Chương 30
Miêu Diệc Hữu Tú
12/05/2017
Thời tiết dần dần nóng lên, trên đường đã có vài cô gái trẻ tuổi dũng
cảm mặc vào váy, mùa xuân luôn thực ngắn ngủi, ngày hôm qua còn cảm nhận được hơi ấm xen lẫn chút se lạnh, thế mà hôm nay đã cảm thấy oi bức
rồi.
Hàn Tả Tả uống chút rượu, lúc này tóc đang búi cao, mặt thực nóng, choáng váng mơ hồ không thoải mái, hơn nữa ở trong xe xóc nảy, càng cảm thấy khó chịu không thôi.
Hàn Tả Tả ấn cửa sổ xe xuống, gió đêm se lạnh, thổi tan một chút mùi rượu, trong lồng ngực nặng nề cũng dần dần tiêu tán, làm cho cô từ từ cảm thấy dễ chịu lại.
Lúc này trên đường đã không còn đông đúc nữa, vả lại khoảng cách không tính xa, Lang Hi chạy thẳng một đường, không bao lâu thì đã đến nơi.
Hàn Tả Tả là lần đầu tiên đến nhà của Lang Hi.
Căn nhà nằm trong một tiểu khu yên tĩnh cách biệt khỏi sự ồn ào náo nhiệt nơi thành thị, giao thông tiện lợi, không khí trong lành mát mẻ.
Nhà của Lang Hi ở tầng trên cùng, thiết kế rất đẹp, phòng ở cũng không lớn, ban công rộng rãi, đứng trên này phóng tầm mắt ra xa, có thể nhìn thấy Tiểu Kính Hồ, cảnh quan vô cùng xinh đẹp.
Hàn Tả Tả đánh giá chung quanh một phen, không khỏi có chút kinh ngạc.
Căn phòng này trang hoàng thực không giống với phong cách của Lang Hi, cô còn tưởng rằng hội nhìn đến một căn phòng lạnh băng không có hơi thở con người nữa chứ, hoặc là tất cả đều được trang trí trắng đen đơn điệu, lại không nghĩ rằng nơi này tuy rằng ngăn nắp thoải mái, lại bố trí vô cùng ấm áp, từng chi tiết một lại có thể làm cho Hàn Tả Tả vui thích không thôi, ngay cả rèm cửa sổ đều là màu yêu cô thích.
Hàn Tả Tả tò mò đi vào trong, vách tường phòng ngủ dùng màu vàng ấm áp, chiếc thảm thật dày mềm mại đi lên không một tiếng động. Phòng giữ quần áo bên cạnh có một chiếu gương, trên tường phía bên trái còn treo một bức tranh bày trí, toàn bộ căn phòng làm cho người ta cảm giác ấm áp.
Hàn Tả Tả kỳ quái hỏi: "Sao phòng ngủ còn lớn hơn cả phòng khách nhỉ?"
Lang Hi rót cho cô ly nước, thản nhiên giải thích: "Đây lúc đầu vốn là hai gian phòng ngủ, lúc thiết ế lại đã sửa thành một gian."
Hàn Tả Tả tiếp nhận ly nước uống một ngụm, nghe vậy không khỏi liếc mắt xem thường.
Căn phòng này được trang bị nội thất đầy đủ vật dụng, không một món nào không đúng sở thích của cô, nếu nói không phải Lang Hi vì muốn dụ cô dọn tới ở chung mà dự mưu từ lâu, Hàn Tả Tả mới không tin.
Hai gian phòng ngủ đả thông thành một gian, đây không phải là một sớm một chiều có thể làm xong. Một căn phòng ngủ một chiếc giường, càng làm cho Hàn Tả Tả không có lựa chọn nào khác, như vậy rất rõ ràng là ám chỉ, có thể thấy được Lang Hi đã sớm có rắp tâm đen tối a!
Lang Hi nhìn đến sắc mặt Hàn Tả Tả không cho là đúng, tự nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô, mặt không chút thay đổi nói: "Hai gian phòng ngủ hoàn toàn không cần thiết, anh không muốn về sau em giận anh sẽ đem anh nhốt ở bên ngoài... Nếu chỉ có một gian phòng ngủ, em sẽ không thể tùy tiện không cho anh vào nhà."
Lang Hi nghĩ nghĩ, bổ sung nói: "Mọi người thường nói 'Đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, tức giận mà không có chỗ phát tiết, thì sẽ không giận lâu được nữa."
