyền lợi nhân quyền và nghĩa vụ là không có giống nhau đâu, là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn đó.]

“Ừ, cô nói có đạo lý. Cho dù là vật nuôi, người Trái Đất vẫn được hưởng nhân quyền của người Trái Đất, những nhà khác sẽ không mua đồ dùng cho chó đưa cho người Trái Đất đâu.”

Elisa than thở một tiếng :[ Tôi thấy thủ lĩnh còn ngu ngốc hơn cả chúng ta nữa, để cho bọn họ ở chung thế này không sao thật chứ!]

“Tôi không có gì ý kiến gì hết, dù sao tôi cũng chỉ là quản gia thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thành Phố Mặt Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook