Chương 29
Miêu Diệc Hữu Tú
12/05/2017
Tuy rằng hai người nên làm đều đã làm, nhưng mà ở chung... Đối với việc này Hàn Tả Tả hơi có chút kháng cự.
Huống chi cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới việc hai người ở cùng một chỗ.
Hàn Tả Tả miễn cưỡng cười cười, gian nan mở miệng nói: "Đây không thích hợp..."
"Làm sao không thích hợp?" Lang Hi không cho là đúng, "Chúng ta đều đã 'hợp' thể , còn có thể có chỗ nào không 'thích'?"
Hàn Tả Tả nháy mắt đen mặt, thẹn quá thành giận gầm nhẹ: "Không được! Ở cùng nhau càng dễ dàng bại lộ... Hơn nữa em còn chưa có chuẩn bị tâm lý, giờ giấc sinh hoạt của chúng ta cũng không giống nhau, đột nhiên dọn đến ở chung sẽ thực phiền toái! Như bây giờ không phải tốt lắm sao, làm gì cứ phải ở chung dưới một mái nhà?"
Lang Hi lạnh lùng nói: "Hiện tại tốt lắm? Một tuần gặp một lần, có đôi khi một lần cũng khó kiếm ra để gặp!"
Hàn Tả Tả biết mình luôn lao vào công việc mà bỏ quên anh, thật sự không đủ tư cách là một người bạn gái của anh, nên hạ giọng nhỏ nhẹ khuyên bảo: "Hiện tại vẫn chưa tới lúc, ở cùng nhau thật là không thích hợp..."
Lang Hi sắc mặt lạnh lùng, thản nhiên nói: "Em cứ luôn bảo không thích hợp, làm sao không thích hợp, em nói ra, anh sẽ làm cho nó trở nên thích hợp!"
Hàn Tả Tả vỗ trán thở dài, ai thán nói: "Chú tư à, anh sao cứ chấp nhất mãi một vấn đề như thế —— "
Lang Hi sắc mặt hơi hơi biến hóa, thật sâu nhìn cô một cái, trầm giọng hỏi: "Có thể sớm chiều bên nhau, vì sao muốn tách ra?"
Hàn Tả Tả giật mình, ấp úng nói: "Nhưng là..."
Lang Hi thản nhiên nói: "Sớm muộn gì cũng phải ở cùng một chỗ, trước tiên tập thích ứng không có gì không tốt."
Hàn Tả Tả nghẹn họng, do dự nói: "Nhưng em vẫn thấy như vậy là quá nhanh ..."
Lang Hi gật gật đầu, không hề thử thuyết phục cô nữa, dường như không có việc gì nói: "Vậy thì chúng ta đành phải chen chúc ở trong này ."
Hàn Tả Tả sắc mặt khẽ biến, để Lang Hi ở nơi này, khả năng bị bại lộ còn cao hơn nhiều đó.
Trước không nói chỗ này Tang Đồng và đám bạn của cô đều biết, bọn họ lúc nào cũng có thể chạy tới tìm cô, còn có mẹ cô nữa... Trong phòng có thêm một người đàn ông, chỉ sợ dù có che giấu, cũng sẽ lưu lại chút dấu vết.
Hơn nữa, ra vào chỗ này đều là sinh viên và giảng viên trong trường, Lang Hi khí chất không giống người thường, sẽ càng thêm hấp dẫn sự chú ý của mọi người, vạn nhất ầm ĩ đến cả trường đều biết, chuyện Hàn Tả Tả cô cùng đàn ông sống chung bên ngoài sẽ không giấu được nữa.
Lời đồn rất đáng sợ, ai biết được loại sự tình này cuối cùng sẽ bị đồn thổi thành bao nhiêu phiên bản chướng tai đây!
Hàn Tả Tả bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, em dọn đến ở với anh... Nhưng mà em nói trước, phòng này vì để che mắt mọi người nên phải tiếp tục giữ lại, em lâu lâu sẽ trở về đây ở, anh không thể can thiệp quá nhiều cuộc sống của em, có đôi khi em bận việc về nhà trễ, anh cũng không thể đối với việc này có ý kiến!"
Lang Hi trầm ngâm một lát, lúc này sảng khoái đồng ý.
