Chương 7: Năng lượng bí ẩn
Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
06/04/2018
Thành phố thực dân Hành tinh Kent hệ 82AI tạm trú tại Thái Dương hệ, vì cuốc
sống của con người, đặc biệt căn cứ theo giờ sinh hoạt 24 tiếng 1 ngày
để tính thời gian làm việc nghỉ ngơi.
Công việc của Phan Mẫn bắt đầu vào sáng sớm ngày hôm sau.
Buổi sáng sáu giờ , đèn thủy tinh trong phòng Phan Mẫn tự động đốt lên 10 ngọn nến,đồng hồ báo thức vang lên tiếng gà gáy chó sủa ầm ỹ. Máy nướng bánh mì và máy làm sữa đậu cũng động làm việc.
[ Điều này cũng là thói quen của người trái đất.] Elisa nói.
Phan Mẫn vô lực nằm bẹp trên giường, đã vài ngày trải qua cuộc sống thế này, Phan Mẫn mới hơi chút hiểu được thế nào là “Thói quen của người trái đất”, cô cũng đã bắt đầu tập thói quen không thèm nghe không thèm để ý đến bộ máy trung ương của tầng 9 này nói cái gì nữa .
[ Xin hãy lượng thứ cho tâm trạng hưng phấn của chúng tôi, thủ lĩnh của chúng tôi đã rất lâu rồi mới nhận con người mới về nhà .]
“Tôi hiểu được, nhưng mà cô cũng không cần phải lúc nào cũng rình coi cuộc sông riêng tư của tôi thế chứ?”
[Nhưng mà tôi làm gì có chỗ ở.]
“... ...”
[ Được rồi được rồi, công việc của tôi còn rất nhiều , tôi sẽ không lượn lờ ở đây nữa .] nói xong, tất cả âm thanh trong phòng đều biến mất.
Phan Mẫn nhắm hai mắt lại, xác nhận rõ ràng Elisa ồn ào kia thật sự đã biết mất ở trong phòng, cô đột nhiên mở mắt, nhìn lên ngọn nến đang cháy trên trần nhà , có lẽ do cô chưa tập trung đủ tinh thần, ngọn nến chỉ hơi lay động một chút,.
Cô nhìn chằm chằm vào một ngọn nến trên đó, tập trung một chút, ngọn nến lập tức bị dập tắt.
Phan Mẫn giật mình.
Nửa năm trước khi cô phát hiện mình có được loại năng lực này, xác xuất thành công của cô chỉ ba phần, hơn nữa mỗi lần cô đều phải tập trung cao độ, thần kinh rất căng thẳng. Từ khi đi vào thành phố này, cô phát hiện ra tỉ lệ thành công cao hơn rất nhiều, hơn nữa năng lực sử dụng cũng dễ dàng hơn.
Loại năng lực này ở trái đất không thể nào biết rõ, Phan Mẫn đoán rằng có lẽ là do người Trái đất đặc biệt hoặc người Trung Quốc tự nhiên bị biến đổi gen,bạn nghĩ mà xem bây giờ trên Trái đất đủ loại ô nhiễm, thuốc trừ sâu ,phân hóa học, kim loại , hơn nữa ở Trung Quốc ô nhiễm lại đứng hàng đầu thế giới, còn vụ nổ Chernobyl, nhà máy hạt nhân Fukusima, số lượng dân cư là 140 triệu, bị nhiễm 1 hoặc 2 người cũng là bình thường .
Khi mới phát hiện chuyện này, Phan Mẫn kinh hồn bạt vía , nơm nớp lo sợ sợ bị người khác phát hiện sự bât thường của mình. Sau đó cô lại hỏi một số bạn học về chuyện chiếc thìa biến cong, mọi người đều tùy tiện trả lời:“Làm sao có thể là thật , đó là ảo thuật, ảo thuật đấy! Có phải dạo này cậu đọc nhiều tiểu thuyết kỳ huyễn hay không, làm ơn đọc nhiều sách giáo khoa một chút đi, đừng đừng có mê tín mụ mị đầu óc thế.” Cô cũng dần dần yên lòng.