Hàn Tả Tả ôm ngực mà cười: "Như thế nào, chú tư anh cho là sô pha bên ngoài chỉ để trang trí sao?"
Lang Hi nhún vai, đúng lý hợp tình dõng dạc nói: "Sô pha vừa nhỏ vừa chật, em dù nhẫn tâm bắt anh chịu đựng một hai đêm, cũng sẽ không nỡ nhìn anh ngủ không an ổn."
Hàn Tả Tả nghe vậy một ngụm nước thiếu chút nữa phun ra hết, bộ dáng không dám tin trừng mắt nhìn hắn: "Chú tư anh thật đúng là..."
Hàn Tả Tả oán thầm hai câu, hừ lạnh một tiếng, khiêu khích nói: "Em còn chưa chuyển vào đâu nha, anh mà bắt đầu chọc em tức giận thì, chậc chậc chậc... Như thế nào, chú tư anh sẽ chọc em tức giận sao?"
Lang Hi im lặng một lát, còn thật nghiêm túc nhìn cô: "Anh không thể cam đoan... Anh chưa từng có qua loại tâm tình này, loại cảm giác này đối với anh mà nói là hoàn toàn xa lạ, cũng rất khó khống chế. Anh đã quen cho nắm trong tay hết thảy, có đôi khi không thể lý giải suy nghĩ của em, cho nên đối mặt với em, anh thường xuyên mất đi phán đoán..."
Lang Hi nhìn qua có chút hơi hơi co quắp bất an, thấp giọng nói: "Anh không muốn nhất là nhìn thấy em không vui, nếu như anh làm cho em tức giận, anh nhất định không phải cố ý."
Hàn Tả Tả kinh ngạc nhìn anh, hoàn toàn không nghĩ tới chú tư sẽ đột nhiên nói ra lời tâm sự thổ lộ tâm tình như vậy.
Lang Hi rũ mắt xuống, có chút ảo não nói: "Anh không biết dỗ người khác... Em có thể giận anh, nhưng là đừng quá lâu."
Hai người sớm chiều ở chung, thỉnh thoảng sẽ có chút xung đột, hàm trên còn có lúc đụng phải hàm dưới nha!
Nhưng là... Mặc kệ em có bao nhiêu tức giận , đều không cần giận lâu, anh sẽ không dỗ em, nhưng anh sẽ thực lo lắng...
Hàn Tả Tả cảm thấy chính mình, như là đột nhiên bị ngâm trong một dòng nước ấm áp, ngâm đến trái tim chệch nhịp, cảm động tràn ngập cả khoang tim, lắp đầy những khoảng không trống trãi.
Trong phòng thực an tĩnh, hai người yên lặng đối diện, không khí kiều diễm ấm áp, làm cho người ta cảm thấy thật tốt đẹp an bình, lại nhịn không được nhìn về phía đối phương, tâm viên ý mãn.
Đương lúc không khí ái muội thì bị tiếng chuông điện thoại cắt qua, âm nhạc đột ngột chói tai làm cho Hàn Tả Tả hoảng sợ.
Lang Hi lập tức xụ mặt, khẽ hừ một tiếng, bất mãn nhìn Hàn Tả Tả đi đến phòng khách tiếp điện thoại.
Hàn Tả Tả xấu hổ cười cười, ấn phím nghe: "Alo, chị Hannah, có chuyện gì không ạ?"
Tiếng Hannah truyền đến vừa gấp vừa vội, nói: "Tả Tả, em đã xem tin tức trên mạng hay chưa... Tang Đồng cùng Lạc nhị gia là chuyện gì xảy ra? Mặc kệ ở lễ trao giải ‘mắt đi mày lại’, nhưng sao có thể để bị chụp ảnh hai người hôn nhau? Em ấy không phải nói căn bản không biết Lạc nhị gia sao..."
Hàn Tả Tả sắc mặt lạnh xuống, thản nhiên nói: "Ảnh chụp? Có phải là ảnh chụp ở buổi tiệc chúc mừng Tang Đồng cùng Lạc nhị gia hôn môi?"
Hannah dừng một chút, chịu đựng tức giận hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này? Hiện tại trên mạng tin tức lan truyền chóng mặt, đều đang nói Tang Đồng dựa vào Lạc nhị gia mà có được thành công!"