Sắc trời không còn sớm, đêm nay Lang Hi đương nhiên ngủ lại chỗ cô rồi.
Bởi vì ngày hôm sau Hàn Tả Tả có tiết kiểm tra tiết một, cho nên Lang Hi ngủ thập phần quy củ, mặc dù trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng vì quyền lời lâu dài sau này, Lang Hi cũng chỉ liều mạng chịu đựng.
Lịch trình công việc hôm nay của Hàn Tả Tả kín mít.
Tuy rằng buổi lễ trao giải Kim Bách Linh tám giờ mới tối chính thức bắt đầu, nhưng khách quý và nhóm ngôi sao nghệ sĩ đều phải có mặt trước ở hội trường, cho nên hơn sáu giờ Hàn Tả Tả đã phải có mặt.
May mắn Hannah đã tự mình lo liệu hết thảy, không cần Hàn Tả Tả vòng lại đi lấy lễ phục cho Tang Đồng, nếu không Hàn Tả Tả chắc chắn sẽ bị muộn rồi.
Dù là như thế, lúc Hàn Tả Tả chạy tới hội trường, cửa đã bị phóng viên vây chật như nêm cối.
Mười mấy bảo an đều được đều động một lượt, căng dây thừng đem phóng viên cách ly bên ngoài thảm đỏ, chỉ chừa lại lối đi cho nghệ sĩ vào bàn ngồi.
Không bao lâu lần lượt những chiếc xe xuất hiện, ánh đèn flash bắt đầu điên cuồng chớp lên.
Hàn Tả Tả nhìn thấy xe chở Tang Đồng, liền bước ra đứng ở góc cửa chờ cô ấy.
Tang Đồng nhìn thấy Tả Tả đang đứng chờ, ánh mắt sáng ngời, nhấc làn váy bước nhanh đi tới.
Hàn Tả Tả đè thấp giọng nói: "Trước tìm chỗ ngồi xuống đã."
Tang Đồng yên lặng gật đầu, trên mặt trưng ra nụ cười khéo léo, đi theo nhân viên lễ tân đi đến vị trí của mình ngồi xuống.
Còn một khoảng thời gian mới bắt đầu buổi lễ, Tang Đồng tìm kiếm chung quanh, tìm được Hàn Tả Tả ngồi ở góc chết, cầm di động ra hiệu cho cô, ý bảo với cô nhắn tin nói chuyện.
Tang Đồng không cần Hàn Tả Tả hỏi, liền đem việc mình mắc mưu bị lừa, bị người hãm hại đi tiếp rượu kể cho cô từ đầu đến đuôi.
Hàn Tả Tả rất nhanh xem xong tin nhắn, sắc mặt trầm xuống, chỉ trở về hai chữ: "Đã biết!"
Tang Đồng thoáng yên lòng, cô đối với Hàn Tả Tả vô cùng tín nhiệm, mặc kệ gặp phải chuyện gì, mặc kệ cô có bao nhiêu lo lắng và sợ hãi, chỉ cần nhìn thấy biểu tình trấn định Hàn Tả Tả, cô đều có thể bình tĩnh trở lại.
Nếu Hàn Tả Tả cái gì cũng không có hỏi, vậy rõ ràng là trong lòng cô ấy đã có tính toán.
Hàn Tả Tả xác thực đã nghĩ ra.
Cô lúc trước sở dĩ đáp ứng Tang Đồng làm trợ lý của cô ấy, là vì nhận ra sự lợi hại của Lương Tiểu Nghệ, sợ Tang Đồng không có tâm đề phòng người, phải chịu ủy khuất.
Cho nên hiện tại, cô hoài nghi nhất, chính là Lương Tiểu Nghệ.
Nhưng ở Mia, gai mắt Tang Đồng không chỉ có một người, không có chứng cứ chắc chắn, Hàn Tả Tả thật đúng là không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Lương Tiểu Nghệ tới trễ, lặng yên không một tiếng động xuất hiện tại cửa chính, lại dọc theo tường di chuyển tới cửa hông.
Hàn Tả Tả híp mắt, quyết định thật nhanh theo sau.
Lương Tiểu Nghệ đi rất nhanh, Hàn Tả Tả không thể không nhanh chân theo sát phía sau, vừa mới qua một góc rẽ, trong bóng tối một cánh tay vươn ra, che miệng của cô đem cô kéo vào trong lòng.