Nhưng mà năng lực này đâu có thể tập luyện mà thành được.
Phan Mẫn nhớ tới người ngoài hành tinh cũng thỉnh thoảng có người có năng lực kỳ lạ, cô đột nhiên cảm thấy, hay mình là con lai của bọn họ?
Cô véo cánh tay mình một phát, phủ định lại cái ý nghĩ kinh hoàng này. Nhìn xem con ngươi của bọn họ có màu hoàng kim, hơn nữa tỉ lệ thân hình của bọn họ vô cùng hoàn hảo, vẻ bề ngoài đã chả giống nhau rồi huống chi là gen bên trong.
Hoặc là khi bọn họ đến Trái Đất này chẳng may làm rớt vật gì kỳ quái ở trên đó, ai tìm được sẽ có cái gọi là “Siêu năng lượng”?
Chuyện này rất khó hiểu.
Bây giờ thân cô đang ở thành phố thực dân, thân phận công dân bậc hai tại đây, cái mạng nhỏ của cô như là ngọn nến trước gió tèo lúc nào không hay, vì tự bảo vệ mình,năng lực có vẻ yếu kém này của cô biết đâu lúc đó sẽ là chìa khóa cứu mạng.
Nhưng .....
Nhìn xem Phan Mẫn tập trung cả nửa ngày mới diệt được một cây nến, trong khi thủ lĩnh nhà người ta, “vụt” một đã có thể nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất rồi. Mấy ngày nay cô tăng kiến thức nhờ TV, ngoại trừ năng lực bay và lấy đồ vật từ xa, một số ít người Kent còn có năng lực xuyên không gian, nhưng loại năng lực thế này không nhiều lắm, hơn nữa lại thuộc trách nhiệm quản lý của quân đội, trở thành người chịu trách nhiệm về di chuyển giữa các nơi.
Mặc kệ dù nói như thế nào, năng lực nhỏ cũng là năng lực, cô vẫn nên tập cho tốt rồi nói sau.
... ... Vù vù, 9 ngọn nên trên đèn tự nhiên tắt hết.
Thành phố thực dân Hành tinh Kent hệ 82AI tạm trú tại Thái Dương hệ, phòng hội nghi trung tâm của tầng chín.
Quan chấp chính Lãng Mộc Tinh đang thuyết minh tình trạng huấn luyện quân đội bảo vệ vòng ngoài. Vì muốn tranh thủ dự toán ngân sách cho quân đội, nên hội nghị này đã kéo dài được năm ngày kể từ khi nó bắt đầu.
Giữa hội trường, là một quả cầu Trái đất màu lam, đây chính là bản đồ thu nhỏ của tầng thứ 9. Nói trắng ra là, thành phố thực dân này diện tích khoảng tầm trăm km . Mỗi khi tiến vào một tầng nào đó, thì tầng đó lại được ngưng kết thiết thế theo kiểu hình cầu thế này.
Nếu ngoài trừ vách tường cấu tạo, toàn bộ tầng thứ chín chính là một hình cầu có đường kính khoảng 10km, lấy trung tâm địa cầu làm tâm, tự thiết lập tốc độ trọng lực khoảng 9,8.
Bây giờ,biểu đồ tầng thứ chín tầng hơi co lại hiện lên chính xác vị trí nào là vị trí của quân đội bảo vệ, được chia ra các màu đen, tím, trắng, nâu, hồng, và màu cam để tiến hành phân chia các trung đoàn.
Lãng Mộc Tinh cực kỳ kích động tận lực diễn thuyết , ông nói quân đội bảo vệ quan trọng đến cỡ nào, nơi này cần rất nhiều nhân lực và tài lực.