Hàn Tả Tả cười lạnh: "Chị Hannah, chuyện này Tang Đồng và em xử lý không khéo, mới khiến cho người có tâm thừa dịp hãm hại... Bất quá, chị Hannah không cần gấp gáp, chị không biết đây lại là một cơ hội rất tốt sao?"
Hannah sửng sốt, chần chừ hỏi: "Ý của em là..."
"Đúng vậy!" Hàn Tả Tả bình tĩnh phân tích, "Tang Đồng vận may đến quá nhanh, vô số người đỏ mắt ghen tị, hận không thể đem cậu ấy kéo xuống dưới, lại nói, cậu ấy không bối cảnh không núi dựa, chẳng lẽ cứ để yên mặc người hãm hại sao!"
Hannah im lặng, Hàn Tả Tả chậm rãi nói: "Nếu như, có thể tìm cho Tang Đồng một tòa núi dựa, cũng không ngại dùng chiêu diễn giả thành thật, hư hư thực thực, ngược lại càng làm cho lòng người sinh kiêng kị, mới không dám dễ dàng khi dễ Tang Đồng!"
Hannah thở dài: "Chị hiểu rồi, nếu Tang Đồng có thể bắt được ngọn núi lớn như Vinh Hiển, đối với sự nghiệp của em ấy không thể nghi ngờ là giúp ích rất lớn! Nhưng là... Em nói nghe thật dễ dàng, Lạc nhị gia cũng không phải kẻ ngốc, làm sao có thể vui vẻ mặc cho chúng ta cáo mượn oai hùm lợi dụng chứ?"
Hàn Tả Tả tự tin cười rộ lên: "Chị Hannah còn không nhìn ra được sao? Lạc nhị gia đã rất phối hợp nha!"
Có ảnh chụp này minh chứng, liền cũng đủ kinh sợ một số người rồi.
Huống chi, Tang Đồng bị người lừa đi tiếp rượu, giải vây cũng là Lạc Hưởng Ngôn.
Tuy rằng loại chuyện dơ bẩn này không thể lộ ra ánh sáng, cũng sẽ không bị bốn phía đưa tin, nhưng là trong vòng luẩn quẩn này một chút gió thổi cỏ lay đều lập tức truyền nhau ồn ào huyên náo, chỉ sợ tin tức Lạc Hưởng Ngôn đem Tang Đồng say bí tỉ ôm đi, mọi người sớm đã biết hết!
Hannah cười cười: "Tả Tả, em quả nhiên không phụ lòng dùi dắt của chị... Nếu như vậy, chị sẽ không lo lắng nữa, về sau Tang Đồng cũng sẽ chậm rãi chuyển giao qua cho em, trong tay chị còn có vài người mới, còn phải cần chị trông chừng thường xuyên mới được!"
Hàn Tả Tả khiêm tốn nói: "Chị Hannah cứ nói đùa, em còn kém xa lắm, về sau còn cần chị chỉ dạy thêm nhiều nha!"
Gác điện thoại, Hàn Tả Tả lập tức quay đầu hỏi: "Có thể lên mạng không?"
Lang Hi có chút buồn bực giúp cô mở máy tính, mặt không chút thay đổi nói: "Đồ dùng rửa mặt và quần áo đều mới mua cả, toàn bộ đặt trong ngăn tủ... Trời cũng khuya rồi, sớm một chút nghỉ ngơi đi!"
Hàn Tả Tả ngồi trước máy tính, ngón tay tách tách click chuột, một tay không kiên nhẫn phất qua, như xua đuổi nói: "Đã biết, chú tư anh đi tắm trước rồi ngủ đi, em xong ngay đây!"
Hàn Tả Tả lập tức tìm thấy tin tức tối nay, quả nhiên nhìn thấy bức ảnh Lương Tiểu Nghệ lén chụp, đã bị đăng tải liên tiếp trên nhiều trang mạng.
Còn có diễn đàn về tin bên lề của nghệ sĩ, tiêu đề màu đỏ bắt mắt, được admin đính lên trang đầu.
Hàn Tả Tả khóe miệng khẽ nhếch, vừa lòng cười rộ lên, trong ánh mắt lại tràn ngập khinh thường.