Hàn Tả Tả phản xạ có điều kiện giãy dụa, lại đột nhiên ngửi thấy hương vị quen thuộc, lập tức trầm tĩnh lại.
"Chú Tư?"
Lang Hi đem cửa phòng đóng lại, ấn công tắc bật đèn, phòng trong lập tức sáng hẳn lên.
Hàn Tả Tả cau mày: "Sao anh ở chỗ này?"
Lang Hi dựng thẳng ngón trỏ, đặt trên môi cô ý bảo im lặng, sau đó kéo cô đi vào trong phòng.
Chỗ này thiết kế thực quỷ dị.
Bên trong ghế lô lại có cửa nhỏ, trực tiếp xuyên thẳng ra một hành lang khác.
Hàn Tả Tả liếc mắt xem thường đi theo phía sau Lang Hi, sau khi quẹo trái quẹo phải mấy bận lại có thể vòng đến trước cả Lương Tiểu Nghệ, trốn vào trong căn phòng bên cạnh.
Trong phòng một mảnh tối om, thông qua cửa sổ nhỏ trên cửa lại có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống diễn ra trên hành lang.
Lang Hi ung dung thản nhiên mở cửa sổ nhỏ ra, tiếng nói chuyện như có như không lập tức truyền vào.
Hàn Tả Tả yên lặng giơ ngón tay cái lên, lập tức mặt mày hớn hở dán sát lại gần cánh cửa nghe lén.
"Cô bảo tôi làm gì tôi đã làm rồi, cô ta cũng bị lừa..."
"Nhưng cô ta còn hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở đây!"
"Lương Tiểu Nghệ, việc đó không liên quan đến tôi! Lúc trước cô chỉ bảo tôi gọi điện thoại lừa cô ta đến khách sạn, tôi đã làm rồi, là thủ đoạn của cô không thành, không liên quan gì tới tôi!"
"... Cô nói đúng, tiền tôi sẽ cho cô, kín miệng một chút cho tôi!"
Hàn Tả Tả gập cong người, nghiêng tai dán trên cánh cửa, cánh mông hơi vểnh lên, cau mày im lặng phán đoán, là giọng nói của hai người phụ nữ, một người không thể nghi ngờ là Lương Tiểu Nghệ, một người khác nghe hơi quen tai, nhất thời nghĩ không ra, bất quá Hàn Tả Tả có thể khẳng định cô ta tuyệt đối là nhân viên trong Mia.
Lang Hi bí hiểm nhìn chằm chằm cô, đột nhiên nghiêng người, ôm chặt thắt lưng cô, lồng ngực gắt gao áp sát phía sau lưng của cô, cái mông kiều diễm của cô cách một tầng vải dệt mỏng manh ái muội dán sát vào đùi anh.
Hàn Tả Tả toàn thân cứng đờ, chỉ cảm thấy bên tai hô hấp nóng hổi xuất hiện, giống như một que diêm, nhẹ nhàng cọ sát, châm lên ngọn lửa trên thân thể cô.
Lang Hi ngậm vành tai của cô, khẽ thì thầm: "Cám ơn anh như thế nào đây?"
Hàn Tả Tả biết mình nên làm gì, tay hơi dùng sức, cửa sổ nhỏ khép lại, phòng trong lập tức là một mảnh yên tĩnh.
Hàn Tả Tả đứng thẳng người, ở trong lòng anh xoay người lại, cùng anh chóp mũi chạm nhau.
Trong bóng đêm không khí tăng thêm vài phần ái muội, hai người hô hấp hòa lẫn vào nhau, không khỏi làm trong lòng Lang Hi ngứa ngáy khó nhịn.
Hàn Tả Tả nhẹ nhàng cười, vươn ngón tay đâm vào ngực anh nói: "Chú tư, anh muốn em hậu tạ anh sao?"
Lang Hi bắt được cái tay đang quấy rối của cô, đặt ở bên môi tinh tế hôn tất cả đầu ngón tay cô, thản nhiên nói: "Không, anh là muốn em lấy thân báo đáp!"
Đều nói tay đứt ruột xót, quả nhiên không sai.