“Những năm gần đây, bởi vì nhu cầu phục vụ và giải trí không ngừng tăng cao, chúng ta cũng đã mấy lần nhận người Trái Đất nhập cư, vì thế cho nên sau 50 năm nữa quân đội của chúng ta sẽ thiếu người......”
“Kỳ thật chúng ta có thể không nhận thêm dân nhập cư nữa mà .” Một âm thanh nhàn nhạt vang lên.
Lãng Mộc Tinh dừng một chút, quay đầu nhìn sang vị trí chủ trì ở trên cao kia!
Edge cô gắng lui mình vào trong ghế, trong tay một quyển tiểu thuyết tên [ Lộ Điểu ],say sưa đọc, chắc đang đọc đến đoạn buồn cười, biểu tình trên mặt mười phần vặn vẹo. Tuy rằng ngồi ở nơi tập trung tất cả ánh mắt của mọi người, nhưng tư thái và biểu tình trên mặt anh ta lại giống như anh ta đang ngồi ở một chỗ vắng vẻ.
Dưới ánh mắt phẫn nộ của quan chấp hành , Edge bất an dịch mông, ngẩng đầu hỏi:“Tôi lại không cẩn thận nói gì à?”
“Đúng vậy, ngài ‘Lại’ không cẩn thận .”
Edge sờ sờ dải băng bịt mắt.
Thấy như vậy, mọi người ai cũng không có nhẫn tâm trách anh nữa .
Lãng Mộc Tinh cũng thở dài một hơi.
“Thực xin lỗi, tôi chỉ tới dự thính .” Edge vẫy vẫy tay, nói với các thành viên dự hội nghị ở đây,“Không cần để ý đến tôi đâu, các vị cứ tiếp tục đi.”
Mọi người đều lắc đầu, căn cứ theo quy định của đế quốc Kent , ba đại thủ lĩnh của thành phố thực dân này phải thay phiên nhau chủ trì hội nghị, mà thủ lĩnh Edge này mỗi lần đến đều coi mình là nhân viên dự thính-- cái gọi là dự thính, chính là “Tuy rằng tôi ngồi ở vị trí trung tâm, nhưng các vị cứ coi như tôi không tồn tại”.
Lãng Mộc Tinh thở dài, quay đầu lại đinh tiếp tục diễn thuyết, đột nhiên phát hiện các nghị viên đều nhìn lên bản đồ giữa phòng.
Edge ở chỗ chủ vị đứng dậy, đôi mày dài hơi nhíu lại, nghiêng đầu không nhìn rõ bộ dáng của anh. Ngay sau đó,hình ảnh trái đất thu nhỏ bỗng xảy ra chút biến đổi, một đốm ánh sáng nhạt màu lóe ra, vài giây rồi hết.
“Đây là cái gì?”
[ Năng lượng dị năng đặc biệt, vị trí không rõ, đang tiến hành định vị.] thanh âm Elisa vang vọng ở trong đại sảnh.
Lãng Mộc Tinh hỏi:“Trong không khí không lưu lại chút năng lượng nào sao?”
[ Hoàn toàn biến mất.]
Mọi người hai mặt nhìn nhau, người Kent khi sinh ra sẽ mang năng lượng đặc thù sẽ dao động, có thể điều khiển vật thể hoặc năng lực, có thể điều khiển cả không gian, mỗi khi năng nượng của ai đó dao dộng đều khác nhau, giống như vân tay của con người vậy, nhờ đó có thể phân biệt được thân phận. Loại năng lượng này còn có một loại đặc tính, sau khi phát động một khoảng thời gian ngắn, năng lượng sẽ ở lưu lại ở trong không khí một khoảng thời gian, dễ dàng bị Elisa truy tìm định vị. Mà người có năng lực cấp 5 hoặc hơn có thể lưu lại hoặc xóa bỏ điều này khá dễ dàng.
15 phút sau.
Một nghị viên ngồi ở trên ghế đặt câu hỏi:“Elisa, còn chưa tìm được sao?”