Cô cố ý để lại sơ hở cho Lương Tiểu Nghệ chen vào, một là vì làm cho mọi người tin tưởng Tang Đồng có được cây đại thụ lớn, kiêng kị Lạc gia mà không dám hành động thiếu suy nghĩ, hai cũng là vì thử cô ta, dù sao chỉ bằng vài câu đối thoại cũng không thể thuyết minh người ở sau lưng giở trò là cô ta. Không nghĩ tới Lương Tiểu Nghệ quả nhiên không nhịn được bắt lấy cơ hội, cư nhiên ngay cả một đêm đều chờ không kịp, liền đem mấy tấm ảnh chụp này tung ra ngoài!
Thật sự là... Ngu ngốc hết biết!
Hàn Tả Tả nhìn trang web trầm ngâm, sau đó mở hòm thư cá nhân ra, chuẩn tăng thêm chút ‘lửa’ cho tin tức này.
Lang Hi tắm xong đi ra, mái tóc ẩm ướt tí tách còn nhỏ nước, vừa lau vừa đi tới nói: "Đã khuya, ngủ đi!"
Hàn Tả Tả không thèm chuyển mắt nhìn chằm chằm trang web, mười ngón lướt nhanh đánh bàn phím, thuận miệng có lệ nói: "Anh ngủ trước đi, em còn chút việc, sắp xong rồi a!"
Trên người Lang Hi còn tỏa ra hơi nước, vài giọt nước chưa lau khô dính trên áo ngủ mỏng manh, dán trên da thịt làm lộ rõ đường nét cơ bắp, dây áo rộng thùng thình, lộ ra cả một vùng ngực tinh tráng. (Ish: chắc anh đang mặc áo ba lỗ ah ~o``)
Mái tóc đen mượt ngẫu nhiên nhỏ vài giọt nước, dọc theo đường viền cần cổ săn chắc, sau đó chậm rãi tiến vào áo ngủ, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người xem, vô cùng dụ hoặc lòng người.
Nhưng cố tình, trong phòng lại có một người không bị dụ hoặc đang ngồi đối diện máy tính vẻ mặt nghiêm túc, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho hắn!
Lang Hi thân hình cao lớn tựa vào đầu giường, hai chân thon dài rắn chắc nhàn nhã duỗi thẳng, thật mạnh khụ một tiếng, cho thấy anh đang ai oán cùng bất mãn.
Hàn Tả Tả không hề nhận ra điều dó, một tay chống cằm, một tay di chuyển con chuột, cau mày click chuột gửi tin.
Lang Hi nhịn không được, trong giọng nói lộ ra trầm trọng bất mãn: "Đã trễ thế này còn ép buộc!"
Hàn Tả Tả không chút để ý "Nga" một tiếng, thuận miệng trở lại: "Công việc!"
Lang Hi ngữ khí đột nhiên biến thành trầm thấp, bất mãn nói: "Đã hết giờ làm việc, còn công việc để ngày mai làm tiếp!"
Hàn Tả Tả duỗi thẳng thắt lưng, vừa click chuột đóng trang web lại, vừa cười phản bác: "Sau có thể giống nhau được chứ! Việc của hôm nay, hôm nay làm xong, ngày mai còn có công việc của ngày mai nha... Anh chưa nghe câu, việc hôm nay chớ để ngày mai sao..."
"Nghe qua!" Lang Hi hờ hững nói, "Ngày qua ngày, ngày còn ngày, ngày ngày dài đằng đẵng!" (Ish: sao anh giống oán phu thế nhỉ ^^)
Hàn Tả Tả nhịn không được ngón tay run lên, đóng máy tính.
Hàn Tả Tả bất đắc dĩ xoay người, cánh tay khoát lên lưng ghế dựa, nổi giận bất đắc dĩ trừng mắt nhìn anh, sâu kín nói: "Chú tư, anh còn nhớ rõ hiệp ước ba chương của chúng ta không? Anh đã đáp ứng, tuyệt đối không can thiệp vào cuộc sống của em!"
"Phải không?" Lang Hi mặt không chút thay đổi nói, "Hiệp ước ba chương là cái gì, đã quên rồi! Buồn ngủ muốn chết, mau lại đây ngủ!"
Hàn Tả Tả "Phi" một tiếng, đứng lên uy hiếp nói: "Đã quên? Tốt lắm, em cũng không nhớ rõ ... Sáng mai em quay về phòng trọ!"
Chút uy hiếp ấy đối với Lang Hi mà nói hoàn toàn không tính là cái gì, nhẹ nhàng nhệch mi, vỗ vỗ giường ngủ bên cạnh ý bảo cô đi lên.