Đầu ngón tay giống như bị điện giật, dòng điện rất nhỏ nhanh chóng chảy vào đáy lòng, dẫn tới từng đợt chấn động nho nhỏ.
Hàn Tả Tả vội vàng rút tay ra, không hờn giận đẩy anh ra, cười xuy nói: "Đối với sự giúp đỡ của anh em sẽ nhận, chẳng qua chỉ uổng công thôi, anh còn không biết xấu hổ bảo em bán mình! Chú tư à, anh thật biết tính toán đó nha!"
Lang Hi vẻ mặt không đổi, hờ hững nói: "Anh chờ em, xong tiệc cùng nhau về nhà."
Hàn Tả Tả nhíu mày: "Quá vội rồi, em còn có vài món đồ chưa dọn xong..."
"Không cần!" Lang Hi hôn hôn cô, "Anh đều chuẩn bị tốt rồi, chỉ thiếu mỗi mình em thôi."
Lang Hi thật đúng là gấp không thể chờ, ngay cả một chút cơ hội trì hoãn cũng không cho cô.
Hàn Tả Tả biết không thể cù nheo thêm nữa, bất đắc dĩ gật đầu: "Em sẽ cố gắng rời đi thật sớm."
Hàn Tả Tả lo lắng một mình Tang Đồng ứng phó không nổi, vội vã trở lại đại sảnh, không nghĩ tới giải Kim Bách Linh dành cho ca sĩ xuất sắc nhất đã được trao rồi.
Giọng ca thánh thót của Tang Đồng làm cho người ta say mê được phát ra.
Hàn Tả Tả kinh ngạc mừng rỡ vô cùng, vốn tưởng rằng đắc tội với những người trong ban tổ chức đó, giải thưởng lần này nhất định sẽ không giành được, ai biết cuối cùng vẫn bị Tang Đồng đoạt lấy!
Hàn Tả Tả cả nghĩ, khi cô muốn đạt một thứ gì đó cô luôn đặt nhiều tâm tư hơn người khác một phần, tất nhiên nhìn thấu những tính toán trong đó.
Đơn giản là do sự ảnh hưởng của Lạc Hưởng Ngôn, ban tổ chức cũng phải dựa vào một cái hắt hơi của hắn.
Đứng dưới đại thụ luôn được hưởng bóng râm che mát, nếu có thể vững chắc dựa vào cây đại thụ, địa vị của Tang Đồng sẽ không ai có thể dễ dàng dao động!
Sau buổi lễ trao giải, Hàn Tả Tả đương nhiên muốn một tấc cũng không rời bên người Tang Đồng, để tránh việc cô ấy bị người ta chuốc rượu.
Lại không nghĩ rằng sẽ chạm mặt Lạc Hưởng Ngôn.
Hàn Tả Tả cười lạnh nhìn Lương Tiểu Nghệ lén chụp ảnh Tang Đồng cùng Lạc Hưởng Ngôn mờ ám bên nhau, trên mặt mang theo trào phúng nói không nên lời.
Hàn Tả Tả thản nhiên đợi bọn họ rời đi, mới đi tìm Lạc Hưởng Ngôn.
Cùng là người thông minh nói chuyện thật đơn giản.
Mặc dù Lạc Hưởng Ngôn giọng điệu bông đùa, Hàn Tả Tả cũng có thể thực nhẹ nhàng đáp trả lại, dễ dàng có được ấn tượng gặp gỡ ban đầu như mong đợi.
Tang Đồng đã bưng rượu chạy lại ăn mừng với Lương Tiểu Nghệ.
Hàn Tả Tả phát cáu, cậu ấy thật không có mắt mới có thể đi ăn mừng với kẻ địch thế kia!
Có điều ngược lại bớt đi không ít việc, Hàn Tả Tả lập tức lòng bàn chân giống như được bôi dầu, chạy chậm đến chỗ Lang Hi đã sớm đậu xe chờ ở cửa sau.
Lang Hi giúp cô gài dây an toàn, cánh mũi khẽ nhúc nhích hít vào, hỏi: "Uống rượu?"
Hàn Tả Tả gật đầu, cả đêm mệt đòi mạng, từ từ nhắm hai mắt tựa lưng vào ghế ngồi nói: "Uống một chút."