[ Đúng vậy, thời gian quá ngắn, hơn nữa lại là năng lực không biết tên.]
“Vậy xác định loại hình năng lượng trước.” Lãng Mộc Tinh nói.
[ đang tiến hành phân tích.]
Đúng lúc này, trên màn hình lại lần nữa hiện lên những đốm sáng, ngay lập tức hiện lên khoảng 10 đốm sáng sau đó biến mất.
Sau đó không còn xuất hiện nữa.
[ Tổng cộng mười tám lần xuất hiện năng lượng, năng lượng lưu lại trong không gian là 0,tính chất năng lượng không biết, không thể định vị.]
“Làm sao có thể như vậy!” Mấy nghị viên đứng lên.
Nếu năng lượng đã xuất hiện, tất nhiên sẽ có thời gian để phát tán, sau đó lấy nơi phán tán làm trung tâm, năng lượng dao động truyền lại bốn phía, tam giác định vị chính là dựa vào cái này mà tiến hành. Nhưng là bây giờ Elisa còn không thể định vị được năng lượng?
“Làm sao có thể có chuyện không thể định vị được năng lượng chứ?”
[... ... Tôi chỉ có thể nói, chuyện như vậy đã xảy ra rồi.]
“Elisa không thể định vị cũng không có gì kỳ quái,” Edge nói ,“Năng lượng dao động bất quy tắc.”
“Có ý gì?”
“Chính là ý này.” Edge nói.
“Vậy chẳng phải là giống với......” Một nghị viên nói đến đây thì tạm dừng, liếc mắt về phía Edge. Năng lượng của Edge khi xuất hiện cũng vậy.
“Mấy người nhìn tôi làm gì?”
“Không, không có, xin đừng để ý.”
“Ưm, vậy các vị tiếp tục đi, tôi sẽ không làm phiền nữa.” Edge nói xong, cũng không hé răng nói gì nữa, ngồi xuống đọc tiểu thuyết của mình, bộ dáng như muốn nói chuyện naỳ không liên quan tới tôi.
Lãng Mộc Tinh trầm mặc một lát, nói:“Elisa, thanh tra toàn bộ người Kent đang ở tầng thứ chín, thông báo cho thủ lĩnh của ba tầng, sắp xếp kiểm tra xem có gián điệp trà trộn trong đó hay không.”
[ Vâng.]
Lãng Mộc Tinh nói:“Sau này phân phối 30% tài lực cho hệ thống tiến hành nâng cấp chương trình định vị, tôi có dự cảm chuyện này nhất định sẽ không xảy ra một lần. Tiếp tục phân tích tính chất năng lượng.”
[ Vâng.]
Cùng lúc đó, cuộc sống của người di dân Phan Mẫn quá mức bình thường, cô mở cuôn sổ dậy hướng dẫn sử dụng xe bay ra, mở cửa sổ sát đất.Bên ngoài đậu một chiếc đĩa bay loại nhỏ. Cô ngồi vào chỗ ngồi, nút khởi động ngay trước, xe không có nóc , mui trần đó nhé.
Đây là quản gia Trần Trung Quý chuẩn bị phương tiện giao thông đi lại cho cô, là chiếc xe mà người Trái Đất tại đây hay dùng nhất.
Nghe loại xe bay này tương tự với xe đạp của người trái đất, chiếc xe ngọn nhẹ, tiện nghi và bền, vài ngày trước Phan Mẫn đã học thuộc hết các thao tác sử dụng xe, nhưng vẫn còn chưa thuần thục lắm, cô đi làm cũng đem theo cuốn sổ hướng dẫn, sợ gặp bất trắc.
Sau khi nhận dạng, bộ phận quản lý nói:[ Xin mời nhập nơi cần đến .]
“Bệnh viện dành cho con người Hồng Tinh.”
[ Đã nhập, đích đến là bệnh viên dành cho con người Hồng tinh, mời đeo dây an toàn, mười giây sau sẽ xuất phát, vận tốc trung bình được cho phép.]