Hàn Tả Tả hừ nhẹ một tiếng, căn bản không thèm để ý tới anh, từ trong ngăn tủ lấy quần áo ra đi tắm.
Hàn Tả Tả uống chút rượu, lúc này tóc đang búi cao, mặt thực nóng, choáng váng mơ hồ không thoải mái, hơn nữa ở trong xe xóc nảy, càng cảm thấy khó chịu không thôi.
Hàn Tả Tả ấn cửa sổ xe xuống, gió đêm se lạnh, thổi tan một chút mùi rượu, trong lồng ngực nặng nề cũng dần dần tiêu tán, làm cho cô từ từ cảm thấy dễ chịu lại.
Lúc này trên đường đã không còn đông đúc nữa, vả lại khoảng cách không tính xa, Lang Hi chạy thẳng một đường, không bao lâu thì đã đến nơi.
Hàn Tả Tả là lần đầu tiên đến nhà của Lang Hi.
Căn nhà nằm trong một tiểu khu yên tĩnh cách biệt khỏi sự ồn ào náo nhiệt nơi thành thị, giao thông tiện lợi, không khí trong lành mát mẻ.
Nhà của Lang Hi ở tầng trên cùng, thiết kế rất đẹp, phòng ở cũng không lớn, ban công rộng rãi, đứng trên này phóng tầm mắt ra xa, có thể nhìn thấy Tiểu Kính Hồ, cảnh quan vô cùng xinh đẹp.
Hàn Tả Tả đánh giá chung quanh một phen, không khỏi có chút kinh ngạc.
Căn phòng này trang hoàng thực không giống với phong cách của Lang Hi, cô còn tưởng rằng hội nhìn đến một căn phòng lạnh băng không có hơi thở con người nữa chứ, hoặc là tất cả đều được trang trí trắng đen đơn điệu, lại không nghĩ rằng nơi này tuy rằng ngăn nắp thoải mái, lại bố trí vô cùng ấm áp, từng chi tiết một lại có thể làm cho Hàn Tả Tả vui thích không thôi, ngay cả rèm cửa sổ đều là màu yêu cô thích.
Hàn Tả Tả tò mò đi vào trong, vách tường phòng ngủ dùng màu vàng ấm áp, chiếc thảm thật dày mềm mại đi lên không một tiếng động. Phòng giữ quần áo bên cạnh có một chiếu gương, trên tường phía bên trái còn treo một bức tranh bày trí, toàn bộ căn phòng làm cho người ta cảm giác ấm áp.
Hàn Tả Tả kỳ quái hỏi: "Sao phòng ngủ còn lớn hơn cả phòng khách nhỉ?"
Lang Hi rót cho cô ly nước, thản nhiên giải thích: "Đây lúc đầu vốn là hai gian phòng ngủ, lúc thiết ế lại đã sửa thành một gian."
Hàn Tả Tả tiếp nhận ly nước uống một ngụm, nghe vậy không khỏi liếc mắt xem thường.
Căn phòng này được trang bị nội thất đầy đủ vật dụng, không một món nào không đúng sở thích của cô, nếu nói không phải Lang Hi vì muốn dụ cô dọn tới ở chung mà dự mưu từ lâu, Hàn Tả Tả mới không tin.
Hai gian phòng ngủ đả thông thành một gian, đây không phải là một sớm một chiều có thể làm xong. Một căn phòng ngủ một chiếc giường, càng làm cho Hàn Tả Tả không có lựa chọn nào khác, như vậy rất rõ ràng là ám chỉ, có thể thấy được Lang Hi đã sớm có rắp tâm đen tối a!
Lang Hi nhìn đến sắc mặt Hàn Tả Tả không cho là đúng, tự nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô, mặt không chút thay đổi nói: "Hai gian phòng ngủ hoàn toàn không cần thiết, anh không muốn về sau em giận anh sẽ đem anh nhốt ở bên ngoài... Nếu chỉ có một gian phòng ngủ, em sẽ không thể tùy tiện không cho anh vào nhà."
Lang Hi nghĩ nghĩ, bổ sung nói: "Mọi người thường nói 'Đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, tức giận mà không có chỗ phát tiết, thì sẽ không giận lâu được nữa."
Hàn Tả Tả ôm ngực mà cười: "Như thế nào, chú tư anh cho là sô pha bên ngoài chỉ để trang trí sao?"