Lang Hi trong mắt ánh lên thần sắc khó hiểu, vui vẻ đạp chân ga, phóng xe chạy thẳng về hướng nhà anh.
Huống chi cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới việc hai người ở cùng một chỗ.
Hàn Tả Tả miễn cưỡng cười cười, gian nan mở miệng nói: "Đây không thích hợp..."
"Làm sao không thích hợp?" Lang Hi không cho là đúng, "Chúng ta đều đã 'hợp' thể , còn có thể có chỗ nào không 'thích'?"
Hàn Tả Tả nháy mắt đen mặt, thẹn quá thành giận gầm nhẹ: "Không được! Ở cùng nhau càng dễ dàng bại lộ... Hơn nữa em còn chưa có chuẩn bị tâm lý, giờ giấc sinh hoạt của chúng ta cũng không giống nhau, đột nhiên dọn đến ở chung sẽ thực phiền toái! Như bây giờ không phải tốt lắm sao, làm gì cứ phải ở chung dưới một mái nhà?"
Lang Hi lạnh lùng nói: "Hiện tại tốt lắm? Một tuần gặp một lần, có đôi khi một lần cũng khó kiếm ra để gặp!"
Hàn Tả Tả biết mình luôn lao vào công việc mà bỏ quên anh, thật sự không đủ tư cách là một người bạn gái của anh, nên hạ giọng nhỏ nhẹ khuyên bảo: "Hiện tại vẫn chưa tới lúc, ở cùng nhau thật là không thích hợp..."
Lang Hi sắc mặt lạnh lùng, thản nhiên nói: "Em cứ luôn bảo không thích hợp, làm sao không thích hợp, em nói ra, anh sẽ làm cho nó trở nên thích hợp!"
Hàn Tả Tả vỗ trán thở dài, ai thán nói: "Chú tư à, anh sao cứ chấp nhất mãi một vấn đề như thế —— "
Lang Hi sắc mặt hơi hơi biến hóa, thật sâu nhìn cô một cái, trầm giọng hỏi: "Có thể sớm chiều bên nhau, vì sao muốn tách ra?"
Hàn Tả Tả giật mình, ấp úng nói: "Nhưng là..."
Lang Hi thản nhiên nói: "Sớm muộn gì cũng phải ở cùng một chỗ, trước tiên tập thích ứng không có gì không tốt."
Hàn Tả Tả nghẹn họng, do dự nói: "Nhưng em vẫn thấy như vậy là quá nhanh ..."
Lang Hi gật gật đầu, không hề thử thuyết phục cô nữa, dường như không có việc gì nói: "Vậy thì chúng ta đành phải chen chúc ở trong này ."
Hàn Tả Tả sắc mặt khẽ biến, để Lang Hi ở nơi này, khả năng bị bại lộ còn cao hơn nhiều đó.
Trước không nói chỗ này Tang Đồng và đám bạn của cô đều biết, bọn họ lúc nào cũng có thể chạy tới tìm cô, còn có mẹ cô nữa... Trong phòng có thêm một người đàn ông, chỉ sợ dù có che giấu, cũng sẽ lưu lại chút dấu vết.
Hơn nữa, ra vào chỗ này đều là sinh viên và giảng viên trong trường, Lang Hi khí chất không giống người thường, sẽ càng thêm hấp dẫn sự chú ý của mọi người, vạn nhất ầm ĩ đến cả trường đều biết, chuyện Hàn Tả Tả cô cùng đàn ông sống chung bên ngoài sẽ không giấu được nữa.
Lời đồn rất đáng sợ, ai biết được loại sự tình này cuối cùng sẽ bị đồn thổi thành bao nhiêu phiên bản chướng tai đây!
Hàn Tả Tả bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, em dọn đến ở với anh... Nhưng mà em nói trước, phòng này vì để che mắt mọi người nên phải tiếp tục giữ lại, em lâu lâu sẽ trở về đây ở, anh không thể can thiệp quá nhiều cuộc sống của em, có đôi khi em bận việc về nhà trễ, anh cũng không thể đối với việc này có ý kiến!"
Lang Hi trầm ngâm một lát, lúc này sảng khoái đồng ý.
Sắc trời không còn sớm, đêm nay Lang Hi đương nhiên ngủ lại chỗ cô rồi.