Mười giây sau, một chiếc đĩa bay loại bình dân từ tầng ba của tòa nhà thủ lĩnh xuất phát.
Công việc của Phan Mẫn bắt đầu vào sáng sớm ngày hôm sau.
Buổi sáng sáu giờ , đèn thủy tinh trong phòng Phan Mẫn tự động đốt lên 10 ngọn nến,đồng hồ báo thức vang lên tiếng gà gáy chó sủa ầm ỹ. Máy nướng bánh mì và máy làm sữa đậu cũng động làm việc.
[ Điều này cũng là thói quen của người trái đất.] Elisa nói.
Phan Mẫn vô lực nằm bẹp trên giường, đã vài ngày trải qua cuộc sống thế này, Phan Mẫn mới hơi chút hiểu được thế nào là “Thói quen của người trái đất”, cô cũng đã bắt đầu tập thói quen không thèm nghe không thèm để ý đến bộ máy trung ương của tầng 9 này nói cái gì nữa .
[ Xin hãy lượng thứ cho tâm trạng hưng phấn của chúng tôi, thủ lĩnh của chúng tôi đã rất lâu rồi mới nhận con người mới về nhà .]
“Tôi hiểu được, nhưng mà cô cũng không cần phải lúc nào cũng rình coi cuộc sông riêng tư của tôi thế chứ?”
[Nhưng mà tôi làm gì có chỗ ở.]
“... ...”
[ Được rồi được rồi, công việc của tôi còn rất nhiều , tôi sẽ không lượn lờ ở đây nữa .] nói xong, tất cả âm thanh trong phòng đều biến mất.
Phan Mẫn nhắm hai mắt lại, xác nhận rõ ràng Elisa ồn ào kia thật sự đã biết mất ở trong phòng, cô đột nhiên mở mắt, nhìn lên ngọn nến đang cháy trên trần nhà , có lẽ do cô chưa tập trung đủ tinh thần, ngọn nến chỉ hơi lay động một chút,.
Cô nhìn chằm chằm vào một ngọn nến trên đó, tập trung một chút, ngọn nến lập tức bị dập tắt.
Phan Mẫn giật mình.
Nửa năm trước khi cô phát hiện mình có được loại năng lực này, xác xuất thành công của cô chỉ ba phần, hơn nữa mỗi lần cô đều phải tập trung cao độ, thần kinh rất căng thẳng. Từ khi đi vào thành phố này, cô phát hiện ra tỉ lệ thành công cao hơn rất nhiều, hơn nữa năng lực sử dụng cũng dễ dàng hơn.
Loại năng lực này ở trái đất không thể nào biết rõ, Phan Mẫn đoán rằng có lẽ là do người Trái đất đặc biệt hoặc người Trung Quốc tự nhiên bị biến đổi gen,bạn nghĩ mà xem bây giờ trên Trái đất đủ loại ô nhiễm, thuốc trừ sâu ,phân hóa học, kim loại , hơn nữa ở Trung Quốc ô nhiễm lại đứng hàng đầu thế giới, còn vụ nổ Chernobyl, nhà máy hạt nhân Fukusima, số lượng dân cư là 140 triệu, bị nhiễm 1 hoặc 2 người cũng là bình thường .
Khi mới phát hiện chuyện này, Phan Mẫn kinh hồn bạt vía , nơm nớp lo sợ sợ bị người khác phát hiện sự bât thường của mình. Sau đó cô lại hỏi một số bạn học về chuyện chiếc thìa biến cong, mọi người đều tùy tiện trả lời:“Làm sao có thể là thật , đó là ảo thuật, ảo thuật đấy! Có phải dạo này cậu đọc nhiều tiểu thuyết kỳ huyễn hay không, làm ơn đọc nhiều sách giáo khoa một chút đi, đừng đừng có mê tín mụ mị đầu óc thế.” Cô cũng dần dần yên lòng.