Lang Hi nhún vai, đúng lý hợp tình dõng dạc nói: "Sô pha vừa nhỏ vừa chật, em dù nhẫn tâm bắt anh chịu đựng một hai đêm, cũng sẽ không nỡ nhìn anh ngủ không an ổn."
Hàn Tả Tả nghe vậy một ngụm nước thiếu chút nữa phun ra hết, bộ dáng không dám tin trừng mắt nhìn hắn: "Chú tư anh thật đúng là..."
Hàn Tả Tả oán thầm hai câu, hừ lạnh một tiếng, khiêu khích nói: "Em còn chưa chuyển vào đâu nha, anh mà bắt đầu chọc em tức giận thì, chậc chậc chậc... Như thế nào, chú tư anh sẽ chọc em tức giận sao?"
Lang Hi im lặng một lát, còn thật nghiêm túc nhìn cô: "Anh không thể cam đoan... Anh chưa từng có qua loại tâm tình này, loại cảm giác này đối với anh mà nói là hoàn toàn xa lạ, cũng rất khó khống chế. Anh đã quen cho nắm trong tay hết thảy, có đôi khi không thể lý giải suy nghĩ của em, cho nên đối mặt với em, anh thường xuyên mất đi phán đoán..."
Lang Hi nhìn qua có chút hơi hơi co quắp bất an, thấp giọng nói: "Anh không muốn nhất là nhìn thấy em không vui, nếu như anh làm cho em tức giận, anh nhất định không phải cố ý."
Hàn Tả Tả kinh ngạc nhìn anh, hoàn toàn không nghĩ tới chú tư sẽ đột nhiên nói ra lời tâm sự thổ lộ tâm tình như vậy.
Lang Hi rũ mắt xuống, có chút ảo não nói: "Anh không biết dỗ người khác... Em có thể giận anh, nhưng là đừng quá lâu."
Hai người sớm chiều ở chung, thỉnh thoảng sẽ có chút xung đột, hàm trên còn có lúc đụng phải hàm dưới nha!
Nhưng là... Mặc kệ em có bao nhiêu tức giận , đều không cần giận lâu, anh sẽ không dỗ em, nhưng anh sẽ thực lo lắng...
Hàn Tả Tả cảm thấy chính mình, như là đột nhiên bị ngâm trong một dòng nước ấm áp, ngâm đến trái tim chệch nhịp, cảm động tràn ngập cả khoang tim, lắp đầy những khoảng không trống trãi.
Trong phòng thực an tĩnh, hai người yên lặng đối diện, không khí kiều diễm ấm áp, làm cho người ta cảm thấy thật tốt đẹp an bình, lại nhịn không được nhìn về phía đối phương, tâm viên ý mãn.
Đương lúc không khí ái muội thì bị tiếng chuông điện thoại cắt qua, âm nhạc đột ngột chói tai làm cho Hàn Tả Tả hoảng sợ.
Lang Hi lập tức xụ mặt, khẽ hừ một tiếng, bất mãn nhìn Hàn Tả Tả đi đến phòng khách tiếp điện thoại.
Hàn Tả Tả xấu hổ cười cười, ấn phím nghe: "Alo, chị Hannah, có chuyện gì không ạ?"
Tiếng Hannah truyền đến vừa gấp vừa vội, nói: "Tả Tả, em đã xem tin tức trên mạng hay chưa... Tang Đồng cùng Lạc nhị gia là chuyện gì xảy ra? Mặc kệ ở lễ trao giải ‘mắt đi mày lại’, nhưng sao có thể để bị chụp ảnh hai người hôn nhau? Em ấy không phải nói căn bản không biết Lạc nhị gia sao..."
Hàn Tả Tả sắc mặt lạnh xuống, thản nhiên nói: "Ảnh chụp? Có phải là ảnh chụp ở buổi tiệc chúc mừng Tang Đồng cùng Lạc nhị gia hôn môi?"
Hannah dừng một chút, chịu đựng tức giận hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này? Hiện tại trên mạng tin tức lan truyền chóng mặt, đều đang nói Tang Đồng dựa vào Lạc nhị gia mà có được thành công!"
Hàn Tả Tả cười lạnh: "Chị Hannah, chuyện này Tang Đồng và em xử lý không khéo, mới khiến cho người có tâm thừa dịp hãm hại... Bất quá, chị Hannah không cần gấp gáp, chị không biết đây lại là một cơ hội rất tốt sao?"