Bởi vì ngày hôm sau Hàn Tả Tả có tiết kiểm tra tiết một, cho nên Lang Hi ngủ thập phần quy củ, mặc dù trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng vì quyền lời lâu dài sau này, Lang Hi cũng chỉ liều mạng chịu đựng.
Lịch trình công việc hôm nay của Hàn Tả Tả kín mít.
Tuy rằng buổi lễ trao giải Kim Bách Linh tám giờ mới tối chính thức bắt đầu, nhưng khách quý và nhóm ngôi sao nghệ sĩ đều phải có mặt trước ở hội trường, cho nên hơn sáu giờ Hàn Tả Tả đã phải có mặt.
May mắn Hannah đã tự mình lo liệu hết thảy, không cần Hàn Tả Tả vòng lại đi lấy lễ phục cho Tang Đồng, nếu không Hàn Tả Tả chắc chắn sẽ bị muộn rồi.
Dù là như thế, lúc Hàn Tả Tả chạy tới hội trường, cửa đã bị phóng viên vây chật như nêm cối.
Mười mấy bảo an đều được đều động một lượt, căng dây thừng đem phóng viên cách ly bên ngoài thảm đỏ, chỉ chừa lại lối đi cho nghệ sĩ vào bàn ngồi.
Không bao lâu lần lượt những chiếc xe xuất hiện, ánh đèn flash bắt đầu điên cuồng chớp lên.
Hàn Tả Tả nhìn thấy xe chở Tang Đồng, liền bước ra đứng ở góc cửa chờ cô ấy.
Tang Đồng nhìn thấy Tả Tả đang đứng chờ, ánh mắt sáng ngời, nhấc làn váy bước nhanh đi tới.
Hàn Tả Tả đè thấp giọng nói: "Trước tìm chỗ ngồi xuống đã."
Tang Đồng yên lặng gật đầu, trên mặt trưng ra nụ cười khéo léo, đi theo nhân viên lễ tân đi đến vị trí của mình ngồi xuống.
Còn một khoảng thời gian mới bắt đầu buổi lễ, Tang Đồng tìm kiếm chung quanh, tìm được Hàn Tả Tả ngồi ở góc chết, cầm di động ra hiệu cho cô, ý bảo với cô nhắn tin nói chuyện.
Tang Đồng không cần Hàn Tả Tả hỏi, liền đem việc mình mắc mưu bị lừa, bị người hãm hại đi tiếp rượu kể cho cô từ đầu đến đuôi.
Hàn Tả Tả rất nhanh xem xong tin nhắn, sắc mặt trầm xuống, chỉ trở về hai chữ: "Đã biết!"
Tang Đồng thoáng yên lòng, cô đối với Hàn Tả Tả vô cùng tín nhiệm, mặc kệ gặp phải chuyện gì, mặc kệ cô có bao nhiêu lo lắng và sợ hãi, chỉ cần nhìn thấy biểu tình trấn định Hàn Tả Tả, cô đều có thể bình tĩnh trở lại.
Nếu Hàn Tả Tả cái gì cũng không có hỏi, vậy rõ ràng là trong lòng cô ấy đã có tính toán.
Hàn Tả Tả xác thực đã nghĩ ra.
Cô lúc trước sở dĩ đáp ứng Tang Đồng làm trợ lý của cô ấy, là vì nhận ra sự lợi hại của Lương Tiểu Nghệ, sợ Tang Đồng không có tâm đề phòng người, phải chịu ủy khuất.
Cho nên hiện tại, cô hoài nghi nhất, chính là Lương Tiểu Nghệ.
Nhưng ở Mia, gai mắt Tang Đồng không chỉ có một người, không có chứng cứ chắc chắn, Hàn Tả Tả thật đúng là không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Lương Tiểu Nghệ tới trễ, lặng yên không một tiếng động xuất hiện tại cửa chính, lại dọc theo tường di chuyển tới cửa hông.
Hàn Tả Tả híp mắt, quyết định thật nhanh theo sau.
Lương Tiểu Nghệ đi rất nhanh, Hàn Tả Tả không thể không nhanh chân theo sát phía sau, vừa mới qua một góc rẽ, trong bóng tối một cánh tay vươn ra, che miệng của cô đem cô kéo vào trong lòng.