Nhưng mà năng lực này đâu có thể tập luyện mà thành được.
Phan Mẫn nhớ tới người ngoài hành tinh cũng thỉnh thoảng có người có năng lực kỳ lạ, cô đột nhiên cảm thấy, hay mình là con lai của bọn họ?
Cô véo cánh tay mình một phát, phủ định lại cái ý nghĩ kinh hoàng này. Nhìn xem con ngươi của bọn họ có màu hoàng kim, hơn nữa tỉ lệ thân hình của bọn họ vô cùng hoàn hảo, vẻ bề ngoài đã chả giống nhau rồi huống chi là gen bên trong.
Hoặc là khi bọn họ đến Trái Đất này chẳng may làm rớt vật gì kỳ quái ở trên đó, ai tìm được sẽ có cái gọi là “Siêu năng lượng”?
Chuyện này rất khó hiểu.
Bây giờ thân cô đang ở thành phố thực dân, thân phận công dân bậc hai tại đây, cái mạng nhỏ của cô như là ngọn nến trước gió tèo lúc nào không hay, vì tự bảo vệ mình,năng lực có vẻ yếu kém này của cô biết đâu lúc đó sẽ là chìa khóa cứu mạng.
Nhưng .....
Nhìn xem Phan Mẫn tập trung cả nửa ngày mới diệt được một cây nến, trong khi thủ lĩnh nhà người ta, “vụt” một đã có thể nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất rồi. Mấy ngày nay cô tăng kiến thức nhờ TV, ngoại trừ năng lực bay và lấy đồ vật từ xa, một số ít người Kent còn có năng lực xuyên không gian, nhưng loại năng lực thế này không nhiều lắm, hơn nữa lại thuộc trách nhiệm quản lý của quân đội, trở thành người chịu trách nhiệm về di chuyển giữa các nơi.
Mặc kệ dù nói như thế nào, năng lực nhỏ cũng là năng lực, cô vẫn nên tập cho tốt rồi nói sau.
... ... Vù vù, 9 ngọn nên trên đèn tự nhiên tắt hết.
Thành phố thực dân Hành tinh Kent hệ 82AI tạm trú tại Thái Dương hệ, phòng hội nghi trung tâm của tầng chín.
Quan chấp chính Lãng Mộc Tinh đang thuyết minh tình trạng huấn luyện quân đội bảo vệ vòng ngoài. Vì muốn tranh thủ dự toán ngân sách cho quân đội, nên hội nghị này đã kéo dài được năm ngày kể từ khi nó bắt đầu.
Giữa hội trường, là một quả cầu Trái đất màu lam, đây chính là bản đồ thu nhỏ của tầng thứ 9. Nói trắng ra là, thành phố thực dân này diện tích khoảng tầm trăm km . Mỗi khi tiến vào một tầng nào đó, thì tầng đó lại được ngưng kết thiết thế theo kiểu hình cầu thế này.
Nếu ngoài trừ vách tường cấu tạo, toàn bộ tầng thứ chín chính là một hình cầu có đường kính khoảng 10km, lấy trung tâm địa cầu làm tâm, tự thiết lập tốc độ trọng lực khoảng 9,8.
Bây giờ,biểu đồ tầng thứ chín tầng hơi co lại hiện lên chính xác vị trí nào là vị trí của quân đội bảo vệ, được chia ra các màu đen, tím, trắng, nâu, hồng, và màu cam để tiến hành phân chia các trung đoàn.
Lãng Mộc Tinh cực kỳ kích động tận lực diễn thuyết , ông nói quân đội bảo vệ quan trọng đến cỡ nào, nơi này cần rất nhiều nhân lực và tài lực.
“Những năm gần đây, bởi vì nhu cầu phục vụ và giải trí không ngừng tăng cao, chúng ta cũng đã mấy lần nhận người Trái Đất nhập cư, vì thế cho nên sau 50 năm nữa quân đội của chúng ta sẽ thiếu người......”