Hannah sửng sốt, chần chừ hỏi: "Ý của em là..."
"Đúng vậy!" Hàn Tả Tả bình tĩnh phân tích, "Tang Đồng vận may đến quá nhanh, vô số người đỏ mắt ghen tị, hận không thể đem cậu ấy kéo xuống dưới, lại nói, cậu ấy không bối cảnh không núi dựa, chẳng lẽ cứ để yên mặc người hãm hại sao!"
Hannah im lặng, Hàn Tả Tả chậm rãi nói: "Nếu như, có thể tìm cho Tang Đồng một tòa núi dựa, cũng không ngại dùng chiêu diễn giả thành thật, hư hư thực thực, ngược lại càng làm cho lòng người sinh kiêng kị, mới không dám dễ dàng khi dễ Tang Đồng!"
Hannah thở dài: "Chị hiểu rồi, nếu Tang Đồng có thể bắt được ngọn núi lớn như Vinh Hiển, đối với sự nghiệp của em ấy không thể nghi ngờ là giúp ích rất lớn! Nhưng là... Em nói nghe thật dễ dàng, Lạc nhị gia cũng không phải kẻ ngốc, làm sao có thể vui vẻ mặc cho chúng ta cáo mượn oai hùm lợi dụng chứ?"
Hàn Tả Tả tự tin cười rộ lên: "Chị Hannah còn không nhìn ra được sao? Lạc nhị gia đã rất phối hợp nha!"
Có ảnh chụp này minh chứng, liền cũng đủ kinh sợ một số người rồi.
Huống chi, Tang Đồng bị người lừa đi tiếp rượu, giải vây cũng là Lạc Hưởng Ngôn.
Tuy rằng loại chuyện dơ bẩn này không thể lộ ra ánh sáng, cũng sẽ không bị bốn phía đưa tin, nhưng là trong vòng luẩn quẩn này một chút gió thổi cỏ lay đều lập tức truyền nhau ồn ào huyên náo, chỉ sợ tin tức Lạc Hưởng Ngôn đem Tang Đồng say bí tỉ ôm đi, mọi người sớm đã biết hết!
Hannah cười cười: "Tả Tả, em quả nhiên không phụ lòng dùi dắt của chị... Nếu như vậy, chị sẽ không lo lắng nữa, về sau Tang Đồng cũng sẽ chậm rãi chuyển giao qua cho em, trong tay chị còn có vài người mới, còn phải cần chị trông chừng thường xuyên mới được!"
Hàn Tả Tả khiêm tốn nói: "Chị Hannah cứ nói đùa, em còn kém xa lắm, về sau còn cần chị chỉ dạy thêm nhiều nha!"
Gác điện thoại, Hàn Tả Tả lập tức quay đầu hỏi: "Có thể lên mạng không?"
Lang Hi có chút buồn bực giúp cô mở máy tính, mặt không chút thay đổi nói: "Đồ dùng rửa mặt và quần áo đều mới mua cả, toàn bộ đặt trong ngăn tủ... Trời cũng khuya rồi, sớm một chút nghỉ ngơi đi!"
Hàn Tả Tả ngồi trước máy tính, ngón tay tách tách click chuột, một tay không kiên nhẫn phất qua, như xua đuổi nói: "Đã biết, chú tư anh đi tắm trước rồi ngủ đi, em xong ngay đây!"
Hàn Tả Tả lập tức tìm thấy tin tức tối nay, quả nhiên nhìn thấy bức ảnh Lương Tiểu Nghệ lén chụp, đã bị đăng tải liên tiếp trên nhiều trang mạng.
Còn có diễn đàn về tin bên lề của nghệ sĩ, tiêu đề màu đỏ bắt mắt, được admin đính lên trang đầu.
Hàn Tả Tả khóe miệng khẽ nhếch, vừa lòng cười rộ lên, trong ánh mắt lại tràn ngập khinh thường.
Cô cố ý để lại sơ hở cho Lương Tiểu Nghệ chen vào, một là vì làm cho mọi người tin tưởng Tang Đồng có được cây đại thụ lớn, kiêng kị Lạc gia mà không dám hành động thiếu suy nghĩ, hai cũng là vì thử cô ta, dù sao chỉ bằng vài câu đối thoại cũng không thể thuyết minh người ở sau lưng giở trò là cô ta. Không nghĩ tới Lương Tiểu Nghệ quả nhiên không nhịn được bắt lấy cơ hội, cư nhiên ngay cả một đêm đều chờ không kịp, liền đem mấy tấm ảnh chụp này tung ra ngoài!