Hàn Tả Tả phản xạ có điều kiện giãy dụa, lại đột nhiên ngửi thấy hương vị quen thuộc, lập tức trầm tĩnh lại.
"Chú Tư?"
Lang Hi đem cửa phòng đóng lại, ấn công tắc bật đèn, phòng trong lập tức sáng hẳn lên.
Hàn Tả Tả cau mày: "Sao anh ở chỗ này?"
Lang Hi dựng thẳng ngón trỏ, đặt trên môi cô ý bảo im lặng, sau đó kéo cô đi vào trong phòng.
Chỗ này thiết kế thực quỷ dị.
Bên trong ghế lô lại có cửa nhỏ, trực tiếp xuyên thẳng ra một hành lang khác.
Hàn Tả Tả liếc mắt xem thường đi theo phía sau Lang Hi, sau khi quẹo trái quẹo phải mấy bận lại có thể vòng đến trước cả Lương Tiểu Nghệ, trốn vào trong căn phòng bên cạnh.
Trong phòng một mảnh tối om, thông qua cửa sổ nhỏ trên cửa lại có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống diễn ra trên hành lang.
Lang Hi ung dung thản nhiên mở cửa sổ nhỏ ra, tiếng nói chuyện như có như không lập tức truyền vào.
Hàn Tả Tả yên lặng giơ ngón tay cái lên, lập tức mặt mày hớn hở dán sát lại gần cánh cửa nghe lén.
"Cô bảo tôi làm gì tôi đã làm rồi, cô ta cũng bị lừa..."
"Nhưng cô ta còn hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở đây!"
"Lương Tiểu Nghệ, việc đó không liên quan đến tôi! Lúc trước cô chỉ bảo tôi gọi điện thoại lừa cô ta đến khách sạn, tôi đã làm rồi, là thủ đoạn của cô không thành, không liên quan gì tới tôi!"
"... Cô nói đúng, tiền tôi sẽ cho cô, kín miệng một chút cho tôi!"
Hàn Tả Tả gập cong người, nghiêng tai dán trên cánh cửa, cánh mông hơi vểnh lên, cau mày im lặng phán đoán, là giọng nói của hai người phụ nữ, một người không thể nghi ngờ là Lương Tiểu Nghệ, một người khác nghe hơi quen tai, nhất thời nghĩ không ra, bất quá Hàn Tả Tả có thể khẳng định cô ta tuyệt đối là nhân viên trong Mia.
Lang Hi bí hiểm nhìn chằm chằm cô, đột nhiên nghiêng người, ôm chặt thắt lưng cô, lồng ngực gắt gao áp sát phía sau lưng của cô, cái mông kiều diễm của cô cách một tầng vải dệt mỏng manh ái muội dán sát vào đùi anh.
Hàn Tả Tả toàn thân cứng đờ, chỉ cảm thấy bên tai hô hấp nóng hổi xuất hiện, giống như một que diêm, nhẹ nhàng cọ sát, châm lên ngọn lửa trên thân thể cô.
Lang Hi ngậm vành tai của cô, khẽ thì thầm: "Cám ơn anh như thế nào đây?"
Hàn Tả Tả biết mình nên làm gì, tay hơi dùng sức, cửa sổ nhỏ khép lại, phòng trong lập tức là một mảnh yên tĩnh.
Hàn Tả Tả đứng thẳng người, ở trong lòng anh xoay người lại, cùng anh chóp mũi chạm nhau.
Trong bóng đêm không khí tăng thêm vài phần ái muội, hai người hô hấp hòa lẫn vào nhau, không khỏi làm trong lòng Lang Hi ngứa ngáy khó nhịn.
Hàn Tả Tả nhẹ nhàng cười, vươn ngón tay đâm vào ngực anh nói: "Chú tư, anh muốn em hậu tạ anh sao?"
Lang Hi bắt được cái tay đang quấy rối của cô, đặt ở bên môi tinh tế hôn tất cả đầu ngón tay cô, thản nhiên nói: "Không, anh là muốn em lấy thân báo đáp!"
Đều nói tay đứt ruột xót, quả nhiên không sai.
Đầu ngón tay giống như bị điện giật, dòng điện rất nhỏ nhanh chóng chảy vào đáy lòng, dẫn tới từng đợt chấn động nho nhỏ.