“Kỳ thật chúng ta có thể không nhận thêm dân nhập cư nữa mà .” Một âm thanh nhàn nhạt vang lên.
Lãng Mộc Tinh dừng một chút, quay đầu nhìn sang vị trí chủ trì ở trên cao kia!
Edge cô gắng lui mình vào trong ghế, trong tay một quyển tiểu thuyết tên [ Lộ Điểu ],say sưa đọc, chắc đang đọc đến đoạn buồn cười, biểu tình trên mặt mười phần vặn vẹo. Tuy rằng ngồi ở nơi tập trung tất cả ánh mắt của mọi người, nhưng tư thái và biểu tình trên mặt anh ta lại giống như anh ta đang ngồi ở một chỗ vắng vẻ.
Dưới ánh mắt phẫn nộ của quan chấp hành , Edge bất an dịch mông, ngẩng đầu hỏi:“Tôi lại không cẩn thận nói gì à?”
“Đúng vậy, ngài ‘Lại’ không cẩn thận .”
Edge sờ sờ dải băng bịt mắt.
Thấy như vậy, mọi người ai cũng không có nhẫn tâm trách anh nữa .
Lãng Mộc Tinh cũng thở dài một hơi.
“Thực xin lỗi, tôi chỉ tới dự thính .” Edge vẫy vẫy tay, nói với các thành viên dự hội nghị ở đây,“Không cần để ý đến tôi đâu, các vị cứ tiếp tục đi.”
Mọi người đều lắc đầu, căn cứ theo quy định của đế quốc Kent , ba đại thủ lĩnh của thành phố thực dân này phải thay phiên nhau chủ trì hội nghị, mà thủ lĩnh Edge này mỗi lần đến đều coi mình là nhân viên dự thính-- cái gọi là dự thính, chính là “Tuy rằng tôi ngồi ở vị trí trung tâm, nhưng các vị cứ coi như tôi không tồn tại”.
Lãng Mộc Tinh thở dài, quay đầu lại đinh tiếp tục diễn thuyết, đột nhiên phát hiện các nghị viên đều nhìn lên bản đồ giữa phòng.
Edge ở chỗ chủ vị đứng dậy, đôi mày dài hơi nhíu lại, nghiêng đầu không nhìn rõ bộ dáng của anh. Ngay sau đó,hình ảnh trái đất thu nhỏ bỗng xảy ra chút biến đổi, một đốm ánh sáng nhạt màu lóe ra, vài giây rồi hết.
“Đây là cái gì?”
[ Năng lượng dị năng đặc biệt, vị trí không rõ, đang tiến hành định vị.] thanh âm Elisa vang vọng ở trong đại sảnh.
Lãng Mộc Tinh hỏi:“Trong không khí không lưu lại chút năng lượng nào sao?”
[ Hoàn toàn biến mất.]
Mọi người hai mặt nhìn nhau, người Kent khi sinh ra sẽ mang năng lượng đặc thù sẽ dao động, có thể điều khiển vật thể hoặc năng lực, có thể điều khiển cả không gian, mỗi khi năng nượng của ai đó dao dộng đều khác nhau, giống như vân tay của con người vậy, nhờ đó có thể phân biệt được thân phận. Loại năng lượng này còn có một loại đặc tính, sau khi phát động một khoảng thời gian ngắn, năng lượng sẽ ở lưu lại ở trong không khí một khoảng thời gian, dễ dàng bị Elisa truy tìm định vị. Mà người có năng lực cấp 5 hoặc hơn có thể lưu lại hoặc xóa bỏ điều này khá dễ dàng.
15 phút sau.
Một nghị viên ngồi ở trên ghế đặt câu hỏi:“Elisa, còn chưa tìm được sao?”
[ Đúng vậy, thời gian quá ngắn, hơn nữa lại là năng lực không biết tên.]
“Vậy xác định loại hình năng lượng trước.” Lãng Mộc Tinh nói.