Thật sự là... Ngu ngốc hết biết!
Hàn Tả Tả nhìn trang web trầm ngâm, sau đó mở hòm thư cá nhân ra, chuẩn tăng thêm chút ‘lửa’ cho tin tức này.
Lang Hi tắm xong đi ra, mái tóc ẩm ướt tí tách còn nhỏ nước, vừa lau vừa đi tới nói: "Đã khuya, ngủ đi!"
Hàn Tả Tả không thèm chuyển mắt nhìn chằm chằm trang web, mười ngón lướt nhanh đánh bàn phím, thuận miệng có lệ nói: "Anh ngủ trước đi, em còn chút việc, sắp xong rồi a!"
Trên người Lang Hi còn tỏa ra hơi nước, vài giọt nước chưa lau khô dính trên áo ngủ mỏng manh, dán trên da thịt làm lộ rõ đường nét cơ bắp, dây áo rộng thùng thình, lộ ra cả một vùng ngực tinh tráng. (Ish: chắc anh đang mặc áo ba lỗ ah ~o``)
Mái tóc đen mượt ngẫu nhiên nhỏ vài giọt nước, dọc theo đường viền cần cổ săn chắc, sau đó chậm rãi tiến vào áo ngủ, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người xem, vô cùng dụ hoặc lòng người.
Nhưng cố tình, trong phòng lại có một người không bị dụ hoặc đang ngồi đối diện máy tính vẻ mặt nghiêm túc, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho hắn!
Lang Hi thân hình cao lớn tựa vào đầu giường, hai chân thon dài rắn chắc nhàn nhã duỗi thẳng, thật mạnh khụ một tiếng, cho thấy anh đang ai oán cùng bất mãn.
Hàn Tả Tả không hề nhận ra điều dó, một tay chống cằm, một tay di chuyển con chuột, cau mày click chuột gửi tin.
Lang Hi nhịn không được, trong giọng nói lộ ra trầm trọng bất mãn: "Đã trễ thế này còn ép buộc!"
Hàn Tả Tả không chút để ý "Nga" một tiếng, thuận miệng trở lại: "Công việc!"
Lang Hi ngữ khí đột nhiên biến thành trầm thấp, bất mãn nói: "Đã hết giờ làm việc, còn công việc để ngày mai làm tiếp!"
Hàn Tả Tả duỗi thẳng thắt lưng, vừa click chuột đóng trang web lại, vừa cười phản bác: "Sau có thể giống nhau được chứ! Việc của hôm nay, hôm nay làm xong, ngày mai còn có công việc của ngày mai nha... Anh chưa nghe câu, việc hôm nay chớ để ngày mai sao..."
"Nghe qua!" Lang Hi hờ hững nói, "Ngày qua ngày, ngày còn ngày, ngày ngày dài đằng đẵng!" (Ish: sao anh giống oán phu thế nhỉ ^^)
Hàn Tả Tả nhịn không được ngón tay run lên, đóng máy tính.
Hàn Tả Tả bất đắc dĩ xoay người, cánh tay khoát lên lưng ghế dựa, nổi giận bất đắc dĩ trừng mắt nhìn anh, sâu kín nói: "Chú tư, anh còn nhớ rõ hiệp ước ba chương của chúng ta không? Anh đã đáp ứng, tuyệt đối không can thiệp vào cuộc sống của em!"
"Phải không?" Lang Hi mặt không chút thay đổi nói, "Hiệp ước ba chương là cái gì, đã quên rồi! Buồn ngủ muốn chết, mau lại đây ngủ!"
Hàn Tả Tả "Phi" một tiếng, đứng lên uy hiếp nói: "Đã quên? Tốt lắm, em cũng không nhớ rõ ... Sáng mai em quay về phòng trọ!"
Chút uy hiếp ấy đối với Lang Hi mà nói hoàn toàn không tính là cái gì, nhẹ nhàng nhệch mi, vỗ vỗ giường ngủ bên cạnh ý bảo cô đi lên.
Hàn Tả Tả hừ nhẹ một tiếng, căn bản không thèm để ý tới anh, từ trong ngăn tủ lấy quần áo ra đi tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.