Hàn Tả Tả vội vàng rút tay ra, không hờn giận đẩy anh ra, cười xuy nói: "Đối với sự giúp đỡ của anh em sẽ nhận, chẳng qua chỉ uổng công thôi, anh còn không biết xấu hổ bảo em bán mình! Chú tư à, anh thật biết tính toán đó nha!"
Lang Hi vẻ mặt không đổi, hờ hững nói: "Anh chờ em, xong tiệc cùng nhau về nhà."
Hàn Tả Tả nhíu mày: "Quá vội rồi, em còn có vài món đồ chưa dọn xong..."
"Không cần!" Lang Hi hôn hôn cô, "Anh đều chuẩn bị tốt rồi, chỉ thiếu mỗi mình em thôi."
Lang Hi thật đúng là gấp không thể chờ, ngay cả một chút cơ hội trì hoãn cũng không cho cô.
Hàn Tả Tả biết không thể cù nheo thêm nữa, bất đắc dĩ gật đầu: "Em sẽ cố gắng rời đi thật sớm."
Hàn Tả Tả lo lắng một mình Tang Đồng ứng phó không nổi, vội vã trở lại đại sảnh, không nghĩ tới giải Kim Bách Linh dành cho ca sĩ xuất sắc nhất đã được trao rồi.
Giọng ca thánh thót của Tang Đồng làm cho người ta say mê được phát ra.
Hàn Tả Tả kinh ngạc mừng rỡ vô cùng, vốn tưởng rằng đắc tội với những người trong ban tổ chức đó, giải thưởng lần này nhất định sẽ không giành được, ai biết cuối cùng vẫn bị Tang Đồng đoạt lấy!
Hàn Tả Tả cả nghĩ, khi cô muốn đạt một thứ gì đó cô luôn đặt nhiều tâm tư hơn người khác một phần, tất nhiên nhìn thấu những tính toán trong đó.
Đơn giản là do sự ảnh hưởng của Lạc Hưởng Ngôn, ban tổ chức cũng phải dựa vào một cái hắt hơi của hắn.
Đứng dưới đại thụ luôn được hưởng bóng râm che mát, nếu có thể vững chắc dựa vào cây đại thụ, địa vị của Tang Đồng sẽ không ai có thể dễ dàng dao động!
Sau buổi lễ trao giải, Hàn Tả Tả đương nhiên muốn một tấc cũng không rời bên người Tang Đồng, để tránh việc cô ấy bị người ta chuốc rượu.
Lại không nghĩ rằng sẽ chạm mặt Lạc Hưởng Ngôn.
Hàn Tả Tả cười lạnh nhìn Lương Tiểu Nghệ lén chụp ảnh Tang Đồng cùng Lạc Hưởng Ngôn mờ ám bên nhau, trên mặt mang theo trào phúng nói không nên lời.
Hàn Tả Tả thản nhiên đợi bọn họ rời đi, mới đi tìm Lạc Hưởng Ngôn.
Cùng là người thông minh nói chuyện thật đơn giản.
Mặc dù Lạc Hưởng Ngôn giọng điệu bông đùa, Hàn Tả Tả cũng có thể thực nhẹ nhàng đáp trả lại, dễ dàng có được ấn tượng gặp gỡ ban đầu như mong đợi.
Tang Đồng đã bưng rượu chạy lại ăn mừng với Lương Tiểu Nghệ.
Hàn Tả Tả phát cáu, cậu ấy thật không có mắt mới có thể đi ăn mừng với kẻ địch thế kia!
Có điều ngược lại bớt đi không ít việc, Hàn Tả Tả lập tức lòng bàn chân giống như được bôi dầu, chạy chậm đến chỗ Lang Hi đã sớm đậu xe chờ ở cửa sau.
Lang Hi giúp cô gài dây an toàn, cánh mũi khẽ nhúc nhích hít vào, hỏi: "Uống rượu?"
Hàn Tả Tả gật đầu, cả đêm mệt đòi mạng, từ từ nhắm hai mắt tựa lưng vào ghế ngồi nói: "Uống một chút."
Lang Hi trong mắt ánh lên thần sắc khó hiểu, vui vẻ đạp chân ga, phóng xe chạy thẳng về hướng nhà anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.