[ đang tiến hành phân tích.]
Đúng lúc này, trên màn hình lại lần nữa hiện lên những đốm sáng, ngay lập tức hiện lên khoảng 10 đốm sáng sau đó biến mất.
Sau đó không còn xuất hiện nữa.
[ Tổng cộng mười tám lần xuất hiện năng lượng, năng lượng lưu lại trong không gian là 0,tính chất năng lượng không biết, không thể định vị.]
“Làm sao có thể như vậy!” Mấy nghị viên đứng lên.
Nếu năng lượng đã xuất hiện, tất nhiên sẽ có thời gian để phát tán, sau đó lấy nơi phán tán làm trung tâm, năng lượng dao động truyền lại bốn phía, tam giác định vị chính là dựa vào cái này mà tiến hành. Nhưng là bây giờ Elisa còn không thể định vị được năng lượng?
“Làm sao có thể có chuyện không thể định vị được năng lượng chứ?”
[... ... Tôi chỉ có thể nói, chuyện như vậy đã xảy ra rồi.]
“Elisa không thể định vị cũng không có gì kỳ quái,” Edge nói ,“Năng lượng dao động bất quy tắc.”
“Có ý gì?”
“Chính là ý này.” Edge nói.
“Vậy chẳng phải là giống với......” Một nghị viên nói đến đây thì tạm dừng, liếc mắt về phía Edge. Năng lượng của Edge khi xuất hiện cũng vậy.
“Mấy người nhìn tôi làm gì?”
“Không, không có, xin đừng để ý.”
“Ưm, vậy các vị tiếp tục đi, tôi sẽ không làm phiền nữa.” Edge nói xong, cũng không hé răng nói gì nữa, ngồi xuống đọc tiểu thuyết của mình, bộ dáng như muốn nói chuyện naỳ không liên quan tới tôi.
Lãng Mộc Tinh trầm mặc một lát, nói:“Elisa, thanh tra toàn bộ người Kent đang ở tầng thứ chín, thông báo cho thủ lĩnh của ba tầng, sắp xếp kiểm tra xem có gián điệp trà trộn trong đó hay không.”
[ Vâng.]
Lãng Mộc Tinh nói:“Sau này phân phối 30% tài lực cho hệ thống tiến hành nâng cấp chương trình định vị, tôi có dự cảm chuyện này nhất định sẽ không xảy ra một lần. Tiếp tục phân tích tính chất năng lượng.”
[ Vâng.]
Cùng lúc đó, cuộc sống của người di dân Phan Mẫn quá mức bình thường, cô mở cuôn sổ dậy hướng dẫn sử dụng xe bay ra, mở cửa sổ sát đất.Bên ngoài đậu một chiếc đĩa bay loại nhỏ. Cô ngồi vào chỗ ngồi, nút khởi động ngay trước, xe không có nóc , mui trần đó nhé.
Đây là quản gia Trần Trung Quý chuẩn bị phương tiện giao thông đi lại cho cô, là chiếc xe mà người Trái Đất tại đây hay dùng nhất.
Nghe loại xe bay này tương tự với xe đạp của người trái đất, chiếc xe ngọn nhẹ, tiện nghi và bền, vài ngày trước Phan Mẫn đã học thuộc hết các thao tác sử dụng xe, nhưng vẫn còn chưa thuần thục lắm, cô đi làm cũng đem theo cuốn sổ hướng dẫn, sợ gặp bất trắc.
Sau khi nhận dạng, bộ phận quản lý nói:[ Xin mời nhập nơi cần đến .]
“Bệnh viện dành cho con người Hồng Tinh.”
[ Đã nhập, đích đến là bệnh viên dành cho con người Hồng tinh, mời đeo dây an toàn, mười giây sau sẽ xuất phát, vận tốc trung bình được cho phép.]
Mười giây sau, một chiếc đĩa bay loại bình dân từ tầng ba của tòa nhà thủ lĩnh xuất phát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.